Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 11 - Chương 477: Bách Ngạn… Bách Ngạn…
Ân Tầm
29/12/2014
Yêu một
người vốn dĩ không cần lý do. Cứ thế bất ngờ ập tới, khiến cả hai không
ai kịp phòng bị, thế nên sao có thể liệt kê ra những lý do khiến mình
yêu thích đây?
Trong những buổi đám cưới kiểu này, chuyện mọi người ầm ĩ, náo loạn là rất bình thường. Chỉ cần không phạm phải nguyên tắc thì trêu đùa kiểu gì cũng sẽ không khiến mọi người giận dữ. Tố Diệp bỗng chốc bị đẩy ra giữa, nhất thời chân tay luống cuống. Các cô gái chưa chồng tuy rằng cũng bị đẩy lên trên, nhưng rõ ràng mục tiêu hướng về Tố Diệp.
Cô vô thức nhìn về phía Niên Bách Ngạn.
Tuy rằng Niên Bách Ngạn không tiến lên giải vây cho cô, cũng không nói sự thật hai người đã chia tay cho mọi người biết. Anh nhìn về phía cô. Dưới ánh nắng, đôi mắt anh đen láy như đá quý. Khóe môi anh như thấm một nụ cười khẽ khàng, nhưng nếu nhìn kỹ thì lại không nắm bắt được. Cái bóng cao lớn che chặt ánh nắng mặt trời. Những tia sáng vẫn để lại những đường nét lúc ẩn lúc hiện trên gương mặt anh.
Lâm Yêu Yêu ôm bó hoa trong tay, ngắm chuẩn vị trí Tố Diệp đang đứng. Diệp Uyên cướp lấy micro, ầm ĩ nói với Diệp Lan: “Lan Lan! Em cũng đừng có ngây ngốc đứng đó như không có việc của mình đi. Em đứng bên cạnh Tiểu Diệp cho anh. Em sờ được cái mép cũng coi như dính chút điềm lành, nhanh chóng lấy chồng đi!”
Câu nói ấy làm Diệp Lan đỏ bừng mặt. Con bé không ngừng lườm nguýt Diệp Uyên.
Tính ra thì các cô gái chưa chồng cũng không hề ít.
Tố Diệp bị đẩy vào giữa, tâm trạng không hề vui vẻ. Cô rất muốn nói, đừng có lãng phí bó hoa nữa, cô sẽ lấy chồng đâu. Nhưng lời nói có quẩn quanh trong cổ họng cho tới khi Lâm Yêu Yêu lên tiếng: Bắt đầu đấy, mọi người chuẩn bị sẵn sàng nhé!
Chẳng hiểu sao, trái tim Tố Diệp bỗng nhảy dựng lên.
Có một dự cảm, cô nhất định sẽ không đón được hoa cưới.
Có đôi khi những chuyện quá chắc chắn thường tới cuối cùng lại có thay đổi. Giống như cô và Niên Bách Ngạn vậy. Ở trấn Thiên Đăng, khi anh hỏi cô có đồng ý đi theo anh không, khoảnh khắc đó cô đã chắc chắn tình cảm của mình. Cô yêu anh, cả đời này cũng sẽ không để ý tới người nào khác. Rồi cô sẽ làm vợ anh. Dù anh bận rộn lắm đấy, nhưng không sao cả, cô chấp nhận tối tối chong đèn đợi anh về nhà. Lúc nhàn rỗi, họ sẽ nắm tay nhau đi dạo. Khi trời trở lạnh sẽ nằm ôm nhau cho ấm.
Cô đã từng kiên định nghĩ rằng họ nhất định sẽ ở bên nhau, trọn đời trọn kiếp.
Nhưng rồi… đã chia tay.
Niên Bách Ngạn mang tới cho cô bao ngọt ngào của tình yêu nồng cháy, và rồi cũng để lại những đau đớn tột cùng khi thất tình.
Cô đau xé ruột xé gan còn anh vẫn mỉm cười nhẹ nhàng.
Thế nên, Tố Diệp cảm thấy bó hoa đó sẽ không rơi vào tay mình.
Khi đếm tới ba, bó được tung lên từ tay của cô dâu. Bó hoa hồng trắng như tuyết cùng những dải ruy băng màu tím nhạt vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ trên nền trời xanh thẳm.
Tất cả mọi người đều nín thở, bao gồm cả Tố Diệp.
Cô nhìn thấy bó hoa đó nhẹ nhàng xoay tròn trong không trung. Khi cơn gió nhẹ lướt qua mặt, cô gần như có thể ngửi thấy hương hoa hồng. Cổ họng chợt thắt lại, trái tim bắt đầu đập loạn cào cào. Tuy rằng dự cảm của cô rất mãnh liệt, nhưng cô vẫn hy vọng mình có thể đón được bó hoa.
Thật sự… rất hy vọng!
Bó hoa nhanh chóng rơi xuống theo lực hút của Trái Đất.
Những ánh mắt chăm chú nhìn về phía Tố Diệp.
Cô càng lúc càng căng thẳng. Khi dải ruy băng lướt nhẹ qua gò má cô, cô vô thức giơ tay nắm lấy. Vậy mà, bó hoa lại đi qua đỉnh đầu cô, không dừng lại trong tay cô.
Ngọn lửa nhỏ nhoi được châm lên trong lòng đã bị dập tắt.
Cô biết ngay mình không có được may mắn ấy.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô nghe thấy tiếng hét kinh ngạc của đám đông, ngay sau đó là tiếng reo hò vui sướng.
Tố Diệp chẳng hiểu đám người đó bị làm sao. Cô nhìn qua và cũng tròn xoe hai mắt!
Sao…
Bó hoa đã bay chính xác vào trong lòng Niên Bách Ngạn!
Trời đất, chuyện này cũng kinh hoàng quá đấy!
Niên Bách Ngạn rõ ràng cũng sững sờ. Anh hoàn toàn không ngờ được bó hoa lại rơi vào lòng mình, đây vốn là chuyện chỉ có con gái tham gia thôi mà. Anh cầm bó hoa lên nhìn, thấy đám đông hò hét phấn khích, anh lắc đầu, khẽ cười vẻ khó xử.
Diệp Uyên thấy vậy thì rất vui sướng, cướp lấy mic và nói: “Này Bách Ngạn! Đến Nguyệt Lão cũng không chịu nổi nữa rồi. Ngài đang giục anh thúc roi phi nước đại nhanh lên đấy. Đây là lần đầu tiên tôi gặp chuyện phù rể đón được hoa cưới đấy!”
Lâm Yêu Yêu bụm miệng cười. Lần đầu tiên cô ấy cũng cảm thấy tay mình cũng khỏe ra phết.
Tố Diệp đờ đẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bó hoa trong tay Niên Bách Ngạn, trái tim ngâm ngẩm đau.
Nếu Niên Bách Ngạn lấy người khác, cô sẽ thật sự không chút động lòng chứ?
Không, cô sẽ phát điên.
Tại sao ngay cả ông trời cũng giao quyền lựa chọn cho anh?
Nếu cô lấy được hoa cưới, có phải tâm trạng cô sẽ bình ổn hơn một chút không?
“Hôm nay có không ít đồng nghiệp Tinh Thạch tại đây. Các anh chị em còn chờ đợi gì nữa? Hôm nay ai có thù báo thù, ai có oán báo oán, thời cơ không đợi người đâu!” Diệp Uyên ra lệnh.
Lời kêu gọi của chủ tịch, có ai không nghe? Anh ấy vừa dứt lời, một đám các cô gái bèn cười hì hì xô đẩy Tố Diệp. Một số cán bộ cấp cao cũng xóa bỏ hình tượng dè dặt hằng ngày, đồng thời tham gia “chiến đấu”, tất cả xông lên, đẩy Niên Bách Ngạn về phía trước.
Tố Diệp đứng không vững, bị đẩy vào lòng Niên Bách Ngạn. Cô hoảng hốt, suýt nữa thì ngã nhào. Niên Bách Ngạn kịp thời ôm lấy eo cô, đỡ cô chắc chắn.
Hơi thở quen thuộc của người đàn ông lại tràn vào hô hấp của cô. Nhẹ nhàng, thanh mát, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt. Cô không biết phải làm thế nào, muốn lên tiếng nói mọi người đừng đùa nữa nhưng đám đông quá hưng phấn, tiếng hò reo đã át đi tất cả.
Những người tham gia đa phần là thanh niên, thế nên thích đùa giỡn là chuyện bình thường. Thấy hai người họ mặt đối mặt, bọn họ vẫn chưa từ bỏ. Hai phía dốc sức xô đẩy về phía trước, ép cho Tố Diệp càng phải dựa sát vào người Niên Bách Ngạn.
Ban nãy sau khi đỡ cô đứng vững, Niên Bách Ngạn đã buông lỏng tay. Thấy cô lại bị đám người cô ép tới, anh đành ôm chặt lấy eo cô, một tay còn lại bảo vệ gáy cô, ngăn không cho họ tiếp tục xô đẩy.
Như vậy, Tố Diệp đã dựa hoàn toàn vào người anh. Mặt cô áp lên lồng ngực anh, cảm nhận nhiệt độ của da thịt qua lớp vải mỏng.
Anh khẽ cất lên một tiếng cười thấp từ cổ họng, rồi nói với mọi người: Được rồi! Mọi người đừng đùa nữa!
Tai Tố Diệp áp sát lồng ngực anh. Tiếng cười khẽ khàng của anh làm rung màng nhĩ của cô. Còn cả giọng nói ấy, trầm thấp, kiên nhẫn, mạnh mẽ.
Khoảnh khắc ấy, khóe mắt cô chợt ửng đỏ.
Cánh tay cô vô thức ôm lấy hông anh thật chặt. Trong lòng thầm gọi tên anh hết lần này tới lần khác: Bách Ngạn… Bách Ngạn…
Cứ như thế, xô đẩy, đùa nghịch khoảng chừng năm, sáu phút.
Tố Diệp cũng nằm trong vòng tay Niên Bách Ngạn chừng ấy thời gian. Cho tới khi dàn nhạc chuyển sang một điệu nhạc vui vẻ, đám đông mới tươi cười giải tán.
Lúc này Niên Bách Ngạn mới buông bàn tay đặt sau gáy cô xuống, nhưng bàn tay đặt dưới eo thì vẫn chưa rời ra ngay. Anh cúi xuống nhìn cô, hỏi khẽ: “Chân em không sao chứ?”
Cô đi giày cao gót, bị đẩy đương nhiên sẽ đứng không vững. Khi ngã vào lòng anh, gót chân còn bị trẹo một cái.
Tố Diệp không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô viện cớ cúi xuống nhìn chân mình, khẽ lắc đầu nói không sao. Thật ra cũng không sao thật, không đau không ngứa. Đều là đồng nghiệp, sao có thể ra tay mạnh?
“Qua bên đó ngồi đi!” Giọng nói của Niên Bách Ngạn rất nhẹ nhàng.
Tố Diệp vốn dĩ định từ chối nhưng vẫn không thể kháng cự lại sự ấm áp tỏa ra từ hơi thở và vòng ôm của anh. Cô cắn môi, khẽ gật đầu. Niên Bách Ngạn bèn ôm cô đi tới khu nghỉ ngơi.
Dưới chiếc ô che màu trắng, bên cạnh bàn bày đầy hoa hồng trắng, có một chiếc ghế dài màu tím nhạt, trên ghế có một người đẹp. Chiếc váy trắng của cô như cánh hoa lan, làn da cũng sáng trắng lạ thường.
Niên Bách Ngạn cũng ngồi xuống bên cạnh. Tố Diệp nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch.
Anh cúi người. Khi ngón tay vừa chạm vào gót chân cô thì người cô chợt run lên. Cô vội vàng dịch chân ra, giơ tay chặn tay anh lại, gấp gáp nói: “Không cần đâu!”
Ngón tay Niên Bách Ngạn chợt cứng đờ. Sau đó anh đứng dậy, hờ hững nói: “Tôi chỉ muốn xem xem chân em có bị bầm tím không thôi.”
“Không sao, không đau đâu.” Cô thu chân về, nói rồi khẽ cắn môi.
Niên Bách Ngạn đứng thẳng lưng nhìn cô.
Cô không nhìn thấy anh mà hô hấp cũng vô cùng căng thẳng.
Hai người cứ trong thế cầm cự như vậy mấy giây. Cái bóng cao lớn của anh trùm lên cái bóng nhỏ xíu của cô. Anh lên tiếng, thanh âm nhạt nhòa: “Tố Diệp! Không phải tất cả đàn ông đều có thể nuông chiều em như vậy đâu.”
Bờ vai Tố Diệp khẽ run lên. Khi cô ngước mắt lên, Niên Bách Ngạn đã quay người rời đi.
Tại nơi tổ chức lễ cưới, vì nghi lễ chính thức đã kết thúc, đội violon cũng chuyển sang chơi nhạc Jazz. Còn tới buổi tối thì các bản nhạc đang thịnh hành lần lượt được tấu lên. Có rất nhiều người trẻ thích ở lại, chính vì vũ hội buổi tối rất náo nhiệt.
Bản nhạc moon river được đổi thành nhạc Jazz. Mấy cô tiểu thư hiền thục nổi tiếng vẫn duy trì sự tao nhã từ đầu tới cuối. Tại nơi đây chia ra làm mấy khu vực. Thật sự náo nhiệt thì chỉ có các nhân viên bộ phận giám định của Tinh Thạch. Ngoài ra, nơi đây chính là một địa điểm giao thiệp với mô hình lớn.
Sau khi trò chuyện cùng các nhà kinh doanh giỏi giang xong, Niên Bách Ngạn tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi. Anh cầm ly rượu trên tay, dựa lưng vào ghế, yên lặng nghe bản nhạc này, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn hướng về phía Tố Điệp đứng phía xa trong chiếc váy trắng.
Cô đang nói chuyện cùng mấy cô gái, cười nói rất vui vẻ. Rượu vang được đổ xong ly thủy tinh, phản chiếu một thứ màu nhạt nhòa di động trên ngón tay cô. Khi khóe môi cô khẽ cong lên, thấp thoáng lộ ra hàm răng đều tăm tắp, trắng và sạch sẽ như vỏ sò.
Niên Bách Ngạn cảm thấy mình say rồi, nếu không sao anh lại rất muốn ôm cô vào lòng?
Đôi mắt anh hơi đau.
Anh thật sự rất muốn hỏi bản thân mình, anh rốt cuộc thích cô ở điểm nào.
So với những người con gái khác, cô có thể xinh đẹp nhưng không dịu dàng, cô thể làm nũng nhưng lại ích kỷ, kiên cường đấy nhưng vẫn khiến anh căm hận. Sự tuyệt tình của cô cũng khiến anh oán trách. Một người con gái như vậy, anh thích cô vì lý do gì nhỉ?
Anh không biết. Có lẽ giờ này đi hỏi Diệp Uyên xem cậu ta thích Lâm Yêu Yêu ở điểm nào, Diệp Uyên cũng không thể trả lời được.
Yêu một người vốn dĩ không cần lý do.
Cứ thế bất ngờ ập tới, khiến cả hai không ai kịp phòng bị, thế nên sao có thể liệt kê ra những lý do khiến mình yêu thích đây?
So với tiếng nói cười rôm rả xung quanh, Tố Diệp cũng hơi mất tập trung trong bài hát này. Cô ngẩn ngơ nhớ lại khoảng thời gian ở Nam Phi hay Hồng Kông cùng Niên Bách Ngạn.
Một bài hát vừa được chơi xong, còn chưa đợi nhạc công chuyển sang bài thứ hai, đã có người giật lấy micro.
Giọng nói có chút lạ lẫm. Ban đầu Tố Diệp cũng không chú ý. Nhưng sau khi thấy Diệp Lan hơi sững sờ, cô ngước lên mới nhận ra người này trong hơi quen.
Anh ta nói vài câu, chúc mừng đám cưới của Diệp Uyên và Lâm Yêu Yêu, sau đó nói: “Tôi đã yêu một người con gái, mong các vị quan khách tại đây sẽ làm chứng cho tôi.”
Sau đó, anh ta buông mic xuống, đi thẳng về phía Diệp Lan.
Giây phút ấy Tố Diệp mới nhớ ra anh ta là ai, chính là Cảnh Long, người đàn ông lần trước cô từng gặp trong trung tâm thương mại…
Trong những buổi đám cưới kiểu này, chuyện mọi người ầm ĩ, náo loạn là rất bình thường. Chỉ cần không phạm phải nguyên tắc thì trêu đùa kiểu gì cũng sẽ không khiến mọi người giận dữ. Tố Diệp bỗng chốc bị đẩy ra giữa, nhất thời chân tay luống cuống. Các cô gái chưa chồng tuy rằng cũng bị đẩy lên trên, nhưng rõ ràng mục tiêu hướng về Tố Diệp.
Cô vô thức nhìn về phía Niên Bách Ngạn.
Tuy rằng Niên Bách Ngạn không tiến lên giải vây cho cô, cũng không nói sự thật hai người đã chia tay cho mọi người biết. Anh nhìn về phía cô. Dưới ánh nắng, đôi mắt anh đen láy như đá quý. Khóe môi anh như thấm một nụ cười khẽ khàng, nhưng nếu nhìn kỹ thì lại không nắm bắt được. Cái bóng cao lớn che chặt ánh nắng mặt trời. Những tia sáng vẫn để lại những đường nét lúc ẩn lúc hiện trên gương mặt anh.
Lâm Yêu Yêu ôm bó hoa trong tay, ngắm chuẩn vị trí Tố Diệp đang đứng. Diệp Uyên cướp lấy micro, ầm ĩ nói với Diệp Lan: “Lan Lan! Em cũng đừng có ngây ngốc đứng đó như không có việc của mình đi. Em đứng bên cạnh Tiểu Diệp cho anh. Em sờ được cái mép cũng coi như dính chút điềm lành, nhanh chóng lấy chồng đi!”
Câu nói ấy làm Diệp Lan đỏ bừng mặt. Con bé không ngừng lườm nguýt Diệp Uyên.
Tính ra thì các cô gái chưa chồng cũng không hề ít.
Tố Diệp bị đẩy vào giữa, tâm trạng không hề vui vẻ. Cô rất muốn nói, đừng có lãng phí bó hoa nữa, cô sẽ lấy chồng đâu. Nhưng lời nói có quẩn quanh trong cổ họng cho tới khi Lâm Yêu Yêu lên tiếng: Bắt đầu đấy, mọi người chuẩn bị sẵn sàng nhé!
Chẳng hiểu sao, trái tim Tố Diệp bỗng nhảy dựng lên.
Có một dự cảm, cô nhất định sẽ không đón được hoa cưới.
Có đôi khi những chuyện quá chắc chắn thường tới cuối cùng lại có thay đổi. Giống như cô và Niên Bách Ngạn vậy. Ở trấn Thiên Đăng, khi anh hỏi cô có đồng ý đi theo anh không, khoảnh khắc đó cô đã chắc chắn tình cảm của mình. Cô yêu anh, cả đời này cũng sẽ không để ý tới người nào khác. Rồi cô sẽ làm vợ anh. Dù anh bận rộn lắm đấy, nhưng không sao cả, cô chấp nhận tối tối chong đèn đợi anh về nhà. Lúc nhàn rỗi, họ sẽ nắm tay nhau đi dạo. Khi trời trở lạnh sẽ nằm ôm nhau cho ấm.
Cô đã từng kiên định nghĩ rằng họ nhất định sẽ ở bên nhau, trọn đời trọn kiếp.
Nhưng rồi… đã chia tay.
Niên Bách Ngạn mang tới cho cô bao ngọt ngào của tình yêu nồng cháy, và rồi cũng để lại những đau đớn tột cùng khi thất tình.
Cô đau xé ruột xé gan còn anh vẫn mỉm cười nhẹ nhàng.
Thế nên, Tố Diệp cảm thấy bó hoa đó sẽ không rơi vào tay mình.
Khi đếm tới ba, bó được tung lên từ tay của cô dâu. Bó hoa hồng trắng như tuyết cùng những dải ruy băng màu tím nhạt vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ trên nền trời xanh thẳm.
Tất cả mọi người đều nín thở, bao gồm cả Tố Diệp.
Cô nhìn thấy bó hoa đó nhẹ nhàng xoay tròn trong không trung. Khi cơn gió nhẹ lướt qua mặt, cô gần như có thể ngửi thấy hương hoa hồng. Cổ họng chợt thắt lại, trái tim bắt đầu đập loạn cào cào. Tuy rằng dự cảm của cô rất mãnh liệt, nhưng cô vẫn hy vọng mình có thể đón được bó hoa.
Thật sự… rất hy vọng!
Bó hoa nhanh chóng rơi xuống theo lực hút của Trái Đất.
Những ánh mắt chăm chú nhìn về phía Tố Diệp.
Cô càng lúc càng căng thẳng. Khi dải ruy băng lướt nhẹ qua gò má cô, cô vô thức giơ tay nắm lấy. Vậy mà, bó hoa lại đi qua đỉnh đầu cô, không dừng lại trong tay cô.
Ngọn lửa nhỏ nhoi được châm lên trong lòng đã bị dập tắt.
Cô biết ngay mình không có được may mắn ấy.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô nghe thấy tiếng hét kinh ngạc của đám đông, ngay sau đó là tiếng reo hò vui sướng.
Tố Diệp chẳng hiểu đám người đó bị làm sao. Cô nhìn qua và cũng tròn xoe hai mắt!
Sao…
Bó hoa đã bay chính xác vào trong lòng Niên Bách Ngạn!
Trời đất, chuyện này cũng kinh hoàng quá đấy!
Niên Bách Ngạn rõ ràng cũng sững sờ. Anh hoàn toàn không ngờ được bó hoa lại rơi vào lòng mình, đây vốn là chuyện chỉ có con gái tham gia thôi mà. Anh cầm bó hoa lên nhìn, thấy đám đông hò hét phấn khích, anh lắc đầu, khẽ cười vẻ khó xử.
Diệp Uyên thấy vậy thì rất vui sướng, cướp lấy mic và nói: “Này Bách Ngạn! Đến Nguyệt Lão cũng không chịu nổi nữa rồi. Ngài đang giục anh thúc roi phi nước đại nhanh lên đấy. Đây là lần đầu tiên tôi gặp chuyện phù rể đón được hoa cưới đấy!”
Lâm Yêu Yêu bụm miệng cười. Lần đầu tiên cô ấy cũng cảm thấy tay mình cũng khỏe ra phết.
Tố Diệp đờ đẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bó hoa trong tay Niên Bách Ngạn, trái tim ngâm ngẩm đau.
Nếu Niên Bách Ngạn lấy người khác, cô sẽ thật sự không chút động lòng chứ?
Không, cô sẽ phát điên.
Tại sao ngay cả ông trời cũng giao quyền lựa chọn cho anh?
Nếu cô lấy được hoa cưới, có phải tâm trạng cô sẽ bình ổn hơn một chút không?
“Hôm nay có không ít đồng nghiệp Tinh Thạch tại đây. Các anh chị em còn chờ đợi gì nữa? Hôm nay ai có thù báo thù, ai có oán báo oán, thời cơ không đợi người đâu!” Diệp Uyên ra lệnh.
Lời kêu gọi của chủ tịch, có ai không nghe? Anh ấy vừa dứt lời, một đám các cô gái bèn cười hì hì xô đẩy Tố Diệp. Một số cán bộ cấp cao cũng xóa bỏ hình tượng dè dặt hằng ngày, đồng thời tham gia “chiến đấu”, tất cả xông lên, đẩy Niên Bách Ngạn về phía trước.
Tố Diệp đứng không vững, bị đẩy vào lòng Niên Bách Ngạn. Cô hoảng hốt, suýt nữa thì ngã nhào. Niên Bách Ngạn kịp thời ôm lấy eo cô, đỡ cô chắc chắn.
Hơi thở quen thuộc của người đàn ông lại tràn vào hô hấp của cô. Nhẹ nhàng, thanh mát, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt. Cô không biết phải làm thế nào, muốn lên tiếng nói mọi người đừng đùa nữa nhưng đám đông quá hưng phấn, tiếng hò reo đã át đi tất cả.
Những người tham gia đa phần là thanh niên, thế nên thích đùa giỡn là chuyện bình thường. Thấy hai người họ mặt đối mặt, bọn họ vẫn chưa từ bỏ. Hai phía dốc sức xô đẩy về phía trước, ép cho Tố Diệp càng phải dựa sát vào người Niên Bách Ngạn.
Ban nãy sau khi đỡ cô đứng vững, Niên Bách Ngạn đã buông lỏng tay. Thấy cô lại bị đám người cô ép tới, anh đành ôm chặt lấy eo cô, một tay còn lại bảo vệ gáy cô, ngăn không cho họ tiếp tục xô đẩy.
Như vậy, Tố Diệp đã dựa hoàn toàn vào người anh. Mặt cô áp lên lồng ngực anh, cảm nhận nhiệt độ của da thịt qua lớp vải mỏng.
Anh khẽ cất lên một tiếng cười thấp từ cổ họng, rồi nói với mọi người: Được rồi! Mọi người đừng đùa nữa!
Tai Tố Diệp áp sát lồng ngực anh. Tiếng cười khẽ khàng của anh làm rung màng nhĩ của cô. Còn cả giọng nói ấy, trầm thấp, kiên nhẫn, mạnh mẽ.
Khoảnh khắc ấy, khóe mắt cô chợt ửng đỏ.
Cánh tay cô vô thức ôm lấy hông anh thật chặt. Trong lòng thầm gọi tên anh hết lần này tới lần khác: Bách Ngạn… Bách Ngạn…
Cứ như thế, xô đẩy, đùa nghịch khoảng chừng năm, sáu phút.
Tố Diệp cũng nằm trong vòng tay Niên Bách Ngạn chừng ấy thời gian. Cho tới khi dàn nhạc chuyển sang một điệu nhạc vui vẻ, đám đông mới tươi cười giải tán.
Lúc này Niên Bách Ngạn mới buông bàn tay đặt sau gáy cô xuống, nhưng bàn tay đặt dưới eo thì vẫn chưa rời ra ngay. Anh cúi xuống nhìn cô, hỏi khẽ: “Chân em không sao chứ?”
Cô đi giày cao gót, bị đẩy đương nhiên sẽ đứng không vững. Khi ngã vào lòng anh, gót chân còn bị trẹo một cái.
Tố Diệp không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô viện cớ cúi xuống nhìn chân mình, khẽ lắc đầu nói không sao. Thật ra cũng không sao thật, không đau không ngứa. Đều là đồng nghiệp, sao có thể ra tay mạnh?
“Qua bên đó ngồi đi!” Giọng nói của Niên Bách Ngạn rất nhẹ nhàng.
Tố Diệp vốn dĩ định từ chối nhưng vẫn không thể kháng cự lại sự ấm áp tỏa ra từ hơi thở và vòng ôm của anh. Cô cắn môi, khẽ gật đầu. Niên Bách Ngạn bèn ôm cô đi tới khu nghỉ ngơi.
Dưới chiếc ô che màu trắng, bên cạnh bàn bày đầy hoa hồng trắng, có một chiếc ghế dài màu tím nhạt, trên ghế có một người đẹp. Chiếc váy trắng của cô như cánh hoa lan, làn da cũng sáng trắng lạ thường.
Niên Bách Ngạn cũng ngồi xuống bên cạnh. Tố Diệp nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch.
Anh cúi người. Khi ngón tay vừa chạm vào gót chân cô thì người cô chợt run lên. Cô vội vàng dịch chân ra, giơ tay chặn tay anh lại, gấp gáp nói: “Không cần đâu!”
Ngón tay Niên Bách Ngạn chợt cứng đờ. Sau đó anh đứng dậy, hờ hững nói: “Tôi chỉ muốn xem xem chân em có bị bầm tím không thôi.”
“Không sao, không đau đâu.” Cô thu chân về, nói rồi khẽ cắn môi.
Niên Bách Ngạn đứng thẳng lưng nhìn cô.
Cô không nhìn thấy anh mà hô hấp cũng vô cùng căng thẳng.
Hai người cứ trong thế cầm cự như vậy mấy giây. Cái bóng cao lớn của anh trùm lên cái bóng nhỏ xíu của cô. Anh lên tiếng, thanh âm nhạt nhòa: “Tố Diệp! Không phải tất cả đàn ông đều có thể nuông chiều em như vậy đâu.”
Bờ vai Tố Diệp khẽ run lên. Khi cô ngước mắt lên, Niên Bách Ngạn đã quay người rời đi.
Tại nơi tổ chức lễ cưới, vì nghi lễ chính thức đã kết thúc, đội violon cũng chuyển sang chơi nhạc Jazz. Còn tới buổi tối thì các bản nhạc đang thịnh hành lần lượt được tấu lên. Có rất nhiều người trẻ thích ở lại, chính vì vũ hội buổi tối rất náo nhiệt.
Bản nhạc moon river được đổi thành nhạc Jazz. Mấy cô tiểu thư hiền thục nổi tiếng vẫn duy trì sự tao nhã từ đầu tới cuối. Tại nơi đây chia ra làm mấy khu vực. Thật sự náo nhiệt thì chỉ có các nhân viên bộ phận giám định của Tinh Thạch. Ngoài ra, nơi đây chính là một địa điểm giao thiệp với mô hình lớn.
Sau khi trò chuyện cùng các nhà kinh doanh giỏi giang xong, Niên Bách Ngạn tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi. Anh cầm ly rượu trên tay, dựa lưng vào ghế, yên lặng nghe bản nhạc này, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn hướng về phía Tố Điệp đứng phía xa trong chiếc váy trắng.
Cô đang nói chuyện cùng mấy cô gái, cười nói rất vui vẻ. Rượu vang được đổ xong ly thủy tinh, phản chiếu một thứ màu nhạt nhòa di động trên ngón tay cô. Khi khóe môi cô khẽ cong lên, thấp thoáng lộ ra hàm răng đều tăm tắp, trắng và sạch sẽ như vỏ sò.
Niên Bách Ngạn cảm thấy mình say rồi, nếu không sao anh lại rất muốn ôm cô vào lòng?
Đôi mắt anh hơi đau.
Anh thật sự rất muốn hỏi bản thân mình, anh rốt cuộc thích cô ở điểm nào.
So với những người con gái khác, cô có thể xinh đẹp nhưng không dịu dàng, cô thể làm nũng nhưng lại ích kỷ, kiên cường đấy nhưng vẫn khiến anh căm hận. Sự tuyệt tình của cô cũng khiến anh oán trách. Một người con gái như vậy, anh thích cô vì lý do gì nhỉ?
Anh không biết. Có lẽ giờ này đi hỏi Diệp Uyên xem cậu ta thích Lâm Yêu Yêu ở điểm nào, Diệp Uyên cũng không thể trả lời được.
Yêu một người vốn dĩ không cần lý do.
Cứ thế bất ngờ ập tới, khiến cả hai không ai kịp phòng bị, thế nên sao có thể liệt kê ra những lý do khiến mình yêu thích đây?
So với tiếng nói cười rôm rả xung quanh, Tố Diệp cũng hơi mất tập trung trong bài hát này. Cô ngẩn ngơ nhớ lại khoảng thời gian ở Nam Phi hay Hồng Kông cùng Niên Bách Ngạn.
Một bài hát vừa được chơi xong, còn chưa đợi nhạc công chuyển sang bài thứ hai, đã có người giật lấy micro.
Giọng nói có chút lạ lẫm. Ban đầu Tố Diệp cũng không chú ý. Nhưng sau khi thấy Diệp Lan hơi sững sờ, cô ngước lên mới nhận ra người này trong hơi quen.
Anh ta nói vài câu, chúc mừng đám cưới của Diệp Uyên và Lâm Yêu Yêu, sau đó nói: “Tôi đã yêu một người con gái, mong các vị quan khách tại đây sẽ làm chứng cho tôi.”
Sau đó, anh ta buông mic xuống, đi thẳng về phía Diệp Lan.
Giây phút ấy Tố Diệp mới nhớ ra anh ta là ai, chính là Cảnh Long, người đàn ông lần trước cô từng gặp trong trung tâm thương mại…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.