Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 8 - Chương 8: Cảnh còn người mất

Ân Tầm

24/12/2016

Hai hạng mục đối ngoại của Cao Thịnh tiến hành PR đấu thầu, Cao Quý trông còn căng thẳng hơn cả Trang Noãn Thần, thường xuyên gọi điện thoại tới hỏi cô xem chuẩn bị đến đâu rồi khiến cho Trang Noãn Thần không lo lắng cũng trở nên lo lắng, khẩn trương. Hai hạng mục lần này là để duy trì quan hệ với chính phủ, bởi vì cả hai hạng mục đều phải tiến hành ở Bắc Kinh, nên chủ tịch tập đoàn Cao Thịnh là Cao Tôn Thịnh đích thân đến điều hành công ty, có thể thấy được người này rấ có tâm huyết và nỗ lực gìn giữ công ty, mà lần này Cao Quý chỉ có thể trợ giúp, không có quyền quyết định, đây cũng là nguyên nhân làm anh ta sốt ruột.

Trang Noãn Thần hiểu được tâm tư của Cao Quý. Thực ra lần này hắn có quyền quyết định hay không đều không có liên quan gì lớn cả, đối với Vạn Tuyên mà nói thì chỉ cần tận tâm, hết sức mình làm đúng tiêu chuẩn là được. Các công ty truyền thông to, nhỏ ở Bắc Kinh đều tiến hành đấu thầu, cuối cùng được Cao Tôn Thịnh nhìn trúng chỉ còn ba công ty truyền thông là Oswarld, truyền thông Đức Mã và cuối cùng là công ty do chính Trang Noãn Thần dẫn dắt, Vạn Tuyên.

Vạn Tuyên, căn cứ vào thâm niên hoạt động và quy mô của công ty thì không đủ để cạnh tranh với Oswarld PR và truyền thông Đức Mã, có thể tham dự vào lần cạnh tranh này hoàn toàn là nhờ vào công lao của Cao Quý, nếu như Cao Quý không lưu tâm nhắc đến chuyện Vạn Tuyên là công ty con được Phi Tư Mạch giao toàn quyền hoạt động thì có lẽ lần này Vạn Tuyên cũng không có cơ hội tham gia canh trạnh hạng mục này, tất nhiên nhờ lời nói của Cao Quý cũng chỉ là một mặt, mặt khác là do từ sau khi Vạn Tuyên tách khỏi Phi Tư Mạch cũng đã hoạt động rất tốt, những điều này cộng với việc công ty đưa ra các hoạt động mỗi ngày và dần dần lan rộng nên trong thời gian ngắn đã lan rộng khắp thành phố. Hơn nữa, Cao Tôn Thịnh cũng biết rõ Trang Noãn Thần từng là giám đốc của truyền thông Đức Mã, sự chuyên nghiệp và chuyên môn là không thể nghi ngờ, hơn nữa sau khi cô rời khỏi truyền thông Đức Mã ít ngày thì Trình Thiếu Tiên liền viết thư đề cử cô, điều này hiển nhiên khiến cho con đường tương lai của cô càng rộng hơn.

Tình hình cạnh tranh giữa ba nhà quảng cáo bây giờ lại khiến cho Trang Noãn Thần nghĩ tới thời điểm làm việc với Tiêu Duy, bây giờ cảnh vẫn như cũ chỉ tiếc là người đã không biết đi đâu rồi, vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, có lẽ đó là quy luật của tự nhiên. Lục San, Hạ Lữ và cô, ba người ở trong một cuộc cạnh tranh với nhau, cũng đại diện cho ba công ty, nghĩ đến lại có biết bao nhiêu cảm xúc. Chẳng qua là chỉ mấy ngày đã xảy ra bao nhiêu chuyện mà cô không ngờ đến.

Trong quảng cáo thương hiệu mỹ phẩm trang điểm Thịnh Hạ Khoản mà Oswarld đang phụ trách lo liệu đã nảy sinh nhập nhằng, nguyên nhân do sản phẩm này có vốn đầu tư nước ngoài nên càng khiến người dân trong nước tức tối, nhất thời bị cuốn vào trong vụ lùm xùm ‘vấn đề quảng cáo’. Một đặc điểm quan trọng gây nên nguy cơ trong quan hệ xã hội, đó là khi nguy cơ bên trong không được giải quyết triệt để thì sẽ khiến cho các nguy cơ khác nảy sinh. Sáu khi ‘vấn đề quảng cáo’ xuất hiện không lâu thì trong một hoạt động gần nhất, lại bị một người căm phẫn ném mạnh chai rượu lên bục, rượu đổ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự tiến hành bình thường của hoạt động, cứ như vậy các báo đưa tin đã dẫn đến một cuộc khủng hoảng trước nay chưa từng có.

Mà người phụ trách các công việc lần này chính là Lục San.

Khủng hoảng này xảy ra không lâu sau khi chủ tịch Cao Tôn Thịnh đến Bắc Kinh, sau khi nghe thấy tin tức này, Cao Tôn Thịnh không nói lời nào liền huỷ bỏ quyền cạnh trạnh của truyền thông Oswarld, một trong số những hạng mục đấu thầu quảng cáo có mỹ phẩm của Cao Thịnh nên ông đương nhiên không dám mang tâm huyết của mình giao cho một nhà truyền bá đang khủng hoảng nghiêm trọng như vậy được.

Lúc này chỉ còn lại truyền thông Đức Mã và Vạn Tuyên, thu nhỏ phạm vi cạnh tranh lại một chút thì còn lại Hạ Lữ và Trang Noãn Thần.

Trang Noãn Thần biết được chuyện này là lúc cô đang điều chỉnh phương án cuối cùng cho đợt đấu thầu, là Ngải Niệm nói cho cô biết tin tức này, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Ngải Niệm, trong lòng cô cũng rõ ràng, nếu như có Oswarld thì mục đích chủ yếu của Vạn Tuyên là nhắm vào Oswarld, bây giờ chỉ có thể cạnh tranh một mất một còn với Đức Mã.

Ngày đấu thầu chóng đến.

Bất ngờ, trời lại đổ mưa, mưa rả rích vào lòng người.

Sau khi dừng xe, mưa khiến cho hầm để xe mang hơi ẩm ướt. Lúc đi về phía thang máy, di động Ngải Niệm đổ chuông, là tin nhắn đến, lúc Trang Noãn Thần chờ thang máy liếc qua thấy cô ấy đọc tin nhắn liền không nhịn được khẽ cười rồi hỏi, “Tin nhắn gì mà cậu khoái chí dữ vậy?”

“Tư Nhiên gửi truyện cười cho tớ, rất buồn cười.” Ngải Niệm nói xong đưa điện thoại di động cho cô xem.

Trang Noãn Thần lấy qua xem, nội dung cụ thể thế nào cô không rõ, ánh mắt của cô chỉ để ý đến mấy chữ cuối cùng, là Tư Nhiên viết “Đừng lo lắng, cứ thoải mái đi” thì trong lòng liền nổi lên nghi hoặc, “Cậu và anh ta đã tiến triển tốt đến vậy rồi?”

“Đừng nói bậy, bọn mình chỉ là bạn thôi.” Ngải Niệm lấy lại điện thoại, nhẹ giọng nói, “Anh ấy giúp đỡ mình nhiều như vậy nên hai ngày trước mình có mời anh ấy ăn cơm, cũng trong hai ngày này anh ấy mới gửi tin nhắn thế này thôi.”



“Anh ta biết hôm nay cậu đến buổi đấu thầu này.” Trang Noãn Thần nhíu mày nhìn cô.

“Mình cũng chỉ vô tình buột miệng nói ra thôi, không nghĩ tới anh ấy sẽ nhớ.” Ngải Niệm nói xong lời này thấy cô nén cười liền liếc mắt, “Mình biết cậu đang nghĩ cái gì, mình với anh ấy thực sự chỉ là bạn bè, anh ấy không thể nào thích mình được, điều kiện của anh ấy như thế nào, mình như thế nào cậu còn không biết sao. Lần trước chẳng phải cậu đã nói bối cảnh nhà anh ấy với mình sao, mình với anh ấy một phần một vạn khả năng đều không có.”

Tay Trang Noãn Thần quàng qua vai cô, “Loại chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi, duyên phận đến có trốn cũng không được, duyên phận không tới có cưỡng cầu cũng không xong.”

“Mình bây giờ chỉ một lòng một dạ kiếm tiền mua sữa cho con thôi, những chuyện khác mình không quan tâm.” Ngải Niệm hít sâu một hơi rồi cười hì hì nói, ánh mắt đảo vòng một chút rồi thay đổi, “Nhưng mà như cậu nói, có đôi khi duyên phận tới có trốn tránh cũng không được, à, chuyện này lúc khác nói, giờ gặp Hạ Lữ đây.”

Trang Noãn Thần sửng sốt, quay đầu nhìn lại, cách đó không xa chính là Hạ Lữ đang đi về phía thang máy bên này. Hôm nay Hạ Lữ mặc đồ công sở rất khéo léo, dáng người của cô ấy vốn đã rất đẹp rồi, mặc đồ công sở vào nhìn qua vừa giỏi giang lại vừa quyến rũ, phía sau đi theo hai đồng nghiệp, nhìn vào còn rất trẻ. Trang Noãn Thần cũng không cảm thấy kỳ lạ, đối với nghành truyền thông thì việc thay đổi người so với việc lật sách còn nhanh hơn, cá lớn nuốt cá bé chính là vòng tròn của ngành quan hệ công chúng.

Ngải Niệm biết khúc mắc của hai cô bạn, nên thoáng có chút xấu hổ tới chào Hạ Lữ. Lúc ánh mắt của Trang Noãn Thần và Hạ Lữ thoáng chạm nhau thì hơi nhìn xuống, như là chào hỏi. Vào thang máy, bầu không khí trở nên có chút lúng túng.

Hạ Lữ mở miệng trước, nhưng mà là nói với Ngải Niệm, “Sao lkhông trở về Đức Mã?”

Ngải Niệm cũng muốn làm cho không khí thoải mái một chút, cười nói, “Mình bị Đức Mã đuổi ra, sao lại có thể trở lại làm việc chứ?”

Hạ Lữ không nói thêm gì nữa.

Thang máy tới tầng bảy, Ngải Niệm thực nhịn không được nữa, “Mình nói này, hai người các cậu đừng có như vậy nữa được không? Mình ở giữa thế này rất khó xử, tất cả mọi người là…”

“Đinh…” Thang máy tới nơi, cửa kim loại mở ra.

Hạ Lữ đi ra trước, xoay người nhìn Trang Noãn Thần, không chút để ý lời nói của Ngải Niệm, lãnh đạm nói, “Trang Noãn Thần, tôi sẽ không chịu thua cậu.”

“Tôi cũng vậy.” Trang Noãn Thần mặt không chút thay đổi, tim lại như bị dao cắt qua rất khó chịu.

Đợi Hạ Lữ và người của cô ấy đi ra trước, Ngải Niệm liền giữ chặt lấy Trang Noãn Thần, “Các cậu thực sự không thể nào hoà hợp lại sao?”

Trên đuôi lông mày của Trang Noãn Thần nhiễm chút cô đơn, khẽ thở dài một hơi, “Mình và Hạ Lữ như thế này so với chị Mai và Angel là tốt hơn rồi, cậu cảm thấy rằng hai người còn có thể trở lại là bạn bè sao?”



Ngải Niệm nghe vậy ánh mắt run lên, sau một lúc lâu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Hai người Tề Viện Viện, Phương Tiểu Bình đến trước, sau khi thấy Trang Noãn Thần và Ngải Niệm tới liền tiến đến ngồi cạnh, nói thầm, “Sao lại gặp Hạ Lữ ở đây?”

Ngải Niệm liếc mắt nhìn hai người một cái cũng không nói gì, chỉ nhắc nhở hai người xem kĩ trước phương án đấu thầu. Vị trí của Trang Noãn Thần vừa lúc ngồi đối diện với Hạ Lữ, hai người mặt đối mặt có chút ngượng ngùng. Hạ Lữ vẫn tập trung bàn luận công việc với nhóm của mình, Trang Noãn Thần nhìn thấy không khỏi cảm thán, hiện giờ Hạ Lữ nghiễm nhiên trở thành người lãnh đạo nổi bật, có thể ngồi đến vị trí đối diện với cô thế này chắc là đã đánh bại hoàn toàn Angel. Cô đã không còn tìm thấy cảm giác lúc trước với Hạ Lữ.

Thay đổi đâu chỉ có Hạ Lữ, còn có cô, và mọi người thực ra cũng đã thay đổi.

Vừa đúng mười giờ, chủ tịch Cao Tôn Thịnh xuất hiện ở phòng họp, tinh thần khoẻ khoắn, vẻ mặt ôn hoà, nhìn qua giống như là một người ông, nhưng ở đến giai đoạn đấu thầu này thì mọi người đều biết người này rất nghiêm khắc, nhìn bề ngoài thì ôn hoà nhưng đối với sự lựa chọn công ty quảng cáo thì không hẳn là ôn hòa đâu.

Đi theo Cao Tôn Thịnh còn có Cao Quý cùng với hai lãnh đạo cao cấp tổng bộ phái tới. Sau khi Cao Quý ngồi vào chỗ của mình liền liếc mắt nhìn về phía Trang Noãn Thần, lại khoát khoát tay với Hạ Lữ, đối mặt với hai người bộ dáng hắn như là bạn tốt lâu ngày không gặp. Hạ Lữ bị bộ dáng của hắn làm cho nở nụ cười, mím môi lại cười.

Cao Tôn Thịnh quay đầu nhìn thoáng qua Cao Quý, ánh mắt trở nên nghiêm khắc.

Cao Quý thè lưỡi sau đó nhanh chóng biến thành một bộ dáng đứng đắn.

Trang Noãn Thần cũng rất muốn cười nhưng mà vẫn cố gắng nhịn xuống, bởi vì Phi Tư Mạch nên cô và Cao Quý tiếp xúc nhiều hơn, liền sau đó lphát hiện Cao Quý này tính tình thực sự giống như trẻ con, rất thông minh lại ham chơi, có đôi khi muốn anh ta ký văn kiện lại phải tìm nửa ngày mới có thể tìm thấy anh, tìm thấy anh đủ mọi địa điểm, nào là leo núi tập thể, trò chơi đua xe, thậm chí có lần cô thiếu chút nữa phải vào phòng tắm hơi. Mỗi lần tìm được anh là Trang Noãn Thần lại nghĩ đến một màn như thế này: Bà mẹ bưng bát cơm đuổi theo đứa con để cho ăn.

Nhưng mà Cao Quý vẫn tốt hơn một chút, chưa bao giờ khất nợ một khoản nào, trích khoản nào ra cũng đều vui vẻ, có Trang Noãn Thần vì Phi Tư Mạch hộ giá ah nên anh rất mừng rỡ, thoải mái tự tại.

“Thật vui vì các vị có thể đến đấu thầu tại Cao Thịnh, ta nghĩ tất cả mọi người đều quen biết nhau nên không cần giới thiệu nữa phải không?” Cao Tôn Thịnh nở nụ cười nhìn Hạ Lữ và Trang Noãn Thần, “Nhất là giám đốc Hạ và giám đốc Trang, hai người cũng đã từng làm việc với nhau.”

Trang Noãn Thần gật đầu mỉm cười, Hạ Lữ cũng giương môi cười nhẹ.

“Vậy đừng lãng phí thời gian nữa, bắt đầu đi.” Cao Tôn Thịnh cười.

Không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Hai người Trang Noãn Thần và Hạ Lữ cũng chính thức bắt đầu cuộc đua.Cao Quý thừa dịp Cao Tôn Thịnh không chú ý lại hướng về phía hai người giơ nắm tay lên, cổ vũ hai cô cố lên. Trang Noãn Thần hiểu được tâm tư Cao Quý, hai ngày này Cao Quý đều rầu rĩ không vui, anh cho rằng Hạ Lữ và cô là bạn bè tốt, anh không hy vọng phải nhìn thấy các cô vì lợi ích mà chém giết nhau, nhưng lại không thể nào thay đổi được chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook