Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 5 - Chương 3: Anh là chồng em
Ân Tầm
29/01/2015
“Hả…” Trang Noãn Thần mím môi, “Xin lỗi anh.”
Bên kia nhẹ nhàng cười, “Cô ngốc của tôi ơi, vợ chồng với nhau không cần nói xin lỗi. Đừng về muộn quá nhé, lúc gần về thì gọi điện cho anh, anh đến đón em.”
Trang Noãn Thần vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến bản thân đã kết hôn nên đành gật đầu, “OK.”
Sau khi cúp máy, cô nằm xuống lần nữa, nhìn trần nhà có chút mụ mẫm.
Cô, thực sự kết hôn rồi sao?
***
Quán bar, đèn màu rực rỡ, nhạc DJ điên cuồng, người sống về đêm không ít, cũng không ngừng quay cuồng trong tiếng nhạc.
Đến đây đa số là người cô đơn, tìm khuây khỏa. Khi Mạnh Khiếu đến, cũng tiện tay đuổi đi nhóm lưu manh đang xúm xít quanh ba cô gái. Ba cô này không phải ai khác mà là Trang Noãn Thần, Hạ Lữ cùng Ngải Niệm.
Ngải Niệm bị Hạ Lữ gọi điện thoại réo về Bắc Kinh, còn Hạ Lữ là bị Trang Noãn Thần kêu ra, trong điện thoại cô không nói nhiều, chỉ nói mình đã kết hôn cùng Giang Mạc Viễn. Hạ Lữ bên này nghe mà nổ tung, càng nghĩ càng thấy không đúng, đành phải gọi điện cho Ngải Niệm.
Trang Noãn Thần đến quán bar trước, lúc Hạ Lữ đến cô đã uống khá nhiều, Ngải Niệm nhìn thấy mà đau lòng, vừa nhét trái mơ vào trong miệng vừa hỏi chuyện gì đã xảy ra, tuy rằng cô mang thai không thể uống rượu nhưng bạn bè có chuyện không thể không quan tâm.
Trang Noãn Thần thấy hai cô bạn đến thì cười cười, lại gọi thêm một lố Tequila, uống hết ly này đến ly khác, thấy Hạ Lữ và Ngải Niệm kinh hồn bạt vía, hỏi nguyên nhân, cô chỉ nói là ăn mừng đám cưới. Không còn cách nào, Hạ Lữ chỉ đành gọi điện thoại kêu Mạnh Khiếu đến.
Vì thế, khi Mạnh Khiếu đuổi đám lưu manh đi liền nhìn thấy Trang Noãn Thần cầm một ly Tequila cười không ngừng, anh vội vàng bước đến giật lấy ly rượu trong tay cô, tiếng nhạc quá lớn nên chỉ có thể hét lên, “Sao uống nhiều vậy?”
Trang Noãn Thần thấy anh cũng đến, càng vui vẻ hơn nữa, quơ hai tay nói, “Mọi người hôm nay đừng ai hỏi tôi gì hết, uống rượu cùng tôi đi, tôi kết hôn rồi, ha ha ha…” Nói xong, chụp lấy một ly Tequila khác, ngửa đầu uống sạch.
Mạnh Khiếu bị hành động to gan này của cô làm hết hồn, nhìn thấy trên bàn bày đầy ly Tequila rỗng, thất kinh, “Chỉ có ba người mà sao uống nhiều quá vậy?”
Ngải Niệm ra vẻ vô tội.
Hạ Lữ lại bất đắc dĩ nói, “Không phải ba người chúng tôi uống, mà là một mình Trang Noãn Thần uống.”
“Ôi trời…” Mạnh Khiếu trừng mắt, “Bảo phục vụ đừng mang rượu đến nữa.”
“Đã nói rồi đó chứ, người pha rượu là người quen, nên pha nước vào Tequila, nếu không Noãn Thần đã nằm bẹp dí trên đất rồi.” Ngải Niệm thở dài.
Hạ Lữ giữ Mạnh Khiếu lại, không vui hỏi, “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Cái gì mà cậu ấy kết hôn với Giang Mạc Viễn? Chuyện này cũng thái quá rồi đấy?”
Ngải Niệm thấy cô sắp phát hỏa liền ngăn lại nói, “Cậu nắm anh ấy nhẹ thôi, đừng làm anh ấy sợ.”
“Mình mặc kệ!” Hạ Lữ lớn giọng, “Anh nói mau lên!”
Áo Mạnh Khiếu bị cô túm chặt, đè xuống suýt chút nữa ngạt thở, gian nan nói, “Tôi cũng hiểu chuyện này thái quá lắm, nhưng họ kết hôn là sự thật, là tôi tận mắt nhìn hai người nhận giấy chứng nhận kết hôn, ngay sáng nay.”
“Gì?” Ngải Niệm cả kinh, “Sao có thể chứ? Còn Cố Mặc đâu? Sao hai người họ lại đột nhiên kết hôn?”
Mạnh Khiếu không chống đỡ nổi những câu hỏi dồn dập như thế, ngăn lại nói, “Thả ra trước đã, để tôi nói từ từ.”
Hạ Lữ buông tay.
Mạnh Khiếu dễ thở hơn một chút, ngồi thẳng lên, thấy Trang Noãn Thần còn đang cười hi hi ha ha thì lắc đầu bất đắc dĩ, kể hết mọi chuyện anh biết từ đầu đến cuối ra, rốt cục thở dài, “Về phần tại sao họ đột nhiên kết hôn, tôi thực sự không rõ lắm. Nói thật, tôi cũng giật mình như hai người.”
Hạ Lữ và Ngải Niệm đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn Trang Noãn Thần, nhất thời cũng chẳng biết nói gì.
“Vậy thì phải làm gì bây giờ? Cậu ấy uống say như vậy, hay là đưa cậu ấy về nhà trước?” Sau hồi lâu Ngải Niệm mới nói, “Hạ Lữ, tối nay hai đứa mình ngủ chung với Noãn Thần đi, tất cả đợi ngày mai cậu ấy tỉnh rượu rồi nói sau.”
Hạ Lữ gật đầu.
Mạnh Khiếu lại kích động đến không nén nổi, “Này này này, hai cô ơi, hai cô phải hiểu cho rõ một chút, Noãn Thần đã kết hôn rồi, cho dù muốn ngủ chung cũng là chuyện của Giang Mạc Viễn, ngoại trừ đưa cô ấy về chỗ của Giang Mạc Viễn, hai cô còn có thể đưa về đâu?”
Ngải Niệm cùng Hạ Lữ á khẩu không đáp được, đừng nói là Trang Noãn Thần, ngay cả hai người cũng không quen với chuyện cô bạn thân đột ngột kết hôn là thật.
“Chuyện này…” Hạ Lữ chần chừ, “Gọi điện thoại cho Giang Mạc Viễn à?”
Ngải Niệm thở dài, “Không lẽ gọi cho Cố Mặc? Đến nước này cũng chỉ có thể báo với Giang Mạc Viễn thôi.”
Hai người nhìn về phía Mạnh Khiếu, Mạnh Khiếu nhún nhún vai, chỉ ra sau lưng, “Nếu không kẹt xe thì bây giờ chắc là đến rồi.” Trên đường anh đến quán bar liền thuận tiện gọi điện cho Giang Mạc Viễn, đối phương đang họp, anh chỉ nói một câu, nghe nói bà xã anh đang uống rượu.
Giữa ánh đèn giao nhau, Ngải Niệm cùng Hạ Lữ quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Giang Mạc Viễn, trông có vẻ là mới từ công ty chạy đến, trong đám đông, anh mặc complet mang giày da nên được chú ý. Rất nhiều cô gái chủ động đeo bám lấy anh, anh ngược lại tỏ vẻ hờ hững, đẩy hết mấy cô gái đang sáp đến gần, ánh mắt sắc bén nhanh chóng quét một vòng quanh đám đông.
Mạnh Khiếu đứng hẳn lên trên ghế, ra sức vẫy tay về phía Giang Mạc Viễn.
Giang Mạc Viễn nhanh chóng tìm ra họ, chen chúc đi về phía này, thân hình cao to càng lúc càng đến gần, chỉ là sắc mặt có chút khó coi, thoạt nhìn có vẻ như đang tức giận.
Mạnh Khiếu nhảy xuống khỏi ghế, Ngải Niệm có chút lo lắng, “Sắc mặt anh ta hình như không tốt lắm, thật sự phải giao Noãn Thần cho anh ta sao?”
“Ngày đầu tiên mới cưới, cô dâu lại say khướt ở bar, đổi lại là ai thì sắc mặt cũng không tốt được.” Mạnh Khiếu xoay người, gọi phục phục mang lên mấy ly Whisky, sau đó mỉm cười nhún vai nhìn Ngải Niệm, “Yên tâm đi, Noãn Thần cùng lắm là bị anh ta mang về nhà trừng phạt một chút thôi, à, ý của tôi ám chỉ là trên giường.”
Ngải Niệm sững sờ.
Hạ Lữ nhíu mày không chấp mấy lời nói nhảm của Mạnh Khiếu, tiến lên ôm lấy Trang Noãn Thần, “Noãn Thần, về nhà thôi, có người đến đón cậu kìa.”
“Mình còn chưa uống đủ mà? Ai đến đón mình vậy, đáng ghét.” Hơn nửa cơ thể của Trang Noãn Thần đều dựa vào người cô, mắt lờ đờ say.
“Chồng cậu đến đón cậu.” May mà Hạ Lữ dặn phục vụ pha nước vào, nếu không Trang Noãn Thần mà say lên thì đập nát hết cả quán rượu này cũng không chừng.
Trang Noãn Thần nghe vậy liền giơ tay gãi đầu, nhíu mày, “Chồng mình á? Chồng mình ở đâu ra?”
“Cậu kết hôn rồi, cùng với Giang Mạc Viễn.” Hạ Lữ lớn tiếng hét bên tai cô.
“Kết hôn á…” Trang Noãn Thần giương mắt, lờ đờ nhìn bóng dáng cao lớn của một người đàn ông đang đi đến, đầu như bị búa bổ mạnh đến nhẹ nhàng bay bổng, nhất thời trí nhớ như bị ngắt quãng không liên tục.
Giang Mạc Viễn rốt cục cũng chen được đến nơi, đúng lúc thấy Trang Noãn Thần đang giương cặp mắt say khướt lờ mờ nhìn anh, đôi mày anh tuấn đột nhiên cau lại, ngay sau đó ôm cô vào lòng, lúc lia mắt về phía Mạnh Khiếu thì trở nên có chút nghiêm khắc.
“Sao lại vậy?”
Hạ Lữ và Ngải Niệm cũng không biết nói gì, thật sự hai cô còn muốn hỏi anh là sao lại như thế, nhưng biết không moi được chuyện gì có giá trị từ miệng của Giang Mạc Viễn nên đành thôi, Mạnh Khiếu thì lười biếng trả lời dùm Trang Noãn Thần, “Là cô ấy vui quá thôi, ăn mừng vừa mới lấy chồng mà.”
Lời nói mang ngụ ý rõ ràng là có chuyện.
Giang Mạc Viễn là người thông minh đương nhiên nghe ra được, trừng mắt với Mạnh Khiếu một cái mới cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, ánh mắt nghiêm khắc chuyển thành bất đắc dĩ và đau lòng, “Sao lại uống nhiều như vậy?”
Mùi hương của anh nhẹ nhàng chui vào mũi cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên đưa tay ôm cổ anh, cười ha ha, “Anh đã đến rồi à?”
“Ừ, anh đến rồi đây.” Giang Mạc Viễn bị bộ dạng của cô chọc cười, đôi môi khẽ mím rồi gợn lên độ cong đẹp đẽ, nỗi phiền muộn trên đường đến đây thoáng cái bay biến sạch, đưa tay ôm lấy cơ thể cô.
Cô cười đến rạng rỡ, ánh sáng trong mắt như vì sao sáng ngời trong đêm tối, “Anh đâu phải là Cố Mặc, anh là ai vậy?”
Nụ cười bên môi Giang Mạc Viễn đông lại, nhưng nhanh chóng nhếch mép cười, “Anh là chồng em.”
“Chồng á?” Trang Noãn Thần ngạc nhiên với xưng hô này, nhăn mặt nhíu mày.
Giang Mạc Viễn lại cúi đầu, đôi môi kề sát bên tai cô thì thầm, “Từ hôm nay trở đi, em thuộc về anh.”
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả ra lướt qua tóc cô sinh nhột, cô mỉm cười né tránh, lại bị anh ôm càng chặt.
“Giang tổng, không phải anh nên giải thích cho chúng tôi một chút sao?” Ngải Niệm lấy hết can đảm nói, tuy rằng cô vẫn luôn có cảm giác người đàn ông này khá bí hiểm, nhưng thông qua cử chỉ vừa rồi không khó nhìn ra hai người này thật sự đã kết hôn, cũng nhìn ra được anh ấy đích thực rất quan tâm Noãn Thần, nhưng mà, vẫn phải hỏi rõ sự tình.
Giang Mạc Viễn ôm Trang Noãn Thần, nhìn về mấy người Ngải Niệm, thản nhiên nói, “Hôn lễ sẽ được cử hành tại Thụy Sĩ, chân thành mời mọi người đến tham dự.” Nói xong, bất ngờ bế thốc Trang Noãn Thần khỏi ghế, gạt đám đông đi ra.
Nhìn thấy bóng lưng ngày càng đi xa của anh, Ngải Niệm mở to mắt chỉ tay về hướng đó, “Anh ta, anh ta sao lại thế?”
Hạ Lữ thở dài nhưng không nói gì.
Mạnh Khiếu thì cười cười, “Đức hạnh của anh ta thế đấy.”
***
Xe chạy thẳng vào nhà để xe, sau khi vào nhà, Giang Mạc Viễn đặt Trang Noãn Thần lên giường, người cô mềm nhũn nhưng vẫn la hét đòi uống rượu.
Giang Mạc Viễn đau lòng nhìn cô, khẽ thở dài, đang muốn đứng lên, cánh tay liền bị Trang Noãn Thần níu lại.
Trái tim anh ấm áp, lại ngồi xuống mép giường lần nữa.
“Anh muốn đi đâu vậy?” Cô ra vẻ đáng thương, ngửa mặt lên hỏi, ánh mắt mơ màng xinh đẹp như ngọc.
Giang Mạc Viễn đưa tay vuốt tóc cô, dịu dàng nói nhỏ, “Anh đi lấy khăn ấm và trà giải rượu cho em.” Sau này anh phải giám sát cô chặt chẽ hơn, sao lại uống nhiều rượu như vậy làm gì?
“Khỏi đi…” Trang Noãn Thần hít mũi, nắm lấy cánh tay anh càng chặt hơn, mơ mơ hồ hồ nghiêng người, nhìn xung quanh một vòng, “Đây là đâu vậy?”
“Chúng ta về đến nhà rồi.” Giang Mạc Viễn cười khẽ.
“Nhà à?” Trang Noãn Thần nhíu chặt lông mày, như là đang cố gắng nhớ lại gì đó, thật lâu sau mới rên rỉ lên, “Đây không phải nhà em, em muốn về nhà…” Nói xong giùng giằng muốn ngồi dậy.
Bên kia nhẹ nhàng cười, “Cô ngốc của tôi ơi, vợ chồng với nhau không cần nói xin lỗi. Đừng về muộn quá nhé, lúc gần về thì gọi điện cho anh, anh đến đón em.”
Trang Noãn Thần vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến bản thân đã kết hôn nên đành gật đầu, “OK.”
Sau khi cúp máy, cô nằm xuống lần nữa, nhìn trần nhà có chút mụ mẫm.
Cô, thực sự kết hôn rồi sao?
***
Quán bar, đèn màu rực rỡ, nhạc DJ điên cuồng, người sống về đêm không ít, cũng không ngừng quay cuồng trong tiếng nhạc.
Đến đây đa số là người cô đơn, tìm khuây khỏa. Khi Mạnh Khiếu đến, cũng tiện tay đuổi đi nhóm lưu manh đang xúm xít quanh ba cô gái. Ba cô này không phải ai khác mà là Trang Noãn Thần, Hạ Lữ cùng Ngải Niệm.
Ngải Niệm bị Hạ Lữ gọi điện thoại réo về Bắc Kinh, còn Hạ Lữ là bị Trang Noãn Thần kêu ra, trong điện thoại cô không nói nhiều, chỉ nói mình đã kết hôn cùng Giang Mạc Viễn. Hạ Lữ bên này nghe mà nổ tung, càng nghĩ càng thấy không đúng, đành phải gọi điện cho Ngải Niệm.
Trang Noãn Thần đến quán bar trước, lúc Hạ Lữ đến cô đã uống khá nhiều, Ngải Niệm nhìn thấy mà đau lòng, vừa nhét trái mơ vào trong miệng vừa hỏi chuyện gì đã xảy ra, tuy rằng cô mang thai không thể uống rượu nhưng bạn bè có chuyện không thể không quan tâm.
Trang Noãn Thần thấy hai cô bạn đến thì cười cười, lại gọi thêm một lố Tequila, uống hết ly này đến ly khác, thấy Hạ Lữ và Ngải Niệm kinh hồn bạt vía, hỏi nguyên nhân, cô chỉ nói là ăn mừng đám cưới. Không còn cách nào, Hạ Lữ chỉ đành gọi điện thoại kêu Mạnh Khiếu đến.
Vì thế, khi Mạnh Khiếu đuổi đám lưu manh đi liền nhìn thấy Trang Noãn Thần cầm một ly Tequila cười không ngừng, anh vội vàng bước đến giật lấy ly rượu trong tay cô, tiếng nhạc quá lớn nên chỉ có thể hét lên, “Sao uống nhiều vậy?”
Trang Noãn Thần thấy anh cũng đến, càng vui vẻ hơn nữa, quơ hai tay nói, “Mọi người hôm nay đừng ai hỏi tôi gì hết, uống rượu cùng tôi đi, tôi kết hôn rồi, ha ha ha…” Nói xong, chụp lấy một ly Tequila khác, ngửa đầu uống sạch.
Mạnh Khiếu bị hành động to gan này của cô làm hết hồn, nhìn thấy trên bàn bày đầy ly Tequila rỗng, thất kinh, “Chỉ có ba người mà sao uống nhiều quá vậy?”
Ngải Niệm ra vẻ vô tội.
Hạ Lữ lại bất đắc dĩ nói, “Không phải ba người chúng tôi uống, mà là một mình Trang Noãn Thần uống.”
“Ôi trời…” Mạnh Khiếu trừng mắt, “Bảo phục vụ đừng mang rượu đến nữa.”
“Đã nói rồi đó chứ, người pha rượu là người quen, nên pha nước vào Tequila, nếu không Noãn Thần đã nằm bẹp dí trên đất rồi.” Ngải Niệm thở dài.
Hạ Lữ giữ Mạnh Khiếu lại, không vui hỏi, “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Cái gì mà cậu ấy kết hôn với Giang Mạc Viễn? Chuyện này cũng thái quá rồi đấy?”
Ngải Niệm thấy cô sắp phát hỏa liền ngăn lại nói, “Cậu nắm anh ấy nhẹ thôi, đừng làm anh ấy sợ.”
“Mình mặc kệ!” Hạ Lữ lớn giọng, “Anh nói mau lên!”
Áo Mạnh Khiếu bị cô túm chặt, đè xuống suýt chút nữa ngạt thở, gian nan nói, “Tôi cũng hiểu chuyện này thái quá lắm, nhưng họ kết hôn là sự thật, là tôi tận mắt nhìn hai người nhận giấy chứng nhận kết hôn, ngay sáng nay.”
“Gì?” Ngải Niệm cả kinh, “Sao có thể chứ? Còn Cố Mặc đâu? Sao hai người họ lại đột nhiên kết hôn?”
Mạnh Khiếu không chống đỡ nổi những câu hỏi dồn dập như thế, ngăn lại nói, “Thả ra trước đã, để tôi nói từ từ.”
Hạ Lữ buông tay.
Mạnh Khiếu dễ thở hơn một chút, ngồi thẳng lên, thấy Trang Noãn Thần còn đang cười hi hi ha ha thì lắc đầu bất đắc dĩ, kể hết mọi chuyện anh biết từ đầu đến cuối ra, rốt cục thở dài, “Về phần tại sao họ đột nhiên kết hôn, tôi thực sự không rõ lắm. Nói thật, tôi cũng giật mình như hai người.”
Hạ Lữ và Ngải Niệm đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn Trang Noãn Thần, nhất thời cũng chẳng biết nói gì.
“Vậy thì phải làm gì bây giờ? Cậu ấy uống say như vậy, hay là đưa cậu ấy về nhà trước?” Sau hồi lâu Ngải Niệm mới nói, “Hạ Lữ, tối nay hai đứa mình ngủ chung với Noãn Thần đi, tất cả đợi ngày mai cậu ấy tỉnh rượu rồi nói sau.”
Hạ Lữ gật đầu.
Mạnh Khiếu lại kích động đến không nén nổi, “Này này này, hai cô ơi, hai cô phải hiểu cho rõ một chút, Noãn Thần đã kết hôn rồi, cho dù muốn ngủ chung cũng là chuyện của Giang Mạc Viễn, ngoại trừ đưa cô ấy về chỗ của Giang Mạc Viễn, hai cô còn có thể đưa về đâu?”
Ngải Niệm cùng Hạ Lữ á khẩu không đáp được, đừng nói là Trang Noãn Thần, ngay cả hai người cũng không quen với chuyện cô bạn thân đột ngột kết hôn là thật.
“Chuyện này…” Hạ Lữ chần chừ, “Gọi điện thoại cho Giang Mạc Viễn à?”
Ngải Niệm thở dài, “Không lẽ gọi cho Cố Mặc? Đến nước này cũng chỉ có thể báo với Giang Mạc Viễn thôi.”
Hai người nhìn về phía Mạnh Khiếu, Mạnh Khiếu nhún nhún vai, chỉ ra sau lưng, “Nếu không kẹt xe thì bây giờ chắc là đến rồi.” Trên đường anh đến quán bar liền thuận tiện gọi điện cho Giang Mạc Viễn, đối phương đang họp, anh chỉ nói một câu, nghe nói bà xã anh đang uống rượu.
Giữa ánh đèn giao nhau, Ngải Niệm cùng Hạ Lữ quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Giang Mạc Viễn, trông có vẻ là mới từ công ty chạy đến, trong đám đông, anh mặc complet mang giày da nên được chú ý. Rất nhiều cô gái chủ động đeo bám lấy anh, anh ngược lại tỏ vẻ hờ hững, đẩy hết mấy cô gái đang sáp đến gần, ánh mắt sắc bén nhanh chóng quét một vòng quanh đám đông.
Mạnh Khiếu đứng hẳn lên trên ghế, ra sức vẫy tay về phía Giang Mạc Viễn.
Giang Mạc Viễn nhanh chóng tìm ra họ, chen chúc đi về phía này, thân hình cao to càng lúc càng đến gần, chỉ là sắc mặt có chút khó coi, thoạt nhìn có vẻ như đang tức giận.
Mạnh Khiếu nhảy xuống khỏi ghế, Ngải Niệm có chút lo lắng, “Sắc mặt anh ta hình như không tốt lắm, thật sự phải giao Noãn Thần cho anh ta sao?”
“Ngày đầu tiên mới cưới, cô dâu lại say khướt ở bar, đổi lại là ai thì sắc mặt cũng không tốt được.” Mạnh Khiếu xoay người, gọi phục phục mang lên mấy ly Whisky, sau đó mỉm cười nhún vai nhìn Ngải Niệm, “Yên tâm đi, Noãn Thần cùng lắm là bị anh ta mang về nhà trừng phạt một chút thôi, à, ý của tôi ám chỉ là trên giường.”
Ngải Niệm sững sờ.
Hạ Lữ nhíu mày không chấp mấy lời nói nhảm của Mạnh Khiếu, tiến lên ôm lấy Trang Noãn Thần, “Noãn Thần, về nhà thôi, có người đến đón cậu kìa.”
“Mình còn chưa uống đủ mà? Ai đến đón mình vậy, đáng ghét.” Hơn nửa cơ thể của Trang Noãn Thần đều dựa vào người cô, mắt lờ đờ say.
“Chồng cậu đến đón cậu.” May mà Hạ Lữ dặn phục vụ pha nước vào, nếu không Trang Noãn Thần mà say lên thì đập nát hết cả quán rượu này cũng không chừng.
Trang Noãn Thần nghe vậy liền giơ tay gãi đầu, nhíu mày, “Chồng mình á? Chồng mình ở đâu ra?”
“Cậu kết hôn rồi, cùng với Giang Mạc Viễn.” Hạ Lữ lớn tiếng hét bên tai cô.
“Kết hôn á…” Trang Noãn Thần giương mắt, lờ đờ nhìn bóng dáng cao lớn của một người đàn ông đang đi đến, đầu như bị búa bổ mạnh đến nhẹ nhàng bay bổng, nhất thời trí nhớ như bị ngắt quãng không liên tục.
Giang Mạc Viễn rốt cục cũng chen được đến nơi, đúng lúc thấy Trang Noãn Thần đang giương cặp mắt say khướt lờ mờ nhìn anh, đôi mày anh tuấn đột nhiên cau lại, ngay sau đó ôm cô vào lòng, lúc lia mắt về phía Mạnh Khiếu thì trở nên có chút nghiêm khắc.
“Sao lại vậy?”
Hạ Lữ và Ngải Niệm cũng không biết nói gì, thật sự hai cô còn muốn hỏi anh là sao lại như thế, nhưng biết không moi được chuyện gì có giá trị từ miệng của Giang Mạc Viễn nên đành thôi, Mạnh Khiếu thì lười biếng trả lời dùm Trang Noãn Thần, “Là cô ấy vui quá thôi, ăn mừng vừa mới lấy chồng mà.”
Lời nói mang ngụ ý rõ ràng là có chuyện.
Giang Mạc Viễn là người thông minh đương nhiên nghe ra được, trừng mắt với Mạnh Khiếu một cái mới cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, ánh mắt nghiêm khắc chuyển thành bất đắc dĩ và đau lòng, “Sao lại uống nhiều như vậy?”
Mùi hương của anh nhẹ nhàng chui vào mũi cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên đưa tay ôm cổ anh, cười ha ha, “Anh đã đến rồi à?”
“Ừ, anh đến rồi đây.” Giang Mạc Viễn bị bộ dạng của cô chọc cười, đôi môi khẽ mím rồi gợn lên độ cong đẹp đẽ, nỗi phiền muộn trên đường đến đây thoáng cái bay biến sạch, đưa tay ôm lấy cơ thể cô.
Cô cười đến rạng rỡ, ánh sáng trong mắt như vì sao sáng ngời trong đêm tối, “Anh đâu phải là Cố Mặc, anh là ai vậy?”
Nụ cười bên môi Giang Mạc Viễn đông lại, nhưng nhanh chóng nhếch mép cười, “Anh là chồng em.”
“Chồng á?” Trang Noãn Thần ngạc nhiên với xưng hô này, nhăn mặt nhíu mày.
Giang Mạc Viễn lại cúi đầu, đôi môi kề sát bên tai cô thì thầm, “Từ hôm nay trở đi, em thuộc về anh.”
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả ra lướt qua tóc cô sinh nhột, cô mỉm cười né tránh, lại bị anh ôm càng chặt.
“Giang tổng, không phải anh nên giải thích cho chúng tôi một chút sao?” Ngải Niệm lấy hết can đảm nói, tuy rằng cô vẫn luôn có cảm giác người đàn ông này khá bí hiểm, nhưng thông qua cử chỉ vừa rồi không khó nhìn ra hai người này thật sự đã kết hôn, cũng nhìn ra được anh ấy đích thực rất quan tâm Noãn Thần, nhưng mà, vẫn phải hỏi rõ sự tình.
Giang Mạc Viễn ôm Trang Noãn Thần, nhìn về mấy người Ngải Niệm, thản nhiên nói, “Hôn lễ sẽ được cử hành tại Thụy Sĩ, chân thành mời mọi người đến tham dự.” Nói xong, bất ngờ bế thốc Trang Noãn Thần khỏi ghế, gạt đám đông đi ra.
Nhìn thấy bóng lưng ngày càng đi xa của anh, Ngải Niệm mở to mắt chỉ tay về hướng đó, “Anh ta, anh ta sao lại thế?”
Hạ Lữ thở dài nhưng không nói gì.
Mạnh Khiếu thì cười cười, “Đức hạnh của anh ta thế đấy.”
***
Xe chạy thẳng vào nhà để xe, sau khi vào nhà, Giang Mạc Viễn đặt Trang Noãn Thần lên giường, người cô mềm nhũn nhưng vẫn la hét đòi uống rượu.
Giang Mạc Viễn đau lòng nhìn cô, khẽ thở dài, đang muốn đứng lên, cánh tay liền bị Trang Noãn Thần níu lại.
Trái tim anh ấm áp, lại ngồi xuống mép giường lần nữa.
“Anh muốn đi đâu vậy?” Cô ra vẻ đáng thương, ngửa mặt lên hỏi, ánh mắt mơ màng xinh đẹp như ngọc.
Giang Mạc Viễn đưa tay vuốt tóc cô, dịu dàng nói nhỏ, “Anh đi lấy khăn ấm và trà giải rượu cho em.” Sau này anh phải giám sát cô chặt chẽ hơn, sao lại uống nhiều rượu như vậy làm gì?
“Khỏi đi…” Trang Noãn Thần hít mũi, nắm lấy cánh tay anh càng chặt hơn, mơ mơ hồ hồ nghiêng người, nhìn xung quanh một vòng, “Đây là đâu vậy?”
“Chúng ta về đến nhà rồi.” Giang Mạc Viễn cười khẽ.
“Nhà à?” Trang Noãn Thần nhíu chặt lông mày, như là đang cố gắng nhớ lại gì đó, thật lâu sau mới rên rỉ lên, “Đây không phải nhà em, em muốn về nhà…” Nói xong giùng giằng muốn ngồi dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.