Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 7 - Chương 340: Em biết em điên rồi
Ân Tầm
03/11/2014
Nhận được điện thoại, Tố Diệp vội vã tới quán bar. Cô không lái xe. Sau khi đi xuống nhà, cô sốt sắng bắt ngay một chiếc taxi.
Đường phố về đêm thoáng đãng, không có gì trở ngại. Người tài xế cũng chốc chốc ngó cô, muốn nói chuyện làm quen. Cô chẳng còn tâm trạng nào, chỉ cảm thấy chiếc xe đi quá chậm. Chiếc điện thoại trong tay cô bị bóp chặt. Cô nhíu mày, bên tai vẫn còn vang vọng giọng nói trong cú điện thoại vừa rồi.
Là một giọng nữ rất dịu dàng, nói với cô rằng, tổng giám đốc Niên say rồi, bảo cô tới đón anh ấy.
Tố Diệp sẽ nhận ra ngay nếu đó là Hứa Đồng, nhưng không phải cô ấy.
Vậy có thể là ai?
Ai lại có thể ở bên cạnh Niên Bách Ngạn, dễ dàng cầm điện thoại cá nhân của anh?
Nghĩ tới đây, hô hấp của Tố Diệp hơi dồn dập. Từng ngón tay mảnh dẻ đâm sâu vào lòng bàn tay, để cô có thể đánh thức lý trí sắp hốt hoảng của bản thân.
Cô biết với những người đàn ông như Niên Bách Ngạn, mấy cô gái trẻ đẹp đều bâu thành từng đàn, nhào về phía anh. Không phải cô chưa từng nghĩ tới điểm này, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không dám nghĩ. Trên đời nhiều phụ nữ đẹp như vậy, những cám dỗ mà Niên Bách Ngạn phải đối mặt nhiều hơn những người đàn ông bình thường. Kỳ thực cô rất sợ anh không trụ vững trước những sự quyến rũ đó, sợ rằng anh sẽ yêu một người con gái khác.
Nhưng trong lòng vẫn còn mơ hồ một suy nghĩ rằng cô chấp nhận tin tưởng anh. Trong lòng anh chỉ có cô, cho dù có thật sự xảy ra chuyện gì đó với người phụ nữ khác, chẳng qua cũng chỉ là thỉnh thoảng vui chơi…
Cô suy nghĩ như vậy và cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mình.
Nhưng đi tới trước cửa quán bar, lúc xuống xe, hai chân cô vẫn mềm nhũn đến suýt ngã xuống đất.
Cô tìm theo số phòng đã biết.
Khoảnh khắc đẩy cánh cửa ra, cô chỉ cảm thấy mùi rượu nồng xộc thẳng vào mũi.
Trong phòng không có tiếng nhạc, chỉ có ánh đèn lập lòe, lắc lư một vẻ rất xa hoa.
Ngay sau đó, nhờ ánh đèn Tố Diệp nhìn thấy Niên Bách Ngạn đang say rượu, gục bên sofa. Cái bóng cao lớn, quen thuộc dựa vào đó. Trên chiếc bàn dài ngập ngụa những chai rượu đổ nghiêng ngả.
Điều khiến tim cô đau nhói chính là, bên cạnh anh còn có một người phụ nữ, đang cầm khăn nhẹ nhàng lau mặt cho anh.
Tố Diệp nheo mắt, quan sát người phụ nữ đang ngồi sát cạnh Niên Bách Ngạn. Trông cô ta có vẻ vẫn còn trẻ, nhưng đã vô cùng kiều diễm. Chiếc váy bó chặt trên người có phần lộn xộn, đuôi váy ngắn tới nỗi gần như có thể nhìn thấy hết.
Ánh mắt cô ta nhìn Niên Bách Ngạn toát lên một sự mê đắm thấy rõ. Còn anh vẫn nhắm nghiền, gối lên một cánh tay của cô ta, cả người bất động, để mặc cô ta lau mặt cho mình.
Áo vest của Niên Bách Ngạn được vắt một bên. Cổ áo sơ mi của anh được mở hai cúc, để lộ ra phần nào lồng ngực cơ bắp. Áo anh rõ ràng cũng nhàu nhĩ. Điều đập ngay vào mắt là, trên cổ áo còn lem vết son môi.
Tố Diệp đờ đẫn đứng đó.
Cô hiểu rằng yêu một người đàn ông như Niên Bách Ngạn, cảnh tượng này sớm muộn gì cũng sẽ gặp mấy lần. Cô cũng từng nghĩ tới hoàn cảnh mình bắt gặp, cũng cảm thấy chỉ cần không phải Niên Bách Ngạn chủ động, cô vẫn có thể bình thản đón nhận. Ai bảo cô yêu anh? Ai bảo cô si mê một người đàn ông khiến bao nhiêu phụ nữ đêm ngày mong nhớ?
Nhưng khi cảnh này thực sự xảy ra trước mặt, lồng ngực cô khó chịu như bị nổ tung. Một cơn giận không tên trào dâng, nó phá vỡ tất cả lý trí mà trước nay cô luôn tưởng tượng. Một giây sau cô sải bước đi tới, kéo người phụ nữ ngồi bên cạnh Niên Bách Ngạn dậy, hét lên giận dữ: “Cô đang làm cái gì đấy?”
Cô người mẫu không nhìn thấy có người vào phòng, thế nên khi bị nguồn sức mạnh bất thình lình ập tới xốc mình lên, cô ta giật mình. Sau khi định thần lại mới nhìn rõ người phụ nữ trước mặt. Thấy cô phẫn nộ, cô ta buông tay, chiếc khăn mặt rơi xuống đất.
“Tôi… Tôi…”
Tố Diệp chẳng thèm đoái hoài tới cô ta. Sau khi lườm cô ta một cái, cô ngồi xuống sofa, vuốt nhẹ lên gương mặt Niên Bách Ngạn, dịu dàng gọi: “Bách Ngạn…”
Niên Bách Ngạn ngồi trên ghế vẫn không có động tĩnh. Mí mắt anh chỉ hơi run run, đầu mày hơi nhíu lại, bờ môi mím chặt, xem ra anh rất khó chịu. Cô gái đứng bên cạnh dè dặt lên tiếng: “Tổng giám đốc Niên uống say lắm rồi, đi cũng không vững nữa!”
Cô ngẩng phắt lên nhìn cô ta, nói một câu đầy khủng bố: “Tôi có mắt!”
Cô ta sợ hãi rụt đầu lại, sau khi thấy cô quay đầu đi lại len lén quan sát cô.
Người đó rất đẹp, cùng là phụ nữ nhưng cô ta cũng phải ngợi khen. Rồi cô ta lại nhìn sang người đàn ông đang tựa vào ghế, một cảm giác nghẹt thở dâng lên. Chẳng trách anh lại người này là bảo bối. Một người con gái tuyệt mỹ như thế này mới xứng với anh.
Tố Diệp chẳng hơi đâu quan tâm tới ánh mắt liếc ngang liếc dọc của cô ta. Vừa vào cửa nhìn thấy cô ta, là cô biết ngay đây là “nữ ngoại vi”*. Thấy Niên Bách Ngạn đã say lắm rồi, cô tạm thời cho qua, quay đầu, giơ tay về phía cô ta: “Di động!”
*Xem lại chú thích chương 191.
Cô ta ngẩn người.
“Không phải cô định giữ lại điện thoại của Bách Ngạn để làm kỷ niệm đấy chứ? Xin lỗi nhé, trong đó chỉ có số điện thoại của một mình tôi thôi.” Tố Diệp không hề khách khí.
Cô ta đỏ bừng mặt, vội vàng đặt chiếc di động vào trong tay Tố Diệp.
Tố Diệp cầm lấy, ánh mắt bất chợt liếc thấy số tiền trên mặt bàn.
Phụ nữ vốn luôn có tâm lý ghen ghét. Cô ta cũng vậy thôi. Sau khi nhìn thấy vậy, cô ta nhanh chóng thu lại chỗ tiền đó ngay trước mặt cô, cong môi nói: “Là tổng giám đốc Niên đưa tiền để tôi chăm sóc anh ấy.”
Hai chữ “chăm sóc” ám muội vô cùng. Tố Diệp nghe mà màng nhĩ đau nhức, nhất là khi nhìn thấy cả hai người quần áo có phần lộn xộn, thì hai chữ đó thật sự là danh xứng với thực.
“Chăm sóc anh ấy?” Tố Diệp bật cười, ánh mắt nhìn cô ta chợt lạnh đi nhiều. Sau đó cô dằn mạnh từng chữ: “Cô… có tư cách sao?”
Cô ta không ngờ người đó lại nói vậy, ngỡ ngàng trong giây lát, rồi thẹn quá hóa giận: “Tổng giám đốc Niên anh ấy rất…”
Còn chưa nói hết câu, trước mắt cô ta lại xuất hiện thêm mấy tờ tiền nữa, một lần nữa khiến cô ta chết đứng.
Tiền đó là Tố Diệp đưa.
Cô cầm lấy ví tiền của Niên Bách Ngạn, rút hết số tiền còn lại bên trong đưa thẳng cho cô người mẫu, mỉm cười nhẹ nhàng: “Chỗ tiền này là tôi trả cho cô.”
Cô ta hoàn toàn ngơ ngẩn, không hiểu tại sao Tố Diệp lại làm như vậy.
“Nếu đúng là cô đã phải chăm sóc Bách Ngạn thì thật vất vả cho cô quá. Ở trên giường anh ấy là người có “khẩu vị nặng”, sợ là một chút tiền ở trên mặt bàn ban nãy không đủ để cô mua đồ về tẩm bổ cho lại sức đâu.” Tố Diệp tươi cười nhét chỗ tiền vào trong tay cô ta: “Cầm lấy chỗ tiền này! Sau này mà còn dám có ý gì với Bách Ngạn, cẩn thận tôi không khách khí với cô!”
Giọng nói vô cùng uy hiếp, quả thực khiến cô người mẫu hết hồn một phen.
Cô ta thận trọng đón lấy chỗ tiền, rồi vô thức đưa mắt nhìn Niên Bách Ngạn ngồi trên sofa.
“Còn dám nhìn? Có tin tôi móc mắt cô ra không?” Tố Diệp đứng chắn tầm nhìn của cô ta, gương mặt xinh đẹp gần như dính sát vào cô người mẫu.
Cô ta lùi ra sau một bước, cầm chặt chỗ tiền định rời đi.
“Tôi nhắc nhở cô một câu, hôm nay sau khi bước ra khỏi cánh cửa này thì phải quên hết mọi chuyện cho tôi.” Tố Diệp chậm rãi nói sau lưng cô ta: “Cô nhân lúc anh ấy say rượu mới dám động vào điện thoại của anh ấy. Tôi thì khác, bất kể lúc anh ấy say hay không say, thì điện thoại, ví tiền, tất tần tật những vật dụng riêng tư của anh ấy tôi đều có thể chạm vào. Đây là chính là sự khác nhau giữa tôi và cô, đã hiểu chưa?”
Cô người mẫu cắn chặt môi, gật đầu, rồi nhanh chóng bỏ đi.
Tất cả trở lại vẻ yên lặng vốn có. Lúc này Tố Diệp mới quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn, khẽ thở dài…
Tố Diệp gần như mới dốc hết sức lực mới đưa được Niên Bách Ngạn về nhà.
Khi hai người cùng ngã vật ra giường, cô đã mệt đến nỗi thở hồng hộc, đến sức lực giơ tay lên cũng không còn nữa.
Người đàn ông bên cạnh hơi động đậy, ư hừ một tiếng tận sâu trong cổ họng.
Cô nằm lên ngực anh, nhìn anh nhắm chặt mắt, rồi lại gọi tên anh, nghĩ bụng lát nữa sẽ nấu cho anh một ít trà giải rượu.
Niên Bách Ngạn hơi mở mắt ra: “Diệp Diệp…”
Anh lẩm bẩm tên cô.
Tố Diệp cảm thấy hơi ấm ức, bèn bò dậy, định xuống giường.
Anh bỗng nắm chặt tay cô, mơ màng nhìn cô, van nài: “Diệp Diệp! Đừng rời xa anh…”
Trái tim đau đớn, rồi cô đan tay vào tay anh, một lần nữa dựa lên ngực. Chẳng cần biết anh có nghe được hay không, cô vẫn lẩm bẩm: “Bách Ngạn! Em điên rồi phải không? Em biết là em điên rồi!”
Một câu nói thâm tình của anh đủ để xua tan tất cả ấm ức và nghi ngờ của cô. Dọc đường cô rất giận anh, giận anh đang yên đang lành tại sao lại gọi phụ nữ tới chăm sóc? Nhưng một câu “đừng rời xa anh” đó đã khiến cô cảm thấy anh vẫn rất yêu mình, lại khiến cô quyến luyến.
Cô biết là cô điên rồi.
Có những lúc cô nghĩ, có phải dù tận mắt nhìn thấy Niên Bách Ngạn tình cảm mặn nồng với người phụ nữ khác, chỉ cần anh nói anh vẫn còn cần cô, vẫn không thể rời xa cô, là cô sẽ cam tâm tình nguyện?
Tình yêu thật sự là như vậy sao?
Cô bắt đầu giống Lâm Yêu Yêu rồi sao?
Sáng hôm sau, lúc Niên Bách Ngạn tỉnh lại đã là bảy giờ sáng. Lần đầu tiên anh ngủ thêm hẳn hai tiếng đồng hồ.
Khi anh mở mắt ra, ánh sáng lờ mờ đã rọi vào phòng ngủ.
Tố Diệp nằm trong lòng anh say ngủ.
Anh cúi đầu. Anh đang mặc chiếc áo ngủ tình nhân giống hệt cô, sạch sẽ, thấm đẫm hương vị của nắng mai.
Đầu anh choáng váng mê man, có lẽ vì bữa rượu tối qua. Cùng với sự tỉnh dậy, ký ức tối qua ít nhiều cũng trở lại.
Người con gái trong lòng lẩm bẩm một tiếng, rồi cọ mặt vào ngực anh, chớt mắt đã lại ngủ thiếp đi một cách thoải mái.
Niên Bách Ngạn không nỡ gọi cô dậy. Anh cúi xuống ngắm nhìn dáng vẻ lúc cô ngủ say, khóe môi bất giác cong lên. Anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
Cô hức hức một tiếng.
Như một con vật nhỏ khiến người ta xót xa.
Niên Bách Ngạn say cả một đêm, sáng sớm tỉnh dậy là lúc dục vọng mãnh liệt nhất, cộng thêm tư thế ngủ của người con gái quá hồn nhiên. Một tiếng nức nở nhẹ nhàng đủ khiêu khích anh. Nụ hôn của anh từ từ trượt xuống, vùi sâu mặt vào cổ cô.
Có lẽ vì mấy cọng râu mới mọc trên cằm, Tố Diệp đã bị đánh thức. Cô mơ màng mở mắt ra, khi thấy ánh mắt rực lửa của anh nhìn mình, cô chợt đẩy anh ra.
Niên Bách Ngạn ôm lấy cô từ phía sau, mỉm cười: “Sao vậy?”
“Câu này em phải hỏi anh mới đúng!” Tố Diệp quay đầu, chau mày: “Tại sao tối qua anh lại uống nhiều rượu như thế?”
Niên Bách Ngạn nghĩ lại, rồi ngồi dựa vào đầu giường, cánh tay dài giơ ra kéo cô vào lòng, cười khẽ: “Anh chỉ đi uống rượu cùng Diệp Uyên thôi, rốt cuộc lại tự mình uống say!”
Tố Diệp nhìn anh nghi hoặc, một lúc sau mới nói: “Linh tinh! Em không nhìn thấy Diệp Uyên!”
“Cậu ta đi phong lưu, sung sướng rồi!” Niên Bách Ngạn thành thật báo cáo.
Tố Diệp suy nghĩ giây lát rồi chợt hiểu ra ý của Niên Bách Ngạn. Trong lòng tuy cảm thấy khó xử, nhưng cái miệng vẫn ngang ngạnh: “Thế anh thì sao? Anh thì không sung sướng, không phong lưu à?”
“Anh?” Niên Bách Ngạn khẽ nhướng mày, rồi bừng tỉnh: “Nếu anh nhớ không nhầm, chính em đón anh về mà?”
Tố Diệp cười khẩy: “Đúng rồi! Đích thân em đã tới đón tổng giám đốc Niên về nhà đấy.”
Niên Bách Ngạn nhìn cô, thấy nụ cười của cô có gì không ổn, anh lại hỏi: “Còn gì nữa?”
“Thông minh đấy! Cũng biết là em chưa nói hết câu.” Tố Diệp sát lại gần anh, bờ môi gần dính vào môi anh: “Bên cạnh anh còn có một cô gái lẳng lơ phong tình!”
Đường phố về đêm thoáng đãng, không có gì trở ngại. Người tài xế cũng chốc chốc ngó cô, muốn nói chuyện làm quen. Cô chẳng còn tâm trạng nào, chỉ cảm thấy chiếc xe đi quá chậm. Chiếc điện thoại trong tay cô bị bóp chặt. Cô nhíu mày, bên tai vẫn còn vang vọng giọng nói trong cú điện thoại vừa rồi.
Là một giọng nữ rất dịu dàng, nói với cô rằng, tổng giám đốc Niên say rồi, bảo cô tới đón anh ấy.
Tố Diệp sẽ nhận ra ngay nếu đó là Hứa Đồng, nhưng không phải cô ấy.
Vậy có thể là ai?
Ai lại có thể ở bên cạnh Niên Bách Ngạn, dễ dàng cầm điện thoại cá nhân của anh?
Nghĩ tới đây, hô hấp của Tố Diệp hơi dồn dập. Từng ngón tay mảnh dẻ đâm sâu vào lòng bàn tay, để cô có thể đánh thức lý trí sắp hốt hoảng của bản thân.
Cô biết với những người đàn ông như Niên Bách Ngạn, mấy cô gái trẻ đẹp đều bâu thành từng đàn, nhào về phía anh. Không phải cô chưa từng nghĩ tới điểm này, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không dám nghĩ. Trên đời nhiều phụ nữ đẹp như vậy, những cám dỗ mà Niên Bách Ngạn phải đối mặt nhiều hơn những người đàn ông bình thường. Kỳ thực cô rất sợ anh không trụ vững trước những sự quyến rũ đó, sợ rằng anh sẽ yêu một người con gái khác.
Nhưng trong lòng vẫn còn mơ hồ một suy nghĩ rằng cô chấp nhận tin tưởng anh. Trong lòng anh chỉ có cô, cho dù có thật sự xảy ra chuyện gì đó với người phụ nữ khác, chẳng qua cũng chỉ là thỉnh thoảng vui chơi…
Cô suy nghĩ như vậy và cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mình.
Nhưng đi tới trước cửa quán bar, lúc xuống xe, hai chân cô vẫn mềm nhũn đến suýt ngã xuống đất.
Cô tìm theo số phòng đã biết.
Khoảnh khắc đẩy cánh cửa ra, cô chỉ cảm thấy mùi rượu nồng xộc thẳng vào mũi.
Trong phòng không có tiếng nhạc, chỉ có ánh đèn lập lòe, lắc lư một vẻ rất xa hoa.
Ngay sau đó, nhờ ánh đèn Tố Diệp nhìn thấy Niên Bách Ngạn đang say rượu, gục bên sofa. Cái bóng cao lớn, quen thuộc dựa vào đó. Trên chiếc bàn dài ngập ngụa những chai rượu đổ nghiêng ngả.
Điều khiến tim cô đau nhói chính là, bên cạnh anh còn có một người phụ nữ, đang cầm khăn nhẹ nhàng lau mặt cho anh.
Tố Diệp nheo mắt, quan sát người phụ nữ đang ngồi sát cạnh Niên Bách Ngạn. Trông cô ta có vẻ vẫn còn trẻ, nhưng đã vô cùng kiều diễm. Chiếc váy bó chặt trên người có phần lộn xộn, đuôi váy ngắn tới nỗi gần như có thể nhìn thấy hết.
Ánh mắt cô ta nhìn Niên Bách Ngạn toát lên một sự mê đắm thấy rõ. Còn anh vẫn nhắm nghiền, gối lên một cánh tay của cô ta, cả người bất động, để mặc cô ta lau mặt cho mình.
Áo vest của Niên Bách Ngạn được vắt một bên. Cổ áo sơ mi của anh được mở hai cúc, để lộ ra phần nào lồng ngực cơ bắp. Áo anh rõ ràng cũng nhàu nhĩ. Điều đập ngay vào mắt là, trên cổ áo còn lem vết son môi.
Tố Diệp đờ đẫn đứng đó.
Cô hiểu rằng yêu một người đàn ông như Niên Bách Ngạn, cảnh tượng này sớm muộn gì cũng sẽ gặp mấy lần. Cô cũng từng nghĩ tới hoàn cảnh mình bắt gặp, cũng cảm thấy chỉ cần không phải Niên Bách Ngạn chủ động, cô vẫn có thể bình thản đón nhận. Ai bảo cô yêu anh? Ai bảo cô si mê một người đàn ông khiến bao nhiêu phụ nữ đêm ngày mong nhớ?
Nhưng khi cảnh này thực sự xảy ra trước mặt, lồng ngực cô khó chịu như bị nổ tung. Một cơn giận không tên trào dâng, nó phá vỡ tất cả lý trí mà trước nay cô luôn tưởng tượng. Một giây sau cô sải bước đi tới, kéo người phụ nữ ngồi bên cạnh Niên Bách Ngạn dậy, hét lên giận dữ: “Cô đang làm cái gì đấy?”
Cô người mẫu không nhìn thấy có người vào phòng, thế nên khi bị nguồn sức mạnh bất thình lình ập tới xốc mình lên, cô ta giật mình. Sau khi định thần lại mới nhìn rõ người phụ nữ trước mặt. Thấy cô phẫn nộ, cô ta buông tay, chiếc khăn mặt rơi xuống đất.
“Tôi… Tôi…”
Tố Diệp chẳng thèm đoái hoài tới cô ta. Sau khi lườm cô ta một cái, cô ngồi xuống sofa, vuốt nhẹ lên gương mặt Niên Bách Ngạn, dịu dàng gọi: “Bách Ngạn…”
Niên Bách Ngạn ngồi trên ghế vẫn không có động tĩnh. Mí mắt anh chỉ hơi run run, đầu mày hơi nhíu lại, bờ môi mím chặt, xem ra anh rất khó chịu. Cô gái đứng bên cạnh dè dặt lên tiếng: “Tổng giám đốc Niên uống say lắm rồi, đi cũng không vững nữa!”
Cô ngẩng phắt lên nhìn cô ta, nói một câu đầy khủng bố: “Tôi có mắt!”
Cô ta sợ hãi rụt đầu lại, sau khi thấy cô quay đầu đi lại len lén quan sát cô.
Người đó rất đẹp, cùng là phụ nữ nhưng cô ta cũng phải ngợi khen. Rồi cô ta lại nhìn sang người đàn ông đang tựa vào ghế, một cảm giác nghẹt thở dâng lên. Chẳng trách anh lại người này là bảo bối. Một người con gái tuyệt mỹ như thế này mới xứng với anh.
Tố Diệp chẳng hơi đâu quan tâm tới ánh mắt liếc ngang liếc dọc của cô ta. Vừa vào cửa nhìn thấy cô ta, là cô biết ngay đây là “nữ ngoại vi”*. Thấy Niên Bách Ngạn đã say lắm rồi, cô tạm thời cho qua, quay đầu, giơ tay về phía cô ta: “Di động!”
*Xem lại chú thích chương 191.
Cô ta ngẩn người.
“Không phải cô định giữ lại điện thoại của Bách Ngạn để làm kỷ niệm đấy chứ? Xin lỗi nhé, trong đó chỉ có số điện thoại của một mình tôi thôi.” Tố Diệp không hề khách khí.
Cô ta đỏ bừng mặt, vội vàng đặt chiếc di động vào trong tay Tố Diệp.
Tố Diệp cầm lấy, ánh mắt bất chợt liếc thấy số tiền trên mặt bàn.
Phụ nữ vốn luôn có tâm lý ghen ghét. Cô ta cũng vậy thôi. Sau khi nhìn thấy vậy, cô ta nhanh chóng thu lại chỗ tiền đó ngay trước mặt cô, cong môi nói: “Là tổng giám đốc Niên đưa tiền để tôi chăm sóc anh ấy.”
Hai chữ “chăm sóc” ám muội vô cùng. Tố Diệp nghe mà màng nhĩ đau nhức, nhất là khi nhìn thấy cả hai người quần áo có phần lộn xộn, thì hai chữ đó thật sự là danh xứng với thực.
“Chăm sóc anh ấy?” Tố Diệp bật cười, ánh mắt nhìn cô ta chợt lạnh đi nhiều. Sau đó cô dằn mạnh từng chữ: “Cô… có tư cách sao?”
Cô ta không ngờ người đó lại nói vậy, ngỡ ngàng trong giây lát, rồi thẹn quá hóa giận: “Tổng giám đốc Niên anh ấy rất…”
Còn chưa nói hết câu, trước mắt cô ta lại xuất hiện thêm mấy tờ tiền nữa, một lần nữa khiến cô ta chết đứng.
Tiền đó là Tố Diệp đưa.
Cô cầm lấy ví tiền của Niên Bách Ngạn, rút hết số tiền còn lại bên trong đưa thẳng cho cô người mẫu, mỉm cười nhẹ nhàng: “Chỗ tiền này là tôi trả cho cô.”
Cô ta hoàn toàn ngơ ngẩn, không hiểu tại sao Tố Diệp lại làm như vậy.
“Nếu đúng là cô đã phải chăm sóc Bách Ngạn thì thật vất vả cho cô quá. Ở trên giường anh ấy là người có “khẩu vị nặng”, sợ là một chút tiền ở trên mặt bàn ban nãy không đủ để cô mua đồ về tẩm bổ cho lại sức đâu.” Tố Diệp tươi cười nhét chỗ tiền vào trong tay cô ta: “Cầm lấy chỗ tiền này! Sau này mà còn dám có ý gì với Bách Ngạn, cẩn thận tôi không khách khí với cô!”
Giọng nói vô cùng uy hiếp, quả thực khiến cô người mẫu hết hồn một phen.
Cô ta thận trọng đón lấy chỗ tiền, rồi vô thức đưa mắt nhìn Niên Bách Ngạn ngồi trên sofa.
“Còn dám nhìn? Có tin tôi móc mắt cô ra không?” Tố Diệp đứng chắn tầm nhìn của cô ta, gương mặt xinh đẹp gần như dính sát vào cô người mẫu.
Cô ta lùi ra sau một bước, cầm chặt chỗ tiền định rời đi.
“Tôi nhắc nhở cô một câu, hôm nay sau khi bước ra khỏi cánh cửa này thì phải quên hết mọi chuyện cho tôi.” Tố Diệp chậm rãi nói sau lưng cô ta: “Cô nhân lúc anh ấy say rượu mới dám động vào điện thoại của anh ấy. Tôi thì khác, bất kể lúc anh ấy say hay không say, thì điện thoại, ví tiền, tất tần tật những vật dụng riêng tư của anh ấy tôi đều có thể chạm vào. Đây là chính là sự khác nhau giữa tôi và cô, đã hiểu chưa?”
Cô người mẫu cắn chặt môi, gật đầu, rồi nhanh chóng bỏ đi.
Tất cả trở lại vẻ yên lặng vốn có. Lúc này Tố Diệp mới quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn, khẽ thở dài…
Tố Diệp gần như mới dốc hết sức lực mới đưa được Niên Bách Ngạn về nhà.
Khi hai người cùng ngã vật ra giường, cô đã mệt đến nỗi thở hồng hộc, đến sức lực giơ tay lên cũng không còn nữa.
Người đàn ông bên cạnh hơi động đậy, ư hừ một tiếng tận sâu trong cổ họng.
Cô nằm lên ngực anh, nhìn anh nhắm chặt mắt, rồi lại gọi tên anh, nghĩ bụng lát nữa sẽ nấu cho anh một ít trà giải rượu.
Niên Bách Ngạn hơi mở mắt ra: “Diệp Diệp…”
Anh lẩm bẩm tên cô.
Tố Diệp cảm thấy hơi ấm ức, bèn bò dậy, định xuống giường.
Anh bỗng nắm chặt tay cô, mơ màng nhìn cô, van nài: “Diệp Diệp! Đừng rời xa anh…”
Trái tim đau đớn, rồi cô đan tay vào tay anh, một lần nữa dựa lên ngực. Chẳng cần biết anh có nghe được hay không, cô vẫn lẩm bẩm: “Bách Ngạn! Em điên rồi phải không? Em biết là em điên rồi!”
Một câu nói thâm tình của anh đủ để xua tan tất cả ấm ức và nghi ngờ của cô. Dọc đường cô rất giận anh, giận anh đang yên đang lành tại sao lại gọi phụ nữ tới chăm sóc? Nhưng một câu “đừng rời xa anh” đó đã khiến cô cảm thấy anh vẫn rất yêu mình, lại khiến cô quyến luyến.
Cô biết là cô điên rồi.
Có những lúc cô nghĩ, có phải dù tận mắt nhìn thấy Niên Bách Ngạn tình cảm mặn nồng với người phụ nữ khác, chỉ cần anh nói anh vẫn còn cần cô, vẫn không thể rời xa cô, là cô sẽ cam tâm tình nguyện?
Tình yêu thật sự là như vậy sao?
Cô bắt đầu giống Lâm Yêu Yêu rồi sao?
Sáng hôm sau, lúc Niên Bách Ngạn tỉnh lại đã là bảy giờ sáng. Lần đầu tiên anh ngủ thêm hẳn hai tiếng đồng hồ.
Khi anh mở mắt ra, ánh sáng lờ mờ đã rọi vào phòng ngủ.
Tố Diệp nằm trong lòng anh say ngủ.
Anh cúi đầu. Anh đang mặc chiếc áo ngủ tình nhân giống hệt cô, sạch sẽ, thấm đẫm hương vị của nắng mai.
Đầu anh choáng váng mê man, có lẽ vì bữa rượu tối qua. Cùng với sự tỉnh dậy, ký ức tối qua ít nhiều cũng trở lại.
Người con gái trong lòng lẩm bẩm một tiếng, rồi cọ mặt vào ngực anh, chớt mắt đã lại ngủ thiếp đi một cách thoải mái.
Niên Bách Ngạn không nỡ gọi cô dậy. Anh cúi xuống ngắm nhìn dáng vẻ lúc cô ngủ say, khóe môi bất giác cong lên. Anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
Cô hức hức một tiếng.
Như một con vật nhỏ khiến người ta xót xa.
Niên Bách Ngạn say cả một đêm, sáng sớm tỉnh dậy là lúc dục vọng mãnh liệt nhất, cộng thêm tư thế ngủ của người con gái quá hồn nhiên. Một tiếng nức nở nhẹ nhàng đủ khiêu khích anh. Nụ hôn của anh từ từ trượt xuống, vùi sâu mặt vào cổ cô.
Có lẽ vì mấy cọng râu mới mọc trên cằm, Tố Diệp đã bị đánh thức. Cô mơ màng mở mắt ra, khi thấy ánh mắt rực lửa của anh nhìn mình, cô chợt đẩy anh ra.
Niên Bách Ngạn ôm lấy cô từ phía sau, mỉm cười: “Sao vậy?”
“Câu này em phải hỏi anh mới đúng!” Tố Diệp quay đầu, chau mày: “Tại sao tối qua anh lại uống nhiều rượu như thế?”
Niên Bách Ngạn nghĩ lại, rồi ngồi dựa vào đầu giường, cánh tay dài giơ ra kéo cô vào lòng, cười khẽ: “Anh chỉ đi uống rượu cùng Diệp Uyên thôi, rốt cuộc lại tự mình uống say!”
Tố Diệp nhìn anh nghi hoặc, một lúc sau mới nói: “Linh tinh! Em không nhìn thấy Diệp Uyên!”
“Cậu ta đi phong lưu, sung sướng rồi!” Niên Bách Ngạn thành thật báo cáo.
Tố Diệp suy nghĩ giây lát rồi chợt hiểu ra ý của Niên Bách Ngạn. Trong lòng tuy cảm thấy khó xử, nhưng cái miệng vẫn ngang ngạnh: “Thế anh thì sao? Anh thì không sung sướng, không phong lưu à?”
“Anh?” Niên Bách Ngạn khẽ nhướng mày, rồi bừng tỉnh: “Nếu anh nhớ không nhầm, chính em đón anh về mà?”
Tố Diệp cười khẩy: “Đúng rồi! Đích thân em đã tới đón tổng giám đốc Niên về nhà đấy.”
Niên Bách Ngạn nhìn cô, thấy nụ cười của cô có gì không ổn, anh lại hỏi: “Còn gì nữa?”
“Thông minh đấy! Cũng biết là em chưa nói hết câu.” Tố Diệp sát lại gần anh, bờ môi gần dính vào môi anh: “Bên cạnh anh còn có một cô gái lẳng lơ phong tình!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.