Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 8 - Chương 375: Không phải cuộc hò hẹn hai người

Ân Tầm

17/11/2014

Khi Tưởng Bân gọi điện tới, Tố Diệp đang ngồi ngơ ngẩn ngắm những cành hải đường ngoài cửa sổ.

Nắng chiều cực đẹp. Những cành hải đường trước mặt cô như được tắm trong ánh sáng. Tia sáng lóe lên từ phía đường chân trời rải những vụn sáng lốm đốm lên những phiến lá, khiến cô ngồi trong phòng cũng có thể nhìn thấy từng gân lá cằn khô được soi rõ.

Chỉ mới mấy phút trước, cô và Niên Bách Tiêu đã xảy ra một cuộc tranh cãi nhỏ.

Từ khi Niên Bách Ngạn “đuổi cùng diệt tận” mấy người anh em của Niên Bách Tiêu, cậu ta và đám người đó đã đoạn tuyệt hoàn toàn, ngày nào cũng ở lỳ trong nhà, tuyệt nhiên không ra ngoài. Cũng chẳng biết là vì những người đó ruồng rẫy cậu ta hay vì cậu ta không muốn họ bị liên lụy nên đã chủ động từ bỏ. Tóm lại là từ sau khi Niên Bách Ngạn đi công tác, Niên Bách Tiêu chỉ lặng lẽ như một bóng ma.

Cho tới tận trưa hôm nay khi cô gõ cửa gọi cậu ta ra ăn cơm.

Niên Bách Tiêu nằm cuộn tròn trên sofa, nhìn mô hình xe đua đến ngây ngốc.

Tố Diệp thấy vậy, bèn dựa hẳn vào cửa, yên lặng chờ đợi. Cô suy nghĩ rất nhiều, không hiểu sao trong đầu nghĩ ra một câu như vậy, rồi ngay lập tức buột khỏi miệng. Cô nói với Niên Bách Tiêu rằng: Cậu tới quán bar hát có phải để có thể tham gia cuộc đua không?

Từ trước tới nay cô đều tưởng rằng cậu ta chỉ muốn kiếm chút tiền sinh hoạt, nhưng sau này được biết thằng nhóc này ở quán bar kiếm chác được số tiền không hề nhỏ thì cô bắt đầu nghi ngờ mục đích thật sự để cậu ta kiếm tiền.

Thấy ánh mắt cậu ta bất chợt xao động là Tố Diệp biết mình đoán đúng rồi.

Tuy rằng cô không hiểu lắm về ngành đua xe nhưng cũng biết muốn tham gia đua xe, cần không ít tiền.

Thế là Niên Bách Tiêu nổi cơn thịnh nộ.

Đó là cảm giác ngượng ngập hóa giận dữ khi bị người khác vạch trần tâm sự của mình.

Tố Diệp cũng có lòng tốt, giải thích với cậu ta rằng: Nếu cậu thật sự muốn tham gia đua xe thì tôi có thể tài trợ cho cậu.

Ai ngờ câu nói này dường như đã sỉ nhục Niên Bách Tiêu, cuối cùng cậu ta bùng nổ như một quả bom nhỏ.

Trước nay Tố Diệp vẫn thích đối chọi với cậu ta. Vì cô cho rằng, trong quá trình tranh cãi con người cũng đang giải tỏa tâm trạng của mình, còn tốt hơn ngày nào cũng lầm lỳ không nói, đè nén hết tâm sự của mình vào lòng.

Cô bắt đầu khích Niên Bách Tiêu, nói rằng cậu ta vốn dĩ không còn gan chạm vào xe đua nữa.

Trên thực tế, cô chỉ muốn dùng một cách khác để cổ vũ cậu ta theo đuổi giấc mơ của mình.

Nhưng Niên Bách Tiêu rõ ràng là không nể tình. Cậu ta bắt đầu phản kích, khích bác cô cũng là đồ hèn.

Thế nên tới cuối cùng, Tố Diệp chọn cách ngồi trước cửa sổ ngắm hải đường đến thất thần.

Cô hiểu vì sao Niên Bách Tiêu lại mắng mình là đồ hèn. Vì cô cũng có những chuyện không dám đối mặt giống như cậu ta. Cậu ta không dám đua xe thì cô cũng trốn tránh leo núi.

Tuy rằng môn thể thao này so với trò đua xe đã ăn vào máu của Niên Bách Tiêu cũng quan trọng như thế. Cô biết rõ, cho dù mình có né tránh thế nào, cô vẫn rất yêu thích nó.

Thế nên khi Tưởng Bân gọi điện tới, Tố Diệp hơi đờ người, nhất thời không nhớ được anh ta là ai, cho tới khi anh ta tự báo danh.

“Thời gian gần đây tôi không liên lạc được với em, em chuyển nhà rồi sao?” Giọng nói của Tưởng Bân trong điện thoại rất ôn hòa, hệt như ánh nắng ngày đông ấm áp.

Hai hôm trước Tố Diệp tắt di động, đương nhiên rất nhiều người sẽ không liên lạc được với cô. Cộng thêm việc cô trở thành nữ chính của tập ảnh nóng, cô càng không muốn đối mặt với bạn bè người thân xung quanh.

Vì cô phát hiện tâm lý của con người khá kỳ lạ.

Khi bạn có chuyện vui, những người thật lòng chúc phúc bạn không còn nghi ngờ gì, chắc chắn là những người bạn thân chí cốt. Nhưng khi bạn gặp chuyện buồn, ngoài những người bạn thân ngày thường thật sự quan tâm tới bạn ra, thì cả những người rất ít khi liên lạc, thậm chí là những người “yêu ma quỷ quái” chưa bao giờ nói chuyện cũng nhào tới, bày ra đủ kiểu gương mặt quan tâm để hỏi thăm, bề ngoài trông có vẻ rất nhiệt tình và chân thành, kỳ thực là chỉ muốn truy hỏi kỹ càng sự việc để thỏa mãn tâm lý cười trên nỗi đau khổ của người khác mà thôi.

Tố Diệp cũng không lấy làm lạ, cô chưa bao giờ phủ nhận luôn có loại người này tồn tại.

Đây là căn bệnh đáng lên án của xã hội, đó chính là: Không thể nhìn người khác vui vẻ.

Vì cuộc sống này quá vất vả, quá khô khan, vì con đường theo đuổi hạnh phúc và thành công quá gian nan, vì ngay chính trên con đường đó họ đã chọn cách từ bỏ. Thế nên khi người khác có được, họ mới ngưỡng mộ, ganh ghét, đố kỵ. Họ ghét những người có được đó vì đã kiên trì được những việc họ đã từng không thể đi tới cùng.

Đương nhiên, sự quan tâm của Tưởng Bân chắc chắn là thật lòng. Sự kiên trì của anh ta chỉ vì muốn theo đuổi được thứ mà anh ta muốn có.

Tố Diệp chỉ đáp lại đơn giản một câu rằng mình đang ở nhà bạn, những chuyện còn lại thì trả lời qua loa cho xong.



Tưởng Bân dường như có rất nhiều điều muốn nói với cô, cứ hỏi han ân cần, không chịu kết thúc cuộc điện thoại.

Ban đầu Tố Diệp có chút thiếu tập trung. Anh ta hỏi gì thì cô ậm ờ đáp lại. Cho tới khi Tưởng Bân nói trong điện thoại một câu thế này: Tố Diệp! Tôi biết gần đây tâm trạng của em không vui, thế nên chi bằng chúng ta cùng đi leo núi đi. Ra ngoại ô, tôi biết có một địa điểm không tồi, coi như là xả stress.

Khi Tố Diệp nghe thấy câu này, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là: Tâm trạng của tôi tốt hay không làm sao anh biết được?

Cô khẽ thở dài, vốn dĩ định từ chối, nhưng giây phút mở lời lại bất chợt nhớ tới những câu của Niên Bách Tiêu, thế là cô lập tức đổi ý, buột miệng nói: “Được!”

Có lẽ Tưởng Bân không ngờ cô lại đồng ý nhanh đến vậy, ngữ khó bỗng chốc hưng phấn vô cùng: “Thật sao?”

Tố Diệp khẽ ừm một tiếng, sau đó bổ sung thêm một câu: “Nhưng anh phải giúp tôi. Tôi đã lâu không leo núi rồi, rất nhiều thứ không thành thạo.” Cô nhớ Tưởng Bân từng nói anh ta thích leo núi. Trước đây anh ta cũng đã từng tới Nepal, nói vậy là kỹ thuật leo núi của ta chắc cũng khá.

“Không thành vấn đề! Sự an toàn của em cứ để tôi lo!” Tưởng Bân bảo đảm chắc nịch.

Hai người hẹn thời gian tạm thời.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Tố Diệp lại ngồi yên suy nghĩ rất lâu, sau đó cô vớ lấy di động, gọi cho Kỷ Đông Nham.

Đầu kia bắt máy rất nhanh, câu đầu tiên là: Tạ ơn trời đất, cuối cùng em cũng mở máy.

“Nếu không thì sao?” Cô ôm lấy gối, uể oải nằm bò lên gối, cười hỏi.

“Nếu không anh sẽ cầm dao kề vào cổ Niên Bách Ngạn truy hỏi tung tích của em.”

Tố Diệp mím môi cười.

“Nghiêm túc đi, giờ em đang ở đâu?” Kỷ Đông Nham vội hỏi.

“Anh đừng quan tâm tôi ở đâu vội, cuối tuần này anh có rảnh không?” Tố Diệp truy hỏi: “Hoặc là anh vẫn còn bận rộn đối phó với Tinh Thạch?”

“Người đẹp mà hẹn thì giang sơn có thể vứt bỏ.” Kỷ Đông Nham ung dung nói.

Tố Diệp lập tức lên tiếng: “Vậy được, quyết định vậy đi!”

“Đợi đã! Anh cũng phải biết là sẽ làm gì chứ?”

“Đường đường là người thừa kế cả một tập đoàn lớn, anh không định vác theo căn bệnh sợ độ cao sống cả đời này đấy chứ?” Tố Diệp giảo hoạt.

Bên đó im lặng một lúc: “Thật ra anh cảm thấy cũng không có đáng ngại.”

Tố Diệp phải đưa ra tuyệt chiêu: “Nói một câu nhanh gọn đi, cuối tuần này anh có tới hay không?”

“Thôi được rồi…” Kỷ Đông Nham có vẻ miễn cưỡng.

Đặt điện thoại xuống, Tố Diệp mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô có hơi ích kỷ một chút, ép Kỷ Đông Nham đi theo mình. Nhưng đó cũng là cách còn lại khi cô đã hết cách. Nếu muốn thuyết phục Niên Bách Tiêu, đầu tiên cô phải khắc phục được vấn đề của mình. Mà muốn khắc phục vấn đề thì phải kéo theo một người có kinh nghiệm nhiều năm như Tưởng Bân.

Nhưng cô cũng biết thừa tâm ý của Tưởng Bân. Cô không muốn lần leo núi này khiến Tưởng Bân có những suy nghĩ xa xôi, thế nên mới sống chết kéo Kỷ Đông Nham theo, mục đích chính là không để Tưởng Bân cảm thấy đây là cuộc hò hẹn hai người.

Tinh Thạch, phòng họp.

Cuộc họp thảo luận giữa các cán bộ cao cấp.

Diệp Hạc Phong đang ngồi trên ghế chủ tịch nghe các nhân viên cao cấp báo cáo công việc, nhưng đầu óc ông thì quay cuồng, choáng váng. Những bản báo cáo đó xuyên vào tai rồi lại như quay một vòng đi cả ra ngoài, không để lại dấu tích gì trong đầu ông cả.

Cứ mơ mơ màng màng như thế, Diệp Hạc Phong liền cảm thấy những thanh âm kia mỗi lúc một xa, đến cả tiếng gõ máy tính của người thư ký ngồi bên cạnh cũng bắt đầu mơ hồ.

Thoang thoảng hương hoa.

Làm cho hô hấp chưa khi nào thoải mái đến thế.

Ông hơi ngẩng đầu lên. Có bóng hình một người phụ nữ mờ mờ ảo ảo. Xung quanh dường như là màn sương bàng bạc, làm mềm đi tầm mắt của ông.



Bóng hình đó đi về phía ông, càng lúc càng gần.

Cho tới khi, gương mặt ấy xuyên qua màn sương, xuất hiện rõ nét.

Diệp Hạc Phong bàng hoàng.

Đó là Tố Thu!

“Chủ tịch!” Bên tai vang lên thanh âm gấp gáp.

Diệp Hạc Phong giật mình, định thần lại, trước mặt làm gì có Tố Thu nào?

Lúc này ông mới trở về hiện thực. Người thư ký bên cạnh và các nhân viên xung quanh đều đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.

“Chủ tịch! Ông không được khỏe sao? Có cần gọi bác sỹ không ạ?” Thư ký ngồi bên nhẹ nhàng hỏi.

Diệp Hạc Phong hít sâu một hơi rồi lắc đầu: “Tôi không sao, tiếp tục đi!”

Ông giơ tay lau vầng trán đã chi chít những giọt mồ hôi.

“Sắp tới Giáng sinh rồi phải không?” Ông lại hỏi người thư ký.

Thư ký gật đầu: “Vâng! Gần tới Giáng sinh rồi ạ.”

Diệp Hạc Phong tựa người ra sau ghế, đáy mắt ngập tràn cô quạnh. Ông chìm vào trầm tư, tư duy theo bóng hình vừa hiện lên trong đầu lại bay đi rất xa.

Sắp tới Giáng sinh rồi.

Thế nên bà lại tới trách tôi, phải không Tố Thu?


“Chủ tịch?” Thư ký thấy nét mặt ông nhợt nhạt, vô cùng lo lắng.

Diệp Hạc Phong dặn dò một câu đơn giản: “Sau khi tan họp giúp tôi đặt một bó cúc trắng. Tất cả lịch trình chiều nay hủy hết cho tôi.”

Thư ký ngẩn người giây lát, rồi mới gật đầu.

Diệp Lan bị cấp trên mắng té tát, chỉ vì lúc giúp việc cho giám định viên cô lấy nhầm kim cương, còn đưa nhầm dụng cụ.

Vào giờ ăn trưa, tâm hồn Diệp Lan cũng để đi đâu. Cô chỉ gọi một phần ăn đơn giản rồi ở một góc khuất, xa đám đông.

Chẳng mấy chốc, Lâm Yêu Yêu cũng bưng đĩa cơm tới, ngồi xuống đối diện với cô.

Diệp Lan ngước mắt lên nhìn cô ấy, sau đó buồn bã không nói gì, cắm cúi xuống đĩa cơm.

“Chị nghe nói chuyện ban sáng rồi. Phạm sai lầm là điều khó tránh. Em cũng đừng quá dằn vặt. Làm ngành của chúng ta, vốn dĩ áp lực đã rất lớn rồi.” Lâm Yêu Yêu nhẹ nhàng nói.

Diệp Lan không nói gì, chỉ thở dài.

“Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Bình thường Lâm Yêu Yêu cũng khá thân thiết với con bé, lại làm cùng một phòng, nên cô ấy khá hiểu tính cách của Diệp Lan, con bé là một người rất lạc quan, bình thường chẳng mấy khi thở vắn than dài.

Diệp Lan mím chặt môi sau đó nói một câu: “Em lo lắm.”

“Vì Tố Khải?” Lâm Yêu Yêu nhằm trúng vấn đề.

Diệp Lan cũng gật đầu ngay mà không giấu giếm.

Lâm Yêu Yêu cười khẽ, vỗ vỗ tay cô: “Thời gian chị quen biết Tố Khải dài hơn em. Chị biết rõ năng lực của cậu ấy khi làm nhiệm vụ. Yên tâm đi, cậu ấy nhất định sẽ không sao đâu.”

Ai ngờ nghe xong câu ấy, mắt Diệp Lan chợt đỏ ửng, khi nói giọng cô cũng hơi nghẹn ngào. Cô lắc đầu, cả người cũng không còn bình tĩnh nữa.

“Không! Em lo rằng lần này thật sự không như vậy… Em đã tới đội chống ma túy tìm lãnh đạo của anh ấy, nhưng đến cả trung tâm chống ma túy cũng không liên lạc được với anh ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook