Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 6 - Chương 286: Trở thành người làm chứng
Ân Tầm
10/10/2014
Buổi chiều nay, thời tiết bỗng đẹp lạ kỳ. Bầu trời trên đỉnh đầu xanh thẳm như mặt hồ Crater*. Những tia nắng cũng hệt như những gợn nước lăn tăn, chỉ hơi lơ đãng một chút nó sẽ nhỏ nước xuống.
*Nằm ở phía Tây Nam tiểu bang Oregon, là hồ sâu nhất nước Mỹ.
Lá cây cũng rực rỡ hơn nhưng cũng không bằng mấy thứ đồ trang sức vàng ròng trên tay ông chủ Kim. Ông ta lại trở về với cách ăn mặc lúc trước, nhưng có một điều may mắn là bộ răng vàng mở miệng ra là dọa người đó không còn.
Khi ông ta ôm bó hoa lớn, xông vào phòng làm việc Tố Diệp, cô vừa tiếp xong một khách hàng. Lý Thánh Đản bưng một tách cafe đi vào, nhìn thấy cảnh ấy, vô cùng kinh ngạc. Cô ta xông tới trước chặn đường của ông chủ Kim, phát huy đầy đủ trách nhiệm của một người trợ lý.
“Ông Kim! Ông đã có hẹn trước chưa? Nếu chưa có, phiền ông hẹn trước rồi hẵng tới.” Vì sự to gan và cố chấp của ông ta, cả phòng tâm lý không muốn biết ông ta cũng khó.
Thái độ của ông chủ Kim lại rất nhã nhặn, nụ cười trên gương mặt vô cùng khoa trương: “Tôi tới nói với bác sỹ Tố mấy câu.”
Người đã xông vào rồi, muốn đuổi ra rất khó. Tố Diệp đành để mặc ông ta. Đang khó hiểu tại sao ông ta lại vào được văn phòng của cô dễ dàng như vậy, nhìn thấy gương mặt đểu cáng của Phương Bội Lôi trước cửa khi nhìn người khác gặp nạn thì cô chợt hiểu ra.
“Bác sỹ Tố! Đây là hoa tặng em!” Ông chủ Kim giơ cả bó hoa hồng to tướng ra trước mặt cô, màu đỏ rực như lửa lại làm Tố Diệp chợt nhớ tới dòng máu tươi chảy ra từ cổ tay Lâm Yêu Yêu.
Cô nuốt nước bọt, không đón nhận mà điềm nhiên trả lời: “Xin lỗi, hoa này tôi không nhận được!”
Cô vừa nói xong câu ấy, trước cửa bỗng trở nên ồn ào.
Ngay lập tức, Tố Diệp liền nhìn thấy bóng hình Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn đang nói chuyện cùng giáo sư Đinh. Hứa Đồng vẫn thản nhiên đi phía sau như mọi lần, nhưng khi bất giác nhìn thấy cảnh này nét mặt cũng bàng hoàng.
Tố Diệp nhìn rất rõ sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt Hứa Đồng. Cô bất ngờ nhìn sang Niên Bách Ngạn. Anh cũng dừng bước, nhìn về phía cô, đồng thời nhìn rất rõ quá trình ông chủ Kim tỏ tình với cô.
Người dừng bước không chỉ có Niên Bách Ngạn, còn có giáo sư Đinh. Rõ ràng ông ta cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Tố Diệp chỉ muốn mở tung cửa sổ, ném ngay ông chủ Kim ra ngoài, rồi tự tìm cho mình một cái lỗ để chui xuống. Tạm thời chưa nói tới chuyện Niên Bách Ngạn và Hứa Đồng đều đang có mặt, chỉ riêng mình giáo sư Đinh thôi cũng đủ cô xấu hổ lắm rồi.
Ông chủ Kim thấy ngoài cửa có người, nhiệt tình bỗng chốc tăng cao, lập tức quỳ một chân xuống đất, giơ bó hoa lên đỉnh đầu: “Bác sỹ Tố! Hoa này em nhất định phải nhận, em mà không nhận tôi sẽ không đứng dậy.”
Bó hoa này so với chiều cao của ông ta đúng là có hơi quá khổ. Ông ta cầm rất mất sức, cô nhìn cũng cố gắng lắm mới dám nhìn.
“Ông Kim! Mời ông rời khỏi phòng khám của tôi.” Tố Diệp nén giận, cố gắng nhẫn nại.
Cô lặng lẽ ngước mắt quan sát Niên Bách Ngạn. Anh đút hai tay vào túi quần, yên lặng, bình thản đứng đó. Nét mặt anh cũng không mấy thay đổi. Anh đứng im không nhúc nhích, bóng hình cao lớn gần như che kín cả một khoảng nắng lớn phía sau.
Giáo sư Đinh nhìn ông chủ Kim rồi lại nhìn Tố Diệp, bước tới trước, do dự nói: “Chuyện này là thế nào?” Ông cũng phải một người lãnh đạo cổ hủ, vẫn cho phép nhân viên yêu đương, nhưng làm ầm ĩ cả phòng tâm lý lên như thế này thì không hay cho lắm.
Còn chưa đợi Tố Diệp trả lời, ông chủ Kim đã cướp lời trước, gặp được giáo sư Đinh ông ta phấn khích như gặp được ân nhân: “Ông là cấp trên của bác sỹ Tố phải không? Đến đúng lúc lắm, có thể làm chứng cho tôi không?”
Giáo sư Đinh ngẩn người.
Tố Diệp cũng không thốt nên lời.
Nhưng tiếc là lần này có vẻ ông chủ Kim đã hạ quyết tâm. Thấy ngoài cửa vẫn còn người đang đứng, ông ta lập tức đứng dậy, một giây sau đã làm ra một hành động khiến đầu tóc Tố Diệp dựng đứng.
Ông chủ Kim chủ động kéo Niên Bách Ngạn đi lên, không còn cười đùa nữa mà nói không biết ngượng: “Mọi người đều là đồng nghiệp của bác sỹ Tố phải không. Vào cả đây, vào cả đây! Tôi mời mọi người tới làm chứng cho tôi.” Nói rồi ông ta đẩy cả Niên Bách Ngạn và Hứa Đồng vào phòng.
Tim Tố Diệp vọt lên tận cổ, cô đưa mắt về phía Niên Bách Ngạn.
Nhưng anh vẫn thản nhiên như không, đôi mắt âm u sâu hút, không thể nhìn rõ tâm tư trong lòng.
“Bác sỹ Tố! Em hãy chấp nhận tôi đi. Tôi có thể thề trước mặt lãnh đạo và các đồng nghiệp của em rằng, chỉ cần em theo tôi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em. Em không thích bó hoa này cũng không sao, hôm nay tôi còn mang theo quà.” Ông chủ Kim đặt tạm bó hoa sang một bên, rồi vội vã rút từ trong túi tài liệu ra một chiếc hộp tinh xảo. Ông ta mở nó ra trước mặt tất cả mọi người. Giây phút ấy, Lý Thánh Đản còn “oa” lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Tố Diệp chỉ cảm thấy đôi mắt mình đau nhức vì bị thứ ánh sáng gì đó chiếu thẳng vào. Cô thức che mắt lại, trước mắt trắng lóa. Ông trời ơi, cái ông Kim này rốt cuộc mang thứ vũ khí lợi hại gì tặng cho cô vậy?
Khi tầm nhìn đã trở lại bình thường, cô mới chợt giật mình. Ôi trời đất! Một sợi dây chuyền im lìm nằm trong hộp, có thể nói là rực rỡ lóa mắt. Ánh sáng lấp lánh phát ra từ viên kim cương to đùng nằm chính giữa. Cả sợi dây đều được làm bằng vàng ròng, còn được khắc một bông hoa mẫu đơn rất to, đúng là giàu đến chảy cả mỡ!
“Tôi thấy em đeo mãi viên kim cương đó, nhất định là em rất thích kim cương, thế nên đã đặc biệt chọn một sợi dây chuyền kim cương thật đẹp để tặng em.” Ông chủ Kim lại quỳ xuống đất, đôi mắt cũng được kim cương phản chiếu, lấp la lấp lánh.
Tố Diệp giơ tay sờ lên viên kim cương trên cổ mình, vô thức nhìn Niên Bách Ngạn. Không ngờ anh cũng đang nhìn cô, bờ môi hơi mím lại. Cô cụp mắt, trong lòng hơi hoảng hốt.
Sợi dây cô luôn đeo trên cổ có treo viên kim cương hai người họ đã cùng hoàn thành tại Nam Phi. Lý do cô yêu nó không phải vì viên kim cương này đắt giá thế nào mà là những kỷ niệm đẹp có được tại đất nước ấy.
“Sợi dây trên cổ bác sỹ Tố rất nhỏ. Còn sợi dây chuyền ông đây tặng hình như hơi khoa trương quá rồi, không thích hợp để cô ấy đeo cho lắm.” Người lên tiếng là Hứa Đồng.
Tố Diệp nhìn cô ấy, Hứa Đồng cũng mỉm cười với cô.
“Đây chỉ là tâm ý của tôi thôi, nếu bác sỹ Tố không thích, tôi có thể đổi, tới khi nào cô ấy hài lòng thì thôi.” Ông chủ Kim lập tức giải thích.
Sự kiên nhẫn của Tố Diệp đã cạn sạch rồi: “Ông Kim! Tôi đã nói với ông rất nhiều lần rồi. Hai chúng ta không hợp nhau. Ông hãy mang hoa và quà về đi, tôi sẽ không nhận thứ gì cả.”
“Tôi thật lòng yêu em mà.” Ông chủ Kim không hề bị lung lay, lời nói tha thiết: “Hơn nữa tôi đã biết rõ cái gã hôm trước vốn không phải bạn trai của em. Tôi nghe ngóng từ phía đồng nghiệp của em rồi. Giờ em vẫn còn đang độc thân, không hề có bạn trai.”
Đầu óc Tố Diệp như sắp nổ tung.
Cô không hề để ý rằng, gương mặt Niên Bách Ngạn đã sa sầm lại.
“Có bao nhiêu người ở đây, tôi xin thề với em. Chỉ cần em đi theo tôi, của tôi sẽ là của em, sau này em làm bà chủ gia đình, được không?”
Nghe mấy lời này, Tố Diệp ngước mắt nhìn anh. Anh chưa bao giờ hứa những lời này với cô.
Lúc này Hứa Đồng tiến lên, quan sát kỹ món trang sức trong tay ông chủ Kim rồi cười nói: “Đúng là tốn không ít công sức. Vàng cũng là loại tốt nhất, viên kim cương ở giữa cũng cực kỳ đắt giá. Xem ra ông đây thật sự rất thật lòng.” Lời này cô ấy muốn nói cho Niên Bách Ngạn nghe, vì sau màn giám định vừa rồi, cô ấy đã quay sang nhìn Niên Bách Ngạn.
“Phải rồi, phải rồi! Trước nay tôi cũng có tìm hiểu mấy thứ có giá trị. Nhưng chỉ trang sức sao có thể biểu đạt hết tình yêu của tôi dành cho bác sỹ Tố? Tôi có thể mang tất cả những thứ tốt nhất của mình tới trước mặt em, chỉ cần em đồng ý.” Ông Kim không nhìn thấy biểu cảm của Hứa Đồng, nghe xong câu cô ấy nói, lại càng thêm đắc ý.
Từng dây thần kinh trong đầu Tố Diệp giật liên hồi. Cô lại nhìn về phía giáo sư Đinh, vẻ mặt không biết xử trí ra sao.
Niên Bách Ngạn nãy giờ vẫn lặng im cuối cùng đã lên tiếng. Không phải là với ông chủ Kim, mà là với Hứa Đồng, ngữ khí điềm đạm: “Đừng múa rìu qua mắt thợ trước mặt ông chủ đây. Chúng ta đi thôi!”
Dứt lời, anh quay người rời đi trước.
Hứa Đồng nhìn Tố Diệp một cái rồi cũng đi theo.
Khi cánh cửa từ từ khép lại, trái tim Tố Diệp như rơi xuống dốc không phanh. Anh… cứ thế bỏ đi sao?
Cô buồn bã, cổ họng cũng nghẹn lại.
Vừa rồi giáo sư cũng muốn đích thân tiễn Niên Bách Ngạn, thấy anh tự đi trước, trong lòng ông cũng cảm thấy bất an. Việc này đối với người ngoài đúng là quá mất mặt, nghĩ bụng lát nữa sẽ gọi điện thoại giải thích với anh. Trước khi ra ngoài, ông để lại một câu bên tai Tố Diệp: “Mau chóng giải quyết đi!”
Tố Diệp cũng muốn giải quyết lắm chứ. Nhưng mà ông chủ Kim cứ như mọc rễ trong văn phòng vậy, đuổi kiểu gì cũng không đi.
Trong thang máy.
Cánh cửa kim loại phản chiếu gương mặt trầm tĩnh của Niên Bách Ngạn. Khi hàng số phía trên chạy tới tầng sáu, anh bình thản cất lời: “Hứa Đồng!”
Hứa Đồng bước lên.
Anh thấp giọng, dặn dò mấy câu với cô, cả quá trình mặt không hề biến sắc. Hứa Đồng ngỡ ngàng giây lát, đợi anh nói xong mới từ từ gật đầu: “Tôi biết rồi ạ…”
“Lập tức đi làm!” Cửa thang máy từ từ mở ra, Niên Bách Ngạn để lại câu ra lệnh ấy rồi bước ra ngoài, bóng lưng cao lớn mà nặng nề…
Bên này, trong phòng làm việc của Tố Diệp, ông chủ Kim hệt như một con cá nheo. Lý Thánh Đản sốt ruột tới mức còn định báo cảnh sát. Tố Diệp nhìn đồng hồ tích tắc từng phút trôi qua bên tai, tiếng ông ta vẫn không ngớt, sống chết bắt cô nhận lời, đã gần bốn mươi phút rồi.
Không thể nhịn nổi nửa, cô hét lên: “Ông mà còn không đi tôi báo cảnh sát thật đấy!”
“Cảnh sát có thể quản việc tôi tỏ tình với người tôi yêu sao?” Ông chủ Kim cười hì hì, rắn mềm đều không chịu.
Tố Diệp cũng biết báo cảnh sát là vô ích. Ông ta chỉ làm phiền cô làm việc, không giết người, không phóng hỏa. Dù cảnh sát có tới cũng chỉ biết khuyên răn ông ta đi, hôm khác ông ta sẽ lại tới.
Đang đau đầu không biết nên làm thế nào, cửa văn phòng bỗng bị hai người đàn ông lực lưỡng đá tung, làm Tố Diệp giật nảy mình. Nhìn qua cô càng bàng hoàng hơn. Hai người đó cao khoảng hơn mét chín, xuất hiện trước mặt cô như hai gã khổng lồ, hình xăm dày đặc tới tận cổ, giữa eo còn dắt dao.
Một trong hai người còn khiêng theo thứ gì đó, được bọc trong một cái túi bóng, rất dày. Thứ đồ trong túi còn đang động đậy.
Lý Thánh Đản đứng bên cạnh cũng đờ đẫn luôn, chẳng nói được câu nào.
Ông chủ Kim thấy vậy vội đứng bật dậy, xông tới trước mặt Tố Diệp, chỉ vào hai người đó: “Các anh là ai?”
“Ông không cần biết chúng tôi là ai!” Người đang cầm bao tải vung tay một cái, đẩy ngay ông chủ Kim còn đang ú ớ như gà mắc tóc sang một bên. Ông chủ Kim đứng không vững, ngã sõng soài, đau đến nỗi phải cắn chặt răng…
*Nằm ở phía Tây Nam tiểu bang Oregon, là hồ sâu nhất nước Mỹ.
Lá cây cũng rực rỡ hơn nhưng cũng không bằng mấy thứ đồ trang sức vàng ròng trên tay ông chủ Kim. Ông ta lại trở về với cách ăn mặc lúc trước, nhưng có một điều may mắn là bộ răng vàng mở miệng ra là dọa người đó không còn.
Khi ông ta ôm bó hoa lớn, xông vào phòng làm việc Tố Diệp, cô vừa tiếp xong một khách hàng. Lý Thánh Đản bưng một tách cafe đi vào, nhìn thấy cảnh ấy, vô cùng kinh ngạc. Cô ta xông tới trước chặn đường của ông chủ Kim, phát huy đầy đủ trách nhiệm của một người trợ lý.
“Ông Kim! Ông đã có hẹn trước chưa? Nếu chưa có, phiền ông hẹn trước rồi hẵng tới.” Vì sự to gan và cố chấp của ông ta, cả phòng tâm lý không muốn biết ông ta cũng khó.
Thái độ của ông chủ Kim lại rất nhã nhặn, nụ cười trên gương mặt vô cùng khoa trương: “Tôi tới nói với bác sỹ Tố mấy câu.”
Người đã xông vào rồi, muốn đuổi ra rất khó. Tố Diệp đành để mặc ông ta. Đang khó hiểu tại sao ông ta lại vào được văn phòng của cô dễ dàng như vậy, nhìn thấy gương mặt đểu cáng của Phương Bội Lôi trước cửa khi nhìn người khác gặp nạn thì cô chợt hiểu ra.
“Bác sỹ Tố! Đây là hoa tặng em!” Ông chủ Kim giơ cả bó hoa hồng to tướng ra trước mặt cô, màu đỏ rực như lửa lại làm Tố Diệp chợt nhớ tới dòng máu tươi chảy ra từ cổ tay Lâm Yêu Yêu.
Cô nuốt nước bọt, không đón nhận mà điềm nhiên trả lời: “Xin lỗi, hoa này tôi không nhận được!”
Cô vừa nói xong câu ấy, trước cửa bỗng trở nên ồn ào.
Ngay lập tức, Tố Diệp liền nhìn thấy bóng hình Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn đang nói chuyện cùng giáo sư Đinh. Hứa Đồng vẫn thản nhiên đi phía sau như mọi lần, nhưng khi bất giác nhìn thấy cảnh này nét mặt cũng bàng hoàng.
Tố Diệp nhìn rất rõ sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt Hứa Đồng. Cô bất ngờ nhìn sang Niên Bách Ngạn. Anh cũng dừng bước, nhìn về phía cô, đồng thời nhìn rất rõ quá trình ông chủ Kim tỏ tình với cô.
Người dừng bước không chỉ có Niên Bách Ngạn, còn có giáo sư Đinh. Rõ ràng ông ta cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Tố Diệp chỉ muốn mở tung cửa sổ, ném ngay ông chủ Kim ra ngoài, rồi tự tìm cho mình một cái lỗ để chui xuống. Tạm thời chưa nói tới chuyện Niên Bách Ngạn và Hứa Đồng đều đang có mặt, chỉ riêng mình giáo sư Đinh thôi cũng đủ cô xấu hổ lắm rồi.
Ông chủ Kim thấy ngoài cửa có người, nhiệt tình bỗng chốc tăng cao, lập tức quỳ một chân xuống đất, giơ bó hoa lên đỉnh đầu: “Bác sỹ Tố! Hoa này em nhất định phải nhận, em mà không nhận tôi sẽ không đứng dậy.”
Bó hoa này so với chiều cao của ông ta đúng là có hơi quá khổ. Ông ta cầm rất mất sức, cô nhìn cũng cố gắng lắm mới dám nhìn.
“Ông Kim! Mời ông rời khỏi phòng khám của tôi.” Tố Diệp nén giận, cố gắng nhẫn nại.
Cô lặng lẽ ngước mắt quan sát Niên Bách Ngạn. Anh đút hai tay vào túi quần, yên lặng, bình thản đứng đó. Nét mặt anh cũng không mấy thay đổi. Anh đứng im không nhúc nhích, bóng hình cao lớn gần như che kín cả một khoảng nắng lớn phía sau.
Giáo sư Đinh nhìn ông chủ Kim rồi lại nhìn Tố Diệp, bước tới trước, do dự nói: “Chuyện này là thế nào?” Ông cũng phải một người lãnh đạo cổ hủ, vẫn cho phép nhân viên yêu đương, nhưng làm ầm ĩ cả phòng tâm lý lên như thế này thì không hay cho lắm.
Còn chưa đợi Tố Diệp trả lời, ông chủ Kim đã cướp lời trước, gặp được giáo sư Đinh ông ta phấn khích như gặp được ân nhân: “Ông là cấp trên của bác sỹ Tố phải không? Đến đúng lúc lắm, có thể làm chứng cho tôi không?”
Giáo sư Đinh ngẩn người.
Tố Diệp cũng không thốt nên lời.
Nhưng tiếc là lần này có vẻ ông chủ Kim đã hạ quyết tâm. Thấy ngoài cửa vẫn còn người đang đứng, ông ta lập tức đứng dậy, một giây sau đã làm ra một hành động khiến đầu tóc Tố Diệp dựng đứng.
Ông chủ Kim chủ động kéo Niên Bách Ngạn đi lên, không còn cười đùa nữa mà nói không biết ngượng: “Mọi người đều là đồng nghiệp của bác sỹ Tố phải không. Vào cả đây, vào cả đây! Tôi mời mọi người tới làm chứng cho tôi.” Nói rồi ông ta đẩy cả Niên Bách Ngạn và Hứa Đồng vào phòng.
Tim Tố Diệp vọt lên tận cổ, cô đưa mắt về phía Niên Bách Ngạn.
Nhưng anh vẫn thản nhiên như không, đôi mắt âm u sâu hút, không thể nhìn rõ tâm tư trong lòng.
“Bác sỹ Tố! Em hãy chấp nhận tôi đi. Tôi có thể thề trước mặt lãnh đạo và các đồng nghiệp của em rằng, chỉ cần em theo tôi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em. Em không thích bó hoa này cũng không sao, hôm nay tôi còn mang theo quà.” Ông chủ Kim đặt tạm bó hoa sang một bên, rồi vội vã rút từ trong túi tài liệu ra một chiếc hộp tinh xảo. Ông ta mở nó ra trước mặt tất cả mọi người. Giây phút ấy, Lý Thánh Đản còn “oa” lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Tố Diệp chỉ cảm thấy đôi mắt mình đau nhức vì bị thứ ánh sáng gì đó chiếu thẳng vào. Cô thức che mắt lại, trước mắt trắng lóa. Ông trời ơi, cái ông Kim này rốt cuộc mang thứ vũ khí lợi hại gì tặng cho cô vậy?
Khi tầm nhìn đã trở lại bình thường, cô mới chợt giật mình. Ôi trời đất! Một sợi dây chuyền im lìm nằm trong hộp, có thể nói là rực rỡ lóa mắt. Ánh sáng lấp lánh phát ra từ viên kim cương to đùng nằm chính giữa. Cả sợi dây đều được làm bằng vàng ròng, còn được khắc một bông hoa mẫu đơn rất to, đúng là giàu đến chảy cả mỡ!
“Tôi thấy em đeo mãi viên kim cương đó, nhất định là em rất thích kim cương, thế nên đã đặc biệt chọn một sợi dây chuyền kim cương thật đẹp để tặng em.” Ông chủ Kim lại quỳ xuống đất, đôi mắt cũng được kim cương phản chiếu, lấp la lấp lánh.
Tố Diệp giơ tay sờ lên viên kim cương trên cổ mình, vô thức nhìn Niên Bách Ngạn. Không ngờ anh cũng đang nhìn cô, bờ môi hơi mím lại. Cô cụp mắt, trong lòng hơi hoảng hốt.
Sợi dây cô luôn đeo trên cổ có treo viên kim cương hai người họ đã cùng hoàn thành tại Nam Phi. Lý do cô yêu nó không phải vì viên kim cương này đắt giá thế nào mà là những kỷ niệm đẹp có được tại đất nước ấy.
“Sợi dây trên cổ bác sỹ Tố rất nhỏ. Còn sợi dây chuyền ông đây tặng hình như hơi khoa trương quá rồi, không thích hợp để cô ấy đeo cho lắm.” Người lên tiếng là Hứa Đồng.
Tố Diệp nhìn cô ấy, Hứa Đồng cũng mỉm cười với cô.
“Đây chỉ là tâm ý của tôi thôi, nếu bác sỹ Tố không thích, tôi có thể đổi, tới khi nào cô ấy hài lòng thì thôi.” Ông chủ Kim lập tức giải thích.
Sự kiên nhẫn của Tố Diệp đã cạn sạch rồi: “Ông Kim! Tôi đã nói với ông rất nhiều lần rồi. Hai chúng ta không hợp nhau. Ông hãy mang hoa và quà về đi, tôi sẽ không nhận thứ gì cả.”
“Tôi thật lòng yêu em mà.” Ông chủ Kim không hề bị lung lay, lời nói tha thiết: “Hơn nữa tôi đã biết rõ cái gã hôm trước vốn không phải bạn trai của em. Tôi nghe ngóng từ phía đồng nghiệp của em rồi. Giờ em vẫn còn đang độc thân, không hề có bạn trai.”
Đầu óc Tố Diệp như sắp nổ tung.
Cô không hề để ý rằng, gương mặt Niên Bách Ngạn đã sa sầm lại.
“Có bao nhiêu người ở đây, tôi xin thề với em. Chỉ cần em đi theo tôi, của tôi sẽ là của em, sau này em làm bà chủ gia đình, được không?”
Nghe mấy lời này, Tố Diệp ngước mắt nhìn anh. Anh chưa bao giờ hứa những lời này với cô.
Lúc này Hứa Đồng tiến lên, quan sát kỹ món trang sức trong tay ông chủ Kim rồi cười nói: “Đúng là tốn không ít công sức. Vàng cũng là loại tốt nhất, viên kim cương ở giữa cũng cực kỳ đắt giá. Xem ra ông đây thật sự rất thật lòng.” Lời này cô ấy muốn nói cho Niên Bách Ngạn nghe, vì sau màn giám định vừa rồi, cô ấy đã quay sang nhìn Niên Bách Ngạn.
“Phải rồi, phải rồi! Trước nay tôi cũng có tìm hiểu mấy thứ có giá trị. Nhưng chỉ trang sức sao có thể biểu đạt hết tình yêu của tôi dành cho bác sỹ Tố? Tôi có thể mang tất cả những thứ tốt nhất của mình tới trước mặt em, chỉ cần em đồng ý.” Ông Kim không nhìn thấy biểu cảm của Hứa Đồng, nghe xong câu cô ấy nói, lại càng thêm đắc ý.
Từng dây thần kinh trong đầu Tố Diệp giật liên hồi. Cô lại nhìn về phía giáo sư Đinh, vẻ mặt không biết xử trí ra sao.
Niên Bách Ngạn nãy giờ vẫn lặng im cuối cùng đã lên tiếng. Không phải là với ông chủ Kim, mà là với Hứa Đồng, ngữ khí điềm đạm: “Đừng múa rìu qua mắt thợ trước mặt ông chủ đây. Chúng ta đi thôi!”
Dứt lời, anh quay người rời đi trước.
Hứa Đồng nhìn Tố Diệp một cái rồi cũng đi theo.
Khi cánh cửa từ từ khép lại, trái tim Tố Diệp như rơi xuống dốc không phanh. Anh… cứ thế bỏ đi sao?
Cô buồn bã, cổ họng cũng nghẹn lại.
Vừa rồi giáo sư cũng muốn đích thân tiễn Niên Bách Ngạn, thấy anh tự đi trước, trong lòng ông cũng cảm thấy bất an. Việc này đối với người ngoài đúng là quá mất mặt, nghĩ bụng lát nữa sẽ gọi điện thoại giải thích với anh. Trước khi ra ngoài, ông để lại một câu bên tai Tố Diệp: “Mau chóng giải quyết đi!”
Tố Diệp cũng muốn giải quyết lắm chứ. Nhưng mà ông chủ Kim cứ như mọc rễ trong văn phòng vậy, đuổi kiểu gì cũng không đi.
Trong thang máy.
Cánh cửa kim loại phản chiếu gương mặt trầm tĩnh của Niên Bách Ngạn. Khi hàng số phía trên chạy tới tầng sáu, anh bình thản cất lời: “Hứa Đồng!”
Hứa Đồng bước lên.
Anh thấp giọng, dặn dò mấy câu với cô, cả quá trình mặt không hề biến sắc. Hứa Đồng ngỡ ngàng giây lát, đợi anh nói xong mới từ từ gật đầu: “Tôi biết rồi ạ…”
“Lập tức đi làm!” Cửa thang máy từ từ mở ra, Niên Bách Ngạn để lại câu ra lệnh ấy rồi bước ra ngoài, bóng lưng cao lớn mà nặng nề…
Bên này, trong phòng làm việc của Tố Diệp, ông chủ Kim hệt như một con cá nheo. Lý Thánh Đản sốt ruột tới mức còn định báo cảnh sát. Tố Diệp nhìn đồng hồ tích tắc từng phút trôi qua bên tai, tiếng ông ta vẫn không ngớt, sống chết bắt cô nhận lời, đã gần bốn mươi phút rồi.
Không thể nhịn nổi nửa, cô hét lên: “Ông mà còn không đi tôi báo cảnh sát thật đấy!”
“Cảnh sát có thể quản việc tôi tỏ tình với người tôi yêu sao?” Ông chủ Kim cười hì hì, rắn mềm đều không chịu.
Tố Diệp cũng biết báo cảnh sát là vô ích. Ông ta chỉ làm phiền cô làm việc, không giết người, không phóng hỏa. Dù cảnh sát có tới cũng chỉ biết khuyên răn ông ta đi, hôm khác ông ta sẽ lại tới.
Đang đau đầu không biết nên làm thế nào, cửa văn phòng bỗng bị hai người đàn ông lực lưỡng đá tung, làm Tố Diệp giật nảy mình. Nhìn qua cô càng bàng hoàng hơn. Hai người đó cao khoảng hơn mét chín, xuất hiện trước mặt cô như hai gã khổng lồ, hình xăm dày đặc tới tận cổ, giữa eo còn dắt dao.
Một trong hai người còn khiêng theo thứ gì đó, được bọc trong một cái túi bóng, rất dày. Thứ đồ trong túi còn đang động đậy.
Lý Thánh Đản đứng bên cạnh cũng đờ đẫn luôn, chẳng nói được câu nào.
Ông chủ Kim thấy vậy vội đứng bật dậy, xông tới trước mặt Tố Diệp, chỉ vào hai người đó: “Các anh là ai?”
“Ông không cần biết chúng tôi là ai!” Người đang cầm bao tải vung tay một cái, đẩy ngay ông chủ Kim còn đang ú ớ như gà mắc tóc sang một bên. Ông chủ Kim đứng không vững, ngã sõng soài, đau đến nỗi phải cắn chặt răng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.