Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 186: Chương 52.2
Ân Ngận Trạch
10/11/2018
Milk tự nhiên đuổi
theo bước chân của cô, nói, “Hôm nay công ty không có sắp xếp đặc biệt,
hôm nay quản lý Kiều có kế hoạch khác không?”
“Tạm thời không có.” Kiều Tịch Hoàn mở máy vi tính ra.
Milk gật đầu, “Vẫn làm cho chị một tách cà phê?”
“Cám ơn.”
Milk chuẩn bị rời đi.
“Đúng rồi.” Kiều Tịch Hoàn nhìn Milk, nói, “Hôm nay Dụ Lạc Vi có thay đổi gì không?”
“Giống như không có. Chỉ có điều người của công ty bàn luận ầm ĩ về cô ta, dường như có chút ý kiến.” Milk nói, “Nhưng mà Dụ Lạc Vi giống như không hề quan tâm, bây giờ đang làm phương án, nghe nói nửa giờ sau muốn người trong bộ phận hạng mục đi họp.”
“Ừ.” Kiều Tịch Hoàn gật dầu, “Chú ý quan sát từng cử động của Dụ Lạc Vi.”
“Được.” Milk liền vội vàng gật đầu.
“Đi ra ngoài đi.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Vâng.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của Milk, đảo mắt nhìn màn hình máy vi tính của mình, sau đó bắt đầu làm việc.
Kể từ sau khi giao hạng mục này cho Dụ Lạc Vi, cô có rất nhiều chuyện cần phải làm.
Cô khép hờ mắt, để cho mình nhanh chóng tập trung vào trong công việc.
Rất lâu đều cảm thấy, chỉ có khi đang làm việc, như vậy mới có thể nhanh chóng để cho mình quên đi rất nhiều, chuyện lộn xộn ngổn ngang.
Kiều Tịch Hoàn vẫn gõ bàn phím, Milk đã pha xong cà phê cho cô, để xuống, lặng lẽ rời đi, Kiều Tịch Hoàn ngẫu nhiên cau mày, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, trầm mặc một lúc, lại bắt đầu gõ bàn phím, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, rất nghiêm túc.
Liên tục đến mười một giờ sáng, cửa phòng bị người gõ vang.
Ánh mắt của Kiều Tịch Hoàn cũng không buông xuống, mở miệng nói, “Đi vào.”
Milk vội vã đi tới, “Quản lý Kiều, vừa mới nhận được tin tức mới nhất từ chủ tịch, hạng mục này trước thời hạn mười ngày, nói cách khác, đấu thầu cuối cùng của hạng mục này, chỉ còn lại năm ngày.”
“Tại sao lại đột nhiên thay đổi thời gian?” Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày.
“Em cũng không biết, mới vừa rồi thư ký của chủ tịch tự mình xuống nói với em, nói để cho em nhắc nhở chị, phải tăng giờ làm việc làm xong phương án.” Milk nói.
Kiều Tịch Hoàn cau mày.
Kiếp trước mình tung hoành một thời gian dài trên thương trường như vậy, chưa bao giờ gặp chuyện như thế, đặc biệt là từ thị chính thông báo ra ngoài, đột nhiên sửa đổi, làm cho người ta quả thật cảm thấy kinh ngạc.
Cô cũng không cảm thấy chuyện này chỉ là trùng hợp mà thôi.
“Quản lý Kiều, làm như thế nào? Em mới vừa hỏi Dụ Lạc Vi, hạng mục phương án vừa mới bắt đầu, rất nhiều chi tiết còn chưa hoàn thiện.”
“Em kêu Dụ Lạc Vi đi vào.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng, thoạt nhìn rất tỉnh táo.
“Vâng.”
Milk vội vàng chạy đi.
Dụ Lạc Vi đẩy cửa phòng đi vào, khóe miệng vẫn treo nụ cười ngọt ngào như cũ, “Chị, nghe nói thời gian hạng mục thu hẹp lại rồi.”
“Ừ, cho nên hạng mục này phải tăng nhanh tiến độ, tôi mặc kệ cô dùng biện pháp gì, nội trong ngày hôm nay phải cho ra bước đầu phương án cho tôi.”
“Hôm nay sao?” Dụ Lạc Vi cau mày.
“Hôm nay.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, “Nếu không, cô cảm thấy còn có thời gian khác để đi giày vò? Sáng sớm ngày mai chúng ta thông qua phương án, nếu không thành vấn đề tôi liền đi tìm gặp chủ tịch, tiếp theo phương án tiêu thụ và bản vẽ thi công phải trong hai ngày đặt trước mặt tôi, trên thời gian, một giây đồng hồ cũng không kéo dài được.”
Dụ Lạc Vi nhìn Kiều Tịch Hoàn, một hồi lâu, “Được.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ cô ta.
Dụ Lạc Vi không có kinh nghiệm làm việc, thật ra thì cô cũng không cảm thấy cô ta có thể nhận chức vụ quản lý hạng mục này, nhưng có lúc vì dẫn rắn ra khỏi hang, đành phải, lớn mật một lần.
“Đi ra ngoài đi.”
“Vâng.” Dụ Lạc Vi gật đầu.
Cô đi ra ngoài.
Hôm nay ra bước đầu của phương án?
Cô cắn môi, tròng mắt đảo một cái, khóe miệng cười một tiếng ác độc
Đừng tưởng rằng như vậy thì có thể gây khó khăn cho cô.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Dụ Lạc Vi, lúc này, Dụ Lạc Vi không thể nào không giở thủ đoạn.
Cô cầm điện thoại lên, gọi.
“A lô.”
“Cố Tử Tuấn.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, “Chuyện ngày hôm qua nói với cậu, hôm nay cậu đừng quên.”
“Biết rồi, dài dòng.”
Sau đó, bên kia cúp điện thoại.
Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn sâu thêm.
Khóe miệng, khẽ mím lại.
Thời gian một tuần lễ hoàn thiện phương án, sau đó đấu thầu.
Không chỉ lòng tin của cô chưa đủ, cô nghĩ trừ Cố thị ra các công ty đấu thầu khác, cũng tuyệt đối sẽ như thế.
Dĩ nhiên, cũng không loại trừ có vài người, cố ý dùng phương thức như vậy, khiến sức cạnh tranh vốn chưa đủ ở hoàn cảnh xấu, dưới tình huống thời gian cấp bách, biến thành ưu thế, nói ví dụ như, phương án vốn không có sức cạnh tranh, nhưng dưới tình huống thời gian của mọi người eo hẹp, phương án không đủ hoàn thiện, cũng sẽ trở mình một cái. dfienddn lieqiudoon
Nghĩ như vậy, cô đột nhiên cầm điện thoại lên, ấn số.
Bên kia vang lên hai tiếng, một giong nói quen thuộc hơi nhạo báng, “Rất khó có được, cô lại chủ động gọi điện thoại cho tôi.”
Kiều Tịch Hoàn nhướng mày, “Tề Lăng Phong, tôi và anh nói chuyện chính.”
“Tôi cũng chưa nói em tới nói chuyện yêu đương với tôi.” Giọng Tề Lăng Phong mang theo buồn cười.
Kiều Tịch Hoàn siết ngón tay, cố hết sức để cho mình khống chế cảm xúc, “Anh nhận được thông báo chưa? Thông báo về đấu thầu trước mười ngày.”
“Dĩ nhiên, tôi cũng không cảm thấy tin tức của tôi không thể nhanh nhẹn hơn em.”
“Cho nên tôi nghĩ anh cũng không thể ngốc hơn tôi, tôi có thể nghĩ đến, anh chắc cũng có thể nghĩ đến.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Ví dụ như?” Tề Lăng Phong nhướng mày.
“Ví dụ như, có người cố ý cản trở từ bên trong.”
“Sau đó thì sao?” Tề Lăng Phong giống như cũng có hứng thú nghe cô nói chuyện.
“Tề Lăng Phong, tôi cũng không cảm thấy người cản trở từ bên trong sẽ là anh, bởi vì ưu thế cạnh tranh của anh rõ ràng, sẽ không đùa bỡn chiêu ngầm không hề có chỗ tốt cho mình này.” Kiều Tịch Hoàn khống chế lửa giận, cố hế sức để cho mình nói chuyện bình tĩnh.
“Lần đầu tiên nhận được tán thành của em, tôi cảm thấy thật vui mừng.” Bên kia, vẫn là âm thanh cà lơ phất phơ.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, không nói lời nào.
“Em muốn tôi làm gì?” Tề Lăng Phong không chút để ý hỏi, “Làm người cạnh tranh với nhau, em cảm thấy tôi có thể làm cái gì vì em?”
“Lần này chúng ta liên hợp cùng nhau, đưa ra thỉnh cầu với thị chính, về chuyện cho thời gian thư thả chút.” Kiều Tịch Hoàn gọn gàng dứt khoát.
“Tôi có chỗ tốt gì?” Tề Lăng Phong nói.
“Tề Lăng Phong, đây đều là chỗ tốt đối với tất cả chúng ta, tôi không cảm thấy bây giờ anh đã có một phương án vô cùng hoàn mỹ.” Kiều Tịch Hoàn hơi tức giận bừng bừng.
“Em đoán đúng rồi, phương án hiện giờ của tôi quả thật còn chưa đủ hoàn thiện, hơn nữa tôi đúng là sắp xếp tiến độ theo thời gian mười lăm ngày, chỉ có điều Kiều Tịch Hoàn, nếu như động tác của em nhanh hơn trước một bước, dĩ nhiên tôi không thể không thừa nhận, trình độ nắm sự việc trong tay và mức độ nhạy cảm của em, nhưng lần này, em tới tìm tôi trước, có phải nên lấy ra thành ý của em không” Tề Lăng Phong hỏi cô, từng câu từng chữ.
Kiều Tịch Hoàn trầm mặc hai giây, “Cái gọi là thành ý của anh?”
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm, chỉ hai chúng ta.” Tề Lăng Phong nói.
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh hai tiếng, “Tề Lăng Phong, tôi vẫn cảm thấy trên thương trường anh là người đàn ông máu lạnh vô tình, lúc nào thích văn vẻ hoa mỹ như vậy rồi?”
“Từ khi bắt đầu biết em” Bên kia không hề mịt mờ chút nào.
“Tề Lăng Phong, anh không sợ một ngày kia sẽ như vậy mà thua trên tay tôi sao?” Kiều Tịch Hoàn hung hăng hỏi.
“Không sợ.” Tề Lăng Phong trả lời thẳng thừng, “Em còn không được.”
Trên thế giới này ngoại trừ chính anh, ai cũng không được!
Kiều Tịch Hoàn siết ngón tay, một cơn tức giận không nói được đè nén chỗ ngực, cô nói vào trong điện thoại di động, “Bảy giờ tối, khách sạn lớn Giang Hoàng.”
“Không gặp không về.”
Nói xong, cả hai cùng cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn không biết vì sao mình có cảm xúc dao đông lớn như thế với Tề Lăng Phong?!
Là đang kêu oan cho kiếp trước của mình?!
Hay là nói, vẫn còn tồn tại “Tình cảm” ăn sâu bén rễ với anh ta!
Cô cau mày, đảo mắt nhìn màn hình, nhìn nội dung văn bản bên trong, để cho mình tỉnh táo, chậm rãi tỉnh táo.
“Quản lý Kiều.” Milk gõ cửa, kèm theo giọng nói hơi băn khoăn của cô ấy.
“Đi vào, sao vậy?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
“Dụ Lạc Vi đang khóc ở trong phòng hội nghị. Ngay trước mặt tất cả các trưởng phòng thị trường, giống như bị uất ức gì đó.” Milk đẩy cửa phòng ra, vội vàng nói.
Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày.
Cô tắt máy vi tính, đứng dậy, bước đi ra ngoài.
Bên trong phòng họp rất yên tĩnh, trừ âm thanh khóc lóc rối rít ra.
Mọi người nhìn Kiều Tịch Hoàn, đều không tự chủ đứng lên.
“Xảy ra chuyện gì?” Kiều Tịch Hoàn nhìn về phía Dụ Lạc Vi.
“Chị, đều do em không tốt, vì thời gian hạng mục cấp bách, em gấp gáp để cho mọi người tối nay làm thêm giờ hoàn thành, nhưng mà…” Dụ Lạc Vi nghẹn ngào đến nói không ra được, càng khóc càng uất ức.
Kiều Tịch Hoàn nhìn về phía người ngồi phía dưới, sắc mặt trầm xuống, “Sao vậy? Cũng không thể làm thêm giờ?”
Người phía dưới yên lặng như tờ.
“Khi công ty gặp phải chuyện, mọi người chính là có thái độ như vậy, nếu mọi người găp chuyện, công ty cũng có thái độ này, mọi người nghĩ như thế nào?!” Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói, lời nói trong miệng vô cùng nghiêm nghị, khí thế mãnh liệt!
Phòng họp vẫn vô cùng yên tĩnh, hình như chỉ có tiếng khóc lóc rối rít của Dụ Lạc Vi.
Trầm mặc như vậy ít nhất hai phút.
Không khí bên trong phòng giống như cũng hít thở không thông đến làm cho người ta không chịu nổi.
Quản lý bộ phận PR dường như không nhịn được, đột nhiên mở miệng, “Quản lý Kiều, tôi đến công ty thời gian mười mấy năm, chưa từng nghĩ tới khi công ty gặp nạn thì buông tay mặc kệ, nhưng mà đối với một con nhóc con như vậy, tôi thật sự không có biện pháp phối hợp với cô ta. Chúng tôi đều là tiền bối, cô ta quơ tay múa chân với chúng tôi, từ sâu thẳm trong lòng nói, tôi rất bài xích!”
Các quản lý phòng ban khác giống như cũng không nhịn được nói, “Trương Kiều Ân không nói, mặc dù cô ấy mới vào công ty, nhưng cũng không phải người mới trong kinh doanh, bất cứ chuyện gì đều sắp xếp có tự động, nhưng Dụ Lạc Vi này, tôi thật sự không biết cô ta rốt cuộc sắp xếp cái thứ gì, từng việc sắp xếp xuống như vậy, chúng tôi đều cho rằng cô ta đùa giỡn chơi phải không? Quản lý Kiều, nếu như cô muốn cất nhắc em gái cô, tôi nghĩ có rất nhiều cơ hội, không cần gấp gáp như vậy!”
Nói ra, còn hơi châm chọc.
Rất tốt.
Những người này cuối cùng nói lời trong lòng ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trên ghế bên cạnh, không mở miệng nói một chữ.
Dụ Lạc Vi nghe trưởng bộ phận đánh giá về mình, khóc đến khổ sở hơn nói, “Tôi đã rất nỗ lực làm việc rồi, tôi biết rõ tôi là người mới có rất nhiều chuyện xử lý không thành thục được như chị Kiều Ân, nhưng mà tôi thật sự không cảm thấy sắp xếp mọi người làm thêm giờ là có lỗi, hôm nay ra phương án, tôi cũng sẽ làm thêm giờ với mọi người, tôi còn chờ hạng mục này xong, sẽ xin kinh phí cho chúng ta thư giản thoải mái một chút, tôi thật sự rất nỗ lực làm việc…”
Một trưởng phòng ban đột nhiên hừ lạnh, “Cố gắng làm việc và năng lực là vấn đề ở hai phương diện, cho dù cô cố gắng bao nhiêu, nếu như năng lực của cô chưa đủ, sẽ trì hoãn thời gian của mọi người mà thôi.”
Dụ Lạc Vi nhìn trưởng phòng trước mặt, nước mắt tí tách không ngừng rơi.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, “Đề nghị của mọi người là gì?”
“Thay thế quản lý hạng mục.” Trăm miệng một lời.
“Tạm thời không có.” Kiều Tịch Hoàn mở máy vi tính ra.
Milk gật đầu, “Vẫn làm cho chị một tách cà phê?”
“Cám ơn.”
Milk chuẩn bị rời đi.
“Đúng rồi.” Kiều Tịch Hoàn nhìn Milk, nói, “Hôm nay Dụ Lạc Vi có thay đổi gì không?”
“Giống như không có. Chỉ có điều người của công ty bàn luận ầm ĩ về cô ta, dường như có chút ý kiến.” Milk nói, “Nhưng mà Dụ Lạc Vi giống như không hề quan tâm, bây giờ đang làm phương án, nghe nói nửa giờ sau muốn người trong bộ phận hạng mục đi họp.”
“Ừ.” Kiều Tịch Hoàn gật dầu, “Chú ý quan sát từng cử động của Dụ Lạc Vi.”
“Được.” Milk liền vội vàng gật đầu.
“Đi ra ngoài đi.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Vâng.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của Milk, đảo mắt nhìn màn hình máy vi tính của mình, sau đó bắt đầu làm việc.
Kể từ sau khi giao hạng mục này cho Dụ Lạc Vi, cô có rất nhiều chuyện cần phải làm.
Cô khép hờ mắt, để cho mình nhanh chóng tập trung vào trong công việc.
Rất lâu đều cảm thấy, chỉ có khi đang làm việc, như vậy mới có thể nhanh chóng để cho mình quên đi rất nhiều, chuyện lộn xộn ngổn ngang.
Kiều Tịch Hoàn vẫn gõ bàn phím, Milk đã pha xong cà phê cho cô, để xuống, lặng lẽ rời đi, Kiều Tịch Hoàn ngẫu nhiên cau mày, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, trầm mặc một lúc, lại bắt đầu gõ bàn phím, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, rất nghiêm túc.
Liên tục đến mười một giờ sáng, cửa phòng bị người gõ vang.
Ánh mắt của Kiều Tịch Hoàn cũng không buông xuống, mở miệng nói, “Đi vào.”
Milk vội vã đi tới, “Quản lý Kiều, vừa mới nhận được tin tức mới nhất từ chủ tịch, hạng mục này trước thời hạn mười ngày, nói cách khác, đấu thầu cuối cùng của hạng mục này, chỉ còn lại năm ngày.”
“Tại sao lại đột nhiên thay đổi thời gian?” Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày.
“Em cũng không biết, mới vừa rồi thư ký của chủ tịch tự mình xuống nói với em, nói để cho em nhắc nhở chị, phải tăng giờ làm việc làm xong phương án.” Milk nói.
Kiều Tịch Hoàn cau mày.
Kiếp trước mình tung hoành một thời gian dài trên thương trường như vậy, chưa bao giờ gặp chuyện như thế, đặc biệt là từ thị chính thông báo ra ngoài, đột nhiên sửa đổi, làm cho người ta quả thật cảm thấy kinh ngạc.
Cô cũng không cảm thấy chuyện này chỉ là trùng hợp mà thôi.
“Quản lý Kiều, làm như thế nào? Em mới vừa hỏi Dụ Lạc Vi, hạng mục phương án vừa mới bắt đầu, rất nhiều chi tiết còn chưa hoàn thiện.”
“Em kêu Dụ Lạc Vi đi vào.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng, thoạt nhìn rất tỉnh táo.
“Vâng.”
Milk vội vàng chạy đi.
Dụ Lạc Vi đẩy cửa phòng đi vào, khóe miệng vẫn treo nụ cười ngọt ngào như cũ, “Chị, nghe nói thời gian hạng mục thu hẹp lại rồi.”
“Ừ, cho nên hạng mục này phải tăng nhanh tiến độ, tôi mặc kệ cô dùng biện pháp gì, nội trong ngày hôm nay phải cho ra bước đầu phương án cho tôi.”
“Hôm nay sao?” Dụ Lạc Vi cau mày.
“Hôm nay.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, “Nếu không, cô cảm thấy còn có thời gian khác để đi giày vò? Sáng sớm ngày mai chúng ta thông qua phương án, nếu không thành vấn đề tôi liền đi tìm gặp chủ tịch, tiếp theo phương án tiêu thụ và bản vẽ thi công phải trong hai ngày đặt trước mặt tôi, trên thời gian, một giây đồng hồ cũng không kéo dài được.”
Dụ Lạc Vi nhìn Kiều Tịch Hoàn, một hồi lâu, “Được.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ cô ta.
Dụ Lạc Vi không có kinh nghiệm làm việc, thật ra thì cô cũng không cảm thấy cô ta có thể nhận chức vụ quản lý hạng mục này, nhưng có lúc vì dẫn rắn ra khỏi hang, đành phải, lớn mật một lần.
“Đi ra ngoài đi.”
“Vâng.” Dụ Lạc Vi gật đầu.
Cô đi ra ngoài.
Hôm nay ra bước đầu của phương án?
Cô cắn môi, tròng mắt đảo một cái, khóe miệng cười một tiếng ác độc
Đừng tưởng rằng như vậy thì có thể gây khó khăn cho cô.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Dụ Lạc Vi, lúc này, Dụ Lạc Vi không thể nào không giở thủ đoạn.
Cô cầm điện thoại lên, gọi.
“A lô.”
“Cố Tử Tuấn.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, “Chuyện ngày hôm qua nói với cậu, hôm nay cậu đừng quên.”
“Biết rồi, dài dòng.”
Sau đó, bên kia cúp điện thoại.
Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn sâu thêm.
Khóe miệng, khẽ mím lại.
Thời gian một tuần lễ hoàn thiện phương án, sau đó đấu thầu.
Không chỉ lòng tin của cô chưa đủ, cô nghĩ trừ Cố thị ra các công ty đấu thầu khác, cũng tuyệt đối sẽ như thế.
Dĩ nhiên, cũng không loại trừ có vài người, cố ý dùng phương thức như vậy, khiến sức cạnh tranh vốn chưa đủ ở hoàn cảnh xấu, dưới tình huống thời gian cấp bách, biến thành ưu thế, nói ví dụ như, phương án vốn không có sức cạnh tranh, nhưng dưới tình huống thời gian của mọi người eo hẹp, phương án không đủ hoàn thiện, cũng sẽ trở mình một cái. dfienddn lieqiudoon
Nghĩ như vậy, cô đột nhiên cầm điện thoại lên, ấn số.
Bên kia vang lên hai tiếng, một giong nói quen thuộc hơi nhạo báng, “Rất khó có được, cô lại chủ động gọi điện thoại cho tôi.”
Kiều Tịch Hoàn nhướng mày, “Tề Lăng Phong, tôi và anh nói chuyện chính.”
“Tôi cũng chưa nói em tới nói chuyện yêu đương với tôi.” Giọng Tề Lăng Phong mang theo buồn cười.
Kiều Tịch Hoàn siết ngón tay, cố hết sức để cho mình khống chế cảm xúc, “Anh nhận được thông báo chưa? Thông báo về đấu thầu trước mười ngày.”
“Dĩ nhiên, tôi cũng không cảm thấy tin tức của tôi không thể nhanh nhẹn hơn em.”
“Cho nên tôi nghĩ anh cũng không thể ngốc hơn tôi, tôi có thể nghĩ đến, anh chắc cũng có thể nghĩ đến.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Ví dụ như?” Tề Lăng Phong nhướng mày.
“Ví dụ như, có người cố ý cản trở từ bên trong.”
“Sau đó thì sao?” Tề Lăng Phong giống như cũng có hứng thú nghe cô nói chuyện.
“Tề Lăng Phong, tôi cũng không cảm thấy người cản trở từ bên trong sẽ là anh, bởi vì ưu thế cạnh tranh của anh rõ ràng, sẽ không đùa bỡn chiêu ngầm không hề có chỗ tốt cho mình này.” Kiều Tịch Hoàn khống chế lửa giận, cố hế sức để cho mình nói chuyện bình tĩnh.
“Lần đầu tiên nhận được tán thành của em, tôi cảm thấy thật vui mừng.” Bên kia, vẫn là âm thanh cà lơ phất phơ.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, không nói lời nào.
“Em muốn tôi làm gì?” Tề Lăng Phong không chút để ý hỏi, “Làm người cạnh tranh với nhau, em cảm thấy tôi có thể làm cái gì vì em?”
“Lần này chúng ta liên hợp cùng nhau, đưa ra thỉnh cầu với thị chính, về chuyện cho thời gian thư thả chút.” Kiều Tịch Hoàn gọn gàng dứt khoát.
“Tôi có chỗ tốt gì?” Tề Lăng Phong nói.
“Tề Lăng Phong, đây đều là chỗ tốt đối với tất cả chúng ta, tôi không cảm thấy bây giờ anh đã có một phương án vô cùng hoàn mỹ.” Kiều Tịch Hoàn hơi tức giận bừng bừng.
“Em đoán đúng rồi, phương án hiện giờ của tôi quả thật còn chưa đủ hoàn thiện, hơn nữa tôi đúng là sắp xếp tiến độ theo thời gian mười lăm ngày, chỉ có điều Kiều Tịch Hoàn, nếu như động tác của em nhanh hơn trước một bước, dĩ nhiên tôi không thể không thừa nhận, trình độ nắm sự việc trong tay và mức độ nhạy cảm của em, nhưng lần này, em tới tìm tôi trước, có phải nên lấy ra thành ý của em không” Tề Lăng Phong hỏi cô, từng câu từng chữ.
Kiều Tịch Hoàn trầm mặc hai giây, “Cái gọi là thành ý của anh?”
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm, chỉ hai chúng ta.” Tề Lăng Phong nói.
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh hai tiếng, “Tề Lăng Phong, tôi vẫn cảm thấy trên thương trường anh là người đàn ông máu lạnh vô tình, lúc nào thích văn vẻ hoa mỹ như vậy rồi?”
“Từ khi bắt đầu biết em” Bên kia không hề mịt mờ chút nào.
“Tề Lăng Phong, anh không sợ một ngày kia sẽ như vậy mà thua trên tay tôi sao?” Kiều Tịch Hoàn hung hăng hỏi.
“Không sợ.” Tề Lăng Phong trả lời thẳng thừng, “Em còn không được.”
Trên thế giới này ngoại trừ chính anh, ai cũng không được!
Kiều Tịch Hoàn siết ngón tay, một cơn tức giận không nói được đè nén chỗ ngực, cô nói vào trong điện thoại di động, “Bảy giờ tối, khách sạn lớn Giang Hoàng.”
“Không gặp không về.”
Nói xong, cả hai cùng cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn không biết vì sao mình có cảm xúc dao đông lớn như thế với Tề Lăng Phong?!
Là đang kêu oan cho kiếp trước của mình?!
Hay là nói, vẫn còn tồn tại “Tình cảm” ăn sâu bén rễ với anh ta!
Cô cau mày, đảo mắt nhìn màn hình, nhìn nội dung văn bản bên trong, để cho mình tỉnh táo, chậm rãi tỉnh táo.
“Quản lý Kiều.” Milk gõ cửa, kèm theo giọng nói hơi băn khoăn của cô ấy.
“Đi vào, sao vậy?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
“Dụ Lạc Vi đang khóc ở trong phòng hội nghị. Ngay trước mặt tất cả các trưởng phòng thị trường, giống như bị uất ức gì đó.” Milk đẩy cửa phòng ra, vội vàng nói.
Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày.
Cô tắt máy vi tính, đứng dậy, bước đi ra ngoài.
Bên trong phòng họp rất yên tĩnh, trừ âm thanh khóc lóc rối rít ra.
Mọi người nhìn Kiều Tịch Hoàn, đều không tự chủ đứng lên.
“Xảy ra chuyện gì?” Kiều Tịch Hoàn nhìn về phía Dụ Lạc Vi.
“Chị, đều do em không tốt, vì thời gian hạng mục cấp bách, em gấp gáp để cho mọi người tối nay làm thêm giờ hoàn thành, nhưng mà…” Dụ Lạc Vi nghẹn ngào đến nói không ra được, càng khóc càng uất ức.
Kiều Tịch Hoàn nhìn về phía người ngồi phía dưới, sắc mặt trầm xuống, “Sao vậy? Cũng không thể làm thêm giờ?”
Người phía dưới yên lặng như tờ.
“Khi công ty gặp phải chuyện, mọi người chính là có thái độ như vậy, nếu mọi người găp chuyện, công ty cũng có thái độ này, mọi người nghĩ như thế nào?!” Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói, lời nói trong miệng vô cùng nghiêm nghị, khí thế mãnh liệt!
Phòng họp vẫn vô cùng yên tĩnh, hình như chỉ có tiếng khóc lóc rối rít của Dụ Lạc Vi.
Trầm mặc như vậy ít nhất hai phút.
Không khí bên trong phòng giống như cũng hít thở không thông đến làm cho người ta không chịu nổi.
Quản lý bộ phận PR dường như không nhịn được, đột nhiên mở miệng, “Quản lý Kiều, tôi đến công ty thời gian mười mấy năm, chưa từng nghĩ tới khi công ty gặp nạn thì buông tay mặc kệ, nhưng mà đối với một con nhóc con như vậy, tôi thật sự không có biện pháp phối hợp với cô ta. Chúng tôi đều là tiền bối, cô ta quơ tay múa chân với chúng tôi, từ sâu thẳm trong lòng nói, tôi rất bài xích!”
Các quản lý phòng ban khác giống như cũng không nhịn được nói, “Trương Kiều Ân không nói, mặc dù cô ấy mới vào công ty, nhưng cũng không phải người mới trong kinh doanh, bất cứ chuyện gì đều sắp xếp có tự động, nhưng Dụ Lạc Vi này, tôi thật sự không biết cô ta rốt cuộc sắp xếp cái thứ gì, từng việc sắp xếp xuống như vậy, chúng tôi đều cho rằng cô ta đùa giỡn chơi phải không? Quản lý Kiều, nếu như cô muốn cất nhắc em gái cô, tôi nghĩ có rất nhiều cơ hội, không cần gấp gáp như vậy!”
Nói ra, còn hơi châm chọc.
Rất tốt.
Những người này cuối cùng nói lời trong lòng ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trên ghế bên cạnh, không mở miệng nói một chữ.
Dụ Lạc Vi nghe trưởng bộ phận đánh giá về mình, khóc đến khổ sở hơn nói, “Tôi đã rất nỗ lực làm việc rồi, tôi biết rõ tôi là người mới có rất nhiều chuyện xử lý không thành thục được như chị Kiều Ân, nhưng mà tôi thật sự không cảm thấy sắp xếp mọi người làm thêm giờ là có lỗi, hôm nay ra phương án, tôi cũng sẽ làm thêm giờ với mọi người, tôi còn chờ hạng mục này xong, sẽ xin kinh phí cho chúng ta thư giản thoải mái một chút, tôi thật sự rất nỗ lực làm việc…”
Một trưởng phòng ban đột nhiên hừ lạnh, “Cố gắng làm việc và năng lực là vấn đề ở hai phương diện, cho dù cô cố gắng bao nhiêu, nếu như năng lực của cô chưa đủ, sẽ trì hoãn thời gian của mọi người mà thôi.”
Dụ Lạc Vi nhìn trưởng phòng trước mặt, nước mắt tí tách không ngừng rơi.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, “Đề nghị của mọi người là gì?”
“Thay thế quản lý hạng mục.” Trăm miệng một lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.