Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 6 - Chương 269: Gặp một người yêu đến bạc đầu
Ân Tầm
06/10/2014
Tố Diệp có không ít những khách hàng nữ như vậy, bọn họ tin vào quan niệm giỏi giang chẳng bằng có tấm chồng tốt. Cuối cùng khi lấy được hoặc tìm được người đàn ông trong lòng mình, thì họ cũng bắt đầu lo được lo mất. Chỉ cần xung quanh có người phụ nữ nào xuất sắc tới gần, họ sẽ nảy sinh ngờ vực hoặc nổi nóng với bạn trai hay chồng mình. Tâm trạng đó có thể thông cảm. Đó chẳng qua chỉ là một phương thức cực đoan người phụ nữ muốn dùng để thu hút sự chú ý của người khác phái mà thôi. Tiếc rằng hậu quả càng cãi cọ càng thêm bế tắc. Mỗi lần gặp phải án như thế này, câu cô thường nói nhất chính là: Nếu cô còn yêu anh ấy, và cũng chắc chắn anh ấy vẫn còn tình cảm với mình thì việc cô cần làm bây giờ không phải là gào khóc, càng không phải là buông xuôi, để mặc mọi chuyện tự nhiên phát triển. Đừng dành cho người đàn ông quá nhiều sự lựa chọn, vì ngoài kia có rất nhiều thứ cám dỗ. Cũng đừng ngu ngốc tin rằng người đàn ông sẽ có chừng mực, vì con người tiếp xúc với nhau lâu ngày thế nào cũng nảy sinh tình cảm. Việc cô nên làm là mỉm cười đứng bên cạnh anh ấy, nhẹ nhàng khoác tay anh ấy, giúp anh ấy đưa ra quyết định.
Thế nên khi Tố Diệp ngồi một mình trên bến cảng tự thương xót bản thân, nhìn thấy cô gái tuy không quá xinh đẹp nhưng rất tự tin đó ung dung khoác tay anh chàng đẹp trai, xua đuổi thành công kẻ dòm ngó người yêu mình, Tố Diệp cũng bật chợt nghĩ tới những án như thế mà mình đã từng nhận.
Đúng thế, giây phút đi ra khỏi nhà họ Diệp cô đã quên mất mình còn là một bác sỹ tâm lý. Những lời khuyên đúng đắn trước đây của cô hùng hồn là thế. Tại sao cô chỉ mải khuyên người khác mà bỏ quên chính bản thân mình? Khi một chuyện tình cảm biến chất, đương nhiên Tố Diệp phản đối việc người phụ nữ cứ tiếp tục đau khổ níu kéo. Vì khi đối mặt với thứ không đáng tiền là tình yêu, lúc đó lòng tự trọng được ưu tiên hàng đầu. Nhưng khi một chuyện tình cảm đáng để bạn chờ đợi và hy sinh, thì tại sao người phụ nữ không đứng bên cạnh người đàn ông, tự tin bảo vệ hạnh phúc của mình?
Người ta hay nói: Khi hai người đàn ông cùng theo đuổi một người con gái, người nào không đủ sâu đậm sẽ bỏ cuộc trước. Khi hai người phụ nữ cùng theo đuổi một người đàn ông, người nào yêu sâu sắc hơn sẽ nhận thua trước. Tố Diệp không muốn từ bỏ không phải vì cô yêu anh không sâu sắc, mà vì cô không muốn khi hạnh phúc còn chưa thực sự bắt đầu đã chấp nhận thua cuộc. Tuy rằng bây giờ cô phải tranh giành với Diệp Ngọc, sau này có thể còn phải chiến đấu lại một loạt những người phụ nữ khác. Niên Bách Ngạn đã từng nói với cô chuyện của anh và Diệp Ngọc. Thật lòng mà nói, Diệp Ngọc rất xinh đẹp, tính tình lại thùy mị, là mẫu người khiến đàn ông nảy sinh cảm giác xót xa. Cô đi như vậy, chẳng phải cô ta sẽ có cơ hội sao? Một lần, hai lần Niên Bách Ngạn chưa có tình cảm, nhưng về lâu về dài thì sao?
Cô nghĩ có một loại phụ nữ buồn cười nhất là, chồng hoặc bạn trai mình ở bên ngoài chưa có gì đã bắt đầu suy đoán vô căn cứ, sau đó nổi nóng một cách trắng trợn, cuối cùng chính mình ép người đàn ông phải bỏ đi, thậm chí còn đẩy luôn anh ta vào lòng một người đàn bà khác. Tố Diệp không muốn trở thành loại phụ nữ mà bản thân cô cũng coi thường ấy. Cô không thể để Diệp Ngọc có cơ hội, không thể để Niên Bách Ngạn thương xót hay động lòng trắc ẩn với cô ta.
Nghĩ vậy, cô bắt đầu lục túi xách, rút di động ra rồi nhấn ngay vào số của Niên Bách Ngạn. Trong lúc gọi, cô sốt ruột đi qua đi lại bên đài phun nước. Giày cao gót nện xuống nền đất, vang lên những tiếng lanh lảnh.
Trong điện thoại cực kỳ yên tĩnh, một lúc sau lại có một giọng nói ngọt ngào truyền tới: Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…
Tố Diệp tắt điện thoại, rồi gọi lại lần nữa, vẫn chỉ là câu xin lỗi ấy…
Cô gọi liên tiếp năm, sáu cuộc, nhưng vẫn không thể kết nối.
Điện thoại từ từ trượt xuống tai, rơi xuống bàn tay. Giờ Tố Diệp thật sự như con chim nhạn cô đơn, run rẩy một mình trong gió rét. Mặc cho xung quanh ồn ào thế nào, mặc cho không khí trong ngày lễ này ấm áp ra sao, dường như đều chẳng liên quan tới cô. Cô đã từng nghĩ nếu một ngày mình mất liên lạc với Niên Bách Ngạn thì sẽ thế nào. Cô phải đi đâu để tìm anh? Cô rất sợ cái cảm giác bị cắt đứt liên lạc này, thật sự là cực kỳ tồi tệ. Không ngờ sự việc vẫn phát triển theo chiều hướng tiêu cực nhất. Cuối cùng cô và anh vẫn không thể kết nối với nhau.
Lần này cô vẫn là người quay đầu bỏ đi trước. Vậy cô cần phải quay về chỗ cũ sao?
Anh đã từng nói anh sẽ ở yên đó đợi cô. Nếu anh không còn ở đó nữa, thì cô phải đứng nguyên chỗ ấy không được đi đâu, vì anh đang trên đường tới tìm cô. Cô biết nơi ấy ở đâu. Đó là nhà họ Diệp. Nhưng cô không thể quay về.
Vậy thì cô còn có thể đi đâu tìm anh đây?
Cô không muốn ở đây đợi anh, không muốn chút nào.
Khi lý trí quay trở lại, Tố Diệp mới lần lượt nhớ lại những lời lẽ chí lý trước đây của mình. Cô sao vậy? Hết lần này tới lần khác nông nổi, bồng bột? Tình cảm của cô và Niên Bách Ngạn phát triển quá nhanh, đến mức chưa quen nhau được bao lâu đã sâu đậm như cả đời người. Cô muốn nắm giữ tình yêu này, cũng biết rõ rằng, trong tình yêu không ai có lỗi với ai, chỉ có ai không biết trân trọng ai.
Chẳng phải cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi sao? Cô sẽ dũng cảm làm người trân trọng đối phương.
Gần đó, một dòng chữ nổ tung trên màn hình, thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Tố Diệp bất giác quay đầu lại, khi nhìn lên đó cô chợt đờ đẫn. Chỉ là một dòng quảng cáo, nhưng những lời ấy đã gây cho cô ấn tượng sâu sắc. Giữa muôn vàn pháo hoa, mấy chữ ấy đã nhẹ bước vào trái tim cô.
Chọn một nơi sống tới cuối đời, gặp một người yêu đến bạc đầu.
Gương mặt cô gần như tan ra trong luồng ánh sáng ấy. Mấy chữ này dường như càng sáng rực hơn trong đôi mắt cô, khiến nó vốn đã lấp lánh giờ càng đẹp hơn. Bất giác, cô đi tới trước hai bước, đứng gần hơn với màn hình.
Nhìn mãi, nhìn mãi, Tố Diệp bỗng bật cười.
Nụ cười ấy dịu dàng, tan chảy trong ánh mắt, đan cài với thứ tình cảm làm khóe mắt cô ửng đỏ.
Cũng rất bất ngờ, Tố Diệp nắm chặt túi xách. Cuối cùng cô cũng biết phải làm sao để tìm được Niên Bách Ngạn!
Cô phải tìm được anh!
Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, thế nên phải tìm ra anh bằng mọi giá!
Ánh tịch dương từ từ lặn xuống, màn đêm cuối cùng đã nuốt chửng tia sáng mỏng manh còn lại nơi chân trời. Đèn đường đã sáng rực cả dãy phố dài. Xe cộ qua lại như nêm. Mặt trăng tròn vành vạnh treo trên cao, mùi hoa quế bay theo gió. Có lẽ giờ phút này tất cả mọi người trên thế gian đều đang cùng nhau đoàn viên trong ngày tết.
Tố Diệp im lặng ngồi trên nền đá, dựa lưng vào tường, hai tay ôm lấy chân. Qua khung cửa sổ sát sàn cực lớn, cô có thể nhìn thấy bóng xe cộ lấp đầy con đường Trường An và những ánh đèn lộng lẫy gần trung tâm mậu dịch quốc tế. Bên ngoài thật là náo nhiệt, trong phòng lại yên tĩnh kỳ lạ, chỉ còn tiếng thở khe khẽ của cô. Cô hơi ngẩng đầu lên, ánh trăng lan tỏa như một dòng sông bạc tuyệt diệu, im lìm chảy tràn lên gương mặt cô, hôn nhẹ lên gò má.
Hôm nay là Trung thu, không có ai tăng ca cũng chẳng có ai tới đây làm việc. E là cả một khu văn phòng rộng lớn thế này chỉ còn mình cô và người bảo vệ. Ba mươi phút trước cô tránh ánh mắt của bảo vệ, dốc hết sức bình sinh mới đột nhập được vào tòa nhà này. Chẳng phải để ngồi ngắm xem cảnh đêm Bắc Kinh thơ mộng thế nào. Mà đây chính là nơi duy nhất cô có thể tìm được Niên Bách Ngạn: Tập đoàn Tinh Thạch.
Giờ phút này đây, cô đang im lặng ngồi trước cửa Tinh Thạch, qua lớp cửa kính thủy tinh bảo vệ là có thể thấy hàng chữ tập đoàn sáng loáng. Tố Diệp chưa từng nghĩ rằng một người ghét phải tới công ty buổi tối như mình giờ lại đang ngồi trơ trọi ở đây trong đêm Trung thu. Cô bỗng nhiên cảm thấy cũng không tệ. Nhà nhà rước đèn đón trăng, còn cô ở một nơi rất cao ngắm nhìn thành phố. Thời gian tựa hồ chưa bao giờ tĩnh lặng như thế, hai tai cũng chưa bao giờ được yên tĩnh thế này. Cô như đã thoát khỏi bao huyên náo, bay xa khỏi Trái Đất, đứng từ một nơi xa xôi nhìn ngắm mọi hỉ nộ ái ố dưới chân mình. Ai nói cô độc là tàn nhẫn? Theo như cô thấy, cái tàn nhẫn là sự cô đơn, thật sự được ở một mình là một cảm giác hưởng thụ khi được bình yên lắng nghe tiếng lòng mình.
Vì cô đang chờ đợi, cô luôn hy vọng một giây nữa thôi sẽ thấy cánh cửa thang máy từ từ mở ra. Rồi anh bước ra khỏi đó…
Khoảnh khắc này, trái tim cô cũng chưa bao giờ tĩnh mịch như thế, có lẽ tại trăng trên cao quá tròn.
Cứ như vậy, Tố Diệp không biết đã đợi chờ bao lâu. Có lẽ chỉ mới vài phút, có lẽ đã mấy tiếng đồng hồ. Cô hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian. Cô chỉ cảm thấy mình đang nép mình trong vũ trụ rộng lớn bao la, bầu bạn cùng những ánh sao đêm. Dần dần, cô lại buồn ngủ, nhẹ nhàng chống cằm lên đầu gối, hai mắt tự nhiên cụp xuống.
Cũng đúng lúc đó, từ chiếc thang máy góc hành lang phát ra một tiếng “ding”. Tố Diệp không hề để ý, có lẽ im lặng quá lâu đôi tai lại trở nên thiếu nhạy bén. Vài giây sau, bỗng nhiên có một đôi giày da nam giới đập vào mắt cô!
Nó giống hệt chiếc giày ở nhà họ Diệp, sạch bóng tới nỗi như treo ngàn vạn sao trên trời.
Tố Diệp sững sờ một lúc, rồi chợt tỉnh ra. Cô ngẩng đầu, dần dần, khóe mắt cũng ửng đỏ, còn bờ môi thì mỉm cười. Cô đợi được rồi, cuối cùng cô cũng đợi được anh tới.
Gương mặt Niên Bách Ngạn sáng rõ dưới trăng rằm. Anh cứ lặng lẽ xuất hiện trước mặt cô như thế, gần ngay trước mắt. Hơi thở của anh cũng thanh mát, dễ chịu.
Cô bỗng quên cả đứng lên, chỉ ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn anh.
Niên Bách Ngạn cũng đứng trước mặt cô vô cùng yên lặng. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy được sự ngỡ ngàng và một chút mừng rỡ trong mắt anh. Đừng nói Tố Diệp quên đứng dậy, cả anh cũng quên mất phải làm gì tiếp theo. Hai người cứ ngẩn ngơ nhìn nhau dưới trăng.
Đúng nửa phút, Niên Bách Ngạn mới khẽ nói: “Quả nhiên là em ở đây.” Trong cái trầm thấp ẩn chứa một sự kích động.
Tim Tố Diệp bắt đầu đập những nhịp bất thường. Câu đầu tiên của anh không phải là “Tại sao em lại ở đây” mà lại là “Quả nhiên là em ở đây”. Câu này nói lên điều gì? Cô không dám nghĩ sâu thêm, chỉ cảm thấy được nhìn anh ở góc độ này là một niềm hạnh phúc vô bờ.
Niên Bách Ngạn lập tức vòng tay qua eo, kéo cô vào lòng mình. Đôi tay vững chắc giữ chặt lấy người cô, không buông ra nữa.
Hơi thở nam tính ấy quyện vào hô hấp của cô, cả người cô cũng dính rất sát. Chân Tố Diệp hơi tê, chỉ biết bám chặt lấy cổ anh, dựa vào lồng ngực rộng lớn mà mạnh mẽ. Trong bóng tối, đôi mắt Niên Bách Ngạn vừa mừng rỡ vừa xót xa. Cô ngẩng lên nhìn anh, khẽ nói: “Em đang đợi anh, vẫn luôn đợi anh. Vì anh từng nói, chắc chắn anh sẽ tìm được em…”
Thế nên khi Tố Diệp ngồi một mình trên bến cảng tự thương xót bản thân, nhìn thấy cô gái tuy không quá xinh đẹp nhưng rất tự tin đó ung dung khoác tay anh chàng đẹp trai, xua đuổi thành công kẻ dòm ngó người yêu mình, Tố Diệp cũng bật chợt nghĩ tới những án như thế mà mình đã từng nhận.
Đúng thế, giây phút đi ra khỏi nhà họ Diệp cô đã quên mất mình còn là một bác sỹ tâm lý. Những lời khuyên đúng đắn trước đây của cô hùng hồn là thế. Tại sao cô chỉ mải khuyên người khác mà bỏ quên chính bản thân mình? Khi một chuyện tình cảm biến chất, đương nhiên Tố Diệp phản đối việc người phụ nữ cứ tiếp tục đau khổ níu kéo. Vì khi đối mặt với thứ không đáng tiền là tình yêu, lúc đó lòng tự trọng được ưu tiên hàng đầu. Nhưng khi một chuyện tình cảm đáng để bạn chờ đợi và hy sinh, thì tại sao người phụ nữ không đứng bên cạnh người đàn ông, tự tin bảo vệ hạnh phúc của mình?
Người ta hay nói: Khi hai người đàn ông cùng theo đuổi một người con gái, người nào không đủ sâu đậm sẽ bỏ cuộc trước. Khi hai người phụ nữ cùng theo đuổi một người đàn ông, người nào yêu sâu sắc hơn sẽ nhận thua trước. Tố Diệp không muốn từ bỏ không phải vì cô yêu anh không sâu sắc, mà vì cô không muốn khi hạnh phúc còn chưa thực sự bắt đầu đã chấp nhận thua cuộc. Tuy rằng bây giờ cô phải tranh giành với Diệp Ngọc, sau này có thể còn phải chiến đấu lại một loạt những người phụ nữ khác. Niên Bách Ngạn đã từng nói với cô chuyện của anh và Diệp Ngọc. Thật lòng mà nói, Diệp Ngọc rất xinh đẹp, tính tình lại thùy mị, là mẫu người khiến đàn ông nảy sinh cảm giác xót xa. Cô đi như vậy, chẳng phải cô ta sẽ có cơ hội sao? Một lần, hai lần Niên Bách Ngạn chưa có tình cảm, nhưng về lâu về dài thì sao?
Cô nghĩ có một loại phụ nữ buồn cười nhất là, chồng hoặc bạn trai mình ở bên ngoài chưa có gì đã bắt đầu suy đoán vô căn cứ, sau đó nổi nóng một cách trắng trợn, cuối cùng chính mình ép người đàn ông phải bỏ đi, thậm chí còn đẩy luôn anh ta vào lòng một người đàn bà khác. Tố Diệp không muốn trở thành loại phụ nữ mà bản thân cô cũng coi thường ấy. Cô không thể để Diệp Ngọc có cơ hội, không thể để Niên Bách Ngạn thương xót hay động lòng trắc ẩn với cô ta.
Nghĩ vậy, cô bắt đầu lục túi xách, rút di động ra rồi nhấn ngay vào số của Niên Bách Ngạn. Trong lúc gọi, cô sốt ruột đi qua đi lại bên đài phun nước. Giày cao gót nện xuống nền đất, vang lên những tiếng lanh lảnh.
Trong điện thoại cực kỳ yên tĩnh, một lúc sau lại có một giọng nói ngọt ngào truyền tới: Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…
Tố Diệp tắt điện thoại, rồi gọi lại lần nữa, vẫn chỉ là câu xin lỗi ấy…
Cô gọi liên tiếp năm, sáu cuộc, nhưng vẫn không thể kết nối.
Điện thoại từ từ trượt xuống tai, rơi xuống bàn tay. Giờ Tố Diệp thật sự như con chim nhạn cô đơn, run rẩy một mình trong gió rét. Mặc cho xung quanh ồn ào thế nào, mặc cho không khí trong ngày lễ này ấm áp ra sao, dường như đều chẳng liên quan tới cô. Cô đã từng nghĩ nếu một ngày mình mất liên lạc với Niên Bách Ngạn thì sẽ thế nào. Cô phải đi đâu để tìm anh? Cô rất sợ cái cảm giác bị cắt đứt liên lạc này, thật sự là cực kỳ tồi tệ. Không ngờ sự việc vẫn phát triển theo chiều hướng tiêu cực nhất. Cuối cùng cô và anh vẫn không thể kết nối với nhau.
Lần này cô vẫn là người quay đầu bỏ đi trước. Vậy cô cần phải quay về chỗ cũ sao?
Anh đã từng nói anh sẽ ở yên đó đợi cô. Nếu anh không còn ở đó nữa, thì cô phải đứng nguyên chỗ ấy không được đi đâu, vì anh đang trên đường tới tìm cô. Cô biết nơi ấy ở đâu. Đó là nhà họ Diệp. Nhưng cô không thể quay về.
Vậy thì cô còn có thể đi đâu tìm anh đây?
Cô không muốn ở đây đợi anh, không muốn chút nào.
Khi lý trí quay trở lại, Tố Diệp mới lần lượt nhớ lại những lời lẽ chí lý trước đây của mình. Cô sao vậy? Hết lần này tới lần khác nông nổi, bồng bột? Tình cảm của cô và Niên Bách Ngạn phát triển quá nhanh, đến mức chưa quen nhau được bao lâu đã sâu đậm như cả đời người. Cô muốn nắm giữ tình yêu này, cũng biết rõ rằng, trong tình yêu không ai có lỗi với ai, chỉ có ai không biết trân trọng ai.
Chẳng phải cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi sao? Cô sẽ dũng cảm làm người trân trọng đối phương.
Gần đó, một dòng chữ nổ tung trên màn hình, thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Tố Diệp bất giác quay đầu lại, khi nhìn lên đó cô chợt đờ đẫn. Chỉ là một dòng quảng cáo, nhưng những lời ấy đã gây cho cô ấn tượng sâu sắc. Giữa muôn vàn pháo hoa, mấy chữ ấy đã nhẹ bước vào trái tim cô.
Chọn một nơi sống tới cuối đời, gặp một người yêu đến bạc đầu.
Gương mặt cô gần như tan ra trong luồng ánh sáng ấy. Mấy chữ này dường như càng sáng rực hơn trong đôi mắt cô, khiến nó vốn đã lấp lánh giờ càng đẹp hơn. Bất giác, cô đi tới trước hai bước, đứng gần hơn với màn hình.
Nhìn mãi, nhìn mãi, Tố Diệp bỗng bật cười.
Nụ cười ấy dịu dàng, tan chảy trong ánh mắt, đan cài với thứ tình cảm làm khóe mắt cô ửng đỏ.
Cũng rất bất ngờ, Tố Diệp nắm chặt túi xách. Cuối cùng cô cũng biết phải làm sao để tìm được Niên Bách Ngạn!
Cô phải tìm được anh!
Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, thế nên phải tìm ra anh bằng mọi giá!
Ánh tịch dương từ từ lặn xuống, màn đêm cuối cùng đã nuốt chửng tia sáng mỏng manh còn lại nơi chân trời. Đèn đường đã sáng rực cả dãy phố dài. Xe cộ qua lại như nêm. Mặt trăng tròn vành vạnh treo trên cao, mùi hoa quế bay theo gió. Có lẽ giờ phút này tất cả mọi người trên thế gian đều đang cùng nhau đoàn viên trong ngày tết.
Tố Diệp im lặng ngồi trên nền đá, dựa lưng vào tường, hai tay ôm lấy chân. Qua khung cửa sổ sát sàn cực lớn, cô có thể nhìn thấy bóng xe cộ lấp đầy con đường Trường An và những ánh đèn lộng lẫy gần trung tâm mậu dịch quốc tế. Bên ngoài thật là náo nhiệt, trong phòng lại yên tĩnh kỳ lạ, chỉ còn tiếng thở khe khẽ của cô. Cô hơi ngẩng đầu lên, ánh trăng lan tỏa như một dòng sông bạc tuyệt diệu, im lìm chảy tràn lên gương mặt cô, hôn nhẹ lên gò má.
Hôm nay là Trung thu, không có ai tăng ca cũng chẳng có ai tới đây làm việc. E là cả một khu văn phòng rộng lớn thế này chỉ còn mình cô và người bảo vệ. Ba mươi phút trước cô tránh ánh mắt của bảo vệ, dốc hết sức bình sinh mới đột nhập được vào tòa nhà này. Chẳng phải để ngồi ngắm xem cảnh đêm Bắc Kinh thơ mộng thế nào. Mà đây chính là nơi duy nhất cô có thể tìm được Niên Bách Ngạn: Tập đoàn Tinh Thạch.
Giờ phút này đây, cô đang im lặng ngồi trước cửa Tinh Thạch, qua lớp cửa kính thủy tinh bảo vệ là có thể thấy hàng chữ tập đoàn sáng loáng. Tố Diệp chưa từng nghĩ rằng một người ghét phải tới công ty buổi tối như mình giờ lại đang ngồi trơ trọi ở đây trong đêm Trung thu. Cô bỗng nhiên cảm thấy cũng không tệ. Nhà nhà rước đèn đón trăng, còn cô ở một nơi rất cao ngắm nhìn thành phố. Thời gian tựa hồ chưa bao giờ tĩnh lặng như thế, hai tai cũng chưa bao giờ được yên tĩnh thế này. Cô như đã thoát khỏi bao huyên náo, bay xa khỏi Trái Đất, đứng từ một nơi xa xôi nhìn ngắm mọi hỉ nộ ái ố dưới chân mình. Ai nói cô độc là tàn nhẫn? Theo như cô thấy, cái tàn nhẫn là sự cô đơn, thật sự được ở một mình là một cảm giác hưởng thụ khi được bình yên lắng nghe tiếng lòng mình.
Vì cô đang chờ đợi, cô luôn hy vọng một giây nữa thôi sẽ thấy cánh cửa thang máy từ từ mở ra. Rồi anh bước ra khỏi đó…
Khoảnh khắc này, trái tim cô cũng chưa bao giờ tĩnh mịch như thế, có lẽ tại trăng trên cao quá tròn.
Cứ như vậy, Tố Diệp không biết đã đợi chờ bao lâu. Có lẽ chỉ mới vài phút, có lẽ đã mấy tiếng đồng hồ. Cô hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian. Cô chỉ cảm thấy mình đang nép mình trong vũ trụ rộng lớn bao la, bầu bạn cùng những ánh sao đêm. Dần dần, cô lại buồn ngủ, nhẹ nhàng chống cằm lên đầu gối, hai mắt tự nhiên cụp xuống.
Cũng đúng lúc đó, từ chiếc thang máy góc hành lang phát ra một tiếng “ding”. Tố Diệp không hề để ý, có lẽ im lặng quá lâu đôi tai lại trở nên thiếu nhạy bén. Vài giây sau, bỗng nhiên có một đôi giày da nam giới đập vào mắt cô!
Nó giống hệt chiếc giày ở nhà họ Diệp, sạch bóng tới nỗi như treo ngàn vạn sao trên trời.
Tố Diệp sững sờ một lúc, rồi chợt tỉnh ra. Cô ngẩng đầu, dần dần, khóe mắt cũng ửng đỏ, còn bờ môi thì mỉm cười. Cô đợi được rồi, cuối cùng cô cũng đợi được anh tới.
Gương mặt Niên Bách Ngạn sáng rõ dưới trăng rằm. Anh cứ lặng lẽ xuất hiện trước mặt cô như thế, gần ngay trước mắt. Hơi thở của anh cũng thanh mát, dễ chịu.
Cô bỗng quên cả đứng lên, chỉ ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn anh.
Niên Bách Ngạn cũng đứng trước mặt cô vô cùng yên lặng. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy được sự ngỡ ngàng và một chút mừng rỡ trong mắt anh. Đừng nói Tố Diệp quên đứng dậy, cả anh cũng quên mất phải làm gì tiếp theo. Hai người cứ ngẩn ngơ nhìn nhau dưới trăng.
Đúng nửa phút, Niên Bách Ngạn mới khẽ nói: “Quả nhiên là em ở đây.” Trong cái trầm thấp ẩn chứa một sự kích động.
Tim Tố Diệp bắt đầu đập những nhịp bất thường. Câu đầu tiên của anh không phải là “Tại sao em lại ở đây” mà lại là “Quả nhiên là em ở đây”. Câu này nói lên điều gì? Cô không dám nghĩ sâu thêm, chỉ cảm thấy được nhìn anh ở góc độ này là một niềm hạnh phúc vô bờ.
Niên Bách Ngạn lập tức vòng tay qua eo, kéo cô vào lòng mình. Đôi tay vững chắc giữ chặt lấy người cô, không buông ra nữa.
Hơi thở nam tính ấy quyện vào hô hấp của cô, cả người cô cũng dính rất sát. Chân Tố Diệp hơi tê, chỉ biết bám chặt lấy cổ anh, dựa vào lồng ngực rộng lớn mà mạnh mẽ. Trong bóng tối, đôi mắt Niên Bách Ngạn vừa mừng rỡ vừa xót xa. Cô ngẩng lên nhìn anh, khẽ nói: “Em đang đợi anh, vẫn luôn đợi anh. Vì anh từng nói, chắc chắn anh sẽ tìm được em…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.