Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 13 - Chương 579: Cậu bé ấy rốt cuộc có tồn tại hay không?
Ân Tầm
09/02/2015
Có thể là do ông trời sắp xếp để em nhận vụ án của Dương Nguyệt. Mục đích thật sự chính là muốn em làm rõ cậu bé đó rốt cuộc có tồn tại hay không…
So với những chuyện đáng lo ngại của Tố Diệp ở bên này, Niên Bách Ngạn cũng đang bận rộn.
Bận theo dõi giá cổ phiếu của Tinh Thạch.
Bận chuyện của Diệp Uyên.
Diệp Uyên cứ thế lặng lẽ ở lại tứ hợp viện dưỡng thương.
Điều may mắn là diện tích đủ lớn, nếu không thì Diệp Uyên cũng chẳng biết trốn vào đâu.
Còn chiều nay, Niên Bách Ngạn lại đang uống trà cùng Tố Khải.
Quán trà này rất thích hợp với Niên Bách Ngạn nhưng lại không hợp lắm với Tố Khải. So với Niên Bách Ngạn mà nói, Tố Khải đang trong độ tuổi thanh niên trai trẻ. Cậu cảm thấy, hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện nên rượu chè bét nhè mới là tuyệt nhất.
Nhưng quán trà là một địa điểm tốt.
Không bị người khác làm phiền, càng là nơi giúp cho suy nghĩ được minh mẫn, tập trung.
Bây giờ Tố Khải không có mặt ở nhà trong một thời gian ngắn đã có thể yên tâm rồi vì tình hình của Diệp Lan mỗi ngày một tốt hơn.
Và hơn nữa chủ đề mà hai người nói chuyện, Diệp Lan không thích hợp để nghe.
“Thật ra em cũng nghi ngờ Diệp Hạc Thành.” Sau khi nghe xong những lời phân tích của Niên Bách Ngạn, Tố Khải đưa ra ý kiến của mình: “Nhưng anh biết đấy, tất cả mọi chứng cứ về ông ta đều không thể nắm bắt được. Chúng ta chỉ có thể nghi ngờ mà thôi.”
Niên Bách Ngạn ngẫm nghĩ xa xôi.
“Còn chuyện của Diệp Uyên nữa, anh có cảm thấy anh ấy còn điều gì chưa nói không?” Tố Khải hỏi.
Tố Khải là cảnh sát, cũng là người cảnh sát Niên Bách Ngạn tin tưởng nhất. Chuyện Diệp Uyên bị hại, chắc chắn phải có người biết sự tình, như vậy mới tiện cho việc điều tra. Thế nên Niên Bách Ngạn đã phản hồi thẳng tình hình của Diệp Uyên cho Tố Khải, để nhờ Tố Khải giúp đỡ.
Niên Bách Ngạn nhấp trà, khẽ đáp: “Có!”
“Muốn tìm ra chứng cứ, đầu tiên Diệp Uyên phải nói hết những gì mình biết.” Tố Khải nhíu mày.
Niên Bách Ngạn đặt tách trà xuống rồi nhìn Tố Khải: “Cậu có từng nghĩ, một khi chuyện này thật sự có liên quan tới Diệp Hạc Thành, cậu sẽ đối mặt với Diệp Lan thế nào không?”
Tố Khải không trả lời ngay.
Cậu chỉ cúi đầu, nghịch nghịch tách trà như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Mí mắt cụp xuống che đi những suy nghĩ trong ánh mắt. Nhưng hàng mi nhíu chặt lại bán đứng những tâm tư phức tạp của cậu.
Rất lâu sau, cậu mới nói: “Con người luôn phải chịu trách nhiệm về những việc mình đã làm, nếu không xã hội này sẽ loạn mất.”
Sau khi nghe xong, Niên Bách Ngạn cười khẽ.
“Nếu tôi là cậu, tôi cũng không thể thiết diện vô tư như vậy được.”
“Không nên làm vậy sao?” Tố Khải nhất thời mờ mịt.
Niên Bách Ngạn rót trà đầy cốc.
“Đối với cảnh sát mà nói thì nên làm vậy, nhưng đối với một thương nhân, chỉ sống vì lợi ích.”
Tố Khải nhìn anh rất lâu, mãi không thể nói được câu nào…
Khi Tố Diệp không có nhà, Diệp Uyên có thể ra vườn đi dạo. Sau khi Niên Bách Ngạn từ chỗ Tố Khải trở về, anh bèn ném cho Diệp Uyên mấy lon bia đen của Đức.
“Thật ra tôi thích mấy món ăn trong tủ lạnh nhà cậu hơn, tươi ngon, dinh dưỡng!” Diệp Uyên tươi cười cầm lấy lon bia, giơ lên: “Vì uống rượu nên tôi mới xảy ra chuyện, giờ không dám uống nữa đâu!”
“Không uống à?” Niên Bách Ngạn bật nắp lon bia, cười nói: “Anh không uống làm sao “rượu vào lời ra” được?”
Diệp Uyên sững người.
Niên Bách Ngạn không quan tâm, chỉ uống ừng ực mấy hớp.
Những hớp bia mát lạnh trong ngày nóng nực thế này quả là hữu ích.
Diệp Uyên nắm chặt lon bia trong tay. Cái lạnh của bia xuyên qua cả lòng bàn tay.
“Cậu có ý gì?”
Niên Bách Ngạn ngồi ở đó, cầm lon bia trong tay, cười khẽ: “Anh cũng biết đấy, chú hai của anh không có bất kỳ chứng cứ nào. Em đã cố gắng hết sức để giúp anh rồi. Chỉ tiếc là, dù là một chi tiết nhỏ nhặt mà anh che giấu cũng có thể trở thành mấu chốt để phá án.”
Ánh mắt Diệp Uyên chợt ánh lên một tia hoảng loạn: “Tôi không giấu giếm!”
Niên Bách Ngạn nhìn anh ấy chằm chằm, mím môi.
Nét mặt Diệp Uyên có vẻ không được tự nhiên. Anh ấy suy nghĩ rồi bật nắp lon bia, sau đó cũng tu ừng ực, lau khóe miệng, ánh mắt có phần né tránh.
“Câu “giết người diệt khẩu” của anh là thế nào?” Niên Bách Ngạn hỏi ngược lại.
Diệp Uyên há hốc miệng: “Tôi… đã nói thế sao?”
“Diệp Uyên! Anh còn thế này em rất khó xử.” Niên Bách Ngạn nghiêm mặt.
Diệp Uyên trầm mặc, cúi gằm, sau đó uống nốt mấy ngụm bia trong lon. Anh dùng sức nắm chặt lon bia lại, chiếc lon bị siết mạnh, kêu lên răng rắc.
“Anh đang che giấu chuyện gì? Hoặc là, anh muốn bảo vệ ai?” Ánh mắt Niên Bách Ngạn sắc lẹm.
Diệp Uyên có phần bực bội.
Rất lâu sau, anh ấy mới cất giọng khàn khàn: “Chẳng qua tôi chỉ không muốn mọi chuyện ầm ĩ lên thôi.”
“Còn chuyện gì nghiêm trọng hơn cả thuê sát thủ giết người sao?” Niên Bách Ngạn khó hiểu.
“Có!” Diệp Uyên khẳng định. Anh ấy ngẩng đầu lên nhìn Niên Bách Ngạn: “Diệp Lan!”
Niên Bách Ngạn sửng sốt giây lát, chau mày: “Ý của anh là, chuyện này Nguyễn Tuyết Cầm cũng có phần?”
Diệp Uyên thở dài nặng nề.
Khoảng ba, bốn phút sau, anh ấy mới lên tiếng.
“Chuyện giết người diệt khẩu này, thật ra cũng phải sau này tôi mới đoán ra.” Giọng anh ấy trầm hẳn xuống: “Có một lần, tôi vô tình nghe được chú hai và thím hai cãi nhau.”
Niên Bách Ngạn nhìn anh ấy.
“Cũng chính vào lần đó tôi mới biết hóa ra chú hai có quan hệ với công ty Long Thạch bên Đài Loan. Trong lúc cãi vã, họ có nhắc tới. Còn thím hai hình như có rất nhiều bất mãn đối với công ty ấy. Hai người họ càng cãi càng hăng. Lúc ấy tôi không biết họ đang cãi nhau vì chuyện gì, chỉ là lúc bắt gặp, đúng lúc họ nói về Long Thạch.” Diệp Uyên thở dài: “Sau khi thấy tôi xông vào, sắc mặt cả hai người đều rất bàng hoàng. Sau đó tôi nhìn rất rõ ánh mắt thím hai tỏ ra hoảng loạn. Tôi nghĩ, họ nhất định không muốn để tôi biết chuyện gì đó.”
Nói tới đây, Diệp Uyên lại hít một hơi thật sâu mới bình ổn lại được cảm giác bức bách nơi lồng ngực: “Ngay sau đó thì tôi xảy ra chuyện. Thế nên lúc ấy tôi nghĩ, công ty Long Thạch này chắc chắn có vấn đề, và họ không muốn để tôi có thời gian phát hiện ra bí mật.”
“Nhưng anh lại sợ nếu chuyện này thật sự có liên quan tới Diệp Hạc Thành và Nguyễn Tuyết Cầm thì người chịu đả kích lớn nhất là Diệp Lan nên anh mới giấu đi?”
Diệp Uyên gật đầu.
“Diệp Lan cũng là đứa em gái tôi yêu quý. Diệp Ngọc đã xảy ra chuyện rồi, tôi không muốn cả Diệp Lan cũng thế.”
Niên Bách Ngạn nhìn anh ấy: “Trên đời này có rất nhiều chuyện và rất nhiều người không phải anh muốn bảo vệ là có thể bảo vệ được. Hoặc là anh phải ẩn nhẫn thật kỹ. Nếu không, cho dù chỉ là một manh mối nhỏ, người hoặc chuyện anh muốn bảo vệ cũng sẽ bị liên lụy.”
Cậu cảm thấy chuyện này có liên quan tới Nguyễn Tuyết Cầm không?” Diệp Uyên sốt sắng hỏi.
Niên Bách Ngạn khẽ lắc đầu.
Không phải không có liên quan.
Mà là anh cũng không thể nói rõ được.
Mối quan hệ của Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành đúng là rất lạ, vừa bảo vệ lại vừa chống đối.
Ví dụ như trong buổi họp cổ đông lần trước, bà ta không hề đứng về phía Diệp Hạc Thành. Lúc đó, người nào tinh ý đều nhận ra. Quan hệ của hai người này chắc chắn có vấn đề. Nếu Diệp Uyên nói không sai thì họ đang tranh cãi vì một công ty. Xem ra công ty này có lai lịch rồi…
Tố Diệp vừa về tứ hợp viện đã kêu gào nóng nực.
Hệ thống điều hòa trong ô tô bị hỏng, cô mang theo cả hơi nóng hầm hập quay về.
Cô oán trách Niên Bách Ngạn. Xe đẹp cũng chỉ đến thế mà thôi, còn chẳng bằng em Jeep đỏ của cô.
Niên Bách Ngạn không lo được tới chuyện an ủi cô. Anh cầm áo ngoài, khoác lên người cô, che đi đôi vai trần để lộ ra sau khi cô thay váy ngủ.
Tố Diệp không vui, nhíu mày, cởi áo ngoài ra.
“Nóng thế này, điên sao?”
“Trong nhà bật điều hòa, lát nữa em sẽ lạnh đấy!” Nói rồi, Niên Bách Ngạn lại khoác áo lên vai cô.
Nhưng trong lòng anh lại nghĩ tới một chuyện khác.
Tuy rằng anh biết Diệp Uyên sẽ chẳng nhảy ra ngoài bất thình lình, nhưng để Tố Diệp ăn mặc mong manh như vậy, chạy qua chạy lại trong phòng khách cũng là một chuyện rất nguy hiểm.
Đương nhiên Tố Diệp không biết tâm sự của anh. Hai hàng lông mày của cô nhíu lại như một chiếc khăn mặt khô: “Hôm nay anh làm sao thế? Thường ngày anh có như vậy đâu?”
“Em muốn mặc váy ngủ, về phòng hẵng mặc.” Niên Bách Ngạn không giải thích: “Ở phòng khách, mặc kín đáo một chút!”
Tố Diệp quay đầu nhìn anh, rồi bất ngờ tiến sát lại ngửi ngửi người anh, tỏ ra kỳ lạ: “Ban ngày ban mặt, anh uống rượu đấy à?”
Niên Bách Ngạn chợt nhớ ra lon bia khi nãy, thầm thốt lên trong lòng tý thế chết. Anh cố đè nén tâm trạng, thể hiện nét mặt thản nhiên: “Trời nóng quá, anh uống lon bia.”
“À…” Tố Diệp cũng chẳng để ý. Cô ngồi phịch xuống sofa, nói: “Hôm nay mệt chết đi được!”
“Nhận án gì rồi?” Niên Bách Ngạn cũng ngồi xuống bên cạnh cô, rồi lại kéo áo lên cho cô.
Tố Diệp uể oải dựa vào người anh, làm nũng: “Em được anh chiều hư rồi. Thời gian trước không đi làm thì nhàn quá đâm ra hoảng. Giờ đi làm rồi lại phiền muốn chết.”
“Xem ra vụ này không mấy thuận lợi rồi.” Nói vậy, nhưng tâm hồn Niên Bách Ngạn thì đang để đâu đâu.
“Đúng thế!” Tố Diệp bỗng ôm chầm lấy anh: “Bách Ngạn! Anh có từng mơ thấy cùng một người không?”
Niên Bách Ngạn không ngờ cô lại hỏi vậy, hơi ngẩn người: “Thế là ý gì?”
“Tức là một người cứ xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ của anh.”
Niên Bách Ngạn lắc đầu: “Chưa từng!”
“Lạ lắm nhá, em từng gặp chuyện này.” Tố Diệp dựa sát vào anh: “Còn cả Dương Nguyệt nữa, tình trạng của cô ấy còn đặc biệt và nghiêm trọng hơn.”
“Dương Nguyệt là ai?”
“Khách hàng của em, bệnh nhân mới nhận đó.” Nói rồi, Tố Diệp lôi bốn bức tranh từ trong túi xách ra, đưa cho anh: “Anh xem, đây là cảnh trong mơ mà cô ấy vẽ.”
Niên Bách Ngạn đón lấy, nhìn qua qua: “Thế là ý gì?”
“Anh đúng là chẳng hiểu mấy chuyện tình cảm.” Tố Diệp lắc đầu, sau đó giải thích lần lượt ý nghĩa của từng bức tranh, rồi lại tường thuật cho anh nghe tình trạng của Dương Nguyệt.
Niên Bách Ngạn gật đầu: “Trường hợp này đúng là đặc biệt!”
“Vậy anh có tin người đàn ông trong giấc mơ của cô ấy thật sự tồn tại không?” Tố Diệp hỏi.
“Có tồn tại hay không, không phải em đoán là ra, điều tra là biết mà?”
“Em tra rồi, không có tài liệu nào liên quan tới người đàn ông tên Hải Sinh này.”
“Thế tức là không có thật.”
“Cũng không thể nói vậy.” Tố Diệp suy nghĩ: “Nhất định có nguyên nhân nào đó tạo ra hiện tượng này. Em không tin đây chỉ là một bệnh tâm lý bình thường.”
Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, cười nói: “Vậy thì phải phát huy tài năng của em thôi!”
Tố Diệp cười hì hì: “Chưa biết chừng còn có thể đồng thời giải quyết cả vấn đề của em.”
“Em có vấn đề gì?”
Tố Diệp nghiêm túc nhìn anh: “Chính là cậu bé em thường xuyên mơ thấy ấy. Trước đây em luôn nghĩ, chẳng qua đó chỉ là một cậu bé trong mơ thôi, không có ý nghĩa gì đặc biệt, hoặc có lẽ em vẫn luôn né tránh đối diện với giấc mơ này của mình. Có thể là do ông trời sắp xếp để em nhận vụ án của Dương Nguyệt. Mục đích thật sự chính là muốn em làm rõ cậu bé đó rốt cuộc có tồn tại hay không…”
So với những chuyện đáng lo ngại của Tố Diệp ở bên này, Niên Bách Ngạn cũng đang bận rộn.
Bận theo dõi giá cổ phiếu của Tinh Thạch.
Bận chuyện của Diệp Uyên.
Diệp Uyên cứ thế lặng lẽ ở lại tứ hợp viện dưỡng thương.
Điều may mắn là diện tích đủ lớn, nếu không thì Diệp Uyên cũng chẳng biết trốn vào đâu.
Còn chiều nay, Niên Bách Ngạn lại đang uống trà cùng Tố Khải.
Quán trà này rất thích hợp với Niên Bách Ngạn nhưng lại không hợp lắm với Tố Khải. So với Niên Bách Ngạn mà nói, Tố Khải đang trong độ tuổi thanh niên trai trẻ. Cậu cảm thấy, hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện nên rượu chè bét nhè mới là tuyệt nhất.
Nhưng quán trà là một địa điểm tốt.
Không bị người khác làm phiền, càng là nơi giúp cho suy nghĩ được minh mẫn, tập trung.
Bây giờ Tố Khải không có mặt ở nhà trong một thời gian ngắn đã có thể yên tâm rồi vì tình hình của Diệp Lan mỗi ngày một tốt hơn.
Và hơn nữa chủ đề mà hai người nói chuyện, Diệp Lan không thích hợp để nghe.
“Thật ra em cũng nghi ngờ Diệp Hạc Thành.” Sau khi nghe xong những lời phân tích của Niên Bách Ngạn, Tố Khải đưa ra ý kiến của mình: “Nhưng anh biết đấy, tất cả mọi chứng cứ về ông ta đều không thể nắm bắt được. Chúng ta chỉ có thể nghi ngờ mà thôi.”
Niên Bách Ngạn ngẫm nghĩ xa xôi.
“Còn chuyện của Diệp Uyên nữa, anh có cảm thấy anh ấy còn điều gì chưa nói không?” Tố Khải hỏi.
Tố Khải là cảnh sát, cũng là người cảnh sát Niên Bách Ngạn tin tưởng nhất. Chuyện Diệp Uyên bị hại, chắc chắn phải có người biết sự tình, như vậy mới tiện cho việc điều tra. Thế nên Niên Bách Ngạn đã phản hồi thẳng tình hình của Diệp Uyên cho Tố Khải, để nhờ Tố Khải giúp đỡ.
Niên Bách Ngạn nhấp trà, khẽ đáp: “Có!”
“Muốn tìm ra chứng cứ, đầu tiên Diệp Uyên phải nói hết những gì mình biết.” Tố Khải nhíu mày.
Niên Bách Ngạn đặt tách trà xuống rồi nhìn Tố Khải: “Cậu có từng nghĩ, một khi chuyện này thật sự có liên quan tới Diệp Hạc Thành, cậu sẽ đối mặt với Diệp Lan thế nào không?”
Tố Khải không trả lời ngay.
Cậu chỉ cúi đầu, nghịch nghịch tách trà như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Mí mắt cụp xuống che đi những suy nghĩ trong ánh mắt. Nhưng hàng mi nhíu chặt lại bán đứng những tâm tư phức tạp của cậu.
Rất lâu sau, cậu mới nói: “Con người luôn phải chịu trách nhiệm về những việc mình đã làm, nếu không xã hội này sẽ loạn mất.”
Sau khi nghe xong, Niên Bách Ngạn cười khẽ.
“Nếu tôi là cậu, tôi cũng không thể thiết diện vô tư như vậy được.”
“Không nên làm vậy sao?” Tố Khải nhất thời mờ mịt.
Niên Bách Ngạn rót trà đầy cốc.
“Đối với cảnh sát mà nói thì nên làm vậy, nhưng đối với một thương nhân, chỉ sống vì lợi ích.”
Tố Khải nhìn anh rất lâu, mãi không thể nói được câu nào…
Khi Tố Diệp không có nhà, Diệp Uyên có thể ra vườn đi dạo. Sau khi Niên Bách Ngạn từ chỗ Tố Khải trở về, anh bèn ném cho Diệp Uyên mấy lon bia đen của Đức.
“Thật ra tôi thích mấy món ăn trong tủ lạnh nhà cậu hơn, tươi ngon, dinh dưỡng!” Diệp Uyên tươi cười cầm lấy lon bia, giơ lên: “Vì uống rượu nên tôi mới xảy ra chuyện, giờ không dám uống nữa đâu!”
“Không uống à?” Niên Bách Ngạn bật nắp lon bia, cười nói: “Anh không uống làm sao “rượu vào lời ra” được?”
Diệp Uyên sững người.
Niên Bách Ngạn không quan tâm, chỉ uống ừng ực mấy hớp.
Những hớp bia mát lạnh trong ngày nóng nực thế này quả là hữu ích.
Diệp Uyên nắm chặt lon bia trong tay. Cái lạnh của bia xuyên qua cả lòng bàn tay.
“Cậu có ý gì?”
Niên Bách Ngạn ngồi ở đó, cầm lon bia trong tay, cười khẽ: “Anh cũng biết đấy, chú hai của anh không có bất kỳ chứng cứ nào. Em đã cố gắng hết sức để giúp anh rồi. Chỉ tiếc là, dù là một chi tiết nhỏ nhặt mà anh che giấu cũng có thể trở thành mấu chốt để phá án.”
Ánh mắt Diệp Uyên chợt ánh lên một tia hoảng loạn: “Tôi không giấu giếm!”
Niên Bách Ngạn nhìn anh ấy chằm chằm, mím môi.
Nét mặt Diệp Uyên có vẻ không được tự nhiên. Anh ấy suy nghĩ rồi bật nắp lon bia, sau đó cũng tu ừng ực, lau khóe miệng, ánh mắt có phần né tránh.
“Câu “giết người diệt khẩu” của anh là thế nào?” Niên Bách Ngạn hỏi ngược lại.
Diệp Uyên há hốc miệng: “Tôi… đã nói thế sao?”
“Diệp Uyên! Anh còn thế này em rất khó xử.” Niên Bách Ngạn nghiêm mặt.
Diệp Uyên trầm mặc, cúi gằm, sau đó uống nốt mấy ngụm bia trong lon. Anh dùng sức nắm chặt lon bia lại, chiếc lon bị siết mạnh, kêu lên răng rắc.
“Anh đang che giấu chuyện gì? Hoặc là, anh muốn bảo vệ ai?” Ánh mắt Niên Bách Ngạn sắc lẹm.
Diệp Uyên có phần bực bội.
Rất lâu sau, anh ấy mới cất giọng khàn khàn: “Chẳng qua tôi chỉ không muốn mọi chuyện ầm ĩ lên thôi.”
“Còn chuyện gì nghiêm trọng hơn cả thuê sát thủ giết người sao?” Niên Bách Ngạn khó hiểu.
“Có!” Diệp Uyên khẳng định. Anh ấy ngẩng đầu lên nhìn Niên Bách Ngạn: “Diệp Lan!”
Niên Bách Ngạn sửng sốt giây lát, chau mày: “Ý của anh là, chuyện này Nguyễn Tuyết Cầm cũng có phần?”
Diệp Uyên thở dài nặng nề.
Khoảng ba, bốn phút sau, anh ấy mới lên tiếng.
“Chuyện giết người diệt khẩu này, thật ra cũng phải sau này tôi mới đoán ra.” Giọng anh ấy trầm hẳn xuống: “Có một lần, tôi vô tình nghe được chú hai và thím hai cãi nhau.”
Niên Bách Ngạn nhìn anh ấy.
“Cũng chính vào lần đó tôi mới biết hóa ra chú hai có quan hệ với công ty Long Thạch bên Đài Loan. Trong lúc cãi vã, họ có nhắc tới. Còn thím hai hình như có rất nhiều bất mãn đối với công ty ấy. Hai người họ càng cãi càng hăng. Lúc ấy tôi không biết họ đang cãi nhau vì chuyện gì, chỉ là lúc bắt gặp, đúng lúc họ nói về Long Thạch.” Diệp Uyên thở dài: “Sau khi thấy tôi xông vào, sắc mặt cả hai người đều rất bàng hoàng. Sau đó tôi nhìn rất rõ ánh mắt thím hai tỏ ra hoảng loạn. Tôi nghĩ, họ nhất định không muốn để tôi biết chuyện gì đó.”
Nói tới đây, Diệp Uyên lại hít một hơi thật sâu mới bình ổn lại được cảm giác bức bách nơi lồng ngực: “Ngay sau đó thì tôi xảy ra chuyện. Thế nên lúc ấy tôi nghĩ, công ty Long Thạch này chắc chắn có vấn đề, và họ không muốn để tôi có thời gian phát hiện ra bí mật.”
“Nhưng anh lại sợ nếu chuyện này thật sự có liên quan tới Diệp Hạc Thành và Nguyễn Tuyết Cầm thì người chịu đả kích lớn nhất là Diệp Lan nên anh mới giấu đi?”
Diệp Uyên gật đầu.
“Diệp Lan cũng là đứa em gái tôi yêu quý. Diệp Ngọc đã xảy ra chuyện rồi, tôi không muốn cả Diệp Lan cũng thế.”
Niên Bách Ngạn nhìn anh ấy: “Trên đời này có rất nhiều chuyện và rất nhiều người không phải anh muốn bảo vệ là có thể bảo vệ được. Hoặc là anh phải ẩn nhẫn thật kỹ. Nếu không, cho dù chỉ là một manh mối nhỏ, người hoặc chuyện anh muốn bảo vệ cũng sẽ bị liên lụy.”
Cậu cảm thấy chuyện này có liên quan tới Nguyễn Tuyết Cầm không?” Diệp Uyên sốt sắng hỏi.
Niên Bách Ngạn khẽ lắc đầu.
Không phải không có liên quan.
Mà là anh cũng không thể nói rõ được.
Mối quan hệ của Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành đúng là rất lạ, vừa bảo vệ lại vừa chống đối.
Ví dụ như trong buổi họp cổ đông lần trước, bà ta không hề đứng về phía Diệp Hạc Thành. Lúc đó, người nào tinh ý đều nhận ra. Quan hệ của hai người này chắc chắn có vấn đề. Nếu Diệp Uyên nói không sai thì họ đang tranh cãi vì một công ty. Xem ra công ty này có lai lịch rồi…
Tố Diệp vừa về tứ hợp viện đã kêu gào nóng nực.
Hệ thống điều hòa trong ô tô bị hỏng, cô mang theo cả hơi nóng hầm hập quay về.
Cô oán trách Niên Bách Ngạn. Xe đẹp cũng chỉ đến thế mà thôi, còn chẳng bằng em Jeep đỏ của cô.
Niên Bách Ngạn không lo được tới chuyện an ủi cô. Anh cầm áo ngoài, khoác lên người cô, che đi đôi vai trần để lộ ra sau khi cô thay váy ngủ.
Tố Diệp không vui, nhíu mày, cởi áo ngoài ra.
“Nóng thế này, điên sao?”
“Trong nhà bật điều hòa, lát nữa em sẽ lạnh đấy!” Nói rồi, Niên Bách Ngạn lại khoác áo lên vai cô.
Nhưng trong lòng anh lại nghĩ tới một chuyện khác.
Tuy rằng anh biết Diệp Uyên sẽ chẳng nhảy ra ngoài bất thình lình, nhưng để Tố Diệp ăn mặc mong manh như vậy, chạy qua chạy lại trong phòng khách cũng là một chuyện rất nguy hiểm.
Đương nhiên Tố Diệp không biết tâm sự của anh. Hai hàng lông mày của cô nhíu lại như một chiếc khăn mặt khô: “Hôm nay anh làm sao thế? Thường ngày anh có như vậy đâu?”
“Em muốn mặc váy ngủ, về phòng hẵng mặc.” Niên Bách Ngạn không giải thích: “Ở phòng khách, mặc kín đáo một chút!”
Tố Diệp quay đầu nhìn anh, rồi bất ngờ tiến sát lại ngửi ngửi người anh, tỏ ra kỳ lạ: “Ban ngày ban mặt, anh uống rượu đấy à?”
Niên Bách Ngạn chợt nhớ ra lon bia khi nãy, thầm thốt lên trong lòng tý thế chết. Anh cố đè nén tâm trạng, thể hiện nét mặt thản nhiên: “Trời nóng quá, anh uống lon bia.”
“À…” Tố Diệp cũng chẳng để ý. Cô ngồi phịch xuống sofa, nói: “Hôm nay mệt chết đi được!”
“Nhận án gì rồi?” Niên Bách Ngạn cũng ngồi xuống bên cạnh cô, rồi lại kéo áo lên cho cô.
Tố Diệp uể oải dựa vào người anh, làm nũng: “Em được anh chiều hư rồi. Thời gian trước không đi làm thì nhàn quá đâm ra hoảng. Giờ đi làm rồi lại phiền muốn chết.”
“Xem ra vụ này không mấy thuận lợi rồi.” Nói vậy, nhưng tâm hồn Niên Bách Ngạn thì đang để đâu đâu.
“Đúng thế!” Tố Diệp bỗng ôm chầm lấy anh: “Bách Ngạn! Anh có từng mơ thấy cùng một người không?”
Niên Bách Ngạn không ngờ cô lại hỏi vậy, hơi ngẩn người: “Thế là ý gì?”
“Tức là một người cứ xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ của anh.”
Niên Bách Ngạn lắc đầu: “Chưa từng!”
“Lạ lắm nhá, em từng gặp chuyện này.” Tố Diệp dựa sát vào anh: “Còn cả Dương Nguyệt nữa, tình trạng của cô ấy còn đặc biệt và nghiêm trọng hơn.”
“Dương Nguyệt là ai?”
“Khách hàng của em, bệnh nhân mới nhận đó.” Nói rồi, Tố Diệp lôi bốn bức tranh từ trong túi xách ra, đưa cho anh: “Anh xem, đây là cảnh trong mơ mà cô ấy vẽ.”
Niên Bách Ngạn đón lấy, nhìn qua qua: “Thế là ý gì?”
“Anh đúng là chẳng hiểu mấy chuyện tình cảm.” Tố Diệp lắc đầu, sau đó giải thích lần lượt ý nghĩa của từng bức tranh, rồi lại tường thuật cho anh nghe tình trạng của Dương Nguyệt.
Niên Bách Ngạn gật đầu: “Trường hợp này đúng là đặc biệt!”
“Vậy anh có tin người đàn ông trong giấc mơ của cô ấy thật sự tồn tại không?” Tố Diệp hỏi.
“Có tồn tại hay không, không phải em đoán là ra, điều tra là biết mà?”
“Em tra rồi, không có tài liệu nào liên quan tới người đàn ông tên Hải Sinh này.”
“Thế tức là không có thật.”
“Cũng không thể nói vậy.” Tố Diệp suy nghĩ: “Nhất định có nguyên nhân nào đó tạo ra hiện tượng này. Em không tin đây chỉ là một bệnh tâm lý bình thường.”
Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, cười nói: “Vậy thì phải phát huy tài năng của em thôi!”
Tố Diệp cười hì hì: “Chưa biết chừng còn có thể đồng thời giải quyết cả vấn đề của em.”
“Em có vấn đề gì?”
Tố Diệp nghiêm túc nhìn anh: “Chính là cậu bé em thường xuyên mơ thấy ấy. Trước đây em luôn nghĩ, chẳng qua đó chỉ là một cậu bé trong mơ thôi, không có ý nghĩa gì đặc biệt, hoặc có lẽ em vẫn luôn né tránh đối diện với giấc mơ này của mình. Có thể là do ông trời sắp xếp để em nhận vụ án của Dương Nguyệt. Mục đích thật sự chính là muốn em làm rõ cậu bé đó rốt cuộc có tồn tại hay không…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.