Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 14 - Chương 687: Hồng nhan họa thủy
Ân Tầm
24/03/2015
Hậu quả của việc buông thả là hôm sau khi mở mắt ra bụng Tố Diệp đói cồn cào. Lúc cô bò dậy khỏi giường đã là hơn mười giờ sáng. Niên Bách Ngạn dĩ nhiên dậy sớm hơn, chiếc gối bên cạnh vẫn còn mùi hương của anh.
Anh thì sướng rồi, từ phòng nghỉ ra tới phòng làm việc chỉ cách nhau một cánh cửa, đi làm cũng tiện. Cô cầm di động ở đầu giường lên, xem ra đã bị anh chuyển sang chế độ im lặng. Lý Thánh Đản đã gọi cho cô mười mấy cuộc rồi.
Cô gọi lại. Mới một hồi chuông đổ, đối phương đã nhận máy.
“Bác sỹ Tố! Hôm nay chị có tới phòng tâm lý không ạ? Có một khách hàng mới hẹn gặp ạ.”
“Như thế nào?” Tố Diệp ôm gối, uể oải hỏi.
“Một cô gái khá trẻ, nhưng khi điền vào đơn đăng ký thì lại giấu thông tin cá nhân, nói rằng phải đợi chị tới mới nói.”
“Đã ở phòng tâm lý rồi sao?”
“Không ạ. Cô ấy tới đặt lịch với chúng ta một lát rồi đi. Cô ấy nói đợi điện thoại xác nhận của chúng ta.”
Tố Diệp ngẫm nghĩ: “Thứ hai đi.”
“Vậy còn hôm nay chị…”
“Hôm nay chị không tới nữa, có chuyện gì thì gọi điện cho chị.” Bận rộn mấy ngày nay, Tố Diệp cảm thấy rất mệt. Tối qua cô hoàn toàn được thả lỏng cả cơ thể và tinh thần. Hôm nay cô muốn ở bên cạnh Niên Bách Ngạn.
Tuy rằng cô biết, ở ngoài kia Niên Bách Ngạn chắc chắn đang bận bù đầu nhưng cho dù chỉ nhìn anh làm việc cô cũng mãn nguyện.
Lý Thánh Đản đáp lại một câu, sau đó cúp máy.
Tố Diệp không muốn ra khỏi chăn. Cô nằm dài trên giường một lúc, thực sự khi chống đỡ nổi cái bụng sôi òng ọc mới dậy.
Có một dòng ấm áp chảy ra khỏi cơ thể cô.
Cô đỏ mặt. Nhớ lại sự nhiệt tình như lửa của Niên Bách Ngạn tối qua, trái tim cô lại đập thình thịch một cách vô dụng.
Quần áo rơi vãi dưới đất không thấy đâu nữa, chắc là được anh cất đi rồi. Cô đi chân trần lên thảm trài sàn. Không khí ấm áp trong căn phòng khiến cả người thoải mái, nhẹ nhàng. Cô đi tới trước cửa sổ, lật mở một góc rèm cửa. Trong phút chốc, ánh nắng vui vẻ ngoài kia gấp rút len lỏi vào trong.
Đương nhiên không dám mở tung rèm cửa ra. Đã từng trải nghiệm cảm giác ảnh nóng bay đầy trời, chịu đựng những đả kích của mọi người, cô đã biết điều hơn rồi. Cô hạ rèm xuống. Căn phòng lại trở về với sự u tối, tĩnh lặng.
Ở phòng ngoài, trên bàn đặt bữa sáng, món nào món nấy đều rất hấp dẫn. Tố Diệp ngửi thấy mùi thơm liền đi tới. Cô ăn ngấu nghiến mấy miếng mới nghĩ tới chuyện tìm quần áo của mình.
Phòng ngoài cũng không có. Niên Bách Ngạn để quần áo của cô ở đâu nhỉ?
Trên ghế sofa đặt một chiếc áo sơ mi màu đen, chính là chiếc hôm qua Niên Bách Ngạn mặc. Có lẽ anh đã thay quần áo mới để đi làm rồi, vứt lại cô trần như nhộng trong phòng nghỉ.
Người đàn ông đáng ghét!
Cô cũng không vội nữa. Sau khi ăn uống no nê, cô lại thoải mái tắm một lượt. Xong việc, cô đi tới trước tủ quần áo, mở ra. Bên trong trống trơn, chỉ trơ trọi một chiếc giá áo. Cô mở ngăn kéo ra, đến cả một đôi tất cũng không có.
Không cần nghĩ cũng biết, cái giá áo này lúc trước chắc chắn đã treo một chiếc sơ mi, giờ chắc là đang ở trên người Niên Bách Ngạn.
Phòng nghỉ của Niên Thị rất khác với phòng nghỉ của anh lúc còn ở Tinh Thạch. Trước đây anh gần như ở luôn trong phòng nghỉ. Thế nên căn phòng ấy hệt như một ngôi nhà thu nhỏ vậy. Trong tủ quần áo có đủ từ những thứ nhỏ nhất như tất cho tới những thứ lớn nhất như áo dạ lông, đủ loại đủ kiểu, rực rỡ muôn màu. Nhưng bây giờ anh đã có nhà rồi, nên phòng nghỉ thật sự đã trở thành nơi nghỉ tạm. Đến cả tủ quần áo cũng trống trơn, chỉ có một chiếc áo sơ mi để ứng phó với những tình huống bất ngờ.
Thấy vậy, Tố Diệp bỗng mỉm cười.
Trong lòng cũng ấm áp theo.
Nhưng cô cũng không thể không mặc quần áo được. Vì không tìm được quần áo của mình, cô đành khoác tạm lên người chiếc áo sơ mi Niên Bách Ngạn vắt trên sofa, lấy máy sấy sấy qua mái tóc một chút, tới khi nó không còn rỏ nước nữa thì để nó tự khô.
Làm việc nọ việc kia như vậy chốc đã tới mười một rưỡi, giờ ăn cơm trưa.
Sao vẫn chưa thấy Niên Bách Ngạn có động tĩnh gì nhỉ?
Tố Diệp định nhắn tin hoặc gọi điện cho anh nhưng lại chợt nghĩ, anh chỉ cách cô một cánh cửa, tội gì phải phiền phức như vậy? Cô bèn lệt xệt chiếc dép lê của anh, lập tức mở cửa phòng nghỉ ra.
Ánh sáng chói mắt cứ thế ùa tới mà không hề báo trước.
Cô vô thức giơ tay lên che mắt. Rồi, rõ ràng cô nghe thấy tiếng tranh luận trong phòng bất chợt im bặt, sau đó là tiếng có người ngỡ ngàng thốt lên.
Giật nảy mình, Tố Diệp cảm thấy không ổn.
Sau khi hạ tay xuống, quả thật cô đã nhìn thấy cả một phòng đầy người đều đang nhìn về phía mình. Có nam, có nữ. Ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt, nhìn thấy cô không khác gì nhìn thấy ma.
Toi đời rồi…
Tố Diệp đứng đờ ra trước cửa phòng nghỉ, bắp chân thì đang bị chuột rút, run rẩy.
Cô hoàn toàn không ngờ giờ này trong phòng làm việc của Niên Bách Ngạn vẫn còn cấp dưới báo cáo công việc. Rõ ràng là cán bộ cấp cao của mấy bộ phận bất đồng ý kiến, đang tranh cãi với nhau.
Niên Bách Ngạn ngồi trên chiếc ghế xoay lớn cũng không ngờ Tố Diệp lại ra ngoài bất ngờ như vậy. Anh tưởng sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên cô làm là gọi điện thoại cho anh. Sắp trưa rồi, anh nghĩ chắc là cô cũng đói rồi, bữa sáng trên bàn có lẽ đã nguội từ lâu.
Chỉ có điều, tính đi tính lại vẫn tính sót chuyện cô đột ngột bước ra khỏi phòng nghỉ.
Tố Diệp ngây ngốc đứng yên đó. Người phản ứng lại đầu tiên đương nhiên là Niên Bách Ngạn. Anh đứng dậy, vớ lấy chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế, rảo bước tới trước. Một giây sau, anh khoác áo lên người cô rồi bế cô vào trong phòng nghỉ.
Giây phút cửa phòng đóng lại, các nhân viên trong phòng làm việc đều như nổ tung.
Đàn ông thì không sao, tuy cũng tò mò nhưng không thể khua môi múa mép. Những người rì rầm to nhỏ là đám nhân viên nữ. Họ đang xôn xao bàn tán về cảnh ban nãy.
“Tối qua có đồng nghiệp nhìn thấy Giản Ngôn đưa một cô gái rất xinh đẹp vào thang máy, lên phòng chủ tịch, còn nghe nói sau đó không thấy cô gái ấy đi xuống nữa. Mọi người vì không nhìn rõ cô ấy là ai nên mới to nhỏ suốt, là người đó sao?” Có người nói.
Các nhân viên nữ khác xôn xao nói không biết rõ mọi chuyện, nhưng cũng nghe phong thanh từ phòng làm việc đồn ra, nói có một cô gái xinh đẹp đi vào phòng chủ tịch, Giản Ngôn đích thân tiếp đón. Không chỉ có vậy, chủ tịch Niên điềm tĩnh, bình thản, không mấy nói cười mà cả công ty đều quen thuộc lại ở trong phòng làm việc cả một đêm.
Còn người thư ký của phòng thư ký khi dọn dẹp phòng làm việc sáng nay đã giật nảy mình. Cô ấy không ngờ chủ tịch lại có mặt trong văn phòng sớm đến thế. Sau đó cô ấy báo lại với bộ phận thư ký thì mới biết, chủ tịch hoàn toàn không về nhà.
Ý nghĩa của việc “không về nhà” sẽ rất mờ ám. Cộng thêm việc trước đó lại có một cô gái xinh xắn đi vào phòng làm việc…
Chỉ có điều, tất cả mọi người đều không nghĩ rằng cô gái đó lại tự đi ra, thật sự bước ra từ phòng nghỉ. Cô gái mang mái tóc còn hơi ướt. Rõ ràng là vừa mới tắm rửa, làn da cực kỳ sáng sủa. Trên người cô gái đó là một chiếc sơ mi nam. Không sai! Người tinh mắt nhìn một cái đã có thể nhận ra đó là một chiếc sơ mi nam màu đen. Không cần đoán cũng biết đó là sơ mi của tổng giám đốc Niên, dưới chân vẫn còn chiếc dép lê của nam.
Cứ thế tuyên bố một cách thẳng thắn những gì rất nhiều nhân viên suy đoán từ hôm qua tới sáng nay đã thành sự thật.
Chủ tịch Niên mà họ sùng bái nhất, được mệnh danh là “nam thần” thờ ơ nhất khi đứng trước phái đẹp mà lại thân mật với một cô gái trong phòng làm việc, còn giữ cô gái đó ngủ qua đêm trong phòng ngủ ư?
“Ngải Lâm này! Chẳng phải nghe nói chủ tịch lấy vợ rồi sao? Anh ấy và cô gái kia…”
Ngải Lâm là thư ký duy nhất trong phòng thư ký có tư cách được bước chân vào phòng làm việc của chủ tịch. Cô ấy rất áy náy với việc sáng nay hấp ta hấp tấp đã buột miệng nói ra, nghe xong mấy lời ấy lập tức giải thích: “Mọi người đừng có nghĩ lệch lạc. Cô gái vừa rồi chính là phu nhân chủ tịch của chúng ta, Tố Diệp.”
Tất cả đều ngỡ ngàng.
Rồi ngay lập tức, mọi người lại cảm thấy xấu hổ.
Hai vợ chồng người ta tình cảm, rảnh rỗi nghịch ngợm một chút trong phòng làm việc thì liên quan gì tới người khác chứ? Đâu có phải là gian phu dâm phụ. Thế nên họ bỗng chốc cảm thấy hơi ngượng với những suy đoán to nhỏ ban nãy.
Bảo sao nhìn cô gái ấy lại quen mắt đến thế, thì ra là phu nhân chủ tịch.
Sau khi giải thích, Ngải Lâm cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều. Cô làm vậy có coi là lấy công chuộc tội không nhỉ? Bây giờ chủ tịch còn chưa biết tin đồn đã lan truyền tới mấy tầng dưới. Nếu để anh ấy biết, chắc chắn sẽ đoán ngay ra là phòng thư ký để lộ chuyện, tới lúc đó thì cô chỉ còn nước chết.
“Làm phiền các vị lãnh đạo quay về giải thích với nhân viên trong bộ phận mình một chút nhé. Nếu không tôi sẽ bị chủ tịch đuổi việc mất.” Ngải Lâm cạy nhờ.
Mọi người bật cười.
Ngải Lâm thở phào, rồi nhìn về phía phòng nghỉ.
Tố Diệp thật sự là một cô gái khiến cô ngưỡng mộ. Có được sự quan tâm của chủ tịch là một việc hạnh phúc nhường nào. Nhất là động tác khoác áo lên người Tố Diệp của chủ tịch khi nãy, thực sự là quyến rũ chết người.
Tiếc là cô và các thư ký các đều biết, người đàn ông xuất sắc này là hoa đã có chủ, thế nên không dám tơ tưởng dù chỉ một chút.
Trong phòng nghỉ lại là một khung cảnh khác.
Tố Diệp đờ đẫn như khúc gỗ, được Niên Bách Ngạn bế vào. Khi cánh cửa vừa đóng lại, cô mới hoàn hồn, gương mặt trắng bệch. Cô túm chặt lấy áo của Niên Bách Ngạn, lẩm bẩm: “Chết rồi, chết rồi… Mọi người biết hết rồi…”
Niên Bách Ngạn thấy vậy không biết nên khóc hay cười: “Diệp Diệp…”
“Niên Bách Ngạn! Anh họp trong phòng làm việc sao không báo với em một tiếng? Giờ bọn họ biết em ngủ qua đêm trong phòng nghỉ của anh cả rồi. Họ sẽ chê cười em thế nào? Em…”
“Suỵt…” Niên Bách Ngạn ra hiệu cho cô im lặng rồi ôm cô vào lòng, vỗ về mấy cái: “Không sao… Không sao cả…”
“Sao lại không sao? Vừa rồi ra ngoài em đã mặc áo sơ mi của anh. Em…”
“Anh sai rồi, tại anh không tốt.” Niên Bách Ngạn cố nín cười, an ủi.
Đích thực tại anh đã sơ suất. Đám người này là những tinh anh anh mời về từ nước ngoài và khắp nơi trên cả nước với mức lương cao, càng là những người giỏi thì tính tình càng quái đản. Mới sáng ra họ đã ùa vào phòng làm việc của anh, nhằm vào vấn đề cửa hàng chính, mức độ yêu nghề vượt xa tưởng tượng của anh. Mỗi người một ý kiến, mỗi người một kiến nghị, tranh luận không ngừng.
Cả buổi sáng, đã có mấy lần Niên Bách Ngạn định ngắt lời họ mà không biết chen vào chỗ nào, thậm chí ngay cả việc đề nghị đổi sang phòng họp thảo luận cũng không có cơ hội cho anh lên tiếng. Cộng thêm việc bản thân Niên Bách Ngạn đã là một người cuồng công việc. Có cả đám người ở đó, đương nhiên trong đầu chỉ toàn nghĩ tới công việc. Kết quả, anh đã quên bẵng mất Tố Diệp, tới buổi trưa khi Ngải Lâm đi vào, nhắc mọi người tới giờ ăn trưa rồi, anh mới chợt nhớ ra…
Anh thì sướng rồi, từ phòng nghỉ ra tới phòng làm việc chỉ cách nhau một cánh cửa, đi làm cũng tiện. Cô cầm di động ở đầu giường lên, xem ra đã bị anh chuyển sang chế độ im lặng. Lý Thánh Đản đã gọi cho cô mười mấy cuộc rồi.
Cô gọi lại. Mới một hồi chuông đổ, đối phương đã nhận máy.
“Bác sỹ Tố! Hôm nay chị có tới phòng tâm lý không ạ? Có một khách hàng mới hẹn gặp ạ.”
“Như thế nào?” Tố Diệp ôm gối, uể oải hỏi.
“Một cô gái khá trẻ, nhưng khi điền vào đơn đăng ký thì lại giấu thông tin cá nhân, nói rằng phải đợi chị tới mới nói.”
“Đã ở phòng tâm lý rồi sao?”
“Không ạ. Cô ấy tới đặt lịch với chúng ta một lát rồi đi. Cô ấy nói đợi điện thoại xác nhận của chúng ta.”
Tố Diệp ngẫm nghĩ: “Thứ hai đi.”
“Vậy còn hôm nay chị…”
“Hôm nay chị không tới nữa, có chuyện gì thì gọi điện cho chị.” Bận rộn mấy ngày nay, Tố Diệp cảm thấy rất mệt. Tối qua cô hoàn toàn được thả lỏng cả cơ thể và tinh thần. Hôm nay cô muốn ở bên cạnh Niên Bách Ngạn.
Tuy rằng cô biết, ở ngoài kia Niên Bách Ngạn chắc chắn đang bận bù đầu nhưng cho dù chỉ nhìn anh làm việc cô cũng mãn nguyện.
Lý Thánh Đản đáp lại một câu, sau đó cúp máy.
Tố Diệp không muốn ra khỏi chăn. Cô nằm dài trên giường một lúc, thực sự khi chống đỡ nổi cái bụng sôi òng ọc mới dậy.
Có một dòng ấm áp chảy ra khỏi cơ thể cô.
Cô đỏ mặt. Nhớ lại sự nhiệt tình như lửa của Niên Bách Ngạn tối qua, trái tim cô lại đập thình thịch một cách vô dụng.
Quần áo rơi vãi dưới đất không thấy đâu nữa, chắc là được anh cất đi rồi. Cô đi chân trần lên thảm trài sàn. Không khí ấm áp trong căn phòng khiến cả người thoải mái, nhẹ nhàng. Cô đi tới trước cửa sổ, lật mở một góc rèm cửa. Trong phút chốc, ánh nắng vui vẻ ngoài kia gấp rút len lỏi vào trong.
Đương nhiên không dám mở tung rèm cửa ra. Đã từng trải nghiệm cảm giác ảnh nóng bay đầy trời, chịu đựng những đả kích của mọi người, cô đã biết điều hơn rồi. Cô hạ rèm xuống. Căn phòng lại trở về với sự u tối, tĩnh lặng.
Ở phòng ngoài, trên bàn đặt bữa sáng, món nào món nấy đều rất hấp dẫn. Tố Diệp ngửi thấy mùi thơm liền đi tới. Cô ăn ngấu nghiến mấy miếng mới nghĩ tới chuyện tìm quần áo của mình.
Phòng ngoài cũng không có. Niên Bách Ngạn để quần áo của cô ở đâu nhỉ?
Trên ghế sofa đặt một chiếc áo sơ mi màu đen, chính là chiếc hôm qua Niên Bách Ngạn mặc. Có lẽ anh đã thay quần áo mới để đi làm rồi, vứt lại cô trần như nhộng trong phòng nghỉ.
Người đàn ông đáng ghét!
Cô cũng không vội nữa. Sau khi ăn uống no nê, cô lại thoải mái tắm một lượt. Xong việc, cô đi tới trước tủ quần áo, mở ra. Bên trong trống trơn, chỉ trơ trọi một chiếc giá áo. Cô mở ngăn kéo ra, đến cả một đôi tất cũng không có.
Không cần nghĩ cũng biết, cái giá áo này lúc trước chắc chắn đã treo một chiếc sơ mi, giờ chắc là đang ở trên người Niên Bách Ngạn.
Phòng nghỉ của Niên Thị rất khác với phòng nghỉ của anh lúc còn ở Tinh Thạch. Trước đây anh gần như ở luôn trong phòng nghỉ. Thế nên căn phòng ấy hệt như một ngôi nhà thu nhỏ vậy. Trong tủ quần áo có đủ từ những thứ nhỏ nhất như tất cho tới những thứ lớn nhất như áo dạ lông, đủ loại đủ kiểu, rực rỡ muôn màu. Nhưng bây giờ anh đã có nhà rồi, nên phòng nghỉ thật sự đã trở thành nơi nghỉ tạm. Đến cả tủ quần áo cũng trống trơn, chỉ có một chiếc áo sơ mi để ứng phó với những tình huống bất ngờ.
Thấy vậy, Tố Diệp bỗng mỉm cười.
Trong lòng cũng ấm áp theo.
Nhưng cô cũng không thể không mặc quần áo được. Vì không tìm được quần áo của mình, cô đành khoác tạm lên người chiếc áo sơ mi Niên Bách Ngạn vắt trên sofa, lấy máy sấy sấy qua mái tóc một chút, tới khi nó không còn rỏ nước nữa thì để nó tự khô.
Làm việc nọ việc kia như vậy chốc đã tới mười một rưỡi, giờ ăn cơm trưa.
Sao vẫn chưa thấy Niên Bách Ngạn có động tĩnh gì nhỉ?
Tố Diệp định nhắn tin hoặc gọi điện cho anh nhưng lại chợt nghĩ, anh chỉ cách cô một cánh cửa, tội gì phải phiền phức như vậy? Cô bèn lệt xệt chiếc dép lê của anh, lập tức mở cửa phòng nghỉ ra.
Ánh sáng chói mắt cứ thế ùa tới mà không hề báo trước.
Cô vô thức giơ tay lên che mắt. Rồi, rõ ràng cô nghe thấy tiếng tranh luận trong phòng bất chợt im bặt, sau đó là tiếng có người ngỡ ngàng thốt lên.
Giật nảy mình, Tố Diệp cảm thấy không ổn.
Sau khi hạ tay xuống, quả thật cô đã nhìn thấy cả một phòng đầy người đều đang nhìn về phía mình. Có nam, có nữ. Ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt, nhìn thấy cô không khác gì nhìn thấy ma.
Toi đời rồi…
Tố Diệp đứng đờ ra trước cửa phòng nghỉ, bắp chân thì đang bị chuột rút, run rẩy.
Cô hoàn toàn không ngờ giờ này trong phòng làm việc của Niên Bách Ngạn vẫn còn cấp dưới báo cáo công việc. Rõ ràng là cán bộ cấp cao của mấy bộ phận bất đồng ý kiến, đang tranh cãi với nhau.
Niên Bách Ngạn ngồi trên chiếc ghế xoay lớn cũng không ngờ Tố Diệp lại ra ngoài bất ngờ như vậy. Anh tưởng sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên cô làm là gọi điện thoại cho anh. Sắp trưa rồi, anh nghĩ chắc là cô cũng đói rồi, bữa sáng trên bàn có lẽ đã nguội từ lâu.
Chỉ có điều, tính đi tính lại vẫn tính sót chuyện cô đột ngột bước ra khỏi phòng nghỉ.
Tố Diệp ngây ngốc đứng yên đó. Người phản ứng lại đầu tiên đương nhiên là Niên Bách Ngạn. Anh đứng dậy, vớ lấy chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế, rảo bước tới trước. Một giây sau, anh khoác áo lên người cô rồi bế cô vào trong phòng nghỉ.
Giây phút cửa phòng đóng lại, các nhân viên trong phòng làm việc đều như nổ tung.
Đàn ông thì không sao, tuy cũng tò mò nhưng không thể khua môi múa mép. Những người rì rầm to nhỏ là đám nhân viên nữ. Họ đang xôn xao bàn tán về cảnh ban nãy.
“Tối qua có đồng nghiệp nhìn thấy Giản Ngôn đưa một cô gái rất xinh đẹp vào thang máy, lên phòng chủ tịch, còn nghe nói sau đó không thấy cô gái ấy đi xuống nữa. Mọi người vì không nhìn rõ cô ấy là ai nên mới to nhỏ suốt, là người đó sao?” Có người nói.
Các nhân viên nữ khác xôn xao nói không biết rõ mọi chuyện, nhưng cũng nghe phong thanh từ phòng làm việc đồn ra, nói có một cô gái xinh đẹp đi vào phòng chủ tịch, Giản Ngôn đích thân tiếp đón. Không chỉ có vậy, chủ tịch Niên điềm tĩnh, bình thản, không mấy nói cười mà cả công ty đều quen thuộc lại ở trong phòng làm việc cả một đêm.
Còn người thư ký của phòng thư ký khi dọn dẹp phòng làm việc sáng nay đã giật nảy mình. Cô ấy không ngờ chủ tịch lại có mặt trong văn phòng sớm đến thế. Sau đó cô ấy báo lại với bộ phận thư ký thì mới biết, chủ tịch hoàn toàn không về nhà.
Ý nghĩa của việc “không về nhà” sẽ rất mờ ám. Cộng thêm việc trước đó lại có một cô gái xinh xắn đi vào phòng làm việc…
Chỉ có điều, tất cả mọi người đều không nghĩ rằng cô gái đó lại tự đi ra, thật sự bước ra từ phòng nghỉ. Cô gái mang mái tóc còn hơi ướt. Rõ ràng là vừa mới tắm rửa, làn da cực kỳ sáng sủa. Trên người cô gái đó là một chiếc sơ mi nam. Không sai! Người tinh mắt nhìn một cái đã có thể nhận ra đó là một chiếc sơ mi nam màu đen. Không cần đoán cũng biết đó là sơ mi của tổng giám đốc Niên, dưới chân vẫn còn chiếc dép lê của nam.
Cứ thế tuyên bố một cách thẳng thắn những gì rất nhiều nhân viên suy đoán từ hôm qua tới sáng nay đã thành sự thật.
Chủ tịch Niên mà họ sùng bái nhất, được mệnh danh là “nam thần” thờ ơ nhất khi đứng trước phái đẹp mà lại thân mật với một cô gái trong phòng làm việc, còn giữ cô gái đó ngủ qua đêm trong phòng ngủ ư?
“Ngải Lâm này! Chẳng phải nghe nói chủ tịch lấy vợ rồi sao? Anh ấy và cô gái kia…”
Ngải Lâm là thư ký duy nhất trong phòng thư ký có tư cách được bước chân vào phòng làm việc của chủ tịch. Cô ấy rất áy náy với việc sáng nay hấp ta hấp tấp đã buột miệng nói ra, nghe xong mấy lời ấy lập tức giải thích: “Mọi người đừng có nghĩ lệch lạc. Cô gái vừa rồi chính là phu nhân chủ tịch của chúng ta, Tố Diệp.”
Tất cả đều ngỡ ngàng.
Rồi ngay lập tức, mọi người lại cảm thấy xấu hổ.
Hai vợ chồng người ta tình cảm, rảnh rỗi nghịch ngợm một chút trong phòng làm việc thì liên quan gì tới người khác chứ? Đâu có phải là gian phu dâm phụ. Thế nên họ bỗng chốc cảm thấy hơi ngượng với những suy đoán to nhỏ ban nãy.
Bảo sao nhìn cô gái ấy lại quen mắt đến thế, thì ra là phu nhân chủ tịch.
Sau khi giải thích, Ngải Lâm cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều. Cô làm vậy có coi là lấy công chuộc tội không nhỉ? Bây giờ chủ tịch còn chưa biết tin đồn đã lan truyền tới mấy tầng dưới. Nếu để anh ấy biết, chắc chắn sẽ đoán ngay ra là phòng thư ký để lộ chuyện, tới lúc đó thì cô chỉ còn nước chết.
“Làm phiền các vị lãnh đạo quay về giải thích với nhân viên trong bộ phận mình một chút nhé. Nếu không tôi sẽ bị chủ tịch đuổi việc mất.” Ngải Lâm cạy nhờ.
Mọi người bật cười.
Ngải Lâm thở phào, rồi nhìn về phía phòng nghỉ.
Tố Diệp thật sự là một cô gái khiến cô ngưỡng mộ. Có được sự quan tâm của chủ tịch là một việc hạnh phúc nhường nào. Nhất là động tác khoác áo lên người Tố Diệp của chủ tịch khi nãy, thực sự là quyến rũ chết người.
Tiếc là cô và các thư ký các đều biết, người đàn ông xuất sắc này là hoa đã có chủ, thế nên không dám tơ tưởng dù chỉ một chút.
Trong phòng nghỉ lại là một khung cảnh khác.
Tố Diệp đờ đẫn như khúc gỗ, được Niên Bách Ngạn bế vào. Khi cánh cửa vừa đóng lại, cô mới hoàn hồn, gương mặt trắng bệch. Cô túm chặt lấy áo của Niên Bách Ngạn, lẩm bẩm: “Chết rồi, chết rồi… Mọi người biết hết rồi…”
Niên Bách Ngạn thấy vậy không biết nên khóc hay cười: “Diệp Diệp…”
“Niên Bách Ngạn! Anh họp trong phòng làm việc sao không báo với em một tiếng? Giờ bọn họ biết em ngủ qua đêm trong phòng nghỉ của anh cả rồi. Họ sẽ chê cười em thế nào? Em…”
“Suỵt…” Niên Bách Ngạn ra hiệu cho cô im lặng rồi ôm cô vào lòng, vỗ về mấy cái: “Không sao… Không sao cả…”
“Sao lại không sao? Vừa rồi ra ngoài em đã mặc áo sơ mi của anh. Em…”
“Anh sai rồi, tại anh không tốt.” Niên Bách Ngạn cố nín cười, an ủi.
Đích thực tại anh đã sơ suất. Đám người này là những tinh anh anh mời về từ nước ngoài và khắp nơi trên cả nước với mức lương cao, càng là những người giỏi thì tính tình càng quái đản. Mới sáng ra họ đã ùa vào phòng làm việc của anh, nhằm vào vấn đề cửa hàng chính, mức độ yêu nghề vượt xa tưởng tượng của anh. Mỗi người một ý kiến, mỗi người một kiến nghị, tranh luận không ngừng.
Cả buổi sáng, đã có mấy lần Niên Bách Ngạn định ngắt lời họ mà không biết chen vào chỗ nào, thậm chí ngay cả việc đề nghị đổi sang phòng họp thảo luận cũng không có cơ hội cho anh lên tiếng. Cộng thêm việc bản thân Niên Bách Ngạn đã là một người cuồng công việc. Có cả đám người ở đó, đương nhiên trong đầu chỉ toàn nghĩ tới công việc. Kết quả, anh đã quên bẵng mất Tố Diệp, tới buổi trưa khi Ngải Lâm đi vào, nhắc mọi người tới giờ ăn trưa rồi, anh mới chợt nhớ ra…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.