Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 7 - Chương 332: Anh tôi sẽ không lấy chị

Ân Tầm

31/10/2014

Vừa vào cửa cậu ta đã ăn nói thiếu khách sáo.

Nhưng đó là kiểu ăn nói điển hình của Niên Bách Tiêu. Nếu tới đây mà cậu ta đã nhã nhặn, lễ phép với cô thì Tố Diệp còn cảm thấy kỳ quái hơn.

Đóng cửa lại, cô lại khập khiễng đi vào phòng khách, vứt lại một câu không hề khách khí: “Sao? Cậu ngưỡng mộ quá nên ganh ghét đố kỵ à? Anh cậu thích bao nuôi tôi đấy, ảnh hưởng gì tới cậu?”

Niên Bách Tiêu không ngờ cô lại nói vậy. Cậu ta lạnh nhạt đưa mắt lườm cô, rồi thả người ngồi xuống sofa, hậm hực nói: “Không biết xấu hổ!”

“Có phải cậu cảm thấy bây giờ tôi đang bị thương không dám đập cậu không?” Tố Diệp ngồi xuống bên cạnh sofa, lười biếng nói.

Niên Bách Tiêu nghiến răng kèn kẹt, mím môi không nói gì nữa.

“Mặt trời mọc đằng Tây rồi à? Tôi không nghĩ cậu còn thích la cà tới nhà người khác đâu đấy?” Tố Diệp cười đểu.

Niên Bách Tiêu không hiểu “la cà” nghĩa là gì, bèn nhíu mày, nét mặt hồ nghi.

Thấy vậy, Tố Diệp đổi cách hỏi khác: “Làm sao cậu tìm được tới nhà tôi?”

“Nhà chị? Phải không đấy?”

Tố Diệp suy nghĩ rồi nói: “Ý cậu muốn hỏi đây có phải nhà tôi không chứ gì?”

“Không phải là câu nghi vấn mà tôi đang hỏi ngược lại chị.” Vẫn thứ tiếng Trung lóng ngóng đó, Niên Bách Tiêu làm mặt khinh thường: “Chị, nhân tình của anh tôi, nhà làm sao mà chị trả tiền được?”

Tố Diệp hiểu ý cậu ta, bèn lườm nguýt, cũng chẳng mất công giải thích rằng đây là ngôi nhà cô bỏ chính tiền của mình ra thuê, bực bội đáp: “Đúng rồi, đúng rồi! Tôi chính là tiêu tiền của anh cậu đấy.”

“Tôi khinh thường chị!” Niên Bách Tiêu bĩu môi, rồi bổ sung thêm hai chữ: “Thật đấy!”

“Cảm ơn ha!” Tố Diệp luôn giữ vững thái độ ôn hòa, nhã nhặn, sau đó hét lên một tiếng vào trong bếp: “Tiểu Nhã!”

Tiểu Nhã lập tức đi ra ngoài, nhìn thấy một người thanh niên ngồi trên sofa cô bé ngẩn người giây lát. Tố Diệp dặn Tiểu Nhã đi chuẩn bị hoa quả và bánh ngọt cho khách. Tiểu Nhã gật đầu, đang định quay người thì Niên Bách Tiêu đã gọi giật cô bé lại.

“Cafe, tôi muốn!” Rồi còn yêu cầu thêm: “Không đường!”

Tiểu Nhã đỏ mặt, khẽ gật đầu.

“Cảm ơn cô, tiểu thư Tiểu Nhã!” Niên Bách Tiêu nói.

Tiểu Nhã nhìn Niên Bách Tiêu, mặt càng đỏ rần. Cũng đừng trách cô bé tim đập chân run. Ngoại hình tuấn tú của cậu nhóc Niên Bách Tiêu này đủ để khiến mấy cô gái nhỏ vui như mở cờ trong bụng.

Đợi Tiểu Nhã đi khỏi, Tố Diệp mới sửa lại cách dùng từ của cậu ta: “Ở Trung Quốc, nhất là những thành phố phía Bắc, đừng có gọi con gái nhà người ta là “tiểu thư”, sẽ khiến người ta hiểu sang một nghĩa khác đấy!”

Nét mặt Niên Bách Tiêu mơ hồ, nhưng cậu ta cũng chẳng thèm hỏi thêm, cười giễu cợt một tiếng.

“Cậu tới nhà tôi vì quan tâm tới vết thương của tôi sao?” Tố Diệp nói trúng trọng điểm.

Câu hỏi ấy khiến Niên Bách Tiêu lạnh nhạt, đứng dậy với thái độ thiếu nghiêm túc. Cậu ta rút từ trong túi ra một lọ thuốc rồi đập “bộp” một cái lên bàn uống nước: “Kỷ Đông Nham mua đấy, cầm cho chị nhờ tôi.”

“Anh ấy đâu?” Lúc này Tố Diệp mới biết nguyên nhân Niên Bách Tiêu tìm tới đây.

“Đi công tác rồi!”

Tố Diệp gật đầu, cầm qua xem thì ra là một lọ dầu nhập khẩu dùng để bôi lên vết thương. Loại thuốc này đang bán rất chạy trên thế giới: “Tôi sẽ gọi điện thoại cảm ơn anh ấy. Này, trong túi quần cậu còn cái gì nữa thế?” Cô nghiêng đầu, nhìn thẳng vào túi quần bên kia của cậu ta.

Bên trong cứ căng phồng ra.

Niên Bách Tiêu nhìn xuống theo ánh mắt cô, nét mặt bỗng chốc ngượng ngập, giơ tay ấn vào chỗ gồ lên. Tố Diệp không hiểu sao cậu ta lại xấu hổ, thấy mặt cậu ta bỗng nhiên đỏ ửng, tim cô đập thịch một cái: Trời đất ơi! Không phải là cái đó chứ…

Nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống mà, cậu ta không thể dậy thì thái độ đến mức đó chứ?

Niên Bách Tiêu không biết cô đang nghĩ cái gì. Một lúc lâu sau, cậu ta mới lôi cái thứ trong túi quần ra. Thấy vậy, Tố Diệp mới thở phào. Thì ra vừa rồi cô hiểu lầm, trong đó đúng là đựng thứ gì đó. Khi cậu ta vứt thứ ấy lên mặt bàn, cô mới nhìn rõ, cũng là một lọ thuốc, là bạch dược* của Vân Nam.



*Bột thuộc trắng (một loại thuốc Bắc lang băm).

Cầm được trong tay, suy nghĩ một lát, Tố Diệp bỗng nhiên hiểu ra tại sao cậu ta lại ngượng ngập. Cô mím môi cười: “Đây là thuốc cậu mua cho tôi?”

Niên Bách Tiêu ấp a ấp úng: “Chưa muốn chị chết nhanh như vậy.”

“Ồ!” Tố Diệp nhịn cười, tung lên tung xuống lọ thuốc trong tay: “Cảm ơn nhé! Nhờ phúc của cậu, tôi sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Niên Bách Tiêu trừng mắt lườm cô.

Một lúc sau, cậu ta bất ngờ nói: “Đừng vui mừng quá sớm, anh tôi sẽ không lấy chị, tuy rằng anh ấy ly hôn, kết hôn giả.”

Câu nói này tuy không hoàn chỉnh, nhưng đại ý của nó là: Đừng vui mừng quá sớm. Dù anh tôi có kết hôn giả, anh ấy cũng sẽ không lấy chị.

Tố Diệp hiểu ý của cậu ta, trái tim chẳng hiểu sao bỗng nhói đau. Cô biết cậu ta chỉ thích dùng cách này để chọc tức cô, nhưng không thể không thừa nhận, câu nói ấy khiến cô rất không thoải mái.

Mà lúc này Tiểu Nhã cũng vừa hay bê đồ ăn và hoa quả vào phòng khách, tiện tai nghe được câu nói của Niên Bách Tiêu. Tuy rằng cậu ta nói không được hoàn thiện, nhưng ý tứ đã biểu đạt được rõ ràng. Cô thấy Tiểu Nhã lúc đặt tách cafe xuống bàn khẽ liếc nhìn mình một cái, trong đáy mắt ngập tràn sự khó tin.

Đương nhiên Tố Diệp đọc hiểu ánh mắt ấy. Từ ngày đầu tiên tới nhà Tiểu Nhã luôn nhìn cô với con mắt ngưỡng mộ, chắc là con bé không thể ngờ rằng bác sỹ Tố trong lòng nó thì ra lại làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người ta, còn người đàn ông nho nhã, ôn hòa ấy lại là người đã có gia đình.

“Hôm nay nhà có khách, nấu thêm một món nhé!” Tố Diệp không thể giải thích điều gì với con bé, chỉ khẽ thở dài rồi dặn dò.

Tiểu Nhã nhìn Tố Diệp bằng cái nhìn phức tạp rồi gật đầu, cúi gằm đi vào nhà bếp.

“Tôi không ăn, ở nhà chị.” Niên Bách Tiêu bắt chéo chân.

Tố Diệp uống một hớp nước hoa quả rồi hờ hững buông một câu: “Niên Bách Tiêu! Đừng tưởng tôi không biết cậu về nước làm gì.”

Niên Bách Tiêu đang ngồi đung đưa ngón chân bỗng ngừng lại, nhìn cô đầy cảnh giác.

“Cậu thích đua xe phải không? Nghe nói đầu năm sau giải đua công thức 1 sẽ khởi động.” Tố Diệp cong môi.

Ánh mắt Niên Bách Tiêu nhuốm chút giá lạnh.

“Cậu rất muốn tham gia?” Tố Diệp tươi cười nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

Đôi mắt Niên Bách Tiêu dần trở nên u ám, rất lâu sau mới đứng dậy nói: “Chuyện của tôi, không cần chị bận tâm!” Dứt lời cậu ta giận dữ bỏ đi.

Tiếng đóng cửa gần như làm rung chuyển cả khu nhà.

Tố Diệp không ngăn cản cậu ta bỏ đi, chỉ mỉm cười. Từ phản ứng vừa rồi của cậu ta, cô cũng đoán được tám, chín phần rồi.

Hứa Đồng đứng trước cổng số 3 của sân bay, nhìn chằm chằm tấm biển thông báo các chuyến bay không ngừng cuộn tròn. Có một khoảnh khắc cô thật sự hy vọng máy bay tới trễ hoặc xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn mà phải quay trở về điểm xuất phát.

Nhưng chuyến bay của Thịnh Thiên Vỹ vẫn đáp xuống sân bay quốc tế Hồng Kông đúng thời gian.

Cô hít sâu một hơi. Khi thấy có người bắt đầu đi ra khỏi cửa, liền giơ cao tấm biển trong tay mình.

Thật ra, có giơ biển hay không cũng chẳng có gì khác nhau. Không phải cô chưa từng gặp Thịnh Thiên Vỹ.

Suy nghĩ của cô dần dần bay xa, trở về lần đầu tiên gặp anh ta.

Đó đã là chuyện của một năm trước về trước rồi.

Lần ấy cô cùng Niên Bách Ngạn ra nước ngoài tham gia một buổi triển lãm đá quý, vừa hay gặp Thịnh Thiên Vỹ tới tham gia thương thảo một hạng mục hợp tác năng lượng, nên hai người họ đã tranh thủ gặp mặt nhau một chút. Thịnh Thiên Vỹ là người đàn ông phương Bắc điển hình, hào sảng, thích uống rượu, cứ nhất quyết kéo Niên Bách Ngạn đi uống không say không về. Kết quả Niên Bách Ngạn thì từ tốn uống còn Thịnh Thiên Vỹ thì lần nào cũng trăm phần trăm. Cuối cùng, anh ta say bét nhè.

Lúc đó Niên Bách Ngạn cũng đã uống chút rượu, không thể lái xe được, Hứa Đồng đành phải làm tài xế.

Thịnh Thiên Vỹ và Niên Bách Ngạn cũng cao to ngang ngửa nhau, lại khỏe vô cùng, Hứa Đồng gần như mệt bở hơi tai mới lôi được anh ta về khách sạn. Anh ta là bạn thân của Niên Bách Ngạn, Hứa Đồng cũng không thể bỏ mặc anh ta như thế. Thế là cô quan tâm hỏi xem anh ta có đau đầu không, có cần trà giải rượu hay thứ gì không.

Ai ngờ anh ta nhìn cô, cười một cách quỷ quyệt: “Tôi cần dịch vụ chăm sóc đặc biệt. Tiểu Hứa, em làm được chứ?”



Hứa Đồng không ngây thơ đến nỗi không hiểu ý của anh ta. Cô đứng đờ đẫn một lúc, rồi khiếp sợ bỏ chạy.

Kể từ ngày hôm đó, chỉ cần nghe tới ba chữ Thịnh Thiên Vỹ là cô lại căng thẳng. Kể cả chuyến hành trình tới Nội Mông trong năm nay của Niên Bách Ngạn, cô cũng cố gắng tránh mặt Thịnh Thiên Vỹ, đặc biệt đợi tới khi buổi triển lãm diễn ra mới tới.

Vậy mà hôm nay vẫn không trốn thoát.

Hứa Đồng thở dài, vừa ngẩng đầu lên, phía trên chợt vang lên một tiếng cười: “Tiểu Hứa! Tôi không khó nhận ra đến vậy chứ?”

Thanh âm quen thuộc quả nhiên đã khiến Hứa Đồng giật nảy mình. Cô ngẩng đầu lên theo phản xạ, vừa hay đập vào mắt là đôi mắt tươi cười của Thịnh Thiên Vỹ. Tim cô hồi hộp, trong đầu lại hiện ra hình ảnh xảy ra tại khách sạn lần đó. Cô nuốt nước bọt một cái, lo lắng tới nỗi chẳng nói nên lời.

“Sao thế? Không nhận ra tôi à?” Thịnh Thiên Vỹ sát lại gần cô.

Hứa Đồng hoảng hốt lùi ra sau một bước.

Hành động này quả thực đã làm Thịnh Thiên Vỹ thấy buồn cười. Anh ta bật cười sảng khoái trước con mắt của bao nhiêu người.

Hứa Đồng thấy mọi người chú ý hết cả phía họ, nhất thời cảm thấy xấu hổ. Cô buông tấm biển xuống, khẽ trả lời: “Tổng giám đốc Thịnh! Hôm nay tổng giám đốc Niên phải họp, không tới đón được, để tôi đưa anh về khách sạn!”

“Được thôi!” Thịnh Thiên Vỹ cười ha ha.

Hứa Đồng cố gắng nở một cười nghề nghiệp rất gượng ép: “Xe đỗ ở cửa số 8 ạ.”

Thịnh Thiên Vỹ đi theo cô, một lúc sau bỗng nhiên hỏi: “Hoa đâu?”

Hứa Đồng sững sờ.

“Đón mà không có hoa sao? Tổng giám đốc Niên của công ty em cũng thật là, quá nhỏ mọn rồi.” Thịnh Thiên Vỹ chép miệng.

Hứa Đồng bàng hoàng, chớp chớp mắt rồi nói: “Xin lỗi anh! Là sơ suất của tôi!”

Thịnh Thiên Vỹ nhìn cô rồi mỉm cười: “Đừng có lỗi lầm gì cũng nhận cả vào mình như thế, rõ ràng là sếp của em thiếu chú ý.”

“Không, tại tôi…”

“Tiểu Hứa!” Thịnh Thiên Vỹ ngắt lời, rồi nhìn Hứa Đồng chăm chú: “So với lần trước gặp tôi, em lại xinh hơn rồi đấy.”

Hai chân Hứa Đồng mềm nhũn, suýt nữa thì ngã lăn xuống cầu thang cuốn, nhìn Thịnh Thiên Vỹ đầy cảnh giác. Còn Thịnh Thiên Vỹ nói xong câu ấy cũng chẳng tiếp tục nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

Cô lại bắt đầu căng thẳng rồi.

Dọc đường đi vào trung tâm thành phố, về cơ bản Thịnh Thiên Vỹ hỏi gì Hứa Đồng trả lời nấy, cô tuyệt đối không nói thừa câu nào. Vào trong thành phố, khi đi qua một cửa hàng hoa Thịnh Thiên Vỹ bất ngờ bảo cô dừng lại.

Hứa Đồng không hiểu, nhưng vẫn lệnh cho tài xế dừng xe.

Cô thấy Thịnh Thiên Vỹ mở cửa đi xuống, sải bước đi vào trong cửa hàng hoa.

Đúng vào lúc Hứa Đồng đang đợi vô cùng sốt ruột thì Thịnh Thiên Vỹ bước ra, ôm theo một bó hoa rum trắng, được bó vừa đẹp lại trang nhã. Không biết là nữ nhân viên hay bà chủ của cửa hàng còn tiễn anh ta ra tận ngoài cửa, gương mặt tha thiết.

Chiều cao và tướng mạo của Thịnh Thiên Vỹ đều mang phong cách của người phương Bắc, tay dài chân dài, khung xương rắn chắc, từng đường nét trên khuôn mặt đều góc cạnh, mạnh mẽ, cực kỳ nam tính, lại cộng thêm tiêu chuẩn của một doanh nhân thành đạt, khí thế vô cùng hùng mạnh, thu hút ánh nhìn của người khác phái cũng là chuyện bình thường.

Hứa Đồng chủ động mở cửa xe ra. Thịnh Thiên Vỹ mang theo cả cái giá lạnh bên ngoài vào trong xe, sau đó đặt bó hoa trong tay mình vào lòng Hứa Đồng.

Cô kinh ngạc: “Tổng giám đốc Thịnh?”

“Tặng em đấy!” Thịnh Thiên Vỹ tươi cười nhìn cô.

“Không! Tôi không thể nhận được.” Nhận hoa của anh ta là thế nào?

Nhưng Thịnh Thiên Vỹ kiên quyết bắt cô cầm, rồi hơi dựa vào người cô thì thầm: “Coi như tôi xin lỗi em vì hành vi vô lễ của mình tối hôm đó.”

Hứa Đồng bỗng trợn tròn mắt. Cô cứ tưởng anh ta hoàn toàn chẳng nhớ gì cả…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook