Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 8 - Chương 24: Tôi nuôi nổi anh ấy 2
Ân Tầm
01/03/2017
Vào công ty, Ngải Niệm vừa đi theo cô vào văn phòng thì điện thoại liền vang, là Giang Mạc Viễn.
“Sợ không?” Tiếng nói anh rất nhẹ nhàng.
“Không sợ, anh đang ở đâu vậy?” Nghe ra anh đang rất mệt.
“Ở công ty giải quyết một chuyện, anh biết phóng viên có tìm tới em.”
“Không sao, em né rồi, họ không thấy em.” Trang Noãn Thần ngồi xuống ghế, bất đắc dĩ nói, “Xin lỗi anh, em không biết lần này Cố Mặc lại thực sự ra tay, anh ta…”
“Đồ ngốc, nói xin lỗi anh làm gì? Đưa tin là trách nhiệm của hắn, vả lại cũng chẳng có quan hệ đến em, yên tâm đi anh không sao.”
“Nhưng hiện tại rất bất lợi với anh…”
“Ngoan đi, không cần lo lắng, anh sẽ giải quyết, còn có, đêm nay em đừng về biệt thự, e là phóng viên sẽ túc trực sẵn ở đó rồi, em đến chỗ bà nội ngủ một đêm đi, bà đã biết chuyện này rồi.”
“Hửm? Bà nội biết rồi? Vậy bà sẽ lo biết mấy.”
“Nội anh còn bình tĩnh hơn em nữa đó, từ khi sinh ba anh ra bà đã chịu không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, đêm nay em đến còn không biết ai an ủi ai à.” Giang Mạc Viễn hiếm khi thoải mái vui đùa thế này.
Trang Noãn Thần ngẩn ra, thật là.
“Vậy còn anh? Tối anh sẽ đến tứ hợp viện đúng không?”
Bên kia điện thoại quả nhiên Giang Mạc Viễn hơi trầm tư, Trang Noãn Thần phát hiện ra anh do dự, mới nói, “Không sao, anh có nhiều việc cần phải xử lý mà, em ở cùng bà nội cũng được.”
“Tối anh sẽ cố gắng qua đó.” Anh thấp giọng trả lời.
Trang Noãn Thần thấy ấm lòng.
Sau khi chấm dứt cuộc gọi, Ngải Niệm lắc đầu, “Mình thật sự bội phục Giang Mạc Viễn, xảy ra chuyện lớn như vậy còn có thể tỉnh táo trò chuyện với cậu.”
Trang Noãn Thần thở dài, nhìn cô bạn, “Thực sự mình rất sợ.”
Ngải Niệm hiểu cô, nhìn sắc mặt đã biết cô đang cố gắng gượng, bước đến cầm lấy tay Trang Noãn Thần, phát hiện bàn tay thật lạnh, “Noãn Thần à, càng về sau này thì cậu càng phải làm tốt công tác chuẩn bị.”
“Mình biết, nhưng Giang Mạc Viễn không nói gì với mình hết, mình không biết giúp anh ấy thế nào.”
“Loại người như anh ấy sao có thể nhờ vả người khác giúp đỡ được? Huống hồ cậu là vợ anh ấy, anh ấy không nói với cậu chỉ có hai trường hợp thôi, một là anh ấy đã có chuẩn bị rồi, tình hình phát triển vẫn nằm trong phạm vi khống chế của anh ấy; hai là anh ấy đang cố chống đỡ, chỉ là không muốn để cậu lo lắng thôi. Còn nữa, cậu cũng không nghĩ lại xem Giang Mạc Viễn phạm phải chuyện gì chứ, cơ quan tư pháp đang điều tra anh ấy, anh ấy đương nhiên không muốn nói nhiều với cậu, nói với cậu thì ngay cả cậu cũng bị liên lụy, hiện tại cậu không biết gì hết, cho dù có người tới nhà tra hỏi cậu thì cũng không sợ.” Ngải Niệm phân tích hợp tình hợp lý cho cô nghe.
Trang Noãn Thần gật đầu, Ngải Niệm nói không phải không có lý.
“Còn có Noãn Thần…” Ngải Niệm đột nhiên ngập ngừng.
Cô ngẩng lên nhìn cô bạn, hoài nghi.
Ngải Niệm mím môi, “Cậu có nghĩ đến tương lai không?”
“Tương lai?” Trang Noãn Thần hơi ngạc nhiên, cố gắng nở nụ cười sau đó nhẹ giọng hỏi, “Ngải Niệm, rốt cục cậu muốn nói gì?”
“Mình muốn nói là, cậu là người bạn tốt nhất của mình, có lẽ suy nghĩ của mình khá ích kỷ, nhưng mình rất lo cho cậu.” Ngải Niệm khẽ thở dài, “Lần này Giang Mạc Viễn chắc chắn sẽ gặp khó khăn, nhiều dư luận bất lợi như vậy, cổ phiếu của Tiêu Duy Quốc Tế cũng bị ảnh hưởng, cậu cũng thấy đấy, ông chủ của Tiêu Duy khi được phỏng vấn thì hoàn toàn gạt Giang Mạc Viễn ra ngoài, cậu còn không hiểu sao? Ông ta rõ ràng là qua cầu rút ván, mục đích chính là muốn tắm mình cho sạch sẽ. Giang Mạc Viễn có bản lĩnh có thể xoay chuyển tình thế không? Thiết nghĩ người muốn anh ấy chết nhiều lắm, một khi anh ấy mất hết tất cả thì cậu định thế nào?”
“Tiền mất rồi có thể kiếm lại, mình chỉ hy vọng anh ấy được bình an vô sự thôi.” Thái độ Trang Noãn Thần rất nghiêm túc, ánh mắt vô cùng cố chấp.
Ngải Niệm nhìn cô, bất đắc dĩ cười cười, “Cậu đó, đúng là kiên trì đến cùng mà.”
Trang Noãn Thần cúi đầu cười, “Ngày mà mình kết hôn thì đã không tính chuyện ly hôn rồi, cho nên, bất luận tình hình thế nào mình cũng sẽ không đề nghị ly hôn, cho dù anh ấy có trắng tay cũng không sao hết, không phải còn có mình hay sao?”
“Không lẽ cậu định nuôi Giang Mạc Viễn?” Ngải Niệm rú lên quái dị.
“Nuôi thì nuôi, cũng có sao đâu.” Cô cười cười.
“Cậu phải nghĩ cho kỹ nha, lúc trước thời điểm Cố Mặc thất bại đã tra tấn cậu như thế nào, cậu lại đi lấy chồng, cuộc tình êm đẹp phải rơi vào kết cục chia tay, không phải sao? Còn Giang Mạc Viễn thì sao? Sự nghiệp của anh ấy lớn đến vậy, đột nhiên từ chỗ cao nhất rơi xuống đất, tâm lý đương nhiên sẽ bị lệch lạc nhiều đi, người đàn ông cao ngạo như vậy, một khi trở nên không có gì cả, tính tình còn không quái đản à? Nói không chừng, ngày ngày đều kiếm chuyện cãi nhau với cậu, tra tấn cậu!”
“Có cặp vợ chồng nào mà không cãi nhau? Cãi thì cãi, rồi điều chỉnh lại sinh hoạt.” Trang Noãn Thần ra vẻ không sao cả, nhìn cô bạn bật cười, “Hiện tại Vạn Tuyên phát triển tốt như vậy, mình cũng không phải không nuôi nổi anh ấy, tuy rằng anh ấy có tiền nhưng không phải hạng người thích vung tiền bừa bãi, tiêu xài phung phí. Tiền mình kiếm được đủ để hai vợ chồng chi tiêu hằng ngày rồi. Hơn nữa, đôi lúc mình rất muốn thấy ngày ngày anh ấy ở nhà đợi mình về, sẽ có bộ dạng gì.”
“Thì là bộ dạng ăn không ngồi rồi đó, cậu đúng là lạc quan một cách mù quáng.” Ngải Niệm bị cô nói đến dở khóc dở cười, “Thôi, mình còn không hiểu cậu sao? Nói vậy cũng chỉ muốn cảnh tỉnh cậu thôi, con người cậu bình thường trông thì dễ nói chuyện lắm, một người quật mười con trâu cũng không kéo cậu lại được. Yên tâm đi, cậu nghĩ vậy cũng tốt, người làm bạn như mình nhất định sẽ dốc hết sức ủng hộ, sau này cho dù xảy ra chuyện gì cậu cũng phải nhớ rõ, còn có người bạn là mình đứng bên cạnh ủng hộ cậu.”
“Cám ơn cậu, Ngải Niệm.” Trang Noãn Thần kéo tay cô, xúc động.
Thời gian này, may mắn còn có cô.
***
Bóng đêm quyến luyến.
Nghê hồng trải dài bên ngoài cửa sổ cũng trở nên mông lung.
Trên giường trong phòng ngủ có đôi nam nữ quấn lấy nhau, dưới ánh đèn người đàn ông như con chiến mã công thành chiếm đất, người phụ nữ thì như nước quấn lấy anh, để mặc anh tự do công chiếm, nhiệt độ bên trong càng lúc càng lên cao, động tác của anh lại càng lúc càng nhanh, hơi thở cô cũng ngày càng dồn dập…
“Khiếu, đừng… đừng để ở trong, hôm nay là kỳ nguy hiểm…” Tiếng cầu xin cô cũng sặc mùi quyến rũ.
Anh nghe xong, ngọn giáo hãm sâu càng thêm cuồng dã, đè sát xuống cơ thể cô, thân hình cao lớn cúi xuống hôn lên môi cô, lại thì thầm vào tai cô, “Mang thai con anh cũng không tồi.” Động tác càng thêm mãnh liệt.
“Không được…” Cô ý thức được anh muốn làm gì, tay cô liều mạng quơ quào, tay chống ngực anh bị anh giữ lấy, từng chút từng chút va chạm khiến cô lạc lối.
Lát sâu, anh gầm nhẹ, động tác cuồng dã đột nhiên dừng lại.
Cô chỉ còn lại một nửa hơi thở, ngực còn đang phập phồng, anh chậm rãi chuyển động vài cái, mấy phút sau mới thỏa mãn cúi người xuống, hôn môi cô, không lập tức rút ra.
Mồ hồi bên thái dương thấm ướt tóc, cô để mặc anh, đợi sau khi thoáng khôi phục lại ý thức mới đánh anh, “Sao anh đáng ghét vậy chứ? Còn không rút ra?”
“Gấp cái gì, nó còn chưa chịu ra mà.” Anh cười hì hì, giống đứa nhỏ tham ăn.
Giáo còn chưa rút, chuyển động một tí là có thể đâm đến điểm sâu nhất, cô la lên, thúc vào người anh, “Đừng làm loạn.”
Anh lúc này mới quyến luyến ngồi dậy.
Cô vội vàng vọt vào phòng tắm.
Sau khi hai người đều tắm rửa xong, Hạ Lữ ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc, Mạnh Khiếu thì ngồi trên giường, châm một điếu thuốc, ra chiều suy tư. Hạ Lữ để máy sấy xuống nhìn anh trong gương, hơi hoài nghi, anh hiếm khi hút thuốc trước mặt cô.
“Mới về đã có tâm sự, sao vậy?” Hai hôm trước anh đi công tác, hôm nay vừa về.
Mạnh Khiếu rít một hơi thuốc, nhẹ nhàng nhả khói, lại thở dài, “Hôm nay em có xem tin tức không?”
Hạ Lữ hơi giật mình, lát sau cụp mắt, không tập trung nói, “Có tin gì hay à.”
“Mạc Viễn có chuyện rồi, anh gọi điện mới biết được anh ta đang tiếp nhận điều tra.” Mạnh Khiếu dúi tàn thuốc vào gạt tàn, nhả một vòng khói.
“Lần này Giang Mạc Viễn sẽ gặp rắc rối sao?” Cô nhíu mày, khẽ hỏi.
“Anh thấy… căng à.” Mạnh Khiếu nói thật, “Trước không nói đến dư luận thế nào, ải của Tiêu Duy anh ta chưa chắc có thể qua được, không chừng lần này anh ấy thực sự sẽ thân bại danh liệt.”
Hạ Lữ suy tư.
“Em không lo cho Noãn Thần à?” Mạnh Khiếu hỏi.
“Quan hệ bạn bè của em và cậu ấy đã kết thúc rồi, cần em lo sao?” Hạ Lữ nằm xuống giường, thản nhiên nói.
Mạnh Khiếu nhìn cô, không nói gì.
“Ngủ đi, em mệt rồi.” Thấy anh cứ nhìn mình không chớp mắt, Hạ Lữ thấy mất tự nhiên, lại bổ sung, “Cuộc sống của Trang Noãn Thần có liên quan gì đến em, em chỉ biết nếu không có cậu ấy, em còn có thể nhận thêm rất nhiều hạng mục hợp tác, cậu ấy cướp chén cơm của em, em còn để ý đến cậu ấy làm gì.”
“Sợ không?” Tiếng nói anh rất nhẹ nhàng.
“Không sợ, anh đang ở đâu vậy?” Nghe ra anh đang rất mệt.
“Ở công ty giải quyết một chuyện, anh biết phóng viên có tìm tới em.”
“Không sao, em né rồi, họ không thấy em.” Trang Noãn Thần ngồi xuống ghế, bất đắc dĩ nói, “Xin lỗi anh, em không biết lần này Cố Mặc lại thực sự ra tay, anh ta…”
“Đồ ngốc, nói xin lỗi anh làm gì? Đưa tin là trách nhiệm của hắn, vả lại cũng chẳng có quan hệ đến em, yên tâm đi anh không sao.”
“Nhưng hiện tại rất bất lợi với anh…”
“Ngoan đi, không cần lo lắng, anh sẽ giải quyết, còn có, đêm nay em đừng về biệt thự, e là phóng viên sẽ túc trực sẵn ở đó rồi, em đến chỗ bà nội ngủ một đêm đi, bà đã biết chuyện này rồi.”
“Hửm? Bà nội biết rồi? Vậy bà sẽ lo biết mấy.”
“Nội anh còn bình tĩnh hơn em nữa đó, từ khi sinh ba anh ra bà đã chịu không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, đêm nay em đến còn không biết ai an ủi ai à.” Giang Mạc Viễn hiếm khi thoải mái vui đùa thế này.
Trang Noãn Thần ngẩn ra, thật là.
“Vậy còn anh? Tối anh sẽ đến tứ hợp viện đúng không?”
Bên kia điện thoại quả nhiên Giang Mạc Viễn hơi trầm tư, Trang Noãn Thần phát hiện ra anh do dự, mới nói, “Không sao, anh có nhiều việc cần phải xử lý mà, em ở cùng bà nội cũng được.”
“Tối anh sẽ cố gắng qua đó.” Anh thấp giọng trả lời.
Trang Noãn Thần thấy ấm lòng.
Sau khi chấm dứt cuộc gọi, Ngải Niệm lắc đầu, “Mình thật sự bội phục Giang Mạc Viễn, xảy ra chuyện lớn như vậy còn có thể tỉnh táo trò chuyện với cậu.”
Trang Noãn Thần thở dài, nhìn cô bạn, “Thực sự mình rất sợ.”
Ngải Niệm hiểu cô, nhìn sắc mặt đã biết cô đang cố gắng gượng, bước đến cầm lấy tay Trang Noãn Thần, phát hiện bàn tay thật lạnh, “Noãn Thần à, càng về sau này thì cậu càng phải làm tốt công tác chuẩn bị.”
“Mình biết, nhưng Giang Mạc Viễn không nói gì với mình hết, mình không biết giúp anh ấy thế nào.”
“Loại người như anh ấy sao có thể nhờ vả người khác giúp đỡ được? Huống hồ cậu là vợ anh ấy, anh ấy không nói với cậu chỉ có hai trường hợp thôi, một là anh ấy đã có chuẩn bị rồi, tình hình phát triển vẫn nằm trong phạm vi khống chế của anh ấy; hai là anh ấy đang cố chống đỡ, chỉ là không muốn để cậu lo lắng thôi. Còn nữa, cậu cũng không nghĩ lại xem Giang Mạc Viễn phạm phải chuyện gì chứ, cơ quan tư pháp đang điều tra anh ấy, anh ấy đương nhiên không muốn nói nhiều với cậu, nói với cậu thì ngay cả cậu cũng bị liên lụy, hiện tại cậu không biết gì hết, cho dù có người tới nhà tra hỏi cậu thì cũng không sợ.” Ngải Niệm phân tích hợp tình hợp lý cho cô nghe.
Trang Noãn Thần gật đầu, Ngải Niệm nói không phải không có lý.
“Còn có Noãn Thần…” Ngải Niệm đột nhiên ngập ngừng.
Cô ngẩng lên nhìn cô bạn, hoài nghi.
Ngải Niệm mím môi, “Cậu có nghĩ đến tương lai không?”
“Tương lai?” Trang Noãn Thần hơi ngạc nhiên, cố gắng nở nụ cười sau đó nhẹ giọng hỏi, “Ngải Niệm, rốt cục cậu muốn nói gì?”
“Mình muốn nói là, cậu là người bạn tốt nhất của mình, có lẽ suy nghĩ của mình khá ích kỷ, nhưng mình rất lo cho cậu.” Ngải Niệm khẽ thở dài, “Lần này Giang Mạc Viễn chắc chắn sẽ gặp khó khăn, nhiều dư luận bất lợi như vậy, cổ phiếu của Tiêu Duy Quốc Tế cũng bị ảnh hưởng, cậu cũng thấy đấy, ông chủ của Tiêu Duy khi được phỏng vấn thì hoàn toàn gạt Giang Mạc Viễn ra ngoài, cậu còn không hiểu sao? Ông ta rõ ràng là qua cầu rút ván, mục đích chính là muốn tắm mình cho sạch sẽ. Giang Mạc Viễn có bản lĩnh có thể xoay chuyển tình thế không? Thiết nghĩ người muốn anh ấy chết nhiều lắm, một khi anh ấy mất hết tất cả thì cậu định thế nào?”
“Tiền mất rồi có thể kiếm lại, mình chỉ hy vọng anh ấy được bình an vô sự thôi.” Thái độ Trang Noãn Thần rất nghiêm túc, ánh mắt vô cùng cố chấp.
Ngải Niệm nhìn cô, bất đắc dĩ cười cười, “Cậu đó, đúng là kiên trì đến cùng mà.”
Trang Noãn Thần cúi đầu cười, “Ngày mà mình kết hôn thì đã không tính chuyện ly hôn rồi, cho nên, bất luận tình hình thế nào mình cũng sẽ không đề nghị ly hôn, cho dù anh ấy có trắng tay cũng không sao hết, không phải còn có mình hay sao?”
“Không lẽ cậu định nuôi Giang Mạc Viễn?” Ngải Niệm rú lên quái dị.
“Nuôi thì nuôi, cũng có sao đâu.” Cô cười cười.
“Cậu phải nghĩ cho kỹ nha, lúc trước thời điểm Cố Mặc thất bại đã tra tấn cậu như thế nào, cậu lại đi lấy chồng, cuộc tình êm đẹp phải rơi vào kết cục chia tay, không phải sao? Còn Giang Mạc Viễn thì sao? Sự nghiệp của anh ấy lớn đến vậy, đột nhiên từ chỗ cao nhất rơi xuống đất, tâm lý đương nhiên sẽ bị lệch lạc nhiều đi, người đàn ông cao ngạo như vậy, một khi trở nên không có gì cả, tính tình còn không quái đản à? Nói không chừng, ngày ngày đều kiếm chuyện cãi nhau với cậu, tra tấn cậu!”
“Có cặp vợ chồng nào mà không cãi nhau? Cãi thì cãi, rồi điều chỉnh lại sinh hoạt.” Trang Noãn Thần ra vẻ không sao cả, nhìn cô bạn bật cười, “Hiện tại Vạn Tuyên phát triển tốt như vậy, mình cũng không phải không nuôi nổi anh ấy, tuy rằng anh ấy có tiền nhưng không phải hạng người thích vung tiền bừa bãi, tiêu xài phung phí. Tiền mình kiếm được đủ để hai vợ chồng chi tiêu hằng ngày rồi. Hơn nữa, đôi lúc mình rất muốn thấy ngày ngày anh ấy ở nhà đợi mình về, sẽ có bộ dạng gì.”
“Thì là bộ dạng ăn không ngồi rồi đó, cậu đúng là lạc quan một cách mù quáng.” Ngải Niệm bị cô nói đến dở khóc dở cười, “Thôi, mình còn không hiểu cậu sao? Nói vậy cũng chỉ muốn cảnh tỉnh cậu thôi, con người cậu bình thường trông thì dễ nói chuyện lắm, một người quật mười con trâu cũng không kéo cậu lại được. Yên tâm đi, cậu nghĩ vậy cũng tốt, người làm bạn như mình nhất định sẽ dốc hết sức ủng hộ, sau này cho dù xảy ra chuyện gì cậu cũng phải nhớ rõ, còn có người bạn là mình đứng bên cạnh ủng hộ cậu.”
“Cám ơn cậu, Ngải Niệm.” Trang Noãn Thần kéo tay cô, xúc động.
Thời gian này, may mắn còn có cô.
***
Bóng đêm quyến luyến.
Nghê hồng trải dài bên ngoài cửa sổ cũng trở nên mông lung.
Trên giường trong phòng ngủ có đôi nam nữ quấn lấy nhau, dưới ánh đèn người đàn ông như con chiến mã công thành chiếm đất, người phụ nữ thì như nước quấn lấy anh, để mặc anh tự do công chiếm, nhiệt độ bên trong càng lúc càng lên cao, động tác của anh lại càng lúc càng nhanh, hơi thở cô cũng ngày càng dồn dập…
“Khiếu, đừng… đừng để ở trong, hôm nay là kỳ nguy hiểm…” Tiếng cầu xin cô cũng sặc mùi quyến rũ.
Anh nghe xong, ngọn giáo hãm sâu càng thêm cuồng dã, đè sát xuống cơ thể cô, thân hình cao lớn cúi xuống hôn lên môi cô, lại thì thầm vào tai cô, “Mang thai con anh cũng không tồi.” Động tác càng thêm mãnh liệt.
“Không được…” Cô ý thức được anh muốn làm gì, tay cô liều mạng quơ quào, tay chống ngực anh bị anh giữ lấy, từng chút từng chút va chạm khiến cô lạc lối.
Lát sâu, anh gầm nhẹ, động tác cuồng dã đột nhiên dừng lại.
Cô chỉ còn lại một nửa hơi thở, ngực còn đang phập phồng, anh chậm rãi chuyển động vài cái, mấy phút sau mới thỏa mãn cúi người xuống, hôn môi cô, không lập tức rút ra.
Mồ hồi bên thái dương thấm ướt tóc, cô để mặc anh, đợi sau khi thoáng khôi phục lại ý thức mới đánh anh, “Sao anh đáng ghét vậy chứ? Còn không rút ra?”
“Gấp cái gì, nó còn chưa chịu ra mà.” Anh cười hì hì, giống đứa nhỏ tham ăn.
Giáo còn chưa rút, chuyển động một tí là có thể đâm đến điểm sâu nhất, cô la lên, thúc vào người anh, “Đừng làm loạn.”
Anh lúc này mới quyến luyến ngồi dậy.
Cô vội vàng vọt vào phòng tắm.
Sau khi hai người đều tắm rửa xong, Hạ Lữ ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc, Mạnh Khiếu thì ngồi trên giường, châm một điếu thuốc, ra chiều suy tư. Hạ Lữ để máy sấy xuống nhìn anh trong gương, hơi hoài nghi, anh hiếm khi hút thuốc trước mặt cô.
“Mới về đã có tâm sự, sao vậy?” Hai hôm trước anh đi công tác, hôm nay vừa về.
Mạnh Khiếu rít một hơi thuốc, nhẹ nhàng nhả khói, lại thở dài, “Hôm nay em có xem tin tức không?”
Hạ Lữ hơi giật mình, lát sau cụp mắt, không tập trung nói, “Có tin gì hay à.”
“Mạc Viễn có chuyện rồi, anh gọi điện mới biết được anh ta đang tiếp nhận điều tra.” Mạnh Khiếu dúi tàn thuốc vào gạt tàn, nhả một vòng khói.
“Lần này Giang Mạc Viễn sẽ gặp rắc rối sao?” Cô nhíu mày, khẽ hỏi.
“Anh thấy… căng à.” Mạnh Khiếu nói thật, “Trước không nói đến dư luận thế nào, ải của Tiêu Duy anh ta chưa chắc có thể qua được, không chừng lần này anh ấy thực sự sẽ thân bại danh liệt.”
Hạ Lữ suy tư.
“Em không lo cho Noãn Thần à?” Mạnh Khiếu hỏi.
“Quan hệ bạn bè của em và cậu ấy đã kết thúc rồi, cần em lo sao?” Hạ Lữ nằm xuống giường, thản nhiên nói.
Mạnh Khiếu nhìn cô, không nói gì.
“Ngủ đi, em mệt rồi.” Thấy anh cứ nhìn mình không chớp mắt, Hạ Lữ thấy mất tự nhiên, lại bổ sung, “Cuộc sống của Trang Noãn Thần có liên quan gì đến em, em chỉ biết nếu không có cậu ấy, em còn có thể nhận thêm rất nhiều hạng mục hợp tác, cậu ấy cướp chén cơm của em, em còn để ý đến cậu ấy làm gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.