Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 7 - Chương 319: Tình trạng tâm lý rất nguy hiểm
Ân Tầm
24/10/2014
Niên Bách Ngạn nghe xong đương nhiên không đồng ý. Sao anh có thể yên tâm bỏ cô ở lại đây một mình? Cộng thêm việc một khi hung thủ thật sự ở trong nhà họ Diệp, vậy thì cô chắc chắn sẽ trở thành đối tượng được hắn ta chú ý nhất. Không còn nghi ngờ gì, cô đang nằm trong vòng nguy hiểm.
Tố Diệp bèn cam đoan với anh rằng thân thủ của mình sẽ bảo vệ được mình, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì. Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn sống chết không đồng ý. Cuối cùng Tố Diệp phải nói với anh: “Chẳng phải trong điện thoại anh đã nói lần trúng độc này rất kỳ lạ sao? Em cũng cảm thấy kỳ lạ, sau khi tới nhà họ Diệp thì cảm giác này càng rõ ràng hơn.”
“Em cảm thấy kỳ lạ chỗ nào?”
Tố Diệp bắt đầu trình bày lần lượt từng suy nghĩ của mình. Muốn nhắc tới vụ án Diệp Hạc Thành bị hạ độc, không thể không lật lại vụ án của Nguyễn Tuyết Mạn. Lúc đó phân tích của cô là, Nguyễn Tuyết Mạn đã vô tình bị trúng độc. Tại sao lại nói như vậy? Rất đơn giản, một khi Nguyễn Tuyết Mạn trúng độc mà tử vong, sẽ chẳng có lợi với bất kỳ ai, cũng tức là không tìm được một người hưởng lợi hợp lý nhất. Diệp Hạc Phong không cần hại chết vợ mình. Cứ coi như ông ấy đã hoàn toàn tỉnh ngộ về sự ác độc quá mức của Nguyễn Tuyết Mạn thì cũng không cần phải dùng cách này.
Vậy có thể là vì chỗ cổ phần trong tay Nguyễn Tuyết Mạn, đơn giản chỉ muốn tranh đoạt lợi ích. Về điểm này Tố Diệp cũng đã xem xét, nhưng lại càng không thể. Nguyễn Tuyết Mạn mà chết thì cổ phần trong tay cũng sẽ không rơi vào tay người ngoài. Hơn nữa, cổ phần trong tay bà ta đâu đáng là bao.
Nếu đơn thuần chỉ là để trút giận vậy lại càng vô lý. Thường ngày Nguyễn Tuyết Mạn ngạo mạn, phách lối, chẳng coi ai ra gì. Nhưng nếu không có thâm thù sâu sắc thì ai lại bỏ cả tiền đồ và tính mạng của mình để lấy mạng của một người khác?
Thông qua mấy điểm này, Tố Diệp cảm thấy hôm đó chuyện Nguyễn Tuyết Mạn trúng độc chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Người hung thủ thật sự muốn giết hại, nhất định không phải Nguyễn Tuyết Mạn.
Cô đã từng nghi mục tiêu của hung thủ là Diệp Hạc Phong. Đúng vào lúc cô đang do dự thì Diệp Hạc Thành lại bất ngờ xảy ra chuyện.
“Thế nên, em dám khẳng định, thật ra ngay từ ban đầu mục tiêu của hung thủ đã chỉ có Diệp Hạc Thành.” Tố Diệp bổ sung thêm một câu mang tính nhấn mạnh.
Sở dĩ Nguyễn Tuyết Mạn bị trúng độc là vì hôm đó bà ta đã ăn hết cả phần điểm tâm không phải của mình. Điều này đối với hung thủ mà nói chắc chắn là sự cố mà hắn ta không dự liệu trước. Vì chẳng ai ngờ trước lúc đó lại có mấy người đồng thời bỏ món điểm tâm.
Nhưng vụ án Diệp Hạc Thành trúng độc thì không đơn giản như vậy nữa.
Theo như lời khai của quản gia, người nhà họ Diệp có thói quen uống trà chiều. Chỉ cần thành viên nào có mặt ở nhà, thì cứ khoảng ba rưỡi chiều đều sẽ uống trà. Trong số này Diệp Hạc Thành là người đều đặn nhất, cộng thêm việc ông ta vốn dĩ rất sợ lạnh nên món trà chiều này càng cần phải chuẩn bị.
Hôm nay ngoại trừ Diệp Uyên, Diệp Ngọc đều không có mặt ở nhà, Nguyễn Tuyết Cầm thì ra ngoài mua trà, những người còn lại đều ở nhà đầy đủ. Ai nấy ở yên trong phòng của mình, thế nên người làm không thể có chuyện mang nhầm, cũng không có ai tới phòng người khác để ăn uống, thế nên tính chỉ điểm của hung thủ lần này rất rõ ràng.
Niên Bách Ngạn gật đầu. Anh cũng đồng ý với những phân tích của Tố Diệp. Ban ngày cảnh sát cũng đã tiến hành điều tra từng người một. Mấy người được thuê tạm thời về làm không thể có cơ hội lại gần ngôi nhà. Họ đều làm các công việc bên ngoài nhà, thế nên tạm thời có thể loại trừ. Khi Nguyễn Tuyết Cầm đi mua lá trà về cũng đã bị cảnh sát đưa đi, nhưng anh không thể nghĩ ra bà ta có động cơ gì để giết người.
Thế nên khả năng lớn nhất rơi vào số người làm thường niên.
“Hơn nữa em cảm thấy, chất độc nằm trong tách trà chẳng qua chỉ để che mắt mọi người thôi.” Tố Diệp đưa ra một giả thiết táo bạo: “Đương nhiên, em vẫn muốn lắng nghe ý kiến của anh vì em cứ cảm thấy còn chỗ nào đó chưa thông suốt.”
Đây cũng chính là điểm kỳ lạ ban đầu Niên Bách Ngạn đã nói với cô trong điện thoại. Sau đó cô đã có một số suy nghĩ và nghi ngờ rời rạc, nhưng chưa tìm được chứng cứ và nghi điểm phù hợp nhất để ủng hộ.
Diệp Hạc Thành và Nguyễn Tuyết Mạn bị trúng độc như nhau, nhưng triệu chứng có sự khác biệt rõ ràng. Ít nhất thì Nguyễn Tuyết Mạn không hôn mê một thời gian dài như Diệp Hạc Thành. Thêm nữa, dùng dung lượng nước trà để phán đoán, lúc đó có lẽ Diệp Hạc Thành chỉ nhấp một chúp cho ấm.
“Bất luận là uống trà hay uống nước, Diệp Hạc Thành đều có một thói quen, đó là trước khi uống sẽ dùng môi nhấp trước để thử nhiệt độ. Ông ta là người rất coi trọng vấn đề dưỡng sinh. Nhiệt độ nước quá nóng hay quá lạnh đều không được.” Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại, đưa ra suy luận của mình trước: “Mà độ to nhỏ của chiếc tách đựng trà chiều, số lượng điểm tâm, mực nước trà trong tách đều có tiêu chuẩn thống nhất. Thế nên lúc đó ông ta vẫn chưa hề uống trà. Nếu thật sự trúng độc thì môi cũng chỉ thấm một chút, theo lý mà nói sẽ không hôn mê một thời gian dài như thế.”
Đây là chi tiết chiều nay nhân lúc cảnh sát không chú ý anh đã quan sát được. Nhưng điều anh không hiểu là, nếu Diệp Hạc Thành không trúng độc vì uống nước trà thì lý do là gì?
Ai ngờ câu nói của Niên Bách Ngạn đã làm Tố Diệp hoàn toàn tỉnh ngộ. Cô ngồi bật dậy, lập tức căng thẳng bám chặt tay Niên Bách Ngạn, buột miệng nói: “Điều hòa…”
Đây chính là điểm nãy giờ cô nghĩ không ra. Vì lúc trước cô hoàn toàn không biết chuyện Diệp Hạc Thành không uống quá nhiều nước trà, chỉ biết ông ta vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Nếu như vậy thì điều cô nghi ngờ là hoàn toàn chính xác. Hung thủ đã hạ độc từ lâu rồi, nước trà chẳng qua chỉ là thứ để qua mắt mọi người mà thôi!
Niên Bách Ngạn không hiểu lắm.
Cô bèn giơ tay quạt quạt hai cái trước mặt anh rồi hỏi: “Anh đã ngửi thấy mùi gì chưa?”
Niên Bách Ngạn nhíu mày: “Mùi thơm thanh mát của chanh.” Vừa vào phòng anh đã ngửi thấy mùi này. Nhưng lâu dần lại không ngửi thấy nữa. Sau khi Tố Diệp quạt gió một cái, anh mới chợt nhớ ra.
Tố Diệp gật đầu rất mạnh, nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Niên Bách Ngạn rất nhanh nhạy, mới đó đã nghĩ ra được mấu chốt: “Có người đã tăng thêm một số chất làm sạch không khí vào trong điều hòa nên trong phòng mới có mùi này.” Anh cứ tưởng là mùi hương đám người làm xịt vào phòng.
Chuyện này cũng không có gì mới mẻ, rất nhiều biệt thự hoặc khách sạn cao cấp đều có mùi hương thanh mát này. Họ hay thêm vào điều hòa một số thứ, làm cho mùi của căn phòng không khiến người ta nhức mũi, cũng không để tạo ra những mùi mới kỳ lạ.
Sở dĩ anh không nghĩ tới là điều hòa, một là vì anh rất ít khi tới nhà họ Diệp, hai là anh cũng không sợ lạnh, thế nên không cần bật điều hòa. Tới những ngày rét mướt thật sự thì hệ thống địa nhiệt của cả căn nhà sẽ được khởi động, cũng lại chẳng cần dùng tới điều hòa nữa.
“Em nghi ngờ, có người lợi dụng luồng không khí của điều hòa nhằm mục đích giết hại Diệp Hạc Thành?” Có thể thêm hương chanh vào điều hòa, vậy thì đương nhiên cũng có thể thêm chất độc.
Mà bây giờ, người có thói quen bật điều hòa chỉ có Diệp Hạc Thành. Hôm nay, ông ta lại ở trong phòng một mình.
Tố Diệp hít sâu một hơi rồi gật đầu quả quyết: “Bây giờ chỉ cần chúng ta tới kiểm tra điều hòa trong phòng ông ta là sẽ biết ngay, chưa biết chừng sẽ tìm ra được manh mối gì đó.”
Nhưng Niên Bách Ngạn lại lắc đầu: “Điều hòa trong phòng Diệp Hạc Thành nửa tiếng sau khi ông ta xảy ra chuyện đã bị hỏng, thế nên mới lệnh cho người làm chuyển đi. Bây giờ muốn tìm bằng chứng là chuyện không thể rồi.”
“Trùng hợp quá đấy!” Tố Diệp nghe xong càng không còn gì nghi ngờ nữa. Thảo nào trong bữa tối lại có người làm muốn mang điều khiển điều hòa đặt trở lại. Có lẽ lúc chiều khi chuyển điều hòa đi đã bị cảnh sát lục soát. Cuối cùng điều hòa thì bị đưa đi, còn điều khiển để quên lại trong phòng khách.
“Nếu theo phân tích của chúng ta, hung thủ có lẽ là người rất quen thuộc các dụng cụ điện tử thế nên mới biết đặt bao nhiêu liều lượng, đặt vào lúc nào là thích hợp nhất. Cho dù có người đi điều tra cũng không thể tìm ra bất kỳ chứng cứ nào.” Niên Bách Ngạn suy tư gì đó.
“Phụ trách sửa chữa điện tử trong nhà họ Diệp tổng cộng có năm người, liệu có phải là một trong số họ không?”
Niên Bách Ngạn suy nghĩ: “Vừa ăn cướp vừa la làng? Anh cảm thấy gan của hắn ta không lớn đến vậy.”
Tố Diệp lại nằm xuống, cắn chặt môi.
Anh hơi ngồi dậy, dựa cả người ra sau giường, giơ tay vuốt nhẹ lên tóc mai trên trán cô, đưa ra đề nghị: “Em có thể thử phân tích tên hung thủ này trên góc độ tâm lý, chưa biết chừng có thể tìm ra bằng chứng nhanh hơn.”
Tố Diệp nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng yếu ớt đáp: “Em chỉ lo, tâm lý của gã hung thủ này rất nguy hiểm.”
Niên Bách Ngạn xoay người cô lại, nếp nhăn trên trán hằn lên những dấu tích nông sâu không đều: “Tại sao lại nói vậy?”
Cô nhìn vào mắt anh, nhưng lại giống như nhìn xuyên thấu tới một nơi không tên nào đó. Ánh mắt cô dần mơ màng, lại có chút lo lắng: “Nếu hung thủ chỉ mang thân phận của một người làm, vậy thì chứng tỏ mối thâm thù của hắn ta và Diệp Hạc Thành không phải ngày một ngày hai. Theo em được biết, nhà họ Diệp không dễ dàng thay đổi người làm mới. Toàn bộ số người làm này đều đã làm ở đây ít nhất ba năm trở lên rồi. Vậy mà tới hôm nay hắn ta mới ra tay, đủ để chứng minh hắn ta thường xuyên sống trong thù hận và kìm nén, không ngừng tìm kiếm cơ hội. Con người ta trong lúc tính toán việc phạm tội và khi ra tay thực sự, tâm lý đều sẽ nảy sinh nhưng cách thức xử lý và tư duy lôgíc khác hoàn toàn người bình thường. Xem xét từ sự việc Diệp Hạc Thành bị trúng độc thì thấy, người này đã ẩn nhẫn rất nhiều năm, nhưng trong thời gian gần đây lại sốt sắng ra tay liên tục, chắc chắn tâm lý của hắn ta đã bắt đầu xuất hiện cảm giác nôn nóng. Hắn ta rất muốn nhanh chóng giải quyết triệt để chuyện này, nhanh chóng báo thù, nhanh chóng đạt được mục đích của mình. Loại người này bề ngoài có vẻ điềm tĩnh hơn so với người bình thường, nhưng thực chất tâm lý lại rất yếu đuối.”
Nói tới đây, cô nhìn vào mắt Niên Bách Ngạn: “Anh vừa nhắc nhở em, em đã có cách tìm ra ai là hung thủ. Cho dù không thể tìm được ngay lập tức, nhưng chắc chắn sẽ có manh mối.”
“Em có cách gì?”
“Ngày mai, em sẽ dùng một cách đơn giản nhất để sàng lọc bước đầu những người có nghi vấn về tâm lý.” Mắt Tố Diệp đảo đảo.
Niên Bách Ngạn có vẻ rất hứng thú: “Nói nghe thử xem nào!”
“Khi em còn học môn tâm lý tội phạm, giáo sư đã từng nói, trong tâm lý của mỗi một tên tội phạm đều có những vết sẹo. Thông qua ngôn ngữ, cử chỉ, ánh mắt thậm chí là tư duy lôgíc của họ, sẽ tìm ra điểm khác biệt với người bình thường. Khi bọn em tiếp xúc với những bệnh nhân có vấn đề về tâm lý, cách thức đơn giản nhất để áp dụng chính là làm trắc nghiệm. Dùng một số câu hỏi tưởng như rất đơn giản để phán đoán, tiến hành phân tích thông qua đáp án mà họ đưa ra. Với những bệnh nhân tâm lý khác nhau thì câu hỏi được đưa ra cũng sẽ khác nhau. Đừng xem thường những câu hỏi này, vì đáp án của một người bình thường về tâm lý chắc chắn sẽ khác với những bệnh nhân có sự lệch lạc trong tư tưởng.”
Niên Bách Ngạn muốn nghe chi tiết.
“Thế này nhé, em đưa cho anh hai câu hỏi dễ nhất mà cũng là hai câu hỏi thông dụng nhất hiện nay.” Tố Diệp ngồi dậy, nắm chặt áo ngủ: “Hai câu hỏi này đều dùng để áp dụng với tâm lý của những tên tội phạm thông thường và những tên tội phạm biến thái. Khi em học, giáo sư đã mang ra làm án lệ để phân tích, bây giờ thì bị bọn trẻ đưa hết lên mạng để làm chuyện cười rồi.”
“Được! Em hỏi đi.” Niên Bách Ngạn có vẻ rất nhẫn nại với việc làm người thử nghiệm.
“Một buổi tối nọ anh mất ngủ, leo lên sân thượng để ngắm cảnh đêm, bỗng nhiên được tận mắt chứng kiến một vụ giết người. Anh vội vàng lấy điện thoại báo cho cảnh sát. Đúng lúc này hung thủ phát hiện ra anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên hung thủ giơ tay chỉ thẳng về phía anh, tại sao?” Tố Diệp đưa ra câu hỏi đầu tiên…
Tố Diệp bèn cam đoan với anh rằng thân thủ của mình sẽ bảo vệ được mình, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì. Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn sống chết không đồng ý. Cuối cùng Tố Diệp phải nói với anh: “Chẳng phải trong điện thoại anh đã nói lần trúng độc này rất kỳ lạ sao? Em cũng cảm thấy kỳ lạ, sau khi tới nhà họ Diệp thì cảm giác này càng rõ ràng hơn.”
“Em cảm thấy kỳ lạ chỗ nào?”
Tố Diệp bắt đầu trình bày lần lượt từng suy nghĩ của mình. Muốn nhắc tới vụ án Diệp Hạc Thành bị hạ độc, không thể không lật lại vụ án của Nguyễn Tuyết Mạn. Lúc đó phân tích của cô là, Nguyễn Tuyết Mạn đã vô tình bị trúng độc. Tại sao lại nói như vậy? Rất đơn giản, một khi Nguyễn Tuyết Mạn trúng độc mà tử vong, sẽ chẳng có lợi với bất kỳ ai, cũng tức là không tìm được một người hưởng lợi hợp lý nhất. Diệp Hạc Phong không cần hại chết vợ mình. Cứ coi như ông ấy đã hoàn toàn tỉnh ngộ về sự ác độc quá mức của Nguyễn Tuyết Mạn thì cũng không cần phải dùng cách này.
Vậy có thể là vì chỗ cổ phần trong tay Nguyễn Tuyết Mạn, đơn giản chỉ muốn tranh đoạt lợi ích. Về điểm này Tố Diệp cũng đã xem xét, nhưng lại càng không thể. Nguyễn Tuyết Mạn mà chết thì cổ phần trong tay cũng sẽ không rơi vào tay người ngoài. Hơn nữa, cổ phần trong tay bà ta đâu đáng là bao.
Nếu đơn thuần chỉ là để trút giận vậy lại càng vô lý. Thường ngày Nguyễn Tuyết Mạn ngạo mạn, phách lối, chẳng coi ai ra gì. Nhưng nếu không có thâm thù sâu sắc thì ai lại bỏ cả tiền đồ và tính mạng của mình để lấy mạng của một người khác?
Thông qua mấy điểm này, Tố Diệp cảm thấy hôm đó chuyện Nguyễn Tuyết Mạn trúng độc chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Người hung thủ thật sự muốn giết hại, nhất định không phải Nguyễn Tuyết Mạn.
Cô đã từng nghi mục tiêu của hung thủ là Diệp Hạc Phong. Đúng vào lúc cô đang do dự thì Diệp Hạc Thành lại bất ngờ xảy ra chuyện.
“Thế nên, em dám khẳng định, thật ra ngay từ ban đầu mục tiêu của hung thủ đã chỉ có Diệp Hạc Thành.” Tố Diệp bổ sung thêm một câu mang tính nhấn mạnh.
Sở dĩ Nguyễn Tuyết Mạn bị trúng độc là vì hôm đó bà ta đã ăn hết cả phần điểm tâm không phải của mình. Điều này đối với hung thủ mà nói chắc chắn là sự cố mà hắn ta không dự liệu trước. Vì chẳng ai ngờ trước lúc đó lại có mấy người đồng thời bỏ món điểm tâm.
Nhưng vụ án Diệp Hạc Thành trúng độc thì không đơn giản như vậy nữa.
Theo như lời khai của quản gia, người nhà họ Diệp có thói quen uống trà chiều. Chỉ cần thành viên nào có mặt ở nhà, thì cứ khoảng ba rưỡi chiều đều sẽ uống trà. Trong số này Diệp Hạc Thành là người đều đặn nhất, cộng thêm việc ông ta vốn dĩ rất sợ lạnh nên món trà chiều này càng cần phải chuẩn bị.
Hôm nay ngoại trừ Diệp Uyên, Diệp Ngọc đều không có mặt ở nhà, Nguyễn Tuyết Cầm thì ra ngoài mua trà, những người còn lại đều ở nhà đầy đủ. Ai nấy ở yên trong phòng của mình, thế nên người làm không thể có chuyện mang nhầm, cũng không có ai tới phòng người khác để ăn uống, thế nên tính chỉ điểm của hung thủ lần này rất rõ ràng.
Niên Bách Ngạn gật đầu. Anh cũng đồng ý với những phân tích của Tố Diệp. Ban ngày cảnh sát cũng đã tiến hành điều tra từng người một. Mấy người được thuê tạm thời về làm không thể có cơ hội lại gần ngôi nhà. Họ đều làm các công việc bên ngoài nhà, thế nên tạm thời có thể loại trừ. Khi Nguyễn Tuyết Cầm đi mua lá trà về cũng đã bị cảnh sát đưa đi, nhưng anh không thể nghĩ ra bà ta có động cơ gì để giết người.
Thế nên khả năng lớn nhất rơi vào số người làm thường niên.
“Hơn nữa em cảm thấy, chất độc nằm trong tách trà chẳng qua chỉ để che mắt mọi người thôi.” Tố Diệp đưa ra một giả thiết táo bạo: “Đương nhiên, em vẫn muốn lắng nghe ý kiến của anh vì em cứ cảm thấy còn chỗ nào đó chưa thông suốt.”
Đây cũng chính là điểm kỳ lạ ban đầu Niên Bách Ngạn đã nói với cô trong điện thoại. Sau đó cô đã có một số suy nghĩ và nghi ngờ rời rạc, nhưng chưa tìm được chứng cứ và nghi điểm phù hợp nhất để ủng hộ.
Diệp Hạc Thành và Nguyễn Tuyết Mạn bị trúng độc như nhau, nhưng triệu chứng có sự khác biệt rõ ràng. Ít nhất thì Nguyễn Tuyết Mạn không hôn mê một thời gian dài như Diệp Hạc Thành. Thêm nữa, dùng dung lượng nước trà để phán đoán, lúc đó có lẽ Diệp Hạc Thành chỉ nhấp một chúp cho ấm.
“Bất luận là uống trà hay uống nước, Diệp Hạc Thành đều có một thói quen, đó là trước khi uống sẽ dùng môi nhấp trước để thử nhiệt độ. Ông ta là người rất coi trọng vấn đề dưỡng sinh. Nhiệt độ nước quá nóng hay quá lạnh đều không được.” Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại, đưa ra suy luận của mình trước: “Mà độ to nhỏ của chiếc tách đựng trà chiều, số lượng điểm tâm, mực nước trà trong tách đều có tiêu chuẩn thống nhất. Thế nên lúc đó ông ta vẫn chưa hề uống trà. Nếu thật sự trúng độc thì môi cũng chỉ thấm một chút, theo lý mà nói sẽ không hôn mê một thời gian dài như thế.”
Đây là chi tiết chiều nay nhân lúc cảnh sát không chú ý anh đã quan sát được. Nhưng điều anh không hiểu là, nếu Diệp Hạc Thành không trúng độc vì uống nước trà thì lý do là gì?
Ai ngờ câu nói của Niên Bách Ngạn đã làm Tố Diệp hoàn toàn tỉnh ngộ. Cô ngồi bật dậy, lập tức căng thẳng bám chặt tay Niên Bách Ngạn, buột miệng nói: “Điều hòa…”
Đây chính là điểm nãy giờ cô nghĩ không ra. Vì lúc trước cô hoàn toàn không biết chuyện Diệp Hạc Thành không uống quá nhiều nước trà, chỉ biết ông ta vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Nếu như vậy thì điều cô nghi ngờ là hoàn toàn chính xác. Hung thủ đã hạ độc từ lâu rồi, nước trà chẳng qua chỉ là thứ để qua mắt mọi người mà thôi!
Niên Bách Ngạn không hiểu lắm.
Cô bèn giơ tay quạt quạt hai cái trước mặt anh rồi hỏi: “Anh đã ngửi thấy mùi gì chưa?”
Niên Bách Ngạn nhíu mày: “Mùi thơm thanh mát của chanh.” Vừa vào phòng anh đã ngửi thấy mùi này. Nhưng lâu dần lại không ngửi thấy nữa. Sau khi Tố Diệp quạt gió một cái, anh mới chợt nhớ ra.
Tố Diệp gật đầu rất mạnh, nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Niên Bách Ngạn rất nhanh nhạy, mới đó đã nghĩ ra được mấu chốt: “Có người đã tăng thêm một số chất làm sạch không khí vào trong điều hòa nên trong phòng mới có mùi này.” Anh cứ tưởng là mùi hương đám người làm xịt vào phòng.
Chuyện này cũng không có gì mới mẻ, rất nhiều biệt thự hoặc khách sạn cao cấp đều có mùi hương thanh mát này. Họ hay thêm vào điều hòa một số thứ, làm cho mùi của căn phòng không khiến người ta nhức mũi, cũng không để tạo ra những mùi mới kỳ lạ.
Sở dĩ anh không nghĩ tới là điều hòa, một là vì anh rất ít khi tới nhà họ Diệp, hai là anh cũng không sợ lạnh, thế nên không cần bật điều hòa. Tới những ngày rét mướt thật sự thì hệ thống địa nhiệt của cả căn nhà sẽ được khởi động, cũng lại chẳng cần dùng tới điều hòa nữa.
“Em nghi ngờ, có người lợi dụng luồng không khí của điều hòa nhằm mục đích giết hại Diệp Hạc Thành?” Có thể thêm hương chanh vào điều hòa, vậy thì đương nhiên cũng có thể thêm chất độc.
Mà bây giờ, người có thói quen bật điều hòa chỉ có Diệp Hạc Thành. Hôm nay, ông ta lại ở trong phòng một mình.
Tố Diệp hít sâu một hơi rồi gật đầu quả quyết: “Bây giờ chỉ cần chúng ta tới kiểm tra điều hòa trong phòng ông ta là sẽ biết ngay, chưa biết chừng sẽ tìm ra được manh mối gì đó.”
Nhưng Niên Bách Ngạn lại lắc đầu: “Điều hòa trong phòng Diệp Hạc Thành nửa tiếng sau khi ông ta xảy ra chuyện đã bị hỏng, thế nên mới lệnh cho người làm chuyển đi. Bây giờ muốn tìm bằng chứng là chuyện không thể rồi.”
“Trùng hợp quá đấy!” Tố Diệp nghe xong càng không còn gì nghi ngờ nữa. Thảo nào trong bữa tối lại có người làm muốn mang điều khiển điều hòa đặt trở lại. Có lẽ lúc chiều khi chuyển điều hòa đi đã bị cảnh sát lục soát. Cuối cùng điều hòa thì bị đưa đi, còn điều khiển để quên lại trong phòng khách.
“Nếu theo phân tích của chúng ta, hung thủ có lẽ là người rất quen thuộc các dụng cụ điện tử thế nên mới biết đặt bao nhiêu liều lượng, đặt vào lúc nào là thích hợp nhất. Cho dù có người đi điều tra cũng không thể tìm ra bất kỳ chứng cứ nào.” Niên Bách Ngạn suy tư gì đó.
“Phụ trách sửa chữa điện tử trong nhà họ Diệp tổng cộng có năm người, liệu có phải là một trong số họ không?”
Niên Bách Ngạn suy nghĩ: “Vừa ăn cướp vừa la làng? Anh cảm thấy gan của hắn ta không lớn đến vậy.”
Tố Diệp lại nằm xuống, cắn chặt môi.
Anh hơi ngồi dậy, dựa cả người ra sau giường, giơ tay vuốt nhẹ lên tóc mai trên trán cô, đưa ra đề nghị: “Em có thể thử phân tích tên hung thủ này trên góc độ tâm lý, chưa biết chừng có thể tìm ra bằng chứng nhanh hơn.”
Tố Diệp nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng yếu ớt đáp: “Em chỉ lo, tâm lý của gã hung thủ này rất nguy hiểm.”
Niên Bách Ngạn xoay người cô lại, nếp nhăn trên trán hằn lên những dấu tích nông sâu không đều: “Tại sao lại nói vậy?”
Cô nhìn vào mắt anh, nhưng lại giống như nhìn xuyên thấu tới một nơi không tên nào đó. Ánh mắt cô dần mơ màng, lại có chút lo lắng: “Nếu hung thủ chỉ mang thân phận của một người làm, vậy thì chứng tỏ mối thâm thù của hắn ta và Diệp Hạc Thành không phải ngày một ngày hai. Theo em được biết, nhà họ Diệp không dễ dàng thay đổi người làm mới. Toàn bộ số người làm này đều đã làm ở đây ít nhất ba năm trở lên rồi. Vậy mà tới hôm nay hắn ta mới ra tay, đủ để chứng minh hắn ta thường xuyên sống trong thù hận và kìm nén, không ngừng tìm kiếm cơ hội. Con người ta trong lúc tính toán việc phạm tội và khi ra tay thực sự, tâm lý đều sẽ nảy sinh nhưng cách thức xử lý và tư duy lôgíc khác hoàn toàn người bình thường. Xem xét từ sự việc Diệp Hạc Thành bị trúng độc thì thấy, người này đã ẩn nhẫn rất nhiều năm, nhưng trong thời gian gần đây lại sốt sắng ra tay liên tục, chắc chắn tâm lý của hắn ta đã bắt đầu xuất hiện cảm giác nôn nóng. Hắn ta rất muốn nhanh chóng giải quyết triệt để chuyện này, nhanh chóng báo thù, nhanh chóng đạt được mục đích của mình. Loại người này bề ngoài có vẻ điềm tĩnh hơn so với người bình thường, nhưng thực chất tâm lý lại rất yếu đuối.”
Nói tới đây, cô nhìn vào mắt Niên Bách Ngạn: “Anh vừa nhắc nhở em, em đã có cách tìm ra ai là hung thủ. Cho dù không thể tìm được ngay lập tức, nhưng chắc chắn sẽ có manh mối.”
“Em có cách gì?”
“Ngày mai, em sẽ dùng một cách đơn giản nhất để sàng lọc bước đầu những người có nghi vấn về tâm lý.” Mắt Tố Diệp đảo đảo.
Niên Bách Ngạn có vẻ rất hứng thú: “Nói nghe thử xem nào!”
“Khi em còn học môn tâm lý tội phạm, giáo sư đã từng nói, trong tâm lý của mỗi một tên tội phạm đều có những vết sẹo. Thông qua ngôn ngữ, cử chỉ, ánh mắt thậm chí là tư duy lôgíc của họ, sẽ tìm ra điểm khác biệt với người bình thường. Khi bọn em tiếp xúc với những bệnh nhân có vấn đề về tâm lý, cách thức đơn giản nhất để áp dụng chính là làm trắc nghiệm. Dùng một số câu hỏi tưởng như rất đơn giản để phán đoán, tiến hành phân tích thông qua đáp án mà họ đưa ra. Với những bệnh nhân tâm lý khác nhau thì câu hỏi được đưa ra cũng sẽ khác nhau. Đừng xem thường những câu hỏi này, vì đáp án của một người bình thường về tâm lý chắc chắn sẽ khác với những bệnh nhân có sự lệch lạc trong tư tưởng.”
Niên Bách Ngạn muốn nghe chi tiết.
“Thế này nhé, em đưa cho anh hai câu hỏi dễ nhất mà cũng là hai câu hỏi thông dụng nhất hiện nay.” Tố Diệp ngồi dậy, nắm chặt áo ngủ: “Hai câu hỏi này đều dùng để áp dụng với tâm lý của những tên tội phạm thông thường và những tên tội phạm biến thái. Khi em học, giáo sư đã mang ra làm án lệ để phân tích, bây giờ thì bị bọn trẻ đưa hết lên mạng để làm chuyện cười rồi.”
“Được! Em hỏi đi.” Niên Bách Ngạn có vẻ rất nhẫn nại với việc làm người thử nghiệm.
“Một buổi tối nọ anh mất ngủ, leo lên sân thượng để ngắm cảnh đêm, bỗng nhiên được tận mắt chứng kiến một vụ giết người. Anh vội vàng lấy điện thoại báo cho cảnh sát. Đúng lúc này hung thủ phát hiện ra anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên hung thủ giơ tay chỉ thẳng về phía anh, tại sao?” Tố Diệp đưa ra câu hỏi đầu tiên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.