Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 189: Chương 53.2
Ân Ngận Trạch
16/11/2018
Dụ Lạc Vi giống như hít vào một hơi thật sâu, nói, "Quản lý Kiều, tôi bắt đầu."
Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Dụ Lạc Vi cuối cùng lần đầu tiên trong trường hợp chính thức như vậy, gọi chức vị của cô.
Cô mím môi, không có biểu cảm gì, khẽ gật đầu.
Dụ Lạc Vi nhìn về phía màn ảnh lớn, nói, " Ý niệm của chúng tôi chính là tiếp tục sử dụng thiết kế phát triển chung cư kiểu gia đình, phần lớn căn hộ bên trong là ở khoảng bốn mươi – tám mươi mét vuông, vả lại lựa chọn tổ hợp kiểu marketing, mà các công trình bên trong chung cư cũng đều thiên về hình thức nhu cầu gia đình truyền thống, ví dụ như bãi đỗ xe ngầm chia làm nhà để xe lớn nhỏ, bên trong chung cư xây dựng siêu thị, khu vui chơi thiếu nhi và máy tập thể hình cho người già của khu vực công cộng, đều thiết kế theo nhu cầu tổ tôn ba đời…"
Dụ Lạc Vi trình bày từng chữ từng câu.
Kiều Tịch Hoàn yên vị ở đó, không có biểu cảm gì, nghe phương án của cô ta.
Bốn mươi phút, Dụ Lạc Vi coi như sinh động như thật trình bày xong, cô cung kính nhìn về phía Kiều Tịch Hoàn, nói, "Quản lý Kiều, phương án đại khái là như thế."
Kiều Tịch Hoàn nhìn Dụ Lạc Vi, "Cái này và văn án làm nhận xét và đánh giá người mới lần trước của cô, có chỗ cải tiến nào không?"
Dụ Lạc Vi nhìn cô, một hồi lâu mới phản ứng được, liền vội vàng giải thích nói, "Phương án vẫn hoàn thiện rất nhiều, ví dụ như một vài số liệu đo lường tính toán, chi tiết xây dựng diện tích khu vực công cộng và rất nhiều xanh hóa, hoạch định siêu thị…"
(*) xanh hóa: trồng cây xanh nhằm giảm bớt tiếng ồn, chống khói bụi.
Kiều Tịch Hoàn cắt lời Dụ Lạc Vi, "Tôi muốn phương án bước đầu ít nhất hoàn thiện từ 80% trở lên, mà cô, tôi chỉ thấy 50%."
Dụ Lạc Vi cắn môi, "Nhưng trong thời gian cấp bách như thế, đây đã tương đối hoàn thiện rồi."
"Cho nên nói, bây giờ cô đang yêu cầu tôi, tiếp nhận phương án của cô rồi hả?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
Sắc mặt Dụ Lạc Vi lúc đỏ lúc trắng, "Không phải, tôi chỉ nói…"
"Đừng nói. Ta lại cho cô thêm một ngày, ngày cuối cùng, tôi cần phương án thiết kế của cô." Kiều Tịch Hoàn đứng lên, rời đi.
Dụ Lạc Vi nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, trong nháy mắt sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Cô biết phương án này rất thô thiển, nhưng thời gian ngắn như thế, cô cũng làm không được cái gì tốt hơn, hơn nữa rõ ràng, trợ giúp của phòng thị trường các phòng ban đối cô cũng không lớn, trên căn bản cô yêu cầu cái gì nên cái gì, không có ai chủ động đưa ra ý kiến, cũng không có ai chỉ ra không đúng chỗ nào, rõ ràng chính là đang cố ý xa lánh cô.
Cô cắn môi, một mình ngồi trong phòng họp.
Thật ra thì cô biết rất rõ cô không thể nhịn, cũng không làm được chuyện lớn như vậy.
Đừng nói cho cô thêm một ngày, cho cô thời gian một tháng cô cũng không có cải thiện.
Trong lòng cô hơi khó chịu.
Bây giờ cô thậm chí cảm thấy, Kiều Tịch Hoàn chính là cố ý, cố ý khiến cho cô khó chịu, biết rõ cô không có cách nào đảm nhiệm lại cố ý để cho cô ngồi vào vị trí này, để mọi người trong công ty nhìn chuyện cười của cô!
Cô hung hăng cắn môi, cầm điện thoại lên, gọi.
Bên kia vang lên mấy tiếng, "Có chuyện gì?"
"Kiều Tịch Hoàn không ủng hộ phương án của tôi." Cô nói thẳng.
Bên kia hình như cười lạnh, "Loại công phu mèo quào như cô, nếu Kiều Tịch Hoàn có thể coi trọng, cũng là xưa nay chưa từng thấy rồi."
"Vậy làm sao bây giờ? Tôi sẽ thành chuyện cười của mọi người trong công ty."
"Dụ Lạc Vi, quên mục đích chính của cô sao?" Bên kia lạnh lùng hỏi.
Dụ Lạc Vi cau mày.
"Cô tới để khiến Kiều Tịch Hoàn khổ sở. Cho nên cho dù cô không đưa ra được phương án, cuối cùng người bị xử phạt trong hạng mục này cũng là cô, bởi vì là cô ta chất vấn để cho cô ngồi lên vị trí này. Hơn nữa người phụ trách chủ yếu của hạng mục này chính là Kiều Tịch Hoàn, cô hãy yên tâm đi, hạng người như cô ta, đến thời điểm cuối cùng, sẽ tự mình ra tay, cô ta không thể nào để hạng mục này cứ bóp chết ở trên tay cô như vậy, cho nên cô sẽ không xuống đài không được, cô chỉ cần đưa tất cả phương án cuối cùng của hạng mục này tới trên tay tôi là được." Bên kia gằn từng tiếng. dfienddn lieqiudoon
Dụ Lạc Vi cắn môi, "Vậy chuyện anh đáp ứng tôi?"
"Tôi sẽ không lừa cô." Nói xong, liền cúp điện thoại.
Dụ Lạc Vi nhìn hiển thị "Kết thúc trò chuyện", tròng mắt đột nhiên sâu thẳm.
Cô nhất định phải để cho Kiều Tịch Hoàn nhận được kết quả nên có!
Vĩnh viễn không lật người được!
Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng làm việc của mình, ngồi xuống.
Milk đi theo Kiều Tịch Hoàn, lo lắng nói, "Tối hôm qua tôi làm thêm giờ với bọn họ, năng lực của Dụ Lạc Vi chưa đủ, cũng không có lực kêu gọi và lực khống chế đối với tất cả các phòng ban, phương án này cô ta không làm được."
"Tôi biết rõ." Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, "Thời gian ngắn thế này, ta cũng không thể bảo đảm có thể làm được."
"Vậy làm sao bây giờ? Chủ tịch không phải nói rất coi trọng hạng mục này sao? Chúng ta có thể khiến cho ông ấy thất vọng không?!" Milk khẩn trương hỏi.
"Tôi đang nghĩ biện pháp." Kiều Tịch Hoàn nói.
Milk nhìn cô, có phần không rõ, hỏi, "Nếu Dụ Lạc Vi không có biện pháp làm được, tại sao quản lý Kiều còn muốn để cho cô ta làm, đây không phải trì hoãn thời gian sao? Hơn nữa cũng làm cho Dụ Lạc Vi ở trước mặt nhiều người như vậy, bị chế giễu."
Kiều Tịch Hoàn nhìn Milk, khóe miệng cười một tiếng, "Đương nhiên là có mục đích của tôi."
"Đuổi Dụ Lạc Vi ra ngoài?" Milk hỏi dò.
Cô chỉ nhớ quản lý Kiều nói, muốn đuổi Dụ Lạc Vi ra ngoài.
"Có lẽ." Kiều Tịch Hoàn cho cô một đáp án lập lờ nước đôi. Lại không tỏ vẻ gì nói, "Đến lúc, tôi sẽ tự mình đến chủ trì hạng mục này. Chỉ có điều trước đó, tôi phải tranh thủ thời gian có lợi
"A." Milk gật đầu, vẫn không quá rõ ràng.
Kiều Tịch Hoàn cũng không giải thích nhiều, "Cô đi ra ngoài đi, chú ý động thái của Dụ Lạc Vi bất cứ lúc nào."
“Vâng.” Milk vội vàng đồng ý.
Milk vừa rời đi, điện thoại đột nhiên vang lên.
Kiều Tịch Hoàn nhìn hiển thị gọi tới, nhận, "Tề Lăng Phong."
"Người phụ trách hạng mục của thị chính Liêu Văn Phong, người lãnh đạo phụ trách hoạch định chủ yếu của thị chính. Mà theo khoảng thời gian quỹ đạo hoạt động của Liêu Văn Phong mà nói, công ty có thể khiến cho ông ta thay đổi chủ ý rút ngắn xuống năm ngày khả năng lớn nhất là công ty phát triển bất động sản Hồng Phúc từ trước đến nay có quan hệ rất tốt với thị chính. Công ty bất động sản Hồng Phúc ở Thượng Hải có kích thước không tính là đặc biệt lớn, nhưng vẫn đều làm hạng mục của chánh phủ, tự nhiên có quan hệ với chính phủ không giống bình thường, hơn nữa người phụ trách của Hồng Phúc là Chu Phú Xuyên nghe nói là bà con xa của Liêu Văn Phong, hai người vẫn luôn có lui tới thân mật, chắc cũng biết trước phát triển hạng mục này chuẩn bị kỹ càng công việc, cho nên tính chuẩn thời gian cho công ty của mình ưu thế lớn nhất." die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
"Nếu công ty bất động sản Hồng Phúc vẫn luôn là công ty hợp tác với chính phủ, tại sao hạng mục lần này còn phải ra chiêu bỏ thầu như vậy."
"Thị chính cũng cần đổi mới, vốn có ý niệm để các công ty khác cạnh tranh nhiều phương diện tìm kiếm tốt nhất, chỉ có điều Liêu Văn Phong phụ trách hạng mục của thị chính khẳng định không thể nào nghĩ như vậy, nhưng vì nghênh đón cải cách của thị chính, cũng phải làm ra vẻ mặt mũi, sau đó liền xảy ra chuyện như vậy." Tề Lăng Phong nói ngắn gọn dễ hiểu.
Kiều Tịch Hoàn nhíu lại chân mày, hồi lâu, "Được, tôi biết rồi."
"Kiều Tịch Hoàn, em có thể để cho tôi tiếp tục hợp tác với em." Tề Lăng Phong nói.
"Nhưng tôi tạm thời không tìm được điểm chung để hợp tác." Nói xong, Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.
Không thể không bội phục hiệu suất xử lý công việc của Tề Lăng Phong, trong thời gian ngắn như thế thăm dò được tất cả rõ ràng như thế. Nếu như đổi lại là cô, cô cũng không cảm thấy mình có thể làm được như vậy, nếu có thể làm được, tiêu tốn thời gian tuyệt đối vượt hơn gấp đôi Tề Lăng Phong, mà thời gian như vậy, lại càng khiến cô bây giờ không trì hoãn nổi.
Cô mím mím môi, để điện thoại xuống.
Liêu Văn Phong, nếu như không nhớ lầm, hẳn là lãnh đạo thị cục lần trước Cố Diệu Kỳ mang theo cô và Cố Tử Hàn cùng đi ăn cơm, kiếp trước mình cũng từng tiếp xúc, nhưng bởi vì không có quá nhiều hạng mục hợp tác với thị chính, cho nên vốn đều trốn tránh người này, chỉ cần không làm khó Hoàn Vũ là được!
Người này nhất định lòng tham không đáy, người bình thường cũng không thỏa mãn được khẩu vị của ông ta, hơn nữa cô quả thật không thích đi lấy lòng một người như vậy khắp nơi, người không thấy được lợi ích thực tế, ngược lại bị uy hiếp khắp nơi. Có lẽ cuối cùng bị chơi một trận sau, không thu hoạch được gì.
Cô cau mày, tròng mắt đột nhiên căng thẳng.
Cô mím môi, cầm điện thoại lên, "Cố Tử Tuấn. Cậu đến phòng làm việc của tôi."
Nói xong, cúp điện thoại.
Cố Tử Tuấn không giải thích được xuất hiện tại phòng làm việc của Kiều Tịch Hoàn, mở miệng chính là, "Đừng lại để cho tôi làm việc, việc chị giao cho tôi, tôi còn chưa làm xong."
"Yên tâm, cậu còn chưa có khả năng kia, chuyện gì cũng có thể giao cho cậu làm." Kiều Tịch Hoàn nói từng chữ từng câu. Sắc mặc Cố Tử Tuấn hơi khó coi, đây rõ ràng chính là cố ý chọc anh, chọc anh năng lực chưa đủ! di3n~d@n`l3q21y"d0n
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn cười cười, khôi phục tự nhiên, "Cậu có số điện thoại của Ngôn Hân Nghiên chứ?"
"Ai?" Cố Tử Tuấn hơi kinh ngạc.
"Ngôn Hân Nghiên." Kiều Tịch Hoàn lặp lại.
"Chị muốn số điện thoại của cô ta làm cái gì?" Cố Tử Tuấn cau mày, "Chị tính kế cô ta một phen như vậy, lại đột nhiên định làm gì?"
"Tôi không tính kế cô ta, tôi chỉ bảo vệ lợi ích của mình mà thôi." Kiều Tịch Hoàn giải thích.
Lý do đường hoàng!
Kết quả cuối cùng chính là, Ngôn Hân Nghiên chính là bị gài bẫy, hơn nữa nghe nói hiện giờ cuộc sống cũng không tốt.
Dĩ nhiên, Cố Tử Tuấn anh cũng không phải một người thích xen vào chuyện của người khác như vậy.
Anh cúi đầu, lấy điện thoại ra, sau đó gửi số điện thoại của Ngôn Hân Nghiên cho Kiều Tịch Hoàn.
Anh đây luôn luôn không xóa số điện thoại của phụ nữ, bằng không một ngày kia đột nhiên nhớ tới, vui đùa một chút cũng được.
Kiều Tịch Hoàn nhìn tin nhắn điện thoại di động, khóe miệng cười một tiếng, "Cám ơn."
Cố Tử Tuấn không tỏ vẻ gì, "Tôi đi ra ngoài."
"Đừng quên chuyện giao cho cậu."
"Biết rồi, dài dòng." Cố Tử Tuấn không nhịn được đi ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của cậu ta, đảo mắt nhìn điện thoại di động, ấn số điện thoại, chờ đợi.
Tiếng chuông vang lên rất lâu, bên kia nhận, "Ai vậy?"
"Ngôn Hân Nghiên, tôi là Kiều Tịch Hoàn." Kiều Tịch Hoàn nói.
Bên kia hình như trầm mặc một chút, ngay sau đó lạnh lùng cười, "Cô gọi nhầm số điện thoại rồi sao?"
"Tôi tìm cô có chuyện, nếu như thuận tiện, hiện giờ gặp mặt được không?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.
Ngôn Hân Nghiên cực kỳ châm chọc, "Cô tìm tôi có chuyện gì? Tôi có giá trị lợi dụng gì với cô sao?"
Giọng nói, rõ ràng cực kì thẳng thắn.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Dụ Lạc Vi cuối cùng lần đầu tiên trong trường hợp chính thức như vậy, gọi chức vị của cô.
Cô mím môi, không có biểu cảm gì, khẽ gật đầu.
Dụ Lạc Vi nhìn về phía màn ảnh lớn, nói, " Ý niệm của chúng tôi chính là tiếp tục sử dụng thiết kế phát triển chung cư kiểu gia đình, phần lớn căn hộ bên trong là ở khoảng bốn mươi – tám mươi mét vuông, vả lại lựa chọn tổ hợp kiểu marketing, mà các công trình bên trong chung cư cũng đều thiên về hình thức nhu cầu gia đình truyền thống, ví dụ như bãi đỗ xe ngầm chia làm nhà để xe lớn nhỏ, bên trong chung cư xây dựng siêu thị, khu vui chơi thiếu nhi và máy tập thể hình cho người già của khu vực công cộng, đều thiết kế theo nhu cầu tổ tôn ba đời…"
Dụ Lạc Vi trình bày từng chữ từng câu.
Kiều Tịch Hoàn yên vị ở đó, không có biểu cảm gì, nghe phương án của cô ta.
Bốn mươi phút, Dụ Lạc Vi coi như sinh động như thật trình bày xong, cô cung kính nhìn về phía Kiều Tịch Hoàn, nói, "Quản lý Kiều, phương án đại khái là như thế."
Kiều Tịch Hoàn nhìn Dụ Lạc Vi, "Cái này và văn án làm nhận xét và đánh giá người mới lần trước của cô, có chỗ cải tiến nào không?"
Dụ Lạc Vi nhìn cô, một hồi lâu mới phản ứng được, liền vội vàng giải thích nói, "Phương án vẫn hoàn thiện rất nhiều, ví dụ như một vài số liệu đo lường tính toán, chi tiết xây dựng diện tích khu vực công cộng và rất nhiều xanh hóa, hoạch định siêu thị…"
(*) xanh hóa: trồng cây xanh nhằm giảm bớt tiếng ồn, chống khói bụi.
Kiều Tịch Hoàn cắt lời Dụ Lạc Vi, "Tôi muốn phương án bước đầu ít nhất hoàn thiện từ 80% trở lên, mà cô, tôi chỉ thấy 50%."
Dụ Lạc Vi cắn môi, "Nhưng trong thời gian cấp bách như thế, đây đã tương đối hoàn thiện rồi."
"Cho nên nói, bây giờ cô đang yêu cầu tôi, tiếp nhận phương án của cô rồi hả?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
Sắc mặt Dụ Lạc Vi lúc đỏ lúc trắng, "Không phải, tôi chỉ nói…"
"Đừng nói. Ta lại cho cô thêm một ngày, ngày cuối cùng, tôi cần phương án thiết kế của cô." Kiều Tịch Hoàn đứng lên, rời đi.
Dụ Lạc Vi nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, trong nháy mắt sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Cô biết phương án này rất thô thiển, nhưng thời gian ngắn như thế, cô cũng làm không được cái gì tốt hơn, hơn nữa rõ ràng, trợ giúp của phòng thị trường các phòng ban đối cô cũng không lớn, trên căn bản cô yêu cầu cái gì nên cái gì, không có ai chủ động đưa ra ý kiến, cũng không có ai chỉ ra không đúng chỗ nào, rõ ràng chính là đang cố ý xa lánh cô.
Cô cắn môi, một mình ngồi trong phòng họp.
Thật ra thì cô biết rất rõ cô không thể nhịn, cũng không làm được chuyện lớn như vậy.
Đừng nói cho cô thêm một ngày, cho cô thời gian một tháng cô cũng không có cải thiện.
Trong lòng cô hơi khó chịu.
Bây giờ cô thậm chí cảm thấy, Kiều Tịch Hoàn chính là cố ý, cố ý khiến cho cô khó chịu, biết rõ cô không có cách nào đảm nhiệm lại cố ý để cho cô ngồi vào vị trí này, để mọi người trong công ty nhìn chuyện cười của cô!
Cô hung hăng cắn môi, cầm điện thoại lên, gọi.
Bên kia vang lên mấy tiếng, "Có chuyện gì?"
"Kiều Tịch Hoàn không ủng hộ phương án của tôi." Cô nói thẳng.
Bên kia hình như cười lạnh, "Loại công phu mèo quào như cô, nếu Kiều Tịch Hoàn có thể coi trọng, cũng là xưa nay chưa từng thấy rồi."
"Vậy làm sao bây giờ? Tôi sẽ thành chuyện cười của mọi người trong công ty."
"Dụ Lạc Vi, quên mục đích chính của cô sao?" Bên kia lạnh lùng hỏi.
Dụ Lạc Vi cau mày.
"Cô tới để khiến Kiều Tịch Hoàn khổ sở. Cho nên cho dù cô không đưa ra được phương án, cuối cùng người bị xử phạt trong hạng mục này cũng là cô, bởi vì là cô ta chất vấn để cho cô ngồi lên vị trí này. Hơn nữa người phụ trách chủ yếu của hạng mục này chính là Kiều Tịch Hoàn, cô hãy yên tâm đi, hạng người như cô ta, đến thời điểm cuối cùng, sẽ tự mình ra tay, cô ta không thể nào để hạng mục này cứ bóp chết ở trên tay cô như vậy, cho nên cô sẽ không xuống đài không được, cô chỉ cần đưa tất cả phương án cuối cùng của hạng mục này tới trên tay tôi là được." Bên kia gằn từng tiếng. dfienddn lieqiudoon
Dụ Lạc Vi cắn môi, "Vậy chuyện anh đáp ứng tôi?"
"Tôi sẽ không lừa cô." Nói xong, liền cúp điện thoại.
Dụ Lạc Vi nhìn hiển thị "Kết thúc trò chuyện", tròng mắt đột nhiên sâu thẳm.
Cô nhất định phải để cho Kiều Tịch Hoàn nhận được kết quả nên có!
Vĩnh viễn không lật người được!
Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng làm việc của mình, ngồi xuống.
Milk đi theo Kiều Tịch Hoàn, lo lắng nói, "Tối hôm qua tôi làm thêm giờ với bọn họ, năng lực của Dụ Lạc Vi chưa đủ, cũng không có lực kêu gọi và lực khống chế đối với tất cả các phòng ban, phương án này cô ta không làm được."
"Tôi biết rõ." Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, "Thời gian ngắn thế này, ta cũng không thể bảo đảm có thể làm được."
"Vậy làm sao bây giờ? Chủ tịch không phải nói rất coi trọng hạng mục này sao? Chúng ta có thể khiến cho ông ấy thất vọng không?!" Milk khẩn trương hỏi.
"Tôi đang nghĩ biện pháp." Kiều Tịch Hoàn nói.
Milk nhìn cô, có phần không rõ, hỏi, "Nếu Dụ Lạc Vi không có biện pháp làm được, tại sao quản lý Kiều còn muốn để cho cô ta làm, đây không phải trì hoãn thời gian sao? Hơn nữa cũng làm cho Dụ Lạc Vi ở trước mặt nhiều người như vậy, bị chế giễu."
Kiều Tịch Hoàn nhìn Milk, khóe miệng cười một tiếng, "Đương nhiên là có mục đích của tôi."
"Đuổi Dụ Lạc Vi ra ngoài?" Milk hỏi dò.
Cô chỉ nhớ quản lý Kiều nói, muốn đuổi Dụ Lạc Vi ra ngoài.
"Có lẽ." Kiều Tịch Hoàn cho cô một đáp án lập lờ nước đôi. Lại không tỏ vẻ gì nói, "Đến lúc, tôi sẽ tự mình đến chủ trì hạng mục này. Chỉ có điều trước đó, tôi phải tranh thủ thời gian có lợi
"A." Milk gật đầu, vẫn không quá rõ ràng.
Kiều Tịch Hoàn cũng không giải thích nhiều, "Cô đi ra ngoài đi, chú ý động thái của Dụ Lạc Vi bất cứ lúc nào."
“Vâng.” Milk vội vàng đồng ý.
Milk vừa rời đi, điện thoại đột nhiên vang lên.
Kiều Tịch Hoàn nhìn hiển thị gọi tới, nhận, "Tề Lăng Phong."
"Người phụ trách hạng mục của thị chính Liêu Văn Phong, người lãnh đạo phụ trách hoạch định chủ yếu của thị chính. Mà theo khoảng thời gian quỹ đạo hoạt động của Liêu Văn Phong mà nói, công ty có thể khiến cho ông ta thay đổi chủ ý rút ngắn xuống năm ngày khả năng lớn nhất là công ty phát triển bất động sản Hồng Phúc từ trước đến nay có quan hệ rất tốt với thị chính. Công ty bất động sản Hồng Phúc ở Thượng Hải có kích thước không tính là đặc biệt lớn, nhưng vẫn đều làm hạng mục của chánh phủ, tự nhiên có quan hệ với chính phủ không giống bình thường, hơn nữa người phụ trách của Hồng Phúc là Chu Phú Xuyên nghe nói là bà con xa của Liêu Văn Phong, hai người vẫn luôn có lui tới thân mật, chắc cũng biết trước phát triển hạng mục này chuẩn bị kỹ càng công việc, cho nên tính chuẩn thời gian cho công ty của mình ưu thế lớn nhất." die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
"Nếu công ty bất động sản Hồng Phúc vẫn luôn là công ty hợp tác với chính phủ, tại sao hạng mục lần này còn phải ra chiêu bỏ thầu như vậy."
"Thị chính cũng cần đổi mới, vốn có ý niệm để các công ty khác cạnh tranh nhiều phương diện tìm kiếm tốt nhất, chỉ có điều Liêu Văn Phong phụ trách hạng mục của thị chính khẳng định không thể nào nghĩ như vậy, nhưng vì nghênh đón cải cách của thị chính, cũng phải làm ra vẻ mặt mũi, sau đó liền xảy ra chuyện như vậy." Tề Lăng Phong nói ngắn gọn dễ hiểu.
Kiều Tịch Hoàn nhíu lại chân mày, hồi lâu, "Được, tôi biết rồi."
"Kiều Tịch Hoàn, em có thể để cho tôi tiếp tục hợp tác với em." Tề Lăng Phong nói.
"Nhưng tôi tạm thời không tìm được điểm chung để hợp tác." Nói xong, Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.
Không thể không bội phục hiệu suất xử lý công việc của Tề Lăng Phong, trong thời gian ngắn như thế thăm dò được tất cả rõ ràng như thế. Nếu như đổi lại là cô, cô cũng không cảm thấy mình có thể làm được như vậy, nếu có thể làm được, tiêu tốn thời gian tuyệt đối vượt hơn gấp đôi Tề Lăng Phong, mà thời gian như vậy, lại càng khiến cô bây giờ không trì hoãn nổi.
Cô mím mím môi, để điện thoại xuống.
Liêu Văn Phong, nếu như không nhớ lầm, hẳn là lãnh đạo thị cục lần trước Cố Diệu Kỳ mang theo cô và Cố Tử Hàn cùng đi ăn cơm, kiếp trước mình cũng từng tiếp xúc, nhưng bởi vì không có quá nhiều hạng mục hợp tác với thị chính, cho nên vốn đều trốn tránh người này, chỉ cần không làm khó Hoàn Vũ là được!
Người này nhất định lòng tham không đáy, người bình thường cũng không thỏa mãn được khẩu vị của ông ta, hơn nữa cô quả thật không thích đi lấy lòng một người như vậy khắp nơi, người không thấy được lợi ích thực tế, ngược lại bị uy hiếp khắp nơi. Có lẽ cuối cùng bị chơi một trận sau, không thu hoạch được gì.
Cô cau mày, tròng mắt đột nhiên căng thẳng.
Cô mím môi, cầm điện thoại lên, "Cố Tử Tuấn. Cậu đến phòng làm việc của tôi."
Nói xong, cúp điện thoại.
Cố Tử Tuấn không giải thích được xuất hiện tại phòng làm việc của Kiều Tịch Hoàn, mở miệng chính là, "Đừng lại để cho tôi làm việc, việc chị giao cho tôi, tôi còn chưa làm xong."
"Yên tâm, cậu còn chưa có khả năng kia, chuyện gì cũng có thể giao cho cậu làm." Kiều Tịch Hoàn nói từng chữ từng câu. Sắc mặc Cố Tử Tuấn hơi khó coi, đây rõ ràng chính là cố ý chọc anh, chọc anh năng lực chưa đủ! di3n~d@n`l3q21y"d0n
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn cười cười, khôi phục tự nhiên, "Cậu có số điện thoại của Ngôn Hân Nghiên chứ?"
"Ai?" Cố Tử Tuấn hơi kinh ngạc.
"Ngôn Hân Nghiên." Kiều Tịch Hoàn lặp lại.
"Chị muốn số điện thoại của cô ta làm cái gì?" Cố Tử Tuấn cau mày, "Chị tính kế cô ta một phen như vậy, lại đột nhiên định làm gì?"
"Tôi không tính kế cô ta, tôi chỉ bảo vệ lợi ích của mình mà thôi." Kiều Tịch Hoàn giải thích.
Lý do đường hoàng!
Kết quả cuối cùng chính là, Ngôn Hân Nghiên chính là bị gài bẫy, hơn nữa nghe nói hiện giờ cuộc sống cũng không tốt.
Dĩ nhiên, Cố Tử Tuấn anh cũng không phải một người thích xen vào chuyện của người khác như vậy.
Anh cúi đầu, lấy điện thoại ra, sau đó gửi số điện thoại của Ngôn Hân Nghiên cho Kiều Tịch Hoàn.
Anh đây luôn luôn không xóa số điện thoại của phụ nữ, bằng không một ngày kia đột nhiên nhớ tới, vui đùa một chút cũng được.
Kiều Tịch Hoàn nhìn tin nhắn điện thoại di động, khóe miệng cười một tiếng, "Cám ơn."
Cố Tử Tuấn không tỏ vẻ gì, "Tôi đi ra ngoài."
"Đừng quên chuyện giao cho cậu."
"Biết rồi, dài dòng." Cố Tử Tuấn không nhịn được đi ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của cậu ta, đảo mắt nhìn điện thoại di động, ấn số điện thoại, chờ đợi.
Tiếng chuông vang lên rất lâu, bên kia nhận, "Ai vậy?"
"Ngôn Hân Nghiên, tôi là Kiều Tịch Hoàn." Kiều Tịch Hoàn nói.
Bên kia hình như trầm mặc một chút, ngay sau đó lạnh lùng cười, "Cô gọi nhầm số điện thoại rồi sao?"
"Tôi tìm cô có chuyện, nếu như thuận tiện, hiện giờ gặp mặt được không?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.
Ngôn Hân Nghiên cực kỳ châm chọc, "Cô tìm tôi có chuyện gì? Tôi có giá trị lợi dụng gì với cô sao?"
Giọng nói, rõ ràng cực kì thẳng thắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.