Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 11 - Chương 522: Đây chính là mục đích của anh ta
Ân Tầm
16/01/2015
Có thể cõng bản cung ra phòng ăn không? Bản cung buồn lắm, tâm lý ảnh hưởng tới sinh lý, hai chân không còn sức nữa rồi.
Một câu nói tưởng như vô tình của Đinh Tư Thừa nhưng đủ khiến sóng gió nổi lên.
Nếu là người khác, cho dù là những người nổi tiếng trong những ngành nghề khác, gặp phải những tin tức tiêu cực như thế này cũng không có vấn đề gì. Ký ức, nói trắng ra chính là trí nhớ. Ai cũng có những lúc hay những giai đoạn mà trí nhớ không tốt. Đây chẳng phải chuyện gì to tát. Có những người có lẽ còn hoàn toàn không coi trọng nó, thậm chí có người còn đi khắp nơi than vãn dạo này mình lơ đễnh, hay quên ra sao.
Nhưng đối với một người làm công việc tư vấn tâm lý mà nói, một khi bị tung ra tin đồn này thì sẽ rất phiền phức. Trí nhớ có vấn đề vốn không phải một loại bệnh. Cũng giống như Đinh Tư Thừa đã nhấn mạnh nhiều lần trong chương trình phỏng vấn rằng: Làm một bác sỹ tư vấn tâm lý như Tố Diệp, cô ấy chỉ có vấn đề về trí nhớ chứ không có vấn đề về tâm lý. Nhưng mọi người thì không khoan dung đến vậy. Sức mạnh của dư luận là rất giỏi khuếch đại một vấn đề từ nhỏ thành lớn.
Và vì thế, những tin tức xấu đã lần lượt xuất hiện.
Tố Diệp cũng dự cảm được một trận phong ba đang chuẩn bị ập tới.
Các báo đài và các fan mạng bắt đầu định nghĩa về cô theo phương hướng tồi tệ nhất, hiển nhiên đã đi từ vấn đề trí nhớ đào sâu tới vấn đề tâm lý. Rất nhiều người cho rằng, là một bác sỹ tư vấn tâm lý mà trí nhớ của bản thân cũng có vấn đề thì người đó vốn dĩ đã rơi vào hoàn cảnh khốn đốn rồi, lấy đâu tinh thần và sức lực để phục vụ người khác?
Ở Trung Quốc, đặc biệt là ở các thành phố phía Bắc, nghề tư vấn tâm lý vẫn luôn bị người ta trùm lên một lớp màn thần bí. Mọi người vừa bài xích lại vừa tò mò về ngành nghề này. Vì ở phía Bắc, nếu có ai quen biết bạn phải tới gặp bác sỹ tâm lý thì người đó nhất định sẽ bị quy chụp là thần kinh có vấn đề. Bắc Kinh là một thành phố dung nạp rất nhiều thứ. Mấy năm nay ngành nghề này cũng dần có chỗ đứng, một số người thành công trong sự nghiệp hoặc những doanh nghiệp có mô hình lớn cũng bắt đầu quan tâm tới việc chăm sóc tâm lý. Tư vấn tâm lý cũng đã được định nghĩa thành một nghề hoặc là rất cao quý, hoặc là rẻ mạt, đi khắp nơi lừa gạt người khác. So với ở Mỹ hay Hồng Kông, một thành phố mà nghề này chỉ vừa mới khởi nghiệp thì sẽ luôn phát triển theo hai chiều hướng như thế.
Thế nên, khi tin tức ùa tới, các fan mạng gần như đã nghiêng hẳn về một phía là không còn thấy quá kỳ lạ nữa. Trong mắt họ, bất luận nghề này có cao quý cỡ nào hay rẻ mạt đến không đáng nói ra sao thì họ cũng luôn dùng ánh mắt quái dị để bình phẩm những người làm tư vấn tâm lý. Vì người bình thường không ai hiểu biết tâm lý. Cộng thêm Tố Diệp lại dính dáng tới chuyên ngành phân tích giấc mơ nên càng khiến người ta say sưa bàn tán.
Mà trong một xã hội mạng Internet phát triển rầm rộ như thế này, sự đánh giá của con người với con người là trực tiếp nhất, không một chút che đậy. Thế nên cuối cùng những lời bàn tán đó đã trở thành một sự tổn thương, thậm chí còn là một loại phán quyết cao hơn cả pháp luật.
Dĩ nhiên, cũng có người nhận định, người làm tư vấn tâm lý cũng chỉ là người bình thường, thế nên cũng sẽ phát sinh những vấn đề của những người bình thường. Giống như một bác sỹ vậy, bạn có dám bảo đảm bạn là bác sỹ thì bạn sẽ không mắc bệnh không?
Nhưng đa phần mọi người nghiêng về chiều hướng nếu đã bị bệnh thì nên nghỉ ngơi đi, nếu không sẽ là bất công với bệnh nhân. Bác sỹ tâm lý cũng vậy, một khi có vấn đề thì không nên tiếp tục đảm nhiệm công việc đó nữa. Đây là tinh thần trách nhiệm đối với bản thân cũng như đối với khách hàng của mình.
Nói vậy không sai.
Nhưng Tố Diệp là người hiểu rõ tình trạng của mình nhất.
Đúng là ký ức của cô có chút hỗn loạn, nhưng chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới công việc và sinh hoạt thường ngày của cô. Đâu phải cô mắc bệnh tâm lý gì, tại sao lại không thể tiếp tục làm trong ngành này nữa?
Ầm ĩ cả một ngày trời, khi trở về nhà Tố Diệp có vẻ không được vui. Sau khi thay quần áo và tắm rửa qua loa, cô buồn bã ngồi trong phòng ngủ. Ngồi khoảng hơn nửa tiếng, cô lại đi vào bếp giúp người giúp việc theo giờ mấy chuyện lặt vặt.
“Chị! Chị sao vậy?” Người ấy chính là Tiểu Nhã.
Khi tứ hợp viện tìm kiếm người giúp việc theo giờ dài hạn, Tố Diệp đã nhìn thấy Tiểu Nhã ở nơi môi giới. Trước kia vì con bé bị mua chuộc, để mất mấy bức hình trong máy ảnh, nó đã bị bên mua giới “đóng băng”, về cơ bản không còn dám giới thiệu cho nó những công việc quá tốt nữa, thế nên con bé sống cũng không được ổn lắm. Sau khi nhìn thấy Tố Diệp, phản ứng đầu tiên của cô bé là hoảng loạn, rồi quay đầu bỏ đi.
Tố Diệp gọi con bé lại, lúc ấy mới phát hiện cánh tay nó có vết thương, hỏi ra mới biết là người chủ trước chẳng ra gì. Nó chỉ làm chậm một chút thôi sẽ bị chửi mắng, thậm chí còn bị ném đồ đạc vào người. Tố Diệp cảm thấy không thể tin nổi. Bây giờ người giúp việc và người làm thêm theo giờ thật ra rất khó tìm, nhất là những người làm việc chăm chỉ. Không những tiền thuê rất cao mà trong lúc làm việc, chủ nhà còn phải hết sức phối hợp. Những người rơi vào hoàn cảnh như Tiểu Nhã khá hiếm hoi.
Cô hỏi con bé tại sao không nghỉ việc đi. Tiểu Nhã nói nó sợ mất đi công việc này thì sau này không tìm được việc nữa.
Tố Diệp biết chuyện này cũng có liên quan tới việc Tiểu Nhã bị cô đuổi, bèn bảo nó đi theo mình.
Lúc ấy Tiểu Nhã rất kinh ngạc. Nó không ngờ Tố Diệp lại nhận nó, lập tức quỳ xuống, sau đó nước mắt ngắn dài.
Tố Diệp thương xót cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ bảo nó làm việc cho tốt.
Sau khi quyết định nhận Tiểu Nhã, Tố Diệp mới dám nói với Niên Bách Ngạn. Anh cười: Em quyết định rồi còn hỏi ý kiến anh, có phải muộn quá không? Tố Diệp nói cô cảm thấy Tiểu Nhã rất đáng thương, bản chất con bé vốn không xấu, trải qua chuyện lần trước và quãng thời gian này chắc cũng đã nhận một bài học rồi.
Niên Bách Ngạn chỉ nhẹ nhàng nói với cô rằng: Xét về ý kiến cá nhân, anh phản đối, vì dù sao con bé cũng từng phạm lỗi, gây ra tổn hại tới em. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của anh mà thôi. Em là vợ anh, có quyền quán xuyến mọi việc trong gia đình, anh tin em có dự tính của mình.
Tố Diệp rất cảm động.
Cứ như vậy, Tiểu Nhã được đưa về tứ hợp viện.
Mà thực tế là suy nghĩ của Tố Diệp rất đúng đắn. Ban đầu Tiểu Nhã chỉ nhất thời bị ma ám. Sau khi một lần nữa có được sự tín nhiệm của Tố Diệp, con bé thật sự làm việc rất chăm chỉ, một lòng quan tâm tới Tố Diệp, thật sự đã coi cô như chị gái ruột của mình. Nó cũng không còn gọi cô là bác sỹ Tố nữa mà xưng hô là “chị”.
Ở bên ngoài, khi người ta hỏi Tiểu Nhã chủ đối xử với nó có tốt không, con bé lại trả lời: Chị nhà em tốt lắm, là cực kỳ tốt luôn ấy.
Thế nên khi nhìn thấy Tố Diệp chán nản đi vào nhà bếp, Tiểu Nhã đã tò mò hỏi thăm.
Tố Diệp trả lời là không sao rồi dặn con bé tối nay thêm một món canh, thanh đạm một chút, đừng cho quá nhiều dầu.
Tiểu Nhã hỏi: Tối nay anh về nhà ăn cơm ạ?
Tố Diệp gật đầu.
Thế là Tiểu Nhã lập tức bận rộn chuẩn bị.
Lúc nấu canh, Tố Diệp đứng bên cạnh trông nồi, coi lửa. Nhìn mãi, nhìn mãi cô lại nhớ tới mấy chuyện trên mạng, tâm trạng rối loạn, nhất thời lơ đễnh.
Tiểu Nhã đang mải thái rau, thấy nồi canh bắt đầu phụt khói, bèn vội nói: Chị ơi! Chị cho nhỏ lửa một chút!
Tố Diệp giơ tay vặn nhỏ lửa, ai ngờ hơi nóng phả vào đầu ngón tay, rát đến nỗi nước mắt suýt nữa trào ra. Tiểu Nhã thấy vậy hốt hoảng vô cùng. Con bé bỏ mặc rau cỏ đó, nhanh chóng bước tới xem cô thế nào. Thấy tay cô đỏ ửng, nó lo lắng rồi cuống quýt lấy nước đá ra, đắp lên ngón tay Tố Diệp, còn không ngừng nói: Chị à! Rốt cuộc chị có chuyện gì vậy? Đầu óc chị cứ để đi đâu ấy. Chị xem tay chị bị bỏng rồi, anh mà nhìn thấy sẽ đau lòng chết mất.
Ban đầu, sở dĩ Tiểu Nhã bị ma ám còn có một nguyên do quan trọng. Đó là vì con bé cho rằng Tố Diệp là kẻ thứ ba, là bồ của ông chủ. Từ sau lần đó, khi nghe thấy Niên Bách Tiêu nói câu không cưới gì đó, Tiểu Nhã mới bàng hoàng nhận ra tại sao ông chủ cứ cách vài ba hôm mới về nhà. Thì ra Tố Diệp không phải vợ cả, thậm chí cả em trai người ta còn tìm tới tận nhà tính sổ.
Nhưng sau này, nó lại đọc được một số thông tin, thậm chí chuyện hai người làm đám cưới ai ai cũng biết, Tiểu Nhã mới hiểu mình đã trách nhầm Tố Diệp nên hối hận vô cùng. Bây giờ Tố Diệp lại lấy lòng đức báo oán lại càng khiến con bé xúc động. Nó đã tự thề với lòng mình rằng, sau này bất luận xảy ra chuyện gì nó cũng phải bảo vệ Tố Diệp.
Mà bản thân Tiểu Nhã cũng được chứng kiến anh đối xử với chị rất tốt. Tuy rằng nó không sống ở đây, nhưng cũng có thể nhận ra từ những chi tiết vụn vặt. Giờ con bé tới nhà dọn dẹp vệ sinh hầu như đều là sau khi hai người đã đi làm. Nhưng ngày nào nó cũng nhìn thấy những bát đĩa ăn sáng. Thức ăn còn sót lại có món Trung Quốc cũng có món Tây. Sau này có một hôm Tiểu Nhã tới sớm, mới phát hiện ra bữa sáng đều do anh chuẩn bị, không thiếu ngày nào.
Con bé ngưỡng mộ tình cảm của họ. Nó cảm thấy một người đàn ông đã thành đạt lại có tướng tá tuấn tú như anh hầu hết đều lăng nhăng. Những người chủ nó phục vụ trước đây cũng không ít người giàu có, nhưng rất ít người thương vợ mình như anh ấy.
Ngón tay Tố Diệp được ngâm vào trong nước lạnh, cũng làm dịu đi cái bỏng rát. Cô thở dài nói: Em vớt hết gừng trong nồi canh ra đi, có vị gừng là được rồi, anh ấy không thích ăn mấy món quá nhiều gừng.
Tiểu Nhã lập tức làm theo.
Tám giờ tối, Niên Bách Ngạn lái xe về tới nhà.
Ra tới thang máy, thấy Tiểu Nhã đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị ra về, anh bèn hỏi Tố Diệp đã về nhà chưa.
Tiểu Nhã gặp được Niên Bách Ngạn như gặp được cứu tinh, vội vàng báo lại: Từ lúc về nhà chị cứ buồn buồn. Lúc nấu canh cho anh, chị còn bị bỏng nữa.
Niên Bách Ngạn nghe xong vội vã thay giày.
Tiểu Nhã đi ra khỏi cửa. Trước khi đi còn nhìn thấy Niên Bách Ngạn vứt vội cặp sang một bên rồi đi vào phòng ngủ. Con bé cảm thán trong lòng, người đàn ông như vậy trên đời hiếm lắm rồi.
Trong phòng ngủ.
Ánh đèn dìu dịu.
Trùm lên một cái bóng nhỏ xíu nằm trên sofa.
Khi đẩy cửa đi vào, Niên Bách Ngạn thấy cô đang nằm trên ghế, trong lòng ôm một cái gối. Mái tóc dài xõa xuống cánh tay, bị ánh đèn hắt lên những vòng sáng nhạt nhòa.
Anh tưởng cô ngủ rồi.
Anh cất bước nhẹ nhàng tới trước rồi ngồi xuống bên cạnh cô, kiểm tra ngón tay của cô.
Tố Diệp chợt mở mắt ra.
Thấy anh đã quay về, cô chớp chớp mắt rồi ngồi bật dậy ôm chặt lấy cổ anh, vùi mặt vào cổ.
Niên Bách Ngạn ôm lấy cô, khẽ hỏi: “Mấy tin đồn hôm nay làm em không vui à?”
Tố Diệp cũng không giấu giếm tâm tư của mình, khẽ gật đầu.
Niên Bách Ngạn thở dài. Anh không nói gì thêm, chỉ vỗ nhè nhẹ vào lưng cô an ủi.
Anh biết, cô có thể không quan tâm tới rất nhiều chuyện. Thậm chí mấy ngày trước, bên ngoài nghi ngờ cuộc hôn nhân của họ, cô vẫn rất lạc quan. Nhưng lần này thì khác. Chuyện này liên quan tới sự nghiệp của cô. Đám người ngoài kia đã thẳng thừng phủ nhận năng lực làm việc của cô.
Tố Diệp trông bề ngoài có vẻ lười nhác, không hợp tác với tập thể, nhưng Niên Bách Ngạn biết rõ cô rất nghiêm túc với công việc của mình. Miệng thì cứ nói là không tăng ca, thậm chí nếu làm thêm giờ còn đòi thêm tiền lương với cấp trên. Nhưng trên thực tế, cô có thể vì một án khó giải quyết mà quên cả ăn, có thể vì giải quyết một vấn đề trong công việc mà quên cả ngủ.
Anh biết rõ Tố Diệp nhiệt huyết với công việc này của mình thế nào. Hôm nay trong chốc lát phải chịu sự ngờ vực của bên ngoài, nghĩ cũng đủ biết lòng tự trọng của cô đã bị đả kích mạnh mẽ ra sao.
“Anh có tin em không? Có tin vào khả năng của em không?” Rất lâu sau Tố Diệp mới ngẩng đầu nhìn anh, hỏi với vẻ đáng thương.
Niên Bách Ngạn giơ tay gạt tóc cô, dịu dàng nói: “Anh tin!”
“Đinh Tư Thừa là cái thá gì mà được nói em như thế!” Cô nhíu mày tố cáo.
Sau khi xảy ra chuyện cô đã gọi điện ngay cho Đinh Tư Thừa, chất vấn anh ta tại sao lại làm như vậy, nói như vậy, chất vấn anh ta cô đã đắc tội gì với anh ta mà anh ta lại nói ra chuyện của cô một cách công khai như thế.
Đinh Tư Thừa chỉ im lặng hứng chịu cơn mắng té tát của cô. Đợi cô dừng lại, anh ta mới khẽ đáp: Những gì anh nói đều là sự thật. Tố Diệp! Ký ức của em thật sự có vấn đề. Em cần phải làm một bản kiểm tra đánh giá tâm lý của ngành.
Làm cái mẹ gì!
Đây là câu chửi thề Tố Diệp nghĩ trong bụng lúc phẫn uất. Nhưng cuối cùng cô vẫn không buột khỏi miệng, chỉ giận dữ cúp điện thoại.
Niên Bách Ngạn giơ tay vuốt phẳng hàng mi cô rồi nhẹ nhàng nói: “Mọi chuyện sẽ qua thôi!”
“Họ đúng là ăn không nói có, em đâu có mắc bệnh tâm lý chứ!” Tố Diệp căm hận.
Niên Bách Ngạn ôm cô, nói: “Sự thật là một bản báo cáo của em vẫn còn ở chỗ Đinh Tư Thừa.”
“Anh cảm thấy liệu anh ta có công bố nó ra không?” Tố Diệp bỗng nhiên cảm thấy lo lắng.
Niên Bách Ngạn suy nghĩ giây lát rồi nói: “Anh ta là một người thông minh, báo cáo chỉ cần đưa tới hiệp hội của em là được. Hơn nữa, bây giờ sự việc đang rầm rộ, hiệp hội có liên quan trong ngành cũng sẽ ép Đinh Tư Thừa giao nộp báo cáo, vì anh ta là thầy hướng dẫn của em.”
“Đây chính là mục đích của Đinh Tư Thừa!” Tố Diệp nghiến răng.
Niên Bách Ngạn nhìn gương mặt căm giận của cô, một lúc sau lại kéo cô vào lòng, cười nói: “Được rồi! Không có chuyện gì to tát cả!” Dứt lời, anh buông cô ra, cầm lấy tay cô, liếc nhìn thấy ngón tay đỏ hồng, thở dài: “Lớn từng này rồi, sao mà bất cẩn vậy?”
Anh đứng dậy, định đi lấy hộp thuốc.
Vạt áo anh bị Tố Diệp níu lại. Cô ngẩng lên: “Không sao đâu, không cần bôi thuốc! Tiểu Nhã đã lấy nước đá, sắp làm đông cứng tay em tới nơi rồi, hơn nữa cũng đã xịt thuốc bỏng rồi.”
Nghe xong Niên Bách Ngạn mới yên tâm.
“Ở nhà có người làm thêm theo giờ, sau này đừng xuống bếp nữa!” Anh dặn dò.
Cuối cùng Tố Diệp cũng cười: “Thế là em chỉ có thể lên phòng khách mà không xuống được nhà bếp rồi.”
Niên Bách Ngạn giơ tay vò đầu cô: “Anh lấy vợ về chứ không lấy người hầu về.”
“Thi thoảng em làm người ở một lần cũng được mà.” Tố Diệp nép vào lòng anh: “Người ở hôm nay làm cho anh món canh dễ tiêu. Nể tình ngón tay em bị bỏng, anh phải uống hai bát ô tô đấy.”
Niên Bách Ngạn cười rồi ôm lấy cô: “Đàn ông lấy vợ về phát tướng, xem ra là có lý!”
“Cùng lắm thì anh tập luyện thêm hai tiếng nữa trong phòng thể hình.” Cô cười ngọt ngào.
Niên Bách Ngạn mỉm cười, trong đáy mắt ngập tràn yêu thương: “Được! Chỉ cần là em làm, thuốc độc anh cũng uống.”
“Em chưa muốn mưu sát chồng đâu, nếu không lại mất một công cụ kiếm tiền.” Nói rồi, Tố Diệp vỗ lên bờ vai dài rộng của anh: “Có thể cõng bản cung ra phòng ăn không? Bản cung buồn lắm, tâm lý ảnh hưởng tới sinh lý, hai chân không còn sức nữa rồi.” Cô vòng ra sau lưng anh. Mặc kệ anh có đồng ý hay không, cô leo ngay lên.
Niên Bách Ngạn cũng tiện đà đón lấy cô, cõng cô lên lưng rồi bật cười đi ra phòng ăn…
Một câu nói tưởng như vô tình của Đinh Tư Thừa nhưng đủ khiến sóng gió nổi lên.
Nếu là người khác, cho dù là những người nổi tiếng trong những ngành nghề khác, gặp phải những tin tức tiêu cực như thế này cũng không có vấn đề gì. Ký ức, nói trắng ra chính là trí nhớ. Ai cũng có những lúc hay những giai đoạn mà trí nhớ không tốt. Đây chẳng phải chuyện gì to tát. Có những người có lẽ còn hoàn toàn không coi trọng nó, thậm chí có người còn đi khắp nơi than vãn dạo này mình lơ đễnh, hay quên ra sao.
Nhưng đối với một người làm công việc tư vấn tâm lý mà nói, một khi bị tung ra tin đồn này thì sẽ rất phiền phức. Trí nhớ có vấn đề vốn không phải một loại bệnh. Cũng giống như Đinh Tư Thừa đã nhấn mạnh nhiều lần trong chương trình phỏng vấn rằng: Làm một bác sỹ tư vấn tâm lý như Tố Diệp, cô ấy chỉ có vấn đề về trí nhớ chứ không có vấn đề về tâm lý. Nhưng mọi người thì không khoan dung đến vậy. Sức mạnh của dư luận là rất giỏi khuếch đại một vấn đề từ nhỏ thành lớn.
Và vì thế, những tin tức xấu đã lần lượt xuất hiện.
Tố Diệp cũng dự cảm được một trận phong ba đang chuẩn bị ập tới.
Các báo đài và các fan mạng bắt đầu định nghĩa về cô theo phương hướng tồi tệ nhất, hiển nhiên đã đi từ vấn đề trí nhớ đào sâu tới vấn đề tâm lý. Rất nhiều người cho rằng, là một bác sỹ tư vấn tâm lý mà trí nhớ của bản thân cũng có vấn đề thì người đó vốn dĩ đã rơi vào hoàn cảnh khốn đốn rồi, lấy đâu tinh thần và sức lực để phục vụ người khác?
Ở Trung Quốc, đặc biệt là ở các thành phố phía Bắc, nghề tư vấn tâm lý vẫn luôn bị người ta trùm lên một lớp màn thần bí. Mọi người vừa bài xích lại vừa tò mò về ngành nghề này. Vì ở phía Bắc, nếu có ai quen biết bạn phải tới gặp bác sỹ tâm lý thì người đó nhất định sẽ bị quy chụp là thần kinh có vấn đề. Bắc Kinh là một thành phố dung nạp rất nhiều thứ. Mấy năm nay ngành nghề này cũng dần có chỗ đứng, một số người thành công trong sự nghiệp hoặc những doanh nghiệp có mô hình lớn cũng bắt đầu quan tâm tới việc chăm sóc tâm lý. Tư vấn tâm lý cũng đã được định nghĩa thành một nghề hoặc là rất cao quý, hoặc là rẻ mạt, đi khắp nơi lừa gạt người khác. So với ở Mỹ hay Hồng Kông, một thành phố mà nghề này chỉ vừa mới khởi nghiệp thì sẽ luôn phát triển theo hai chiều hướng như thế.
Thế nên, khi tin tức ùa tới, các fan mạng gần như đã nghiêng hẳn về một phía là không còn thấy quá kỳ lạ nữa. Trong mắt họ, bất luận nghề này có cao quý cỡ nào hay rẻ mạt đến không đáng nói ra sao thì họ cũng luôn dùng ánh mắt quái dị để bình phẩm những người làm tư vấn tâm lý. Vì người bình thường không ai hiểu biết tâm lý. Cộng thêm Tố Diệp lại dính dáng tới chuyên ngành phân tích giấc mơ nên càng khiến người ta say sưa bàn tán.
Mà trong một xã hội mạng Internet phát triển rầm rộ như thế này, sự đánh giá của con người với con người là trực tiếp nhất, không một chút che đậy. Thế nên cuối cùng những lời bàn tán đó đã trở thành một sự tổn thương, thậm chí còn là một loại phán quyết cao hơn cả pháp luật.
Dĩ nhiên, cũng có người nhận định, người làm tư vấn tâm lý cũng chỉ là người bình thường, thế nên cũng sẽ phát sinh những vấn đề của những người bình thường. Giống như một bác sỹ vậy, bạn có dám bảo đảm bạn là bác sỹ thì bạn sẽ không mắc bệnh không?
Nhưng đa phần mọi người nghiêng về chiều hướng nếu đã bị bệnh thì nên nghỉ ngơi đi, nếu không sẽ là bất công với bệnh nhân. Bác sỹ tâm lý cũng vậy, một khi có vấn đề thì không nên tiếp tục đảm nhiệm công việc đó nữa. Đây là tinh thần trách nhiệm đối với bản thân cũng như đối với khách hàng của mình.
Nói vậy không sai.
Nhưng Tố Diệp là người hiểu rõ tình trạng của mình nhất.
Đúng là ký ức của cô có chút hỗn loạn, nhưng chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới công việc và sinh hoạt thường ngày của cô. Đâu phải cô mắc bệnh tâm lý gì, tại sao lại không thể tiếp tục làm trong ngành này nữa?
Ầm ĩ cả một ngày trời, khi trở về nhà Tố Diệp có vẻ không được vui. Sau khi thay quần áo và tắm rửa qua loa, cô buồn bã ngồi trong phòng ngủ. Ngồi khoảng hơn nửa tiếng, cô lại đi vào bếp giúp người giúp việc theo giờ mấy chuyện lặt vặt.
“Chị! Chị sao vậy?” Người ấy chính là Tiểu Nhã.
Khi tứ hợp viện tìm kiếm người giúp việc theo giờ dài hạn, Tố Diệp đã nhìn thấy Tiểu Nhã ở nơi môi giới. Trước kia vì con bé bị mua chuộc, để mất mấy bức hình trong máy ảnh, nó đã bị bên mua giới “đóng băng”, về cơ bản không còn dám giới thiệu cho nó những công việc quá tốt nữa, thế nên con bé sống cũng không được ổn lắm. Sau khi nhìn thấy Tố Diệp, phản ứng đầu tiên của cô bé là hoảng loạn, rồi quay đầu bỏ đi.
Tố Diệp gọi con bé lại, lúc ấy mới phát hiện cánh tay nó có vết thương, hỏi ra mới biết là người chủ trước chẳng ra gì. Nó chỉ làm chậm một chút thôi sẽ bị chửi mắng, thậm chí còn bị ném đồ đạc vào người. Tố Diệp cảm thấy không thể tin nổi. Bây giờ người giúp việc và người làm thêm theo giờ thật ra rất khó tìm, nhất là những người làm việc chăm chỉ. Không những tiền thuê rất cao mà trong lúc làm việc, chủ nhà còn phải hết sức phối hợp. Những người rơi vào hoàn cảnh như Tiểu Nhã khá hiếm hoi.
Cô hỏi con bé tại sao không nghỉ việc đi. Tiểu Nhã nói nó sợ mất đi công việc này thì sau này không tìm được việc nữa.
Tố Diệp biết chuyện này cũng có liên quan tới việc Tiểu Nhã bị cô đuổi, bèn bảo nó đi theo mình.
Lúc ấy Tiểu Nhã rất kinh ngạc. Nó không ngờ Tố Diệp lại nhận nó, lập tức quỳ xuống, sau đó nước mắt ngắn dài.
Tố Diệp thương xót cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ bảo nó làm việc cho tốt.
Sau khi quyết định nhận Tiểu Nhã, Tố Diệp mới dám nói với Niên Bách Ngạn. Anh cười: Em quyết định rồi còn hỏi ý kiến anh, có phải muộn quá không? Tố Diệp nói cô cảm thấy Tiểu Nhã rất đáng thương, bản chất con bé vốn không xấu, trải qua chuyện lần trước và quãng thời gian này chắc cũng đã nhận một bài học rồi.
Niên Bách Ngạn chỉ nhẹ nhàng nói với cô rằng: Xét về ý kiến cá nhân, anh phản đối, vì dù sao con bé cũng từng phạm lỗi, gây ra tổn hại tới em. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của anh mà thôi. Em là vợ anh, có quyền quán xuyến mọi việc trong gia đình, anh tin em có dự tính của mình.
Tố Diệp rất cảm động.
Cứ như vậy, Tiểu Nhã được đưa về tứ hợp viện.
Mà thực tế là suy nghĩ của Tố Diệp rất đúng đắn. Ban đầu Tiểu Nhã chỉ nhất thời bị ma ám. Sau khi một lần nữa có được sự tín nhiệm của Tố Diệp, con bé thật sự làm việc rất chăm chỉ, một lòng quan tâm tới Tố Diệp, thật sự đã coi cô như chị gái ruột của mình. Nó cũng không còn gọi cô là bác sỹ Tố nữa mà xưng hô là “chị”.
Ở bên ngoài, khi người ta hỏi Tiểu Nhã chủ đối xử với nó có tốt không, con bé lại trả lời: Chị nhà em tốt lắm, là cực kỳ tốt luôn ấy.
Thế nên khi nhìn thấy Tố Diệp chán nản đi vào nhà bếp, Tiểu Nhã đã tò mò hỏi thăm.
Tố Diệp trả lời là không sao rồi dặn con bé tối nay thêm một món canh, thanh đạm một chút, đừng cho quá nhiều dầu.
Tiểu Nhã hỏi: Tối nay anh về nhà ăn cơm ạ?
Tố Diệp gật đầu.
Thế là Tiểu Nhã lập tức bận rộn chuẩn bị.
Lúc nấu canh, Tố Diệp đứng bên cạnh trông nồi, coi lửa. Nhìn mãi, nhìn mãi cô lại nhớ tới mấy chuyện trên mạng, tâm trạng rối loạn, nhất thời lơ đễnh.
Tiểu Nhã đang mải thái rau, thấy nồi canh bắt đầu phụt khói, bèn vội nói: Chị ơi! Chị cho nhỏ lửa một chút!
Tố Diệp giơ tay vặn nhỏ lửa, ai ngờ hơi nóng phả vào đầu ngón tay, rát đến nỗi nước mắt suýt nữa trào ra. Tiểu Nhã thấy vậy hốt hoảng vô cùng. Con bé bỏ mặc rau cỏ đó, nhanh chóng bước tới xem cô thế nào. Thấy tay cô đỏ ửng, nó lo lắng rồi cuống quýt lấy nước đá ra, đắp lên ngón tay Tố Diệp, còn không ngừng nói: Chị à! Rốt cuộc chị có chuyện gì vậy? Đầu óc chị cứ để đi đâu ấy. Chị xem tay chị bị bỏng rồi, anh mà nhìn thấy sẽ đau lòng chết mất.
Ban đầu, sở dĩ Tiểu Nhã bị ma ám còn có một nguyên do quan trọng. Đó là vì con bé cho rằng Tố Diệp là kẻ thứ ba, là bồ của ông chủ. Từ sau lần đó, khi nghe thấy Niên Bách Tiêu nói câu không cưới gì đó, Tiểu Nhã mới bàng hoàng nhận ra tại sao ông chủ cứ cách vài ba hôm mới về nhà. Thì ra Tố Diệp không phải vợ cả, thậm chí cả em trai người ta còn tìm tới tận nhà tính sổ.
Nhưng sau này, nó lại đọc được một số thông tin, thậm chí chuyện hai người làm đám cưới ai ai cũng biết, Tiểu Nhã mới hiểu mình đã trách nhầm Tố Diệp nên hối hận vô cùng. Bây giờ Tố Diệp lại lấy lòng đức báo oán lại càng khiến con bé xúc động. Nó đã tự thề với lòng mình rằng, sau này bất luận xảy ra chuyện gì nó cũng phải bảo vệ Tố Diệp.
Mà bản thân Tiểu Nhã cũng được chứng kiến anh đối xử với chị rất tốt. Tuy rằng nó không sống ở đây, nhưng cũng có thể nhận ra từ những chi tiết vụn vặt. Giờ con bé tới nhà dọn dẹp vệ sinh hầu như đều là sau khi hai người đã đi làm. Nhưng ngày nào nó cũng nhìn thấy những bát đĩa ăn sáng. Thức ăn còn sót lại có món Trung Quốc cũng có món Tây. Sau này có một hôm Tiểu Nhã tới sớm, mới phát hiện ra bữa sáng đều do anh chuẩn bị, không thiếu ngày nào.
Con bé ngưỡng mộ tình cảm của họ. Nó cảm thấy một người đàn ông đã thành đạt lại có tướng tá tuấn tú như anh hầu hết đều lăng nhăng. Những người chủ nó phục vụ trước đây cũng không ít người giàu có, nhưng rất ít người thương vợ mình như anh ấy.
Ngón tay Tố Diệp được ngâm vào trong nước lạnh, cũng làm dịu đi cái bỏng rát. Cô thở dài nói: Em vớt hết gừng trong nồi canh ra đi, có vị gừng là được rồi, anh ấy không thích ăn mấy món quá nhiều gừng.
Tiểu Nhã lập tức làm theo.
Tám giờ tối, Niên Bách Ngạn lái xe về tới nhà.
Ra tới thang máy, thấy Tiểu Nhã đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị ra về, anh bèn hỏi Tố Diệp đã về nhà chưa.
Tiểu Nhã gặp được Niên Bách Ngạn như gặp được cứu tinh, vội vàng báo lại: Từ lúc về nhà chị cứ buồn buồn. Lúc nấu canh cho anh, chị còn bị bỏng nữa.
Niên Bách Ngạn nghe xong vội vã thay giày.
Tiểu Nhã đi ra khỏi cửa. Trước khi đi còn nhìn thấy Niên Bách Ngạn vứt vội cặp sang một bên rồi đi vào phòng ngủ. Con bé cảm thán trong lòng, người đàn ông như vậy trên đời hiếm lắm rồi.
Trong phòng ngủ.
Ánh đèn dìu dịu.
Trùm lên một cái bóng nhỏ xíu nằm trên sofa.
Khi đẩy cửa đi vào, Niên Bách Ngạn thấy cô đang nằm trên ghế, trong lòng ôm một cái gối. Mái tóc dài xõa xuống cánh tay, bị ánh đèn hắt lên những vòng sáng nhạt nhòa.
Anh tưởng cô ngủ rồi.
Anh cất bước nhẹ nhàng tới trước rồi ngồi xuống bên cạnh cô, kiểm tra ngón tay của cô.
Tố Diệp chợt mở mắt ra.
Thấy anh đã quay về, cô chớp chớp mắt rồi ngồi bật dậy ôm chặt lấy cổ anh, vùi mặt vào cổ.
Niên Bách Ngạn ôm lấy cô, khẽ hỏi: “Mấy tin đồn hôm nay làm em không vui à?”
Tố Diệp cũng không giấu giếm tâm tư của mình, khẽ gật đầu.
Niên Bách Ngạn thở dài. Anh không nói gì thêm, chỉ vỗ nhè nhẹ vào lưng cô an ủi.
Anh biết, cô có thể không quan tâm tới rất nhiều chuyện. Thậm chí mấy ngày trước, bên ngoài nghi ngờ cuộc hôn nhân của họ, cô vẫn rất lạc quan. Nhưng lần này thì khác. Chuyện này liên quan tới sự nghiệp của cô. Đám người ngoài kia đã thẳng thừng phủ nhận năng lực làm việc của cô.
Tố Diệp trông bề ngoài có vẻ lười nhác, không hợp tác với tập thể, nhưng Niên Bách Ngạn biết rõ cô rất nghiêm túc với công việc của mình. Miệng thì cứ nói là không tăng ca, thậm chí nếu làm thêm giờ còn đòi thêm tiền lương với cấp trên. Nhưng trên thực tế, cô có thể vì một án khó giải quyết mà quên cả ăn, có thể vì giải quyết một vấn đề trong công việc mà quên cả ngủ.
Anh biết rõ Tố Diệp nhiệt huyết với công việc này của mình thế nào. Hôm nay trong chốc lát phải chịu sự ngờ vực của bên ngoài, nghĩ cũng đủ biết lòng tự trọng của cô đã bị đả kích mạnh mẽ ra sao.
“Anh có tin em không? Có tin vào khả năng của em không?” Rất lâu sau Tố Diệp mới ngẩng đầu nhìn anh, hỏi với vẻ đáng thương.
Niên Bách Ngạn giơ tay gạt tóc cô, dịu dàng nói: “Anh tin!”
“Đinh Tư Thừa là cái thá gì mà được nói em như thế!” Cô nhíu mày tố cáo.
Sau khi xảy ra chuyện cô đã gọi điện ngay cho Đinh Tư Thừa, chất vấn anh ta tại sao lại làm như vậy, nói như vậy, chất vấn anh ta cô đã đắc tội gì với anh ta mà anh ta lại nói ra chuyện của cô một cách công khai như thế.
Đinh Tư Thừa chỉ im lặng hứng chịu cơn mắng té tát của cô. Đợi cô dừng lại, anh ta mới khẽ đáp: Những gì anh nói đều là sự thật. Tố Diệp! Ký ức của em thật sự có vấn đề. Em cần phải làm một bản kiểm tra đánh giá tâm lý của ngành.
Làm cái mẹ gì!
Đây là câu chửi thề Tố Diệp nghĩ trong bụng lúc phẫn uất. Nhưng cuối cùng cô vẫn không buột khỏi miệng, chỉ giận dữ cúp điện thoại.
Niên Bách Ngạn giơ tay vuốt phẳng hàng mi cô rồi nhẹ nhàng nói: “Mọi chuyện sẽ qua thôi!”
“Họ đúng là ăn không nói có, em đâu có mắc bệnh tâm lý chứ!” Tố Diệp căm hận.
Niên Bách Ngạn ôm cô, nói: “Sự thật là một bản báo cáo của em vẫn còn ở chỗ Đinh Tư Thừa.”
“Anh cảm thấy liệu anh ta có công bố nó ra không?” Tố Diệp bỗng nhiên cảm thấy lo lắng.
Niên Bách Ngạn suy nghĩ giây lát rồi nói: “Anh ta là một người thông minh, báo cáo chỉ cần đưa tới hiệp hội của em là được. Hơn nữa, bây giờ sự việc đang rầm rộ, hiệp hội có liên quan trong ngành cũng sẽ ép Đinh Tư Thừa giao nộp báo cáo, vì anh ta là thầy hướng dẫn của em.”
“Đây chính là mục đích của Đinh Tư Thừa!” Tố Diệp nghiến răng.
Niên Bách Ngạn nhìn gương mặt căm giận của cô, một lúc sau lại kéo cô vào lòng, cười nói: “Được rồi! Không có chuyện gì to tát cả!” Dứt lời, anh buông cô ra, cầm lấy tay cô, liếc nhìn thấy ngón tay đỏ hồng, thở dài: “Lớn từng này rồi, sao mà bất cẩn vậy?”
Anh đứng dậy, định đi lấy hộp thuốc.
Vạt áo anh bị Tố Diệp níu lại. Cô ngẩng lên: “Không sao đâu, không cần bôi thuốc! Tiểu Nhã đã lấy nước đá, sắp làm đông cứng tay em tới nơi rồi, hơn nữa cũng đã xịt thuốc bỏng rồi.”
Nghe xong Niên Bách Ngạn mới yên tâm.
“Ở nhà có người làm thêm theo giờ, sau này đừng xuống bếp nữa!” Anh dặn dò.
Cuối cùng Tố Diệp cũng cười: “Thế là em chỉ có thể lên phòng khách mà không xuống được nhà bếp rồi.”
Niên Bách Ngạn giơ tay vò đầu cô: “Anh lấy vợ về chứ không lấy người hầu về.”
“Thi thoảng em làm người ở một lần cũng được mà.” Tố Diệp nép vào lòng anh: “Người ở hôm nay làm cho anh món canh dễ tiêu. Nể tình ngón tay em bị bỏng, anh phải uống hai bát ô tô đấy.”
Niên Bách Ngạn cười rồi ôm lấy cô: “Đàn ông lấy vợ về phát tướng, xem ra là có lý!”
“Cùng lắm thì anh tập luyện thêm hai tiếng nữa trong phòng thể hình.” Cô cười ngọt ngào.
Niên Bách Ngạn mỉm cười, trong đáy mắt ngập tràn yêu thương: “Được! Chỉ cần là em làm, thuốc độc anh cũng uống.”
“Em chưa muốn mưu sát chồng đâu, nếu không lại mất một công cụ kiếm tiền.” Nói rồi, Tố Diệp vỗ lên bờ vai dài rộng của anh: “Có thể cõng bản cung ra phòng ăn không? Bản cung buồn lắm, tâm lý ảnh hưởng tới sinh lý, hai chân không còn sức nữa rồi.” Cô vòng ra sau lưng anh. Mặc kệ anh có đồng ý hay không, cô leo ngay lên.
Niên Bách Ngạn cũng tiện đà đón lấy cô, cõng cô lên lưng rồi bật cười đi ra phòng ăn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.