Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 4 - Chương 134: Chúng ta ly hôn đi
Ân Tầm
10/07/2014
Trên tủ, gương mặt Tố Thu rạng rỡ như hoa, đầu mày như vầng trăng sáng, xinh đẹp, dịu dàng. Tố Diệp mệt mỏi nhìn lên di ảnh mẹ. Nếu mẹ còn sống, nếu mẹ còn sống…
Tố Khải hiểu tính bố, vội vàng thử khuyên nhủ: “Bố, bố nguôi giận đi! Chị mới từ sở cảnh sát về…”
“Không ai được phép nói đỡ hộ nó!” Tố Đông nghiêm mặt quát, nhưng vầng trán nghiêm nghị vẫn toát lên một vẻ đau lòng.
Phương Tiếu Bình định nói lại thôi, còn Lâm Yêu Yêu thì không tin vào mắt mình, tất cả mọi việc xảy ra ngày hôm nay đều vượt xa trí tưởng tượng của cô ấy.
“Quỳ xuống!” Tố Đông xách cây kiếm thái cực, giơ tay một cái, cây kiếm quất mạnh vào sau bắp chân Tố Diệp. Hai chân cô mềm nhũn, quỳ xuống trước ảnh của mẹ.
“Lão Tố! Ông định làm cái gì vậy?” Phương Tiếu Bình không nhìn nổi nữa, xông tới định đỡ Tố Diệp dậy, ngước mắt lên hằm hằm nhìn vào Tố Đông: “Có ai đối xử với con cái như ông không? Hôm nay người chịu thiệt thòi là Tiểu Diệp! Ông có giỏi thì lôi con đàn bà đê tiện Nguyễn Tuyết Mạn đó tới quỳ trước mặt Tố Thu đi, bắt cô ta thành tâm nhận lỗi! Tiểu Diệp của chúng ta tại sao phải chịu đựng bà ta? Dựa vào đâu?”
“Tố Khải! Kéo mẹ con ra ngoài cho bố!” Tố Đông giận dữ hét lên.
“Bố…”
Tố Đông thẳng thừng kéo Phương Tiếu Bình ra, ruột gan sục sôi: “Đứng sang một bên, nếu không đừng trách tôi trở mặt với cả bà!”
“Ông…”
Tố Khải vội vàng kéo tay Phương Tiếu Bình, thấp giọng khuyên nhủ: “Bây giờ bố đang nổi nóng, mẹ đừng cố làm trái ý bố.”
Phương Tiếu Bình tức giận, ngồi sụp xuống sôpha.
Cả quá trình Tố Diệp đều yên lặng như không khí, chỉ trân trân nhìn di ảnh của mẹ, nước mắt đã cạn rồi, giờ hai mắt khô khốc đau đớn. Tố Đông vứt cây kiếm thái cực sang một bên, hét lên phía sau lưng cô: “Tố Diệp! Con đã từng hứa gì với cậu?”
“Sẽ không gặp gỡ người nhà họ Diệp, không có một chút liên hệ nào với nhà họ Diệp.” Tố Diệp chầm chậm lên tiếng, giọng nói khản đặc, cô độc, như một hạt bụi nhỏ nhoi trôi nổi giữa đất trời, không nơi nương tựa.
“Thì ra con vẫn còn nhớ mình đã từng hứa gì với cậu!” Tố Đông thu lại nỗi đau nơi đáy mắt, nét mặt chỉ còn lại sự phẫn nộ, chỉ vào bức ảnh của Tố Thu: “Nếu vẫn còn nhớ, vậy thì tốt, cậu muốn con nhận sai trước mặt mẹ con, nói con làm sai rồi!”
Ánh mắt Tố Diệp khẽ chấn động, ngước lên nhìn gương mặt mẹ trong ảnh, đáp rành rọt từng chữ: “Con không làm sai!”
“Con không sai? Đến giờ này mà con vẫn còn cảm thấy mình không làm sai?” Tố Đông nghe vậy lửa giận càng bốc cao, sải bước tới trước, nhìn thẳng vào mắt cô, thất vọng nói: “Con không những giấu cậu mợ tới làm ở Tinh Thạch, còn cùng chồng của Diệp Ngọc có mối quan hệ không rõ ràng, đây gọi là không làm sai sao? Con phải sai trái đến mức nào nữa mới chịu cúi đầu nhận tội?”
Tố Diệp nắm chặt bàn tay, bướng bỉnh ưỡn ngực thẳng lưng: “Người có lỗi với mẹ con là nhà họ Diệp, người làm chuyện hổ thẹn với lương tâm cũng là nhà họ, tại sao con không được tới Tinh Thạch? Là người đàn ông đó có lỗi với con và mẹ con, cả Nguyễn Tuyết Mạn và Diệp Ngọc nữa, tại sao con phải để cho họ được sống thoải mái?”
“Thế nên con đã chủ động tiếp cận chồng của Diệp Ngọc?” Tố Đông hét lớn.
“Vâng!” Tố Diệp thẳng thắn thừa nhận, không hề giấu giếm, gương mặt trắng bệch, dù có nhiều đau đớn hơn nữa cũng quyết không chịu thua, ngẩng cao đầu nhìn Tố Đông: “Chính họ ép con phải làm vậy, chính họ!”
“Con…” Tố Đông tức đến nỗi tay lập tức giơ cao.
“Lão Tố! Ông dám ra tay tát con bé tôi sẽ ly hôn với ông!” Phương Tiếu Bình xông tới giữ chặt lấy tay Tố Đông. Bà cũng khóc, kêu gào về phía Tố Đông.
Bàn tay lớn của Tố Đông cuộn tròn lại thành nắm đấm, rồi nhanh chóng mở ra, run rẩy chỉ vào Tố Diệp: “Hôm nay người làm sai là nó. Nếu tôi không dạy dỗ nó cẩn thận, chết đi rồi không còn mặt mũi nào nhìn Tố Thu.”
“Tại sao người làm sai lại là Tiểu Diệp? Người làm sai là Nguyễn Tuyết Mạn!” Từ khi Tố Thu qua đời, Phương Tiếu Bình cũng hận nhà họ Diệp tới tận xương tủy, nghe xong câu này lại càng nổi điên. Bà hất tay Tố Đông ra, nhặt cây kiếm bên cạnh lên, khóc lóc nói lớn: “Tôi nhất định phải bắt cô ta tới tận đây nhận tội với Tố Thu!”
“Mẹ!” Tố Khải cả kinh.
“Mợ…” Là Tố Diệp lên tiếng, thanh âm yếu ớt không còn sức lực: “E là bên đó có người chỉ mong gia đình có biến, mợ đừng trở thành kẻ giết người thay họ.”
Phương Tiếu Bình đờ ra.
Tố Diệp không nói gì nữa.
Tố Đông thấy vậy cũng cố nén giận, đi tới trước mặt Tố Diệp, một lát sau mới xót xa nói: “Con nhìn rõ được cả nhà họ Diệp như thế, chính là muốn nhất định phải đòi lại công bằng cho mẹ con phải không?”
“Vâng!” Cô khẽ đáp lại một câu.
Tố Đông lắc đầu, ngước mắt nhìn bức ảnh của Tố Thu, hồi lâu mới đưa tay lau nước mắt, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Chị! Em không thể dạy được Tiểu Diệp nữa, em hết cách rồi…”
“Cậu!” Tố Diệp thấy cậu như vậy rất khó chịu trong lòng, khi ngước lên hai mắt đã mọng nước: “Con đâu có làm sai, không sai!”
“Lẽ nào thật sự phải có người đền mạng con mới cảm thấy vui vẻ?” Tố Đông quay người nhìn cô, ánh mắt bi thương: “Tiểu Diệp à Tiểu Diệp! Con vốn không hiểu suy nghĩ của mẹ con, cũng không hiểu tâm huyết và công sức của cậu mợ. Con tưởng không cho con tiếp xúc với nhà họ Diệp là ý của cậu sao? Đó là tâm nguyện cuối cùng mẹ con nói với cậu! Mẹ con quá hiểu con, thế nên mới không muốn con phải chịu tổn thương, không muốn con cả đời này sống trong thù hận, càng không muốn để con gần gũi với nhà họ rồi sinh lòng thù hận.”
Một giọt nước mắt trào ra, Tố Diệp khó tin, lắc đầu: “Tại sao chứ? Tại sao…”
“Con tưởng mẹ con hận bố con hay sao? Không, chị ấy chưa từng hận ông ta.” Tố Đông nén lòng, chầm chậm nói: “Năm đó mẹ con bế con bỏ đi phần nhiều là vì muốn tác thành cho bố con. Nhà họ Diệp và nhà họ Nguyễn có quan hệ thân thiết mấy đời. Mẹ con không thể giương mắt nhìn bố con bị trưởng bối trong nhà làm khó nên mới bỏ đi. Tới tận lúc chết mẹ con cũng chưa từng hận bố con. Chị ấy thường nói với cậu, cho dù chỉ một chút hồi ức nhỏ nhoi ấy cũng đủ để chị ấy sống cả đời này rồi.”
Tố Diệp lắc đầu, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây: “Không thể nào… Mẹ con không thể khờ như vậy được.”
“Tiểu Diệp à! Buông tay đi, nhất là đối với chồng của Diệp Ngọc, có oán trách cũng chỉ nên oán trách đời trước mà thôi. Con cũng thường nói, con người sống trên đời luôn vì những người mình quan tâm mà hy sinh bản thân mình, rồi cũng vì những lợi ích nào đó mà làm tổn thương người khác. Chuyện của năm đó, không có ai sai cũng chẳng có ai đúng. Mẹ con đã nhìn thấu được điểm này nên thà chấp nhận từ bỏ cuộc hôn nhân của mình cũng không muốn bố con bị bêu danh một đời. Nếu chị ấy còn sống sao có thể nhìn thấy con cũng chịu tội như vậy? Chồng của Diệp Ngọc chính là anh rể của con, bất luận con có thừa nhận hay không thì quan hệ của hai đứa cũng không thể thay đổi được.”
Bờ vai Tố Diệp khẽ run lên, muốn cắn chặt môi nhưng chẳng còn đủ sức.
Tố Đông thấy sắc mặt cô nhợt nhạt tuy rất đau lòng nhưng đành nén lại: “Con quỳ trước mặt mẹ con tự kiểm điểm lại mình đi, nghĩ lại xem lời cậu nói có đúng hay không.” Dứt lời ông quay người đi, trước khi ra khỏi phòng lại lạnh lùng hét lên: “Tất cả vào phòng cho tôi, không ai được phép ở bên cạnh nó!”
Nỗi đau từ lòng bàn tay đâm sâu vào tận trái tim. Tố Diệp khẽ mở rộng hai tay, lòng bàn tay bị thủy tinh cứa vào, giờ vệt máu đã khô lại…
Khi Diệp Ngọc tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã tối.
Mùi hương hoa thoang thoảng theo gió bay vào phòng, xua đi mùi thuốc khử trùng.
Lúc mở mắt ra, cô ta nghe thấy tiếng khóc của Nguyễn Tuyết Mạn, và những ánh mắt quan tâm xuất hiện, của bố, Diệp Lan, Diệp Uyên cùng chú hai. Thấy cô ta tỉnh lại, Nguyễn Tuyết Mạn vội vàng gọi bác sỹ, sau khi kiểm tra, bác sỹ bảo họ cứ yên tâm.
Ánh mắt Diệp Ngọc như đang kiếm tìm thứ gì, cuối cùng tìm thấy người đàn ông đứng bên cửa sổ. Sau khi nhìn mọi người một lượt, cô khẽ nói: “Con muốn nói chuyện với anh ấy một lát.”
Nguyễn Tuyết Mạn nghẹn ngào, gật đầu, mọi người đồng loạt đi ra ngoài.
Diệp Hạc Phong là người cuối cùng ra khỏi cửa. Trước khi đi, ông đưa tay vỗ mấy cái nặng nề lên đôi vai Niên Bách Ngạn, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên câu, cuối cùng thở dài lắc đầu rồi bước ra ngoài.
Cánh cửa từ từ che khuất bóng hình già cả của Diệp Hạc Phong.
Niên Bách Ngạn đi tới trước, kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt anh ngập tràn vẻ mỏi mệt. Diệp Ngọc nằm đó, quay đầu nhìn anh, một lúc lâu sau mới khẽ thì thầm: “Xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh!”
Tia sáng trong mắt Niên Bách Ngạn thu lại thành nét trầm tĩnh: “Em muốn nói chuyện của Khúc Nghệ?”
Diệp Ngọc gật đầu: “Tại lúc đó em quá kích động mới mất bình tĩnh như thế. Nói tới cùng, anh vẫn là một người giữ chữ tín, sao có thể vì muốn làm vui lòng ai mà đánh mất nguyên tắc của mình chứ?”
“Dù là Khúc Nghệ hay Tăng Vũ cũng là chuyện của quá khứ rồi. Diệp Ngọc, em không thể sống mãi trong ký ức được.” Giọng Niên Bách Ngạn nặng nề.
Diệp Ngọc kéo cánh tay anh lại, ánh mắt ngập tràn bi thương: “Nhưng Bách Ngạn! Tăng Vũ thật sự yêu Khúc Nghệ sao? Nếu anh ta thật lòng yêu cô ấy, tại sao còn lên giường cùng em?”
Niên Bách Ngạn khẽ thở dài: “Đàn ông, nhiều lúc phân biệt rất rõ tình yêu và tình dục.”
Đôi mắt Diệp Ngọc khẽ run lên.
“Anh tin rằng Diệp Diệp lúc đó chỉ vì tức giận quá nên mới nói ra chuyện này, sau này cũng sẽ không mang nó ra ngoài nói lung tung đâu. Cô ấy chưa từng nhắc tới nó trước mặt anh, nếu cô ấy thật sự muốn mang nó ra hủy hoại em, thì chuyện này sớm đã xôn xao rồi.”
“Sao anh không từng nghĩ tới chuyện cô ấy muốn bảo vệ anh?” Diệp Ngọc hỏi lại.
Niên Bách Ngạn khẽ nhướn mày.
“Cô ấy biết sau khi em kết hôn mới ngủ cùng Tăng Vũ, thế nên cô ấy nghĩ rằng anh đang bị cắm sừng, không muốn làm to chuyện này lên, không chừng đang muốn bảo vệ lòng tự trọng của anh đấy.” Diệp Ngọc tự cười chính mình.
Niên Bách Ngạn không đáp lại, như đang suy nghĩ chuyện gì.
“Thật ra…” Diệp Ngọc hơi do dự, nhìn anh: “Sở dĩ anh ở lại có phải vì có chuyện muốn nói với em không?”
Niên Bách Ngạn ngước mắt lên, ánh mắt đã trở lại với vẻ điềm tĩnh và bình thản sau khi suy nghĩ kỹ. Anh nhìn Diệp Ngọc, một lúc sau mới nói: “Diệp Ngọc! Chúng ta là những người bạn tốt nhất, phải không?”
“Đúng vậy! Thế nên từ trước tới nay anh mới gắng hết sức để giúp đỡ em.” Diệp Ngọc nhìn thẳng vào mắt anh.
“Vậy bây giờ em có thể giúp anh hay không?”
Diệp Ngọc ngẩn người.
Niên Bách Ngạn đan hai tay vào nhau, ánh mắt ôn hòa, nhưng những lời nói lại rắn như sắt đá: “Chúng ta… ly hôn đi!”
Ngón tay Diệp Ngọc run rẩy: “Anh…”
“Thật ra ban đầu chúng ta đã sai rồi, không nên dùng cách này để bảo vệ lợi ích và sự ích kỷ của bản thân.” Niên Bách Ngạn nhìn cô.
Diệp Ngọc nắm chặt tay, lát sau lại khẽ buông ra, cười khổ một cách bất lực: “Bách Ngạn! Hai chúng ta có cần dùng hai chữ “ly hôn” nghiêm trọng đến thế không? Anh tự do mà, trước pháp luật anh vốn là một người độc thân, chúng ta không ai can dự tới ai, vì chúng ta vốn đâu phải vợ chồng.”
Tố Khải hiểu tính bố, vội vàng thử khuyên nhủ: “Bố, bố nguôi giận đi! Chị mới từ sở cảnh sát về…”
“Không ai được phép nói đỡ hộ nó!” Tố Đông nghiêm mặt quát, nhưng vầng trán nghiêm nghị vẫn toát lên một vẻ đau lòng.
Phương Tiếu Bình định nói lại thôi, còn Lâm Yêu Yêu thì không tin vào mắt mình, tất cả mọi việc xảy ra ngày hôm nay đều vượt xa trí tưởng tượng của cô ấy.
“Quỳ xuống!” Tố Đông xách cây kiếm thái cực, giơ tay một cái, cây kiếm quất mạnh vào sau bắp chân Tố Diệp. Hai chân cô mềm nhũn, quỳ xuống trước ảnh của mẹ.
“Lão Tố! Ông định làm cái gì vậy?” Phương Tiếu Bình không nhìn nổi nữa, xông tới định đỡ Tố Diệp dậy, ngước mắt lên hằm hằm nhìn vào Tố Đông: “Có ai đối xử với con cái như ông không? Hôm nay người chịu thiệt thòi là Tiểu Diệp! Ông có giỏi thì lôi con đàn bà đê tiện Nguyễn Tuyết Mạn đó tới quỳ trước mặt Tố Thu đi, bắt cô ta thành tâm nhận lỗi! Tiểu Diệp của chúng ta tại sao phải chịu đựng bà ta? Dựa vào đâu?”
“Tố Khải! Kéo mẹ con ra ngoài cho bố!” Tố Đông giận dữ hét lên.
“Bố…”
Tố Đông thẳng thừng kéo Phương Tiếu Bình ra, ruột gan sục sôi: “Đứng sang một bên, nếu không đừng trách tôi trở mặt với cả bà!”
“Ông…”
Tố Khải vội vàng kéo tay Phương Tiếu Bình, thấp giọng khuyên nhủ: “Bây giờ bố đang nổi nóng, mẹ đừng cố làm trái ý bố.”
Phương Tiếu Bình tức giận, ngồi sụp xuống sôpha.
Cả quá trình Tố Diệp đều yên lặng như không khí, chỉ trân trân nhìn di ảnh của mẹ, nước mắt đã cạn rồi, giờ hai mắt khô khốc đau đớn. Tố Đông vứt cây kiếm thái cực sang một bên, hét lên phía sau lưng cô: “Tố Diệp! Con đã từng hứa gì với cậu?”
“Sẽ không gặp gỡ người nhà họ Diệp, không có một chút liên hệ nào với nhà họ Diệp.” Tố Diệp chầm chậm lên tiếng, giọng nói khản đặc, cô độc, như một hạt bụi nhỏ nhoi trôi nổi giữa đất trời, không nơi nương tựa.
“Thì ra con vẫn còn nhớ mình đã từng hứa gì với cậu!” Tố Đông thu lại nỗi đau nơi đáy mắt, nét mặt chỉ còn lại sự phẫn nộ, chỉ vào bức ảnh của Tố Thu: “Nếu vẫn còn nhớ, vậy thì tốt, cậu muốn con nhận sai trước mặt mẹ con, nói con làm sai rồi!”
Ánh mắt Tố Diệp khẽ chấn động, ngước lên nhìn gương mặt mẹ trong ảnh, đáp rành rọt từng chữ: “Con không làm sai!”
“Con không sai? Đến giờ này mà con vẫn còn cảm thấy mình không làm sai?” Tố Đông nghe vậy lửa giận càng bốc cao, sải bước tới trước, nhìn thẳng vào mắt cô, thất vọng nói: “Con không những giấu cậu mợ tới làm ở Tinh Thạch, còn cùng chồng của Diệp Ngọc có mối quan hệ không rõ ràng, đây gọi là không làm sai sao? Con phải sai trái đến mức nào nữa mới chịu cúi đầu nhận tội?”
Tố Diệp nắm chặt bàn tay, bướng bỉnh ưỡn ngực thẳng lưng: “Người có lỗi với mẹ con là nhà họ Diệp, người làm chuyện hổ thẹn với lương tâm cũng là nhà họ, tại sao con không được tới Tinh Thạch? Là người đàn ông đó có lỗi với con và mẹ con, cả Nguyễn Tuyết Mạn và Diệp Ngọc nữa, tại sao con phải để cho họ được sống thoải mái?”
“Thế nên con đã chủ động tiếp cận chồng của Diệp Ngọc?” Tố Đông hét lớn.
“Vâng!” Tố Diệp thẳng thắn thừa nhận, không hề giấu giếm, gương mặt trắng bệch, dù có nhiều đau đớn hơn nữa cũng quyết không chịu thua, ngẩng cao đầu nhìn Tố Đông: “Chính họ ép con phải làm vậy, chính họ!”
“Con…” Tố Đông tức đến nỗi tay lập tức giơ cao.
“Lão Tố! Ông dám ra tay tát con bé tôi sẽ ly hôn với ông!” Phương Tiếu Bình xông tới giữ chặt lấy tay Tố Đông. Bà cũng khóc, kêu gào về phía Tố Đông.
Bàn tay lớn của Tố Đông cuộn tròn lại thành nắm đấm, rồi nhanh chóng mở ra, run rẩy chỉ vào Tố Diệp: “Hôm nay người làm sai là nó. Nếu tôi không dạy dỗ nó cẩn thận, chết đi rồi không còn mặt mũi nào nhìn Tố Thu.”
“Tại sao người làm sai lại là Tiểu Diệp? Người làm sai là Nguyễn Tuyết Mạn!” Từ khi Tố Thu qua đời, Phương Tiếu Bình cũng hận nhà họ Diệp tới tận xương tủy, nghe xong câu này lại càng nổi điên. Bà hất tay Tố Đông ra, nhặt cây kiếm bên cạnh lên, khóc lóc nói lớn: “Tôi nhất định phải bắt cô ta tới tận đây nhận tội với Tố Thu!”
“Mẹ!” Tố Khải cả kinh.
“Mợ…” Là Tố Diệp lên tiếng, thanh âm yếu ớt không còn sức lực: “E là bên đó có người chỉ mong gia đình có biến, mợ đừng trở thành kẻ giết người thay họ.”
Phương Tiếu Bình đờ ra.
Tố Diệp không nói gì nữa.
Tố Đông thấy vậy cũng cố nén giận, đi tới trước mặt Tố Diệp, một lát sau mới xót xa nói: “Con nhìn rõ được cả nhà họ Diệp như thế, chính là muốn nhất định phải đòi lại công bằng cho mẹ con phải không?”
“Vâng!” Cô khẽ đáp lại một câu.
Tố Đông lắc đầu, ngước mắt nhìn bức ảnh của Tố Thu, hồi lâu mới đưa tay lau nước mắt, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Chị! Em không thể dạy được Tiểu Diệp nữa, em hết cách rồi…”
“Cậu!” Tố Diệp thấy cậu như vậy rất khó chịu trong lòng, khi ngước lên hai mắt đã mọng nước: “Con đâu có làm sai, không sai!”
“Lẽ nào thật sự phải có người đền mạng con mới cảm thấy vui vẻ?” Tố Đông quay người nhìn cô, ánh mắt bi thương: “Tiểu Diệp à Tiểu Diệp! Con vốn không hiểu suy nghĩ của mẹ con, cũng không hiểu tâm huyết và công sức của cậu mợ. Con tưởng không cho con tiếp xúc với nhà họ Diệp là ý của cậu sao? Đó là tâm nguyện cuối cùng mẹ con nói với cậu! Mẹ con quá hiểu con, thế nên mới không muốn con phải chịu tổn thương, không muốn con cả đời này sống trong thù hận, càng không muốn để con gần gũi với nhà họ rồi sinh lòng thù hận.”
Một giọt nước mắt trào ra, Tố Diệp khó tin, lắc đầu: “Tại sao chứ? Tại sao…”
“Con tưởng mẹ con hận bố con hay sao? Không, chị ấy chưa từng hận ông ta.” Tố Đông nén lòng, chầm chậm nói: “Năm đó mẹ con bế con bỏ đi phần nhiều là vì muốn tác thành cho bố con. Nhà họ Diệp và nhà họ Nguyễn có quan hệ thân thiết mấy đời. Mẹ con không thể giương mắt nhìn bố con bị trưởng bối trong nhà làm khó nên mới bỏ đi. Tới tận lúc chết mẹ con cũng chưa từng hận bố con. Chị ấy thường nói với cậu, cho dù chỉ một chút hồi ức nhỏ nhoi ấy cũng đủ để chị ấy sống cả đời này rồi.”
Tố Diệp lắc đầu, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây: “Không thể nào… Mẹ con không thể khờ như vậy được.”
“Tiểu Diệp à! Buông tay đi, nhất là đối với chồng của Diệp Ngọc, có oán trách cũng chỉ nên oán trách đời trước mà thôi. Con cũng thường nói, con người sống trên đời luôn vì những người mình quan tâm mà hy sinh bản thân mình, rồi cũng vì những lợi ích nào đó mà làm tổn thương người khác. Chuyện của năm đó, không có ai sai cũng chẳng có ai đúng. Mẹ con đã nhìn thấu được điểm này nên thà chấp nhận từ bỏ cuộc hôn nhân của mình cũng không muốn bố con bị bêu danh một đời. Nếu chị ấy còn sống sao có thể nhìn thấy con cũng chịu tội như vậy? Chồng của Diệp Ngọc chính là anh rể của con, bất luận con có thừa nhận hay không thì quan hệ của hai đứa cũng không thể thay đổi được.”
Bờ vai Tố Diệp khẽ run lên, muốn cắn chặt môi nhưng chẳng còn đủ sức.
Tố Đông thấy sắc mặt cô nhợt nhạt tuy rất đau lòng nhưng đành nén lại: “Con quỳ trước mặt mẹ con tự kiểm điểm lại mình đi, nghĩ lại xem lời cậu nói có đúng hay không.” Dứt lời ông quay người đi, trước khi ra khỏi phòng lại lạnh lùng hét lên: “Tất cả vào phòng cho tôi, không ai được phép ở bên cạnh nó!”
Nỗi đau từ lòng bàn tay đâm sâu vào tận trái tim. Tố Diệp khẽ mở rộng hai tay, lòng bàn tay bị thủy tinh cứa vào, giờ vệt máu đã khô lại…
Khi Diệp Ngọc tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã tối.
Mùi hương hoa thoang thoảng theo gió bay vào phòng, xua đi mùi thuốc khử trùng.
Lúc mở mắt ra, cô ta nghe thấy tiếng khóc của Nguyễn Tuyết Mạn, và những ánh mắt quan tâm xuất hiện, của bố, Diệp Lan, Diệp Uyên cùng chú hai. Thấy cô ta tỉnh lại, Nguyễn Tuyết Mạn vội vàng gọi bác sỹ, sau khi kiểm tra, bác sỹ bảo họ cứ yên tâm.
Ánh mắt Diệp Ngọc như đang kiếm tìm thứ gì, cuối cùng tìm thấy người đàn ông đứng bên cửa sổ. Sau khi nhìn mọi người một lượt, cô khẽ nói: “Con muốn nói chuyện với anh ấy một lát.”
Nguyễn Tuyết Mạn nghẹn ngào, gật đầu, mọi người đồng loạt đi ra ngoài.
Diệp Hạc Phong là người cuối cùng ra khỏi cửa. Trước khi đi, ông đưa tay vỗ mấy cái nặng nề lên đôi vai Niên Bách Ngạn, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên câu, cuối cùng thở dài lắc đầu rồi bước ra ngoài.
Cánh cửa từ từ che khuất bóng hình già cả của Diệp Hạc Phong.
Niên Bách Ngạn đi tới trước, kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt anh ngập tràn vẻ mỏi mệt. Diệp Ngọc nằm đó, quay đầu nhìn anh, một lúc lâu sau mới khẽ thì thầm: “Xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh!”
Tia sáng trong mắt Niên Bách Ngạn thu lại thành nét trầm tĩnh: “Em muốn nói chuyện của Khúc Nghệ?”
Diệp Ngọc gật đầu: “Tại lúc đó em quá kích động mới mất bình tĩnh như thế. Nói tới cùng, anh vẫn là một người giữ chữ tín, sao có thể vì muốn làm vui lòng ai mà đánh mất nguyên tắc của mình chứ?”
“Dù là Khúc Nghệ hay Tăng Vũ cũng là chuyện của quá khứ rồi. Diệp Ngọc, em không thể sống mãi trong ký ức được.” Giọng Niên Bách Ngạn nặng nề.
Diệp Ngọc kéo cánh tay anh lại, ánh mắt ngập tràn bi thương: “Nhưng Bách Ngạn! Tăng Vũ thật sự yêu Khúc Nghệ sao? Nếu anh ta thật lòng yêu cô ấy, tại sao còn lên giường cùng em?”
Niên Bách Ngạn khẽ thở dài: “Đàn ông, nhiều lúc phân biệt rất rõ tình yêu và tình dục.”
Đôi mắt Diệp Ngọc khẽ run lên.
“Anh tin rằng Diệp Diệp lúc đó chỉ vì tức giận quá nên mới nói ra chuyện này, sau này cũng sẽ không mang nó ra ngoài nói lung tung đâu. Cô ấy chưa từng nhắc tới nó trước mặt anh, nếu cô ấy thật sự muốn mang nó ra hủy hoại em, thì chuyện này sớm đã xôn xao rồi.”
“Sao anh không từng nghĩ tới chuyện cô ấy muốn bảo vệ anh?” Diệp Ngọc hỏi lại.
Niên Bách Ngạn khẽ nhướn mày.
“Cô ấy biết sau khi em kết hôn mới ngủ cùng Tăng Vũ, thế nên cô ấy nghĩ rằng anh đang bị cắm sừng, không muốn làm to chuyện này lên, không chừng đang muốn bảo vệ lòng tự trọng của anh đấy.” Diệp Ngọc tự cười chính mình.
Niên Bách Ngạn không đáp lại, như đang suy nghĩ chuyện gì.
“Thật ra…” Diệp Ngọc hơi do dự, nhìn anh: “Sở dĩ anh ở lại có phải vì có chuyện muốn nói với em không?”
Niên Bách Ngạn ngước mắt lên, ánh mắt đã trở lại với vẻ điềm tĩnh và bình thản sau khi suy nghĩ kỹ. Anh nhìn Diệp Ngọc, một lúc sau mới nói: “Diệp Ngọc! Chúng ta là những người bạn tốt nhất, phải không?”
“Đúng vậy! Thế nên từ trước tới nay anh mới gắng hết sức để giúp đỡ em.” Diệp Ngọc nhìn thẳng vào mắt anh.
“Vậy bây giờ em có thể giúp anh hay không?”
Diệp Ngọc ngẩn người.
Niên Bách Ngạn đan hai tay vào nhau, ánh mắt ôn hòa, nhưng những lời nói lại rắn như sắt đá: “Chúng ta… ly hôn đi!”
Ngón tay Diệp Ngọc run rẩy: “Anh…”
“Thật ra ban đầu chúng ta đã sai rồi, không nên dùng cách này để bảo vệ lợi ích và sự ích kỷ của bản thân.” Niên Bách Ngạn nhìn cô.
Diệp Ngọc nắm chặt tay, lát sau lại khẽ buông ra, cười khổ một cách bất lực: “Bách Ngạn! Hai chúng ta có cần dùng hai chữ “ly hôn” nghiêm trọng đến thế không? Anh tự do mà, trước pháp luật anh vốn là một người độc thân, chúng ta không ai can dự tới ai, vì chúng ta vốn đâu phải vợ chồng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.