Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 46: Chương 13.2

Ân Ngận Trạch

04/01/2018

“Tử Hàn, vào lúc này cậu vẫn có thể suy tính nhiều như vậy, tôi cũng không thể không nói cậu quả thật đủ tỉ mỉ. Nhưng mà người làm chuyện lớn, liền đừng giữ lễ tiết với mấy chuyện nhỏ như hạt vè vừng tỏi trên da, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của đại cục, thế sẽ chỉ được không bù nổi mất. Một điểm này, Kiều Tịch Hoàn có có khí phách hơn cậu.” Cố Diệu Kỳ nói rất khẳng định.

Cả người Cố Tử Hàn đè nén lửa giận không nói được, cũng chỉ gật đầu với Cố Diệu Kỳ nói, “Dạ, về sau tôi sẽ từ từ loại bỏ tính tình không tốt lắm này.”

“Những chuyện này từ từ đi. Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là bảo đảm ký hợp đồng với tập đoàn Áo Phỉ.” Cố Diệu Kỳ nói, “Bây giờ tôi bố trí như thế nào, Kiều Tịch Hoàn hiện giờ ở lại Thượng Hải giải quyết chuyện của chính cô, lúc này nơi đầu sóng ngọn gió cô không thể buông tay mặc kệ ra nước ngoài, bị truyền thông chộp được, còn tưởng rằng Cố thị chúng ta chỉ biết trốn tránh vấn đề, tự nhiên sẽ bất lợi với Cố thị. Mà Cố Tử Hàn, vào lúc này cậu thay thế Kiều Tịch Hoàn đi tìm tập đoàn Áo Phỉ nói chuyện hợp tác, phương án hợp tác Kiều Tịch Hoàn đã xác định rất nhiều lần với tôi, không có gì bất ngờ xảy ra, hợp đồng này tất nhiên là hạng mục thành công, Tử Hàn, cậu đừng khiến tôi thất vọng.”

Quyết định của Cố Diệu Kỳ đã vô cùng rõ ràng.

Cố Tử Hàn mím môi, một khắc kia cánh môi giống như mím ra một đường cong cứng ngắc.

Vào giờ phút này, mặc dù nhìn mặt Cố Diệu Kỳ có vẻ ôn hòa, nhưng nếu như anh từ chối nữa, nói thêm một chữ nữa, tuyệt đối sẽ đụng chạm đến ranh giới cuối cùng của Cố Diệu Kỳ, đó mới thật là được không bù mất.

Anh hung hăng liếc nhìn Kiều Tịch Hoàn đang ngồi vắt chéo ở bên cạnh anh tỏ vẻ việc không liên quan đến mình, một khắc kia thật sự có một cảm giác muốn xé cô ta ra, nhưng cuối cùng Cố Tử Hàn là một người đàn ông rất kiên định, đến giờ phút này trên mặt anh vẫn còn xuất hiện nụ cười không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, nói, “Nếu cha đã nói như vậy, con cũng chỉ có thể gánh nặng đường xa *. Hơn nữa Kiều Tịch Hoàn còn là chị dâu của con, chúng ta là người một nhà, con tự nhiên nên đứng ra vào lúc này, gánh chịu trách nhiệm công ty và gia đình. Cha hãy yên tâm đi.”

(*) gánh nặng đường xa: ví với trường kỳ gánh vác trách nhiệm trọng đại

“Con có thể nghĩ như vậy, cha đã rất được an ủi.” Cố Diệu Kỳ đứng lên, vỗ vỗ bả vai Cố Tử Hàn, hình như đang khích lệ, “Thời điểm trước kia anh cả con chia sẻ giúp cha khắp nơi, từ sau khi nó xảy ra chuyện, vẫn là con ở bên cạnh cha giúp cha làm việc, nhiều năm như vậy, cha nhìn con lớn lên và phát triển từng chút một, cũng càng ngày càng có phong độ năm đó của anh cả con, làm rất tốt, Cố thị về sau, sớm muộn gì cũng là đời sau các con.”

Cố Diệu Kỳ nói câu này rất nghệ thuật.

Sớm muộn gì đều là “Đời sau” các con, đời sau của ai?

Còn phải nhìn biểu hiện của Cố Tử Hàn này.

Cố Tử Hàn vội vàng gật đầu,”Có thể thay thế anh cả chia sẻ vì cha chính là mục tiêu tiến tới của con, con sẽ tiếp tục cố gắng.”

“Con đã làm được rất tốt, về sau cũng không cần khiến cha thất vọng.” Cố Diệu Kỳ khẳng định mà khích lệ.

“Vâng.”

Cố Diệu Kỳ gật đầu một cái, “Chuyện cứ quyết định như vậy, Tử Hàn con lập tức kêu bộ phận tổng hợp đặt xong vé máy bay cho con, yêu cầu của cha là, trong vòng hôm nay phải tới nước Anh, cha không hy vọng dây dưa kéo dài thời gian, đêm dài lắm mộng.”

“Vâng.” Cố Tử Hàn gật đầu.

“Kiều Tịch Hoàn, chuyện phương án hợp tác Tử Hàn sẽ đón nhận lấy thay con, sau này con phải xử lý tốt chuyện riêng của con, tạm thời trước không cần đến Cố thị làm, chờ con giải quyết xong rồi, bên công ty quyết định con quay lại.” Cố Diệu Kỳ gọn gàng dứt khoát, “Con phải biết, không phải bất cứ lúc nào, đều dựa vào quan hệ thì có thể sinh tồn được, tất cả đều phải xem năng lực của chính con.”

“Con biết rõ, cám ơn cha.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Cô đã sớm nghĩ tới, xảy ra chuyện như vậy, Cố Diệu Kỳ chắc chắn không để cho cô tiếp tục đi làm, cho dù cô đi nước Anh bàn xong chuyện hợp đồng, sau khi trở về nước sẽ tuyệt đối bị tạm dừng chức vụ, mà khi đó nếu để cho cô trở lại xử lý sự việc hiện giờ, cô nghĩ đã bị hai mẹ con Dụ Tĩnh vụng trộm náo loạn đến mức độ không thể ngăn cản, xử lý khó hơn hiện giờ gấp trăm lần. Cho nên giờ phút này, cô cầm nắm chặt thời gian, đao lớn chém loạn, một chút kéo dài cũng được.

Hơn nữa, trước kia từ rất sớm cô đã muốn cho Cố Tử Hàn một lần dạy dỗ tử tế, ở lại Cố thị trong thời gian bao lâu, Cố Tử Hàn đã vụng trộm làm bao nhiêu cử động, cô không phải là người nhân từ nương tay với kẻ địch, cô chính là muốn cho Cố Tử Hàn hiểu, trêu chọc đến cô, hay là... Tự chui đầu vào rọ.

Hai người Cố Tử Hàn và Kiều Tịch Hoàn cùng đi ra khỏi phòng làm việc của Cố Diệu Kỳ.

Hai người vừa đi ra, sắc mặt đã thay đổi.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn cười đến rất rực rỡ, không giống như người đang xảy ra chuyện, cười đến một cách hồn nhiên, rất thành thật nói, “Tử Hàn, lần này làm phiền cậu, bằng không tôi khẳng định không có tâm tư bàn chuyện hợp đồng, nhất định sẽ thất bại, đến lúc đó không biết cha sẽ đối xử với tôi như thế nào, may mà có cậu.”



“Kiều Tịch Hoàn, cô việc gì phải giả bộ trước mặt tôi như vậy, tôi không ăn chút trò vặt này của cô.” Cả người Cố Tử Hàn đã cực kỳ khó chịu.

Đón lấy hạng mục này, rõ ràng chính là cảm giác mình tự đào hầm cho mình.

“Mặc dù nói không biết tại sao cậu lại oán hận tôi như vậy, nhưng mà... Tôi không thể không nói, thật ra thì hạng mục này vô cùng dễ đàm phán, ưu đãi chúng ta đưa ra và chỗ có thể được lợi sau khi hợp tác, đều là mức độ mà các công ty khác không có khả năng nghĩ đến cũng không thể nào đạt đến, tôi sẽ giải thích qua tình huống của các công ty cạnh tranh khác, phần thẳng của chúng ta đạt 90%, tôi nghĩ phải lấy 10% tỷ lệ thất bại, theo năng lực của tổng giám đốc, tuyệt đối sẽ không sai lầm.” Kiều Tịch Hoàn nói rất thẳng thừng.

Cũng rất châm chọc.

Cố Tử Hàn càng nghe thì sắc mặt càng khó nhìn.

Đúng, mấy đối thủ cạnh tranh kia đúng là không chịu nổi một kích về hạng mục này của bọn họ.

Nhưng mà Tề Lăng Phong đã mang theo phương án của bọn họ đi nước Anh trước một bước.

Anh siết chặt ngón tay, cả người tản ra hơi thở rét lạnh.

“Tổng giám đốc, chúc anh nhiều may mắn.” Kiều Tịch Hoàn rời đi trước.

Cố Tử Hàn nhìn theo bóng lưng của cô, xoay người đi thẳng vào phòng làm việc.

Anh cầm điện thoại lên, gọi thẳng cho Tề Lăng Phong.

Thời khắc mấu chốt này, cũng chỉ muốn để cho Tề Lăng Phong dừng tay.

Nhưng mà Tề Lăng Phong này...

Anh hoàn toàn không hề nắm chắc!

...

Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng làm việc, ngồi trên ghế làm việc của mình, hình như còn nhàn nhã tự đắc.

Milk vẫn đi theo Kiều Tịch Hoàn, biết hạng mục này đã chuyển tới trong tay tổng giám đốc, thật sự hơi không cam lòng, rõ ràng là bọn họ bỏ ra rất nhiều tâm tư với hợp đồng này, về mỗi một chi tiết nhỏ, mỗi một điểm lợi nhuận, từng mắt xích có thể thương lượng đều trải qua cân nhắc liên tục, trải qua nhiều lần sửa đổi, mới hoàn thành hoàn mỹ một bộ phương án hợp tác, đến bây giờ, thành vật trong túi người khác, cuối cùng vẫn cảm thấy không đáng giá vì quản lý Kiều, khó chịu mở miệng nói, “Quản lý Kiều, chị đều không cảm thấy không thoải mái sao? Chúng ta tốn nhiều tâm tư như vậy, bây giờ bị người khác ngồi mát ăn bát vàng.”

“Chị vẫn cho rằng em là người không có nhân tính với người khác phái. Lúc nào thì biến thành lý tính như vậy rồi?” Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên cười, không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì.

Milk không hiểu nhìn Kiều Tịch Hoàn, chuyện này có liên quan gì đến cô?

“Không phải em vẫn luôn cảm thấy Cố Tử Hàn là nam thần của em sao? Hiện giờ nam thần cầm phương án của chúng ta đi diễu võ giương oai, không phải em nên cao hứng sao?” Hình như Kiều Tịch Hoàn vẫn còn nói giỡn với cô ấy.

Milk hơi ngượng ngùng nói, “Đó là khi không đụng chạm đến lợi ích thì là nam thần, khi đụng chạm đến lợi ích, chính là nam thần bệnh thần kinh!”

“Ha ha!” Kiều Tịch Hoàn nhịn cười không được, cười đến rực rỡ, “Quả nhiên là người chị nhìn trúng, quả thật rất hợp khẩu vị của chị.”

Milk cũng phụ họa cười cười, lại đột nhiên nghĩ đến, “Quản lý Kiều, chị thật sự không thèm để ý bị người ta chiếm đoạt như vậy?”

“Em xem chị là hạng người như thế sao?”

Milk lắc đầu.



“Cho nên nói, chị có thể dễ dàng buông tay như vậy, nhất định chị có đạo lý của chị. Em còn trẻ, rất nhiều chuyện không hiểu cũng không cần suy nghĩ, làm rất tốt theo cách thức của chị là được rồi.” Kiều Tịch Hoàn không muốn giải thích quá nhiều.

Milk chu mỏ, mặc dù cô quả thật không thể làm như quản lý Kiều, nhưng về số tuổi cô cũng không nhỏ hơn quản lý Kiều, quản lý Kiều hai mươi lăm tuổi, năm nay cô cũng hai mươi lăm tuổi, mỗi lần đều cảm thấy, quản lý Kiều đều có được thành thục không phù hợp với tuổi tác của chị ấy.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Milk ra cửa, trong mắt đảo một cái.

Lần này Cố Tử Hàn đào hầm cho mình, đó hoàn toàn là do anh ta tự tìm.

Nếu như đối tượng hợp tác không phải là Tề Lăng Phong, có lẽ cô chủ động giao phương án hợp tác ra như vậy chính là cô tự tìm tội, tự vỗ bạt tai. Nhưng khi người kia là Tề Lăng Phong, tất cả sẽ phát triển theo ý nguyện của cô.

Tề Lăng Phong nhiều tâm tư như vậy, người coi trọng lợi ích lại không để ý đến tình cảm như vậy, khẳng định không thể nào để cho khối thịt béo lớn như thế cứ như vậy biến mất trước mặt mình, hơn nữa vào dự án hợp tác với tập đoàn James lần trước, Kiều Tịch Hoàn cố ý khích bác ly gián, lần này mặc dù Tề Lăng Phong chọn hợp tác với Cố Tử Hàn, cũng nhất định có khúc mắc, thừa cơ hội này, anh ta tuyệt đối sẽ trả thù lại, cho nên, Cố Tử Hàn muốn khuyên Tề Lăng Phong buông tha hợp đồng này, quả thật là người si nói mộng, ý nghĩ kỳ lạ.

Hơn nữa theo ý cô, bàn về năng lực và thủ đoạn, Cố Tử Hàn thua kém Tề Lăng Phong nhiều chỗ lắm.

Cho nên hợp đồng này, kết quả cuối cùng chính là, Cố thị thua hoàn toàn.

Nghĩ tới đây, Kiều Tịch Hoàn không nhịn được nhếch môi nở nụ cười.

Kéo một đệm lưng tới cho mình, cô cũng không phải muốn đồng quy vu tận *, bây giờ cô cũng muốn để cho mình, hưởng mùi vị đạp lên thi thể của người khác.

(*) đồng quy vu tận: cùng đến chỗ chết

Chính là... Dụ Tĩnh, Dụ Lạc Vi!

Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta tiếp nhận mối hận cũ!

Trước kia tới trêu chọc Kiều Tịch Hoàn, lấy chuyện cũ vốn không thể quay đầu kia có thể coi như không có chuyện gì mà xóa bỏ, dù sao cô không trải qua những chuyện của thân thể này, bây giờ cô cũng không có thời gian đi trả thù cho chủ nhân của thân thể này, vốn tưởng rằng chính là nước sông không phạm nước giếng, mọi người bình an vô sự.

Nhưng mà...

Rất tốt.

Rốt cuộc các người đã chạm đến ranh giới cuối cùng của tôi.

Hiện giờ chúng ta liền nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt, tính tử tế!

Để cho mấy người biết, Kiều Tịch Hoàn bây giờ, đã sớm thay da đổi thịt!

Trong mắt đột nhiên sâu hơn, chuông điện thoại di động vang lên.

Cô nhìn hiển thị gọi tới, mím mím môi nhận.

“Kiều Tịch Hoàn, hợp đồng bây giờ bị Cố Tử Hàn nhận lấy, tất cả việc chúng ta làm đều thành uổng phí, cô quả nhiên không có vận số như Cố Tử Hàn, tôi và cô hợp tác, hoàn toàn thành cái rắm.” Bên kia truyền đến giọng nói hơi không thoải mái của Diệp Mị.

“Tôi không cảm thấy như thế.” Kiều Tịch Hoàn nói.

“Lúc này cô còn không nhận thua. Tôi đưa cho Tề Lăng Phong phần giả hợp đồng kia, là vũ khí có lợi nhất của Cố Tử Hàn bây giờ, sớm biết, tôi đã không đợi cô, mang một phần thật tới đưa cho anh ta, vốn tưởng rằng có thể mượn địa vị hiện tại của cô ở nhà họ Cố hoàn thành mục đích của mình, xem ra, tôi đúng là đánh giá cao cô.” Giọng của Diệp Mị cũng rất không tốt, hình như đúng là hết sức thất vọng về Kiều Tịch Hoàn, “Về sau tôi nghĩ chúng ta sẽ không còn hợp tác.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook