Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 8 - Chương 364: Đừng ai nghĩ tới chuyện đưa cô ấy đi
Ân Tầm
11/11/2014
Chiếc xe chạy ra khỏi địa bàn nguy hiểm. Niên Bách Ngạn vòng vô lăng một cái, xe theo hướng ngoặt vào một con ngõ nhỏ vắng vẻ. Anh dừng xe, tắt máy.
Từ lúc lên xe cho tới giờ, tâm trạng của Tố Diệp vẫn chưa bình ổn lại được. Đầu óc cô vẫn còn suy nghĩ chuyện trong tiểu khu ban nãy, không ngừng hiện lên hình ảnh hàng loạt trứng gà, rau cải, khoai tay bị ném về phía Niên Bách Ngạn. Máy ảnh trong tay đám phóng viên đó trở thành hung khí giết người, để cô hiểu rằng, thì ra ống kính của nhà báo không phải chỉ là công cụ để nói lên lẽ phải.
Tố Diệp nghiến răng kèn kẹt.
Khoai tây!
Đáng chết! Cô chợt nhớ lại câu Niên Bách Ngạn đã nói trong nhà bếp lúc trước: Lãng phí là hành vi đáng xấu hổ! Cô lặp lại lần nữa, cũng tự thừa nhận mình không nhiều tuổi, nhiều kinh nghiệm sống bằng các ông chú bà cô trong tiểu khu, tại sao đến một đạo lý chính cô còn hiểu mà những người già như họ lại không hiểu? Cô đã đo bằng mắt kích thước của mấy củ khoai tây ấy, đủ để làm một món chay. Đương nhiên, nếu thêm cả ớt xanh thì có thể thêm nửa đĩa nữa.
Đang bực dọc, cô bỗng nghe thấy Niên Bách Ngạn khẽ lên tiếng: “Lấy cho anh khăn giấy!”
Lúc này Tố Diệp mới phản ứng lại, mở hộp dụng cụ theo hướng tay anh chỉ, lấy khăn giấy ra, chủ động lau những vết bẩn trên áo sơ mi của anh, nói trong phẫn nộ: “Em chỉ muốn quay lại chửi nhau với họ một trận!”
“Có hai loại người chúng ta không cần phải lãng phí thời gian với họ.” Niên Bách Ngạn giơ tay nới lỏng cà vạt, tháo ra, rồi cuộn lại ném ra ghế sau: “Một là đám người bị lợi dụng, hai là loại người chỉ thích xem trò náo nhiệt, rảnh rỗi kiếm thêm việc.”
“Em không nghĩ trên đời có người nhàn rỗi thế đấy!” Tố Diệp lại rút lia lịa thêm mấy tờ giấy nữa, chà thật mạnh lên vạt áo của anh, cắn chặt răng.
Niên Bách Ngạn chỉ điềm tĩnh trả lời: “Họ rất không may thỏa mãn cả hai yêu cầu trên, thế nên cho dù em có tức giận với họ cũng vô ích mà thôi.”
Tố Diệp dừng tay lại: “Anh nghi ngờ ai?”
Niên Bách Ngạn trầm mặc giây lát, trong đôi mắt sâu chợt lướt qua một tia sáng u tối, rồi chẳng mấy chốc tạo thành những gợn sóng lăn tăn như chim yến vỗ cánh bay qua mặt hồ phẳng lặng. Một lúc sau, anh khẽ mỉm cười, nhìn cô: “Xem ra em đã loại trừ kẻ tình nghi Nguyễn Tuyết Mạn rồi.”
Tố Diệp nắm chặt tờ giấy trong tay, một lúc sau cô thở dài, vứt đống giấy bẩn vào trong một chiếc túi nhỏ.
“Nói thật lòng, em cực kỳ mong rằng chuyện lần này là do bà ta làm, như vậy em càng có lý do đánh nhau với bà ta một trận. Nhưng bình tĩnh lại em cũng đã suy nghĩ, Nguyễn Tuyết Mạn đã thừa nhận chuyện thông đồng với Tiểu Nhã lấy trộm chìa khóa nhà thì có cần phải giấu giếm chuyện ảnh nóng không?”
Niên Bách Ngạn ngẫm nghĩ gì đó: “Có lẽ chuyện này không đơn giản như chúng ta tưởng.”
“Ý của anh là…”
Niên Bách Ngạn nhìn cô, cười nhạt rồi giơ tay ra: “Đưa khăn giấy cho anh!”
Hử?
Tố Diệp ngơ ngẩn vài giây rồi ngoan ngoãn đưa cho anh.
Anh đón lấy, nhưng lại mở cửa bước xuống xe.
Tố Diệp bên này vẫn còn đang đợi câu trả lời của anh, cứ đờ đẫn nhìn anh đi tới trước mui xe, dùng giấy lau sạch vết bẩn trên kính.
Cô chớp chớp mắt, một giây sau cũng đẩy cửa đi xuống: “Anh còn chưa nói hết câu mà.”
“Nói gì cơ?” Niên Bách Ngạn cũng không hiểu.
Gió đông âm u lạnh lẽo thổi qua, Tố Diệp kéo chặt quần áo lại, đi tới trước mặt anh: “Anh vừa nói sự việc không đơn giản như chúng ta tưởng.”
“Hết rồi!” Niên Bách Ngạn vo tròn đống giấy lại, nói nhẹ bẫng.
“Hả?” Lôgíc kiểu gì đây?
“Mau lên xe đi, lạnh lắm đấy!” Niên Bách Ngạn đẩy cô một cái: “Đã nói với em rồi, việc bây giờ em cần làm là bịt chặt hai tai, coi như không nghe thấy chuyện bên ngoài, đừng tò mò nhiều như thế.”
“Nhưng nữ chính trong ảnh là em cơ mà.” Cô thử cướp lại quyền chủ động.
Niên Bách Ngạn nhìn cô, thấy môi cô tái đi vì lạnh, anh mở thẳng cửa ghế phụ, ra lệnh: “Lên xe!”
Không hỏi được câu trả lời, tuy rằng cô không cam lòng nhưng cũng tuyệt đối không có khuynh hướng thích tự ngược. Gió lạnh ngoài xe đã thổi bay hết dũng khí muốn hỏi rõ ngọn ngành của cô. Trở về xe, gió ấm bên trong cuối cùng cũng giúp cô hoàn hồn trở lại.
Đợi ở trong xe một lát, mãi vẫn không thấy Niên Bách Ngạn đi vào, đang cọ hai chân vào nhau, Tố Diệp bỗng cảm thấy kỳ lạ. Cô nhìn ra ngoài qua kính chắn gió, liền thấy anh đang đứng lặng trước mũi xe, bất động đón nắng, sống lưng kiêu ngạo thẳng tắp đến cứng đờ.
Tố Diệp hơi nghiêng đầu, nhìn qua Niên Bách Ngạn, một giây sau cũng chết sững.
Lối vào của con ngõ không biết từ lúc nào đã bị chặn đứng bởi một chiếc xe. Cửa xe mở ra, một người từ trên bước xuống. Bước chân của người đó đã không còn nhanh nhẹn nhưng vô cũng kiên định. Từng tiếng gậy cộp cộp đập xuống mặt đất, phía sau còn có hai vệ sỹ.
Người tới không phải ai khác, chính là Diệp Hạc Phong.
Gió thổi tóc ông tung bay, mái tóc trắng trên đầu trở nên rối loạn, nhưng không hề mất đi vẻ uy nghiêm.
Tố Diệp không biết tại sao ông lại tới, nhưng nhìn sống lưng cứng đờ của Niên Bách Ngạn, cô cũng đoán ra bầu không khí bên ngoài cực kỳ căng thẳng. Cô chợt nghĩ tới những lời Diệp Hạc Phong đã nói khi còn ở nhà họ Diệp. Trong lòng Diệp Hạc Phong, thủ phạm chính gây ra vụ ảnh nóng này chính là Niên Bách Ngạn.
Một tiếng chuông cảnh tỉnh vang lên trong lòng, khiến cô cảm thấy bất an sâu sắc.
Vội vàng mở cửa đi xuống, cô vừa bước tới bên cạnh Niên Bách Ngạn đã thấy anh chau mày, khẽ ra lệnh: “Mau quay về xe!”
“Không!” Tố Diệp đứng bên anh, ương bướng đáp lại. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, cô cũng phải cùng anh đối mặt.
Niên Bách Ngạn nghe xong, nét mặt lại càng nhăn lại.
Còn lúc này, Diệp Hạc Phong đã đi tới, dừng bước cách họ tầm trên dưới hai mét, dùng một ánh mắt uy quyền và nghiêm nghị liếc qua Niên Bách Ngạn rồi dừng lại trên người Tố Diệp, biểu cảm không vui lan tràn trong đôi mắt.
Ông không nói gì nhiều với Niên Bách Ngạn, chỉ hơi quay đầu ra lệnh: “Đưa cô chủ lên xe!”
Người vệ sỹ phía sau chẳng nói chẳng rằng, lập tức nhằm thẳng về phía Tố Diệp.
Tố Diệp còn chưa kịp làm gì cánh tay đã bị hai người họ giữ chặt, tư thế như dẫn giải phạm nhân ra pháp trường. Tim cô run lên, đang định thể hiện chút võ nghệ của bản thân thì Niên Bách Ngạn bên cạnh đã có hành động. Anh giơ một cánh tay ra, chặn ngay trước mặt Tố Diệp, giọng nói trầm thấp vang lên sự thiếu kiên nhẫn: “Buông tay ra!”
Thanh âm của anh rất lạnh, thậm chí còn rét buốt hơn cả những làn gió đông đang quét qua mặt.
Những người vệ sỹ dĩ nhiên cũng quen Niên Bách Ngạn. Nghe anh hét lên như vậy, họ nhất thời không dám manh động nữa.
Diệp Hạc Phong thấy vậy, càng phẫn nộ gào lên: “Còn đứng đờ ra đó làm gì? Dẫn cô chủ lên xe!”
“Vâng, thưa chủ tịch!” Lần này bọn họ không quan tâm nhiều như thế được nữa, đành phải dùng biện pháp mạnh.
Nhưng một giây sau, Niên Bách Ngạn đã hất mạnh tay họ ra, một tay kéo Tố Diệp lại như bắt một con gà con, ngay sau đó cơ thể cao lớn chặn ngay trước mặt Tố Diệp.
Mấy người vệ sỹ khó xử, họ không dám mạnh tay đánh lại Niên Bách Ngạn.
“Niên Bách Ngạn! Con muốn làm phản phải không?” Diệp Hạc Phong phẫn nộ, chống mạnh cây gậy xuống mặt đất.
Tim Tố Diệp cũng theo đó đập thình thịch. Không biết vì gió đông ào tới bất ngờ hay vì không khí căng ra như dây đàn giờ phút này.
Cô đứng sau lưng Niên Bách Ngạn, thế nên không nhìn được biểu cảm của anh, chỉ nghe thấy giọng nói đầy kiên quyết: “Rất xin lỗi chủ tịch, Diệp Diệp phải đi với con!”
Gió thổi vào mặt tuy lạnh, nhưng Tố Diệp lại cảm thấy có một hơi ấm len lỏi từng chút một vào tim. Cô biết trong hoàn cảnh này bỗng nhiên lại có cảm giác này là không phù hợp, nhưng khi nghe được ngữ khí và thái độ của Niên Bách Ngạn khi khẳng định phải đưa cô đi là cô lại thấy rất hạnh phúc.
Nhưng, sắc mặt Diệp Hạc Phong thì thay đổi, thậm chí có thể nói là tái mét. Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày sâu hoắm lại, ánh mắt ông như hai ngọn đuốc hừng hực cháy, hét lên dữ dằn: “Nếu không phải tại con, sự việc có ầm ĩ đến mức này hay không? Bách Ngạn! Trước giờ trong suy nghĩ của bố, con luôn là người làm việc có chừng mực, biết suy nghĩ, tại sao lại phạm phải một sai lầm không thể tha thứ như thế này? Bây giờ tin đồn rầm rộ khắp mọi nơi, con tưởng con đang bảo vệ Diệp Diệp sao? Con đang hại nó! Chính con đang đẩy nó vào hố lửa!”
“Lỗi lầm của con, con sẽ chịu trách nhiệm, nhưng Diệp Diệp tuyệt đối không thể đi.” Niên Bách Ngạn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, quyết đoán, ngữ điệu thản nhiên cũng toát lên một chút lạnh lẽo.
Diệp Hạc Phong thì hoàn toàn nổi điên: “Nếu con thật sự muốn tốt cho nó thì khoảng thời gian này không được phép gặp mặt nó, không được phép qua lại với nó! Đợi mọi việc lắng xuống rồi hẵng tính tiếp! Lẽ nào con không biết bây giờ Tinh Thạch cũng đang gián tiếp chịu ảnh hưởng sao?”
“Nếu chủ tịch tin tưởng con, chuyện công ty con sẽ giải quyết, Diệp Diệp con vẫn phải bảo vệ.” Niên Bách Ngạn không hề nao núng.
“Con giải quyết? Con lấy cái gì để giải quyết? Bây giờ cách giải quyết tốt nhất là tránh xa Tiểu Diệp ra!” Diệp Hạc Phong cắn chặt răng.
Niên Bách Ngạn đứng thẳng đón gió, vầng trán anh rộng mà cương nghị, vững như bàn thạch. Đợi Diệp Hạc Phong nói hết, anh mới kính cẩn cúi người, khẽ đáp: “Con xin lỗi!”
Giờ phút này hoàn toàn có thể dùng từ “tức giận sôi sục” để hình dung Diệp Hạc Phong, cả người ông cũng run lên bần bật.
Tố Diệp hơi di chuyển tầm mắt, lướt qua người Diệp Hạc Phong. Không hiểu sao, nhìn ông đứng trong gió rét, mái tóc bạc trắng, cả người run rẩy, như có một lưỡi dao xoẹt qua trái tim cô, sau đó nỗi đau ấy lặng lẽ lan ra, dần dần lấp đầy trái tim.
Diệp Hạc Phong nhìn Niên Bách Ngạn rất lâu, thấy thái độ của anh kiên quyết, ông bèn hướng sang Tố Diệp, cố nén giận, dịu giọng nói: “Tiểu Diệp! Theo bố lên xe!”
Tố Diệp nhìn ông, lắc đầu không hề do dự.
Diệp Hạc Phong cũng không sốt sắng: “Con ngoan ngoãn theo bố lên xe, bố sẽ bảo đảm cho vị trí của Niên Bách Ngạn ở công ty.”
Câu nói ấy quả thực đã làm Tố Diệp sững người.
Niên Bách Ngạn nhíu mày.
Một lúc sau cô mới lên tiếng: “Tôi không hiểu ý của ông.”
“Chuyện ảnh nóng bị tung ra, xôn xao nhốn nháo đến mức này cũng phải có người ra mặt chịu trách nhiệm chứ? Con đi theo bố, chỉ cần từ nay không tiếp xúc với nó nữa, thì cả nó và công ty đều sẽ qua được nạn này. Nhưng nếu con còn tiếp tục ở bên cạnh nó, sự việc sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, tương lai còn rất nhiều tình huống phát sinh, trở tay không kịp. Vậy thì, nó có tư cách gì tiếp tục ngồi lại vị trí tổng giám đốc của Tinh Thạch đây?” Lúc này mỗi chữ Diệp Hạc Phong nói đều đầy lý trí.
Tố Diệp cảm thấy da đầu mình cũng đang bị gió thổi vù vù. Lời nói của Diệp Hạc Phong tuy tàn nhẫn, thậm chí còn có chút uy hiếp, nhưng cô biết, mỗi câu nói đều là sự thật.
Nếu việc này càng ngày càng lớn thêm, thì địa vị của Niên Bách Ngạn ở Tinh Thạch cũng sẽ gặp nguy hiểm. Tuy rằng Tinh Thạch còn có cổ phần của anh, nhưng trước đây vì một số chuyện cũng đã khiến đám cổ đông có tâm lý đề phòng. Tầng lớp quản lý của Tinh Thạch liệu có vì chuyện này mà làm một cuộc thanh lọc hay không, không ai có thể nói trước. Một khi bị bọn họ nắm được sơ hở trong tay, vậy thì anh chỉ còn cách nhường lại vị trí tổng giám đốc.
Diệp Hạc Phong thấy nét mặt Tố Diệp trở nên nặng nề, bèn rút trong túi áo ra một chiếc thẻ mật mã điện tử, nhìn cô: “Bố biết con rất ghét phải bước chân vào nhà họ Diệp, bắt con tới đó ở, con sẽ thấy phản cảm. Đây là thẻ mật mã mở cửa căn nhà mới, sáng nay bố vừa chọn cho con. Căn nhà này là của con, chủ nhà cũng là con. Không ai đuổi con đi, cũng không ai có quyền đuổi con đi. Nếu con không muốn gặp bố thì sau khi cầm được thẻ này hãy đổi lại mật mã. Đây là một khu nhà cao cấp đã được hoàn thiện, môi trường tốt, đi đâu cũng gần. Cầm chìa khóa, tới đó ở!”
Tố Diệp không ngờ ông lại làm vậy, nói vậy, cô nhất thời đứng ngây ngốc tại chỗ.
“Nghe lời bố! Dọn ra khỏi căn nhà của Niên Bách Ngạn, tới sống ở nhà này. Tiểu khu này đám phóng viên không vào được.” Diệp Hạc Phong chân thành nói, cuối cùng còn bổ sung một câu: “Lẽ nào, con muốn giương mắt nhìn Niên Bách Ngạn rơi vào khốn đốn?”
“Tôi…” Bờ môi Tố Diệp run rẩy.
Đương nhiên cô không muốn thấy sự nghiệp của Niên Bách Ngạn gặp phải khó khăn. Tinh Thạch chứa bao mồ hôi công sức của anh. Tới tận hôm nay cô vẫn còn nhớ rõ, lúc ở Nam Phi, anh đã phải tranh đoạt mỏ kim cương như thế nào. Những tháng ngày kinh hoàng đáng sợ đó, cô chỉ cần trải qua một lần cũng đã hồn bay phách tán, huống hồ bao năm nay anh phải qua lại Nam Phi, gặp không biết bao nhiêu nguy hiểm như vậy. Đây là sự nghiệp mà anh nhiệt tâm, cũng là sự nghiệp anh đánh đổi bằng cả tính mạng của mình. Thế nên, cô cũng sợ.
Cô sợ mình thật sự sẽ liên lụy tới Niên Bách Ngạn.
Chiếc thẻ mật mã yên lặng nằm trong tay Diệp Hạc Phong, như một món quà được bọc cẩn thận. Món quà này có thể là kẹo đường, cũng có thể là bom. Nếu cô ngoan ngoãn bước lên nhận lấy, nó sẽ là kẹo đường. Nếu cô khoác tay Niên Bách Ngạn tiếp tục bước đi, nó sẽ trở thành trái bom công phá.
Trong đầu Tố Diệp chẳng nghĩ gì tới căn nhà hào hoa kia. Nhìn chiếc chìa khóa ấy, cô chỉ thấy hình ảnh Niên Bách Ngạn khi ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc.
Thời gian tựa như đóng băng trong cái rét mướt của mùa đông.
Xung quanh cũng như đứng lặng, chỉ còn gió phần phật thổi, vang lên những tiếng ù ù không ngớt.
Nó theo màng nhĩ len vào trong tai, cả đầu Tố Diệp như bị thứ gì sắc bén quét qua, đau đớn vô cùng.
Niên Bách Ngạn đứng bên cạnh vẫn im lặng. Đôi mắt anh sâu thẳm, không một chút lay động.
Tố Diệp trầm ngâm rất lâu, cuối cùng, sải bước về phía trước.
Một giây sau, Niên Bách Ngạn đã giơ tay chặn trước mặt cô.
Tố Diệp đột ngột dừng bước.
Diệp Hạc Phong dĩ nhiên không hề vui, ông gầm lên: “Niên Bách Ngạn!”
Niên Bách Ngạn vẫn tiếp tục ngăn Tố Diệp lại, nhìn thẳng vào mắt Diệp Hạc Phong: “Hôm nay, đừng ai nghĩ tới chuyện đưa cô ấy đi.” Dứt lời, anh quay đầu nhìn Tố Diệp, đôi mắt rất kiên định: “Cả em cũng không được!”
Ngữ điệu của anh không cao, như một mặt biển rộng lớn, im ắng, không một gợn sóng, nhưng trong đôi mắt sóng ngầm đang dâng cao. Sức mạnh trầm ổn và bá đạo của người đàn ông ập xuống, đè nặng lên cô.
Tố Diệp ngẩn người nhìn anh, để mặc anh dắt tay mình đi về phía xe ô tô.
Đằng sau vẫn là tiếng quát của Diệp Hạc Phong: “Tiểu Diệp! Con hãy nghĩ cho kỹ đi!”
Tố Diệp một lần nữa dừng bước, vô thức nhìn sang Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn buông tay cô ra, đi tới bên ghế phụ, giơ tay mở cửa xe, nhìn cô nói từng câu từng chữ: “Bất luận là khi nào em cũng sẽ không rời xa anh. Câu này em vẫn thường nói với anh. Tố Diệp! Em nói lời thì phải giữ lời!”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, đi theo anh!” Niên Bách Ngạn không cho phép cô cự tuyệt.
Tố Diệp nắm chặt tay lại, dường như đã hạ quyết tâm, quay lại nói với Diệp Hạc Phong: “Lúc nhỏ tôi chưa bao giờ đòi thứ gì của ông, thì lớn lên cũng vậy thôi. Cho dù sự việc có tồi tệ hơn nữa, tôi cũng sẽ ở bên cạnh anh ấy.”
“Tiểu Diệp!”
“Ông không cần khuyên tôi nữa, tôi sẽ không theo ông về đâu.” Thái độ của Tố Diệp rất dứt khoát, nói xong cô liền lên xe.
Bờ môi Niên Bách Ngạn giờ mới thả lỏng đôi chút. Anh đóng cửa xe lại. Sau khi ngước mắt nhìn Diệp Hạc Phong, anh nói thêm một tiếng xin lỗi rồi vòng sang bên cạnh, mở cửa, lên xe.
Diệp Hạc Phong đứng trong gió lạnh, vừa tức giận vừa lo lắng.
Trong không khí chỉ còn lại mùi khói xe…
Trời đã sắp tối mà Diệp Lan không bật đèn, cả gian phòng chìm trong bóng tối âm u, chỉ còn màn hình máy tính phát ra thứ ánh sáng ảm đạm.
Gương mặt cô gần như dán sát vào màn hình, đồng thời bật mấy trang web lên xem.
Nội dung đều là những thông tin liên quan tới bọn tội phạm ma túy ở khu vực tam giác vàng.
Chỉ tiếc là, những thông tin cô thu thập được đa phần đều là tin cũ, không có một chút tin tức nào gần đây. Cô không bỏ cuộc, bắt đầu vượt tường lửa điều tra các trang web nước ngoài, thử áp dụng các cách đường vòng để có được tin mới nhất.
Nhưng ngay cả những trang web nước ngoài cũng không giới thiệu quá nhiều, đại bộ phận đều là tin từ những năm trước hoặc vài tháng trước.
Cuối cùng Diệp Lan cũng đành chịu.
Cô lại cầm điện thoại, gọi vào số của Tố Khải, vẫn tắt máy.
Từ khi anh đi Vân Nam cho tới giờ, không có một chút tin tức gì. Diệp Lan vẫn đang đợi điện thoại của anh, cho dù chỉ là một tin nhắn thôi cũng được. Nhưng điện thoại của cô vang lên vô số lần, chưa bao giờ là anh gọi tới.
Còn nếu cô gọi tới thì kết quả luôn luôn là: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện giờ đã tắt máy.
Từ sau khi cô và Tố Khải xác định quan hệ yêu đương, không phải Tố Khải chưa bao giờ đi công tác xa, nhưng ít nhất cũng đều liên lạc với cô trong khoảng thời gian đó để cô yên tâm. Vậy mà lần này, anh lại chẳng có một chút thông tin gì.
Là ai nói, không có tin gì tức là tin tốt?
Chí ít thì bây giờ cô cảm thấy vô cùng hoang mang bất an.
Nhiệm vụ của Tố Khải nguy hiểm biết bao. Tuy rằng cô chưa từng tham gia cũng chưa được chứng kiến, nhưng khoảng thời gian này cô cũng xem không ít những bộ phim kiểu đó. Khi viên đạn lướt qua không trung, hệt như một ngôi sao băng. Diệp Lan chỉ lo trong thực tế cũng sẽ xuất hiện những “ngôi sao băng” như vậy, sợ rằng nó sẽ trúng vào người Tố Khải.
Diệp Lan càng nghĩ càng thấy sợ hãi. Cô siết chặt điện thoại, đứng bật dậy, cầm túi xách xông ra khỏi nhà.
Ở ngã rẽ tầng hai vừa hay cô bắt gặp Nguyễn Tuyết Cầm cũng xuống nhà. Thấy cô vội vội vàng vàng, lại ăn mặc rất chỉnh tề, Nguyễn Tuyết Cầm bèn nhíu mày hỏi: “Tới giờ ăn tối rồi, con còn định đi đâu?”
“Con không đói, con ra ngoài một lát.” Diệp Lan gấp rút đi xuống.
Nguyễn Tuyết Cầm giữ cô lại, nghiêm mặt nói: “Giờ trong nhà đã rất loạn rồi, con ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ, đừng có gây thêm phiền phức nữa!”
“Aiya, mẹ! Con chỉ là con gái, gây được phiền phức gì chứ? Con có chuyện gấp thật, cũng thật sự muốn giảm béo, bữa tối con không ăn nữa.” Diệp Lan vội vàng nói mấy câu vừa làm nũng vừa có chút lấp liếm, vùng khỏi tay Nguyễn Tuyết Cầm rồi chạy mất.
Nguyễn Tuyết Cầm không biết làm sao, chỉ biết hét lên sau lưng cô: “Đừng về muộn quá đấy!”
“Con biết rồi!” Diệp Lan vừa nói vừa chạy ra khỏi nhà…
Từ lúc lên xe cho tới giờ, tâm trạng của Tố Diệp vẫn chưa bình ổn lại được. Đầu óc cô vẫn còn suy nghĩ chuyện trong tiểu khu ban nãy, không ngừng hiện lên hình ảnh hàng loạt trứng gà, rau cải, khoai tay bị ném về phía Niên Bách Ngạn. Máy ảnh trong tay đám phóng viên đó trở thành hung khí giết người, để cô hiểu rằng, thì ra ống kính của nhà báo không phải chỉ là công cụ để nói lên lẽ phải.
Tố Diệp nghiến răng kèn kẹt.
Khoai tây!
Đáng chết! Cô chợt nhớ lại câu Niên Bách Ngạn đã nói trong nhà bếp lúc trước: Lãng phí là hành vi đáng xấu hổ! Cô lặp lại lần nữa, cũng tự thừa nhận mình không nhiều tuổi, nhiều kinh nghiệm sống bằng các ông chú bà cô trong tiểu khu, tại sao đến một đạo lý chính cô còn hiểu mà những người già như họ lại không hiểu? Cô đã đo bằng mắt kích thước của mấy củ khoai tây ấy, đủ để làm một món chay. Đương nhiên, nếu thêm cả ớt xanh thì có thể thêm nửa đĩa nữa.
Đang bực dọc, cô bỗng nghe thấy Niên Bách Ngạn khẽ lên tiếng: “Lấy cho anh khăn giấy!”
Lúc này Tố Diệp mới phản ứng lại, mở hộp dụng cụ theo hướng tay anh chỉ, lấy khăn giấy ra, chủ động lau những vết bẩn trên áo sơ mi của anh, nói trong phẫn nộ: “Em chỉ muốn quay lại chửi nhau với họ một trận!”
“Có hai loại người chúng ta không cần phải lãng phí thời gian với họ.” Niên Bách Ngạn giơ tay nới lỏng cà vạt, tháo ra, rồi cuộn lại ném ra ghế sau: “Một là đám người bị lợi dụng, hai là loại người chỉ thích xem trò náo nhiệt, rảnh rỗi kiếm thêm việc.”
“Em không nghĩ trên đời có người nhàn rỗi thế đấy!” Tố Diệp lại rút lia lịa thêm mấy tờ giấy nữa, chà thật mạnh lên vạt áo của anh, cắn chặt răng.
Niên Bách Ngạn chỉ điềm tĩnh trả lời: “Họ rất không may thỏa mãn cả hai yêu cầu trên, thế nên cho dù em có tức giận với họ cũng vô ích mà thôi.”
Tố Diệp dừng tay lại: “Anh nghi ngờ ai?”
Niên Bách Ngạn trầm mặc giây lát, trong đôi mắt sâu chợt lướt qua một tia sáng u tối, rồi chẳng mấy chốc tạo thành những gợn sóng lăn tăn như chim yến vỗ cánh bay qua mặt hồ phẳng lặng. Một lúc sau, anh khẽ mỉm cười, nhìn cô: “Xem ra em đã loại trừ kẻ tình nghi Nguyễn Tuyết Mạn rồi.”
Tố Diệp nắm chặt tờ giấy trong tay, một lúc sau cô thở dài, vứt đống giấy bẩn vào trong một chiếc túi nhỏ.
“Nói thật lòng, em cực kỳ mong rằng chuyện lần này là do bà ta làm, như vậy em càng có lý do đánh nhau với bà ta một trận. Nhưng bình tĩnh lại em cũng đã suy nghĩ, Nguyễn Tuyết Mạn đã thừa nhận chuyện thông đồng với Tiểu Nhã lấy trộm chìa khóa nhà thì có cần phải giấu giếm chuyện ảnh nóng không?”
Niên Bách Ngạn ngẫm nghĩ gì đó: “Có lẽ chuyện này không đơn giản như chúng ta tưởng.”
“Ý của anh là…”
Niên Bách Ngạn nhìn cô, cười nhạt rồi giơ tay ra: “Đưa khăn giấy cho anh!”
Hử?
Tố Diệp ngơ ngẩn vài giây rồi ngoan ngoãn đưa cho anh.
Anh đón lấy, nhưng lại mở cửa bước xuống xe.
Tố Diệp bên này vẫn còn đang đợi câu trả lời của anh, cứ đờ đẫn nhìn anh đi tới trước mui xe, dùng giấy lau sạch vết bẩn trên kính.
Cô chớp chớp mắt, một giây sau cũng đẩy cửa đi xuống: “Anh còn chưa nói hết câu mà.”
“Nói gì cơ?” Niên Bách Ngạn cũng không hiểu.
Gió đông âm u lạnh lẽo thổi qua, Tố Diệp kéo chặt quần áo lại, đi tới trước mặt anh: “Anh vừa nói sự việc không đơn giản như chúng ta tưởng.”
“Hết rồi!” Niên Bách Ngạn vo tròn đống giấy lại, nói nhẹ bẫng.
“Hả?” Lôgíc kiểu gì đây?
“Mau lên xe đi, lạnh lắm đấy!” Niên Bách Ngạn đẩy cô một cái: “Đã nói với em rồi, việc bây giờ em cần làm là bịt chặt hai tai, coi như không nghe thấy chuyện bên ngoài, đừng tò mò nhiều như thế.”
“Nhưng nữ chính trong ảnh là em cơ mà.” Cô thử cướp lại quyền chủ động.
Niên Bách Ngạn nhìn cô, thấy môi cô tái đi vì lạnh, anh mở thẳng cửa ghế phụ, ra lệnh: “Lên xe!”
Không hỏi được câu trả lời, tuy rằng cô không cam lòng nhưng cũng tuyệt đối không có khuynh hướng thích tự ngược. Gió lạnh ngoài xe đã thổi bay hết dũng khí muốn hỏi rõ ngọn ngành của cô. Trở về xe, gió ấm bên trong cuối cùng cũng giúp cô hoàn hồn trở lại.
Đợi ở trong xe một lát, mãi vẫn không thấy Niên Bách Ngạn đi vào, đang cọ hai chân vào nhau, Tố Diệp bỗng cảm thấy kỳ lạ. Cô nhìn ra ngoài qua kính chắn gió, liền thấy anh đang đứng lặng trước mũi xe, bất động đón nắng, sống lưng kiêu ngạo thẳng tắp đến cứng đờ.
Tố Diệp hơi nghiêng đầu, nhìn qua Niên Bách Ngạn, một giây sau cũng chết sững.
Lối vào của con ngõ không biết từ lúc nào đã bị chặn đứng bởi một chiếc xe. Cửa xe mở ra, một người từ trên bước xuống. Bước chân của người đó đã không còn nhanh nhẹn nhưng vô cũng kiên định. Từng tiếng gậy cộp cộp đập xuống mặt đất, phía sau còn có hai vệ sỹ.
Người tới không phải ai khác, chính là Diệp Hạc Phong.
Gió thổi tóc ông tung bay, mái tóc trắng trên đầu trở nên rối loạn, nhưng không hề mất đi vẻ uy nghiêm.
Tố Diệp không biết tại sao ông lại tới, nhưng nhìn sống lưng cứng đờ của Niên Bách Ngạn, cô cũng đoán ra bầu không khí bên ngoài cực kỳ căng thẳng. Cô chợt nghĩ tới những lời Diệp Hạc Phong đã nói khi còn ở nhà họ Diệp. Trong lòng Diệp Hạc Phong, thủ phạm chính gây ra vụ ảnh nóng này chính là Niên Bách Ngạn.
Một tiếng chuông cảnh tỉnh vang lên trong lòng, khiến cô cảm thấy bất an sâu sắc.
Vội vàng mở cửa đi xuống, cô vừa bước tới bên cạnh Niên Bách Ngạn đã thấy anh chau mày, khẽ ra lệnh: “Mau quay về xe!”
“Không!” Tố Diệp đứng bên anh, ương bướng đáp lại. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, cô cũng phải cùng anh đối mặt.
Niên Bách Ngạn nghe xong, nét mặt lại càng nhăn lại.
Còn lúc này, Diệp Hạc Phong đã đi tới, dừng bước cách họ tầm trên dưới hai mét, dùng một ánh mắt uy quyền và nghiêm nghị liếc qua Niên Bách Ngạn rồi dừng lại trên người Tố Diệp, biểu cảm không vui lan tràn trong đôi mắt.
Ông không nói gì nhiều với Niên Bách Ngạn, chỉ hơi quay đầu ra lệnh: “Đưa cô chủ lên xe!”
Người vệ sỹ phía sau chẳng nói chẳng rằng, lập tức nhằm thẳng về phía Tố Diệp.
Tố Diệp còn chưa kịp làm gì cánh tay đã bị hai người họ giữ chặt, tư thế như dẫn giải phạm nhân ra pháp trường. Tim cô run lên, đang định thể hiện chút võ nghệ của bản thân thì Niên Bách Ngạn bên cạnh đã có hành động. Anh giơ một cánh tay ra, chặn ngay trước mặt Tố Diệp, giọng nói trầm thấp vang lên sự thiếu kiên nhẫn: “Buông tay ra!”
Thanh âm của anh rất lạnh, thậm chí còn rét buốt hơn cả những làn gió đông đang quét qua mặt.
Những người vệ sỹ dĩ nhiên cũng quen Niên Bách Ngạn. Nghe anh hét lên như vậy, họ nhất thời không dám manh động nữa.
Diệp Hạc Phong thấy vậy, càng phẫn nộ gào lên: “Còn đứng đờ ra đó làm gì? Dẫn cô chủ lên xe!”
“Vâng, thưa chủ tịch!” Lần này bọn họ không quan tâm nhiều như thế được nữa, đành phải dùng biện pháp mạnh.
Nhưng một giây sau, Niên Bách Ngạn đã hất mạnh tay họ ra, một tay kéo Tố Diệp lại như bắt một con gà con, ngay sau đó cơ thể cao lớn chặn ngay trước mặt Tố Diệp.
Mấy người vệ sỹ khó xử, họ không dám mạnh tay đánh lại Niên Bách Ngạn.
“Niên Bách Ngạn! Con muốn làm phản phải không?” Diệp Hạc Phong phẫn nộ, chống mạnh cây gậy xuống mặt đất.
Tim Tố Diệp cũng theo đó đập thình thịch. Không biết vì gió đông ào tới bất ngờ hay vì không khí căng ra như dây đàn giờ phút này.
Cô đứng sau lưng Niên Bách Ngạn, thế nên không nhìn được biểu cảm của anh, chỉ nghe thấy giọng nói đầy kiên quyết: “Rất xin lỗi chủ tịch, Diệp Diệp phải đi với con!”
Gió thổi vào mặt tuy lạnh, nhưng Tố Diệp lại cảm thấy có một hơi ấm len lỏi từng chút một vào tim. Cô biết trong hoàn cảnh này bỗng nhiên lại có cảm giác này là không phù hợp, nhưng khi nghe được ngữ khí và thái độ của Niên Bách Ngạn khi khẳng định phải đưa cô đi là cô lại thấy rất hạnh phúc.
Nhưng, sắc mặt Diệp Hạc Phong thì thay đổi, thậm chí có thể nói là tái mét. Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày sâu hoắm lại, ánh mắt ông như hai ngọn đuốc hừng hực cháy, hét lên dữ dằn: “Nếu không phải tại con, sự việc có ầm ĩ đến mức này hay không? Bách Ngạn! Trước giờ trong suy nghĩ của bố, con luôn là người làm việc có chừng mực, biết suy nghĩ, tại sao lại phạm phải một sai lầm không thể tha thứ như thế này? Bây giờ tin đồn rầm rộ khắp mọi nơi, con tưởng con đang bảo vệ Diệp Diệp sao? Con đang hại nó! Chính con đang đẩy nó vào hố lửa!”
“Lỗi lầm của con, con sẽ chịu trách nhiệm, nhưng Diệp Diệp tuyệt đối không thể đi.” Niên Bách Ngạn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, quyết đoán, ngữ điệu thản nhiên cũng toát lên một chút lạnh lẽo.
Diệp Hạc Phong thì hoàn toàn nổi điên: “Nếu con thật sự muốn tốt cho nó thì khoảng thời gian này không được phép gặp mặt nó, không được phép qua lại với nó! Đợi mọi việc lắng xuống rồi hẵng tính tiếp! Lẽ nào con không biết bây giờ Tinh Thạch cũng đang gián tiếp chịu ảnh hưởng sao?”
“Nếu chủ tịch tin tưởng con, chuyện công ty con sẽ giải quyết, Diệp Diệp con vẫn phải bảo vệ.” Niên Bách Ngạn không hề nao núng.
“Con giải quyết? Con lấy cái gì để giải quyết? Bây giờ cách giải quyết tốt nhất là tránh xa Tiểu Diệp ra!” Diệp Hạc Phong cắn chặt răng.
Niên Bách Ngạn đứng thẳng đón gió, vầng trán anh rộng mà cương nghị, vững như bàn thạch. Đợi Diệp Hạc Phong nói hết, anh mới kính cẩn cúi người, khẽ đáp: “Con xin lỗi!”
Giờ phút này hoàn toàn có thể dùng từ “tức giận sôi sục” để hình dung Diệp Hạc Phong, cả người ông cũng run lên bần bật.
Tố Diệp hơi di chuyển tầm mắt, lướt qua người Diệp Hạc Phong. Không hiểu sao, nhìn ông đứng trong gió rét, mái tóc bạc trắng, cả người run rẩy, như có một lưỡi dao xoẹt qua trái tim cô, sau đó nỗi đau ấy lặng lẽ lan ra, dần dần lấp đầy trái tim.
Diệp Hạc Phong nhìn Niên Bách Ngạn rất lâu, thấy thái độ của anh kiên quyết, ông bèn hướng sang Tố Diệp, cố nén giận, dịu giọng nói: “Tiểu Diệp! Theo bố lên xe!”
Tố Diệp nhìn ông, lắc đầu không hề do dự.
Diệp Hạc Phong cũng không sốt sắng: “Con ngoan ngoãn theo bố lên xe, bố sẽ bảo đảm cho vị trí của Niên Bách Ngạn ở công ty.”
Câu nói ấy quả thực đã làm Tố Diệp sững người.
Niên Bách Ngạn nhíu mày.
Một lúc sau cô mới lên tiếng: “Tôi không hiểu ý của ông.”
“Chuyện ảnh nóng bị tung ra, xôn xao nhốn nháo đến mức này cũng phải có người ra mặt chịu trách nhiệm chứ? Con đi theo bố, chỉ cần từ nay không tiếp xúc với nó nữa, thì cả nó và công ty đều sẽ qua được nạn này. Nhưng nếu con còn tiếp tục ở bên cạnh nó, sự việc sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, tương lai còn rất nhiều tình huống phát sinh, trở tay không kịp. Vậy thì, nó có tư cách gì tiếp tục ngồi lại vị trí tổng giám đốc của Tinh Thạch đây?” Lúc này mỗi chữ Diệp Hạc Phong nói đều đầy lý trí.
Tố Diệp cảm thấy da đầu mình cũng đang bị gió thổi vù vù. Lời nói của Diệp Hạc Phong tuy tàn nhẫn, thậm chí còn có chút uy hiếp, nhưng cô biết, mỗi câu nói đều là sự thật.
Nếu việc này càng ngày càng lớn thêm, thì địa vị của Niên Bách Ngạn ở Tinh Thạch cũng sẽ gặp nguy hiểm. Tuy rằng Tinh Thạch còn có cổ phần của anh, nhưng trước đây vì một số chuyện cũng đã khiến đám cổ đông có tâm lý đề phòng. Tầng lớp quản lý của Tinh Thạch liệu có vì chuyện này mà làm một cuộc thanh lọc hay không, không ai có thể nói trước. Một khi bị bọn họ nắm được sơ hở trong tay, vậy thì anh chỉ còn cách nhường lại vị trí tổng giám đốc.
Diệp Hạc Phong thấy nét mặt Tố Diệp trở nên nặng nề, bèn rút trong túi áo ra một chiếc thẻ mật mã điện tử, nhìn cô: “Bố biết con rất ghét phải bước chân vào nhà họ Diệp, bắt con tới đó ở, con sẽ thấy phản cảm. Đây là thẻ mật mã mở cửa căn nhà mới, sáng nay bố vừa chọn cho con. Căn nhà này là của con, chủ nhà cũng là con. Không ai đuổi con đi, cũng không ai có quyền đuổi con đi. Nếu con không muốn gặp bố thì sau khi cầm được thẻ này hãy đổi lại mật mã. Đây là một khu nhà cao cấp đã được hoàn thiện, môi trường tốt, đi đâu cũng gần. Cầm chìa khóa, tới đó ở!”
Tố Diệp không ngờ ông lại làm vậy, nói vậy, cô nhất thời đứng ngây ngốc tại chỗ.
“Nghe lời bố! Dọn ra khỏi căn nhà của Niên Bách Ngạn, tới sống ở nhà này. Tiểu khu này đám phóng viên không vào được.” Diệp Hạc Phong chân thành nói, cuối cùng còn bổ sung một câu: “Lẽ nào, con muốn giương mắt nhìn Niên Bách Ngạn rơi vào khốn đốn?”
“Tôi…” Bờ môi Tố Diệp run rẩy.
Đương nhiên cô không muốn thấy sự nghiệp của Niên Bách Ngạn gặp phải khó khăn. Tinh Thạch chứa bao mồ hôi công sức của anh. Tới tận hôm nay cô vẫn còn nhớ rõ, lúc ở Nam Phi, anh đã phải tranh đoạt mỏ kim cương như thế nào. Những tháng ngày kinh hoàng đáng sợ đó, cô chỉ cần trải qua một lần cũng đã hồn bay phách tán, huống hồ bao năm nay anh phải qua lại Nam Phi, gặp không biết bao nhiêu nguy hiểm như vậy. Đây là sự nghiệp mà anh nhiệt tâm, cũng là sự nghiệp anh đánh đổi bằng cả tính mạng của mình. Thế nên, cô cũng sợ.
Cô sợ mình thật sự sẽ liên lụy tới Niên Bách Ngạn.
Chiếc thẻ mật mã yên lặng nằm trong tay Diệp Hạc Phong, như một món quà được bọc cẩn thận. Món quà này có thể là kẹo đường, cũng có thể là bom. Nếu cô ngoan ngoãn bước lên nhận lấy, nó sẽ là kẹo đường. Nếu cô khoác tay Niên Bách Ngạn tiếp tục bước đi, nó sẽ trở thành trái bom công phá.
Trong đầu Tố Diệp chẳng nghĩ gì tới căn nhà hào hoa kia. Nhìn chiếc chìa khóa ấy, cô chỉ thấy hình ảnh Niên Bách Ngạn khi ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc.
Thời gian tựa như đóng băng trong cái rét mướt của mùa đông.
Xung quanh cũng như đứng lặng, chỉ còn gió phần phật thổi, vang lên những tiếng ù ù không ngớt.
Nó theo màng nhĩ len vào trong tai, cả đầu Tố Diệp như bị thứ gì sắc bén quét qua, đau đớn vô cùng.
Niên Bách Ngạn đứng bên cạnh vẫn im lặng. Đôi mắt anh sâu thẳm, không một chút lay động.
Tố Diệp trầm ngâm rất lâu, cuối cùng, sải bước về phía trước.
Một giây sau, Niên Bách Ngạn đã giơ tay chặn trước mặt cô.
Tố Diệp đột ngột dừng bước.
Diệp Hạc Phong dĩ nhiên không hề vui, ông gầm lên: “Niên Bách Ngạn!”
Niên Bách Ngạn vẫn tiếp tục ngăn Tố Diệp lại, nhìn thẳng vào mắt Diệp Hạc Phong: “Hôm nay, đừng ai nghĩ tới chuyện đưa cô ấy đi.” Dứt lời, anh quay đầu nhìn Tố Diệp, đôi mắt rất kiên định: “Cả em cũng không được!”
Ngữ điệu của anh không cao, như một mặt biển rộng lớn, im ắng, không một gợn sóng, nhưng trong đôi mắt sóng ngầm đang dâng cao. Sức mạnh trầm ổn và bá đạo của người đàn ông ập xuống, đè nặng lên cô.
Tố Diệp ngẩn người nhìn anh, để mặc anh dắt tay mình đi về phía xe ô tô.
Đằng sau vẫn là tiếng quát của Diệp Hạc Phong: “Tiểu Diệp! Con hãy nghĩ cho kỹ đi!”
Tố Diệp một lần nữa dừng bước, vô thức nhìn sang Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn buông tay cô ra, đi tới bên ghế phụ, giơ tay mở cửa xe, nhìn cô nói từng câu từng chữ: “Bất luận là khi nào em cũng sẽ không rời xa anh. Câu này em vẫn thường nói với anh. Tố Diệp! Em nói lời thì phải giữ lời!”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, đi theo anh!” Niên Bách Ngạn không cho phép cô cự tuyệt.
Tố Diệp nắm chặt tay lại, dường như đã hạ quyết tâm, quay lại nói với Diệp Hạc Phong: “Lúc nhỏ tôi chưa bao giờ đòi thứ gì của ông, thì lớn lên cũng vậy thôi. Cho dù sự việc có tồi tệ hơn nữa, tôi cũng sẽ ở bên cạnh anh ấy.”
“Tiểu Diệp!”
“Ông không cần khuyên tôi nữa, tôi sẽ không theo ông về đâu.” Thái độ của Tố Diệp rất dứt khoát, nói xong cô liền lên xe.
Bờ môi Niên Bách Ngạn giờ mới thả lỏng đôi chút. Anh đóng cửa xe lại. Sau khi ngước mắt nhìn Diệp Hạc Phong, anh nói thêm một tiếng xin lỗi rồi vòng sang bên cạnh, mở cửa, lên xe.
Diệp Hạc Phong đứng trong gió lạnh, vừa tức giận vừa lo lắng.
Trong không khí chỉ còn lại mùi khói xe…
Trời đã sắp tối mà Diệp Lan không bật đèn, cả gian phòng chìm trong bóng tối âm u, chỉ còn màn hình máy tính phát ra thứ ánh sáng ảm đạm.
Gương mặt cô gần như dán sát vào màn hình, đồng thời bật mấy trang web lên xem.
Nội dung đều là những thông tin liên quan tới bọn tội phạm ma túy ở khu vực tam giác vàng.
Chỉ tiếc là, những thông tin cô thu thập được đa phần đều là tin cũ, không có một chút tin tức nào gần đây. Cô không bỏ cuộc, bắt đầu vượt tường lửa điều tra các trang web nước ngoài, thử áp dụng các cách đường vòng để có được tin mới nhất.
Nhưng ngay cả những trang web nước ngoài cũng không giới thiệu quá nhiều, đại bộ phận đều là tin từ những năm trước hoặc vài tháng trước.
Cuối cùng Diệp Lan cũng đành chịu.
Cô lại cầm điện thoại, gọi vào số của Tố Khải, vẫn tắt máy.
Từ khi anh đi Vân Nam cho tới giờ, không có một chút tin tức gì. Diệp Lan vẫn đang đợi điện thoại của anh, cho dù chỉ là một tin nhắn thôi cũng được. Nhưng điện thoại của cô vang lên vô số lần, chưa bao giờ là anh gọi tới.
Còn nếu cô gọi tới thì kết quả luôn luôn là: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện giờ đã tắt máy.
Từ sau khi cô và Tố Khải xác định quan hệ yêu đương, không phải Tố Khải chưa bao giờ đi công tác xa, nhưng ít nhất cũng đều liên lạc với cô trong khoảng thời gian đó để cô yên tâm. Vậy mà lần này, anh lại chẳng có một chút thông tin gì.
Là ai nói, không có tin gì tức là tin tốt?
Chí ít thì bây giờ cô cảm thấy vô cùng hoang mang bất an.
Nhiệm vụ của Tố Khải nguy hiểm biết bao. Tuy rằng cô chưa từng tham gia cũng chưa được chứng kiến, nhưng khoảng thời gian này cô cũng xem không ít những bộ phim kiểu đó. Khi viên đạn lướt qua không trung, hệt như một ngôi sao băng. Diệp Lan chỉ lo trong thực tế cũng sẽ xuất hiện những “ngôi sao băng” như vậy, sợ rằng nó sẽ trúng vào người Tố Khải.
Diệp Lan càng nghĩ càng thấy sợ hãi. Cô siết chặt điện thoại, đứng bật dậy, cầm túi xách xông ra khỏi nhà.
Ở ngã rẽ tầng hai vừa hay cô bắt gặp Nguyễn Tuyết Cầm cũng xuống nhà. Thấy cô vội vội vàng vàng, lại ăn mặc rất chỉnh tề, Nguyễn Tuyết Cầm bèn nhíu mày hỏi: “Tới giờ ăn tối rồi, con còn định đi đâu?”
“Con không đói, con ra ngoài một lát.” Diệp Lan gấp rút đi xuống.
Nguyễn Tuyết Cầm giữ cô lại, nghiêm mặt nói: “Giờ trong nhà đã rất loạn rồi, con ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ, đừng có gây thêm phiền phức nữa!”
“Aiya, mẹ! Con chỉ là con gái, gây được phiền phức gì chứ? Con có chuyện gấp thật, cũng thật sự muốn giảm béo, bữa tối con không ăn nữa.” Diệp Lan vội vàng nói mấy câu vừa làm nũng vừa có chút lấp liếm, vùng khỏi tay Nguyễn Tuyết Cầm rồi chạy mất.
Nguyễn Tuyết Cầm không biết làm sao, chỉ biết hét lên sau lưng cô: “Đừng về muộn quá đấy!”
“Con biết rồi!” Diệp Lan vừa nói vừa chạy ra khỏi nhà…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.