Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 14 - Chương 715: Kẻ nhát chết lá gan luôn nhỏ
Ân Tầm
29/03/2015
Niên Bách Ngạn hỏi vô cùng trực tiếp, sự tự nhiên này giống hệt như phong cách trước nay của anh. Thực ra Tố Diệp sẽ đoán trước sẽ như vậy, nhưng vẫn bị câu hỏi trực diện này của anh làm cho bối rối. Về bản chất mà nói, cô vốn dĩ không định giấu anh, chỉ là không muốn nhớ lại quá nhiều chuyện quá khứ, quá nhiều những lần mong manh sinh tử khi sinh Hảo Hảo. Cứ thế hai người rơi vào trạng thái cầm cự.
Tố Diệp bế Tịnh Hảo định lên xe. Niên Bách Ngạn thì đứng chặn phía trước xe, một tay ấn cánh cửa không để cô lên xe, ánh mắt nhìn cô nghiêm khắc. Người ngoài nhìn vào Tố Diệp sẽ giống như một cô học sinh vừa làm sai chuyện gì.
Trẻ con, nhất là một đứa trẻ mới ba tuổi, nếu gặp những tình huống này thường sẽ òa khóc. Bất luận là chúng thực sự sợ hãi hay đang dùng một cách thức khác để nhắc nhở người lớn rằng hãy mau chóng kết thúc cục diện này. Vì không thể không thừa nhận, trẻ con càng nhỏ thì cảm giác đối với những tâm trạng tiêu cực càng mãnh liệt. Vậy mà Tiểu Tịnh Hảo không hề khóc. Từ đầu đến cuối nó vẫn nghiêng đầu nhìn Niên Bách Ngạn, đôi lông mày xinh xắn khẽ nhíu lại rồi lại nghi hoặc nhìn sang Tố Diệp.
Tố Diệp sợ nhất là biểu cảm này của nó, nhất là mỗi lần nó khẽ nhíu mày, kì thực giống Niên Bách Ngạn như tạc. Cô ai oán trong lòng, cô hiểu những suy nghĩ quỷ quái trong bụng con gái, lại còn phải đối mặt với một đối thủ lớn mạnh trước mắt cùng một ngữ cảnh o ép, nhất thời loạn hết cả phương hướng, buột miệng nói: “Chuyện của anh à?”
Dứt lời cô cũng sững người. Sao câu nói này nghe lại giống như đang hờn giận vu vơ vậy.
Có lẽ Niên Bách Ngạn cũng bất ngờ trước câu trả lời của cô, vì từ phản ứng của cô ngày hôm nay,anhđoán rằng cô ắt sẽ phủ nhận. Nhưng một câu “Chuyện của anh à” lại nằm ngoài dự đoán của anh. Một câu nói rất không lí trí, nhưng lại cực kì phù hợp với tính cách của Tố Diệp. Cô chắc chắn là người có thể nói ra những câu trả lời khiến người ta dở khóc dở cười trong những hoàn cảnh cấp bách.
Đầu tiên anh sững sờ rồi nhanh chóng phản ứng lại, cong môi cười: “Anh không lo thì ai lo?”
“Anh…” Tố Diệp trước nay mồm mép lanh lợi, nhưng có lẽ ngay từ đầu Niên Bách Ngạn đã hùng hùng hổ hổ, ép cô không còn đường lùi, thế nên khiến suy nghĩ của cô nhất thời cụt lủn, liên tục thất bại.
“Mẹ ơi! Con đói!” Tiểu Tịnh Hảo chen vào một câu vô cùng “hợp lý”, dứt lời còn xoa xoa cái bụng của mình, bổ sung thêm: “Lép kẹp rồi.”
Tố Diệp miễn cưỡng gượng cười nhìn Tiểu Tịnh Hảo, nghiến răng nghiến lợi nói bằng thanh âm chỉ hai người nghe được: “Diệp Tịnh Hảo! Cô giáo của con đã nhắn tin weixin cho mẹ. “Lúc ba rưỡi, con đã ăn năm lát bánh mỳ nướng cộng thêm hai quả táo.”
Tiểu Tịnh Hảo nghe xong, gương mặt nhỏ lập tức thay đổi. Con bé nhắm mắt lại trực khóc: “Con… đói… rồi…”
Tố diệp trừng mắt. Cô còn chưa kịp nói gì, Niên Bách Ngạn đã giơ tay bế lấy Tiểu Tịnh Hảo. Tố Diệp chỉ cảm thấy vòng tay mình trống trải, khi nhìn lại tiểu Tịnh Hảo đã níu chặt cổ Niên Bách Ngạn, điệu bộ đáng thương.
“Hảo Hảo muốn ăn gì?”
Niên Bách Ngạn nhìn Tiểu Tịnh Hảo, từng đường nét trên khóe mắt đầu mày đều trở nên rất dịu dàng, giọng nói cũng cực kì nuông chiều.
Không phải anh chưa từng nuôi trẻ con, trước đây là cậu em trai Niên Bách Tiêu. Nhưng lúc ấy anh cũng chưa quá trưởng thành. Trong những loạng choạng, va vấp, khi đối mặt với hiện thực vô tình, anh đành lựa chọn vừa làm anh vừa làm bố. Cũng vì Bách Tiêu là con trai, thế nên từ nhỏ tới lớn anh rất nghiêm khắc với Bách Tiêu. Nhưng bây giờ thì khác. Người đang ôm lấy anh, níu lấy anh là một đứa trẻ nhỏ đến nỗi anh không dám dùng quá nhiều sức. Nó vẫn còn là một bé gái. Nhất là khi nó tự nhiên ôm chặt cổ anh như vậy, anh bỗng cảm thấy trái tim mình tan chảy.
Cảm giác này giống hệt như năm Tố Diệp bốn tuổi chu cái miệng nhỏ, ép anh ngoắc tay thề nguyện. Rất giống nhưng lại không giống, bảo anh miêu tả cụ thể anh cũng chẳng miêu tả được. Cảm giác duy nhất chính là anh cứ muốn bế đứa trẻ này mãi như thế, không muốn buông tay.
Anh có một cảm giác mãnh liệt, giống như câu anh vừa hỏi Tố Diệp. Không phải anh nhất thời cao hứng hỏi bừa. Anh có một linh cảm mà linh cảm này rất mạnh mẽ. Tuy đây là lần đầu tiên anh và Hảo Hảo gặp mặt, nhưng anh luôn cảm thấy đứa bé này là của anh.
Bây giờ, ở khoảng cách này, bế nó như vậy, cảm giác ấy lại càng thêm sôi sục.
Tiểu Tịnh Hảo chẳng sợ người lạ chút nào. Nghe Niên Bách Ngạn hỏi như vậy, con bé cúi đầu ngẫm nghĩ rồi dài giọng nói: “Con muốn ăn bánh gato mà công chúa Bạch Tuyết hay ăn, còn cả… kem dâu tây nữa. Con thích ăn kem dâu tây nhất.”
“Hảo Hảo!” Đầu Tố Diệp như sắp nổ tung.
“Nhưng mà… mẹ không cho con ăn bánh gato của công chúa Bạch Tuyết.” Tiểu Tịnh Hảo xị mặt.
Niên Bách Ngạn lập tức nói: “Bây giờ chúng ta đi ăn bánh gato của công chúa Bạch Tuyết ngay được không?” Tuy rằng anh chẳng biết bánh gato của công chúa Bạch Tuyết là cái gì.
Tiểu Tịnh Hảo vui lắm, khoa chân múa tay: “Được ạ!”
Niên Bách Ngạn bế Tiểu Tịnh Hảo quay người bỏ đi. Tố Diệp thấy vậy sững người. Khi cô hoàn hồn trở lại thì Niên Bách Ngạn đã để Tịnh Hảo ngồi vào trong xe của mình.
“Hảo Hảo…”
Tố Diệp đang định nhào tới thì bị Niên Bách Ngạn chặn đường. Cô chỉ còn biết giương mắt nhìn cơ thể rắn rỏi của anh chắn hoàn toàn bóng dáng Tịnh Hảo sau cửa kính xe.
“Niên Bách Ngạn!”
“Muốn gặp được Hảo Hảo thì đi theo anh.” Chẳng hiểu sao, sương mù trong lòng Niên Bách Ngạn đã được quét sạch, thay vào đó là một cảm giác thoải mái khó nói thành lời. Anh như cười như không, nhìn cô rồi bổ sung thêm: “Nhớ là gọi thêm cả Kỷ Đông Nham nữa.”
Tố Diệp trợn tròn mắt.
Niên Bách Ngạn cong môi cười. Nỗi nhớ cô từ hôm qua tới sáng nay hóa thành tình yêu trong lòng. Anh dơ tay vò đầu cô như mọi khi, chỉ có điều hơi mạnh tay một chút rồi nói: “Em quên mất mình chỉ là một bác sĩ tâm lí, còn anh lại là một tên gian thương thích nghiên cứu bản tính con người.” Dứt lời anh buông tay rồi lên xe.
Tố Diệp ngẩn ngơ. Tới lúc cô tỉnh lại thì xe của Niên Bách Ngạn đã đi xa. Cô gấp gáp, vội chạy vào trong xe mình, bám theo xe của Niên Bách Ngạn đồng thời gọi điện cho Kỷ Đông Nham nói một câu: “Hảo Hảo bị cướp mất rồi!”
***
Khi Kỷ Đông Nham phi như bay tới Bàn Cổ Plaza, Tố Diệp đang đứng trước cửa sốt ruột đi đi lại lại. Gặp được Kỷ Đông Nham, cô như gặp được cứu tinh, lập tức níu chặt cánh tay anh ấy: “Tạ ơn trời đất, cuối cùng anh cũng tới rồi.”
“Hảo Hảo đâu? Bị ai cướp mất rồi?” Kỷ Đông Nham nôn nóng.
Tố Diệp mím môi, mãi mới chỉ lên trên: “Đang ngồi trong nhà hàng ở trên tầng, cũng với… anh ấy.”
“Anh ấy? Anh ấy nào?” Kỷ Đông Nham mông lung, ngay sau đó chợt nghỉa, trở nên kinh ngạc: “Niên Bách Ngạn?”
Tố Diệp gật đầu.
“Cậu ấy nhận bố con với Hảo Hảo rồi?” Kỷ Đông Nham hỏi.
Tố Diệp cũng chẳng biết nên giải thích sao, chỉ có thể giục anh ấy: “Cứ lên trên đi đã, một lời khó nói hết.”
Có khó nói hết kiểu gì cũng phải nói cho rõ ràng, đây là đạo lý mà sau khi lên tầng, nhìn thấy cảnh tượng trong nhà hàng, Kỷ Đông Nham và Tố Diệp mới hiểu ra. Thật ra anh ấy biết, bốn năm nay ở trong tù, đầu óc Niên Bách Ngạn không những không “gỉ”, mà ngược lại, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, anh chắc chắn đã nghiên cứu về con người.
Nhà hàng sạch sẽ, những vị trí có view đẹp hầu như đều chưa có ai ngồi. Chỉ có hai người là Niên Bách Ngạn và Hảo Hảo. Có thể nhận ra Niên Bách Ngạn đã làm “tán tài đồng tử” mục đích chính là không muốn có người tới làm phiền.
Trên bàn bày đầy ắp các loại bánh gato. Tiểu Tịnh Hảo say mê ăn, còn Niên Bách Ngạn thì ngồi bên cạnh con bé. Khi nhìn con bé ăn, khóe môi anh cũng hơi cong lên, thi thoảng lại lau miệng cho nó một cách rất cưng chiều.
Nhìn thấy cảnh ấy, Kỷ Đông Nham hoàn toàn tuyệt vọng. Anh ấy kiềm chế giận dữ hạ thấp giọng nói: “Tiểu Diệp! Theo anh thấy, em thua Hảo Hảo mất rồi.”
Tố Diệp cũng đáng sững sờ nhìn cảnh tượng cách đó không xa, lẩm bẩm nói: “Sao em cảm thấy chúng ta chưa đánh đã chết?” Sau khi nói xong, cô thấy Niên Bách Ngạn nhìn về phía họ. Khóe môi anh nãy giờ vẫn mỉm cười. Anh ra hiệu cho họ đi tới.
Tiểu Tịnh Hảo cũng quay đầu nhìn hai người họ, rồi cười ngọt ngào với Tố Diệp. Nụ cười ấy khiến trái tim Tố Diệp nổi da gà. Cô bấm bụng đi đến. Niên Bách Ngạn đặt tờ khăn giấy xuống cười nói: “Ngồi đi!”
Điệu bộ này khiến người ta có chút không vui đây.
Tố Diệp ngồi xuống. Kỷ Đông Nham cũng kéo một chiếc ghế ở bên cạnh để ngồi.
“Hảo Hảo!” Niên Bách Ngạn vỗ nhẹ lên đầu Hảo Hảo dịu dàng nói: “Để chị gái kia dẫn con đi ăn kem dâu tây, được không?”
Tiểu Tịnh Hảo gật đầu rất mạnh.
Tố Diệp lên tiếng: “Hảo Hảo! Con không được ăn quá nhiều đồ ngọt như thế.”
Tiểu Tịnh Hảo bữu môi, cúi gằm mặt.
Thấy vậy Niên Bách Ngạn cười cười, bế con bé đặt lên đùi dỗ dành: “Chúng ta chỉ ăn chút xíu thôi được không nếu không tối nay cái bụng nhỏ của Hảo Hảo sẽ đau lắm, đau lắm, ngày mai sẽ không được ăn bánh gato công chúa Bạch Tuyết nữa.”
“Vậy nếu con không ăn quá nhiều, thì ngày mai có thể được ăn bánh gato công chúa Bạch Tuyết chứ?”
Niên Bách Ngạn gật đầu.
Tiểu Tịnh Hảo cười đồng ý. Niên Bách Ngạn bật tay, nhân viên trẻ phục vụ của nhà hàng bước đến, cực kì lễ phép. Niên Bách Ngạn bảo cô ta đưa Hảo Hảo tới khu kem rồi dặn dò: “Đừng để con bé ăn nhiều quá.”
“Anh cứ yên tâm!” Cô nhân viên đưa tiểu Tịnh Hảo rời khỏi vị trí.
Khi xung quanh chỉ còn lại ba người, Niên Bách Ngạn ra hiệu cho một nhân viên phục vụ khác bê ba cốc nước nóng tới. Sau đó Niên Bách Ngạn nói: “Chọn đi! Hai người chủ động khai báo hay nghe tôi từ từ giải thích đây?”
Ngón tay Tố Diệp vừa chạm vào cốc nước lại lập tức rụt về, không hiểu vì nước quá nóng hay vì những lời Niên Bách Ngạn nói. Kỷ Đông Nham ngồi bên cạnh cười trừ: “Cậu làm sao thế hả? Khai báo chuyện gì?”
Niên Bách Ngạn bê cốc nước lên uống một ngụm mà chẳng hề thấy nước nóng: “Kỷ Đông Nham! Trước khi nói, cậu có thể uống chút nước cho nhuận giọng.”
“Đại ca à! Em bận lắm. Anh nói thế là có ý gì?” Kỷ Đông Nham hỏi ngược lại.
Niên Bách Ngạn thản nhiên nhìn Tố Diệp một cái, rồi lại quay về Kỷ Đông Nham: “Gọi cậu tới đây, kỳ thực là muốn thỉnh giáo cậu một vấn đề.”
“Cứ nói! Nếu tớ biết sẽ không giấu, biết bao nhiêu nói bấy nhiêu.”
Tố Diệp cảm thấy tình hình không bình thường. Cô lén lút quan sát Niên Bách Ngạn, không ngờ ánh mắt Niên Bách Ngạn lại bất ngờ nhìn vào mặt cô. Sau vài giây gặp gỡ, cô vội vàng né đi chỗ khác, trái tim bắt đầu đập loạn. Cô không ngừng tự mắng bản thân: Toi rồi toi rồi! Tố Diệp! Bao nhiêu câu mày nhọc công chuẩn bị lại chẳng dùng được câu nào. Mày quá vô dụng!
Niên Bách Ngạn nhìn Kỷ Đông Nham cười khanh khách: “Cậu cảm thấy Hảo Hảo có giống tớ không?”
Lại là một câu thẳng như ruột ngựa. Lần này người bị trúng chiêu là Kỷ Đông Nham. Anh ấy bất ngờ trước câu hỏi của Niên Bách Ngạn, thẫn thờ hồi lâu mới ấp úng trả lời : “Chuyện này à…”
Chẳng nói được bất kỳ một đáp án nào mang tính xây dựng cả.
Niên Bách Ngạn vẫn đang chờ đợi một cách cực kì kiên nhẫn.
“Khó trả lời đến thế ư?”
Kỷ Đông Nham đằng hắng, im lặng cầm cốc nước lên. Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng cười: “Hay là đổi câu khác nhé.”
Kỷ Đông Nham vẫn nhìn anh.
“Tịnh Hảo là con gái của tớ phải không?”
Kỷ Đông Nham lắp bắp mấy tiếng rồi cười hì hì: “À… cũng tới giờ ăn cơm rồi đấy. Chúng ta gọi món đi, vừa ăn vừa trò chuyện.”
“Kỷ Đông Nham! Cậu làm người không đạo đức.” Niên Bách Ngạn tảng lờ thái độ lập lờ nước đôi của cậu ta, bất ngờ nói một câu.
Kỷ Đông Nham nghe thấy câu này xong, lập tức không vui, đặt cốc nước xuống: “Sao tớ lại không đạo đức? Niên Bách Ngạn! Cậu nói câu này là tớ không thích nghe đâu đấy.”
“Tớ đã ly hôn với Tố Diệp. Nếu Tịnh Hảo không phải con gái của tớ, thì là con gái của ai?” Niên Bách Ngạn khẽ nhếch môi: “Điệu bộ của cậu tối qua hẳn là đang qua lại với Tố Diệp. Phải chăng tớ có thể giả thiết là hai người đã kết hôn?”
Kỷ Đông Nham nghẹn lời, vô thức nhìn xuống ngón áp út, lại trống trơn. Tố Diệp trừng mắt nhìn anh ấy, nhưng một giây sau cũng ý thức được ngón tay của mình, bèn lặng lẽ hạ tay xuống.
Mấy động tác nhỏ nhặt đó bị Niên Bách Ngạn nhìn thấy hết, anh cười khẽ: “Nếu thật sự là như vậy, thì tớ cũng bái phục cậu đấy Kỷ Đông Nham. Năm nay Tịnh Hảo mới có ba tuổi, có nghĩa là tớ vừa vào tù thì cậu đã có ý với cô ấy? Nói như thế là cậu đã có âm mưu bất chính từ trước. Chân trước tớ vừa bước vào, chân sau cậu đã sốt sắng đào góc tường của anh em. Hơn nữa có khả năng còn giở thủ đoạn bỉ ổi gì đó để có được đứa trẻ này.”
“Niên Bách Ngạn! Anh đừng có nói bậy!” Tố Diệp cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, hạ thấp giọng bất mãn quát lên.
“Thế tức là còn một khả năng khác.” Niên Bách Ngạn không tức giận mà bật cười. Lần này anh quay sang Tố Diệp.
Tố Diệp giật mình. Vừa nhìn thấy nụ cười này của Niên Bách Ngạn là cô biết ngay anh đã nắm chắc phần thắng, bèn thầm lẩm bẩm trong lòng: Tố Diệp ơi Tố Diệp! Mày quả là đồ háo sắc. Bốn năm rồi không gặp, vừa thấy anh ấy cười mày lại bắt đầu điên đảo thần hồn.
Dĩ nhiên Niên Bách Ngạn không biết cô đang nghĩ gì, nhưng cũng đoán ra cô hơi lơ mơ. Nụ cười của anh càng thêm đậm: “Tịnh Hảo là con gái của anh. Em nuôi Tịnh Hảo rồi tái hôn với Kỷ Đông Nham.”
“Khụ…” Kỷ Đông Nham sặc nước bắt đầu ho khan kịch liêt. Tố Diệp giận dữ nhìn Kỷ Đông Nham. Bên này, Niên Bách Ngạn càng sáng tỏ trong lòng, tiếp tục nói: “Nếu là như vậy thì Kỷ Đông Nham, cậu lại càng không đạo đức, coi con gái tớ là con gái cậu? Cậu chiếm lời hơi nhiều thì phải? Nói cách khác, cậu đúng là nham hiểm vô đạo đức. Tịnh Hảo là con gái tớ, vậy mà bốn năm nay cậu không nhắc một chữ trước mặt tớ. Cậu tự nói xem có hợp tình hợp lý không?”
“Thật ra là…” Kỷ Đông Nham cảm thấy bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, có trăm cái miệng cũng khó mà thanh minh: “Thật ra…”
Niên Bách Ngạn chẳng thèm để tâm tới cậu ta, một lần nữa quay về Tố Diệp: “Còn một khả năng cuối cùng. Năm xưa em vốn không kí vào đơn ly hôn ấy. Em vẫn là vợ anh. Cậu ta chỉ là vai phụ.”
Tố Diệp nhìn anh chằm chằm, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu: “Ai là vợ anh? Anh muốn gọi tôi là vợ là được à? Khi nào không muốn gọi là vợ thì đá tôi đi? Bây giờ tôi chẳng phải là vợ anh!”
Nói xong câu ấy cô tự thấy khinh bỉ chính mình. Thì ra sau bốn năm tài ăn nói của cô lại thụt lùi đến vậy.
Quan trọng hơn là câu ấy vừa dứt cả Kỷ Đông Nham cũng quay đầu nhìn cô. Biểu cảm ấy vừa có sự khó xử vừa có sự bàng hoàng. Anh ấy cũng không ngờ khi đối diện với Niên Bách Ngạn, Tố Diệp lại trở nên nhút nhát như vậy.
Đương nhiên Tố Diệp đọc hiểu hàm ý trong đôi mắt Kỷ Đông Nham, nhưng cô vẫn ưỡn lưng tỏ ra kiêu ngạo. Cho dù cô nhụt nhuệ khí cũng phải thể hiện chút kiên cường chứ.
Niên Bách Ngạn sướng nhưng cũng không tỏ ra quá bừa bãi, chỉ có thể nhận ra anh quả thực đã bị chọc cười. Anh mím môi, vẫn nhìn Tố Diệp: “Hảo Hảo phải gọi anh là gì?”
Tố Diệp quay đi chỗ khác. Sao cô bỗng cảm thấy Niên Bách Ngạn của bốn năm sau, dù là ánh mắt hay ngôn ngữ cũng đều trở nên sắc bén như vậy? Cô cúi đầu tự nghịch ngón tay mình, lẩm bẩm một câu: “Chẳng phải vừa rồi gọi rồi sao, còn hỏi…”
Kỷ Đông Nham nhìn Tố Diệp với vẻ bi thương chỉ hận không thể cắt cổ tay tự sát. Sao lại hèn đến mức này? Còn không dám nói to nữa.
Niên Bách Ngạn điều chỉnh lại tư thế ngồi, cố tình làm ra vẻ trầm tư: “Thế Bội Bội nên gọi anh là gì?” Cảnh Tố Diệp ngắt lời Diệp Uyên, anh không phải người mù, càng không phải kẻ điếc.
Tố Diệp im lặng cắn môi, chỉ biết nghịch tay.
Niên Bách Ngạn cố nhịn cười: “Thế chắc là em có thể cho anh biết chú nhỏ mà Hảo Hảo nói là ai chứ?”
Tố Diệp vẫn không nói được câu nào.
Cứ thế, bầu không khí trở nên hơi yên ắng, ba người đều chẳng ai nói gì. Niên Bách Ngạn rõ ràng đang đợi Tố Diệp nói, nhưng Tố Diệp thì chỉ cúi đầu trầm mặc. Còn Kỷ Đông Nham trở thành kẻ xem trò vui, cố gắng gột sạch thân phận nhân vật chính hoặc nhân vật phụ của mình.
Rất lâu sau, Kỷ Đông Nham mới nói một câu: “Niên Bách Ngạn! Mau gọi món đi, đói rồi đấy.”
“Muốn ăn à? Được thôi, cậu cứ trả lời các câu hỏi đi đã. Nếu hài lòng, hôm nay tớ bao.” Niên Bách Ngạn thản nhiên nói.
“Sao cậu lắm câu hỏi thế hả? “ Kỷ Đông Nham bó tay.
Niên Bách Ngạn bật cười: “Tớ chỉ tò mò thôi mà.”
Kỷ Đông Nham giơ tay chống cằm nhìn anh với vẻ vô tội.
“Nhẫn của cậu đâu?” Niên Bách Ngạn rướn môi.
Kỷ Đông Nham cứng đờ mặt.
“Liên kết lại với người khác để diễn kịch thì ít nhất cũng phải mang theo đạo cụ chứ? Sao cả hai người đều không đeo nhẫn đi?” Niên Bách Ngạn tinh mắt nhận ra. Hôm nay vừa mới gặp Tố Diệp, anh đã thấy ngón áp út của cô trống trơn, còn cả động tác len lén rút tay về ban nãy của cô nữa.
Câu nói này kích động Kỷ Đông Nham. Anh ấy rướn cổ lên: “Này, cậu có ý gì đấy? Tớ không được lấy Tố Diệp sao?”
Tố Diệp bế Tịnh Hảo định lên xe. Niên Bách Ngạn thì đứng chặn phía trước xe, một tay ấn cánh cửa không để cô lên xe, ánh mắt nhìn cô nghiêm khắc. Người ngoài nhìn vào Tố Diệp sẽ giống như một cô học sinh vừa làm sai chuyện gì.
Trẻ con, nhất là một đứa trẻ mới ba tuổi, nếu gặp những tình huống này thường sẽ òa khóc. Bất luận là chúng thực sự sợ hãi hay đang dùng một cách thức khác để nhắc nhở người lớn rằng hãy mau chóng kết thúc cục diện này. Vì không thể không thừa nhận, trẻ con càng nhỏ thì cảm giác đối với những tâm trạng tiêu cực càng mãnh liệt. Vậy mà Tiểu Tịnh Hảo không hề khóc. Từ đầu đến cuối nó vẫn nghiêng đầu nhìn Niên Bách Ngạn, đôi lông mày xinh xắn khẽ nhíu lại rồi lại nghi hoặc nhìn sang Tố Diệp.
Tố Diệp sợ nhất là biểu cảm này của nó, nhất là mỗi lần nó khẽ nhíu mày, kì thực giống Niên Bách Ngạn như tạc. Cô ai oán trong lòng, cô hiểu những suy nghĩ quỷ quái trong bụng con gái, lại còn phải đối mặt với một đối thủ lớn mạnh trước mắt cùng một ngữ cảnh o ép, nhất thời loạn hết cả phương hướng, buột miệng nói: “Chuyện của anh à?”
Dứt lời cô cũng sững người. Sao câu nói này nghe lại giống như đang hờn giận vu vơ vậy.
Có lẽ Niên Bách Ngạn cũng bất ngờ trước câu trả lời của cô, vì từ phản ứng của cô ngày hôm nay,anhđoán rằng cô ắt sẽ phủ nhận. Nhưng một câu “Chuyện của anh à” lại nằm ngoài dự đoán của anh. Một câu nói rất không lí trí, nhưng lại cực kì phù hợp với tính cách của Tố Diệp. Cô chắc chắn là người có thể nói ra những câu trả lời khiến người ta dở khóc dở cười trong những hoàn cảnh cấp bách.
Đầu tiên anh sững sờ rồi nhanh chóng phản ứng lại, cong môi cười: “Anh không lo thì ai lo?”
“Anh…” Tố Diệp trước nay mồm mép lanh lợi, nhưng có lẽ ngay từ đầu Niên Bách Ngạn đã hùng hùng hổ hổ, ép cô không còn đường lùi, thế nên khiến suy nghĩ của cô nhất thời cụt lủn, liên tục thất bại.
“Mẹ ơi! Con đói!” Tiểu Tịnh Hảo chen vào một câu vô cùng “hợp lý”, dứt lời còn xoa xoa cái bụng của mình, bổ sung thêm: “Lép kẹp rồi.”
Tố Diệp miễn cưỡng gượng cười nhìn Tiểu Tịnh Hảo, nghiến răng nghiến lợi nói bằng thanh âm chỉ hai người nghe được: “Diệp Tịnh Hảo! Cô giáo của con đã nhắn tin weixin cho mẹ. “Lúc ba rưỡi, con đã ăn năm lát bánh mỳ nướng cộng thêm hai quả táo.”
Tiểu Tịnh Hảo nghe xong, gương mặt nhỏ lập tức thay đổi. Con bé nhắm mắt lại trực khóc: “Con… đói… rồi…”
Tố diệp trừng mắt. Cô còn chưa kịp nói gì, Niên Bách Ngạn đã giơ tay bế lấy Tiểu Tịnh Hảo. Tố Diệp chỉ cảm thấy vòng tay mình trống trải, khi nhìn lại tiểu Tịnh Hảo đã níu chặt cổ Niên Bách Ngạn, điệu bộ đáng thương.
“Hảo Hảo muốn ăn gì?”
Niên Bách Ngạn nhìn Tiểu Tịnh Hảo, từng đường nét trên khóe mắt đầu mày đều trở nên rất dịu dàng, giọng nói cũng cực kì nuông chiều.
Không phải anh chưa từng nuôi trẻ con, trước đây là cậu em trai Niên Bách Tiêu. Nhưng lúc ấy anh cũng chưa quá trưởng thành. Trong những loạng choạng, va vấp, khi đối mặt với hiện thực vô tình, anh đành lựa chọn vừa làm anh vừa làm bố. Cũng vì Bách Tiêu là con trai, thế nên từ nhỏ tới lớn anh rất nghiêm khắc với Bách Tiêu. Nhưng bây giờ thì khác. Người đang ôm lấy anh, níu lấy anh là một đứa trẻ nhỏ đến nỗi anh không dám dùng quá nhiều sức. Nó vẫn còn là một bé gái. Nhất là khi nó tự nhiên ôm chặt cổ anh như vậy, anh bỗng cảm thấy trái tim mình tan chảy.
Cảm giác này giống hệt như năm Tố Diệp bốn tuổi chu cái miệng nhỏ, ép anh ngoắc tay thề nguyện. Rất giống nhưng lại không giống, bảo anh miêu tả cụ thể anh cũng chẳng miêu tả được. Cảm giác duy nhất chính là anh cứ muốn bế đứa trẻ này mãi như thế, không muốn buông tay.
Anh có một cảm giác mãnh liệt, giống như câu anh vừa hỏi Tố Diệp. Không phải anh nhất thời cao hứng hỏi bừa. Anh có một linh cảm mà linh cảm này rất mạnh mẽ. Tuy đây là lần đầu tiên anh và Hảo Hảo gặp mặt, nhưng anh luôn cảm thấy đứa bé này là của anh.
Bây giờ, ở khoảng cách này, bế nó như vậy, cảm giác ấy lại càng thêm sôi sục.
Tiểu Tịnh Hảo chẳng sợ người lạ chút nào. Nghe Niên Bách Ngạn hỏi như vậy, con bé cúi đầu ngẫm nghĩ rồi dài giọng nói: “Con muốn ăn bánh gato mà công chúa Bạch Tuyết hay ăn, còn cả… kem dâu tây nữa. Con thích ăn kem dâu tây nhất.”
“Hảo Hảo!” Đầu Tố Diệp như sắp nổ tung.
“Nhưng mà… mẹ không cho con ăn bánh gato của công chúa Bạch Tuyết.” Tiểu Tịnh Hảo xị mặt.
Niên Bách Ngạn lập tức nói: “Bây giờ chúng ta đi ăn bánh gato của công chúa Bạch Tuyết ngay được không?” Tuy rằng anh chẳng biết bánh gato của công chúa Bạch Tuyết là cái gì.
Tiểu Tịnh Hảo vui lắm, khoa chân múa tay: “Được ạ!”
Niên Bách Ngạn bế Tiểu Tịnh Hảo quay người bỏ đi. Tố Diệp thấy vậy sững người. Khi cô hoàn hồn trở lại thì Niên Bách Ngạn đã để Tịnh Hảo ngồi vào trong xe của mình.
“Hảo Hảo…”
Tố Diệp đang định nhào tới thì bị Niên Bách Ngạn chặn đường. Cô chỉ còn biết giương mắt nhìn cơ thể rắn rỏi của anh chắn hoàn toàn bóng dáng Tịnh Hảo sau cửa kính xe.
“Niên Bách Ngạn!”
“Muốn gặp được Hảo Hảo thì đi theo anh.” Chẳng hiểu sao, sương mù trong lòng Niên Bách Ngạn đã được quét sạch, thay vào đó là một cảm giác thoải mái khó nói thành lời. Anh như cười như không, nhìn cô rồi bổ sung thêm: “Nhớ là gọi thêm cả Kỷ Đông Nham nữa.”
Tố Diệp trợn tròn mắt.
Niên Bách Ngạn cong môi cười. Nỗi nhớ cô từ hôm qua tới sáng nay hóa thành tình yêu trong lòng. Anh dơ tay vò đầu cô như mọi khi, chỉ có điều hơi mạnh tay một chút rồi nói: “Em quên mất mình chỉ là một bác sĩ tâm lí, còn anh lại là một tên gian thương thích nghiên cứu bản tính con người.” Dứt lời anh buông tay rồi lên xe.
Tố Diệp ngẩn ngơ. Tới lúc cô tỉnh lại thì xe của Niên Bách Ngạn đã đi xa. Cô gấp gáp, vội chạy vào trong xe mình, bám theo xe của Niên Bách Ngạn đồng thời gọi điện cho Kỷ Đông Nham nói một câu: “Hảo Hảo bị cướp mất rồi!”
***
Khi Kỷ Đông Nham phi như bay tới Bàn Cổ Plaza, Tố Diệp đang đứng trước cửa sốt ruột đi đi lại lại. Gặp được Kỷ Đông Nham, cô như gặp được cứu tinh, lập tức níu chặt cánh tay anh ấy: “Tạ ơn trời đất, cuối cùng anh cũng tới rồi.”
“Hảo Hảo đâu? Bị ai cướp mất rồi?” Kỷ Đông Nham nôn nóng.
Tố Diệp mím môi, mãi mới chỉ lên trên: “Đang ngồi trong nhà hàng ở trên tầng, cũng với… anh ấy.”
“Anh ấy? Anh ấy nào?” Kỷ Đông Nham mông lung, ngay sau đó chợt nghỉa, trở nên kinh ngạc: “Niên Bách Ngạn?”
Tố Diệp gật đầu.
“Cậu ấy nhận bố con với Hảo Hảo rồi?” Kỷ Đông Nham hỏi.
Tố Diệp cũng chẳng biết nên giải thích sao, chỉ có thể giục anh ấy: “Cứ lên trên đi đã, một lời khó nói hết.”
Có khó nói hết kiểu gì cũng phải nói cho rõ ràng, đây là đạo lý mà sau khi lên tầng, nhìn thấy cảnh tượng trong nhà hàng, Kỷ Đông Nham và Tố Diệp mới hiểu ra. Thật ra anh ấy biết, bốn năm nay ở trong tù, đầu óc Niên Bách Ngạn không những không “gỉ”, mà ngược lại, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, anh chắc chắn đã nghiên cứu về con người.
Nhà hàng sạch sẽ, những vị trí có view đẹp hầu như đều chưa có ai ngồi. Chỉ có hai người là Niên Bách Ngạn và Hảo Hảo. Có thể nhận ra Niên Bách Ngạn đã làm “tán tài đồng tử” mục đích chính là không muốn có người tới làm phiền.
Trên bàn bày đầy ắp các loại bánh gato. Tiểu Tịnh Hảo say mê ăn, còn Niên Bách Ngạn thì ngồi bên cạnh con bé. Khi nhìn con bé ăn, khóe môi anh cũng hơi cong lên, thi thoảng lại lau miệng cho nó một cách rất cưng chiều.
Nhìn thấy cảnh ấy, Kỷ Đông Nham hoàn toàn tuyệt vọng. Anh ấy kiềm chế giận dữ hạ thấp giọng nói: “Tiểu Diệp! Theo anh thấy, em thua Hảo Hảo mất rồi.”
Tố Diệp cũng đáng sững sờ nhìn cảnh tượng cách đó không xa, lẩm bẩm nói: “Sao em cảm thấy chúng ta chưa đánh đã chết?” Sau khi nói xong, cô thấy Niên Bách Ngạn nhìn về phía họ. Khóe môi anh nãy giờ vẫn mỉm cười. Anh ra hiệu cho họ đi tới.
Tiểu Tịnh Hảo cũng quay đầu nhìn hai người họ, rồi cười ngọt ngào với Tố Diệp. Nụ cười ấy khiến trái tim Tố Diệp nổi da gà. Cô bấm bụng đi đến. Niên Bách Ngạn đặt tờ khăn giấy xuống cười nói: “Ngồi đi!”
Điệu bộ này khiến người ta có chút không vui đây.
Tố Diệp ngồi xuống. Kỷ Đông Nham cũng kéo một chiếc ghế ở bên cạnh để ngồi.
“Hảo Hảo!” Niên Bách Ngạn vỗ nhẹ lên đầu Hảo Hảo dịu dàng nói: “Để chị gái kia dẫn con đi ăn kem dâu tây, được không?”
Tiểu Tịnh Hảo gật đầu rất mạnh.
Tố Diệp lên tiếng: “Hảo Hảo! Con không được ăn quá nhiều đồ ngọt như thế.”
Tiểu Tịnh Hảo bữu môi, cúi gằm mặt.
Thấy vậy Niên Bách Ngạn cười cười, bế con bé đặt lên đùi dỗ dành: “Chúng ta chỉ ăn chút xíu thôi được không nếu không tối nay cái bụng nhỏ của Hảo Hảo sẽ đau lắm, đau lắm, ngày mai sẽ không được ăn bánh gato công chúa Bạch Tuyết nữa.”
“Vậy nếu con không ăn quá nhiều, thì ngày mai có thể được ăn bánh gato công chúa Bạch Tuyết chứ?”
Niên Bách Ngạn gật đầu.
Tiểu Tịnh Hảo cười đồng ý. Niên Bách Ngạn bật tay, nhân viên trẻ phục vụ của nhà hàng bước đến, cực kì lễ phép. Niên Bách Ngạn bảo cô ta đưa Hảo Hảo tới khu kem rồi dặn dò: “Đừng để con bé ăn nhiều quá.”
“Anh cứ yên tâm!” Cô nhân viên đưa tiểu Tịnh Hảo rời khỏi vị trí.
Khi xung quanh chỉ còn lại ba người, Niên Bách Ngạn ra hiệu cho một nhân viên phục vụ khác bê ba cốc nước nóng tới. Sau đó Niên Bách Ngạn nói: “Chọn đi! Hai người chủ động khai báo hay nghe tôi từ từ giải thích đây?”
Ngón tay Tố Diệp vừa chạm vào cốc nước lại lập tức rụt về, không hiểu vì nước quá nóng hay vì những lời Niên Bách Ngạn nói. Kỷ Đông Nham ngồi bên cạnh cười trừ: “Cậu làm sao thế hả? Khai báo chuyện gì?”
Niên Bách Ngạn bê cốc nước lên uống một ngụm mà chẳng hề thấy nước nóng: “Kỷ Đông Nham! Trước khi nói, cậu có thể uống chút nước cho nhuận giọng.”
“Đại ca à! Em bận lắm. Anh nói thế là có ý gì?” Kỷ Đông Nham hỏi ngược lại.
Niên Bách Ngạn thản nhiên nhìn Tố Diệp một cái, rồi lại quay về Kỷ Đông Nham: “Gọi cậu tới đây, kỳ thực là muốn thỉnh giáo cậu một vấn đề.”
“Cứ nói! Nếu tớ biết sẽ không giấu, biết bao nhiêu nói bấy nhiêu.”
Tố Diệp cảm thấy tình hình không bình thường. Cô lén lút quan sát Niên Bách Ngạn, không ngờ ánh mắt Niên Bách Ngạn lại bất ngờ nhìn vào mặt cô. Sau vài giây gặp gỡ, cô vội vàng né đi chỗ khác, trái tim bắt đầu đập loạn. Cô không ngừng tự mắng bản thân: Toi rồi toi rồi! Tố Diệp! Bao nhiêu câu mày nhọc công chuẩn bị lại chẳng dùng được câu nào. Mày quá vô dụng!
Niên Bách Ngạn nhìn Kỷ Đông Nham cười khanh khách: “Cậu cảm thấy Hảo Hảo có giống tớ không?”
Lại là một câu thẳng như ruột ngựa. Lần này người bị trúng chiêu là Kỷ Đông Nham. Anh ấy bất ngờ trước câu hỏi của Niên Bách Ngạn, thẫn thờ hồi lâu mới ấp úng trả lời : “Chuyện này à…”
Chẳng nói được bất kỳ một đáp án nào mang tính xây dựng cả.
Niên Bách Ngạn vẫn đang chờ đợi một cách cực kì kiên nhẫn.
“Khó trả lời đến thế ư?”
Kỷ Đông Nham đằng hắng, im lặng cầm cốc nước lên. Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng cười: “Hay là đổi câu khác nhé.”
Kỷ Đông Nham vẫn nhìn anh.
“Tịnh Hảo là con gái của tớ phải không?”
Kỷ Đông Nham lắp bắp mấy tiếng rồi cười hì hì: “À… cũng tới giờ ăn cơm rồi đấy. Chúng ta gọi món đi, vừa ăn vừa trò chuyện.”
“Kỷ Đông Nham! Cậu làm người không đạo đức.” Niên Bách Ngạn tảng lờ thái độ lập lờ nước đôi của cậu ta, bất ngờ nói một câu.
Kỷ Đông Nham nghe thấy câu này xong, lập tức không vui, đặt cốc nước xuống: “Sao tớ lại không đạo đức? Niên Bách Ngạn! Cậu nói câu này là tớ không thích nghe đâu đấy.”
“Tớ đã ly hôn với Tố Diệp. Nếu Tịnh Hảo không phải con gái của tớ, thì là con gái của ai?” Niên Bách Ngạn khẽ nhếch môi: “Điệu bộ của cậu tối qua hẳn là đang qua lại với Tố Diệp. Phải chăng tớ có thể giả thiết là hai người đã kết hôn?”
Kỷ Đông Nham nghẹn lời, vô thức nhìn xuống ngón áp út, lại trống trơn. Tố Diệp trừng mắt nhìn anh ấy, nhưng một giây sau cũng ý thức được ngón tay của mình, bèn lặng lẽ hạ tay xuống.
Mấy động tác nhỏ nhặt đó bị Niên Bách Ngạn nhìn thấy hết, anh cười khẽ: “Nếu thật sự là như vậy, thì tớ cũng bái phục cậu đấy Kỷ Đông Nham. Năm nay Tịnh Hảo mới có ba tuổi, có nghĩa là tớ vừa vào tù thì cậu đã có ý với cô ấy? Nói như thế là cậu đã có âm mưu bất chính từ trước. Chân trước tớ vừa bước vào, chân sau cậu đã sốt sắng đào góc tường của anh em. Hơn nữa có khả năng còn giở thủ đoạn bỉ ổi gì đó để có được đứa trẻ này.”
“Niên Bách Ngạn! Anh đừng có nói bậy!” Tố Diệp cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, hạ thấp giọng bất mãn quát lên.
“Thế tức là còn một khả năng khác.” Niên Bách Ngạn không tức giận mà bật cười. Lần này anh quay sang Tố Diệp.
Tố Diệp giật mình. Vừa nhìn thấy nụ cười này của Niên Bách Ngạn là cô biết ngay anh đã nắm chắc phần thắng, bèn thầm lẩm bẩm trong lòng: Tố Diệp ơi Tố Diệp! Mày quả là đồ háo sắc. Bốn năm rồi không gặp, vừa thấy anh ấy cười mày lại bắt đầu điên đảo thần hồn.
Dĩ nhiên Niên Bách Ngạn không biết cô đang nghĩ gì, nhưng cũng đoán ra cô hơi lơ mơ. Nụ cười của anh càng thêm đậm: “Tịnh Hảo là con gái của anh. Em nuôi Tịnh Hảo rồi tái hôn với Kỷ Đông Nham.”
“Khụ…” Kỷ Đông Nham sặc nước bắt đầu ho khan kịch liêt. Tố Diệp giận dữ nhìn Kỷ Đông Nham. Bên này, Niên Bách Ngạn càng sáng tỏ trong lòng, tiếp tục nói: “Nếu là như vậy thì Kỷ Đông Nham, cậu lại càng không đạo đức, coi con gái tớ là con gái cậu? Cậu chiếm lời hơi nhiều thì phải? Nói cách khác, cậu đúng là nham hiểm vô đạo đức. Tịnh Hảo là con gái tớ, vậy mà bốn năm nay cậu không nhắc một chữ trước mặt tớ. Cậu tự nói xem có hợp tình hợp lý không?”
“Thật ra là…” Kỷ Đông Nham cảm thấy bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, có trăm cái miệng cũng khó mà thanh minh: “Thật ra…”
Niên Bách Ngạn chẳng thèm để tâm tới cậu ta, một lần nữa quay về Tố Diệp: “Còn một khả năng cuối cùng. Năm xưa em vốn không kí vào đơn ly hôn ấy. Em vẫn là vợ anh. Cậu ta chỉ là vai phụ.”
Tố Diệp nhìn anh chằm chằm, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu: “Ai là vợ anh? Anh muốn gọi tôi là vợ là được à? Khi nào không muốn gọi là vợ thì đá tôi đi? Bây giờ tôi chẳng phải là vợ anh!”
Nói xong câu ấy cô tự thấy khinh bỉ chính mình. Thì ra sau bốn năm tài ăn nói của cô lại thụt lùi đến vậy.
Quan trọng hơn là câu ấy vừa dứt cả Kỷ Đông Nham cũng quay đầu nhìn cô. Biểu cảm ấy vừa có sự khó xử vừa có sự bàng hoàng. Anh ấy cũng không ngờ khi đối diện với Niên Bách Ngạn, Tố Diệp lại trở nên nhút nhát như vậy.
Đương nhiên Tố Diệp đọc hiểu hàm ý trong đôi mắt Kỷ Đông Nham, nhưng cô vẫn ưỡn lưng tỏ ra kiêu ngạo. Cho dù cô nhụt nhuệ khí cũng phải thể hiện chút kiên cường chứ.
Niên Bách Ngạn sướng nhưng cũng không tỏ ra quá bừa bãi, chỉ có thể nhận ra anh quả thực đã bị chọc cười. Anh mím môi, vẫn nhìn Tố Diệp: “Hảo Hảo phải gọi anh là gì?”
Tố Diệp quay đi chỗ khác. Sao cô bỗng cảm thấy Niên Bách Ngạn của bốn năm sau, dù là ánh mắt hay ngôn ngữ cũng đều trở nên sắc bén như vậy? Cô cúi đầu tự nghịch ngón tay mình, lẩm bẩm một câu: “Chẳng phải vừa rồi gọi rồi sao, còn hỏi…”
Kỷ Đông Nham nhìn Tố Diệp với vẻ bi thương chỉ hận không thể cắt cổ tay tự sát. Sao lại hèn đến mức này? Còn không dám nói to nữa.
Niên Bách Ngạn điều chỉnh lại tư thế ngồi, cố tình làm ra vẻ trầm tư: “Thế Bội Bội nên gọi anh là gì?” Cảnh Tố Diệp ngắt lời Diệp Uyên, anh không phải người mù, càng không phải kẻ điếc.
Tố Diệp im lặng cắn môi, chỉ biết nghịch tay.
Niên Bách Ngạn cố nhịn cười: “Thế chắc là em có thể cho anh biết chú nhỏ mà Hảo Hảo nói là ai chứ?”
Tố Diệp vẫn không nói được câu nào.
Cứ thế, bầu không khí trở nên hơi yên ắng, ba người đều chẳng ai nói gì. Niên Bách Ngạn rõ ràng đang đợi Tố Diệp nói, nhưng Tố Diệp thì chỉ cúi đầu trầm mặc. Còn Kỷ Đông Nham trở thành kẻ xem trò vui, cố gắng gột sạch thân phận nhân vật chính hoặc nhân vật phụ của mình.
Rất lâu sau, Kỷ Đông Nham mới nói một câu: “Niên Bách Ngạn! Mau gọi món đi, đói rồi đấy.”
“Muốn ăn à? Được thôi, cậu cứ trả lời các câu hỏi đi đã. Nếu hài lòng, hôm nay tớ bao.” Niên Bách Ngạn thản nhiên nói.
“Sao cậu lắm câu hỏi thế hả? “ Kỷ Đông Nham bó tay.
Niên Bách Ngạn bật cười: “Tớ chỉ tò mò thôi mà.”
Kỷ Đông Nham giơ tay chống cằm nhìn anh với vẻ vô tội.
“Nhẫn của cậu đâu?” Niên Bách Ngạn rướn môi.
Kỷ Đông Nham cứng đờ mặt.
“Liên kết lại với người khác để diễn kịch thì ít nhất cũng phải mang theo đạo cụ chứ? Sao cả hai người đều không đeo nhẫn đi?” Niên Bách Ngạn tinh mắt nhận ra. Hôm nay vừa mới gặp Tố Diệp, anh đã thấy ngón áp út của cô trống trơn, còn cả động tác len lén rút tay về ban nãy của cô nữa.
Câu nói này kích động Kỷ Đông Nham. Anh ấy rướn cổ lên: “Này, cậu có ý gì đấy? Tớ không được lấy Tố Diệp sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.