Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 8 - Chương 32: Quá mệt mỏi

Ân Tầm

11/03/2017

Giọng anh rất cấp bách, mắt đau đớn, cô không phải không nhìn ra, nhưng tim cô càng đau hơn.

“Anh chờ tôi chủ động đến tìm anh, vì cái gì?” Cô nhìn anh như nhìn người xa lạ, “Cố Mặc, anh hãy đặt tay lên ngực tự hỏi một chút về hành vi của mình đi, là thật sự yêu tôi hay chỉ vì để xã bực tức trong lòng?”

Cố Mặc cắn môi, hơi hí mắt nhìn cô, “Em nghĩ anh như vậy?”

“Hôm đó anh nói ra những lời kia, làm ra những hành vi ấy, thì anh còn muốn tôi phải nghĩ anh như thế nào?” Tim Trang Noãn Thần theo lời nói mà đau âm ỉ, “Nói thật, khi xưa Giang Mạc Viễn nói với tôi những lời y như vậy, tôi cũng chưa từng thấy đau lòng như bây giờ, hành vi của anh vượt xa hơn cả Giang Mạc Viễn, xa đến nỗi làm tôi tuyệt vọng. Anh là người mà tôi từng yêu, cho dù không làm tình nhân được thì tôi vẫn xem anh như người thân thiết nhất của mình, còn anh, lại đành lòng xé nát mối liên hệ còn sót lại đó.”

“Noãn Thần, em nghe anh giải thích đi.” Dưới tình thế cấp bách, Cố Mặc níu chặt cô lại.

Cô không vùng ra, ngược lại bình tĩnh nhìn anh, “Anh còn muốn giải thích gì?”

“Anh…” Cố Mặc hé miệng thở hổn hển, lại không nói nên lời.

Mắt cô dần dần lạnh lẽo, “Cho dù tôi có chủ động đến tìm anh cũng chỉ nói một câu với anh thôi, chính là cho dù tương lai sau này thành ra thế nào đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ không rời xa anh ấy.”

“Trang Noãn Thần, tại sao em không công bằng chút nào vậy? Tại sao?”

“Cố Mặc, anh phải hiểu rõ ràng, lúc trước là anh đã đẩy tôi rời xa anh!” Cô đột nhiên cao giọng.

Lời nói của Trang Noãn Thần như cái búa nện thẳng xuống đầu anh, lắc đầu nhìn cô, thì thào, “Không, anh không đẩy em đi, anh biết em muốn nói gì, nhưng em đừng quên, cái đêm anh ở cùng Hứa Mộ Giai, em cũng đã ở trên giường mây mưa với Giang Mạc Viễn!”

Lời nói thô bạo như dao nhỏ cứa qua tim, người đau đâu chỉ có mỗi Trang Noãn Thần?

Cô nghe vậy cũng không nổi giận, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, “Tôi thừa nhận, lúc anh phản bội tôi thì tôi cũng đang phản bội anh. Nhưng Cố Mặc à, anh vĩnh viễn không phát hiện ra nguyên nhân đích thực của vấn đề, chính là giai đoạn anh khó khăn nhất tôi không hề muốn rời khỏi anh, là anh, là anh hết lần này đến lần khác nổi điên lên, tổn thương tôi một lần rồi lại một lần. Thời gian đó gần như ngày nào tôi cũng khóc vì anh, khi tính khí anh không tốt thì tôi liền chịu đựng, nhưng cuối cùng anh lại đổ hết thảy lỗi lầm lên đầu tôi, anh cảm thấy nếu không phải vì tôi thì sẽ không quay về Bắc Kinh, lại càng không bị người ta khống chế. Tuy rằng chỉ là lời nói trong cơn nóng giận, nhưng tôi biết anh nói thật lòng. Thời điểm đó, không phải Giang Mạc Viễn vì tôi mà bức anh cùng đường, là anh từng bước đẩy tôi ra xa. Cố Mặc, tôi không để ý khi anh đem tôi ra làm chỗ trút giận, nhưng ít ra anh cũng phải biết, cho dù tôi là chỗ trút giận cũng có cái giá của chỗ trút giận.”

Toàn bộ cơ thể của Cố Mặc, kể cả lồng ngực cũng phập phồng lên xuống.

“Vẫn là câu nói đó, tôi hy vọng anh luôn được hạnh phúc, quá khứ đã là quá khứ, tôi không muốn tự nhiên phải thống hận một người, cho nên Cố Mặc, xin anh đừng ép tôi phải hận anh.” Trang Noãn Thần nhìn qua có chút mệt mỏi, nói xong câu này liền quay lưng đi, đầu không ngoảnh lại.

Cố Mặc đứng đó, nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của cô, khóe mắt đột nhiên đỏ lên…

Lần này, là cô chủ động bỏ đi.

Anh biết, cô đã thật sự rời khỏi thế giới của anh rồi…

***

Hơn tám giờ tối, Trang Noãn Thần đang chuẩn đi mang quần áo đến cho Giang Mạc Viễn thay thì chuông cửa vang lên, vừa đi đến là Giang Mạc Viễn về nhà, vội hỏi, “Nội sao rồi anh?’

“Lúc sáng có tỉnh lại một chút.” Giang Mạc Viễn thay giày rồi đi vào trong, buông tấm thân mệt mỏi xuống sô pha.

Trang Noãn Thần vừa nghe thì mắt sáng ngời, “Nội tỉnh à?”

Giang Mạc Viễn xoa huyệt thái dương rồi từ từ nhắm hai mắt lại, gật đầu, “Tỉnh lại thì nói chuyện một chút, đến tối lại hôn mê.”

“Sao lại vậy…” Lòng cô lần nữa chìm xuống tận đáy, hoặc như có tảng đá lớn đè nặng đến ngạt thở.



“Mạnh Khiếu nói thần kinh não bị tổn thương nghiêm trọng, chỗ dập nội tạng cũng khó lành do tuổi tác đã cao, hôn mê liên tục cũng sẽ xảy ra.”

“Nội nói gì với anh?” Cô ngồi xuống cạnh anh, nhìn vẻ mặt mỏi mệt của anh cũng đau lòng không thôi.

Giang Mạc Viễn mở mắt ra, con ngươi vốn đen nhánh giờ này trở nên trống rỗng, đáy mắt nhanh chóng lướt qua bi ai to lớn, tiếng nói khàn khàn, “Nội nói, nội có quyền được chết.”

“Cái gì?” Cô kinh hãi.

“Nội nói người nội chỗ nào cũng đau, cũng biết bản thân không qua nổi ải này…” Nói đến đây, anh có chút nghẹn ngào.

Trang Noãn Thần chưa từng nhìn thấy một Giang Mạc Viễn như vậy, lòng cô chùn xuống, cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi này, nhịn không được đưa tay xoa mặt anh, ánh mắt kiên định, “Chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta cũng sẽ không bỏ cuộc, đúng không? Nội nhất định sẽ khỏe lại, nhất định.”

Giang Mạc Viễn cầm lấy tay cô, gật đầu.

“Ba mẹ đều ở bệnh viện à anh?”

Anh gật đầu.

“Vậy giờ để em đến bệnh viện thay cho ba mẹ…”

“Noãn Noãn.” Giang Mạc Viễn giữ chặt cô lại, “Anh về tắm rửa thay quần áo, lát nữa sẽ lại đi bệnh viện.”

Trang Noãn Thần suy tư, “Quần áo sạch em vừa soạn xong, định mang đến cho anh. Như vậy đi, anh tắm trước đã, em thu dọn vài món đồ rồi chúng ta cùng đến bệnh viện.”

Giang Mạc Viễn có lẽ do mệt mỏi, anh gật đầu, nhìn cô chân thành nói, “Vất vả cho em rồi.”

Cô muốn cười lại không cười nổi, thứ còn sót lại chỉ là thương cho anh.

***

Đợi sau khi Trang Noãn Thần thu dọn mọi thứ xong thì đã là hai mươi phút sau, khi đi ngang qua phòng tắm, bên trong thật yên lặng. Xem đồng hồ, cô lại đợi hơn mười phút nữa.

Giang Mạc Viễn vẫn không đi ra.

Cô hơi lo, vội vàng gõ cửa, “Mạc Viễn?”

Bên trong không có tiếng đáp lại, chỉ mơ hồ có tiếng nước chảy.

Trang Noãn Thần do dự một chút, sau hai mươi mấy giây liền đẩy cửa đi vào.

Phòng tắm hơi nước dày đặc, đi ngang qua bồn rửa mặt, tiếng nước chảy càng rõ hơn, đến gần vừa thấy, cô liền ngẩn người.

Giang Mạc Viễn dựa vào trong bồn tắm lớn, nước ấm còn đang chảy ào ào, anh, nằm trong nước mà ngủ. Làn nước nhuốm thứ ánh sáng màu men sứ, hắt lên bốn mặt tường và trần nhà, còn có chút vằn nước lấp lánh trên gương mặt anh, nhẹ nhàng miêu tả mắt anh.

Trang Noãn Thần không nỡ đánh thức anh, nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống, nhìn anh, ngực lại cuồn cuộn đau. Cho dù ngủ, mắt anh đã khép chặt, nhưng có thể tưởng tượng ra được, ở trong mơ anh cũng rất khốn khổ.

Với tay tắt nước.



Khi dòng nước xanh biến mất, Giang Mạc Viễn lại giật mình tỉnh giấc, khoảnh khắc mở mắt ra, tròng mắt như vương một lớp sương mù.

“Đánh thức anh à?” Thấy anh thức, Trang Noãn Thần áy náy.

Lúc này anh mới ý thức được mình ngủ quên, đưa tay vốc nước lên đầu, bọt nước ướt áy dọc theo gương mặt cương nghị chảy xuống, dừng trên vòm ngực dày rộng, cùng nước trong bồn tắm dung hòa vào nhau.

“Mạc Viễn, đêm nay anh ở nhà ngủ một giấc thật ngon đi, để em thay ba mẹ được rồi.” Cô thật sự sợ sức khỏe của anh không chịu nổi, ngay cả tắm cũng có thể ngủ được, có thể thấy anh rất lao tâm lao lực.

“Không sao mà, ngày mai em còn phải đi làm, lát nữa đến bệnh viện thăm bà nội một chút rồi theo ba mẹ về nhà đi.” Vốc nước rửa mặt, Giang Mạc Viễn tỉnh táo không ít.

Anh có sự kiên trì của anh, cô cũng hiểu không thể khuyên bảo được, đành gật đầu, lấy bông tắm qua nhẹ nhàng kỳ cọ giúp anh.

Điện thoại reo.

Ngón tay Giang Mạc Viễn khẽ run, Trang Noãn Thần cũng căng thẳng theo, vội vàng cầm lấy điện thoại ở bên cạnh, đối phương nói vài câu, đợi sau khi cúp máy, mặt cô tái đi, “Mạc Viễn, bà nội, tình hình của nội chuyển biến xấu rồi, lại vừa được đưa vào phòng cấp cứu.”

Giang Mạc Viễn vội vàng rửa sạch bọt sữa tắm trên người, “Mau đến bệnh viện.”

Túc trực đến rạng sáng, lúc này bà nội mới lần nữa tạm thời thoát khỏi kỳ nguy hiểm, khi y tá lại đẩy nội trở vào phòng chăm sóc đặc biệt, bà hồi phục được chút ý thức, nhìn thấy người trong phòng, môi mấp máy chỉ vào mặt nạ dưỡng khí.

Bà Giang nhanh mắt, chạy đến cúi xuống tháo mặt nạ thở ra, kề sát tai xuống.

Tiếng bà nội rất yếu, gần như tiếng không khí.

Bà Giang nghe được rõ ràng, sau khi nội nói xong, nước mắt lại chảy ra, lần nữa đeo mặt nạ thở vào cho bà nội, bà liều mạng lắc đầu, “Mẹ ơi, chúng con nhất định không để mẹ có chuyện gì đâu, con không đồng ý! Tuyệt đối sẽ không đồng ý ‘chết không đau’ gì đó đâu!”

Trang Noãn Thần kinh hoàng.

Sắc mặt ông Giang cũng rất khó coi, Giang Mạc Viễn ra sức nắm chặt tay, trái cổ lên xuống, lồng ngực nhấp nhô.

Lòng cô, đau như dao cắt.

***

Hoa Báo, trên dưới bận rộn, điện thoại reo liên tục.

Cố Mặc bước vào tòa soạn liền đi về phía phòng tổng biên tập, trên đường đều có phóng viên, biên tập không ngừng chào hỏi anh, anh luôn không đáp trả, mặt lạnh lùng vô cùng đáng sợ. Đi đến trước cửa văn phòng tổng biên, thậm chí cửa cũng chưa gõ, trực tiếp đi vào.

Tổng biên tập đang nói điện thoại, thấy Cố Mặc bước thẳng vào liền giật mình kinh ngạc, nhưng mắt ông nhanh chóng bình tĩnh lại, quay chỗ khác nói tiếp vài câu rồi mới cúp máy.

Chỉ một thoáng, sắc mặt ông chuyển thành nghiêm túc.

Cố Mặc không đợi ông liên tiếng đã chủ động tiến tới, hai tay chống xuống bàn quan sát ông, gằn giọng, “Chuyên đề có liên quan đến Giang Mạc Viễn, tại sao lại phát hành khi không có tôi?”

Tổng biên tập đã bất mãn với hành vi tự ý vào phòng của anh, nghe xong câu hỏi liền không vui, “Nếu anh đã làm chuyên đề của Giang Mạc Viễn, chẳng phải vì muốn phát hành nó sao?”

“Hai hôm trước tôi đi công tác đã nói rõ, chuyên đề này phải đợi tôi về mới được phát hành!” Cố Mặc giận tím mặt, hai ngày trước khi nói chuyện xong với Giang Mạc Viễn và Trang Noãn Thần thì anh đi công tác, bởi vì nơi anh đi săn tin có hơi hẻo lánh, sau khi quay về mới phát hiện dư luận ồn ào về Giang Mạc Viễn, thực sự hôm nay anh đến tìm Trang Noãn Thần chính là để giải thích chuyện này, nhưng lời nói tới miệng lại không biết phải diễn giải thế nào, còn nữa, sợ là dù có nói thì cô cũng không tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook