Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 11 - Chương 531: Vừa yêu vừa hận

Ân Tầm

23/01/2015

Khiến một người từ lâu đã có thói quen quyết định thay đổi thói xấu này là không dễ. Cho anh cơ hội, được không?

Hứa Đồng không ở trong nước nên khoảng thời gian này Niên Bách Ngạn đều tự mình lái xe đi làm, cũng tránh cho tài xế của công ty đi đi về về phiền phức. Niên Bách Ngạn lái một chiếc xe công vụ. Trước nay anh luôn rất khiêm tốn. Trong nhà để xe không chỉ có một chiếc ô tô nhưng xe đua và SUV tuyệt đối không thể vào công ty. Thế nên chiếc xe Tố Diệp lái đi chính là chiếc xe công vụ sáng nay anh đi tới công ty.

Đối với Tố Diệp mà nói, xe của Niên Bách Ngạn quả thực rất không hợp với cô, quá công vụ và mạnh mẽ. Thân xe hào hoa thu hút không ít ánh mắt tò mò. Cô vốn lái xe không có mục đích, chẳng hiểu sao lại đi tới đường Đông Trực.

Tố Diệp cứ thế băng băng về phía Tây, gần như lao đi điên cuồng. Có mấy lần suýt nữa đứng bên bờ vực vi phạm giao thông. Sau khi vào đường Quỹ, cô cho xe đi chậm lại, cuối cùng dừng bên lề đường.

Cô tắt máy rồi nằm bò lên vô lăng.

Mệt mỏi, vô vọng, bất lực, hụt hẫng… Tất cả những tâm trạng tiêu cực đều đổ ập xuống, cuốn phăng tất cả. Cô biết như vậy rất không ổn. Là một bác sỹ tâm lý, cô biết rõ chúng sẽ như liều thuốc độc ăn mòn lý trí, khống chế cảm xúc.

Giống như bây giờ, cô rất ghét Niên Bách Ngạn. Anh là người cô quan tâm nhất, cuối cùng người cầm dao đâm sau lưng cô cũng là anh.

Nhưng mặt khác, chút lý trí còn sót lại vẫn không ngừng nhắc nhở cô. Đặt vào địa vị Niên Bách Ngạn, anh làm vậy là điều tất nhiên. Anh nói đúng, chuyện này không còn nước thương lượng. Nếu cô có biết trước thì cũng ích gì? Sợ chỉ càng thêm tổn thương, càng suy nghĩ nhiều hơn, vì cô biết rất rõ, chức vụ ở Tinh Thạch đối với cô giờ đã chỉ thành khúc gỗ cuối cùng.

Cô không lưu luyến quyền quý, cái cô nuối tiếc chỉ có cảm giác thỏa mãn công việc mang lại cho mình.

Thời gian này người trên phố Quỹ không nhiều. Đây là một con đường ăn vặt nổi tiếng ở Bắc Kinh. Các món ăn ngon từ khắp mọi miền đều sẽ được bày la liệt tại đây, về cơ bản thì càng về khuya sẽ càng náo nhiệt.

Tố Diệp cũng hơi đói rồi. Mệt mỏi cả một buổi sáng, bụng cô đã bắt đầu kháng nghị.

Điểm đặc biệt ở phố Quỹ là đồ ăn cay, vị cay của khắp mọi vùng miền quy tụ, khắp nơi rặt một màu đỏ rực. Tố Diệp không ăn được mấy món quá cay, cũng vì cô vốn là người Bắc Kinh, muốn ăn mấy món quà vặt cũ của thành Bắc Kinh đều hay theo cậu tới một chỗ cố định. Những phố như phố Quỹ, phần nhiều tới đây đều là người ngoại tỉnh, giá tiền dĩ nhiên cũng có từng mức khác nhau.

Nhưng mà thi thoảng cô vẫn tới đây cho vui. Vì trên con phố này, cũng ít nhiều có những thứ chính tông.

Đang mải nghĩ thì cửa xe bị ai đó bất ngờ mở ra.

Tố Diệp giật nảy mình, quay đầu lại nhìn, hóa ra là một cô gái xinh xắn. Hình như cô bé là một sinh viên đại học. Cô bé ngồi ngay xuống ghế lái phụ, sau đó cũng quay đầu nhìn cô. Thấy chủ xe là một người phụ nữ, cô bé xin lỗi rối rít rồi đẩy cửa xe, ngượng ngập bỏ chạy.

Mọi việc xảy ra quá nhanh. Từ lúc cô bé ấy lên xe cho tới khi xuống xe chạy lẹ chỉ có vài giây, Tố Diệp còn chưa kịp có phản ứng gì. Sau khi cô bé ấy đi xa rồi, cô mới bàng hoàng hiểu ra mọi chuyện là thế nào.

Cô đã từng làm một bài điều tra trên mạng, một chiếc siêu xe và một chiếc xe tầm thường sẽ có ảnh hưởng gì. Kết luận là, người lái xe đẹp sẽ dễ bắt chuyện dọc đường với con gái hơn. Một khi con gái nhìn thấy bạn lái siêu xe, thì mười người phải tới tám, chín người sẽ không từ chối việc lên xe. Còn nếu chiếc xe của bạn chỉ cà tàng thì cô ta có khi còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.

Cô cũng từng nói cứ tới buổi tối, nhất là những khu vực gần các quán bar hoặc cổng các trường đại học. Chỉ cần bạn lái một chiếc xe sang và đỗ ở đó, lập tức sẽ có các cô gái đẹp chủ động mở cửa ngồi lên xe, sau đó giả vờ họ chỉ lên nhầm xe, tiếp theo sẽ bắt chuyện và phát triển thêm một bước nữa với bạn.

Nhất định là cô gái vừa nãy tưởng rằng chủ chiếc xe này là nam nên mới định bước vào bắt chuyện.

Tố Diệp bỗng nhiên cảm thấy lo sợ.

Cũng may hôm nay người lái xe là cô, nếu đổi lại là Niên Bách Ngạn thì sẽ thế nào? Cô không lo lắng Niên Bách Ngạn sẽ thế nào. Đám phụ nữ vây xung quanh anh, các kiểu chủ động bắt chuyện chắc là anh đã quá quen rồi. Cô chỉ cảm thấy, nếu hôm nay ngồi ở vị trí ghế lái là Niên Bách Ngạn, cô gái kia sẽ làm những hành động điên rồ gì?

Sau đó cô nhớ tới lời mợ đã từng dặn dò mình: Tiểu Diệp à! Bây giờ con có chồng rồi, nên mợ nhất định phải dặn dò con mấy câu. Bách Ngạn nó là người đàn ông có trách nhiệm, bây giờ ngoài xã hội gặp được một người như thế đã không dễ dàng gì rồi. Người đàn ông một khi có trách nhiệm thì chắc chắn đó là một người đàn ông tốt, sẽ có rất nhiều cô gái nhớ nhung. Con ấy à, tuy là cháu ngoại của mợ, nhưng thật ra trong lòng mợ đã coi con là con gái ruột từ lâu. Con lấy chồng, người lo lắng nhất chính là mẹ, chỉ sợ con hay để tâm vào mấy chuyện vặt vãnh. Tính con mợ quá hiểu rồi. Tóm lại chỉ một câu thôi, trí thông minh của con không chỉ dùng vào công việc, mà còn phải dùng vào gia đình. Phụ nữ lúc cần thông minh thì đừng có mơ màng, lúc cần hồ đồ thì đừng có tinh ranh.

Tố Diệp nhìn về phía trước, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói ấy của mợ.

Cô xuống xe, nặng nề bước về phía quán dồi nướng mà cô thường hay tới.

Bắc Kinh có vô ván những quán dồi nướng to nhỏ, nhưng Tố Diệp lại chỉ thích ăn sạp hàng nhỏ xinh ở phố Quỹ này. Theo như Lâm Yêu Yêu nói đây chính là quầy hàng “ba không”: Không cách ngăn, không điều hòa, không bia rượu.

Cửa hàng dồi nướng lão Vu được mệnh danh là cửa hàng ngon nhất, đặc sắc nhất Bắc Kinh. Gia đình lão Vu, ông chủ ở đây đã mấy đời làm món này, thế nên dồi được lựa chọn cũng không giống như trên thị trường, bột khoai lang được sử dụng cũng ngon nhất. Tất cả các nguyên liệu đều là bí kíp gia truyền, đến dồi cũng là tự làm, không giống mấy loại được sản xuất dây chuyền trên thị trường.

Ông chủ là người Bắc Kinh chính gốc, nói chuyện rất lớn tiếng. Mỗi lần Tố Diệp tới ăn, nghe ông nói đều cảm thấy vô cùng thân thiết.

Một sạp hàng bên đường xấu ma chê quỷ hờn đã bao phủ trong không khí một hương vị của gia đình. Nói theo cách của lão Vu thì ông muốn những người chưa thực sự được ăn dồi nướng chính cống được nếm thử, để biết thế nào là món quà vặt chính hiệu của người Bắc Kinh.

Lão Vu quen Tố Diệp, sau khi thấy cô ngồi xuống bèn cười nói: “Ô! Hôm nay cháu không đi làm sao?”

Câu nói ấy đã chạm vào vết thương của Tố Diệp. Cô buồn bã nói: “Cháu đến quán của bác ăn dồi để được an ủi đây. Bác lại còn sát muối vào vết thương của cháu.”

Lão Vu là người thông minh, mới nghe đã hiểu ra bảy, tám phần, nghĩ bụng chắc chắn là cô đang buồn vì chuyện công việc. Ông cười ha ha, nói: “Tới quán của bác ăn dồi để an ủi chắc chắn là không có vấn đề rồi. Dồi nướng của lão Vu bảo đảm cháu chắc chắn ăn xong sẽ vui lên. Nhưng cô gái à! Có một câu nói rất đúng: Con người sống trên đời, hưởng thụ mới là quan trọng nhất, nghĩ nhiều, lo nhiều chỉ là tự tìm phiền não mà thôi. Bác thấy cháu còn trẻ, con đường sau này còn dài. Như bác đây, lớn tuổi như vậy vẫn còn bày sạp hàng bán lề đường. Người nhà bác ai cũng phản đối. Nhưng bác nghĩ rất thoáng. Bán lề đường thì đã sao nào? Chí ít cũng khiến những người được ăn dồi nướng của lão Vu cảm thấy vui vẻ. Bác thấy mọi người ăn ngon miệng thì bác cũng rất vui, rất hãnh diện. Con người ấy à, nên mở rộng trái tim ra một chút. Khi mở lòng mình rồi thì góc độ nhìn nhận sự việc cũng sẽ khác. Có thể cháu nghĩ con đường trước mặt đã cụt rồi, nhưng cháu chỉ cần đi thêm mấy bước thôi, nhìn kìa, thế là lập tức ra tới được đường lớn rộng rãi. Cháu nói có phải vậy không nào?”*

*Chú thích của Tầm: Trên đường Quỹ có một quán dồi của lão Vu, thời gian mở quán là từ chín giờ sáng tới mười hai giờ đêm. Làm khổ mấy người không được qua đó ăn mà T_T

Cô đã từng làm một bài điều tra, người thích hợp làm nhà đàm phán tâm lý nhất chính là người Bắc Kinh lớn tuổi. Một là họ sống dưới chân Hoàng thành, tư tưởng giác ngộ chính trị rất cao, trong dòng máu đã có khí phách của bậc đế vương. Giống như người tài xế taxi ở Bắc Kinh. Họ có thể nói với bạn các chuyện trên trời dưới đất, từ chính trị tới cuộc sống, là một từ điển bách khoa toàn thư được công nhận. Hai là người Bắc Kinh gốc nói chuyện luôn tròn vành rõ chữ. Những người càng lớn tuổi giọng nói lại càng đẹp. Nó mang tới cho người đối diện một cảm giác thân thiết và ấm áp, thế nên có thể khiến người nghe vô thức bị ảnh hưởng.

Lão Vu kỳ thực rất thích trò chuyện, cũng hay cười ha ha, khiến người tiếp xúc tâm trạng luôn vui vẻ. Khi một phần dồi nướng rưới tương tỏi và rau cay được bê đến trước mặt cô, Tố Diệp cảm thấy, trong lòng cũng không còn bực bội như vậy nữa.

Đang ăn thì có một người ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Cái bóng treo trên đầu cô, đầy áp lực.

Tố Diệp cầm một cái tăm trong tay, trên tăm cắm một miếng dồi. Cô ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn thì sững người giây lát.

Sau đó, mới có phản ứng.

Có bộ điện thoại đó, anh muốn tìm được cô không khó.

Cô không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn dồi.

Niên Bách Ngạn cũng không nói gì, chỉ nhìn cô ăn.

Lão Vu thấy có khách tới bèn nhiệt tình bước tới tiếp đón: “Cậu ăn ở đây hay mang về?”

“Cháu đợi người!”

Tố Diệp nghe thấy Niên Bách Ngạn nói câu đó rồi rút ví ra: “Ông chủ! Của cô ấy bao nhiêu tiền?”

Lão Vu nhận ra điều gì đó, tươi cười đáp: “Mười đồng!”

Niên Bách Ngạn không có tiền lẻ, phải rút ra một tờ tiền to. Đang định đưa thì Tố Diệp cúi đầu bực bội nói: “Em tới đây ăn không chỉ ăn một phần đâu!”

Nghe xong câu ấy, Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Em cứ ăn thoải mái!” Rồi anh đưa tờ tiền trong tay mình, bổ sung thêm: “Ông chủ, tạm thời chưa cần thối lại!”



“Được!” Lão Vu cười.

Tố Diệp không nể tình Niên Bách Ngạn. Cô ngẩng đầu nói với ông chủ: “Cho thêm chín phần nữa.”

Lão Vu sững người: “Chín phần! Cô gái! Cháu ăn hết được không?”

“Chẳng phải có người “tham chiến” cùng hay sao?” Tố Diệp hờn dỗi.

Cô vừa dứt lời, nét mặt Niên Bách Ngạn đã có phần căng thẳng. Anh thấp giọng nói: “Diệp Diệp! Đừng dỗi nữa! Mấy thứ đồ này ăn chơi bời thôi, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe đâu!”

“Anh chàng đẹp trai! Cậu nói vậy là không hiểu rồi.” Lão Vu vừa bận rộn vừa chen vào: “Dồi nướng của tôi, con gái ăn vào thì đẹp da, đàn ông ăn vào sẽ có sức khỏe cường tráng.”

Niên Bách Ngạn không để ý tới lời của lão Vu chỉ nhìn Tố Diệp.

Tố Diệp cười khẩy: “Em đâu có nói em ăn nhiều như vậy, chín phần gọi cho anh cả đấy!”

Cô hiểu tính anh. Người hay tới mấy nhà hàng cao cấp đủ các loại sao để ăn cơm như anh chẳng bao giờ tới mấy con đường này ăn cơm, nói chi tới ngồi vỉa hè ăn mấy thứ này. Nhìn dáng ngồi của anh bây giờ đã thấy kỳ cục. Rõ ràng, một là cái ghế gỗ quá nhỏ khiến anh không thoải mái, hai là lại ngay bên đường. Cho dù chưa tới buổi tối cũng vẫn có xe qua lại. Anh ăn mặc chỉnh tề, nghiêm túc, xuất hiện ở mấy nơi thế này quả thực kỳ lạ.

“Diệp Diệp! Anh cùng em đi ăn món khác nhé.” Anh không có hứng thú mấy với những món nhiều dầu mỡ.

Tố Diệp hếch mắt nhìn anh: “Không ăn quen đồ của người bình dân thì cũng phải thông cảm cho nỗi khổ của họ chứ.”

Niên Bách Ngạn không biết nói sao.

Ông chủ nhanh chóng bê lên ba suất. Tố Diệp nhân cơ hội ấy nói với ông: “Nhìn xem! Đây chính là ông chủ của cháu, đã đuổi việc cháu một cách vô nhân tính.”

“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn có trăm cái miệng cũng không thể ngụy biện.

Ông chủ cũng không phải người hồ đồ. Tuy nghe giới thiệu là cấp trên nhưng ánh mắt và xưng hô thân mật của Niên Bách Ngạn dành cho Tố Diệp, ai cũng sẽ hiểu giữa họ có quan hệ gì. Ông bèn cười nói: “Nếu như vậy thì đúng là cậu không phải rồi. Cô gái! Cháu cứ phạt cậu ấy ăn thêm mấy suất dồi nướng để đền tội.”

Nói đến nước này, Niên Bách Ngạn không thể không ăn. Dẫu sao cũng là anh tiền trạm hậu tấu. Anh bèn dỗ dành Tố Diệp: “Được rồi! Anh ăn! Chỉ cần em hết giận là được!”

Tố Diệp mặc kệ anh.

Anh cầm lấy tăm, xiên một miếng dồi rồi đưa vào miệng.

Cô lén quan sát anh, thấy biểu cảm của anh có vẻ khổ sở, sự bực tức dâng lên khi vừa nhìn thấy anh đã dịu đi ít nhiều.

“Cô gái! Coi như bác nói đỡ hộ cậu ấy. Tuy là hai đứa ăn nhiều một chút thì bác rất vui nhưng chín phần thì ăn làm sao hết. Bác thấy thế là tạm đủ rồi.” Ông chủ nói.

Tố Diệp ngẫm nghĩ rồi đẩy cả ba phần trước mặt mình tới trước mặt Niên Bách Ngạn: “Thế thì ăn hết chỗ này chắc là được chứ?”

Niên Bách Ngạn dĩ nhiên phải nghe lời, không cò kè mặc cả…

Ăn dồi nướng xong, Tố Diệp đi thẳng vào trong phố Quỹ. Niên Bách Ngạn không biết cô định đi đâu, vẫn luôn đi theo cô. Khi đi qua một sạp hàng, anh mua một hộp kẹo cao su rồi đưa cô một viên.

Tố Diệp không những không từ chối mà còn cướp luôn cả viên trong tay anh, còn đổ thêm mấy viên ra tay, nhét hết cả vào miệng, rất phù hợp với sologan quảng cáo: Sau khi ăn cơm, phải nhai đồng thời hai viên kẹo mới được.

Niên Bách Ngạn nhận ra cô vẫn còn đang giận hờn. Anh mỉm cười, cũng không nói thêm gì nhiều, để mặc cho cô lấy kẹo cao su.

Kết quả là cô mới đi một đoạn đường, kẹo cao su đã hết quá nửa. Cô nhai hết vị ngọt là lập tức nhổ vào thùng rác, sau đó lại đổ một loạt ra nhét vào miệng.

Hệt như một đứa trẻ.

Trong mắt Niên Bách Ngạn chính là như vậy.

Đương nhiên, trong quá trình ấy, điện thoại của anh cũng reo lên không ít lần, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là công việc.

Tố Diệp nghe là thấy phiền, ngồi hẳn xuống cửa cửa hàng Hồ Đại.

Niên Bách Ngạn vừa đi vừa nghe điện thoại. Thấy cô dừng bước, anh cũng yên tâm dặn dò công việc vào điện thoại. Cô nghe thấy là chuyện tiếp khách, chắc chắn là lại ăn cơm với trưởng phòng hay doanh nhân nào đó.

Cô chợt thấy chua xót trong lòng.

Một mặt cô ghét hành động của anh, mặt khác lại thương anh phải lo lắng vì mình.

Giờ Tinh Thạch đang bận đến mức nào cô biết quá rõ. Anh là tổng giám đốc, lại đi theo cô cả đoạn đường chỉ vì giận dỗi mà vẫn kiên nhẫn. Anh không liên tục nói lời xin lỗi cô nhưng lại dùng hành động thể hiện sự áy náy của mình.

Người đàn ông này thật sự khiến cô vừa yêu vừa hận.

Hồ Đại giờ này đã có người đợi chỗ rồi. Gần đây có rất nhiều công ty, nên đông đúc cũng là chuyện bình thường. Cả một hàng ghế dài bày ra bên ngoài. Người cầm được số sẽ ngồi ngoài đợi chỗ, hạt dưa, nước uống được phục vụ không ngừng.

Tố Diệp lấy một số từ người phục vụ. Phía sau cũng có rất đông người lên lấy số. Cô tìm được một chỗ, bốc một nắm hạt dưa rồi rót một cốc nước, có vẻ rất nhàn nhã.

Gọi điện thoại xong, Niên Bách Ngạn thấy cô ngồi cắn hạt dưa ở đó. Anh đi lên trước, ngước nhìn tấm biển rồi thở dài: “Diệp Diệp! Em muốn ăn thì anh đưa em tới mấy nhà hàng tử tế ăn. Đồ ở đây chắc là cay lắm, không hợp với em đâu.”

“Anh lúc nào cũng thế. Có phải làm sếp quen rồi không? Ở đây có hợp với em không, bản thân em là người rõ nhất! Anh còn chưa thèm hỏi đã nói không hợp với em, lẽ nào không thấy quá chủ quan sao?” Tố Diệp vứt hạt dưa vào giỏ, tức giận nói.

Những ánh mắt đang đợi chỗ nhìn cả về phía này.

Không khó nhận ra, ánh mắt các cô gái phần nhiều đều có chút trầm trồ.

Niên Bách Ngạn không quan tâm tới họ. Anh đợi cô trút giận hết rồi tìm một cái ghế, ngồi xuống, đối diện với cô. Anh chân thành nói: “Người ta hay nói người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc sáng tỏ. Có nhiều lúc chúng ta không nhìn rõ bản thân mình. Diệp Diệp! Trước giờ em có mấy khi ăn cay, tình trạng sức khỏe của em anh nắm rất rõ. Vả lại đồ ăn trên đường này chưa chắc đã sạch sẽ. Em ăn vào sẽ bị đau bụng, hà cớ gì phải chống đối lại anh chứ? Vì quá hiểu em nên anh mới thay em quyết định một số chuyện. Phải, anh thừa nhận cách làm của anh hơi độc đoán, trong mắt em đã trở thành cưỡng chế. Nhưng em phải biết, khiến một người từ lâu đã có thói quen quyết định thay đổi thói xấu này là không dễ. Cho anh cơ hội, được không?”

Tố Diệp mím môi không nói gì.

“Được rồi, đừng giận nữa! Bây giờ là thời gian đặc biệt, anh không muốn em đứng đầu mũi sóng thôi.” Niên Bách Ngạn khẽ nắm lấy tay cô, giọng nói vẫn rất êm ấm.

Sự ấm áp của lòng bàn tay anh truyền tới ngón tay cô, sau đó theo lỗ chân lông, lan vào trái tim.

“Chỉ là em đi nhiều quá, mệt thôi.” Tố Diệp trừng mắt rồi rút tay về.



Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Thế sao còn xin số?”

“Hỏi ngốc! Không xin số làm sao em được ngồi đây cắn hạt dưa?” Tố Diệp bực bội trả lời.

Niên Bách Ngạn phì cười, lắc đầu: “Em đúng là…”

Tố Diệp đặt chiếc cốc sang bên cạnh rồi nói: “Giờ em ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, anh bán số này của em đi.”

“Hả?” Niên Bách Ngạn ngẩn người: “Thế là ý gì?”

Tố Diệp chỉ chỉ: “Anh không thấy phía sau em còn rất nhiều người đang đợi sao? Con số trong tay em ở ngay trước số họ.”

Niên Bách Ngạn thở dài: “Tặng luôn cho người phía sau là được rồi.”

“Tại sao phải tặng không? Anh làm thương nhân kiểu gì vậy? Chẳng phải giỏi lắm sao? Đi bán!” Thái độ của Tố Diệp không tốt.

Niên Bách Ngạn đúng là vừa tức vừa buồn cười. Anh đành đứng dậy, giơ tay vò vò tóc cô sau đó cầm lấy số đi tới đám đông cuối cùng. Tố Diệp đưa mắt nhìn qua, rồi lập tức hối hận. Là bốn cô gái…

Thế là, cô có thể nhìn thấy bốn cô gái đó cười tươi như hoa, sốt sắng rút tiền ra đưa cho Niên Bách Ngạn.

Cứ như vậy, còn chưa tới nửa phút, Niên Bách Ngạn đã mang một trăm đồng trở về, huơ huơ trước mặt cô: “Bây giờ đi cùng anh được rồi chứ?”

Tố Diệp hoàn toàn hối hận, nghiến răng hỏi: “Anh nói lời dễ nghe gì với họ vậy?”

Niên Bách Ngạn mơ hồ: “Lời dễ nghe? Anh chỉ tới hỏi các cô có muốn mua số không thôi?”

Tố Diệp phẫn nộ suy nghĩ, đẹp trai đúng là có ích, chỉ hỏi có mỗi một câu thôi mà người ta còn chẳng hỏi giá tiền đã rút ngay ví ra. Công lý ở đâu? Cô chỉ cảm thấy bán được có 20 đồng thôi!

Cô đứng dậy, trừng mắt: “Bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa!”

Dứt lời, bỏ đi ngay.

Niên Bách Ngạn dở khóc dở người, lập tức đi theo.

Khi đi qua bốn cô gái ấy, Tố Diệp nghe thấy họ thì thà thì thầm: Anh ấy đẹp trai thật đấy! Sao trông quen quen nhỉ? Nếu là bạn trai của mình thì tốt biết bao…

Đáng chết!

Tố Diệp chỉ muốn cầm băng dính dính ngay vào mồm họ!

Niên Bách Ngạn đưa thẳng Tố Diệp về nhà.

Tiểu Nhã né tránh như mọi khi.

Tố Diệp nhốt mình trong phòng, không chịu ra ăn cơm.

Niên Bách Ngạn gõ cửa đi vào, thấy cô buồn bã vùi người trong chăn, anh ngồi xuống, đau lòng nói: “Vẫn còn giận à?”

Tố Diệp không lên tiếng.

Anh lật chăn lên, thấy cô đang nằm sấp xuống, lấy tóc che hết gương mặt. Anh cúi người, dỗ dành: “Giận gì cũng phải ăn cơm đã. Thế này đi, em cứ ăn cơm đi, ăn xong giận tiếp!”

Anh định đưa tay kéo cô bỗng phát hiện gò má cô ướt đẫm.

Cô khóc trong im lặng.

Cô như vậy càng khiến Niên Bách Ngạn còn khó chịu hơn chịu một nhát sao.

Anh kéo cô dậy, lau nước mắt cho cô rồi khẽ hỏi: “Anh biết là em chịu ấm ức. Cũng tại anh. Tha thứ cho anh được không?”

“Rõ ràng anh biết em chịu ấm ức còn làm vậy? Niên Bách Ngạn! Đây là một âm mưu.” Cô bật khóc.

Niên Bách Ngạn ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô. Cô giãy giụa mấy cái vô ích bèn gào khóc.

“Chẳng phải anh thông minh lắm sao? Lẽ nào không nhận ra là có âm mưu?”

Niên Bách Ngạn an ủi: “Anh biết!”

“Em bị người ta hãm hại!” Tố Diệp lại đánh anh.

Anh chỉ càng ôm cô chặt hơn, mặc kệ cô đánh: “Anh biết!”

Tiếng khóc của Tố Diệp thêm đau khổ.

“Nhưng Diệp Diệp à! Trí nhớ của em thực sự có vấn đề, chúng ta phải đối mặt với sự thực.” Anh thở dài.

Tố Diệp dùng hết sức mới đẩy được Niên Bách Ngạn ra một chút. Cô hét về phía anh, nước mắt lưng tròng: “Cái gì anh cũng biết mà còn đối xử với em như vậy? Không sai! Trí nhớ của em có vấn đề nhưng thế thì đã sao? Sao anh không tin là em có thể làm tốt? Sao anh lại hùa theo đám người đó kéo em xuống?”

Niên Bách Ngạn nhìn cô xót xa rồi một lần nữa kéo cô vào lòng.

Tố Diệp đánh anh như phát điên, đẩy anh, nhưng anh vẫn không buông tay. Cuối cùng cô mệt mỏi, rã rời, cũng khóc đến khản tiếng. Niên Bách Ngạn không nói gì, chỉ ghì siết cô trong lòng.

Nước mắt cô tí tách rơi. Cô mở miệng, cắn mạnh vào bả vai rắn chắc của anh.

Đau, nhất định là đau lắm!

Căm phẫn khiến Tố Diệp không phân nặng nhẹ.

Vì đau đớn, Niên Bách Ngạn nhíu mày lại, nhưng vẫn không hề buông cô ra, mà ngược lại đôi tay càng vững chắc. Anh chỉ nhẹ nhàng an ủi cô.

Nước mắt của Tố Diệp tràn cả vào khóe miệng…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook