Hào Môn Kiếp: Vợ Thế Tội Của Tổng Giám Đốc Satan
Chương 5: Sấm sét giữa trời quang.
Hải Diệp
15/07/2016
Nhìn người đàn ông đi tới Tịch Mạt bất lực khóc cho đến khi cơ thể lui đến góc tường rốt cuộc cũng không có chỗ có thể trốn.
" Tiểu bảo bối, chúng ta bắt đầu thôi! Ha ha " Hắn ném còng tay đi phát ra tiếng leeng keeng kim loại lúc va chạm.
" Không! " Tịch Mạt lắc đầu. Trên người nóng bừng phát đau. Tóc rối tung lên. Trên thảm sàn còn có sợi tóc bị rơi khi cô bị roi quất. Cô nức nở ngón tay do khẩn trương mà cuộn tròn cho đến khi cơ thể run rẩy thành một đoàn thì nhìn thấy người đàn ông kia tới gần mà cô đột nhiên nhớ tới một người ban đêm sẽ không để cho phát sinh chuyện như vậy chết cũng không.
" Cô như một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc vậy, Bùi Hạo Thần làm sao cam lòng đem cô đưa đến đây? Mạt Mạt? Bằng không cô theo tôi đi! " Hắn nói xong môi đầy đặn dừng ở trên cơ thề Tịch Mạt. Nàng kêu người đàn ông dừng tay trước ngực của nàng. " Mạt Mạt! Mạt Mạt! ".
Tịch Mạt run rẩy. Hai chữ Mạt Mạt làm cả người cô không ngừng nổi lên trận da gà. Tuổi của hắn cũng đủ làm ba ba của cô! Bùi Hạo Thần nói đây là sở thích của hắn. Hắn rốt cuộc làm hại quá nhiều cô gái trẻ. Cô khóc tay người đàn ông di động trên người cô muốn đẩy người đàn ông ra nhưng đau đớn trên người đau đớn quá sâu lăn lộn thấy tất cả chất lỏng vị chát nhỏ giọt trên vết thương Tịch Mạt đau đến run run người đàn ông nhìn động tác của Tịch Mạt cười một chút.
" Chúng ta càng đùa càng kích thích là sao! ". Hắn nói xong lại đứng dậy lao ra chạy đi lúc quay lại trên tay bưng một chậu nước sau đó ngay trước mặt Tịch Mạt đổ vào một bao muối.
Nháy mắt Tịch Mạt trừng lớn. Cô kinh hãi giãy dụa đứng lên chạy tới trong tay đe cái bình mà đập lên đầu người đàn ông mập mạp, người đàn ông liền hôn mê bất tỉnh.
Rầm! Nước trong bình liền chảy ra. Theo chân Tịch Mạt chảy xuống.
Uh! Tịch Mạt đau đớn thở dài. Xem người đàn ông trên mặt đất cô vô cùng sợ hãi lùi đến góc tường ô ô khóc lên. Anh Bùi Hạo Thần này. Anh sẽ gặp báo ứng! Ôm thân thể bị thương Tịch Mạt đứng lên rất nhanh chạy ra ngoài bây giờ đã rạng sáng mẹ không biết mẹ thế nào rồi!.
Ngoài cửa sổ vẫn mưa lớn như cũ rơi xuống vội vã mưa rơi đến nỗi nước ở ngoài ngã tư đường không kịp thoát trong veo. Nước đọng ngập qua mu bàn chân Tịch Mạt, cô ôm cơ thể một mạch chạy về hướng trại giam.
" Ba ba! Ba Ba! ".
Cửa trại giam vẫn đóng chặt như trước. Tịch Mạt tựa vào cửa mặc cho mưa lớn rửa sạch đi tội lỗi.
Bầu trời dần dần sáng Tịch Mạt đang ngủ bị tiếng cửa mở làm cho bừng tỉnh cô liền đứng lên. Lại thấy vài người trong viện đang đem người trên băng ca thả vào trong xe. Gió thổi qua vén vải trắng trên băng ca lên.
" Ba ba! " Tịch Mạt thất thanh thét chói tai. Ngã phải đụng chạy tới. Nhìn thấy vết máu mờ nhạt trên trán Lương Văn Xương nháy mắt cảm thấy trời đất quay cuồng.
" Đây là có chuyện gì. Ba ba của tôi làm sao vậy. Làm sao vậy! ". Tịch Mạt nắm lấy quần áo cảnh ngục.
" Lương Văn Xương cùng bằng hữu trong ngục đánh nhau bị đánh trúng đầu dẫn đến cái chết ". Máy móc trả lời đem Tịch Mạt đẩy vào hầm băng.
" Đánh nhau? Làm sao có thể! " Tịch Mạt kêu to. Ba cô hiền lành làm sao sẽ cùng người khác đánh nhau!
" Bởi vì tin tức trên báo chí! " Cảnh ngục khinh thường nhìn bộ dáng thê thảm như vậy của Tịch Mạt.
" Tin Tức? " Tịch Tịch nỉ non.
" Không sai. Cũng chỉ vì tin tức trên báo chí! ".
Tịch Mạt mệt mỏi ngồi xuống nói như vậy trên báo chí ba ba là do cô hại chết. Cũng bởi vì tin tức trên báo chí cô là người phá hư tình càm của người khác.
Ba ba mẹ đều không tin cô hiện tại đến cơ hội để giải thích cũng không còn.
" Ba ba làm sao ba có thể cứ như vậy ra đi? " Cô đi qua. " Ba ba mẹ sắp không chống đỡ được rồi, ba ba chưa được nhìn mặt mẹ lần cuồi! " Cô nắm tay Lương Văn Xương. " Ba ba, con gái còn chưa có giải thích, Tịch Mạt không có phá hư tình cảm người khác, không có thanh âm của Tịch Mạt rất thấp. Cũng rất đau buồn. " Ba ba không cần bỏ lại Tịch Mạt một mình, không cần ".
" Tiểu bảo bối, chúng ta bắt đầu thôi! Ha ha " Hắn ném còng tay đi phát ra tiếng leeng keeng kim loại lúc va chạm.
" Không! " Tịch Mạt lắc đầu. Trên người nóng bừng phát đau. Tóc rối tung lên. Trên thảm sàn còn có sợi tóc bị rơi khi cô bị roi quất. Cô nức nở ngón tay do khẩn trương mà cuộn tròn cho đến khi cơ thể run rẩy thành một đoàn thì nhìn thấy người đàn ông kia tới gần mà cô đột nhiên nhớ tới một người ban đêm sẽ không để cho phát sinh chuyện như vậy chết cũng không.
" Cô như một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc vậy, Bùi Hạo Thần làm sao cam lòng đem cô đưa đến đây? Mạt Mạt? Bằng không cô theo tôi đi! " Hắn nói xong môi đầy đặn dừng ở trên cơ thề Tịch Mạt. Nàng kêu người đàn ông dừng tay trước ngực của nàng. " Mạt Mạt! Mạt Mạt! ".
Tịch Mạt run rẩy. Hai chữ Mạt Mạt làm cả người cô không ngừng nổi lên trận da gà. Tuổi của hắn cũng đủ làm ba ba của cô! Bùi Hạo Thần nói đây là sở thích của hắn. Hắn rốt cuộc làm hại quá nhiều cô gái trẻ. Cô khóc tay người đàn ông di động trên người cô muốn đẩy người đàn ông ra nhưng đau đớn trên người đau đớn quá sâu lăn lộn thấy tất cả chất lỏng vị chát nhỏ giọt trên vết thương Tịch Mạt đau đến run run người đàn ông nhìn động tác của Tịch Mạt cười một chút.
" Chúng ta càng đùa càng kích thích là sao! ". Hắn nói xong lại đứng dậy lao ra chạy đi lúc quay lại trên tay bưng một chậu nước sau đó ngay trước mặt Tịch Mạt đổ vào một bao muối.
Nháy mắt Tịch Mạt trừng lớn. Cô kinh hãi giãy dụa đứng lên chạy tới trong tay đe cái bình mà đập lên đầu người đàn ông mập mạp, người đàn ông liền hôn mê bất tỉnh.
Rầm! Nước trong bình liền chảy ra. Theo chân Tịch Mạt chảy xuống.
Uh! Tịch Mạt đau đớn thở dài. Xem người đàn ông trên mặt đất cô vô cùng sợ hãi lùi đến góc tường ô ô khóc lên. Anh Bùi Hạo Thần này. Anh sẽ gặp báo ứng! Ôm thân thể bị thương Tịch Mạt đứng lên rất nhanh chạy ra ngoài bây giờ đã rạng sáng mẹ không biết mẹ thế nào rồi!.
Ngoài cửa sổ vẫn mưa lớn như cũ rơi xuống vội vã mưa rơi đến nỗi nước ở ngoài ngã tư đường không kịp thoát trong veo. Nước đọng ngập qua mu bàn chân Tịch Mạt, cô ôm cơ thể một mạch chạy về hướng trại giam.
" Ba ba! Ba Ba! ".
Cửa trại giam vẫn đóng chặt như trước. Tịch Mạt tựa vào cửa mặc cho mưa lớn rửa sạch đi tội lỗi.
Bầu trời dần dần sáng Tịch Mạt đang ngủ bị tiếng cửa mở làm cho bừng tỉnh cô liền đứng lên. Lại thấy vài người trong viện đang đem người trên băng ca thả vào trong xe. Gió thổi qua vén vải trắng trên băng ca lên.
" Ba ba! " Tịch Mạt thất thanh thét chói tai. Ngã phải đụng chạy tới. Nhìn thấy vết máu mờ nhạt trên trán Lương Văn Xương nháy mắt cảm thấy trời đất quay cuồng.
" Đây là có chuyện gì. Ba ba của tôi làm sao vậy. Làm sao vậy! ". Tịch Mạt nắm lấy quần áo cảnh ngục.
" Lương Văn Xương cùng bằng hữu trong ngục đánh nhau bị đánh trúng đầu dẫn đến cái chết ". Máy móc trả lời đem Tịch Mạt đẩy vào hầm băng.
" Đánh nhau? Làm sao có thể! " Tịch Mạt kêu to. Ba cô hiền lành làm sao sẽ cùng người khác đánh nhau!
" Bởi vì tin tức trên báo chí! " Cảnh ngục khinh thường nhìn bộ dáng thê thảm như vậy của Tịch Mạt.
" Tin Tức? " Tịch Tịch nỉ non.
" Không sai. Cũng chỉ vì tin tức trên báo chí! ".
Tịch Mạt mệt mỏi ngồi xuống nói như vậy trên báo chí ba ba là do cô hại chết. Cũng bởi vì tin tức trên báo chí cô là người phá hư tình càm của người khác.
Ba ba mẹ đều không tin cô hiện tại đến cơ hội để giải thích cũng không còn.
" Ba ba làm sao ba có thể cứ như vậy ra đi? " Cô đi qua. " Ba ba mẹ sắp không chống đỡ được rồi, ba ba chưa được nhìn mặt mẹ lần cuồi! " Cô nắm tay Lương Văn Xương. " Ba ba, con gái còn chưa có giải thích, Tịch Mạt không có phá hư tình cảm người khác, không có thanh âm của Tịch Mạt rất thấp. Cũng rất đau buồn. " Ba ba không cần bỏ lại Tịch Mạt một mình, không cần ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.