Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 38: Chương 10.4
Ân Ngận Trạch
19/12/2017
Tròng mắt của Cố Tử
Hàn căng thẳng, một tay túm lấy Cố Minh Lý, đánh một cái vào mông của
cậu ta, cái tét mông này vang dội vô cùng, “Con nói hỗn cái gì đó!”
Cố Minh Lý bị đánh trước mặt cả nhà, nên càng khóc dữ dội hơn, thậm chí còn nằm bò ra đất ăn vạ khóc om sòm lên, đúng là không có giáo dục vẫn là không có giáo dục.
Cố Tử Hàn giận lại đánh cậu ta thêm mấy cái.
Cố Minh Lý vừa khóc vừa hét lớn lên, “Ba đánh con chết đi, đánh cho con chết luôn đi . . .”
Cố Tử Hàn tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Ngôn Hân Đồng thấy thế, nhất là thấy con trai mình như vậy, trong lòng cũng đau xót, vội vàng lôi kéo Cố Tử Hàn, “Anh đừng đánh thằng bé nữa, nó vẫn còn nhỏ . . .”
“Còn nhỏ, còn nhỏ như vậy mà đã thành cái dạng gì rồi! Lớn thêm một chút nữa, có phải sẽ lật trời luôn không!” Cố Tử Hàn lạnh lùng quát lên.
Ngôn Hân Đồng che chở Cố Minh Lý, “Em sẽ dạy dỗ lại thằng bé . . .”
“Đủ rồi!” Thật ra thì Cố Diệu Kỳ không nhìn nổi nữa.
Cái nhà này, không yên ổn được lấy một ngày.
Cố Tử Hàn và Ngôn Hân Đồng cùng yên lặng lại, nhìn Cố Diệu Kỳ.
“Ngày mai hãy đưa Cố Minh Lý tới nước Mỹ đi.” Dien_dan l3_quy1don^. Cố Diệu Kỳ gằn từng tiếng.
“Cái gì? !” Ngôn Hân Đồng không thể tin được nhìn ông.
“Con không thể dạy dỗ được, thì ba sẽ để cho người khác dạy dỗ giúp con. Nước Mỹ có một cơ cấu giáo dục đặc biệt dành cho người Hoa, ba có một người bạn đang phụ trách ở đó, ngày mai ba sẽ liên lạc với ông ấy, rồi đưa Minh Lý ra nước ngoài bằng tốc độ nhanh nhất.” Cố Diệu Kỳ nói rất nghiêm túc không giống như đang nói đùa.
“Ba, Minh Lý còn nhỏ, nhỏ như vậy đã đưa ra nước ngoài, ngay cả mặc quần áo thằng bé còn chưa tự mình mặc được, cũng không biết tự mình ăn cơm nữa. Chờ lớn thêm một chút nữa hãy đưa ra nước ngoài đi ạ, ba không cần đưa Minh Lý đi bây giờ . . .” Ngôn Hân Đồng vội vàng nói.
Đưa Cố Minh Lý đi ra nước ngoài, chuyện này không phải là đang cứng rắn ép buộc tách hai mẹ con bọn họ ra hay sao.
Cô làm sao chịu được?
“Cũng bởi vì còn nhỏ nên mới có cơ hội thay đổi tính tình, lớn thì sao đổi được nữa!” Cố Diệu Kỳ không cho phép thương lượng. Dien_dan l3_quy1don^.
“Ba, sau này con sẽ dạy lại Minh Lý, ba đừng đưa thằng bé đi ra nước ngoài, nó vừa mới xin lỗi với Minh Lộ rồi, sau này nó sẽ sửa, Minh Lý, mau lại đây nhận lỗi với ông nội đi . . .” Ngôn Hân Đồng vô cùng sốt ruột.
Hơn nữa theo như ý của cô ta, đem Cố Minh Lý ra nước ngoài chính là đuổi thằng bé đi.
Cô ta có thể tưởng tượng ra, sau này địa vị của cô ta và địa vị của Cố Minh Lý ở nhà họ Cố, khẳng định sẽ càng ngày càng thấp đi . . .
Cố Minh Lý căn bản không nghe thấy mẹ của cậu ta nói gì, cả người vẫn còn nằm ở dưới đất, sống chết không chịu đứng lên.
Sắc mặt của Cố Diệu Kỳ đen lại, “Bây giờ trong cái nhà này, lời nói của tôi cũng không được coi ra gì nữa sao? !”
“Không phải như vậy, ba, con chỉ nói là . . .”
“Đừng nói nữa . . . Nghe lời ba đi.” Cố Tử Hàn tiếp lời.
Ngôn Hân Đồng không thể tin được nhìn Cố Tử Hàn.
“Nghe theo sắp xếp của ba đi, tính tình của Cố Minh Lý như vậy, nên cho tự mình đi rèn luyện một chút.” Cố Tử Hàn gằn từng câu từng chữ.
“Tử Hàn . . .” Ngôn Hân Đồng còn muốn phản bác cái gì nữa.
“Cứ như vậy đi.” Tròng mắt của Cố Tử Hàn cũng trầm xuống.
Ngôn Hân Đồng hung hăng cắn môi.
Một giây kia, cả người đè nén cơn tức giận không nói ra được.
Tất cả những chuyện này . . .
Cô ta quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn đang ngồi ở trên ghế salon, ánh mắt lạnh lùng nhìn chuyện cười của một nhà bọn họ . . .
Tất cả những chuyện này, đều do một tay của Kiều Tịch Hoàn bày ra!
Đều là do cô ta! Cô ta nhất định phải bị trả lại gấp bội!
. . . . . .
Phòng khách biệt thự nhà họ Cố.
Mọi người dần dần tản đi.
Biệt thự khôi phục lại sự yên tĩnh.
Kiều Tịch Hoàn đưa Cố Minh Lộ trở về căn phòng của Cố Minh Lộ, rửa mặt giúp bé rồi đưa bé lên giường nằm.
Cố Minh Lộ nhìn Kiều Tịch Hoàn hỏi, “Minh Lý đi nước Mỹ, có phải sống có một mình sẽ không được tốt lắm không ạ?”
“Cái thằng nhóc này tới lúc này còn suy nghĩ cho nó sao?”
“Nó là em trai của con.” Cố Minh Lộ nói, lại có chút mất mát, “Nhưng mà nó lại không nhận một người anh là con đây.”
“Bảo bối.” Kiều Tịch Hoàn hôn một cái lên trên trán của Cố Minh Lộ, Di3n~đ@n.l3,quý.d0n “Bây giờ con còn nhỏ, không hiểu được thế giới của người lớn, nhưng mà con phải hiểu, cho dù con là một đứa trẻ hay là một người lớn, khi làm sai chuyện gì thì phải chịu trách nhiệm. Minh Lý bị đưa đi Mỹ giáo dục, chỉ là để cho nó gánh vác hậu quả sai lầm mà nó đã làm ra, chuyện này đối với nó là chuyện tốt, con không cần phải đau lòng, biết không?”
“Vâng.” Cố Minh Lộ luôn luôn nghe lời của Kiều Tịch Hoàn.
“Ngoan, nghỉ ngơi sớm một chút.” Kiều Tịch Hoàn vén lại chăn cho Cố Minh Lộ.
"Mẹ ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Kiều Tịch Hoàn tắt đèn lớn đi, để lại một chiếc đèn ngủ màu vàng nhạt ở trên tường, nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài.
Thật ra thì cô không hề nghĩ tới Cố Diệu Kỳ lại vì một chuyện nhỏ như vậy mà đưa Cố Minh Lý đi ra nước ngoài, nhưng mà cô lại không thể nghi ngờ sắp xếp như vậy đối với cô là rất tốt, ít nhất đối với Khỉ con là rất tốt, đối với Cố Minh Lý mà nói cũng tốt, nhất là bây giờ tính cách của Cố Minh Lý bá đạo như vậy, với tính tình như vậy mà không dạy dỗ thật tốt, sau này trưởng thành thiết nghĩ sẽ không chịu nổi.
Cô như có điều suy nghĩ quay trở lại phòng của Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần ngồi trên xe lăn, hình như là chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Kiều Tịch Hoàn liền vội vàng đi tới, “Trên người chỗ nào cũng bị thương hết, để tôi đỡ anh.”
Cố Tử Thần trầm mặc một chút, nhìn Kiều Tịch Hoàn thận trọng đỡ cánh tay của anh, cố gắng nâng anh lên trên giường lớn.
Hai người giằng co một lát, Cố Tử Hàn đã thuận lợi nằm lên trên giường.
Kiều Tịch Hoàn thở hổn hển, nhìn chiếc xe lăn màu đen ở bên cạnh, thật ra thì cô vẫn có chút nghi ngờ, làm thế nào mà mà xuống khỏi xe lăn, lại còn kịp thời ôm lấy Cố Minh Lộ, hơn nữa . . . Cố Minh Lộ không bị thương chút nào, Cố Tử Thần cũng không bị thương nghiêm trọng. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n
Cô nhíu mày một cái, xoay người đi vào trong phòng tắm đi tắm.
Rất nhiều chuyện liên quan tới Cố Tử Thần, cô đều không hiểu rõ.
Sau khi tắm xong từ phòng tắm bước ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần ở trên giường hình như là đã ngủ say.
Một ngày như vậy, quả thật là khiến cho người ta mệt mỏi, thật ra thì cô cũng đã vô cùng buồn ngủ rồi.
Nhưng mà. . .
Cô rón rén bò lên giường, nhẹ nhàng vén chăn lên, khiến cho nửa người dưới của Cố Tử Thần lộ ra, cô có chút khẩn trương duỗi tay về phía quần ngủ của Cố Tử Thần, cuộn lại từng chút từng chút một, cho tới khi nhìn thấy vị trí băng bó vết thương. Cô nhẹ nhàng xé miếng băng gạc ra, lộ ra một vết da thịt bị rách, tay cô khẩn trương run run, một lúc lâu sau mày nhíu chặt lại, giống như là đã quyết định, tăng sức, ngón tay hung hăng đâm vào vết thương dữ tợn kia . . .
Thật.
Không có chút phản ứng nào. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Ngay cả điều cơ bản nhất, bắp thịt cũng không có chút run rẩy nào.
Mặc kệ là người có khả năng nhịn tới cỡ nào đi nữa, thì cũng sẽ không đạt tới trình độ này đâu nhỉ.
Cho nên, Cố Tử Thần tàn tật là thật chứ không phải giả bộ? !
Cô cắn môi, trăm mối vẫn không có cách nào giải đáp.
Mặc dù lúc ấy cô có chút hoa mắt, nhưng mà rõ ràng vẫn cảm thấy, chiếc xe lăn màu đen ở cách chỗ cầu thang ít nhất là hai bước chân, nếu như Cố Tử Thần không đi hai bước, thì làm sao có thể ôm Cố Minh Lộ vào trong lòng một cách chuẩn xác như vậy . . .
“Cô đang làm cái gì ở đây vậy!” Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói trầm ổn của phái nam.
Kiều Tịch Hoàn chợt giật mình.
Giống như là kẻ trộm bị bắt gian tại giường vậy, thiếu chút nữa là cả người nhảy dựng lên, cô điều chỉnh lại hơi thở, quay sang cười hì hì với Cố Tử Thần, “Nhìn vết thương của anh một chút xem có nghiêm trọng không?”
"Nhìn đủ chưa?"
"Đủ rồi."
"Vậy còn không ngủ!" Cố Tử Thần nghiến răng nghiến lợi.
“Ngủ ngay đây!” Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Kiều Tịch Hoàn nhanh chóng băng gạc lại một lần nữa cho Cố Tử Thần, buông quần của anh xuống, rồi đắp chăn giúp cho anh, còn bản thân thì nằm nghiêm túc ở trong chăn, không nhúc nhích.
Nếu như . . .
Nếu như lúc đó Kiều Tịch Hoàn nhìn cẩn thận một chút nữa, có lẽ sẽ phát hiện ra, ngón tay để ở dưới chăn của Cố Tử Thần đang nắm chặt lại, và trên trán của anh đang túa mồ hôi ra.
Cố Minh Lý bị đánh trước mặt cả nhà, nên càng khóc dữ dội hơn, thậm chí còn nằm bò ra đất ăn vạ khóc om sòm lên, đúng là không có giáo dục vẫn là không có giáo dục.
Cố Tử Hàn giận lại đánh cậu ta thêm mấy cái.
Cố Minh Lý vừa khóc vừa hét lớn lên, “Ba đánh con chết đi, đánh cho con chết luôn đi . . .”
Cố Tử Hàn tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Ngôn Hân Đồng thấy thế, nhất là thấy con trai mình như vậy, trong lòng cũng đau xót, vội vàng lôi kéo Cố Tử Hàn, “Anh đừng đánh thằng bé nữa, nó vẫn còn nhỏ . . .”
“Còn nhỏ, còn nhỏ như vậy mà đã thành cái dạng gì rồi! Lớn thêm một chút nữa, có phải sẽ lật trời luôn không!” Cố Tử Hàn lạnh lùng quát lên.
Ngôn Hân Đồng che chở Cố Minh Lý, “Em sẽ dạy dỗ lại thằng bé . . .”
“Đủ rồi!” Thật ra thì Cố Diệu Kỳ không nhìn nổi nữa.
Cái nhà này, không yên ổn được lấy một ngày.
Cố Tử Hàn và Ngôn Hân Đồng cùng yên lặng lại, nhìn Cố Diệu Kỳ.
“Ngày mai hãy đưa Cố Minh Lý tới nước Mỹ đi.” Dien_dan l3_quy1don^. Cố Diệu Kỳ gằn từng tiếng.
“Cái gì? !” Ngôn Hân Đồng không thể tin được nhìn ông.
“Con không thể dạy dỗ được, thì ba sẽ để cho người khác dạy dỗ giúp con. Nước Mỹ có một cơ cấu giáo dục đặc biệt dành cho người Hoa, ba có một người bạn đang phụ trách ở đó, ngày mai ba sẽ liên lạc với ông ấy, rồi đưa Minh Lý ra nước ngoài bằng tốc độ nhanh nhất.” Cố Diệu Kỳ nói rất nghiêm túc không giống như đang nói đùa.
“Ba, Minh Lý còn nhỏ, nhỏ như vậy đã đưa ra nước ngoài, ngay cả mặc quần áo thằng bé còn chưa tự mình mặc được, cũng không biết tự mình ăn cơm nữa. Chờ lớn thêm một chút nữa hãy đưa ra nước ngoài đi ạ, ba không cần đưa Minh Lý đi bây giờ . . .” Ngôn Hân Đồng vội vàng nói.
Đưa Cố Minh Lý đi ra nước ngoài, chuyện này không phải là đang cứng rắn ép buộc tách hai mẹ con bọn họ ra hay sao.
Cô làm sao chịu được?
“Cũng bởi vì còn nhỏ nên mới có cơ hội thay đổi tính tình, lớn thì sao đổi được nữa!” Cố Diệu Kỳ không cho phép thương lượng. Dien_dan l3_quy1don^.
“Ba, sau này con sẽ dạy lại Minh Lý, ba đừng đưa thằng bé đi ra nước ngoài, nó vừa mới xin lỗi với Minh Lộ rồi, sau này nó sẽ sửa, Minh Lý, mau lại đây nhận lỗi với ông nội đi . . .” Ngôn Hân Đồng vô cùng sốt ruột.
Hơn nữa theo như ý của cô ta, đem Cố Minh Lý ra nước ngoài chính là đuổi thằng bé đi.
Cô ta có thể tưởng tượng ra, sau này địa vị của cô ta và địa vị của Cố Minh Lý ở nhà họ Cố, khẳng định sẽ càng ngày càng thấp đi . . .
Cố Minh Lý căn bản không nghe thấy mẹ của cậu ta nói gì, cả người vẫn còn nằm ở dưới đất, sống chết không chịu đứng lên.
Sắc mặt của Cố Diệu Kỳ đen lại, “Bây giờ trong cái nhà này, lời nói của tôi cũng không được coi ra gì nữa sao? !”
“Không phải như vậy, ba, con chỉ nói là . . .”
“Đừng nói nữa . . . Nghe lời ba đi.” Cố Tử Hàn tiếp lời.
Ngôn Hân Đồng không thể tin được nhìn Cố Tử Hàn.
“Nghe theo sắp xếp của ba đi, tính tình của Cố Minh Lý như vậy, nên cho tự mình đi rèn luyện một chút.” Cố Tử Hàn gằn từng câu từng chữ.
“Tử Hàn . . .” Ngôn Hân Đồng còn muốn phản bác cái gì nữa.
“Cứ như vậy đi.” Tròng mắt của Cố Tử Hàn cũng trầm xuống.
Ngôn Hân Đồng hung hăng cắn môi.
Một giây kia, cả người đè nén cơn tức giận không nói ra được.
Tất cả những chuyện này . . .
Cô ta quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn đang ngồi ở trên ghế salon, ánh mắt lạnh lùng nhìn chuyện cười của một nhà bọn họ . . .
Tất cả những chuyện này, đều do một tay của Kiều Tịch Hoàn bày ra!
Đều là do cô ta! Cô ta nhất định phải bị trả lại gấp bội!
. . . . . .
Phòng khách biệt thự nhà họ Cố.
Mọi người dần dần tản đi.
Biệt thự khôi phục lại sự yên tĩnh.
Kiều Tịch Hoàn đưa Cố Minh Lộ trở về căn phòng của Cố Minh Lộ, rửa mặt giúp bé rồi đưa bé lên giường nằm.
Cố Minh Lộ nhìn Kiều Tịch Hoàn hỏi, “Minh Lý đi nước Mỹ, có phải sống có một mình sẽ không được tốt lắm không ạ?”
“Cái thằng nhóc này tới lúc này còn suy nghĩ cho nó sao?”
“Nó là em trai của con.” Cố Minh Lộ nói, lại có chút mất mát, “Nhưng mà nó lại không nhận một người anh là con đây.”
“Bảo bối.” Kiều Tịch Hoàn hôn một cái lên trên trán của Cố Minh Lộ, Di3n~đ@n.l3,quý.d0n “Bây giờ con còn nhỏ, không hiểu được thế giới của người lớn, nhưng mà con phải hiểu, cho dù con là một đứa trẻ hay là một người lớn, khi làm sai chuyện gì thì phải chịu trách nhiệm. Minh Lý bị đưa đi Mỹ giáo dục, chỉ là để cho nó gánh vác hậu quả sai lầm mà nó đã làm ra, chuyện này đối với nó là chuyện tốt, con không cần phải đau lòng, biết không?”
“Vâng.” Cố Minh Lộ luôn luôn nghe lời của Kiều Tịch Hoàn.
“Ngoan, nghỉ ngơi sớm một chút.” Kiều Tịch Hoàn vén lại chăn cho Cố Minh Lộ.
"Mẹ ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Kiều Tịch Hoàn tắt đèn lớn đi, để lại một chiếc đèn ngủ màu vàng nhạt ở trên tường, nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài.
Thật ra thì cô không hề nghĩ tới Cố Diệu Kỳ lại vì một chuyện nhỏ như vậy mà đưa Cố Minh Lý đi ra nước ngoài, nhưng mà cô lại không thể nghi ngờ sắp xếp như vậy đối với cô là rất tốt, ít nhất đối với Khỉ con là rất tốt, đối với Cố Minh Lý mà nói cũng tốt, nhất là bây giờ tính cách của Cố Minh Lý bá đạo như vậy, với tính tình như vậy mà không dạy dỗ thật tốt, sau này trưởng thành thiết nghĩ sẽ không chịu nổi.
Cô như có điều suy nghĩ quay trở lại phòng của Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần ngồi trên xe lăn, hình như là chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Kiều Tịch Hoàn liền vội vàng đi tới, “Trên người chỗ nào cũng bị thương hết, để tôi đỡ anh.”
Cố Tử Thần trầm mặc một chút, nhìn Kiều Tịch Hoàn thận trọng đỡ cánh tay của anh, cố gắng nâng anh lên trên giường lớn.
Hai người giằng co một lát, Cố Tử Hàn đã thuận lợi nằm lên trên giường.
Kiều Tịch Hoàn thở hổn hển, nhìn chiếc xe lăn màu đen ở bên cạnh, thật ra thì cô vẫn có chút nghi ngờ, làm thế nào mà mà xuống khỏi xe lăn, lại còn kịp thời ôm lấy Cố Minh Lộ, hơn nữa . . . Cố Minh Lộ không bị thương chút nào, Cố Tử Thần cũng không bị thương nghiêm trọng. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n
Cô nhíu mày một cái, xoay người đi vào trong phòng tắm đi tắm.
Rất nhiều chuyện liên quan tới Cố Tử Thần, cô đều không hiểu rõ.
Sau khi tắm xong từ phòng tắm bước ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần ở trên giường hình như là đã ngủ say.
Một ngày như vậy, quả thật là khiến cho người ta mệt mỏi, thật ra thì cô cũng đã vô cùng buồn ngủ rồi.
Nhưng mà. . .
Cô rón rén bò lên giường, nhẹ nhàng vén chăn lên, khiến cho nửa người dưới của Cố Tử Thần lộ ra, cô có chút khẩn trương duỗi tay về phía quần ngủ của Cố Tử Thần, cuộn lại từng chút từng chút một, cho tới khi nhìn thấy vị trí băng bó vết thương. Cô nhẹ nhàng xé miếng băng gạc ra, lộ ra một vết da thịt bị rách, tay cô khẩn trương run run, một lúc lâu sau mày nhíu chặt lại, giống như là đã quyết định, tăng sức, ngón tay hung hăng đâm vào vết thương dữ tợn kia . . .
Thật.
Không có chút phản ứng nào. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Ngay cả điều cơ bản nhất, bắp thịt cũng không có chút run rẩy nào.
Mặc kệ là người có khả năng nhịn tới cỡ nào đi nữa, thì cũng sẽ không đạt tới trình độ này đâu nhỉ.
Cho nên, Cố Tử Thần tàn tật là thật chứ không phải giả bộ? !
Cô cắn môi, trăm mối vẫn không có cách nào giải đáp.
Mặc dù lúc ấy cô có chút hoa mắt, nhưng mà rõ ràng vẫn cảm thấy, chiếc xe lăn màu đen ở cách chỗ cầu thang ít nhất là hai bước chân, nếu như Cố Tử Thần không đi hai bước, thì làm sao có thể ôm Cố Minh Lộ vào trong lòng một cách chuẩn xác như vậy . . .
“Cô đang làm cái gì ở đây vậy!” Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói trầm ổn của phái nam.
Kiều Tịch Hoàn chợt giật mình.
Giống như là kẻ trộm bị bắt gian tại giường vậy, thiếu chút nữa là cả người nhảy dựng lên, cô điều chỉnh lại hơi thở, quay sang cười hì hì với Cố Tử Thần, “Nhìn vết thương của anh một chút xem có nghiêm trọng không?”
"Nhìn đủ chưa?"
"Đủ rồi."
"Vậy còn không ngủ!" Cố Tử Thần nghiến răng nghiến lợi.
“Ngủ ngay đây!” Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Kiều Tịch Hoàn nhanh chóng băng gạc lại một lần nữa cho Cố Tử Thần, buông quần của anh xuống, rồi đắp chăn giúp cho anh, còn bản thân thì nằm nghiêm túc ở trong chăn, không nhúc nhích.
Nếu như . . .
Nếu như lúc đó Kiều Tịch Hoàn nhìn cẩn thận một chút nữa, có lẽ sẽ phát hiện ra, ngón tay để ở dưới chăn của Cố Tử Thần đang nắm chặt lại, và trên trán của anh đang túa mồ hôi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.