Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 213: Âm mưu thay nhau nổi lên (4) Vạch trần ngược cặn bã
Ân Ngận Trạch
05/01/2019
Biệt thự nhà họ Cố.
Trên ghế sa lon trong phòng khách, Ngôn Cử Trọng và Trương Tiểu Quần cùng với Ngôn Hân Đồng suy yếu mà tái nhợt ngồi một bên trên ghế sa lon, Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân cùng với Kiều Tịch Hoàn ngồi ở trên ghế sa lon khác, giữa Kiều Tịch Hoàn và hai người hình như lại hơi xa cách, Cố Tử Thần mặt không tỏ vẻ gì ngồi trên xe lăn, cách Kiều Tịch Hoàn rất gần. Mà Cố Tử Hàn ngồi một mình trên một chiếc sa lon khác, sắc mặt cũng không có gì khác thường.
Trong phòng khách xa hoa của Cố thị, người nhà họ Ngôn có vẻ hùng hổ dọa người.
Lần trước hình như đúng là như vậy, vì Ngôn Hân Nghiên mà thảo phạt người nhà họ Cố.
Lần này, lại như thế.
Lần trước cam chịu, sau khi trở về người nhà họ Ngôn như thế nào đều nghĩ mãi mà không rõ, phát ra một trận tức giận với Ngôn Hân Nghiên, dùng để chỉnh người phụ nữ đê tiện kia, lại thủy chung không cách nào hoàn toàn phát tiết tức giận, nhưng quả thật không tìm ra được bất kỳ lý do gì để đến nhà họ Cố náo loạn, cho nên người nhà họ Ngôn đã cho rằng, lần này không để cho hai lão già nhà họ Cố hai tự mình nhận lỗi, không cho Kiều Tịch Hoàn người phụ nữ kia một trận dạy dỗ tàn nhẫn, tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
Phòng khách yên tĩnh.
Trương Tiểu Quần vênh váo hả hê, mặc dù vết thương trên mặt vết nhìn qua rất tức cười, cả người cũng có vẻ khí thế mãnh liệt, bà hung hăng nói lần nữa, "Thông gia, chúng ta đều là người làm cha mẹ, gặp phải chuyện như vậy, không có cha mẹ nào sẽ không đau lòng, chuyện này, dù thế nào bà cũng phải cho nhà chúng tôi một công đạo! Nếu không, tôi thật sự không sợ quậy lớn chuyện rồi, đến lúc đó náo loạn lên tòa án gì đó… Trong nhà không nên không phải đóng cửa bảo nhau, hiện giờ tôi cũng đang suy tính cho bà!"
Cố Diệu Kỳ ngồi trên ghế sa lon không nói lời nào, cả sắc mặt khó coi đến không xong.
Ngôn Cử Trọng mang theo bà xã của mình khí thế bức người như vậy, trong lòng của ông cực kỳ bốc lửa, nhưng bởi vì phía bên mình đuối lý, không thể phản bác.
Sắc mặt của Tề Tuệ Phân cũng không dễ coi đến đâu, ánh mắt nhìn Trương Tiểu Quần, lại quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn.
“Tôi không đẩy Ngôn Hân Đồng.” Kiều Tịch Hoàn mở miệng, từng chữ từng câu.
“Lúc này cho phép mày nói chuyện sao?! Người lớn nói chuyện con trẻ chen miệng, có một chút nuôi dạy không?! Quả nhiên là đứa con hoang từ xã hội cấp thấp đi ra, gả vào nhà giàu có quyền thế liền phất lên làm phượng hoàng, cũng vĩnh viễn không thoát được tục…” Trương Tiểu Quần vô cùng châm chọc nói, vẻ mặt sinh động đó, có vẻ khinh thường Kiều Tịch Hoàn như vậy.
“Tôi là người trong cuộc, thanh minh cho mình cũng không được?!” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày, hỏi bà ta, “Dì dáng vẻ cao cao tại thượng người gây sự không cho người khác thở như vậy, dùng quan điểm của dì tới ép buộc người khác còn dùng từ ngữ tục tĩu như vậy tới mắng chửi người, đây chính là phong phạm của xã hội thượng đẳng nên có?!”
“Tao không cần mày tới chất vấn.” Trương Tiểu Quần hung ác nói.
“Khổng Tử nói, đừng cậy già lên mặt già mà không kính.” Kiều Tịch Hoàn trực tiếp phản bác.
Trương Tiểu Quần giận đến phát run.
Người phụ nữ này mỗi lần đều có thể kích thích bà đến toàn thân nổi giận.
Bà hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, giọng nói the thé, “Thanh minh, được, tao để cho mày thanh minh. Mày nói mày không đẩy Ngôn Hân Đồng, mày có chứng cứ không? Mày có chứng cứ, mày không đẩy con bé không?! Hả?!”
“Vậy bà có chứng cứ, tôi đẩy cô ta sao?”
“Chị dâu, tối hôm qua chị rõ ràng đẩy em, sao chị còn không thừa nhận…” Ngôn Hân Đồng suy yếu đến không xong đột nhiên mở miệng nói chuyện rồi.
Thời gian Ngôn Hân Đồng bị sinh non vào ngày hôm qua, nhìn ra được, suy yếu trên thân thể không phải giả bộ, sinh non có tổn thương rất lớn với thân thể phụ nữ, Ngôn Hân Đồng người phụ nữ này, hận lên, quả nhiên không tiếc giá nào, cái gì cũng làm ra được!
Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn Ngôn Hân Đồng, nhìn dáng vẻ đáng yêu để thu được chút đồng tình giờ phút này của cô ta, giọng không lạnh không nhạt hỏi, “Tối hôm qua tôi đẩy cô như thế nào hả?”
“Tối hôm qua em hơi khát nước, liền xuống dưới lầu rót ly nước uống, vừa vặn đụng phải chị mới vừa trở về. Khi đó chị uống say, bước chân cũng không ổn, mùi rượu trên người rất nặng. Khoảng thời gian này em vẫn nôn nghén, bị mùi rượu của chị hun đến thật sự không chịu nổi, khi chị đi qua bên cạnh em lại cố ý phả hơi về phía em, em khẽ đẩy chị ra, chị lại trở tay đẩy lại, đẩy em đi xuống lầu. Người giúp việc tối hôm qua cũng có thể làm chứng.” Ngôn Hân Đồng nói không nhanh không chậm, trong giọng nói cũng suy yếu đến không xong. Cô nói với người một nhà, “Mọi người có thể hỏi người giúp việc, khi đó người giúp việc đều dọn vệ sinh ở phòng khách, đều nhìn thấy.”
Nói xong, liền kêu một người giúp việc tới đây, Ngôn Hân Đồng nhẹ nhàng đơn giản hỏi, “Thím Trương, ngày hôm qua khi tôi lăn từ trên cầu thang xuống, có phải thím đang làm vệ sinh ở phòng khách không.”
“Đúng vậy, nhị thiếu phu nhân.” Thím Trương liền vội vàng gật đầu.
“Vậy thím nói một chút tối hôm qua thím nhìn thấy, thím đừng sợ, cứ nói lời nói thật thím nhìn thấy là được, sẽ không có ai trách cứ gì thím.” Ngôn Hân Đồng nhìn qua vô cùng ôn hòa, khi hướng về phía người giúp việc, khóe miệng còn mang theo nét cười.
Thím Trương nói với mọi người: “Tối hôm qua đại thiếu phu nhân từ bên ngoài trở về hơi trễ, lúc trở lại chúng tôi đang dọn dẹp vệ sinh, khi đó đại thiếu phu nhân uống rượu, cô ấy đi bộ cũng không ổn định, khi cô ấy đi lên lầu tôi vừa đúng đang vệ sinh đồng hồ quả lắc đối diện với cầu thang, vừa lúc đó nhìn thấy nhị thiếu phu nhân từ trên cầu thang đi xuống, sau đó không biết vì sao, nhị thiếu phu nhân khe khẽ đẩy đại thiếu phu nhân một cái, hình như không muốn để cho đại thiếu phu nhân dựa vào mình, mà đại thiếu phu nhân lại đột nhiên dùng sức đẩy nhị thiếu phu nhân xuống lầu, cả bên trong biệt thự vang lên tiếng lăn lộn kinh thiên động địa, nhị thiếu phu nhân nằm trên đất, khắp người đều là máu.”
Nhân chứng ở đây.
Hình như Kiều Tịch Hoàn khó lòng giãi bày.
“Bà nói có phải là thật không?” Sắc mặt Tề Tuệ Phân trầm xuống, “Nếu phát hiện bà có nửa điểm nói láo, lập tức thu dọn đồ đạc rời đi cho tôi!”
“Phu nhân, tôi nói đều là thật. Hơn nữa không chỉ có tôi tại chỗ nhìn thấy, những người giúp việc khác trong nhà đều thấy, bà có thể hỏi bọn họ một chút.” Thím Trương hơi kích động giải thích, “Tôi không dám nói dối phu nhân, tôi làm việc ở đây đã gần tám năm.’
Nghe thím Trương nói như vậy, sắc mặt Tề Tuệ Phân hình như khó coi hơn chút, hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn bên cạnh.
Kiều Tịch Hoàn mặt không đổi sắc, nhưng đột nhiên trở nên hơi trầm mặc.
Trầm mặc không mở miệng giải thích, không lên tiếng phủ nhận.
Trương Tiểu Quần nghe người giúp việc nói như thế, cả người càng thêm có lý rồi, có vẻ không chừa đường lui như vậy, “Nghe chưa? Thông gia! Chính người giúp việc của mấy người đều nói Kiều Tịch Hoàn đẩy Hân Đồng xuống, mấy người còn có gì hay để nói?!”
“Bà rốt cuộc muốn làm như thế nào?!” Tề Tuệ Phân hình như cũng có phần không nhịn được, hỏi thẳng.
“Giết người thì đền mạng, Kiều Tịch Hoàn làm ra chuyện ác liệt như vậy với đứa bé chưa ra đời, tôi đương nhiên phải đưa cô ta vào trong tù!” Trương Tiểu Quần hung hăng nói, còn dường như có chút ý vị sâu xa, “Thông gia, tôi khuyên bà cũng đừng bao che như vậy tiếp, Kiều Tịch Hoàn có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, nói không chừng về sau sẽ chọc cho bà bao nhiêu cái sọt. Cố Tử Thần nhà mấy người mặc dù là một người tàn tật, với điều kiện nhà mấy người, còn không đến mức để Cố Tử Thần bị hủy trên người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn này, vậy chẳng phải các người tự chà đạp mình.”
Tề Tuệ Phân cắn răng nghiến lợi, Trương Tiểu Quần này chính là cố ý bới móc, cầm lông gà làm lệnh bài. Hơn nữa nói trắng trợn ra sinh lý của con mình có thiếu sót, Tề Tuệ Phân tự nhiên sinh ra không thoải mái, bà lạnh lùng nói, “Đó là chuyện nhà chúng tôi, không cần bà phải để ý đến.”
“Thông gia, tôi cũng biết chuyện xấu trong nhà không nên tuyên truyền ra ngoài, trong nhà đã xảy ra chuyện như vậy bà không vui vẻ cũng là bình thường, nhưng cũng ngàn vạn lần đừng vì sợ người ngoài nói năng lung tung mà nuông chiều sinh hư, làm trái với lòng, chuyện thiên lôi đánh xuống này, vẫn tránh làm thì tốt hơn.”
“Trương Tiểu Quần, bà đủ chưa?!” Tề Tuệ Phân thật sự không chịu nổi Trương Tiểu Quần chê cười, cũng không quản trên người mình chảy thân phận phu nhân nhà giàu có quyền thế đoan trang hiền thục của xã hội thượng lưu, giọng cực lớn nói, “Không phải chỉ khiến Ngôn Hân Đồng sinh non sao, bà cần tiến hành công kích người thân sao?! Bà hùng hổ gây sự như vậy, bà rốt cuộc có mục đích gì! Tôi cho bà biết Trương Tiểu Quần, nói thẳng ra, hiện giờ Ngôn Hân Đồng đã gả cho Cố Tử Hàn chính là người của nhà họ Cố chúng tôi, chuyện của con bé, hiện giờ không tới lượt bà nhúng tay!”
Trên ghế sa lon trong phòng khách, Ngôn Cử Trọng và Trương Tiểu Quần cùng với Ngôn Hân Đồng suy yếu mà tái nhợt ngồi một bên trên ghế sa lon, Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân cùng với Kiều Tịch Hoàn ngồi ở trên ghế sa lon khác, giữa Kiều Tịch Hoàn và hai người hình như lại hơi xa cách, Cố Tử Thần mặt không tỏ vẻ gì ngồi trên xe lăn, cách Kiều Tịch Hoàn rất gần. Mà Cố Tử Hàn ngồi một mình trên một chiếc sa lon khác, sắc mặt cũng không có gì khác thường.
Trong phòng khách xa hoa của Cố thị, người nhà họ Ngôn có vẻ hùng hổ dọa người.
Lần trước hình như đúng là như vậy, vì Ngôn Hân Nghiên mà thảo phạt người nhà họ Cố.
Lần này, lại như thế.
Lần trước cam chịu, sau khi trở về người nhà họ Ngôn như thế nào đều nghĩ mãi mà không rõ, phát ra một trận tức giận với Ngôn Hân Nghiên, dùng để chỉnh người phụ nữ đê tiện kia, lại thủy chung không cách nào hoàn toàn phát tiết tức giận, nhưng quả thật không tìm ra được bất kỳ lý do gì để đến nhà họ Cố náo loạn, cho nên người nhà họ Ngôn đã cho rằng, lần này không để cho hai lão già nhà họ Cố hai tự mình nhận lỗi, không cho Kiều Tịch Hoàn người phụ nữ kia một trận dạy dỗ tàn nhẫn, tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
Phòng khách yên tĩnh.
Trương Tiểu Quần vênh váo hả hê, mặc dù vết thương trên mặt vết nhìn qua rất tức cười, cả người cũng có vẻ khí thế mãnh liệt, bà hung hăng nói lần nữa, "Thông gia, chúng ta đều là người làm cha mẹ, gặp phải chuyện như vậy, không có cha mẹ nào sẽ không đau lòng, chuyện này, dù thế nào bà cũng phải cho nhà chúng tôi một công đạo! Nếu không, tôi thật sự không sợ quậy lớn chuyện rồi, đến lúc đó náo loạn lên tòa án gì đó… Trong nhà không nên không phải đóng cửa bảo nhau, hiện giờ tôi cũng đang suy tính cho bà!"
Cố Diệu Kỳ ngồi trên ghế sa lon không nói lời nào, cả sắc mặt khó coi đến không xong.
Ngôn Cử Trọng mang theo bà xã của mình khí thế bức người như vậy, trong lòng của ông cực kỳ bốc lửa, nhưng bởi vì phía bên mình đuối lý, không thể phản bác.
Sắc mặt của Tề Tuệ Phân cũng không dễ coi đến đâu, ánh mắt nhìn Trương Tiểu Quần, lại quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn.
“Tôi không đẩy Ngôn Hân Đồng.” Kiều Tịch Hoàn mở miệng, từng chữ từng câu.
“Lúc này cho phép mày nói chuyện sao?! Người lớn nói chuyện con trẻ chen miệng, có một chút nuôi dạy không?! Quả nhiên là đứa con hoang từ xã hội cấp thấp đi ra, gả vào nhà giàu có quyền thế liền phất lên làm phượng hoàng, cũng vĩnh viễn không thoát được tục…” Trương Tiểu Quần vô cùng châm chọc nói, vẻ mặt sinh động đó, có vẻ khinh thường Kiều Tịch Hoàn như vậy.
“Tôi là người trong cuộc, thanh minh cho mình cũng không được?!” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày, hỏi bà ta, “Dì dáng vẻ cao cao tại thượng người gây sự không cho người khác thở như vậy, dùng quan điểm của dì tới ép buộc người khác còn dùng từ ngữ tục tĩu như vậy tới mắng chửi người, đây chính là phong phạm của xã hội thượng đẳng nên có?!”
“Tao không cần mày tới chất vấn.” Trương Tiểu Quần hung ác nói.
“Khổng Tử nói, đừng cậy già lên mặt già mà không kính.” Kiều Tịch Hoàn trực tiếp phản bác.
Trương Tiểu Quần giận đến phát run.
Người phụ nữ này mỗi lần đều có thể kích thích bà đến toàn thân nổi giận.
Bà hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, giọng nói the thé, “Thanh minh, được, tao để cho mày thanh minh. Mày nói mày không đẩy Ngôn Hân Đồng, mày có chứng cứ không? Mày có chứng cứ, mày không đẩy con bé không?! Hả?!”
“Vậy bà có chứng cứ, tôi đẩy cô ta sao?”
“Chị dâu, tối hôm qua chị rõ ràng đẩy em, sao chị còn không thừa nhận…” Ngôn Hân Đồng suy yếu đến không xong đột nhiên mở miệng nói chuyện rồi.
Thời gian Ngôn Hân Đồng bị sinh non vào ngày hôm qua, nhìn ra được, suy yếu trên thân thể không phải giả bộ, sinh non có tổn thương rất lớn với thân thể phụ nữ, Ngôn Hân Đồng người phụ nữ này, hận lên, quả nhiên không tiếc giá nào, cái gì cũng làm ra được!
Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn Ngôn Hân Đồng, nhìn dáng vẻ đáng yêu để thu được chút đồng tình giờ phút này của cô ta, giọng không lạnh không nhạt hỏi, “Tối hôm qua tôi đẩy cô như thế nào hả?”
“Tối hôm qua em hơi khát nước, liền xuống dưới lầu rót ly nước uống, vừa vặn đụng phải chị mới vừa trở về. Khi đó chị uống say, bước chân cũng không ổn, mùi rượu trên người rất nặng. Khoảng thời gian này em vẫn nôn nghén, bị mùi rượu của chị hun đến thật sự không chịu nổi, khi chị đi qua bên cạnh em lại cố ý phả hơi về phía em, em khẽ đẩy chị ra, chị lại trở tay đẩy lại, đẩy em đi xuống lầu. Người giúp việc tối hôm qua cũng có thể làm chứng.” Ngôn Hân Đồng nói không nhanh không chậm, trong giọng nói cũng suy yếu đến không xong. Cô nói với người một nhà, “Mọi người có thể hỏi người giúp việc, khi đó người giúp việc đều dọn vệ sinh ở phòng khách, đều nhìn thấy.”
Nói xong, liền kêu một người giúp việc tới đây, Ngôn Hân Đồng nhẹ nhàng đơn giản hỏi, “Thím Trương, ngày hôm qua khi tôi lăn từ trên cầu thang xuống, có phải thím đang làm vệ sinh ở phòng khách không.”
“Đúng vậy, nhị thiếu phu nhân.” Thím Trương liền vội vàng gật đầu.
“Vậy thím nói một chút tối hôm qua thím nhìn thấy, thím đừng sợ, cứ nói lời nói thật thím nhìn thấy là được, sẽ không có ai trách cứ gì thím.” Ngôn Hân Đồng nhìn qua vô cùng ôn hòa, khi hướng về phía người giúp việc, khóe miệng còn mang theo nét cười.
Thím Trương nói với mọi người: “Tối hôm qua đại thiếu phu nhân từ bên ngoài trở về hơi trễ, lúc trở lại chúng tôi đang dọn dẹp vệ sinh, khi đó đại thiếu phu nhân uống rượu, cô ấy đi bộ cũng không ổn định, khi cô ấy đi lên lầu tôi vừa đúng đang vệ sinh đồng hồ quả lắc đối diện với cầu thang, vừa lúc đó nhìn thấy nhị thiếu phu nhân từ trên cầu thang đi xuống, sau đó không biết vì sao, nhị thiếu phu nhân khe khẽ đẩy đại thiếu phu nhân một cái, hình như không muốn để cho đại thiếu phu nhân dựa vào mình, mà đại thiếu phu nhân lại đột nhiên dùng sức đẩy nhị thiếu phu nhân xuống lầu, cả bên trong biệt thự vang lên tiếng lăn lộn kinh thiên động địa, nhị thiếu phu nhân nằm trên đất, khắp người đều là máu.”
Nhân chứng ở đây.
Hình như Kiều Tịch Hoàn khó lòng giãi bày.
“Bà nói có phải là thật không?” Sắc mặt Tề Tuệ Phân trầm xuống, “Nếu phát hiện bà có nửa điểm nói láo, lập tức thu dọn đồ đạc rời đi cho tôi!”
“Phu nhân, tôi nói đều là thật. Hơn nữa không chỉ có tôi tại chỗ nhìn thấy, những người giúp việc khác trong nhà đều thấy, bà có thể hỏi bọn họ một chút.” Thím Trương hơi kích động giải thích, “Tôi không dám nói dối phu nhân, tôi làm việc ở đây đã gần tám năm.’
Nghe thím Trương nói như vậy, sắc mặt Tề Tuệ Phân hình như khó coi hơn chút, hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn bên cạnh.
Kiều Tịch Hoàn mặt không đổi sắc, nhưng đột nhiên trở nên hơi trầm mặc.
Trầm mặc không mở miệng giải thích, không lên tiếng phủ nhận.
Trương Tiểu Quần nghe người giúp việc nói như thế, cả người càng thêm có lý rồi, có vẻ không chừa đường lui như vậy, “Nghe chưa? Thông gia! Chính người giúp việc của mấy người đều nói Kiều Tịch Hoàn đẩy Hân Đồng xuống, mấy người còn có gì hay để nói?!”
“Bà rốt cuộc muốn làm như thế nào?!” Tề Tuệ Phân hình như cũng có phần không nhịn được, hỏi thẳng.
“Giết người thì đền mạng, Kiều Tịch Hoàn làm ra chuyện ác liệt như vậy với đứa bé chưa ra đời, tôi đương nhiên phải đưa cô ta vào trong tù!” Trương Tiểu Quần hung hăng nói, còn dường như có chút ý vị sâu xa, “Thông gia, tôi khuyên bà cũng đừng bao che như vậy tiếp, Kiều Tịch Hoàn có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, nói không chừng về sau sẽ chọc cho bà bao nhiêu cái sọt. Cố Tử Thần nhà mấy người mặc dù là một người tàn tật, với điều kiện nhà mấy người, còn không đến mức để Cố Tử Thần bị hủy trên người phụ nữ Kiều Tịch Hoàn này, vậy chẳng phải các người tự chà đạp mình.”
Tề Tuệ Phân cắn răng nghiến lợi, Trương Tiểu Quần này chính là cố ý bới móc, cầm lông gà làm lệnh bài. Hơn nữa nói trắng trợn ra sinh lý của con mình có thiếu sót, Tề Tuệ Phân tự nhiên sinh ra không thoải mái, bà lạnh lùng nói, “Đó là chuyện nhà chúng tôi, không cần bà phải để ý đến.”
“Thông gia, tôi cũng biết chuyện xấu trong nhà không nên tuyên truyền ra ngoài, trong nhà đã xảy ra chuyện như vậy bà không vui vẻ cũng là bình thường, nhưng cũng ngàn vạn lần đừng vì sợ người ngoài nói năng lung tung mà nuông chiều sinh hư, làm trái với lòng, chuyện thiên lôi đánh xuống này, vẫn tránh làm thì tốt hơn.”
“Trương Tiểu Quần, bà đủ chưa?!” Tề Tuệ Phân thật sự không chịu nổi Trương Tiểu Quần chê cười, cũng không quản trên người mình chảy thân phận phu nhân nhà giàu có quyền thế đoan trang hiền thục của xã hội thượng lưu, giọng cực lớn nói, “Không phải chỉ khiến Ngôn Hân Đồng sinh non sao, bà cần tiến hành công kích người thân sao?! Bà hùng hổ gây sự như vậy, bà rốt cuộc có mục đích gì! Tôi cho bà biết Trương Tiểu Quần, nói thẳng ra, hiện giờ Ngôn Hân Đồng đã gả cho Cố Tử Hàn chính là người của nhà họ Cố chúng tôi, chuyện của con bé, hiện giờ không tới lượt bà nhúng tay!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.