Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 1 - Chương 22: Đinh Tư Thừa
Ân Tầm
01/07/2014
Sau hôm từ chỗ Niên Bách Ngạn trở về, Tố Diệp liền bắt tay vào tìm hiểu vụ án của Lương Hiên. Ngoài việc đọc tài liệu, cô còn thường xuyên tiếp xúc với những người và những chuyện có liên quan đến Lương Hiên hoặc vợ anh ta, nhất thời đã bỏ cả kỳ nghỉ lại phía sau. Đối với việc này, người hài lòng nhất chính là giáo sư Đinh. Nhưng ông ta cũng sợ nhiệt huyết của cô chỉ bùng nổ phút chốc, nên thường xuyên gọi điện nhắc nhở: Gần đây vì vụ án của Vương Bình mà những đánh giá về Liêm Chúng trở nên vô cùng tồi tệ, mong cô có thể hoàn thành vụ án của Tinh Thạch một cách hoàn hảo, những khi cần thiết nên qua lại nhiều hơn với Niên Bách Ngạn một chút.
Mỗi lần Tố Diệp nghe thấy mấy lời đó là đầu lại như sắp nổ tung, thầm nghĩ giáo sư Đinh lại coi Niên Bách Ngạn là chiếc phao cứu sinh chứ. Nhưng kỳ nghỉ của cô cũng sắp kết thúc, nghe nhiều cũng chẳng sao. Vụ án của Lương Hiên vốn dĩ phải xin thêm nhiều tư liệu từ phía Niên Bách Ngạn. Tuy rằng sau đó phía cảnh sát cũng đã tham gia, nhưng việc của cô là đưa ra những ý kiến đánh giá tâm lý chuyên nghiệp, thế nên hoàn toàn không mâu thuẫn.
Chỉ có điều, mỗi lần nói chuyện điện thoại với Niên Bách Ngạn, cô luôn nhớ tới câu nói tối hôm đó của anh: Tôi hối hận rồi. Câu nói ấy cứ quấn lấy cô như một lời nguyền ma quái, chốc chốc lại quầy rầy khiến cô cảm thấy kỳ quái.
Những nhị hoa buổi sáng mùa xuân bị thay thế bởi những tán lá xanh mướt. Mùa xuân ở Bắc Kinh trước giờ vẫn luôn ngắn ngủi. Cái nắng nóng của đầu hạ mới đó đã sắp xuất hiện. Trời nắng chang chang, khiến các loại sản phẩm kem chống nắng bắt đầu được “xuất trận”.
Người đẹp đa phần là yếu đuối.
Tố Diệp khoanh chân ngồi trên chiếc ghế gỗ, ngoài phòng đợi của sân bay, trong tay ôm một ly Starbucks to bự, uể oải dựa vào ghế, quan sát Lâm Yêu Yêu không ngừng bôi kem chống nắng lên người. Cuối cùng không nhìn nổi nữa, cô bèn đưa một cốc cà phê khác cho cô ấy: “Cô Lâm à, cậu cũng độc ác quá. Lọ kem đó mình mang từ nước ngoài về đấy. Cậu có cần mang ra bôi khắp người trong thời buổi sưu cao thuế nặng thế này không? Mau uống chút cà phê đi!”
“Cầm đi chỗ khác! Mùa hè mà uống mấy loại nước này dễ tăng cân lắm.” Lâm Yêu Yêu vội vàng xua tay, giơ lọ kem trong tay lên, tươi cười nói với cô: “Đừng có hẹp hòi như vậy! Trong nước cũng có cửa hàng chuyên bán mà. Mình cũng học cậu thôi, sau này sống phải tinh tế một chút.”
“Cậu có biết cửa hàng chuyên bán trong nước đắt thế nào không? Nói thì dễ, cậu sống tinh tế hóa ra là nhờ vào việc tiêu pha tiền của mình sao?” Tố Diệp nhịn cười, gương mặt trong sáng bên dưới chiếc mũ lưỡi trai rạng rỡ như ánh mặt trời: “Cậu cứ tiếp tục bôi đi, lát nữa Đinh Tư Thừa bước ra xem có nhận ra cậu không.”
“Làm gì đến mức đó! Haiz, đừng nói nữa, anh ấy ra rồi kìa.” Lâm Yêu Yêu nhanh nhẹn, liếc mắt đã nhìn thấy hành khách đi ra khỏi cửa. Cô ấy hưng phấn, lập tức đứng dậy.
Trái tim Tố Diệp bỗng co thắt mạnh mẽ, cô từ từ quay đầu, thấy ngay một người đàn ông đẩy hành lý đi ra khỏi cửa đón khách. Anh mặc một chiếc áo phông trắng, đi cùng chiếc quần dài màu be sạch sẽ, cái dáng cao cao rất gây sự chú ý.
“Tố Diệp! Tư Thừa ở bên kia, nhanh lên!” Lâm Yêu Yêu vô cùng mừng rỡ, cứ nhảy choi choi, kéo Tố Diệp len lên trước.
Người đàn ông từ xa đã nhìn thấy hai người họ, mỉm cười vẫy tay ra hiệu. Nụ cười của anh đẹp trai mê người, càng thu hút được ánh mắt say đắm của các cô gái xung quanh. Hai chân Tố Diệp như bị đổ chì, trái tim cũng đập thình thịch từng tiếng rộn ràng theo nụ cười của anh. Cảm giác hưng phấn đó cứ tự nhiên nảy sinh.
“Tư Thừa…” Lâm Yêu Yêu bên cạnh lao tới như một mũi tên, nhào vào lòng anh dưới ánh nhìn của biết bao con người, ôm chặt lấy anh, gương mặt hạnh phúc.
Bước chân Tố Diệp đột ngột dừng lại. Trái tim cô như một con diều bị cắt đứt dây, đung đưa lắc lư rồi rơi xuống thâm sơn cùng cốc. Sự phấn khích và kích động nơi đáy mắt cũng dần dần tan biến.
Đinh Tư Thừa vuốt nhẹ mái tóc của Lâm Yêu Yêu, ánh mặt ngập tràn yêu thương. Rồi anh lại ngước mắt nhìn Tố Diệp đứng gần đó, nụ cười nơi khóe môi càng rạng rỡ hơn. Dòng người đi qua đi lại ngăn cách hai người, Tố Diệp yên lặng đứng đó. Cô cũng nhìn về phía anh, cố gắng nở một nụ cười để giấu đi nỗi đau đớn tận sâu trong tim.
Mỗi lần Tố Diệp nghe thấy mấy lời đó là đầu lại như sắp nổ tung, thầm nghĩ giáo sư Đinh lại coi Niên Bách Ngạn là chiếc phao cứu sinh chứ. Nhưng kỳ nghỉ của cô cũng sắp kết thúc, nghe nhiều cũng chẳng sao. Vụ án của Lương Hiên vốn dĩ phải xin thêm nhiều tư liệu từ phía Niên Bách Ngạn. Tuy rằng sau đó phía cảnh sát cũng đã tham gia, nhưng việc của cô là đưa ra những ý kiến đánh giá tâm lý chuyên nghiệp, thế nên hoàn toàn không mâu thuẫn.
Chỉ có điều, mỗi lần nói chuyện điện thoại với Niên Bách Ngạn, cô luôn nhớ tới câu nói tối hôm đó của anh: Tôi hối hận rồi. Câu nói ấy cứ quấn lấy cô như một lời nguyền ma quái, chốc chốc lại quầy rầy khiến cô cảm thấy kỳ quái.
Những nhị hoa buổi sáng mùa xuân bị thay thế bởi những tán lá xanh mướt. Mùa xuân ở Bắc Kinh trước giờ vẫn luôn ngắn ngủi. Cái nắng nóng của đầu hạ mới đó đã sắp xuất hiện. Trời nắng chang chang, khiến các loại sản phẩm kem chống nắng bắt đầu được “xuất trận”.
Người đẹp đa phần là yếu đuối.
Tố Diệp khoanh chân ngồi trên chiếc ghế gỗ, ngoài phòng đợi của sân bay, trong tay ôm một ly Starbucks to bự, uể oải dựa vào ghế, quan sát Lâm Yêu Yêu không ngừng bôi kem chống nắng lên người. Cuối cùng không nhìn nổi nữa, cô bèn đưa một cốc cà phê khác cho cô ấy: “Cô Lâm à, cậu cũng độc ác quá. Lọ kem đó mình mang từ nước ngoài về đấy. Cậu có cần mang ra bôi khắp người trong thời buổi sưu cao thuế nặng thế này không? Mau uống chút cà phê đi!”
“Cầm đi chỗ khác! Mùa hè mà uống mấy loại nước này dễ tăng cân lắm.” Lâm Yêu Yêu vội vàng xua tay, giơ lọ kem trong tay lên, tươi cười nói với cô: “Đừng có hẹp hòi như vậy! Trong nước cũng có cửa hàng chuyên bán mà. Mình cũng học cậu thôi, sau này sống phải tinh tế một chút.”
“Cậu có biết cửa hàng chuyên bán trong nước đắt thế nào không? Nói thì dễ, cậu sống tinh tế hóa ra là nhờ vào việc tiêu pha tiền của mình sao?” Tố Diệp nhịn cười, gương mặt trong sáng bên dưới chiếc mũ lưỡi trai rạng rỡ như ánh mặt trời: “Cậu cứ tiếp tục bôi đi, lát nữa Đinh Tư Thừa bước ra xem có nhận ra cậu không.”
“Làm gì đến mức đó! Haiz, đừng nói nữa, anh ấy ra rồi kìa.” Lâm Yêu Yêu nhanh nhẹn, liếc mắt đã nhìn thấy hành khách đi ra khỏi cửa. Cô ấy hưng phấn, lập tức đứng dậy.
Trái tim Tố Diệp bỗng co thắt mạnh mẽ, cô từ từ quay đầu, thấy ngay một người đàn ông đẩy hành lý đi ra khỏi cửa đón khách. Anh mặc một chiếc áo phông trắng, đi cùng chiếc quần dài màu be sạch sẽ, cái dáng cao cao rất gây sự chú ý.
“Tố Diệp! Tư Thừa ở bên kia, nhanh lên!” Lâm Yêu Yêu vô cùng mừng rỡ, cứ nhảy choi choi, kéo Tố Diệp len lên trước.
Người đàn ông từ xa đã nhìn thấy hai người họ, mỉm cười vẫy tay ra hiệu. Nụ cười của anh đẹp trai mê người, càng thu hút được ánh mắt say đắm của các cô gái xung quanh. Hai chân Tố Diệp như bị đổ chì, trái tim cũng đập thình thịch từng tiếng rộn ràng theo nụ cười của anh. Cảm giác hưng phấn đó cứ tự nhiên nảy sinh.
“Tư Thừa…” Lâm Yêu Yêu bên cạnh lao tới như một mũi tên, nhào vào lòng anh dưới ánh nhìn của biết bao con người, ôm chặt lấy anh, gương mặt hạnh phúc.
Bước chân Tố Diệp đột ngột dừng lại. Trái tim cô như một con diều bị cắt đứt dây, đung đưa lắc lư rồi rơi xuống thâm sơn cùng cốc. Sự phấn khích và kích động nơi đáy mắt cũng dần dần tan biến.
Đinh Tư Thừa vuốt nhẹ mái tóc của Lâm Yêu Yêu, ánh mặt ngập tràn yêu thương. Rồi anh lại ngước mắt nhìn Tố Diệp đứng gần đó, nụ cười nơi khóe môi càng rạng rỡ hơn. Dòng người đi qua đi lại ngăn cách hai người, Tố Diệp yên lặng đứng đó. Cô cũng nhìn về phía anh, cố gắng nở một nụ cười để giấu đi nỗi đau đớn tận sâu trong tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.