Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 14 - Chương 640: Quyết định tới Đại Áo
Ân Tầm
09/03/2015
Không phải Niên Bách Ngạn nhiều chuyện, thích làm mai mối cho người khác. Trước nay anh không mấy quan tâm tới thế giới tình cảm của mọi người. Nhưng đối phương là Thịnh Thiên Vỹ, cậu bạn rất tốt của anh. Đã không chỉ một lần bóng gió hỏi anh những chuyện liên quan tới Hứa Đồng. Cho dù anh có chậm chạp tới đâu cũng có thể nhận ra điều gì đó. Sao lại trùng hợp đến vậy? Khoảng thời gian trước anh nghe nói Thịnh Thiên Vỹ đang ở châu Âu, rồi cũng tiện thể được biết Hứa Đồng cũng đang ở châu Âu. Chuyện này đáng để suy nghĩ!
Làm trợ lý cho anh bao năm nay, Hứa Đồng là người thế nào anh hiểu quá rõ. Tuy rằng Thịnh Thiên Vỹ không theo đuổi rầm rộ nhưng cái dáng vẻ của cậu ấy cũng đáng để xem xét. Niên Bách Ngạn cảm thấy nếu thuận nước đẩy thuyền thì sẽ có hiệu quả tốt.
Nghe xong câu ấy, nét mặt Hứa Đồng có phần ngượng ngập, ánh mắt hình như cũng đang né tránh. Cô cắn môi nói: “Tôi và tổng giám đốc Thịnh là người của hai thế giới.”
Rất hiếm khi thấy Hứa Đồng né tránh như vậy. Niên Bách Ngạn nhìn cô, gương mặt nhuốm màu nghi hoặc. Hứa Đồng bị anh nhìn như vậy, càng không tự nhiên. Cô hắng giọng nói: “Anh ấy… hơi kỳ quặc.”
“Kỳ quặc?” Đây là lần đầu tiên Niên Bách Ngạn thấy có người nhận xét Thịnh Thiên Vỹ như vậy.
Nhưng có vẻ như Hứa Đồng cũng không muốn giải thích cho lắm. Cô chỉ đáp đối phó một câu: “Tôi không hiểu anh ấy, anh ấy cũng không hiểu tôi.”
Niên Bách Ngạn nhướng mày, bất thình lình nói một câu: “Cùng nhau ở bên châu Âu lâu như vậy mà vẫn không hiểu nhau sao?”
Câu nói ấy làm Hứa Đồng giật nảy mình. Cô ngẩn người giây lát, nhưng cũng trở lại bình thường rất nhanh: “Gì ạ? Tổng giám đốc Thịnh cũng tới châu Âu sao? Tôi đâu có biết!”
Niên Bách Ngạn quan sát kỹ sắc mặt của Hứa Đồng. Anh quá hiểu Hứa Đồng. Cô chỉ cần nói dối là sẽ như vậy, cố làm ra vẻ bình thản nhưng thực chất ánh mắt thì rời rạc, bất định.
Di động anh chợt rung lên. Anh rút ra xem, sau đó thản nhiên nói một câu: “Thịnh Thiên Vỹ tới Nam Phi rồi.”
“Hả?” Hứa Đồng thảng thốt, không suy nghĩ gì đã buột miệng nói: “Anh đừng nói là tôi ở đây!”
Một câu nói đã lộ hết tất cả những lời nói dối của cô, cũng từ đó vạch trần mục đích cô tới Nam Phi này. Thế nên, khi Hứa Đồng lỡ lời nói ra câu ấy, rồi nhìn vào gương mặt như đã hiểu ra mọi chuyện của Niên Bách Ngạn, cô mới nhận ra mình đã mắc lừa, nhất thời cũng đỏ mặt, càng lúc càng ngượng ngập.
Niên Bách Ngạn nói với vẻ rất bình tĩnh: “Thật sự là tin nhắn Thiên Vỹ gửi tới. Cậu ấy bảo tôi chuyển lời tới cô, ở Nam Phi chú ý an toàn.” Sau đó anh bổ sung thêm một câu: “Xem ra, cậu ấy rất quan tâm tới hành tung của cô.”
Hứa Đồng không biết nên nói gì, há hốc miệng, nhưng từ đầu tới cuối chẳng nói được điều gì.
Niên Bách Ngạn mỉm cười: “Xem ra, cô tới giúp tôi là giả, muốn tôi che giấu cho cô mới là thật.”
“Không, không, không! Tổng giám đốc Niên! Tôi thề, tôi thật sự tới giúp anh mà.” Chẳng hiểu sao mặt Hứa Đồng bỗng đỏ rần. Cô sốt sắng, vội vàng giải thích.
Nhưng có những chuyện, có những tình huống càng giải thích càng tồi tệ, càng nói càng chứng tỏ mình chột dạ.
Niên Bách Ngạn tươi cười, quay đi gọi điện thoại. Hứa Đồng âu sầu.
Anh đặt phòng khách sạn cho cô. Sau khi gọi điện thoại xong, anh cầm chìa khóa xe, mỉm cười nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về khách sạn!”
“Tổng giám đốc Niên! Tôi… Tôi thật sự tới giúp anh mà.”
Niên Bách Ngạn gật đầu y như thật, xách vali của cô lên và nói: “Tôi ấy à, tạm thời không thuê nổi một trợ lý với tiền lương hơn sáu trăm ngàn một năm đâu, nhưng mà vẫn thừa tiền mời cô ăn uống vui chơi ở Nam Phi. Nếu cô thích, có thể ở lại Nam Phi một thời gian coi như là đi du lịch, chơi chán rồi thì về Bắc Kinh đi.”
Rốt cuộc giữa Hứa Đồng và Thịnh Thiên Vỹ đã xảy ra chuyện gì, Niên Bách Ngạn cũng không có quyền được biết, hơn nữa anh cũng không muốn biết. Đây dù gì cũng là chuyện riêng của họ, anh không tiện can dự quá nhiều.
Nhưng từ phản ứng cố tình né tránh của Hứa Đồng, có thể thấy Thịnh Thiên Vỹ chắc chắn đã làm hành động gì đó làm Hứa Đồng sợ. Thịnh Thiên Vỹ là một ngọn lửa còn Hứa Đồng lại là một tảng băng. Một người thì cuồng nhiệt, hiếu động, một người lại quy củ, điềm đạm. Quả thực đây là hai người của hai thế giới, chẳng trách Hứa Đồng có chút bối rối.
Mà bao nhiêu năm nay trong cuộc đời Hứa Đồng chỉ có công việc. Ngoại trừ những người gặp gỡ xã giao ra, e rằng cũng chẳng có mấy người bạn thân thiết. Thế nên nghĩ cũng đủ biết, khi trong lòng cô mơ màng và không biết tính sao, người duy nhất cô có thể nghĩ tới chỉ có ông chủ là anh, người mà bao năm nay cô vẫn luôn tin tưởng.
Hứa Đồng thấy Niên Bách Ngạn đã quyết tâm từ chối, cũng không thể kiên trì thêm nữa. Cô đi theo anh ra khỏi phòng làm việc, khó xử nói: “Vậy tôi tạm ở lại đây. Nhưng anh tuyệt đối, tuyệt đối đừng nói với tổng giám đốc Thịnh địa chỉ khách sạn tôi ở.”
“Cậu ấy là một người rất tốt, cô đừng đề phòng cậu ấy như vậy.” Niên Bách Ngạn cười nói. Bất luận thế nào cũng phải vớt vát lại danh dự cho bạn tốt đã rồi tính tiếp.
Hứa Đồng không lên tiếng. Tới lúc lên xe, cô ấy mới lẩm bẩm một câu: “Anh ta là người tốt gì chứ, một gã háo sắc thì có.”
“Hử?” Niên Bách Ngạn còn tưởng mình nghe nhầm.
“À, không có gì!” Hứa Đồng lấy lại nụ cười, cố tình tỏ ra bình tĩnh, bước lên xe…
***
Bắc Kinh, lại tới cuối tuần.
Trên con đường xuyên qua cửa Đông Trực, cây cối hai bên đường đều đã ngả vàng. Khi gió thổi qua, lá rơi lả tả, trải khắp đường một màu rực rỡ. Đây là khu tập trung rất nhiều đại sứ quán, trước cửa lúc nào cũng có những người cảnh vệ đứng nghiêm, thay ca một cách quy củ. Nếu đây là một bức tranh, màu vàng rợp trời cùng màu xanh lá của đồng phục cảnh vệ sẽ tạo nên một khung cảnh thu hút, đẹp tuyệt vời.
Đầu kia con đường không có nhiều người, vì đó là khu hàng cao cấp nên chẳng có mấy thanh niên náo nhiệt lại qua. Họ thích lượn lờ đường Nam của Sanlitun hơn, nhộn nhịp, huyên náo mà vẫn ngập màu phồn hoa xưa cũ.
Trong nhà hàng, ánh đèn êm dịu đung đưa. Trong một ngày thu thế này, tìm được một nhà hàng rực rỡ sắc màu quả thực là một niềm vui. Tại đây đang biểu diễn những bản nhạc nổi tiếng của nghệ sỹ vĩ cầm người Đức Mutter, hoàn toàn thể hiện được nét độc đáo của cô. Dịu dàng mà trầm tĩnh, thậm chí ngân rung cũng đầy đặn như Mutter. Nếu nhắm mắt lại lắng nghe, người ta sẽ thật sự tưởng rằng Mutter đang trực tiếp biểu diễn.
Ở Bắc Kinh rất khó tìm được một nhà hàng yên tĩnh như vậy. Không phải không có ai ăn, mà là khung cảnh yên ắng, khách dùng bữa cũng trò chuyện nhỏ nhẹ. Như vậy có cảm giác ý thu đã bay cả vào nhà hàng. Nhẹ nhàng, khiến người ta chỉ muốn lười biếng một chút.
“Haiz…” Sau khi một bản vĩ cầm được đàn xong, Tố Diệp cảm thán thở dài, nhìn Kỷ Đông Nham ngồi đối diện nói: “Giờ này cảnh này, đáng lẽ phải ngồi cùng Bách Ngạn mới đúng chứ không phải anh.”
Kỷ Đông Nham chậm rãi uống rượu vang, không thể hiện thái độ gì với câu biểu cảm của cô. Anh đã quá quen với việc nói được ba câu Tố Diệp lại phải nhắc tới Niên Bách Ngạn rồi. Từ khi bước chân vào nhà hàng này tới giờ, cô ấy đã nhắc tới tên Niên Bách Ngạn gần trăm lần rồi.
Đối với sự thờ ơ của Kỷ Đông Nham, Tố Diệp cũng quá quen thuộc. Cô cười hì hì, tự mình thưởng thức ngày thu lười biếng.
“Mấy hôm nữa anh sẽ đi Hồng Kông một chuyến.” Bất thình lình, Kỷ Đông Nham nói câu ấy, lắc lắc chiếc ly trong tay, sau đó ngẩng đầu uống cạn.
Tố Diệp không kinh ngạc: “Vì Dương Nguyệt đã tới Hồng Kông?”
Triển lãm đá quý của Kỷ Thị tổ chức ở Hồng Kông có quy mô không nhỏ, thu hút sự chú ý của hàng trăm nhà báo. Dương Nguyệt với tư cách là trợ lý thiết kế, đương nhiên cũng phải vội tới đó trợ giúp.
Tố Diệp vẫn luôn cảm thấy, có lúc duyên phận là một thứ rất kỳ diệu. Dương Nguyệt đã vô tình quen biết Kỷ Đông Nham như thế. Không cần biết là cố tình hay vô ý, tóm lại họ đã biết nhau rồi. Ngày Quốc khánh, cô đã để ý hai người họ, đứng cạnh nhau trông rất đẹp đôi. Dương Nguyệt xinh xắn, nhỏ nhẹ. Kỷ Đông Nham cao lớn vạm vỡ, rắn rỏi khỏe mạnh, đúng là xứng đôi vừa lứa.
Thế nên cô cảm thấy họ vẫn còn khả năng phát triển. Đây cũng là lý do khi Kỷ Đông Nham nói sẽ tới Hồng Kông, phản ứng đầu tiên của cô là anh đi tìm Dương Nguyệt.
Một người yêu kiều như hoa, một người anh tuấn, giàu có, rất dễ tạo ra phản ứng hóa học.
Ai ngờ, Kỷ Đông Nham lắc đầu.
Khi người phục vụ bước lên rót rượu cho anh, anh tỏ ý không cần. Người phục vụ lại lùi về chỗ cũ. Kỷ Đông Nham giơ tay lấy chai rượu, tự rót rồi khẽ nói: “Anh muốn tới làng chài Đại Áo một chuyến.”
Lần này thì Tố Diệp kinh ngạc thật. Cô trợn tròn hai mắt: “Anh định đi tìm Hải Sinh?”
Kỷ Đông Nham mím môi, sắc mặt hơi dữ tợn, rồi trừng mắt lườm Tố Diệp: “Anh không nên tin!”
“Đừng thế! Đây là chuyện tốt mà. Ít nhất anh có thể chứng minh có phải Dương Nguyệt đang nói dối hay không.” Tố Diệp rất phấn khích.
Kỷ Đông Nham nhấn mạnh: “Anh không tin vào cái chuyện quỷ quái rằng có kiếp trước.”
“Thế giới rộng lớn, chuyện kỳ lạ gì chẳng có!”
“Hải Sinh, Hải Sinh!” Kỷ Đông Nham hơi bực bội, nhưng nhận ra giọng mình hơi to, anh lại hạ thấp giọng xuống, nói với Tố Diệp: “Cứ cho là có kiếp trước thật thì anh cũng không mang cái tên quê mùa đó.”
“Thời đại đó tên như vậy rất bình thường mà.” Tố Diệp động viên: “Anh nghĩ mà xem, nếu như cái tên Kỷ Đông Nham của anh mà mang về thời đó mới gọi là quái dị!”
Kỷ Đông Nham hừ một tiếng.
“Anh định đi cùng Dương Nguyệt à?” Tố Diệp tò mò.
Kỷ Đông Nham khó chịu bật ra một chữ: “Không!”
“Con người anh chán quá đi! Dù sao cũng đã quyết định rồi, thế mà vẫn còn cự nự. Anh đang lo lắng cái gì? Anh sợ mình là Hải Sinh thật thì phải chịu trách nhiệm với Dương Nguyệt à?” Tố Diệp vừa nói đã đâm trúng chuyện anh đang bứt rứt: “Come on! Giờ là thời đại nào rồi. Dương Nguyệt cũng đâu có ép anh phải nối lại tình duyên kiếp trước? Chính anh muốn điều tra rõ ràng đấy chứ!”
“Chuyện này cứ như khối u mọc lên trong người anh ấy, không làm rõ anh sẽ mất ngủ!” Kỷ Đông Nham thở dài.
Tố Diệp mím môi cười, khuơ khuơ cái dĩa trong tay: “Chứng tỏ là anh để ý!”
Kỷ Đông Nham cười khẩy: “Anh chỉ để ý không biết có phải hai người hợp tác để lừa anh không!”
Hai người đang nói chuyện thì nghe tiếng “tách” vang lên. Trước mắt có một thứ ánh sáng chói lóa, khiến Tố Diệp suýt nữa không mở mắt ra nổi…
Làm trợ lý cho anh bao năm nay, Hứa Đồng là người thế nào anh hiểu quá rõ. Tuy rằng Thịnh Thiên Vỹ không theo đuổi rầm rộ nhưng cái dáng vẻ của cậu ấy cũng đáng để xem xét. Niên Bách Ngạn cảm thấy nếu thuận nước đẩy thuyền thì sẽ có hiệu quả tốt.
Nghe xong câu ấy, nét mặt Hứa Đồng có phần ngượng ngập, ánh mắt hình như cũng đang né tránh. Cô cắn môi nói: “Tôi và tổng giám đốc Thịnh là người của hai thế giới.”
Rất hiếm khi thấy Hứa Đồng né tránh như vậy. Niên Bách Ngạn nhìn cô, gương mặt nhuốm màu nghi hoặc. Hứa Đồng bị anh nhìn như vậy, càng không tự nhiên. Cô hắng giọng nói: “Anh ấy… hơi kỳ quặc.”
“Kỳ quặc?” Đây là lần đầu tiên Niên Bách Ngạn thấy có người nhận xét Thịnh Thiên Vỹ như vậy.
Nhưng có vẻ như Hứa Đồng cũng không muốn giải thích cho lắm. Cô chỉ đáp đối phó một câu: “Tôi không hiểu anh ấy, anh ấy cũng không hiểu tôi.”
Niên Bách Ngạn nhướng mày, bất thình lình nói một câu: “Cùng nhau ở bên châu Âu lâu như vậy mà vẫn không hiểu nhau sao?”
Câu nói ấy làm Hứa Đồng giật nảy mình. Cô ngẩn người giây lát, nhưng cũng trở lại bình thường rất nhanh: “Gì ạ? Tổng giám đốc Thịnh cũng tới châu Âu sao? Tôi đâu có biết!”
Niên Bách Ngạn quan sát kỹ sắc mặt của Hứa Đồng. Anh quá hiểu Hứa Đồng. Cô chỉ cần nói dối là sẽ như vậy, cố làm ra vẻ bình thản nhưng thực chất ánh mắt thì rời rạc, bất định.
Di động anh chợt rung lên. Anh rút ra xem, sau đó thản nhiên nói một câu: “Thịnh Thiên Vỹ tới Nam Phi rồi.”
“Hả?” Hứa Đồng thảng thốt, không suy nghĩ gì đã buột miệng nói: “Anh đừng nói là tôi ở đây!”
Một câu nói đã lộ hết tất cả những lời nói dối của cô, cũng từ đó vạch trần mục đích cô tới Nam Phi này. Thế nên, khi Hứa Đồng lỡ lời nói ra câu ấy, rồi nhìn vào gương mặt như đã hiểu ra mọi chuyện của Niên Bách Ngạn, cô mới nhận ra mình đã mắc lừa, nhất thời cũng đỏ mặt, càng lúc càng ngượng ngập.
Niên Bách Ngạn nói với vẻ rất bình tĩnh: “Thật sự là tin nhắn Thiên Vỹ gửi tới. Cậu ấy bảo tôi chuyển lời tới cô, ở Nam Phi chú ý an toàn.” Sau đó anh bổ sung thêm một câu: “Xem ra, cậu ấy rất quan tâm tới hành tung của cô.”
Hứa Đồng không biết nên nói gì, há hốc miệng, nhưng từ đầu tới cuối chẳng nói được điều gì.
Niên Bách Ngạn mỉm cười: “Xem ra, cô tới giúp tôi là giả, muốn tôi che giấu cho cô mới là thật.”
“Không, không, không! Tổng giám đốc Niên! Tôi thề, tôi thật sự tới giúp anh mà.” Chẳng hiểu sao mặt Hứa Đồng bỗng đỏ rần. Cô sốt sắng, vội vàng giải thích.
Nhưng có những chuyện, có những tình huống càng giải thích càng tồi tệ, càng nói càng chứng tỏ mình chột dạ.
Niên Bách Ngạn tươi cười, quay đi gọi điện thoại. Hứa Đồng âu sầu.
Anh đặt phòng khách sạn cho cô. Sau khi gọi điện thoại xong, anh cầm chìa khóa xe, mỉm cười nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về khách sạn!”
“Tổng giám đốc Niên! Tôi… Tôi thật sự tới giúp anh mà.”
Niên Bách Ngạn gật đầu y như thật, xách vali của cô lên và nói: “Tôi ấy à, tạm thời không thuê nổi một trợ lý với tiền lương hơn sáu trăm ngàn một năm đâu, nhưng mà vẫn thừa tiền mời cô ăn uống vui chơi ở Nam Phi. Nếu cô thích, có thể ở lại Nam Phi một thời gian coi như là đi du lịch, chơi chán rồi thì về Bắc Kinh đi.”
Rốt cuộc giữa Hứa Đồng và Thịnh Thiên Vỹ đã xảy ra chuyện gì, Niên Bách Ngạn cũng không có quyền được biết, hơn nữa anh cũng không muốn biết. Đây dù gì cũng là chuyện riêng của họ, anh không tiện can dự quá nhiều.
Nhưng từ phản ứng cố tình né tránh của Hứa Đồng, có thể thấy Thịnh Thiên Vỹ chắc chắn đã làm hành động gì đó làm Hứa Đồng sợ. Thịnh Thiên Vỹ là một ngọn lửa còn Hứa Đồng lại là một tảng băng. Một người thì cuồng nhiệt, hiếu động, một người lại quy củ, điềm đạm. Quả thực đây là hai người của hai thế giới, chẳng trách Hứa Đồng có chút bối rối.
Mà bao nhiêu năm nay trong cuộc đời Hứa Đồng chỉ có công việc. Ngoại trừ những người gặp gỡ xã giao ra, e rằng cũng chẳng có mấy người bạn thân thiết. Thế nên nghĩ cũng đủ biết, khi trong lòng cô mơ màng và không biết tính sao, người duy nhất cô có thể nghĩ tới chỉ có ông chủ là anh, người mà bao năm nay cô vẫn luôn tin tưởng.
Hứa Đồng thấy Niên Bách Ngạn đã quyết tâm từ chối, cũng không thể kiên trì thêm nữa. Cô đi theo anh ra khỏi phòng làm việc, khó xử nói: “Vậy tôi tạm ở lại đây. Nhưng anh tuyệt đối, tuyệt đối đừng nói với tổng giám đốc Thịnh địa chỉ khách sạn tôi ở.”
“Cậu ấy là một người rất tốt, cô đừng đề phòng cậu ấy như vậy.” Niên Bách Ngạn cười nói. Bất luận thế nào cũng phải vớt vát lại danh dự cho bạn tốt đã rồi tính tiếp.
Hứa Đồng không lên tiếng. Tới lúc lên xe, cô ấy mới lẩm bẩm một câu: “Anh ta là người tốt gì chứ, một gã háo sắc thì có.”
“Hử?” Niên Bách Ngạn còn tưởng mình nghe nhầm.
“À, không có gì!” Hứa Đồng lấy lại nụ cười, cố tình tỏ ra bình tĩnh, bước lên xe…
***
Bắc Kinh, lại tới cuối tuần.
Trên con đường xuyên qua cửa Đông Trực, cây cối hai bên đường đều đã ngả vàng. Khi gió thổi qua, lá rơi lả tả, trải khắp đường một màu rực rỡ. Đây là khu tập trung rất nhiều đại sứ quán, trước cửa lúc nào cũng có những người cảnh vệ đứng nghiêm, thay ca một cách quy củ. Nếu đây là một bức tranh, màu vàng rợp trời cùng màu xanh lá của đồng phục cảnh vệ sẽ tạo nên một khung cảnh thu hút, đẹp tuyệt vời.
Đầu kia con đường không có nhiều người, vì đó là khu hàng cao cấp nên chẳng có mấy thanh niên náo nhiệt lại qua. Họ thích lượn lờ đường Nam của Sanlitun hơn, nhộn nhịp, huyên náo mà vẫn ngập màu phồn hoa xưa cũ.
Trong nhà hàng, ánh đèn êm dịu đung đưa. Trong một ngày thu thế này, tìm được một nhà hàng rực rỡ sắc màu quả thực là một niềm vui. Tại đây đang biểu diễn những bản nhạc nổi tiếng của nghệ sỹ vĩ cầm người Đức Mutter, hoàn toàn thể hiện được nét độc đáo của cô. Dịu dàng mà trầm tĩnh, thậm chí ngân rung cũng đầy đặn như Mutter. Nếu nhắm mắt lại lắng nghe, người ta sẽ thật sự tưởng rằng Mutter đang trực tiếp biểu diễn.
Ở Bắc Kinh rất khó tìm được một nhà hàng yên tĩnh như vậy. Không phải không có ai ăn, mà là khung cảnh yên ắng, khách dùng bữa cũng trò chuyện nhỏ nhẹ. Như vậy có cảm giác ý thu đã bay cả vào nhà hàng. Nhẹ nhàng, khiến người ta chỉ muốn lười biếng một chút.
“Haiz…” Sau khi một bản vĩ cầm được đàn xong, Tố Diệp cảm thán thở dài, nhìn Kỷ Đông Nham ngồi đối diện nói: “Giờ này cảnh này, đáng lẽ phải ngồi cùng Bách Ngạn mới đúng chứ không phải anh.”
Kỷ Đông Nham chậm rãi uống rượu vang, không thể hiện thái độ gì với câu biểu cảm của cô. Anh đã quá quen với việc nói được ba câu Tố Diệp lại phải nhắc tới Niên Bách Ngạn rồi. Từ khi bước chân vào nhà hàng này tới giờ, cô ấy đã nhắc tới tên Niên Bách Ngạn gần trăm lần rồi.
Đối với sự thờ ơ của Kỷ Đông Nham, Tố Diệp cũng quá quen thuộc. Cô cười hì hì, tự mình thưởng thức ngày thu lười biếng.
“Mấy hôm nữa anh sẽ đi Hồng Kông một chuyến.” Bất thình lình, Kỷ Đông Nham nói câu ấy, lắc lắc chiếc ly trong tay, sau đó ngẩng đầu uống cạn.
Tố Diệp không kinh ngạc: “Vì Dương Nguyệt đã tới Hồng Kông?”
Triển lãm đá quý của Kỷ Thị tổ chức ở Hồng Kông có quy mô không nhỏ, thu hút sự chú ý của hàng trăm nhà báo. Dương Nguyệt với tư cách là trợ lý thiết kế, đương nhiên cũng phải vội tới đó trợ giúp.
Tố Diệp vẫn luôn cảm thấy, có lúc duyên phận là một thứ rất kỳ diệu. Dương Nguyệt đã vô tình quen biết Kỷ Đông Nham như thế. Không cần biết là cố tình hay vô ý, tóm lại họ đã biết nhau rồi. Ngày Quốc khánh, cô đã để ý hai người họ, đứng cạnh nhau trông rất đẹp đôi. Dương Nguyệt xinh xắn, nhỏ nhẹ. Kỷ Đông Nham cao lớn vạm vỡ, rắn rỏi khỏe mạnh, đúng là xứng đôi vừa lứa.
Thế nên cô cảm thấy họ vẫn còn khả năng phát triển. Đây cũng là lý do khi Kỷ Đông Nham nói sẽ tới Hồng Kông, phản ứng đầu tiên của cô là anh đi tìm Dương Nguyệt.
Một người yêu kiều như hoa, một người anh tuấn, giàu có, rất dễ tạo ra phản ứng hóa học.
Ai ngờ, Kỷ Đông Nham lắc đầu.
Khi người phục vụ bước lên rót rượu cho anh, anh tỏ ý không cần. Người phục vụ lại lùi về chỗ cũ. Kỷ Đông Nham giơ tay lấy chai rượu, tự rót rồi khẽ nói: “Anh muốn tới làng chài Đại Áo một chuyến.”
Lần này thì Tố Diệp kinh ngạc thật. Cô trợn tròn hai mắt: “Anh định đi tìm Hải Sinh?”
Kỷ Đông Nham mím môi, sắc mặt hơi dữ tợn, rồi trừng mắt lườm Tố Diệp: “Anh không nên tin!”
“Đừng thế! Đây là chuyện tốt mà. Ít nhất anh có thể chứng minh có phải Dương Nguyệt đang nói dối hay không.” Tố Diệp rất phấn khích.
Kỷ Đông Nham nhấn mạnh: “Anh không tin vào cái chuyện quỷ quái rằng có kiếp trước.”
“Thế giới rộng lớn, chuyện kỳ lạ gì chẳng có!”
“Hải Sinh, Hải Sinh!” Kỷ Đông Nham hơi bực bội, nhưng nhận ra giọng mình hơi to, anh lại hạ thấp giọng xuống, nói với Tố Diệp: “Cứ cho là có kiếp trước thật thì anh cũng không mang cái tên quê mùa đó.”
“Thời đại đó tên như vậy rất bình thường mà.” Tố Diệp động viên: “Anh nghĩ mà xem, nếu như cái tên Kỷ Đông Nham của anh mà mang về thời đó mới gọi là quái dị!”
Kỷ Đông Nham hừ một tiếng.
“Anh định đi cùng Dương Nguyệt à?” Tố Diệp tò mò.
Kỷ Đông Nham khó chịu bật ra một chữ: “Không!”
“Con người anh chán quá đi! Dù sao cũng đã quyết định rồi, thế mà vẫn còn cự nự. Anh đang lo lắng cái gì? Anh sợ mình là Hải Sinh thật thì phải chịu trách nhiệm với Dương Nguyệt à?” Tố Diệp vừa nói đã đâm trúng chuyện anh đang bứt rứt: “Come on! Giờ là thời đại nào rồi. Dương Nguyệt cũng đâu có ép anh phải nối lại tình duyên kiếp trước? Chính anh muốn điều tra rõ ràng đấy chứ!”
“Chuyện này cứ như khối u mọc lên trong người anh ấy, không làm rõ anh sẽ mất ngủ!” Kỷ Đông Nham thở dài.
Tố Diệp mím môi cười, khuơ khuơ cái dĩa trong tay: “Chứng tỏ là anh để ý!”
Kỷ Đông Nham cười khẩy: “Anh chỉ để ý không biết có phải hai người hợp tác để lừa anh không!”
Hai người đang nói chuyện thì nghe tiếng “tách” vang lên. Trước mắt có một thứ ánh sáng chói lóa, khiến Tố Diệp suýt nữa không mở mắt ra nổi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.