Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 11 - Chương 527: Vì anh yêu em
Ân Tầm
19/01/2015
Trước ngực lạnh căm, cảm giác hoảng sợ chôn trong cõi lòng Tố Diệp mỗi lúc một mãnh liệt.
Tố Diệp hệt như một kẻ điên.
Ngay bản thân cô cũng cho là như vậy.
Nếu là bình thường, dù có ương ngạnh, thích làm theo ý mình đến đâu đi chăng nữa, cô cũng sẽ không làm mấy việc thất thố như xông vào văn phòng của người ta rồi làm ầm ĩ lên. Cô là một bác sỹ tư vấn tâm lý, biết rất rõ kiểu hành động này sẽ mang lại cho người trong cuộc cảm giác chán ghét, còn người bên cạnh thì thích thú xem trò vui. Người náo loạn không còn nghi ngờ gì, chắc chắn sẽ trở thành kẻ nực cười nhất trong mắt mọi người.
Có thể do nhân tính tác quái, cũng có thể là thế giới tinh thần của người hiện đại quá khô khan, thế nên cho dù chỉ là một sự việc nhỏ tý xíu cũng khiến mọi người tò mò theo dõi. Ý cô là, những việc nhỏ tồi tệ.
Nhưng lý trí cũng phải tùy lúc.
Giống như bạn đang có một gia đình yên ấm, hạnh phúc. Bất ngờ từ đâu xuất hiện một bọn giặc cướp, không những cướp sạch của bạn mà còn giết chết người thân của bạn. Lúc ấy, bạn còn lý trí được chăng?
Là ai cũng sẽ mất hết lý trí.
Mà trong lòng Tố Diệp, chặn đường phát tài của người khác cũng giống như giết cha giết mẹ người ta. Huống hồ, bọn giặc cướp này lại còn không ngừng ra tay.
Công việc ở Liêm Chúng không còn nữa, chức vụ ở trường học cũng bị mất, đặt vào địa vị của ai, người ấy cũng sẽ bộc phát.
Đương nhiên, khiến Tố Diệp phát điên còn có hai nguyên nhân quan trọng. Một, đây là công việc cô yêu thích. Mất đi công việc đối với cô mà nói không khác gì đánh mất lòng tự trọng. Hai là Kỷ Đông Nham. Cô không muốn quá để tâm tới Đinh Tư Thừa. Đinh Tư Thừa làm cố vấn tâm lý cho Kỷ Thị. Trước khi lời nói ấy xuất hiện, chắc chắn Kỷ Đông Nham đã biết rõ. Nhưng anh ta không những không ngăn cản còn bỏ mặc cho nó tự nhiên phát triển. Bao cô sao không thất vọng cho được? Một Đinh Tư Thừa là quá đủ rồi, giờ lại thêm một Kỷ Đông Nham. Cuộc đời Tố Diệp cô phải thất bại đến mức nào mới phải chịu đả kích của bao nhiêu người như vậy? Quan trọng hơn cả, đây còn là hai người luôn mồm nói quan tâm tới cô.
Kỷ Đông Nham không đẩy cô ra. So với sự phẫn nộ của Tố Diệp, anh ta vẫn bình tĩnh như lúc đầu, rất lâu sau mới khẽ nói: “Tiểu Diệp! Em bình tĩnh một chút!”
“Bình tĩnh ư? Anh bảo tôi bình tĩnh thế nào đây? Chính hai người hại tôi liên tiếp mất đi hai công việc, giờ lại bảo tôi bình tĩnh?” Tố Diệp gào khản cổ. Cô chỉ muốn bóp chết anh ta: “Kỷ Đông Nham! Kiếp trước tôi có thù với anh à? Nên kiếp này anh mới báo thù tôi như vậy?”
Kỷ Đông Nham giữ cánh tay cô lại: “Xin em hãy tin anh, anh thật sự không muốn làm tổn thương em.”
“Nhưng anh đã làm tổn hại rồi!” Tố Diệp buông anh ta ra, rồi hất cả cánh tay anh ra nốt: “Anh có biết hai công việc này quan trọng với tôi thế nào không? Tôi vất vả, khó nhọc dốc sức làm trong ngành này, đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức anh có biết hay không? Tôi yêu thích công việc của mình, cũng đam mê công việc của mình. Nhưng chỉ vì một câu nói của mấy người mà mọi hy vọng của tôi đã hoàn toàn bị hủy hoại! Các người có tư cách gì? Có tư cách gì xoi mói, bới móc cuộc đời của tôi? Có tư cách gì tuyên án cho tiền đồ của tôi?”
“Tiểu Diệp! Xin lỗi em!” Ngoài việc nói lời xin lỗi ra thì Kỷ Đông Nham không thể nói thêm một câu nào nữa. Anh ta đi tới, định ôm lấy cô nhưng đã bị cô đẩy ra.
“Kỷ Đông Nham! Hôm nay anh bắt buộc phải cho tôi một lời giải thích!” Khóe mắt cô đỏ ửng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Kỷ Đông Nham thở dài, suy tư rất lâu mới nhìn về phía cô: “Anh đồng ý với quan điểm của Đinh Tư Thừa, cũng đồng tình với ý kiến của anh ấy.”
“Gì cơ?”
“Thật ra, theo anh thấy em quả thực cũng không thích hợp phát triển trong ngành này!” Kỷ Đông Nham chậm rãi nói: “Nói cách khác, Tiểu Diệp, thật ra em nên thử làm một ngành nghề khác, chứ không phải ngành tâm lý!”
Tố Diệp nghe xong cơn giận cũng bùng cháy: “Kỷ Đông Nham! Cụ nhà anh! Tại sao tôi không thích hợp làm trong ngành tâm lý? Anh tưởng mình là ai? Anh tưởng mấy người đóng vai trò gì? Tôi thích hợp làm công việc gì liên quan gì tới các người? Các người có phải lo chuyện bao đồng quá rồi không? Kỷ Đông Nham! Anh…”
“Vì anh yêu em!” Kỷ Đông Nham bất ngờ cao giọng, gào lên một tiếng về phía cô, ngắt ngang lời nói của cô: “Em tưởng trí nhớ có vấn đề là chuyện nhỏ sao? Mấy lời đó cho dù Đinh Tư Thừa không nói ra, sau này cũng sẽ bị người khác vạch trần. Tới lúc đó em vẫn phải đối mặt với cục diện này! Tiểu Diệp! Em đừng lẫn lộn đầu đuôi vấn đề của mình. Là bản thân em có vấn đề thế nên mới phát sinh chuyện này! Chứ không phải vì có những lời nói ấy rồi em mới xuất hiện vấn đề của mình. Tốt nhất em nên hiểu rõ thứ tự trước sau! Lúc này loại em ra là chuyện tốt chứ không phải hại em! Anh không thể giương mắt nhìn người con gái mình yêu cuối cùng phải đau khổ!”
Tố Diệp mím môi. Cô cuộn chặt tay lại, trừng mắt nhìn anh ta đầy phẫn nộ, cuối cùng nói rành mạch từng từ: “Kỷ Đông Nham! Logic của anh đúng là bất bình thường đấy. Vì anh yêu tôi thế nên muốn hủy hoại tôi phải không? Vậy tức là nếu anh yêu con mình, nhưng rồi một ngày nó vẫn phải già đi và qua đời, có phải anh sẽ lấy danh nghĩa tình yêu để giết chết nó luôn không? Cái logic của bọn giặc cướp như vậy ai chấp nhận được?”
“Nếu hủy hoại em có thể đổi lại cho em một cuộc sống bình yên, vậy thì anh rất vui lòng lựa chọn cách đó.” Kỷ Đông Nham đứng đó, nói ra câu ấy đầy kiên định.
Tố Diệp sững người. Cô nhìn anh ta không rời mắt. Chẳng mấy chốc, ngọn lửa kia liếm cả ra gương mặt. Răng cô va vào nhau ken két.
“Kỷ Đông Nham! Coi như hôm nay tôi đã nhìn rõ anh rồi! Anh đúng là hiên ngang, chính nghĩa, quả là anh hùng đầy tình cảm! Tôi không phải là trẻ con, càng không phải một người không biết suy nghĩ, không có năng lực phán đoán và lựa chọn. Trước mặt tôi là đồng bằng hay bụi rậm tự tôi biết chọn lựa. Tôi cần anh phải dẫn đường chỉ lối cho tôi sao? Được! Nếu hôm nay anh đã nói tới nước này thì giữa hai chúng ta không còn gì để nói nữa. Coi như Tố Diệp này mù mắt mới coi anh là bạn, mù mắt mới quen biết một người như anh!”
Dứt lời, cô quay người định bỏ đi.
Nhưng cánh tay cô bị Kỷ Đông Nham giữ lại. Một giây sau, cô lập tức bị anh ta kéo vào lòng.
“Anh buông tôi ra!” Tố Diệp giãy giụa.
Nhưng eo cô càng lúc càng bị ôm chặt. Hai cánh tay Kỷ Đông Nham như đúc bằng sắt vậy, trói chặt người cô lại, khiến cô không thể thoát ra. Cô càng vùng vẫy thì nó lại càng mạnh mẽ.
Tố Diệp biết Kỷ Đông Nham cũng có võ. Điều này cô đã được lĩnh giáo trong lễ hội Natamu ở Nội Mông khi trước. Cô có khỏe hơn nữa cũng chỉ mạnh hơn những cô gái bình thường một chút. Kỷ Đông Nham dẫu sao vẫn là đàn ông, dĩ nhiên cơ thể khỏe mạnh hơn cô rất nhiều.
“Xin lỗi em, Tiểu Diệp!” Đây được coi như câu Kỷ Đông Nham nói nhiều nhất.
Trong lòng anh rất sợ hãi, ngay vào giây phút Tố Diệp định quay người bước đi.
Một mặt, anh biết rõ việc Tố Diệp căm hận anh là điều khó tránh khỏi. Nhưng mặt khác anh lại sợ đánh mất cô. Cho dù chỉ với mối quan hệ bạn bè như bình thường cũng được, chỉ cần cô vẫn nhớ tới anh. Ngay chính lúc nãy, trong khoảnh khắc, một suy nghĩ lướt qua nội tâm Kỷ Đông Nham. Anh bỗng nhiên cảm thấy một khi để Tố Diệp ra khỏi văn phòng này, anh sẽ đánh mất cô.
Đây là một nỗi sợ hãi chưa từng có, khiến anh không ngừng nói xin lỗi với cô, đồng thời lại không muốn buông tay mình ra, chỉ muốn được ôm chặt cô như vậy, không để cô rời đi.
Con người ai cũng sẽ có một mặt ích kỷ.
Từ trước tới nay, tình cảm của Kỷ Đông Nham với Tố Diệp luôn được đè nén. Anh cố gắng duy trì mối quan hệ bạn bè với cô. Nhưng trong lòng anh hiểu quá rõ, anh yêu người con gái này sâu sắc, yêu tất cả những gì thuộc về cô. Anh không thể coi cô là một người bạn thực sự.
Ngày cô kết hôn, lòng anh đau như dao cắt.
Khi nhìn thấy cô khoác tay Niên Bách Ngạn với gương mặt hạnh phúc, mỉm cười nói “Tôi đồng ý!”, tim anh như rỉ máu.
Anh ép bản thân mình rằng, chỉ là một người bạn tốt đi lấy chồng thôi.
Thậm chí còn ép mình tới làm phù rể, mục đích chính là muốn cắt đứt tình cảm với cô.
Nhưng lần này, khi Tố Diệp nói xong mấy câu đó với nét mặt kiên quyết, rồi quay người bỏ đi, như có một thứ gì đập mạnh vào gáy anh. Anh cảm thấy đầu óc quay cuồng, trong lòng có một thanh âm bật ra rõ nét: Nếu còn để cô ấy đi, thì sẽ đánh mất cô ấy thật sự!
Anh không thể để cô đi.
“Tôi không muốn nghe anh nói xin lỗi nữa!” Tố Diệp dùng hết sức bình sinh để thoát ra. Cô quát vào mặt anh ta: “Kỷ Đông Nham! Anh bỏ tôi ra! Đừng có chạm vào tôi!”
Giống như một lời từ biệt quyết đoán nhất.
Cô không nói câu này thì thôi, vừa nói hệt như châm vào thuốc nổ. Ngay sau đó, cả người cô bị Kỷ Đông Nham đè lên tường. Lần này, cô chỉ thành đối tượng bị kìm hãm.
“Anh định làm gì?” Tố Diệp giận dữ nhìn anh ta.
Ánh mắt ấy quả thực đã làm tổn thương Kỷ Đông Nham. Anh ta nghiến răng, nói rõ ràng: “Bảo vệ một người có rất nhiều cách. Tiểu Diệp! Đừng tưởng trên đời này chỉ có mình Niên Bách Ngạn mới thật lòng đối tốt với em!”
“Có phải chỉ có mình Niên Bách Ngạn hay không, tôi không biết. Nhưng tôi biết rõ một điều, bây giờ tôi căm hận anh!” Mỗi chữ của Tố Diệp đều vô cùng thẳng thừng.
Tâm trạng của hai người đều rất kích động.
Hơi thở đan cài vào nhau.
Lồng ngực Kỷ Đông Nham phập phồng lên xuống. Câu nói cuối cùng của cô đã châm lên những kìm nén trong lòng anh ta, quét sạch mọi lý trí và kiềm chế thường ngày. Anh ta không nghĩ gì nữa, cứ thế áp thẳng đầu xuống.
“Ưm…” Tố Diệp trợn tròn hai mắt. Ngay lập tức, cô cảm thấy môi mình bị anh ta dùng sức mạnh cạy mở.
Môi và môi chạm vào nhau, răng vào răng va đập lẫn nhau. Ập lên đầu cô là một sức mạnh mãnh liệt của người đàn ông.
Cô đau đớn.
Liều mạng đẩy anh ta ra.
Nhưng lồng ngực anh ta như một thành trì vững chắc, bất luận cô đẩy kiểu gì cũng không đẩy được.
Nụ hôn của anh ta nhân cơ hội ấy càng thêm cuồng dã, mạnh mẽ.
Tố Diệp liều hết sức mình, ngay cả một chút sức cuối cùng cũng dùng cạn. Cô đánh anh ta. Nhưng hai tay lại bị anh ta giữ chặt trên đỉnh đầu. Cô cảm thấy cổ tay đau đớn tưởng chết, như bị một chiếc kìm kẹp chặt không thể nhúc nhích.
Áo quần xộc xệch.
Mấy chiếc cúc phía trước chiếc áo sơ mi trắng phau cũng vì giãy giụa và cọ sát mà bung ra.
Kỷ Đông Nham không khống chế được mình, nụ hôn gần như biến thành cắn mút rồi men theo cằm cô đi xuống.
Sau lưng Tố Diệp là tường, giá lạnh. Trước mặt là ngực Kỷ Đông Nham, nóng bỏng.
Cái giá lạnh như một sợi dây thường xuân bò lên sống lưng lên. Cô muốn nhúc nhích cũng không thể, muốn kêu cũng không kêu được. Bên tai là hơi thở đục ngầu của người đàn ông. Bàn tay anh ta siết đau cô.
Kỷ Đông Nham cũng từng kích động như vậy.
Nhưng chưa bao giờ khiến Tố Diệp tuyệt vọng như lúc này.
Cô đang cố dùng một chút sức cuối cùng để đối chọi lại với anh ta. Hơi thở mỗi lúc một nóng bỏng của người đàn ông như hàng ngàn chiếc kim đâm vào đầu óc cô. Có một hình ảnh vụt qua trước mắt trong khoảnh khắc, rất nhanh.
Đó là một khung cảnh tối tăm.
Trong hình ảnh ấy, cô chỉ có thể nhìn thấy một gương mặt lờ mờ, thấp thoáng dưới bóng trăng. Bên tai là những tiếng cười man rợ và những âm thanh ồm ồm.
Não cô như bị một chiếc kim lạnh buốt đâm xuyên qua, đau đớn không chịu đựng nổi.
“Buông tôi ra!” Tố Diệp không biết lấy sức mạnh ở đâu, lập tức đẩy được Kỷ Đông Nham ra, gào lên trong điên cuồng.
Cô không biết hình ảnh ấy có ý nghĩa gì. Chỉ cảm thấy cảm giác quen thuộc này khiến cô sợ hãi. Cô cảm thấy sự bài xích dấy lên từ sâu trong lòng này rất quen thuộc, cũng rất kinh hãi.
Nhưng Kỷ Đông Nham đã đứng bên bờ vực mất kiểm soát, làm sao dễ dàng để cô thoát. Thấy cô định ra mở cửa, anh ta sải bước tới trước, bế ngang người cô lên, rồi ném ngay cô xuống sofa, theo đó áp người xuống.
“Anh tránh ra, không được chạm vào tôi!” Tố Diệp như phát điên, sắc mặt tái nhợt.
Một hình ảnh cô như vậy trong mắt Kỷ Đông Nham càng khiến anh ta căm phẫn. Sự sợ hãi và chán ghét của cô kích thích anh ta sâu sắc. Anh ta giơ tay về phía cô không chút nể tình.
Trước ngực lạnh căm, cảm giác hoảng sợ chôn trong cõi lòng Tố Diệp mỗi lúc một mãnh liệt.
Cô ra sức thét gào, thét đến khản cổ.
Trong mơ hồ, Tố Diệp nghe thấy có tiếng người đập cửa.
“Rầm…” Cánh cửa phòng làm việc bị mở tung.
Sau đó cô nghe thấy tiếng một người đàn ông giận dữ quát: “Kỷ Đông Nham! Cậu đang làm gì?”
Ngay lập tức, sức mạnh trên người cô bỗng nhẹ bẫng. Có một bàn tay túm Kỷ Đông Nham kéo lên, sau đó cuộn thành nắm đấm, đánh mạnh vào mặt Kỷ Đông Nham.
Một giây sau vang lên tiếng đồ đạc rơi vỡ…
Còn cả tiếng mọi người kinh ngạc ồ lên…
Đầu óc Tố Diệp hoàn toàn hỗn loạn. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn quên cả việc ngồi dậy khỏi ghế sofa. Cô chỉ còn sức duy trì nhịp thở.
Hiện trường rất hỗn loạn.
Có một cái bóng cao lớn rảo bước tới. Bàn tay rắn chắc đỡ cô dậy rồi ôm cô vào lòng.
Lúc này Tố Diệp mới hoàn hồn. Cô ngước gương mặt tái mét lên nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu. Là Niên Bách Ngạn.
Sắc mặt anh rất khó coi. Không, nên hình dung bằng hai từ “tái xanh”.
Môi anh mím lại rất chặt. Chiếc cằm vuông cũng căng ra. Một tay anh vẫn còn nắm chặt. Gương mặt nghiêng trở nên sắc bén. Ánh mắt bùng một ngọn lửa giận dữ có thể dễ dàng nhận ra.
Không giống như khi anh tức giận lúc ở trên đảo. Cùng là giận, nhưng Niên Bách Ngạn lúc này giống như một con sư tử bị kích động. Một người không hay thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt, khi tức giận đúng là đáng sợ.
Niên Bách Ngạn đỡ Tố Diệp dậy, cài cúc áo cho cô cẩn thận.
Khi hơi thở của anh bao trùm lấy cô, Tố Diệp lập tức ôm chặt lấy anh, cả người run lẩy bẩy.
“Không sao rồi!” Anh dịu giọng vỗ về, nhưng rõ ràng đã cố nén giận.
Tố Diệp như người vừa chết đuối. Còn Niên Bách Ngạn chính là khúc gỗ. Cô không muốn buông tay, cũng không thể buông tay. Cô muốn òa khóc nhưng không thể khóc thành tiếng, chỉ cảm thấy mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang run rẩy, răng cũng đang va lập cập.
Niên Bách Ngạn ôm Tố Diệp, cảm nhận được rõ ràng cô đang run sợ.
Sự tức giận hiện lên từ những đường gân xanh trên mu bàn tay anh, rồi men theo cánh tay rắn chắc đi lên.
Anh không ngờ mình lại nhìn thấy cảnh này!
Khi anh nghe thấy tiếng động cơ cực lớn trong điện thoại, trực giác cho anh biết Tố Diệp đã đi tìm Kỷ Đông Nham tính sổ. Anh vội vàng dùng hệ thống định vị, lập tức đi tới đây.
Niên Bách Ngạn rất ít tới Kỷ Thị. Cho dù có tới cũng có hẹn trước rồi mới gặp mặt. Trước giờ anh luôn coi trọng lễ nghĩa, có qua có lại. Lần này anh tới, vốn dĩ cũng nghĩ sẽ nói chuyện lịch sự trước. Nhưng khi nhìn thấy đám nhân viên đang rì rầm to nhỏ, nét mặt có vẻ bất thường, anh đã xông thẳng vào phòng làm việc của Kỷ Đông Nham, mặc kệ sự ngăn chặn của bộ phận hành chính và bảo vệ.
Ai ngờ, cả một đám đông đang vây quanh cửa.
Cánh cửa lớn có tính năng cách âm cực lớn nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe được tiếng hét thảng thốt của người con gái.
Gáy Niên Bách Ngạn như bị ai quật cho một gậy, ầm ầm kêu lên một tiếng. Anh chẳng nói chẳng rằng, tách đám đông ra, xông thẳng vào trong.
Và rồi, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng cả đời này cũng khó mà quên được!
Tố Diệp hệt như một kẻ điên.
Ngay bản thân cô cũng cho là như vậy.
Nếu là bình thường, dù có ương ngạnh, thích làm theo ý mình đến đâu đi chăng nữa, cô cũng sẽ không làm mấy việc thất thố như xông vào văn phòng của người ta rồi làm ầm ĩ lên. Cô là một bác sỹ tư vấn tâm lý, biết rất rõ kiểu hành động này sẽ mang lại cho người trong cuộc cảm giác chán ghét, còn người bên cạnh thì thích thú xem trò vui. Người náo loạn không còn nghi ngờ gì, chắc chắn sẽ trở thành kẻ nực cười nhất trong mắt mọi người.
Có thể do nhân tính tác quái, cũng có thể là thế giới tinh thần của người hiện đại quá khô khan, thế nên cho dù chỉ là một sự việc nhỏ tý xíu cũng khiến mọi người tò mò theo dõi. Ý cô là, những việc nhỏ tồi tệ.
Nhưng lý trí cũng phải tùy lúc.
Giống như bạn đang có một gia đình yên ấm, hạnh phúc. Bất ngờ từ đâu xuất hiện một bọn giặc cướp, không những cướp sạch của bạn mà còn giết chết người thân của bạn. Lúc ấy, bạn còn lý trí được chăng?
Là ai cũng sẽ mất hết lý trí.
Mà trong lòng Tố Diệp, chặn đường phát tài của người khác cũng giống như giết cha giết mẹ người ta. Huống hồ, bọn giặc cướp này lại còn không ngừng ra tay.
Công việc ở Liêm Chúng không còn nữa, chức vụ ở trường học cũng bị mất, đặt vào địa vị của ai, người ấy cũng sẽ bộc phát.
Đương nhiên, khiến Tố Diệp phát điên còn có hai nguyên nhân quan trọng. Một, đây là công việc cô yêu thích. Mất đi công việc đối với cô mà nói không khác gì đánh mất lòng tự trọng. Hai là Kỷ Đông Nham. Cô không muốn quá để tâm tới Đinh Tư Thừa. Đinh Tư Thừa làm cố vấn tâm lý cho Kỷ Thị. Trước khi lời nói ấy xuất hiện, chắc chắn Kỷ Đông Nham đã biết rõ. Nhưng anh ta không những không ngăn cản còn bỏ mặc cho nó tự nhiên phát triển. Bao cô sao không thất vọng cho được? Một Đinh Tư Thừa là quá đủ rồi, giờ lại thêm một Kỷ Đông Nham. Cuộc đời Tố Diệp cô phải thất bại đến mức nào mới phải chịu đả kích của bao nhiêu người như vậy? Quan trọng hơn cả, đây còn là hai người luôn mồm nói quan tâm tới cô.
Kỷ Đông Nham không đẩy cô ra. So với sự phẫn nộ của Tố Diệp, anh ta vẫn bình tĩnh như lúc đầu, rất lâu sau mới khẽ nói: “Tiểu Diệp! Em bình tĩnh một chút!”
“Bình tĩnh ư? Anh bảo tôi bình tĩnh thế nào đây? Chính hai người hại tôi liên tiếp mất đi hai công việc, giờ lại bảo tôi bình tĩnh?” Tố Diệp gào khản cổ. Cô chỉ muốn bóp chết anh ta: “Kỷ Đông Nham! Kiếp trước tôi có thù với anh à? Nên kiếp này anh mới báo thù tôi như vậy?”
Kỷ Đông Nham giữ cánh tay cô lại: “Xin em hãy tin anh, anh thật sự không muốn làm tổn thương em.”
“Nhưng anh đã làm tổn hại rồi!” Tố Diệp buông anh ta ra, rồi hất cả cánh tay anh ra nốt: “Anh có biết hai công việc này quan trọng với tôi thế nào không? Tôi vất vả, khó nhọc dốc sức làm trong ngành này, đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức anh có biết hay không? Tôi yêu thích công việc của mình, cũng đam mê công việc của mình. Nhưng chỉ vì một câu nói của mấy người mà mọi hy vọng của tôi đã hoàn toàn bị hủy hoại! Các người có tư cách gì? Có tư cách gì xoi mói, bới móc cuộc đời của tôi? Có tư cách gì tuyên án cho tiền đồ của tôi?”
“Tiểu Diệp! Xin lỗi em!” Ngoài việc nói lời xin lỗi ra thì Kỷ Đông Nham không thể nói thêm một câu nào nữa. Anh ta đi tới, định ôm lấy cô nhưng đã bị cô đẩy ra.
“Kỷ Đông Nham! Hôm nay anh bắt buộc phải cho tôi một lời giải thích!” Khóe mắt cô đỏ ửng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Kỷ Đông Nham thở dài, suy tư rất lâu mới nhìn về phía cô: “Anh đồng ý với quan điểm của Đinh Tư Thừa, cũng đồng tình với ý kiến của anh ấy.”
“Gì cơ?”
“Thật ra, theo anh thấy em quả thực cũng không thích hợp phát triển trong ngành này!” Kỷ Đông Nham chậm rãi nói: “Nói cách khác, Tiểu Diệp, thật ra em nên thử làm một ngành nghề khác, chứ không phải ngành tâm lý!”
Tố Diệp nghe xong cơn giận cũng bùng cháy: “Kỷ Đông Nham! Cụ nhà anh! Tại sao tôi không thích hợp làm trong ngành tâm lý? Anh tưởng mình là ai? Anh tưởng mấy người đóng vai trò gì? Tôi thích hợp làm công việc gì liên quan gì tới các người? Các người có phải lo chuyện bao đồng quá rồi không? Kỷ Đông Nham! Anh…”
“Vì anh yêu em!” Kỷ Đông Nham bất ngờ cao giọng, gào lên một tiếng về phía cô, ngắt ngang lời nói của cô: “Em tưởng trí nhớ có vấn đề là chuyện nhỏ sao? Mấy lời đó cho dù Đinh Tư Thừa không nói ra, sau này cũng sẽ bị người khác vạch trần. Tới lúc đó em vẫn phải đối mặt với cục diện này! Tiểu Diệp! Em đừng lẫn lộn đầu đuôi vấn đề của mình. Là bản thân em có vấn đề thế nên mới phát sinh chuyện này! Chứ không phải vì có những lời nói ấy rồi em mới xuất hiện vấn đề của mình. Tốt nhất em nên hiểu rõ thứ tự trước sau! Lúc này loại em ra là chuyện tốt chứ không phải hại em! Anh không thể giương mắt nhìn người con gái mình yêu cuối cùng phải đau khổ!”
Tố Diệp mím môi. Cô cuộn chặt tay lại, trừng mắt nhìn anh ta đầy phẫn nộ, cuối cùng nói rành mạch từng từ: “Kỷ Đông Nham! Logic của anh đúng là bất bình thường đấy. Vì anh yêu tôi thế nên muốn hủy hoại tôi phải không? Vậy tức là nếu anh yêu con mình, nhưng rồi một ngày nó vẫn phải già đi và qua đời, có phải anh sẽ lấy danh nghĩa tình yêu để giết chết nó luôn không? Cái logic của bọn giặc cướp như vậy ai chấp nhận được?”
“Nếu hủy hoại em có thể đổi lại cho em một cuộc sống bình yên, vậy thì anh rất vui lòng lựa chọn cách đó.” Kỷ Đông Nham đứng đó, nói ra câu ấy đầy kiên định.
Tố Diệp sững người. Cô nhìn anh ta không rời mắt. Chẳng mấy chốc, ngọn lửa kia liếm cả ra gương mặt. Răng cô va vào nhau ken két.
“Kỷ Đông Nham! Coi như hôm nay tôi đã nhìn rõ anh rồi! Anh đúng là hiên ngang, chính nghĩa, quả là anh hùng đầy tình cảm! Tôi không phải là trẻ con, càng không phải một người không biết suy nghĩ, không có năng lực phán đoán và lựa chọn. Trước mặt tôi là đồng bằng hay bụi rậm tự tôi biết chọn lựa. Tôi cần anh phải dẫn đường chỉ lối cho tôi sao? Được! Nếu hôm nay anh đã nói tới nước này thì giữa hai chúng ta không còn gì để nói nữa. Coi như Tố Diệp này mù mắt mới coi anh là bạn, mù mắt mới quen biết một người như anh!”
Dứt lời, cô quay người định bỏ đi.
Nhưng cánh tay cô bị Kỷ Đông Nham giữ lại. Một giây sau, cô lập tức bị anh ta kéo vào lòng.
“Anh buông tôi ra!” Tố Diệp giãy giụa.
Nhưng eo cô càng lúc càng bị ôm chặt. Hai cánh tay Kỷ Đông Nham như đúc bằng sắt vậy, trói chặt người cô lại, khiến cô không thể thoát ra. Cô càng vùng vẫy thì nó lại càng mạnh mẽ.
Tố Diệp biết Kỷ Đông Nham cũng có võ. Điều này cô đã được lĩnh giáo trong lễ hội Natamu ở Nội Mông khi trước. Cô có khỏe hơn nữa cũng chỉ mạnh hơn những cô gái bình thường một chút. Kỷ Đông Nham dẫu sao vẫn là đàn ông, dĩ nhiên cơ thể khỏe mạnh hơn cô rất nhiều.
“Xin lỗi em, Tiểu Diệp!” Đây được coi như câu Kỷ Đông Nham nói nhiều nhất.
Trong lòng anh rất sợ hãi, ngay vào giây phút Tố Diệp định quay người bước đi.
Một mặt, anh biết rõ việc Tố Diệp căm hận anh là điều khó tránh khỏi. Nhưng mặt khác anh lại sợ đánh mất cô. Cho dù chỉ với mối quan hệ bạn bè như bình thường cũng được, chỉ cần cô vẫn nhớ tới anh. Ngay chính lúc nãy, trong khoảnh khắc, một suy nghĩ lướt qua nội tâm Kỷ Đông Nham. Anh bỗng nhiên cảm thấy một khi để Tố Diệp ra khỏi văn phòng này, anh sẽ đánh mất cô.
Đây là một nỗi sợ hãi chưa từng có, khiến anh không ngừng nói xin lỗi với cô, đồng thời lại không muốn buông tay mình ra, chỉ muốn được ôm chặt cô như vậy, không để cô rời đi.
Con người ai cũng sẽ có một mặt ích kỷ.
Từ trước tới nay, tình cảm của Kỷ Đông Nham với Tố Diệp luôn được đè nén. Anh cố gắng duy trì mối quan hệ bạn bè với cô. Nhưng trong lòng anh hiểu quá rõ, anh yêu người con gái này sâu sắc, yêu tất cả những gì thuộc về cô. Anh không thể coi cô là một người bạn thực sự.
Ngày cô kết hôn, lòng anh đau như dao cắt.
Khi nhìn thấy cô khoác tay Niên Bách Ngạn với gương mặt hạnh phúc, mỉm cười nói “Tôi đồng ý!”, tim anh như rỉ máu.
Anh ép bản thân mình rằng, chỉ là một người bạn tốt đi lấy chồng thôi.
Thậm chí còn ép mình tới làm phù rể, mục đích chính là muốn cắt đứt tình cảm với cô.
Nhưng lần này, khi Tố Diệp nói xong mấy câu đó với nét mặt kiên quyết, rồi quay người bỏ đi, như có một thứ gì đập mạnh vào gáy anh. Anh cảm thấy đầu óc quay cuồng, trong lòng có một thanh âm bật ra rõ nét: Nếu còn để cô ấy đi, thì sẽ đánh mất cô ấy thật sự!
Anh không thể để cô đi.
“Tôi không muốn nghe anh nói xin lỗi nữa!” Tố Diệp dùng hết sức bình sinh để thoát ra. Cô quát vào mặt anh ta: “Kỷ Đông Nham! Anh bỏ tôi ra! Đừng có chạm vào tôi!”
Giống như một lời từ biệt quyết đoán nhất.
Cô không nói câu này thì thôi, vừa nói hệt như châm vào thuốc nổ. Ngay sau đó, cả người cô bị Kỷ Đông Nham đè lên tường. Lần này, cô chỉ thành đối tượng bị kìm hãm.
“Anh định làm gì?” Tố Diệp giận dữ nhìn anh ta.
Ánh mắt ấy quả thực đã làm tổn thương Kỷ Đông Nham. Anh ta nghiến răng, nói rõ ràng: “Bảo vệ một người có rất nhiều cách. Tiểu Diệp! Đừng tưởng trên đời này chỉ có mình Niên Bách Ngạn mới thật lòng đối tốt với em!”
“Có phải chỉ có mình Niên Bách Ngạn hay không, tôi không biết. Nhưng tôi biết rõ một điều, bây giờ tôi căm hận anh!” Mỗi chữ của Tố Diệp đều vô cùng thẳng thừng.
Tâm trạng của hai người đều rất kích động.
Hơi thở đan cài vào nhau.
Lồng ngực Kỷ Đông Nham phập phồng lên xuống. Câu nói cuối cùng của cô đã châm lên những kìm nén trong lòng anh ta, quét sạch mọi lý trí và kiềm chế thường ngày. Anh ta không nghĩ gì nữa, cứ thế áp thẳng đầu xuống.
“Ưm…” Tố Diệp trợn tròn hai mắt. Ngay lập tức, cô cảm thấy môi mình bị anh ta dùng sức mạnh cạy mở.
Môi và môi chạm vào nhau, răng vào răng va đập lẫn nhau. Ập lên đầu cô là một sức mạnh mãnh liệt của người đàn ông.
Cô đau đớn.
Liều mạng đẩy anh ta ra.
Nhưng lồng ngực anh ta như một thành trì vững chắc, bất luận cô đẩy kiểu gì cũng không đẩy được.
Nụ hôn của anh ta nhân cơ hội ấy càng thêm cuồng dã, mạnh mẽ.
Tố Diệp liều hết sức mình, ngay cả một chút sức cuối cùng cũng dùng cạn. Cô đánh anh ta. Nhưng hai tay lại bị anh ta giữ chặt trên đỉnh đầu. Cô cảm thấy cổ tay đau đớn tưởng chết, như bị một chiếc kìm kẹp chặt không thể nhúc nhích.
Áo quần xộc xệch.
Mấy chiếc cúc phía trước chiếc áo sơ mi trắng phau cũng vì giãy giụa và cọ sát mà bung ra.
Kỷ Đông Nham không khống chế được mình, nụ hôn gần như biến thành cắn mút rồi men theo cằm cô đi xuống.
Sau lưng Tố Diệp là tường, giá lạnh. Trước mặt là ngực Kỷ Đông Nham, nóng bỏng.
Cái giá lạnh như một sợi dây thường xuân bò lên sống lưng lên. Cô muốn nhúc nhích cũng không thể, muốn kêu cũng không kêu được. Bên tai là hơi thở đục ngầu của người đàn ông. Bàn tay anh ta siết đau cô.
Kỷ Đông Nham cũng từng kích động như vậy.
Nhưng chưa bao giờ khiến Tố Diệp tuyệt vọng như lúc này.
Cô đang cố dùng một chút sức cuối cùng để đối chọi lại với anh ta. Hơi thở mỗi lúc một nóng bỏng của người đàn ông như hàng ngàn chiếc kim đâm vào đầu óc cô. Có một hình ảnh vụt qua trước mắt trong khoảnh khắc, rất nhanh.
Đó là một khung cảnh tối tăm.
Trong hình ảnh ấy, cô chỉ có thể nhìn thấy một gương mặt lờ mờ, thấp thoáng dưới bóng trăng. Bên tai là những tiếng cười man rợ và những âm thanh ồm ồm.
Não cô như bị một chiếc kim lạnh buốt đâm xuyên qua, đau đớn không chịu đựng nổi.
“Buông tôi ra!” Tố Diệp không biết lấy sức mạnh ở đâu, lập tức đẩy được Kỷ Đông Nham ra, gào lên trong điên cuồng.
Cô không biết hình ảnh ấy có ý nghĩa gì. Chỉ cảm thấy cảm giác quen thuộc này khiến cô sợ hãi. Cô cảm thấy sự bài xích dấy lên từ sâu trong lòng này rất quen thuộc, cũng rất kinh hãi.
Nhưng Kỷ Đông Nham đã đứng bên bờ vực mất kiểm soát, làm sao dễ dàng để cô thoát. Thấy cô định ra mở cửa, anh ta sải bước tới trước, bế ngang người cô lên, rồi ném ngay cô xuống sofa, theo đó áp người xuống.
“Anh tránh ra, không được chạm vào tôi!” Tố Diệp như phát điên, sắc mặt tái nhợt.
Một hình ảnh cô như vậy trong mắt Kỷ Đông Nham càng khiến anh ta căm phẫn. Sự sợ hãi và chán ghét của cô kích thích anh ta sâu sắc. Anh ta giơ tay về phía cô không chút nể tình.
Trước ngực lạnh căm, cảm giác hoảng sợ chôn trong cõi lòng Tố Diệp mỗi lúc một mãnh liệt.
Cô ra sức thét gào, thét đến khản cổ.
Trong mơ hồ, Tố Diệp nghe thấy có tiếng người đập cửa.
“Rầm…” Cánh cửa phòng làm việc bị mở tung.
Sau đó cô nghe thấy tiếng một người đàn ông giận dữ quát: “Kỷ Đông Nham! Cậu đang làm gì?”
Ngay lập tức, sức mạnh trên người cô bỗng nhẹ bẫng. Có một bàn tay túm Kỷ Đông Nham kéo lên, sau đó cuộn thành nắm đấm, đánh mạnh vào mặt Kỷ Đông Nham.
Một giây sau vang lên tiếng đồ đạc rơi vỡ…
Còn cả tiếng mọi người kinh ngạc ồ lên…
Đầu óc Tố Diệp hoàn toàn hỗn loạn. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn quên cả việc ngồi dậy khỏi ghế sofa. Cô chỉ còn sức duy trì nhịp thở.
Hiện trường rất hỗn loạn.
Có một cái bóng cao lớn rảo bước tới. Bàn tay rắn chắc đỡ cô dậy rồi ôm cô vào lòng.
Lúc này Tố Diệp mới hoàn hồn. Cô ngước gương mặt tái mét lên nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu. Là Niên Bách Ngạn.
Sắc mặt anh rất khó coi. Không, nên hình dung bằng hai từ “tái xanh”.
Môi anh mím lại rất chặt. Chiếc cằm vuông cũng căng ra. Một tay anh vẫn còn nắm chặt. Gương mặt nghiêng trở nên sắc bén. Ánh mắt bùng một ngọn lửa giận dữ có thể dễ dàng nhận ra.
Không giống như khi anh tức giận lúc ở trên đảo. Cùng là giận, nhưng Niên Bách Ngạn lúc này giống như một con sư tử bị kích động. Một người không hay thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt, khi tức giận đúng là đáng sợ.
Niên Bách Ngạn đỡ Tố Diệp dậy, cài cúc áo cho cô cẩn thận.
Khi hơi thở của anh bao trùm lấy cô, Tố Diệp lập tức ôm chặt lấy anh, cả người run lẩy bẩy.
“Không sao rồi!” Anh dịu giọng vỗ về, nhưng rõ ràng đã cố nén giận.
Tố Diệp như người vừa chết đuối. Còn Niên Bách Ngạn chính là khúc gỗ. Cô không muốn buông tay, cũng không thể buông tay. Cô muốn òa khóc nhưng không thể khóc thành tiếng, chỉ cảm thấy mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang run rẩy, răng cũng đang va lập cập.
Niên Bách Ngạn ôm Tố Diệp, cảm nhận được rõ ràng cô đang run sợ.
Sự tức giận hiện lên từ những đường gân xanh trên mu bàn tay anh, rồi men theo cánh tay rắn chắc đi lên.
Anh không ngờ mình lại nhìn thấy cảnh này!
Khi anh nghe thấy tiếng động cơ cực lớn trong điện thoại, trực giác cho anh biết Tố Diệp đã đi tìm Kỷ Đông Nham tính sổ. Anh vội vàng dùng hệ thống định vị, lập tức đi tới đây.
Niên Bách Ngạn rất ít tới Kỷ Thị. Cho dù có tới cũng có hẹn trước rồi mới gặp mặt. Trước giờ anh luôn coi trọng lễ nghĩa, có qua có lại. Lần này anh tới, vốn dĩ cũng nghĩ sẽ nói chuyện lịch sự trước. Nhưng khi nhìn thấy đám nhân viên đang rì rầm to nhỏ, nét mặt có vẻ bất thường, anh đã xông thẳng vào phòng làm việc của Kỷ Đông Nham, mặc kệ sự ngăn chặn của bộ phận hành chính và bảo vệ.
Ai ngờ, cả một đám đông đang vây quanh cửa.
Cánh cửa lớn có tính năng cách âm cực lớn nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe được tiếng hét thảng thốt của người con gái.
Gáy Niên Bách Ngạn như bị ai quật cho một gậy, ầm ầm kêu lên một tiếng. Anh chẳng nói chẳng rằng, tách đám đông ra, xông thẳng vào trong.
Và rồi, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng cả đời này cũng khó mà quên được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.