Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 1 - Chương 3: Cứ gọi tôi là bác sỹ Tố
Ân Tầm
01/07/2014
Ánh mắt Tố Diệp dần xen lẫn chút sắc lạnh. Cảm giác lạnh ngắt này đủ để đẩy lùi tiết xuân ấm áp tháng ba. Khí lạnh cũng từ từ lan tràn khắp da đầu cô. Cuối cùng, thậm chí cô còn cảm thấy cả người lạnh toát.
“Nghĩ gì thế? Ngây ngốc đứng ở đây như sắp hóa thạch đến nơi vậy.” Một giọng nói trong veo vang lên đồng thời một đôi tay đập lên bả vai Tố Diệp.
Cảm giác ớn lạnh trong phút chốc bị xua tan. Ánh nắng rực rỡ lại trở lại nơi đáy mắt sâu thẳm của Tố Diệp. Khi đối diện với gương mặt hớn hở đến không thể nhịn được cười đó, tia sáng trong đáy mắt cô tựa như một đốm lửa xanh lam bùng lên giữa bầu trời đêm. “Đang nghĩ xem cậu có thể đến “hộ giá” được không.” Nói xong câu này, Tố Diệp lại bất giác đưa mắt nhìn lên màn hình, trên đó đã chuyển sang chương trình quảng cáo một nhãn hiệu dầu gội nào đó, sự bực dọc không tên trong lòng cô cũng tan biến. Trước nay cô luôn cho rằng Lâm Yêu Yêu chính là cứu tinh của mình.
“Bây giờ cũng chỉ có cậu mới có thể sai bảo mình thôi.” Lâm Yêu Yêu cười vui vẻ với cô: “Mình biết rồi! Lương tâm cậu thức tỉnh, định mời mình ở lại một đêm ở làng du lịch phải không?”
Lâm Yêu Yêu, là bạn học cũ kiêm bè lũ của Tố Diệp. Hai người học chung một trường đại học nhưng khác chuyên ngành. Tố Diệp học chuyên ngành tâm lý còn Lâm Yêu Yêu thi đỗ chuyên ngành Trung văn. Ngày đầu tiên học sinh mới nhập trường, taxi mà cô và Lâm Yêu Yêu ngồi đã đỗ trước cổng trường đại học cùng một lúc. Phải chạy đuổi theo sau đám anh chị khóa trên, được gọi là “nhiệt tình”, cứ cố chen lấn để được cầm hành lý giúp hai người họ, nhưng kết quả lại mang hành lý của hai bọn họ vào nhầm phòng. Cuối cùng sau khi hành lý được trả về, bọn họ như mới gặp đã thân quen.
Tố Diệp rất đẹp, trời cao dường như đã ban tất cả những gì tuyệt vời nhất cho cô, cao ráo trắng trẻo, một đường cong hình chữ S hoàn hảo và một gương mặt kiều diễm khiến người ta phải mê mẩn. Lâm Yêu Yêu cũng là một cô gái xinh xắn. Cô ấy thuộc mẫu người vừa thông minh vừa khéo léo, nhanh mồm nhanh miệng. Tố Diệp tính tình lạnh lùng, lý trí. Lâm Yêu Yêu lại là người nhiệt huyết, cảm tính. Một người nóng một người lạnh ngược lại lại trở thành đôi bạn tuyệt nhất. Sau này, Tố Diệp ra nước ngoài du học tới tận khi lấy được bằng tiến sỹ. Lâm Yêu Yêu lúc học lên cao học đã đổi sang chuyên môn khác, một lòng muốn theo đuổi ngành giám định đá quý. Nói như Lâm Yêu Yêu thì: Đôi tay của một chuyên gia giám định còn cao quý hơn nhiều một đôi tay được đeo trang sức.
Tố Diệp nhướn mày nhìn Lâm Yêu Yêu, từ từ đập vỡ “ý nguyện vĩ đại” của cô ấy: “Cô Lâm à, cô nghĩ nhiều rồi. Xe của mình bị chết máy.”
“Hả?” Ban đầu Lâm Yêu Yêu sững sờ giây lát, sau khi phản ứng trở lại thì gần như phát điên, hai tay suýt chút nữa thì bóp chặt lấy cổ Tố Diệp: “Cậu gọi một cuộc điện thoại bắt mình từ trong thành phố đến tận Thanh Long Hiệp* này, không phải chỉ vì muốn mình đón cậu về nhà đấy chứ?”
*Thanh Long Hiệp: Là một khu du lịch nằm tại quận Hoài Nhu, Bắc Kinh
Tố Diệp cười nhạt, bá vai Lâm Yêu Yêu: “Tình yêu, không phải là cậu đi bộ tới đấy chứ?”
“Có thể đừng vờ vịt nữa được không! Cậu cũng biết là mình lái môtô tới mà, chạy tới nỗi hai bánh xe sắp bay luôn rồi, cứ tưởng tiện thể còn được đi nhờ xe cậu về thành phố cơ đấy. Cậu thì hay rồi, còn phải nhờ xe của mình tới “hộ giá”.” Lâm Yêu Yêu cố ý trừng mắt nhìn cô.
“Mình chỉ cho cậu một cơ hội để lập công chuộc tội thôi mà.” Tố Diệp mỉm cười, nói xong cô cướp lấy chiếc chìa khóa xe trong tay cô ấy.
“Thế nào gọi là lập công chuộc tội? Cậu nói rõ ràng đã rồi hãy đi, Tố Diệp…” Lâm Yêu yêu cứ thế chạy theo phía sau Tố Diệp, vừa chạy vừa gào thét.
Không khí ngào ngạt mùi hương hoa, nó càng giống với hương vị của tình yêu hơn. Sắc xanh ngập tràn bầu trời cùng với sắc màu rực rỡ của hoa cỏ mùa xuân đập vào mắt một cách mãnh liệt.
Chiếc môtô của Lâm Yêu Yêu đỗ lại dưới bóng một cây ngọc lan. Trên bánh xe và ghế sau có mấy cánh hoa trắng rụng xuống. Con xe này của cô ấy thuộc kiểu “cừu non”, có màu hồng phấn trông vừa đẹp vừa dễ thương. Sau khi Tố Diệp cưỡi lên còn gia tăng một nét đẹp khẳng khái.
“Tối hôm trước là cậu bỏ rơi mình?” Sau khi nhìn lượng dầu, Tố Diệp đội chiếc mũ sắt lên đầu, rồi đưa cho Lâm Yêu Yêu một chiếc khác, hờ hững nói một câu.
Lâm Yêu Yêu đón lấy mũ, còn khoa trương ước lượng một chút: “Cậu lại còn đổ thừa người khác trước à? Hôm kia cậu về nước, đã hẹn trước là buổi tối chúng ta sẽ cùng ăn mừng. Cậu thì hay rồi, mượn rượu để dính lấy một anh chàng đẹp trai. Kết quả, mình vừa mới vào nhà vệ sinh một lát, cậu đã đi theo anh ta rồi. Lá nhỏ à, cậu làm vậy là “trọng sắc khinh bạn” một cách trần trụi đấy.” “Lá nhỏ” là tên thân mật Lâm Yêu Yêu rỗi việc nghĩ ra.
Hàng lông mày lá liễu của Tố Diệp sắp xoắn lại thành bánh quẩy rồi. Quả nhiên là cô chủ động quyến rũ? Cô chưa từng làm chuyện như vậy mà.
“Anh ta là ai vậy? Một kẻ bị thịt thành thục ổn trọng khiến phụ nữ động lòng à? Cậu xông vào lòng người ta như xe mất phanh. Trông anh ta có vẻ hằng ngày cũng có rèn luyện, cứ đỡ cậu mãi sợ cậu bị ngã. Mặc dù anh ta khá trầm ngâm ít nói, nhưng đã vô cùng ga-lăng trả hết tiền rượu giúp chúng ta.” Lần này Lâm Yêu Yêu bắt trúng được “kênh lá cải”, hai mắt sáng như sao, cười với Tố Diệp một cách mờ ám.
Tố Diệp đâu còn cười được, chỉ cảm thấy mồ hôi đang chảy từng giọt sau lưng như côn trùng bò. Một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh đáp lại: “Mình không quen anh ta.”
“Hả?” Tiếng của Lâm Yêu Yêu khiến chim trên cây đều hoảng sợ bay đi: “Nhưng trông cậu có vẻ rất thân thiết với anh ta mà. Mình còn tưởng ở nước ngoài hai người đã từng hẹn hò cơ đấy.”
Ánh mắt Tố Diệp bất giác tối sầm lại, giọng nói cũng có chút khàn khàn: “Mình sẽ không yêu nữa.”
Lúc này Lâm Yêu Yêu mới ý thức được mình đã lỡ lời, lập tức sáp đến trước mặt xin lỗi: “Bạn yêu à, mình xin lỗi nhé! Mình… Vừa rồi mình nói năng không suy nghĩ!”
“Ngốc à, mình đâu có trách cậu.” Nụ cười lại xuất hiện trên bờ môi Tố Diệp. Cô xoay xoay cổ tay, điều chỉnh lại tay ga của xe một chút.
Lâm Yêu Yêu mím môi, nửa giây sau đã chuyển đề tài vô cùng tài tình, đến cả ngữ điệu cũng trở nên vui vẻ: “Đúng rồi! Cậu đã quyết định đến làm ở phòng thực nghiệm tâm lý Liên Chúng rồi sao?”
Sao Tố Diệp không hiểu sự nhọc lòng của Lâm Yêu Yêu, cô cũng thử thả lỏng tâm trạng, quay đầu nhìn khuôn mặt uể oải của cô ấy, gật đầu, lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng lần này mình càng chú trọng cơ hội có thể quay lại trường cũ dạy học hơn.”
“Vậy sau này mình nên gọi cậu là bác sỹ Tố hay giảng viên Tố đây?” Lâm Yêu Yêu cười ha ha, leo lên ghế sau: “Thật mừng là cậu có thể ở lại Bắc Kinh. Cậu cũng biết là lúc đó mình rất lo rằng trong lĩnh vực tâm lý, Bắc Kinh không được bằng Thượng Hải. Có trường cũ của chúng ta gánh vác cũng không tồi, nhưng mình chỉ sợ khuôn mặt xinh xắn cùng vóc dáng mê hoặc chết người không đền mạng này sẽ khiến cho mấy em sinh viên nam của cậu nghĩ bậy nghĩ bạ đấy. Đám sinh viên đại học điên khùng lắm, dễ cậu sẽ bị ép tới thất nghiệp không chừng.”
“Cho dù mình không tự nuôi nổi bản thân chẳng phải vẫn còn cậu sao? Cô Lâm à, vì có cậu mình mới ở lại Bắc Kinh đấy, khi nào mình thất nghiệp, cậu phải nuôi mình tới già.”
“Yên tâm đi! Mình không vào địa ngục thì ai vào? Mặc dù mình cũng quyết định sẽ đổi sang công ty khác, nhưng để nuôi cậu thì tiền bạc vẫn có thừa. Chỉ cần cậu đừng có mỗi ngày ăn hơn chục cân thịt bò và mấy cút rượu trắng là được rồi.”
Tố Diệp nhướn mày, khởi động xe môtô: “Đường đường là một thạc sỹ sao ăn nói lại đáng thương vậy, cậu lại đổi chỗ làm sao?”
“Thế cậu đường đường là nữ tiến sỹ thì sao? Còn cần thạc sỹ như mình nuôi cậu?” Lâm Yêu Yêu cố tình pha trò, rồi giải thích dự tính ban đầu của mình: “Mình vừa mới nộp sơ yếu lý lịch. Chỉ là tìm một chỗ khá hơn thôi. Đối phương có chuyên ngành hợp với ý mình, đương nhiên là mình…”
“Đứng lại!” Một cơn gió cuốn theo một giọng nói gấp rút xông đến trước mũi xe của họ, cũng thành công ngắt ngang lời của Lâm Yêu Yêu.
Chiếc môtô mạnh mẽ phanh gấp lại. Lâm Yêu Yêu cũng theo quán tính bất ngờ đập vào lưng Tố Diệp, hết hồn đến nỗi tim muốn rớt ra ngoài. Tố Diệp trông vẫn rất bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mắt, có mái tóc như đã bị cơn gió xuân như đao chém rồng “xử lý” qua, nhấn từng câu từng chữ: “Muốn chết thì tránh xa chút!”
“Muốn đi? Đừng có hòng! Chúng ta phải thanh toán món nợ vừa rồi cô đá tôi đã.” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, gương mặt ma quỷ đầy mê hoặc nổi lên một vẻ nhếch nhác.
Tố Diệp nhìn anh ta từ trên xuống dưới, điềm nhiên nói: “Vẫn có thể mạnh mẽ tới tìm tôi tính sổ, xem ra 68 mét đối với anh mà nói không thành vấn đề. Lần sau có thể thách thức một độ cao khó hơn đấy.”
“Cô…”
“Đợi đã, xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Yêu Yêu không kiềm chế nổi nữa, ngó đầu ra nhìn Tố Diệp: “Hai người quen nhau à?”
“Không quen.”
“Hả?” Lâm Yêu Yêu lại ngơ rồi. Con bé này sao vừa mới về nước đã có số đào hoa rồi? Lại toàn là mấy tay ngàn người có một.
“Tôi tới đây xem mặt cô ta.” Người đàn ông cố tình chêm vào một câu.
Ơ… Lâm Yêu Yêu hai mắt trợn trừng.
“Kết quả đến cả trò Bungee cũng không dám chơi. Yêu Yêu, cậu cũng biết mình sở trường nhất là trò gì rồi đấy.” Tố Diệp cười khẩy, bổ sung thêm.
Người đàn ông nghẹn giọng, không thốt nên lời.
Lâm Yêu Yêu đại khái đã đoán ra là xảy ra chuyện gì rồi. Đối với tính tình của Tố Diệp, cô vẫn hiểu khá rõ. Cô hắng giọng, nhìn về phía anh chàng đẹp trai “liễu yếu đào tơ” này: “Anh à, anh biết là đàn ông và phụ nữ muốn trở thành người yêu ít nhất cũng phải đi chơi cùng nhau. Cô ấy là đội trưởng đội chinh phục đỉnh Everest, không hẹn anh lên tận đó xem mặt đã là tốt lắm rồi.”
“Đỉnh Everest? Himalaya…” Người đàn ông bắt đầu lắp bắp.
Tố Diệp chỉ cười nhạt, không nói gì, lại nhanh chóng khởi động xe.
“Ấy, Tô tiểu thư…”
“Anh gọi ai là tiểu thư thế hả?” Lần này tới lượt Lâm Yêu Yêu không vui.
Anh ta lập tức chữa lại: “Xin lỗi, xin lỗi! Ý tôi là tôi thật sự sợ độ cao…”
“Từ góc độ tâm lý học mà nói, sợ độ cao chỉ là một triệu chứng tương đối đơn giản trong chứng bệnh hoảng sợ, là cơ chế phòng ngự của bản thân anh đang quấy rối. Vừa rồi đạp anh xuống là dùng cách nhanh nhất để phơi bày sự kích thích mà anh e sợ, để anh làm quen với nỗi sợ hãi này. Phương pháp này gọi là “trị liệu tràn ngập”*”. Tố Diệp từ từ ngắt lời anh ta, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho anh ta, lời ít ý nhiều: “Anh có thể gọi tôi là bác sỹ Tố. Trị liệu vừa rồi coi như tôi tặng miễn phí cho anh. Muốn khỏi hẳn bệnh anh có thể tới tìm tôi. Tôi sẽ xem xét tình hình mà giảm giá cho anh.”
*Trị liệu tràn ngập (flooding therapy): Trong phép trị liệu này, người bệnh tưởng tượng những hoàn cảnh thật kinh khủng và khi sự lo âu được dập tắt đối với những hoàn cảnh ấy, hiệu quả sẽ lan rộng ra đối với những hoàn cảnh ít kinh khủng hơn.
Người đàn ông kinh ngạc, vô thức nhận lấy tấm danh thiếp, cúi xuống nhìn: Chuyên gia phân tích tâm lý Tố Diệp kiêm bác sỹ tâm lý học thực nghiệm trong mơ, bên dưới là một dãy số điện thoại. Anh ta còn chưa kịp hoàn hồn trở lại, tiếng khởi động xe ầm ầm đã vang lên bên tai. Quay đầu lại, chỉ còn thấy một làn khói mù mịt…
“Nghĩ gì thế? Ngây ngốc đứng ở đây như sắp hóa thạch đến nơi vậy.” Một giọng nói trong veo vang lên đồng thời một đôi tay đập lên bả vai Tố Diệp.
Cảm giác ớn lạnh trong phút chốc bị xua tan. Ánh nắng rực rỡ lại trở lại nơi đáy mắt sâu thẳm của Tố Diệp. Khi đối diện với gương mặt hớn hở đến không thể nhịn được cười đó, tia sáng trong đáy mắt cô tựa như một đốm lửa xanh lam bùng lên giữa bầu trời đêm. “Đang nghĩ xem cậu có thể đến “hộ giá” được không.” Nói xong câu này, Tố Diệp lại bất giác đưa mắt nhìn lên màn hình, trên đó đã chuyển sang chương trình quảng cáo một nhãn hiệu dầu gội nào đó, sự bực dọc không tên trong lòng cô cũng tan biến. Trước nay cô luôn cho rằng Lâm Yêu Yêu chính là cứu tinh của mình.
“Bây giờ cũng chỉ có cậu mới có thể sai bảo mình thôi.” Lâm Yêu Yêu cười vui vẻ với cô: “Mình biết rồi! Lương tâm cậu thức tỉnh, định mời mình ở lại một đêm ở làng du lịch phải không?”
Lâm Yêu Yêu, là bạn học cũ kiêm bè lũ của Tố Diệp. Hai người học chung một trường đại học nhưng khác chuyên ngành. Tố Diệp học chuyên ngành tâm lý còn Lâm Yêu Yêu thi đỗ chuyên ngành Trung văn. Ngày đầu tiên học sinh mới nhập trường, taxi mà cô và Lâm Yêu Yêu ngồi đã đỗ trước cổng trường đại học cùng một lúc. Phải chạy đuổi theo sau đám anh chị khóa trên, được gọi là “nhiệt tình”, cứ cố chen lấn để được cầm hành lý giúp hai người họ, nhưng kết quả lại mang hành lý của hai bọn họ vào nhầm phòng. Cuối cùng sau khi hành lý được trả về, bọn họ như mới gặp đã thân quen.
Tố Diệp rất đẹp, trời cao dường như đã ban tất cả những gì tuyệt vời nhất cho cô, cao ráo trắng trẻo, một đường cong hình chữ S hoàn hảo và một gương mặt kiều diễm khiến người ta phải mê mẩn. Lâm Yêu Yêu cũng là một cô gái xinh xắn. Cô ấy thuộc mẫu người vừa thông minh vừa khéo léo, nhanh mồm nhanh miệng. Tố Diệp tính tình lạnh lùng, lý trí. Lâm Yêu Yêu lại là người nhiệt huyết, cảm tính. Một người nóng một người lạnh ngược lại lại trở thành đôi bạn tuyệt nhất. Sau này, Tố Diệp ra nước ngoài du học tới tận khi lấy được bằng tiến sỹ. Lâm Yêu Yêu lúc học lên cao học đã đổi sang chuyên môn khác, một lòng muốn theo đuổi ngành giám định đá quý. Nói như Lâm Yêu Yêu thì: Đôi tay của một chuyên gia giám định còn cao quý hơn nhiều một đôi tay được đeo trang sức.
Tố Diệp nhướn mày nhìn Lâm Yêu Yêu, từ từ đập vỡ “ý nguyện vĩ đại” của cô ấy: “Cô Lâm à, cô nghĩ nhiều rồi. Xe của mình bị chết máy.”
“Hả?” Ban đầu Lâm Yêu Yêu sững sờ giây lát, sau khi phản ứng trở lại thì gần như phát điên, hai tay suýt chút nữa thì bóp chặt lấy cổ Tố Diệp: “Cậu gọi một cuộc điện thoại bắt mình từ trong thành phố đến tận Thanh Long Hiệp* này, không phải chỉ vì muốn mình đón cậu về nhà đấy chứ?”
*Thanh Long Hiệp: Là một khu du lịch nằm tại quận Hoài Nhu, Bắc Kinh
Tố Diệp cười nhạt, bá vai Lâm Yêu Yêu: “Tình yêu, không phải là cậu đi bộ tới đấy chứ?”
“Có thể đừng vờ vịt nữa được không! Cậu cũng biết là mình lái môtô tới mà, chạy tới nỗi hai bánh xe sắp bay luôn rồi, cứ tưởng tiện thể còn được đi nhờ xe cậu về thành phố cơ đấy. Cậu thì hay rồi, còn phải nhờ xe của mình tới “hộ giá”.” Lâm Yêu Yêu cố ý trừng mắt nhìn cô.
“Mình chỉ cho cậu một cơ hội để lập công chuộc tội thôi mà.” Tố Diệp mỉm cười, nói xong cô cướp lấy chiếc chìa khóa xe trong tay cô ấy.
“Thế nào gọi là lập công chuộc tội? Cậu nói rõ ràng đã rồi hãy đi, Tố Diệp…” Lâm Yêu yêu cứ thế chạy theo phía sau Tố Diệp, vừa chạy vừa gào thét.
Không khí ngào ngạt mùi hương hoa, nó càng giống với hương vị của tình yêu hơn. Sắc xanh ngập tràn bầu trời cùng với sắc màu rực rỡ của hoa cỏ mùa xuân đập vào mắt một cách mãnh liệt.
Chiếc môtô của Lâm Yêu Yêu đỗ lại dưới bóng một cây ngọc lan. Trên bánh xe và ghế sau có mấy cánh hoa trắng rụng xuống. Con xe này của cô ấy thuộc kiểu “cừu non”, có màu hồng phấn trông vừa đẹp vừa dễ thương. Sau khi Tố Diệp cưỡi lên còn gia tăng một nét đẹp khẳng khái.
“Tối hôm trước là cậu bỏ rơi mình?” Sau khi nhìn lượng dầu, Tố Diệp đội chiếc mũ sắt lên đầu, rồi đưa cho Lâm Yêu Yêu một chiếc khác, hờ hững nói một câu.
Lâm Yêu Yêu đón lấy mũ, còn khoa trương ước lượng một chút: “Cậu lại còn đổ thừa người khác trước à? Hôm kia cậu về nước, đã hẹn trước là buổi tối chúng ta sẽ cùng ăn mừng. Cậu thì hay rồi, mượn rượu để dính lấy một anh chàng đẹp trai. Kết quả, mình vừa mới vào nhà vệ sinh một lát, cậu đã đi theo anh ta rồi. Lá nhỏ à, cậu làm vậy là “trọng sắc khinh bạn” một cách trần trụi đấy.” “Lá nhỏ” là tên thân mật Lâm Yêu Yêu rỗi việc nghĩ ra.
Hàng lông mày lá liễu của Tố Diệp sắp xoắn lại thành bánh quẩy rồi. Quả nhiên là cô chủ động quyến rũ? Cô chưa từng làm chuyện như vậy mà.
“Anh ta là ai vậy? Một kẻ bị thịt thành thục ổn trọng khiến phụ nữ động lòng à? Cậu xông vào lòng người ta như xe mất phanh. Trông anh ta có vẻ hằng ngày cũng có rèn luyện, cứ đỡ cậu mãi sợ cậu bị ngã. Mặc dù anh ta khá trầm ngâm ít nói, nhưng đã vô cùng ga-lăng trả hết tiền rượu giúp chúng ta.” Lần này Lâm Yêu Yêu bắt trúng được “kênh lá cải”, hai mắt sáng như sao, cười với Tố Diệp một cách mờ ám.
Tố Diệp đâu còn cười được, chỉ cảm thấy mồ hôi đang chảy từng giọt sau lưng như côn trùng bò. Một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh đáp lại: “Mình không quen anh ta.”
“Hả?” Tiếng của Lâm Yêu Yêu khiến chim trên cây đều hoảng sợ bay đi: “Nhưng trông cậu có vẻ rất thân thiết với anh ta mà. Mình còn tưởng ở nước ngoài hai người đã từng hẹn hò cơ đấy.”
Ánh mắt Tố Diệp bất giác tối sầm lại, giọng nói cũng có chút khàn khàn: “Mình sẽ không yêu nữa.”
Lúc này Lâm Yêu Yêu mới ý thức được mình đã lỡ lời, lập tức sáp đến trước mặt xin lỗi: “Bạn yêu à, mình xin lỗi nhé! Mình… Vừa rồi mình nói năng không suy nghĩ!”
“Ngốc à, mình đâu có trách cậu.” Nụ cười lại xuất hiện trên bờ môi Tố Diệp. Cô xoay xoay cổ tay, điều chỉnh lại tay ga của xe một chút.
Lâm Yêu Yêu mím môi, nửa giây sau đã chuyển đề tài vô cùng tài tình, đến cả ngữ điệu cũng trở nên vui vẻ: “Đúng rồi! Cậu đã quyết định đến làm ở phòng thực nghiệm tâm lý Liên Chúng rồi sao?”
Sao Tố Diệp không hiểu sự nhọc lòng của Lâm Yêu Yêu, cô cũng thử thả lỏng tâm trạng, quay đầu nhìn khuôn mặt uể oải của cô ấy, gật đầu, lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng lần này mình càng chú trọng cơ hội có thể quay lại trường cũ dạy học hơn.”
“Vậy sau này mình nên gọi cậu là bác sỹ Tố hay giảng viên Tố đây?” Lâm Yêu Yêu cười ha ha, leo lên ghế sau: “Thật mừng là cậu có thể ở lại Bắc Kinh. Cậu cũng biết là lúc đó mình rất lo rằng trong lĩnh vực tâm lý, Bắc Kinh không được bằng Thượng Hải. Có trường cũ của chúng ta gánh vác cũng không tồi, nhưng mình chỉ sợ khuôn mặt xinh xắn cùng vóc dáng mê hoặc chết người không đền mạng này sẽ khiến cho mấy em sinh viên nam của cậu nghĩ bậy nghĩ bạ đấy. Đám sinh viên đại học điên khùng lắm, dễ cậu sẽ bị ép tới thất nghiệp không chừng.”
“Cho dù mình không tự nuôi nổi bản thân chẳng phải vẫn còn cậu sao? Cô Lâm à, vì có cậu mình mới ở lại Bắc Kinh đấy, khi nào mình thất nghiệp, cậu phải nuôi mình tới già.”
“Yên tâm đi! Mình không vào địa ngục thì ai vào? Mặc dù mình cũng quyết định sẽ đổi sang công ty khác, nhưng để nuôi cậu thì tiền bạc vẫn có thừa. Chỉ cần cậu đừng có mỗi ngày ăn hơn chục cân thịt bò và mấy cút rượu trắng là được rồi.”
Tố Diệp nhướn mày, khởi động xe môtô: “Đường đường là một thạc sỹ sao ăn nói lại đáng thương vậy, cậu lại đổi chỗ làm sao?”
“Thế cậu đường đường là nữ tiến sỹ thì sao? Còn cần thạc sỹ như mình nuôi cậu?” Lâm Yêu Yêu cố tình pha trò, rồi giải thích dự tính ban đầu của mình: “Mình vừa mới nộp sơ yếu lý lịch. Chỉ là tìm một chỗ khá hơn thôi. Đối phương có chuyên ngành hợp với ý mình, đương nhiên là mình…”
“Đứng lại!” Một cơn gió cuốn theo một giọng nói gấp rút xông đến trước mũi xe của họ, cũng thành công ngắt ngang lời của Lâm Yêu Yêu.
Chiếc môtô mạnh mẽ phanh gấp lại. Lâm Yêu Yêu cũng theo quán tính bất ngờ đập vào lưng Tố Diệp, hết hồn đến nỗi tim muốn rớt ra ngoài. Tố Diệp trông vẫn rất bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mắt, có mái tóc như đã bị cơn gió xuân như đao chém rồng “xử lý” qua, nhấn từng câu từng chữ: “Muốn chết thì tránh xa chút!”
“Muốn đi? Đừng có hòng! Chúng ta phải thanh toán món nợ vừa rồi cô đá tôi đã.” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, gương mặt ma quỷ đầy mê hoặc nổi lên một vẻ nhếch nhác.
Tố Diệp nhìn anh ta từ trên xuống dưới, điềm nhiên nói: “Vẫn có thể mạnh mẽ tới tìm tôi tính sổ, xem ra 68 mét đối với anh mà nói không thành vấn đề. Lần sau có thể thách thức một độ cao khó hơn đấy.”
“Cô…”
“Đợi đã, xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Yêu Yêu không kiềm chế nổi nữa, ngó đầu ra nhìn Tố Diệp: “Hai người quen nhau à?”
“Không quen.”
“Hả?” Lâm Yêu Yêu lại ngơ rồi. Con bé này sao vừa mới về nước đã có số đào hoa rồi? Lại toàn là mấy tay ngàn người có một.
“Tôi tới đây xem mặt cô ta.” Người đàn ông cố tình chêm vào một câu.
Ơ… Lâm Yêu Yêu hai mắt trợn trừng.
“Kết quả đến cả trò Bungee cũng không dám chơi. Yêu Yêu, cậu cũng biết mình sở trường nhất là trò gì rồi đấy.” Tố Diệp cười khẩy, bổ sung thêm.
Người đàn ông nghẹn giọng, không thốt nên lời.
Lâm Yêu Yêu đại khái đã đoán ra là xảy ra chuyện gì rồi. Đối với tính tình của Tố Diệp, cô vẫn hiểu khá rõ. Cô hắng giọng, nhìn về phía anh chàng đẹp trai “liễu yếu đào tơ” này: “Anh à, anh biết là đàn ông và phụ nữ muốn trở thành người yêu ít nhất cũng phải đi chơi cùng nhau. Cô ấy là đội trưởng đội chinh phục đỉnh Everest, không hẹn anh lên tận đó xem mặt đã là tốt lắm rồi.”
“Đỉnh Everest? Himalaya…” Người đàn ông bắt đầu lắp bắp.
Tố Diệp chỉ cười nhạt, không nói gì, lại nhanh chóng khởi động xe.
“Ấy, Tô tiểu thư…”
“Anh gọi ai là tiểu thư thế hả?” Lần này tới lượt Lâm Yêu Yêu không vui.
Anh ta lập tức chữa lại: “Xin lỗi, xin lỗi! Ý tôi là tôi thật sự sợ độ cao…”
“Từ góc độ tâm lý học mà nói, sợ độ cao chỉ là một triệu chứng tương đối đơn giản trong chứng bệnh hoảng sợ, là cơ chế phòng ngự của bản thân anh đang quấy rối. Vừa rồi đạp anh xuống là dùng cách nhanh nhất để phơi bày sự kích thích mà anh e sợ, để anh làm quen với nỗi sợ hãi này. Phương pháp này gọi là “trị liệu tràn ngập”*”. Tố Diệp từ từ ngắt lời anh ta, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho anh ta, lời ít ý nhiều: “Anh có thể gọi tôi là bác sỹ Tố. Trị liệu vừa rồi coi như tôi tặng miễn phí cho anh. Muốn khỏi hẳn bệnh anh có thể tới tìm tôi. Tôi sẽ xem xét tình hình mà giảm giá cho anh.”
*Trị liệu tràn ngập (flooding therapy): Trong phép trị liệu này, người bệnh tưởng tượng những hoàn cảnh thật kinh khủng và khi sự lo âu được dập tắt đối với những hoàn cảnh ấy, hiệu quả sẽ lan rộng ra đối với những hoàn cảnh ít kinh khủng hơn.
Người đàn ông kinh ngạc, vô thức nhận lấy tấm danh thiếp, cúi xuống nhìn: Chuyên gia phân tích tâm lý Tố Diệp kiêm bác sỹ tâm lý học thực nghiệm trong mơ, bên dưới là một dãy số điện thoại. Anh ta còn chưa kịp hoàn hồn trở lại, tiếng khởi động xe ầm ầm đã vang lên bên tai. Quay đầu lại, chỉ còn thấy một làn khói mù mịt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.