Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 6 - Chương 283: Hoàn toàn trái ngược với anh
Ân Tầm
09/10/2014
Sự thật chứng minh cách đối diện trực tiếp là có hiệu quả nhất, đây cũng là một trong những phương pháp các nhà tư vấn tâm lý lần nào cũng dùng để thử nghiệm đối với một số bệnh tâm lý.
Nhưng Tố Diệp chỉ tập trung toàn bộ sự chú ý vào những lời Niên Bách Ngạn vừa nói, có liên quan đến việc anh chủ động nhắc về em trai mình. Cô ngâm nửa người trong cái được gọi là bể rượu, kinh ngạc nhìn Niên Bách Ngạn. Anh vòng qua bể bơi, đi về phía cô. Ánh mắt cô chưa hề rời đi giây phút nào.
“Cách thẳng thắn đối mặt ấy bọn em chỉ áp dụng đối với người đã thành niên. Em trai anh mới có ba tuổi. Liệu anh có tàn nhẫn và nghiêm khắc quá không? Từ góc độ tâm lý học mà nói, cậu ấy sẽ mắc bệnh sợ nước và tâm lý phản nghịch đấy.”
“Thực tế là bản thân anh từ khi mới chỉ có ba tuổi đã không có cuộc sống yên bình như nó.” Niên Bách Ngạn ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu nhìn Tố Diệp dưới nước. Cô như con phượng hoàng tái sinh sau ngọn lửa, khiến anh phải ngỡ ngàng.
“Quả nhiên trong xã hội này ai ai cũng mắc bệnh, dù ít dù nhiều cũng có chút bất bình thường. Kể cả là một người đứng trên bao người, chín chắn trầm ổn như anh Niên Bách Ngạn đây, tâm lý cũng có vấn đề.”
Tố Diệp vẫn còn hơi tức giận hành động bất ngờ đẩy mình xuống của anh, ngữ điệu có phần công kích, mà đối tượng thiên vị chính là người em trai của Niên Bách Ngạn: “Em thấy anh rõ ràng là ganh ghét đố kỵ. Em trai anh mới ba tuổi, lúc đó anh cũng đâu có lớn lắm. Xét về tâm lý của một đứa trẻ mà nói, đa phần trong tiềm thức chúng đều đối chọi lại với em gái hoặc em trai của mình. Có những đứa trẻ thậm chí trong mơ còn nảy sinh tư tưởng giết em của mình. Anh thì sao? Đường đường là anh Niên Bách Ngạn tiếng tăm lẫy lừng lại biểu đạt một cách trực tiếp nhất. Em thấy anh vốn không định dạy cậu ấy tập bơi mà muốn dìm chết cậu ấy, vì anh ghét cậu ấy.”
Ánh nắng ngoài cửa sổ hơi lệch về hướng Nam. Gương mặt Niên Bách Ngạn nửa sáng nửa tối. Từng tia sáng như đang đẽo gọt nên từng đường nét góc cạnh. Đôi mắt anh vẫn rất trầm tĩnh, lặng lẽ quan sát Tố Diệp, không hề vì sự bạo dạn và cách ăn nói có phần khiêu khích của cô mà tỏ ra không vui. Thấy anh im lặng, Tố Diệp lại càng tò mò, cô do dự hỏi: “Không phải là… anh ghét em trai mình thật đấy chứ?”
Nhưng Niên Bách Ngạn lại khẽ cười lắc đầu: “Không! Nó là người thân duy nhất của anh, sao anh lại ghét nó được?”
Câu trả lời này khiến Tố Diệp băn khoăn: “Anh chẳng bao giờ chủ động kể về cậu ấy, thế nên em tưởng anh ghét em mình.”
“Không chủ động nhắc không có nghĩa là ghét, chỉ là anh không quen chủ động tâm sự chuyện của mình lắm.” Niên Bách Ngạn chân thành đáp.
Điểm này thì Tố Diệp tuyệt đối tin tưởng. Trên đời này có rất nhiều người thích chia sẻ, cũng muốn được chia sẻ. Bọn họ sẽ lấy việc kể chuyện của mình làm điều kiện tiên quyết để lấy lòng tin, sự thân thiết người khác. Lại có một bộ phận thích làm theo ý mình. Họ không có ý yêu cầu người khác thân thiết, cũng không chốc chốc lại lấy chuyện riêng của mình hoặc kinh nghiệm bản thân ra để trao đổi thứ gì.
Niên Bách Ngạn chắc chắn là loại người thứ hai. Người khác hỏi có thể anh sẽ nói, nhưng nếu người khác không hỏi, anh tuyệt đối không chủ động nhắc tới.
“Thế tính tình em trai anh thế nào? Chắc là dưới chính sách chèn ép của anh, cậu ấy cũng lầm lầm lỳ lỳ như anh phải không?” Lần này Tố Diệp chủ động tìm hiểu.
Niên Bách Ngạn lắc đầu: “Hoàn toàn trái ngược với anh!”
Tố Diệp sững sờ.
“Thứ mà nó thích hoàn toàn không giống anh.” Nói tới đây Niên Bách Ngạn lại nhìn Tố Diệp, cười khẽ: “Anh lại cảm thấy hai người mà chơi với nhau chắc sẽ rất hợp. Nó cũng thích theo đuổi những thứ kích thích, bình thường tính cách cũng có chút háo thắng, tranh đua.”
“Đợi đã!” Tố Diệp nghe thấy bỗng thấy không thoải mái: “Đúng là em thích theo đuổi những thứ kích thích, nhưng em đâu có hiếu thắng?”
“Những người thích mạo hiểm, kích thích đều có tố chất háo thắng tiềm ẩn.” Niên Bách Ngạn nói trúng tim đen, anh giơ tay véo má cô: “Giống như em bây giờ đây, nhất định phải thanh minh, phân cao thấp.”
Tố Diệp lườm anh.
“Bây giờ em phải cảm ơn anh mới đúng. Ít nhất thì anh đã có thể giúp em ung dung đối mặt với rượu vang.”
Vòng vèo một hồi lại quay về đề tài ban đầu. Lúc này Tố Diệp mới nhận ra mình vẫn còn ngâm mình dưới rượu vang. Cô bàng hoàng, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đang cười của anh: “Em cảm thấy anh cũng có tư chất làm bác sỹ tâm lý lắm đấy.”
“Bảo bối! Anh không có nhiều thời gian đi phân phát lòng thương lung tung. Tâm lý của người khác chỉ để lợi dụng thôi, em không giống bọn họ.” Nói cách khác anh chỉ quan tâm người anh muốn quan tâm, người khác sống hay chết không liên quan tới anh.
Tố Diệp mím môi: “Bản chất làm giàu bất chính lại bộc lộ rồi.”
Niên Bách Ngạn không tức giận mà bật cười: “Bây giờ cảm thấy thế nào? Còn sợ nữa không?”
“Tạm ổn rồi.” Tố Diệp thành thật trả lời, rồi giơ tay lên day trán: “Chỉ có điều đầu em hơi choáng váng, dù sao thì cũng đang ngâm người trong rượu.”
Tâm lý của con người đều như thế. Thứ người ta sợ hãi chỉ có bóng đen của quá khứ và một tương lai còn mơ màng. Khoảnh khắc thật sự đối mặt cũng sợ hãi. Nhưng vượt qua giây phút đó rồi, nhảy qua hố đen đó rồi thì sẽ không sao nữa.
Giống như cô bây giờ, trước mắt một màu đỏ rực. Khi hơi rượu xộc thẳng vào mũi, cô đã biết rõ thứ mình ngửi thấy không phải máu, dần dần đã xua tan cảm giác khiếp đảm.
Chỉ có điều, bể bơi toàn là rượu vang, nghĩ cũng đủ quái dị, đừng nói là ngâm mình dưới đó. Phụ nữ ít nhiều luôn có tâm lý tránh tiếp xúc với rượu vang. Họ khác với đàn ông, đàn ông chỉ có hứng thú với chất lỏng màu đỏ, hệt như ánh mắt Niên Bách Ngạn lúc này.
Ánh mắt anh tuy bề ngoài có vẻ bình thản, điềm nhiên, nhưng nhìn sâu vào không khó phát hiện có một số cảm xúc đang ngầm nổi sóng, tựa như một mặt biển bình lặng đang chất chứa những con sóng ngầm, chỉ đợi tích tụ đến một mức độ nào đó sẽ dâng lên thành sóng thần.
Còn Niên Bách Ngạn bây giờ vốn chẳng cần che đậy điều gì, cô biết rõ.
Thế nên, cô đoán nào có sai, Niên Bách Ngạn nhìn cô, nói một câu hàm ý sâu xa: “Em bây giờ đúng là đẹp đến nỗi đàn ông phát cuồng.”
Ánh sáng rượu trong veo, cùng những tia sáng đang chiếu xuống tạo thành một sắc màu lấp lánh, mơ hồ lại giống như được bao phủ một lớp sương mù, dịu dàng trùm lên người Tố Diệp.
Áo sơ mi trên người cô đã ướt rượt, cơ thể xinh đẹp lại càng được đặc tả tỉ mỉ. Màu hồng hồng như máu ấy lan ra khắp người cô. Cả làn da trắng cũng nổi lên một chút hồng, lúc ẩn lúc hiện. Bên trên còn điểm xuyết mấy giọt nước óng ánh.
Lớp áo ướt đầy mê hoặc, càng phác họa rõ nét những đường cong mông lung mà quyến rũ.
Ánh mắt không chút kiêng dè của người đàn ông khiến Tố Diệp khó xử. Cũng có thể vì rượu vang, tóm lại mặt cô bỗng đỏ bừng, tim bắt đầu đập dồn dập.
Cái nhìn si mê và một dục vọng chất chứa trong đáy mắt Niên Bách Ngạn là lời khen không lời dành cho cô. Cô biết anh muốn gì, cũng biết dáng vẻ mình bây giờ bản chất là thảm hại, nhưng trong mắt anh lại trở thành mê người.
Đôi mắt và lời nói của anh thể hiện anh đã sốt sắng. Không hiểu tại sao, nghĩ tới việc có thể bị anh ăn sạch tại đây, cảm giác xấu hổ bản năng và một sự phấn khích không thể đè nén cuồn cuộn dâng lên.
Cô không muốn nhìn vào mắt anh nữa, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng anh đang nhìn mình không rời. Ánh mắt của người đàn ông này có thể ép chết người. Cho dù anh chẳng làm gì cả, chỉ riêng đôi mắt nóng rực đó cũng đủ khiến cô có phản ứng bản năng.
Tố Diệp nhận ra người mình đang run rẩy theo từng nhịp tim. Một nơi nào đó trong cơ thể cũng vô thức cồn cào. Cảm giác chí mạng này lan ra khắp người.
Trong bể bơi yên lặng tới nỗi dường như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập hỗn loạn và nhịp thở của cô. Da thịt đỏ rần vì ngượng ngập và hưng phấn.
“Anh mau kéo em lên!” Tố Diệp gần như không nghe thấy tiếng nói của mình nữa.
Niên Bách Ngạn giơ tay nắm chặt tay cô nhưng không kéo cô lên mà cười xấu xa: “Nhắm thịt dưới bể rượu cũng tuyệt lắm!”
Cô kinh hoàng rụt tay lại, định bơi về một hướng khác, nhưng đầu óc quay cuồng dữ dội. Cô quay đầu không nhìn Niên Bách Ngạn nữa, vì sợ ánh mắt chằm chằm của anh dành cho mình.
Chiếc áo sơ mi dính chặt vào người, từng đường nét sau lưng lộ ra không hề che đậy. Đôi chân thon thả cùng vòng ba hơi cong lên, hoàn toàn trần trụi dưới cái nhìn như hổ đói của anh, là một sự giải thích hoàn hảo nhất cho từ gợi cảm.
Cô cảm thấy dòng nước nhẹ nhàng phủ lên da thịt, giống như đôi tay ấm áp của anh vuốt ve cơ thể. Mặt nước phẳng lặng nổi lên những gợn sóng cũng đồng thời khiến trái tim Tố Diệp dâng trào những xúc cảm.
Đằng sau là tiếng rẽ nước khe khẽ. Cô còn chưa kịp quay đầu lại, một cơ thể nóng bỏng, rắn chắc đã áp sát, ôm chặt dáng hình bé nhỏ của cô vào lòng từ phía sau.
Tố Diệp giật nảy mình, khi chạm vào cơ bắp cường tráng cùng vòm ngực chắc nịch của anh, cô nảy sinh một phản ứng kịch liệt đến diệu kỳ, như một tia sáng sắc bén xuyên qua cơ thể, khiến cô khẽ run lên.
“Đồ háo sắc! Anh… Ưm…”
Những lời hờn dỗi còn chưa kịp ngắt đã trở thành tiếng ngâm dài. Niên Bách Ngạn không đáp lại. Hai tay anh quấn chặt eo cô, dùng sức mạnh khóa chặt thân hình mềm mại ấy vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
Tố Diệp dựa vào lòng anh. Mùi rượu vang nồng nàn xung quanh xộc thẳng vào mũi khiến cô say đắm, mê loạn, máu huyết trào ngược. Cô cảm nhận rõ ràng nhịp tim của anh, dường như nó đang đánh từng nhịp vào cõi lòng, làm hỗn loạn tâm hồn cô.
Cổ bất ngờ bị lớp râu dưới cằm Niên Bách Ngạn sượt qua. Hơi thở nam tính hòa cùng da thịt thô kệch tập kích đột ngột, len lỏi từ cổ vào tận trái tim.
Chưa đợi cảm giác ngứa ngáy tan đi, nụ hôn dịu dàng đã lũ lượt kéo tới xương quai xanh và chiếc gáy ửng đỏ, từng chút từng chút đánh thức sự kích động bản năng trong con người cô.
“Bách Ngạn! Đừng ở đây…” Trên đỉnh đầu là trời cao, phóng tầm mắt ra xa là phong cảnh diễm lệ. Tuy biết đây là nhà, nhưng luôn có cảm giác sợ hãi như giữa ban ngày ban mặt. Cô hiểu sự nhiệt tình của anh, nhưng chưa từng nghĩ họ sẽ điên cuồng tình cảm dưới bể rượu.
Niên Bách Ngạn nhẫn nại khiêu khích nơi nhạy cảm trong cơ thể cô. Bờ môi anh men theo cổ cô từ từ đi lên, tới gần tai bỗng liếm một cách nồng nhiệt, giọng nói mơ màng: “Tại sao không được làm ở đây? Anh cứ thích ở đây!”
Như có một sợi lông mềm mại đang không ngừng trêu đùa mình, đập tan tất cả lý trí mà cô cố gắng xây dựng. Dục vọng nơi đáy lòng cô đang sống lại dưới sự rực lửa của anh. Cô bất giác rên khẽ…
Nhưng Tố Diệp chỉ tập trung toàn bộ sự chú ý vào những lời Niên Bách Ngạn vừa nói, có liên quan đến việc anh chủ động nhắc về em trai mình. Cô ngâm nửa người trong cái được gọi là bể rượu, kinh ngạc nhìn Niên Bách Ngạn. Anh vòng qua bể bơi, đi về phía cô. Ánh mắt cô chưa hề rời đi giây phút nào.
“Cách thẳng thắn đối mặt ấy bọn em chỉ áp dụng đối với người đã thành niên. Em trai anh mới có ba tuổi. Liệu anh có tàn nhẫn và nghiêm khắc quá không? Từ góc độ tâm lý học mà nói, cậu ấy sẽ mắc bệnh sợ nước và tâm lý phản nghịch đấy.”
“Thực tế là bản thân anh từ khi mới chỉ có ba tuổi đã không có cuộc sống yên bình như nó.” Niên Bách Ngạn ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu nhìn Tố Diệp dưới nước. Cô như con phượng hoàng tái sinh sau ngọn lửa, khiến anh phải ngỡ ngàng.
“Quả nhiên trong xã hội này ai ai cũng mắc bệnh, dù ít dù nhiều cũng có chút bất bình thường. Kể cả là một người đứng trên bao người, chín chắn trầm ổn như anh Niên Bách Ngạn đây, tâm lý cũng có vấn đề.”
Tố Diệp vẫn còn hơi tức giận hành động bất ngờ đẩy mình xuống của anh, ngữ điệu có phần công kích, mà đối tượng thiên vị chính là người em trai của Niên Bách Ngạn: “Em thấy anh rõ ràng là ganh ghét đố kỵ. Em trai anh mới ba tuổi, lúc đó anh cũng đâu có lớn lắm. Xét về tâm lý của một đứa trẻ mà nói, đa phần trong tiềm thức chúng đều đối chọi lại với em gái hoặc em trai của mình. Có những đứa trẻ thậm chí trong mơ còn nảy sinh tư tưởng giết em của mình. Anh thì sao? Đường đường là anh Niên Bách Ngạn tiếng tăm lẫy lừng lại biểu đạt một cách trực tiếp nhất. Em thấy anh vốn không định dạy cậu ấy tập bơi mà muốn dìm chết cậu ấy, vì anh ghét cậu ấy.”
Ánh nắng ngoài cửa sổ hơi lệch về hướng Nam. Gương mặt Niên Bách Ngạn nửa sáng nửa tối. Từng tia sáng như đang đẽo gọt nên từng đường nét góc cạnh. Đôi mắt anh vẫn rất trầm tĩnh, lặng lẽ quan sát Tố Diệp, không hề vì sự bạo dạn và cách ăn nói có phần khiêu khích của cô mà tỏ ra không vui. Thấy anh im lặng, Tố Diệp lại càng tò mò, cô do dự hỏi: “Không phải là… anh ghét em trai mình thật đấy chứ?”
Nhưng Niên Bách Ngạn lại khẽ cười lắc đầu: “Không! Nó là người thân duy nhất của anh, sao anh lại ghét nó được?”
Câu trả lời này khiến Tố Diệp băn khoăn: “Anh chẳng bao giờ chủ động kể về cậu ấy, thế nên em tưởng anh ghét em mình.”
“Không chủ động nhắc không có nghĩa là ghét, chỉ là anh không quen chủ động tâm sự chuyện của mình lắm.” Niên Bách Ngạn chân thành đáp.
Điểm này thì Tố Diệp tuyệt đối tin tưởng. Trên đời này có rất nhiều người thích chia sẻ, cũng muốn được chia sẻ. Bọn họ sẽ lấy việc kể chuyện của mình làm điều kiện tiên quyết để lấy lòng tin, sự thân thiết người khác. Lại có một bộ phận thích làm theo ý mình. Họ không có ý yêu cầu người khác thân thiết, cũng không chốc chốc lại lấy chuyện riêng của mình hoặc kinh nghiệm bản thân ra để trao đổi thứ gì.
Niên Bách Ngạn chắc chắn là loại người thứ hai. Người khác hỏi có thể anh sẽ nói, nhưng nếu người khác không hỏi, anh tuyệt đối không chủ động nhắc tới.
“Thế tính tình em trai anh thế nào? Chắc là dưới chính sách chèn ép của anh, cậu ấy cũng lầm lầm lỳ lỳ như anh phải không?” Lần này Tố Diệp chủ động tìm hiểu.
Niên Bách Ngạn lắc đầu: “Hoàn toàn trái ngược với anh!”
Tố Diệp sững sờ.
“Thứ mà nó thích hoàn toàn không giống anh.” Nói tới đây Niên Bách Ngạn lại nhìn Tố Diệp, cười khẽ: “Anh lại cảm thấy hai người mà chơi với nhau chắc sẽ rất hợp. Nó cũng thích theo đuổi những thứ kích thích, bình thường tính cách cũng có chút háo thắng, tranh đua.”
“Đợi đã!” Tố Diệp nghe thấy bỗng thấy không thoải mái: “Đúng là em thích theo đuổi những thứ kích thích, nhưng em đâu có hiếu thắng?”
“Những người thích mạo hiểm, kích thích đều có tố chất háo thắng tiềm ẩn.” Niên Bách Ngạn nói trúng tim đen, anh giơ tay véo má cô: “Giống như em bây giờ đây, nhất định phải thanh minh, phân cao thấp.”
Tố Diệp lườm anh.
“Bây giờ em phải cảm ơn anh mới đúng. Ít nhất thì anh đã có thể giúp em ung dung đối mặt với rượu vang.”
Vòng vèo một hồi lại quay về đề tài ban đầu. Lúc này Tố Diệp mới nhận ra mình vẫn còn ngâm mình dưới rượu vang. Cô bàng hoàng, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đang cười của anh: “Em cảm thấy anh cũng có tư chất làm bác sỹ tâm lý lắm đấy.”
“Bảo bối! Anh không có nhiều thời gian đi phân phát lòng thương lung tung. Tâm lý của người khác chỉ để lợi dụng thôi, em không giống bọn họ.” Nói cách khác anh chỉ quan tâm người anh muốn quan tâm, người khác sống hay chết không liên quan tới anh.
Tố Diệp mím môi: “Bản chất làm giàu bất chính lại bộc lộ rồi.”
Niên Bách Ngạn không tức giận mà bật cười: “Bây giờ cảm thấy thế nào? Còn sợ nữa không?”
“Tạm ổn rồi.” Tố Diệp thành thật trả lời, rồi giơ tay lên day trán: “Chỉ có điều đầu em hơi choáng váng, dù sao thì cũng đang ngâm người trong rượu.”
Tâm lý của con người đều như thế. Thứ người ta sợ hãi chỉ có bóng đen của quá khứ và một tương lai còn mơ màng. Khoảnh khắc thật sự đối mặt cũng sợ hãi. Nhưng vượt qua giây phút đó rồi, nhảy qua hố đen đó rồi thì sẽ không sao nữa.
Giống như cô bây giờ, trước mắt một màu đỏ rực. Khi hơi rượu xộc thẳng vào mũi, cô đã biết rõ thứ mình ngửi thấy không phải máu, dần dần đã xua tan cảm giác khiếp đảm.
Chỉ có điều, bể bơi toàn là rượu vang, nghĩ cũng đủ quái dị, đừng nói là ngâm mình dưới đó. Phụ nữ ít nhiều luôn có tâm lý tránh tiếp xúc với rượu vang. Họ khác với đàn ông, đàn ông chỉ có hứng thú với chất lỏng màu đỏ, hệt như ánh mắt Niên Bách Ngạn lúc này.
Ánh mắt anh tuy bề ngoài có vẻ bình thản, điềm nhiên, nhưng nhìn sâu vào không khó phát hiện có một số cảm xúc đang ngầm nổi sóng, tựa như một mặt biển bình lặng đang chất chứa những con sóng ngầm, chỉ đợi tích tụ đến một mức độ nào đó sẽ dâng lên thành sóng thần.
Còn Niên Bách Ngạn bây giờ vốn chẳng cần che đậy điều gì, cô biết rõ.
Thế nên, cô đoán nào có sai, Niên Bách Ngạn nhìn cô, nói một câu hàm ý sâu xa: “Em bây giờ đúng là đẹp đến nỗi đàn ông phát cuồng.”
Ánh sáng rượu trong veo, cùng những tia sáng đang chiếu xuống tạo thành một sắc màu lấp lánh, mơ hồ lại giống như được bao phủ một lớp sương mù, dịu dàng trùm lên người Tố Diệp.
Áo sơ mi trên người cô đã ướt rượt, cơ thể xinh đẹp lại càng được đặc tả tỉ mỉ. Màu hồng hồng như máu ấy lan ra khắp người cô. Cả làn da trắng cũng nổi lên một chút hồng, lúc ẩn lúc hiện. Bên trên còn điểm xuyết mấy giọt nước óng ánh.
Lớp áo ướt đầy mê hoặc, càng phác họa rõ nét những đường cong mông lung mà quyến rũ.
Ánh mắt không chút kiêng dè của người đàn ông khiến Tố Diệp khó xử. Cũng có thể vì rượu vang, tóm lại mặt cô bỗng đỏ bừng, tim bắt đầu đập dồn dập.
Cái nhìn si mê và một dục vọng chất chứa trong đáy mắt Niên Bách Ngạn là lời khen không lời dành cho cô. Cô biết anh muốn gì, cũng biết dáng vẻ mình bây giờ bản chất là thảm hại, nhưng trong mắt anh lại trở thành mê người.
Đôi mắt và lời nói của anh thể hiện anh đã sốt sắng. Không hiểu tại sao, nghĩ tới việc có thể bị anh ăn sạch tại đây, cảm giác xấu hổ bản năng và một sự phấn khích không thể đè nén cuồn cuộn dâng lên.
Cô không muốn nhìn vào mắt anh nữa, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng anh đang nhìn mình không rời. Ánh mắt của người đàn ông này có thể ép chết người. Cho dù anh chẳng làm gì cả, chỉ riêng đôi mắt nóng rực đó cũng đủ khiến cô có phản ứng bản năng.
Tố Diệp nhận ra người mình đang run rẩy theo từng nhịp tim. Một nơi nào đó trong cơ thể cũng vô thức cồn cào. Cảm giác chí mạng này lan ra khắp người.
Trong bể bơi yên lặng tới nỗi dường như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập hỗn loạn và nhịp thở của cô. Da thịt đỏ rần vì ngượng ngập và hưng phấn.
“Anh mau kéo em lên!” Tố Diệp gần như không nghe thấy tiếng nói của mình nữa.
Niên Bách Ngạn giơ tay nắm chặt tay cô nhưng không kéo cô lên mà cười xấu xa: “Nhắm thịt dưới bể rượu cũng tuyệt lắm!”
Cô kinh hoàng rụt tay lại, định bơi về một hướng khác, nhưng đầu óc quay cuồng dữ dội. Cô quay đầu không nhìn Niên Bách Ngạn nữa, vì sợ ánh mắt chằm chằm của anh dành cho mình.
Chiếc áo sơ mi dính chặt vào người, từng đường nét sau lưng lộ ra không hề che đậy. Đôi chân thon thả cùng vòng ba hơi cong lên, hoàn toàn trần trụi dưới cái nhìn như hổ đói của anh, là một sự giải thích hoàn hảo nhất cho từ gợi cảm.
Cô cảm thấy dòng nước nhẹ nhàng phủ lên da thịt, giống như đôi tay ấm áp của anh vuốt ve cơ thể. Mặt nước phẳng lặng nổi lên những gợn sóng cũng đồng thời khiến trái tim Tố Diệp dâng trào những xúc cảm.
Đằng sau là tiếng rẽ nước khe khẽ. Cô còn chưa kịp quay đầu lại, một cơ thể nóng bỏng, rắn chắc đã áp sát, ôm chặt dáng hình bé nhỏ của cô vào lòng từ phía sau.
Tố Diệp giật nảy mình, khi chạm vào cơ bắp cường tráng cùng vòm ngực chắc nịch của anh, cô nảy sinh một phản ứng kịch liệt đến diệu kỳ, như một tia sáng sắc bén xuyên qua cơ thể, khiến cô khẽ run lên.
“Đồ háo sắc! Anh… Ưm…”
Những lời hờn dỗi còn chưa kịp ngắt đã trở thành tiếng ngâm dài. Niên Bách Ngạn không đáp lại. Hai tay anh quấn chặt eo cô, dùng sức mạnh khóa chặt thân hình mềm mại ấy vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
Tố Diệp dựa vào lòng anh. Mùi rượu vang nồng nàn xung quanh xộc thẳng vào mũi khiến cô say đắm, mê loạn, máu huyết trào ngược. Cô cảm nhận rõ ràng nhịp tim của anh, dường như nó đang đánh từng nhịp vào cõi lòng, làm hỗn loạn tâm hồn cô.
Cổ bất ngờ bị lớp râu dưới cằm Niên Bách Ngạn sượt qua. Hơi thở nam tính hòa cùng da thịt thô kệch tập kích đột ngột, len lỏi từ cổ vào tận trái tim.
Chưa đợi cảm giác ngứa ngáy tan đi, nụ hôn dịu dàng đã lũ lượt kéo tới xương quai xanh và chiếc gáy ửng đỏ, từng chút từng chút đánh thức sự kích động bản năng trong con người cô.
“Bách Ngạn! Đừng ở đây…” Trên đỉnh đầu là trời cao, phóng tầm mắt ra xa là phong cảnh diễm lệ. Tuy biết đây là nhà, nhưng luôn có cảm giác sợ hãi như giữa ban ngày ban mặt. Cô hiểu sự nhiệt tình của anh, nhưng chưa từng nghĩ họ sẽ điên cuồng tình cảm dưới bể rượu.
Niên Bách Ngạn nhẫn nại khiêu khích nơi nhạy cảm trong cơ thể cô. Bờ môi anh men theo cổ cô từ từ đi lên, tới gần tai bỗng liếm một cách nồng nhiệt, giọng nói mơ màng: “Tại sao không được làm ở đây? Anh cứ thích ở đây!”
Như có một sợi lông mềm mại đang không ngừng trêu đùa mình, đập tan tất cả lý trí mà cô cố gắng xây dựng. Dục vọng nơi đáy lòng cô đang sống lại dưới sự rực lửa của anh. Cô bất giác rên khẽ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.