Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 11 - Chương 484: Không được, không thích hợp, cũng không cho phép
Ân Tầm
07/01/2015
Không còn lòng tin không sao cả, cô vẫn không thể khống chế được bản thân mình muốn yêu anh.
Năm xưa, Niên Bách Ngạn cho cô hai sự lựa chọn.
Hoặc là làm tình nhân của anh, trong vòng một năm.
Hoặc là làm vợ của anh, thời hạn một đời.
Vì sự tan rã niềm tin giữa hai người, Tố Diệp đã lựa chọn phương án đầu tiên. Cô nguyện dùng thời gian một năm ở bên cạnh anh, dùng một thân phận mang mác ngoài bỉ ổi để hao mòn sự nhiệt tình cuối cùng giữa họ.
Cô nghĩ một năm sẽ trôi qua rất nhanh, cũng giống như thời gian từ ngày quen biết Niên Bách Ngạn cho tới khi tình yêu sụp đổ, vừa hay cũng đúng một năm, nhanh như bóng câu qua khe cửa.
Cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Cho dằn vặt, cho day dứt, cho uất ức… Một đoạn tình cảm thay đổi quả thực cũng sẽ khiến tâm lý thay đổi. Cô chỉ hy vọng một năm này có thể trôi qua trong yên bình.
Nhưng chẳng ai kiểm soát được tình cảm của mình.
Dù là một bác sỹ tâm lý như cô hay một thương nhân đánh đâu thắng đó như anh.
Đau khổ quét qua tất cả.
Cả anh và cô đều không thể thoát được cảm giác hứng trọn đắng cay và giày vò.
Có lúc Tố Diệp cũng mê muội. Rốt cuộc là mọi việc thúc giục con người bước đi, hay trên đường đời con người không ngừng xảy ra chuyện? Cuộc điện thoại ấy của mợ như một tấm lệnh phù bắt quỷ, khiến cô bất lực, tuyệt vọng.
Cậu xảy ra chuyện, mợ lo lắng muôn phần. Mợ có thể gọi điện cho cô và Tố Khải để khóc lóc kể lể. Còn cô thì sao? Cô biết tìm ai đây? Hình như… chỉ còn mình Niên Bách Ngạn.
Mợ nói từng câu từng chữ rất rõ ràng với cô qua điện thoại: Tiểu Diệp à! Bác sỹ nói cậu con nhanh thì chỉ còn ba tháng mà chậm thì chỉ còn một năm. Cậu con cũng nghi ngờ không biết có phải mình mắc bệnh nan y gì không? Sáng nay cậu con còn nói với mợ trong bệnh viện rằng, nếu cậu con mà mắc bệnh nan y gì thì nhất định sẽ chết không nhắm mắt. Tiểu Khải là con trai, ông ấy không lo lắng. Chỉ có mỗi mình con là ông ấy không thể yên tâm. Ông ấy chỉ mong con và Niên Bách Ngạn mau chóng làm đám cưới. Con lấy chồng rồi, ông ấy mới được yên lòng.
Lúc ấy đầu óc Tố Diệp mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy những tiếng ù ù vang lên không dứt, chẳng phản ứng lại được gì.
Sau đó mợ lại càng khóc đau lòng hơn. Mợ nói với cô trong nghẹn ngào nước mắt: Coi như mợ cầu xin con được không? Giờ cậu con mắc căn bệnh nói đi là đi ngay được. Giờ mợ chỉ sợ hôm sau mở mắt ra đã không còn được nhìn thấy cậu con nữa. Con kết hôn với Bách Ngạn đi. Ít nhất thì mợ có thể giải quyết được một chuyện day dứt trong lòng cậu con. Cậu mợ sống đến tầm tuổi này làm gì còn mong ước gì nữa? Chẳng qua chỉ muốn con cháu sớm dựng vợ gả chồng, thì mấy ông già bà này có nhắm mắt mới yên tâm được.
Tố Diệp liền nói với mợ, cô sẽ lập tức quay về.
Mợ nức nở: Con về, chắc chắn cậu con sẽ không nói gì nhiều với con. Ông ấy sẽ không giục con, chỉ sốt ruột trong âm thầm thôi. Thật ra mấy lời này ông ấy đã nói với mợ rất nhiều lần rồi. Tiểu Diệp à! Đừng trì hoãn nữa! Nếu con thật sự cảm thấy Bách Ngạn chính là người mà con cần, thì lấy sớm hay lấy muộn cũng có gì khác nhau đâu? Con hãy để cậu con trước khi ra đi được vui vẻ một chút đi.
Khi điên cuồng tìm Niên Bách Ngạn trong mưa, trong đầu Tố Diệp chỉ toàn là câu nói ấy của mợ: Cậu con bị xét nghiệm ra bệnh ung thư phổi, phải làm sao đây? Làm sao đây?
Cuối cùng tới khi cô chạy mệt nhoài, mệt đến không thể nhúc nhích được nữa, khi co ro ngồi dưới mái hiên, câu nói văng vẳng trong đầu lại là: Tâm nguyện lớn nhất của cậu con là được nhìn thấy con và Niên Bách Ngạn làm đám cưới…
Nó cứ thế vọng đều đều bên tai cô, như một câu niệm chú, không ngừng kích thích các tế bào trong não bộ. Cho tới tận khi Niên Bách Ngạn tìm được cô, tới khi cô được anh đưa lên xe, về khách sạn.
Khi hơi thở thân thuộc của anh bao bọc lấy cô, câu nói ấy của mợ càng trở nên rõ mồn một.
Từ lúc về đến khách sạn cho tới giờ, Tố Diệp đã nghĩ rất nhiều. Rất nhiều suy nghĩ hỗn tạp cuối cùng đã tụ lại thành một điểm. Đó chính là, cô nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của cậu.
Vậy thì, cô phải lấy Niên Bách Ngạn.
Câu nói ấy cứ quanh quẩn trong miệng. Khi Niên Bách Ngạn tắm xong, tới bên cạnh cô, cô lại vô cớ muốn khóc, vì mợ, vì mối quan hệ của cô và Niên Bách Ngạn.
Cuối cùng, lời phải nói cũng đã bật ra khỏi miệng.
Tố Diệp giữ cánh tay Niên Bách Ngạn lại, dùng toàn bộ sức lực để hỏi nốt câu này. Trái tim cô dường như không còn đập nữa. Cả người và không khí trong khoảnh khắc đều đóng băng.
Niên Bách Ngạn tuyệt đối không thể ngờ cô lại níu anh để hỏi câu ấy. Nước mắt làm mờ đôi mắt cô. Đôi đồng tử như hai viên đá đen ngâm trong dòng suối trong vắt. Có căng thẳng, có bối rối, có thỏa hiệp, còn có cả một nỗi đau quặn thắt tim gan.
Câu nói này từ miệng cô thốt ra rõ ràng đã đổi vị. Vì Niên Bách Ngạn chắc chắn không muốn nhắc lại những chuyện không vui đã từng xảy ra. Nhưng không thể không thừa nhận, khi anh nghe thấy cô hỏi câu ấy, tim anh bỗng dưng hồi hộp, và rồi… phấn khích.
Như có một luồng kích thích bất ngờ ập tới, làm cho mặt biển tung bọt trắng xóa.
Anh kiềm chế sự ngỡ ngàng trong lòng, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh nước của cô rất lâu, sau đó ngồi xuống trước mặt cô.
Anh giơ tay, lau nước mắt bên gò má cô.
Niên Bách Ngạn khẽ hỏi: “Em muốn lấy anh vì cậu em?”
Dù kích động cỡ nào cũng vẫn phải bình tĩnh lại. Tuy rằng trên con đường dài ấy, khi cô gào khóc chất vấn anh tại sao giờ mới tới, khi cô ôm siết lấy anh không ngừng đánh đập và gặm cắn, khi nước mắt cô hòa vào làn mưa giá lạnh thấm ướt ngực áo sơ mi của anh, anh một lần nghĩ rằng, cô vẫn còn yêu anh.
Đúng vậy! Từ khoảnh khắc ấy tới tận khi anh đưa cô về khách sạn anh vẫn tự tin với suy nghĩ đó của mình.
Thậm chí trong lúc tắm rửa, khắp đầu anh chỉ toàn là hình ảnh Tố Diệp khóc trong đau khổ. Dưới vòi hoa sen, tim anh đập rất nhanh, vì anh biết rõ rằng người con gái mình yêu sâu đậm vẫn còn trong căn phòng này, anh chưa đánh mất cô.
Cô có thể nghĩ tới anh trong giây phút không ai bám víu, điều đó chứng tỏ trong lòng cô chỉ có anh, bất luận cô cần sự giúp đỡ của anh vì mục đích gì.
Tuy vậy Niên Bách Ngạn vẫn rất hiểu cô.
Tố Diệp là một người con gái như thế này: Ương ngạnh, ưa sĩ diện. Lòng tự trọng đối với cô mà nói vượt trên hết thảy. Thế nên, cho dù cô ý thức được bản thân mình cần có anh, thì với cá tính đó cô cũng sẽ tuyệt đối không chủ động nói ra câu muốn lấy anh.
Thế nên anh mới hỏi mục đích của việc làm này.
Tố Diệp ôm chăn, cúi đầu. Khi cô ngước mắt lên, ánh sáng như đang chen chúc trong giọt lệ nơi khóe mắt.
“Đúng vậy!” Cô lên tiếng, giọng nói rất khẽ, dường như bất lực: “Tình hình của cậu e là thật sự không lạc quan. Em không thể để cậu ra đi trong tiếc nuối.”
Niên Bách Ngạn nhìn cô, bờ môi hơi mím lại, không nói câu nào.
“Nhưng mà…” Cô cố gắng cắn chặt môi, giống như hạ một quyết tâm rất lớn: “Chúng ta có thể kết hôn giả.”
Niên Bách Ngạn biến sắc, nhíu mày: “Sao cơ?”
“Giống như anh và Diệp Ngọc.” Tố Diệp vội vàng giải thích.
Cô yêu anh.
Điều này không cần phải nghi ngờ.
Khi anh xuất hiện trong con ngõ, khi anh không ngừng nhận lỗi về mình bên tai cô, nói rằng anh không tốt, cô cảm thấy trên đời này chỉ còn anh thôi. Không còn lòng tin không sao cả, cô vẫn không thể khống chế được bản thân mình muốn yêu anh.
Cũng trong khoảnh khắc ấy cuối cùng cô đã hiểu rõ, cô vốn không thể rời xa anh.
Giống như tối qua anh đã nói với cô: Em không thể rời xa anh, em cũng không rời xa anh được.
Nhưng thứ cô có thể mang tới cho anh chỉ còn lại hơi ấm khắc ghi bằng cơ thể. Còn những thứ khác chỉ là con số không. Cô có thể mạo hiểm không? Cho dù cô muốn, anh có chấp nhận không?
Cằm cô bị Niên Bách Ngạn nâng lên. Anh quan sát cô, hàng mi như quấn chặt vào nhau: “Thế nghĩa là… hôn nhân đối với em chỉ là một công cụ?”
Tố Diệp bình tĩnh nhìn anh: “Chẳng phải anh cũng đã từng như vậy sao?”
“Đó là vì anh chưa gặp được tình yêu!” Ánh mắt Niên Bách Ngạn càng trở nên hà khắc.
Trái tim Tố Diệp đau buốt.
Mắt cô gợn sóng, làm đau đôi mắt anh. Anh buông cô ra, hạ giọng: “Chuyện hoang đường này, anh sẽ không làm cùng em!”
Bàn tay giấu dưới chăn của Tố Diệp cuộn chặt lại, không còn một chút sức lực nào. Cô nói với giọng khản đặc: “Xin anh đấy…”
Gương mặt Niên Bách Ngạn đăm chiêu. Anh đứng thẳng dậy, bực bội đáp: “Hoặc là không kết hôn, nếu kết hôn thì phải làm thật, còn không, miễn bàn!”
Tố Diệp bất ngờ nhìn anh, ánh mắt run run.
“Chuyện này không ai có thể hoàn thành thay anh. Trong lòng cậu em, chuyện em và anh làm đám cưới là hợp lẽ. Em đổi sang người khác, cho dù có chấp nhận kết hôn giả, anh nghĩ cậu em cũng sẽ nghi ngờ, sẽ càng lo lắng hơn.” Niên Bách Ngạn không hổ là người làm ăn. Tuy đang giận mà anh vẫn có thể sáng suốt tìm ra điểm yếu của Tố Diệp.
Chuyện này Tố Diệp hiểu. Thế nên cô mới phải cầu xin anh. Vì chỉ có Niên Bách Ngạn, cậu mới tin tưởng. Cô không thể tùy tiện đem theo người đàn ông nào tới nói với cậu chúng con muốn kết hôn cả.
Niên Bách Ngạn nhìn cô từ trên xuống: “Anh có thể chấp nhận suy nghĩ vì cậu mà kết hôn của em, nhưng chúng ta nhất định phải trở thành vợ chồng thực sự về mặt pháp luật.”
“Không… Em không thể!” Giọng Tố Diệp hơi run rẩy.
Niên Bách Ngạn nắm chặt tay lại thành nắm đấm, hơi cao giọng: “Vậy thì em đi tìm người khác giúp đi!”
“Niên Bách Ngạn! Anh không thể ép em như vậy được!”
“Tại sao anh không thể ép em?”
“Bởi vì em…” Lời nói thốt ra được một nửa, Tố Diệp bất ngờ phanh lại.
Niên Bách Ngạn khẽ nheo mắt: “Vì sao?”
Tố Diệp mệt mỏi vùi đầu vào chăn, bờ vai run lên. Niên Bách Ngạn đè nén sự bức bách trong lồng ngực lại, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh cô, lên tiếng: “Em muốn nói với anh chuyện gì?”
Trừ phi cô thật sự chán ghét anh tới cực điểm, nhưng điều này lại mâu thuẫn với biểu hiện của cô trên con ngõ.
Tố Diệp chần chừ ngẩng đầu lên. Mắt cô sưng húp. Môi dưới mím chặt, khóe mắt lại ướt.
Dáng vẻ ấy quả thực khiến anh đau tê tái. Anh bất giác ôm cô vào lòng, giọng nói khô khốc, khàn khàn: “Diệp Diệp! Làm vợ anh khó lắm sao? Anh không nghĩ rằng hai chúng ta đã tới mức lực bất tòng tâm.”
Cô dựa đầu vào vai anh, lắc đầu trong buông xuôi, lẩm bẩm: “Chúng ta thật sự đã lực bất tòng tâm rồi!”
Niên Bách Ngạn khẽ kéo cô ra, nhìn vào mặt cô, quát khẽ: “Đó chỉ là suy nghĩ của riêng em!”
Cô từ từ ngước lên, nhưng chỉ nhìn tới yết hầu của anh, không dám nhìn thêm lên cao.
“Bác sỹ nói, sau này cơ hội được làm mẹ của em rất thấp… Niên Bách Ngạn! Anh thích trẻ con lắm phải không? Anh có thể chấp nhận vợ mình không thể sinh con cho mình không? Anh có thể chịu được nỗi đau khổ khi không có con không? Anh có thể cam lòng nhìn mọi người đứng sau lưng chỉ trỏ cười nhạo không? Một cuộc hôn nhân không chỉ duy trì bằng tình cảm là đủ. Nếu không có con, tình cảm rồi cũng sẽ biến chất!”
Niên Bách Ngạn như bị sét đánh, bao tình cảm trong ánh mắt chợt khựng lại. Cả người anh đờ ra, như một khúc gỗ, chỉ còn lại sự bàng hoàng.
“Thế nên…” Tố Diệp cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Vết thương đã bị cô mạnh tay xé ra, máu tươi bắt đầu ồ ạt chảy tràn ra ngoài: “Chúng ta không thể kết hôn thật được. Không được, không thích hợp, cũng không cho phép!”
Năm xưa, Niên Bách Ngạn cho cô hai sự lựa chọn.
Hoặc là làm tình nhân của anh, trong vòng một năm.
Hoặc là làm vợ của anh, thời hạn một đời.
Vì sự tan rã niềm tin giữa hai người, Tố Diệp đã lựa chọn phương án đầu tiên. Cô nguyện dùng thời gian một năm ở bên cạnh anh, dùng một thân phận mang mác ngoài bỉ ổi để hao mòn sự nhiệt tình cuối cùng giữa họ.
Cô nghĩ một năm sẽ trôi qua rất nhanh, cũng giống như thời gian từ ngày quen biết Niên Bách Ngạn cho tới khi tình yêu sụp đổ, vừa hay cũng đúng một năm, nhanh như bóng câu qua khe cửa.
Cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Cho dằn vặt, cho day dứt, cho uất ức… Một đoạn tình cảm thay đổi quả thực cũng sẽ khiến tâm lý thay đổi. Cô chỉ hy vọng một năm này có thể trôi qua trong yên bình.
Nhưng chẳng ai kiểm soát được tình cảm của mình.
Dù là một bác sỹ tâm lý như cô hay một thương nhân đánh đâu thắng đó như anh.
Đau khổ quét qua tất cả.
Cả anh và cô đều không thể thoát được cảm giác hứng trọn đắng cay và giày vò.
Có lúc Tố Diệp cũng mê muội. Rốt cuộc là mọi việc thúc giục con người bước đi, hay trên đường đời con người không ngừng xảy ra chuyện? Cuộc điện thoại ấy của mợ như một tấm lệnh phù bắt quỷ, khiến cô bất lực, tuyệt vọng.
Cậu xảy ra chuyện, mợ lo lắng muôn phần. Mợ có thể gọi điện cho cô và Tố Khải để khóc lóc kể lể. Còn cô thì sao? Cô biết tìm ai đây? Hình như… chỉ còn mình Niên Bách Ngạn.
Mợ nói từng câu từng chữ rất rõ ràng với cô qua điện thoại: Tiểu Diệp à! Bác sỹ nói cậu con nhanh thì chỉ còn ba tháng mà chậm thì chỉ còn một năm. Cậu con cũng nghi ngờ không biết có phải mình mắc bệnh nan y gì không? Sáng nay cậu con còn nói với mợ trong bệnh viện rằng, nếu cậu con mà mắc bệnh nan y gì thì nhất định sẽ chết không nhắm mắt. Tiểu Khải là con trai, ông ấy không lo lắng. Chỉ có mỗi mình con là ông ấy không thể yên tâm. Ông ấy chỉ mong con và Niên Bách Ngạn mau chóng làm đám cưới. Con lấy chồng rồi, ông ấy mới được yên lòng.
Lúc ấy đầu óc Tố Diệp mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy những tiếng ù ù vang lên không dứt, chẳng phản ứng lại được gì.
Sau đó mợ lại càng khóc đau lòng hơn. Mợ nói với cô trong nghẹn ngào nước mắt: Coi như mợ cầu xin con được không? Giờ cậu con mắc căn bệnh nói đi là đi ngay được. Giờ mợ chỉ sợ hôm sau mở mắt ra đã không còn được nhìn thấy cậu con nữa. Con kết hôn với Bách Ngạn đi. Ít nhất thì mợ có thể giải quyết được một chuyện day dứt trong lòng cậu con. Cậu mợ sống đến tầm tuổi này làm gì còn mong ước gì nữa? Chẳng qua chỉ muốn con cháu sớm dựng vợ gả chồng, thì mấy ông già bà này có nhắm mắt mới yên tâm được.
Tố Diệp liền nói với mợ, cô sẽ lập tức quay về.
Mợ nức nở: Con về, chắc chắn cậu con sẽ không nói gì nhiều với con. Ông ấy sẽ không giục con, chỉ sốt ruột trong âm thầm thôi. Thật ra mấy lời này ông ấy đã nói với mợ rất nhiều lần rồi. Tiểu Diệp à! Đừng trì hoãn nữa! Nếu con thật sự cảm thấy Bách Ngạn chính là người mà con cần, thì lấy sớm hay lấy muộn cũng có gì khác nhau đâu? Con hãy để cậu con trước khi ra đi được vui vẻ một chút đi.
Khi điên cuồng tìm Niên Bách Ngạn trong mưa, trong đầu Tố Diệp chỉ toàn là câu nói ấy của mợ: Cậu con bị xét nghiệm ra bệnh ung thư phổi, phải làm sao đây? Làm sao đây?
Cuối cùng tới khi cô chạy mệt nhoài, mệt đến không thể nhúc nhích được nữa, khi co ro ngồi dưới mái hiên, câu nói văng vẳng trong đầu lại là: Tâm nguyện lớn nhất của cậu con là được nhìn thấy con và Niên Bách Ngạn làm đám cưới…
Nó cứ thế vọng đều đều bên tai cô, như một câu niệm chú, không ngừng kích thích các tế bào trong não bộ. Cho tới tận khi Niên Bách Ngạn tìm được cô, tới khi cô được anh đưa lên xe, về khách sạn.
Khi hơi thở thân thuộc của anh bao bọc lấy cô, câu nói ấy của mợ càng trở nên rõ mồn một.
Từ lúc về đến khách sạn cho tới giờ, Tố Diệp đã nghĩ rất nhiều. Rất nhiều suy nghĩ hỗn tạp cuối cùng đã tụ lại thành một điểm. Đó chính là, cô nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của cậu.
Vậy thì, cô phải lấy Niên Bách Ngạn.
Câu nói ấy cứ quanh quẩn trong miệng. Khi Niên Bách Ngạn tắm xong, tới bên cạnh cô, cô lại vô cớ muốn khóc, vì mợ, vì mối quan hệ của cô và Niên Bách Ngạn.
Cuối cùng, lời phải nói cũng đã bật ra khỏi miệng.
Tố Diệp giữ cánh tay Niên Bách Ngạn lại, dùng toàn bộ sức lực để hỏi nốt câu này. Trái tim cô dường như không còn đập nữa. Cả người và không khí trong khoảnh khắc đều đóng băng.
Niên Bách Ngạn tuyệt đối không thể ngờ cô lại níu anh để hỏi câu ấy. Nước mắt làm mờ đôi mắt cô. Đôi đồng tử như hai viên đá đen ngâm trong dòng suối trong vắt. Có căng thẳng, có bối rối, có thỏa hiệp, còn có cả một nỗi đau quặn thắt tim gan.
Câu nói này từ miệng cô thốt ra rõ ràng đã đổi vị. Vì Niên Bách Ngạn chắc chắn không muốn nhắc lại những chuyện không vui đã từng xảy ra. Nhưng không thể không thừa nhận, khi anh nghe thấy cô hỏi câu ấy, tim anh bỗng dưng hồi hộp, và rồi… phấn khích.
Như có một luồng kích thích bất ngờ ập tới, làm cho mặt biển tung bọt trắng xóa.
Anh kiềm chế sự ngỡ ngàng trong lòng, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh nước của cô rất lâu, sau đó ngồi xuống trước mặt cô.
Anh giơ tay, lau nước mắt bên gò má cô.
Niên Bách Ngạn khẽ hỏi: “Em muốn lấy anh vì cậu em?”
Dù kích động cỡ nào cũng vẫn phải bình tĩnh lại. Tuy rằng trên con đường dài ấy, khi cô gào khóc chất vấn anh tại sao giờ mới tới, khi cô ôm siết lấy anh không ngừng đánh đập và gặm cắn, khi nước mắt cô hòa vào làn mưa giá lạnh thấm ướt ngực áo sơ mi của anh, anh một lần nghĩ rằng, cô vẫn còn yêu anh.
Đúng vậy! Từ khoảnh khắc ấy tới tận khi anh đưa cô về khách sạn anh vẫn tự tin với suy nghĩ đó của mình.
Thậm chí trong lúc tắm rửa, khắp đầu anh chỉ toàn là hình ảnh Tố Diệp khóc trong đau khổ. Dưới vòi hoa sen, tim anh đập rất nhanh, vì anh biết rõ rằng người con gái mình yêu sâu đậm vẫn còn trong căn phòng này, anh chưa đánh mất cô.
Cô có thể nghĩ tới anh trong giây phút không ai bám víu, điều đó chứng tỏ trong lòng cô chỉ có anh, bất luận cô cần sự giúp đỡ của anh vì mục đích gì.
Tuy vậy Niên Bách Ngạn vẫn rất hiểu cô.
Tố Diệp là một người con gái như thế này: Ương ngạnh, ưa sĩ diện. Lòng tự trọng đối với cô mà nói vượt trên hết thảy. Thế nên, cho dù cô ý thức được bản thân mình cần có anh, thì với cá tính đó cô cũng sẽ tuyệt đối không chủ động nói ra câu muốn lấy anh.
Thế nên anh mới hỏi mục đích của việc làm này.
Tố Diệp ôm chăn, cúi đầu. Khi cô ngước mắt lên, ánh sáng như đang chen chúc trong giọt lệ nơi khóe mắt.
“Đúng vậy!” Cô lên tiếng, giọng nói rất khẽ, dường như bất lực: “Tình hình của cậu e là thật sự không lạc quan. Em không thể để cậu ra đi trong tiếc nuối.”
Niên Bách Ngạn nhìn cô, bờ môi hơi mím lại, không nói câu nào.
“Nhưng mà…” Cô cố gắng cắn chặt môi, giống như hạ một quyết tâm rất lớn: “Chúng ta có thể kết hôn giả.”
Niên Bách Ngạn biến sắc, nhíu mày: “Sao cơ?”
“Giống như anh và Diệp Ngọc.” Tố Diệp vội vàng giải thích.
Cô yêu anh.
Điều này không cần phải nghi ngờ.
Khi anh xuất hiện trong con ngõ, khi anh không ngừng nhận lỗi về mình bên tai cô, nói rằng anh không tốt, cô cảm thấy trên đời này chỉ còn anh thôi. Không còn lòng tin không sao cả, cô vẫn không thể khống chế được bản thân mình muốn yêu anh.
Cũng trong khoảnh khắc ấy cuối cùng cô đã hiểu rõ, cô vốn không thể rời xa anh.
Giống như tối qua anh đã nói với cô: Em không thể rời xa anh, em cũng không rời xa anh được.
Nhưng thứ cô có thể mang tới cho anh chỉ còn lại hơi ấm khắc ghi bằng cơ thể. Còn những thứ khác chỉ là con số không. Cô có thể mạo hiểm không? Cho dù cô muốn, anh có chấp nhận không?
Cằm cô bị Niên Bách Ngạn nâng lên. Anh quan sát cô, hàng mi như quấn chặt vào nhau: “Thế nghĩa là… hôn nhân đối với em chỉ là một công cụ?”
Tố Diệp bình tĩnh nhìn anh: “Chẳng phải anh cũng đã từng như vậy sao?”
“Đó là vì anh chưa gặp được tình yêu!” Ánh mắt Niên Bách Ngạn càng trở nên hà khắc.
Trái tim Tố Diệp đau buốt.
Mắt cô gợn sóng, làm đau đôi mắt anh. Anh buông cô ra, hạ giọng: “Chuyện hoang đường này, anh sẽ không làm cùng em!”
Bàn tay giấu dưới chăn của Tố Diệp cuộn chặt lại, không còn một chút sức lực nào. Cô nói với giọng khản đặc: “Xin anh đấy…”
Gương mặt Niên Bách Ngạn đăm chiêu. Anh đứng thẳng dậy, bực bội đáp: “Hoặc là không kết hôn, nếu kết hôn thì phải làm thật, còn không, miễn bàn!”
Tố Diệp bất ngờ nhìn anh, ánh mắt run run.
“Chuyện này không ai có thể hoàn thành thay anh. Trong lòng cậu em, chuyện em và anh làm đám cưới là hợp lẽ. Em đổi sang người khác, cho dù có chấp nhận kết hôn giả, anh nghĩ cậu em cũng sẽ nghi ngờ, sẽ càng lo lắng hơn.” Niên Bách Ngạn không hổ là người làm ăn. Tuy đang giận mà anh vẫn có thể sáng suốt tìm ra điểm yếu của Tố Diệp.
Chuyện này Tố Diệp hiểu. Thế nên cô mới phải cầu xin anh. Vì chỉ có Niên Bách Ngạn, cậu mới tin tưởng. Cô không thể tùy tiện đem theo người đàn ông nào tới nói với cậu chúng con muốn kết hôn cả.
Niên Bách Ngạn nhìn cô từ trên xuống: “Anh có thể chấp nhận suy nghĩ vì cậu mà kết hôn của em, nhưng chúng ta nhất định phải trở thành vợ chồng thực sự về mặt pháp luật.”
“Không… Em không thể!” Giọng Tố Diệp hơi run rẩy.
Niên Bách Ngạn nắm chặt tay lại thành nắm đấm, hơi cao giọng: “Vậy thì em đi tìm người khác giúp đi!”
“Niên Bách Ngạn! Anh không thể ép em như vậy được!”
“Tại sao anh không thể ép em?”
“Bởi vì em…” Lời nói thốt ra được một nửa, Tố Diệp bất ngờ phanh lại.
Niên Bách Ngạn khẽ nheo mắt: “Vì sao?”
Tố Diệp mệt mỏi vùi đầu vào chăn, bờ vai run lên. Niên Bách Ngạn đè nén sự bức bách trong lồng ngực lại, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh cô, lên tiếng: “Em muốn nói với anh chuyện gì?”
Trừ phi cô thật sự chán ghét anh tới cực điểm, nhưng điều này lại mâu thuẫn với biểu hiện của cô trên con ngõ.
Tố Diệp chần chừ ngẩng đầu lên. Mắt cô sưng húp. Môi dưới mím chặt, khóe mắt lại ướt.
Dáng vẻ ấy quả thực khiến anh đau tê tái. Anh bất giác ôm cô vào lòng, giọng nói khô khốc, khàn khàn: “Diệp Diệp! Làm vợ anh khó lắm sao? Anh không nghĩ rằng hai chúng ta đã tới mức lực bất tòng tâm.”
Cô dựa đầu vào vai anh, lắc đầu trong buông xuôi, lẩm bẩm: “Chúng ta thật sự đã lực bất tòng tâm rồi!”
Niên Bách Ngạn khẽ kéo cô ra, nhìn vào mặt cô, quát khẽ: “Đó chỉ là suy nghĩ của riêng em!”
Cô từ từ ngước lên, nhưng chỉ nhìn tới yết hầu của anh, không dám nhìn thêm lên cao.
“Bác sỹ nói, sau này cơ hội được làm mẹ của em rất thấp… Niên Bách Ngạn! Anh thích trẻ con lắm phải không? Anh có thể chấp nhận vợ mình không thể sinh con cho mình không? Anh có thể chịu được nỗi đau khổ khi không có con không? Anh có thể cam lòng nhìn mọi người đứng sau lưng chỉ trỏ cười nhạo không? Một cuộc hôn nhân không chỉ duy trì bằng tình cảm là đủ. Nếu không có con, tình cảm rồi cũng sẽ biến chất!”
Niên Bách Ngạn như bị sét đánh, bao tình cảm trong ánh mắt chợt khựng lại. Cả người anh đờ ra, như một khúc gỗ, chỉ còn lại sự bàng hoàng.
“Thế nên…” Tố Diệp cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Vết thương đã bị cô mạnh tay xé ra, máu tươi bắt đầu ồ ạt chảy tràn ra ngoài: “Chúng ta không thể kết hôn thật được. Không được, không thích hợp, cũng không cho phép!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.