Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 206: Chương 59.3
Ân Ngận Trạch
22/12/2018
Một khắc kia, nhịp tim của mình ngược lại kịch liệt chút, không biết vì
sao, ở trong phòng chỉ còn lại một mình mình thì ngược lại tim sẽ đập
nhanh hơn, cảm giác có một tư vị không nói ra được không ngừng dao động
trong lòng… Không ngừng dao động.
Cô cắn môi, thuận tay cầm điện thoại trên đầu giường lên.
Cô cũng không ngủ được, cũng không muốn rời giường, chỉ có thể dùng di động để giết thời gian.
Cô mở phần mềm tin tức ra, nhìn một chút tin tức mới cập nhật.
Tròng mắt đột nhiên dừng lại.
Cô nhìn tin tức quan trọng mới nhất, “Bên cạnh núi Thanh Văn Thượng Hải, phát hiện bốn thi thể, đã được chứng thực, là lính đánh thuê ZNV.”
Cô vội vã mở nội dung tin tức ra, nhìn một vài tấm hình trên màn hình, bốn người, mặc dù đã lột mặt nạ màu đen, nhưng từ dáng hình đến nhìn, rõ ràng chính là bốn người sáng nay đã bắt cóc Dụ Lạc Vi.
Trong lòng cô ngẩn ra.
Doãn Tường và Vũ Đại, giết chết đối phương sao?!
Cô cắn môi, vội vàng thoát khỏi phần mềm tin tức, gọi số điện thoại của Doãn Tường.
“A lô.” Bên kia truyền đến giọng nói của Doãn Tường, giống như bị đánh thức, hiện giờ còn mang theo chút giọng điệu không tỉnh táo.
“Doãn Tường, anh và Vũ Đại, giết người sao?”
Bên kia trầm mặc một giây, “Không có.”
“Nhưng bốn người này chết rồi, tôi đọc được tin tức!”
“Không biết, không phải là tôi và Vũ Đại, lúc chúng tôi rời đi, bốn người này đều chưa chết.” Doãn Tường nói từng câu từng chữ.
Kiều Tịch Hoàn cau mày, "Xác định không phải là hai người.”
"Không phải." Doãn Tường nói, giọng rất khẳng định.
Kiều Tịch Hoàn khẽ thở phào nhẹ nhõm, "Không phải là hai người thì tốt rồi, tôi không muốn hai người gặp chuyện không may."
“Chúng tôi không có chuyện gì."
“Vũ Đại thì sao?”
"Bây giờ đang nằm trong bệnh viện, chỉ gãy mấy xương sườn, vấn đề không lớn, bây giờ đang ngủ, có cần cô ấy nghe điện thoại không?”
"Không cần, tôi chính là hỏi một chút, cậu chuyển lời một tiếng giúp tôi, ngày mai tôi đến thăm cô ấy.”
“Được.” Doãn Tường gật đầu.
"Nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Kiều Tịch Hoàn liền cúp điện thoại.
Không phải Doãn Tường và Vũ Đại, vậy thì là ai?!
Chẳng lẽ là, giết người diệt khẩu, hoặc là tự sát?!
Không phải trong truyền thuyết người như này, nếu không hoàn thành sứ mạng sẽ dùng mạng mình đề bù vào sao?!
Hưng mà!
Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày.
Lính đánh thuê!
Vũ Đại và Doãn Tường có thể thuận lợi chạy trốn từ trên tay lính đánh thuê…
Vũ Đại không nói, bản lĩnh của cô ấy vẫn ở đó, vì sao có bản lĩnh này cô cũng không biết, nhưng ít ra cô đã sớm biết cô ấy là người có thể đánh nhau! Nhưng còn Doãn Tường?!
Người đàn ông này hình như luôn ngoài dự liệu của cô.
Một dân văn phòng mà thôi, biết đua xe, đua xe còn so sánh được với tuyển thủ nhà nghề thì cũng thôi đi, vào thời điểm mấu chốt, còn không hiểu sao sẽ có công phu, hơn nữa nhìn dáng vẻ, bản lĩnh của anh ta dường như không yếu hơn Vũ Đại…
Hai người như vậy.
Cô xoa xoa đầu mình, càng ngày càng cảm thấy người bên cạnh, càng ngày càng thật không đơn giản!
Bệnh viện tư nhân thành phố.
Doãn Tường cúp điện thoại, ngồi dậy từ trên ghế sa lon.
Hiện giờ Vũ Đại nằm trên giường bệnh, anh theo cùng như vậy, đi ngủ một lát.
Điện thoại của Kiều Tịch Hoàn đánh thức anh, hiện giờ anh cũng không ngủ được.
Anh đứng lên tùy ý rót một chén nước sôi, nhìn Vũ Đại nằm trên giường bệnh cũng mở mắt, nhìn anh hỏi một câu, “Mới vừa rồi Kiều Tịch Hoàn gọi điện thoại?”
“Ừ.” Doãn Tường uống một ngụm nước, trả lời.
“Cô ấy hỏi cái gì?” Vũ Đại hỏi.
“Hỏi người có phải do chúng ta giết không.” Doãn Tường nói như gió nhẹ nước chảy, thuận miệng hỏi, “Cô có muốn uống nước không?”
“Cám ơn.” Vũ Đại gật đầu.
Doãn Tường rót một chén nước ấm, đưa cho cô.
Vũ Đại uống hai ngụm, nhìn về phía Doãn Tường, “Câu hỏi của Kiều Tịch Hoàn, anh trả lời như thế nào?”
“Đương nhiên phủ nhận, lão đại đã báo trước.” Doãn Tường nói.
Vũ Đại suy nghĩ một chút cũng phải, cười nói, “Anh có phát hiện lão đại thay đổi một chút không.”
“Nhiều năm như vậy, tất cả mọi người sẽ thay đổi.”
“Tôi nói, đối đãi với tình cảm có chút thay đổi. Anh không cảm thấy lão đại vẫn luôn đang bảo vệ cô ấy sao?”
“Hình như vậy.” Doãn Tường cười phụ họa.
Vũ Đại cũng cười cười, đột nhiên nghĩ đến điều gì, nói, “Doãn Tường, tôi cảm thấy thời gian an bình của chúng ta sẽ không dài.”
“Sao nói vậy?” Doãn Tường nhìn cô.
“Giết bốn người lính đánh thuê kia, sẽ đánh rắn động cỏ.” Vũ Đại mở miệng.
“Yên tâm đi.” Doãn Tường vỗ vỗ bả vai Vũ Đại, “Lão đại biết phải làm sao, bất cứ lúc nào, chúng ta đều phải tuyệt đối tin tưởng anh ấy anh ấy cũng không phải một người, sẽ vì tình cảm mà không có chút lý trí nào. Hơn nữa…”
Doãn Tường đột nhiên dừng lại một chút, “Bắt đầu từ khi rời khỏi chỗ đó, tôi vẫn luôn cảm thấy có một ngày chúng ta vẫn sẽ trở về!”
“Trở về cái gì?” Vũ Đại hỏi anh.
“Cô thật đúng là tứ chi phát triển đầu óc ngu si.” Doãn Tường trợn trắng mắt, “Đương nhiên là, hoàn toàn hủy diệt!”
“Lão đại không phải để cho chúng ta ẩn cư sao?”
“Chúng ta sẽ không phải luôn ẩn núp như vậy. Một ngày nào đó sẽ bị tìm được, một ngày nào đó sẽ…” Tròng mắt Doãn Tường sâu thêm, khóe miệng hình như kéo ra một nụ cười hưng phấn, “Suy nghĩ một chút, thật ra còn có chút kích động nhỏ.”
Tròng mắt Vũ Đại đảo lòng vòng.
Quả thật.
Một ngày nào đó, sẽ bộc phát!
Kiều Tịch Hoàn dựa vào trên giường, lại nhìn bản tin tức kia.
Lính đánh thuê ZNV.
Sao Cố Tử Hàn có thể tìm được người như vậy làm việc cho anh ta?!
Cô mím môi, có phần.
Cô không hiểu, Cố Tử Hàn nào có khả năng lớn như vậy!
Tròng mắt vừa động, nhìn hiển thị cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại di động, mím môi bắt máy, “A lô.”
“Kiều tiểu thư, hiện giờ có mấy cảnh sát muốn đi vào phòng bệnh của Dụ tiểu thư, cần ngăn cản không?”
“Không cần.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Các anh có thể rời đi.”
“Là không cần bảo vệ Dụ tiểu thư nữa sao?”
“Ừ.”
“Vâng.” Bên kia cung kính đáp.
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.
Dụ Lạc Vi, cuộc sống của cô, cũng chính là như vậy.
Cô để điện thoại xuống.
Kiều Vu Huy, Dụ Tĩnh, Dụ Lạc Vi, một nhà ba miệng các người, cuối cùng có thể đoàn tụ trong tù.
Cũng không nói ra được tư vị gì, nhưng cảm giác, đây là báo ứng bọn họ nên có.
Cô nhắm mắt lại, ép buộc mình, ngủ nhiều hơn chút nữa.
Căn phòng bên cạnh.
Cố Tử Hàn dựa vào trên giường, sắc mặt vẫn rất khó coi.
Mới vừa đọc tin tức, bốn người này chết rồi.
Anh chau mày.
Lính đánh thuê ZNV!
Anh vẫn cho rằng, chính là hắc đạo bình thường mà thôi.
Sao lại có thể đột nhiên chết?!
Chân mày anh khóa lại càng thêm lợi hại, cả sắc mặt biến thành rất không tốt, đặc biệt khi nghĩ đến trừng phạt của Cố Diệu Kỳ đối với anh, không chỉ điều anh đi, còn chia cổ phần trên tay anh cho Cố Tử Tuấn!
Càng nghĩ, trong lòng càng tức!
Ngôn Hân Đồng từ bên ngoài đi vào, nhìn Cố Tử Hàn dựa vào đó, sắc mặt rất không tốt.
“Tử Hàn?” Ngôn Hân Đồng gọi anh.
Tròng mắt Cố Tử Hàn chuyển một cái, liếc nhìn Ngôn Hân Đồng, thậm chí chợt lóe lên.
Anh càng ngày càng khinh thường Ngôn Hân Đồng rõ ràng.
Trước kia khi không có Kiều Tịch Hoàn, anh cảm thấy dù sao cũng vì nối dõi tông đường, Ngôn Hân Đồng vẫn coi như khéo léo, cái gì cũng đều nghe anh, sẽ không rước lấy phiền toái cho anh, anh cảm thấy đủ rồi. Hiện giờ bởi vì khí thế bức người của Kiều Tịch Hoàn, ngược lại cảm thấy người phụ nữ này cái gì cũng sai, một chút cũng không thể chia sẻ với anh.
Anh mặt lạnh, không nói gì.
Ngôn Hân Đồng rất biết điều đi qua, ngồi ở bên cạnh anh, “Nghe nói cha gọi anh và Kiều Tịch Hoàn vào hòng, là có chuyện gì sao?”
“Chuyện của tôi cô đừng hỏi nữa!” Giọng điệu của Cố Tử Hàn vô cùng không tốt, hoàn toàn không muốn để ý tới Ngôn Hân Đồng.
Ngôn Hân Đồng cắn môi.
Cô không ngu ngốc, đặc biệt đối với người đàn ông mình quan tâm, cô thật ra càng ngày càng cảm thấy được Cố Tử Hàn không nhịn được và xa lánh mình, thậm chí rất nhiều khi không muốn cô xuất hiện trước mặt anh.
“Tử Hàn, có phải Kiều Tịch Hoàn lại đùa bỡn âm mưu gì không, khiến cho anh không vui như vậy?” Giọng điệu Ngôn Hân Đồng vẫn ôn hòa như cũ hỏi.
Cố Tử Hàn vốn phiền lòng, Ngôn Hân Đồng cứ một mực ở bên cạnh anh như vậy, cơn tức của anh nặng hơn, “Cô đủ rồi! Hiện giờ tôi muốn một mình yên tĩnh, cô đi ra ngoài!”
Ngôn Hân Đồng nhìn anh, hốc mắt lập tức ửng đỏ rồi.
Cố Tử Hàn bình thường lạnh lùng thì lạnh lùng, nhưng rất ít khi nổi trận lôi đình với cô.
Cố Tử Hàn nhìn Ngôn Hân Đồng không đi, nhìn dáng vẻ khóc lóc rối rít của cô, trong lòng càng không thoải mái thêm, “Ngôn Hân Đồng, tôi kêu cô đi ra ngoài cô không nghe thấy?! Đừng luôn có dáng vẻ như vậy, cút ra ngoài!”
Ngôn Hân Đồng cắn môi, nước mắt cũng không khống chế được nữa mà rơi xuống, “Tử Hàn, anh biến thành như vậy từ khi nào?”
Cố Tử Hàn mặt lạnh nhìn cô.
“Em biết rõ anh bình thường đi làm mệt mỏi, em cũng chỉ muốn chia sẻ với anh, em nghĩ có lẽ anh nói ra tâm tình sẽ tốt một chút, em chỉ quan tâm anh, anh lại bài xích em như vậy…”
“Quan tâm tôi?! Chia sẻ cho tôi?! Ngôn Hân Đồng, cô nhìn cô có dáng vẻ gì, cô có thể vì tôi chia sẻ cái gì?!” Cố Tử Hàn lạnh lùng nói, “Trước kia còn nói cô có khả năng có thể lấy lòng mẹ tôi, hiện giờ tôi thấy mẹ tôi cũng không hề thích cô, cô chưa từng nghĩ tới mình thất bại ở đâu sao?!”
“Nhưng hiện giờ em đang mang thai, mẹ cũng rất vui mừng…”
“Đủ rồi! Trừ sẽ sinh con, cô còn biết làm cái gì! Hiện giờ tôi muốn đều không phải những chuyện này! Thôi, nói cho cô cũng vô dụng! Cô đi ra ngoài!” Cố Tử Hàn lạnh lùng nói, vẻ mặt không nhịn được.
Ngôn Hân Đồng cắn môi, nước mắt liền từ trong hốc mắt chảy xuống.
Trước kia cô cũng từng nghĩ tới đi làm, nhưng sau khi gả cho anh, người trong nhà anh đều nói không cần đi làm, ở nhà yên ổn giúp chồng dạy con là được, chuyện bên ngoài để cho đàn ông liều mạng, nhưng bây giờ, tại sao tất cả đều là lỗi của cô rồi hả?!
Cô càng nghĩ, càng khó chịu.
Nhìn Kiều Tịch Hoàn ở công ty phát triển tốt như vậy, nhìn ở nhà địa vị của Kiều Tịch Hoàn càng ngày càng quan trọng, cô cũng rất giận, cô cũng rất gấp, cô cũng khó chịu, nhưng không có ai an ủi cô, ngược lại cô còn phải an ủi anh.
Cô càng nghĩ, càng không nghĩ ra.
Tại sao bản thân mình là một sinh viên tài cao, biến thành như vậy.
Tại sao?!
"Ngôn Hân Đồng, cô còn không đi ra ngoài?!" Cố Tử Hàn lạnh lùng nói. Cả người cũng hình như vô cùng nóng nảy.
“Tử Hàn, anh không phải muốn khiến Kiều Tịch Hoàn không dễ chịu sao? Em có cách.” Ngôn Hân Đồng đột nhiên nói, trên mặt còn có nước mắt, trong giọng nói cũng không tỉnh táo.
Cố Tử Hàn nhíu nhíu mày, có phần không tin tưởng, cũng mang theo giọng điệu hơi khinh thường nói: “Cô có thể có biện pháp gì?”
“Không phải chỉ có Diệp Mị mới có thể giúp anh, em cũng có thể.” Ngôn Hân Đồng gằn từng tiếng.
Cố Tử Hàn nhìn cô.
Ngôn Hân Đồng biết sự tồn tại của Diệp Mị, từ vừa mới bắt đầu Cố Tử Hàn còn hết sức che giấu, về sau, anh cũng không thèm che giấu, bởi vì đối với anh mà nói, Ngôn Hân Đồng không có bất cứ giá trị gì, đã hoàn toàn không thể lọt vào trong mắt anh, cho nên anh vốn không cần quan tâm tới cảm nhận của Ngôn Hân Đồng!
Ngược lại là Diệp Mị, anh hiện giờ muốn ở bên cạnh cô nhiều hơn, ít nhất cô còn có thể bày mưu tính kế giúp anh.
“Anh không phải nói em chỉ biết sinh con sao? Hiện giờ em không sinh đứa bé này nữa…” Ngôn Hân Đồng nói, trong mắt thoáng qua tia rét lạnh, ánh mắt tàn nhẫn đến căm ghét như vậy!
Cô cắn môi, thuận tay cầm điện thoại trên đầu giường lên.
Cô cũng không ngủ được, cũng không muốn rời giường, chỉ có thể dùng di động để giết thời gian.
Cô mở phần mềm tin tức ra, nhìn một chút tin tức mới cập nhật.
Tròng mắt đột nhiên dừng lại.
Cô nhìn tin tức quan trọng mới nhất, “Bên cạnh núi Thanh Văn Thượng Hải, phát hiện bốn thi thể, đã được chứng thực, là lính đánh thuê ZNV.”
Cô vội vã mở nội dung tin tức ra, nhìn một vài tấm hình trên màn hình, bốn người, mặc dù đã lột mặt nạ màu đen, nhưng từ dáng hình đến nhìn, rõ ràng chính là bốn người sáng nay đã bắt cóc Dụ Lạc Vi.
Trong lòng cô ngẩn ra.
Doãn Tường và Vũ Đại, giết chết đối phương sao?!
Cô cắn môi, vội vàng thoát khỏi phần mềm tin tức, gọi số điện thoại của Doãn Tường.
“A lô.” Bên kia truyền đến giọng nói của Doãn Tường, giống như bị đánh thức, hiện giờ còn mang theo chút giọng điệu không tỉnh táo.
“Doãn Tường, anh và Vũ Đại, giết người sao?”
Bên kia trầm mặc một giây, “Không có.”
“Nhưng bốn người này chết rồi, tôi đọc được tin tức!”
“Không biết, không phải là tôi và Vũ Đại, lúc chúng tôi rời đi, bốn người này đều chưa chết.” Doãn Tường nói từng câu từng chữ.
Kiều Tịch Hoàn cau mày, "Xác định không phải là hai người.”
"Không phải." Doãn Tường nói, giọng rất khẳng định.
Kiều Tịch Hoàn khẽ thở phào nhẹ nhõm, "Không phải là hai người thì tốt rồi, tôi không muốn hai người gặp chuyện không may."
“Chúng tôi không có chuyện gì."
“Vũ Đại thì sao?”
"Bây giờ đang nằm trong bệnh viện, chỉ gãy mấy xương sườn, vấn đề không lớn, bây giờ đang ngủ, có cần cô ấy nghe điện thoại không?”
"Không cần, tôi chính là hỏi một chút, cậu chuyển lời một tiếng giúp tôi, ngày mai tôi đến thăm cô ấy.”
“Được.” Doãn Tường gật đầu.
"Nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Kiều Tịch Hoàn liền cúp điện thoại.
Không phải Doãn Tường và Vũ Đại, vậy thì là ai?!
Chẳng lẽ là, giết người diệt khẩu, hoặc là tự sát?!
Không phải trong truyền thuyết người như này, nếu không hoàn thành sứ mạng sẽ dùng mạng mình đề bù vào sao?!
Hưng mà!
Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày.
Lính đánh thuê!
Vũ Đại và Doãn Tường có thể thuận lợi chạy trốn từ trên tay lính đánh thuê…
Vũ Đại không nói, bản lĩnh của cô ấy vẫn ở đó, vì sao có bản lĩnh này cô cũng không biết, nhưng ít ra cô đã sớm biết cô ấy là người có thể đánh nhau! Nhưng còn Doãn Tường?!
Người đàn ông này hình như luôn ngoài dự liệu của cô.
Một dân văn phòng mà thôi, biết đua xe, đua xe còn so sánh được với tuyển thủ nhà nghề thì cũng thôi đi, vào thời điểm mấu chốt, còn không hiểu sao sẽ có công phu, hơn nữa nhìn dáng vẻ, bản lĩnh của anh ta dường như không yếu hơn Vũ Đại…
Hai người như vậy.
Cô xoa xoa đầu mình, càng ngày càng cảm thấy người bên cạnh, càng ngày càng thật không đơn giản!
Bệnh viện tư nhân thành phố.
Doãn Tường cúp điện thoại, ngồi dậy từ trên ghế sa lon.
Hiện giờ Vũ Đại nằm trên giường bệnh, anh theo cùng như vậy, đi ngủ một lát.
Điện thoại của Kiều Tịch Hoàn đánh thức anh, hiện giờ anh cũng không ngủ được.
Anh đứng lên tùy ý rót một chén nước sôi, nhìn Vũ Đại nằm trên giường bệnh cũng mở mắt, nhìn anh hỏi một câu, “Mới vừa rồi Kiều Tịch Hoàn gọi điện thoại?”
“Ừ.” Doãn Tường uống một ngụm nước, trả lời.
“Cô ấy hỏi cái gì?” Vũ Đại hỏi.
“Hỏi người có phải do chúng ta giết không.” Doãn Tường nói như gió nhẹ nước chảy, thuận miệng hỏi, “Cô có muốn uống nước không?”
“Cám ơn.” Vũ Đại gật đầu.
Doãn Tường rót một chén nước ấm, đưa cho cô.
Vũ Đại uống hai ngụm, nhìn về phía Doãn Tường, “Câu hỏi của Kiều Tịch Hoàn, anh trả lời như thế nào?”
“Đương nhiên phủ nhận, lão đại đã báo trước.” Doãn Tường nói.
Vũ Đại suy nghĩ một chút cũng phải, cười nói, “Anh có phát hiện lão đại thay đổi một chút không.”
“Nhiều năm như vậy, tất cả mọi người sẽ thay đổi.”
“Tôi nói, đối đãi với tình cảm có chút thay đổi. Anh không cảm thấy lão đại vẫn luôn đang bảo vệ cô ấy sao?”
“Hình như vậy.” Doãn Tường cười phụ họa.
Vũ Đại cũng cười cười, đột nhiên nghĩ đến điều gì, nói, “Doãn Tường, tôi cảm thấy thời gian an bình của chúng ta sẽ không dài.”
“Sao nói vậy?” Doãn Tường nhìn cô.
“Giết bốn người lính đánh thuê kia, sẽ đánh rắn động cỏ.” Vũ Đại mở miệng.
“Yên tâm đi.” Doãn Tường vỗ vỗ bả vai Vũ Đại, “Lão đại biết phải làm sao, bất cứ lúc nào, chúng ta đều phải tuyệt đối tin tưởng anh ấy anh ấy cũng không phải một người, sẽ vì tình cảm mà không có chút lý trí nào. Hơn nữa…”
Doãn Tường đột nhiên dừng lại một chút, “Bắt đầu từ khi rời khỏi chỗ đó, tôi vẫn luôn cảm thấy có một ngày chúng ta vẫn sẽ trở về!”
“Trở về cái gì?” Vũ Đại hỏi anh.
“Cô thật đúng là tứ chi phát triển đầu óc ngu si.” Doãn Tường trợn trắng mắt, “Đương nhiên là, hoàn toàn hủy diệt!”
“Lão đại không phải để cho chúng ta ẩn cư sao?”
“Chúng ta sẽ không phải luôn ẩn núp như vậy. Một ngày nào đó sẽ bị tìm được, một ngày nào đó sẽ…” Tròng mắt Doãn Tường sâu thêm, khóe miệng hình như kéo ra một nụ cười hưng phấn, “Suy nghĩ một chút, thật ra còn có chút kích động nhỏ.”
Tròng mắt Vũ Đại đảo lòng vòng.
Quả thật.
Một ngày nào đó, sẽ bộc phát!
Kiều Tịch Hoàn dựa vào trên giường, lại nhìn bản tin tức kia.
Lính đánh thuê ZNV.
Sao Cố Tử Hàn có thể tìm được người như vậy làm việc cho anh ta?!
Cô mím môi, có phần.
Cô không hiểu, Cố Tử Hàn nào có khả năng lớn như vậy!
Tròng mắt vừa động, nhìn hiển thị cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại di động, mím môi bắt máy, “A lô.”
“Kiều tiểu thư, hiện giờ có mấy cảnh sát muốn đi vào phòng bệnh của Dụ tiểu thư, cần ngăn cản không?”
“Không cần.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Các anh có thể rời đi.”
“Là không cần bảo vệ Dụ tiểu thư nữa sao?”
“Ừ.”
“Vâng.” Bên kia cung kính đáp.
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.
Dụ Lạc Vi, cuộc sống của cô, cũng chính là như vậy.
Cô để điện thoại xuống.
Kiều Vu Huy, Dụ Tĩnh, Dụ Lạc Vi, một nhà ba miệng các người, cuối cùng có thể đoàn tụ trong tù.
Cũng không nói ra được tư vị gì, nhưng cảm giác, đây là báo ứng bọn họ nên có.
Cô nhắm mắt lại, ép buộc mình, ngủ nhiều hơn chút nữa.
Căn phòng bên cạnh.
Cố Tử Hàn dựa vào trên giường, sắc mặt vẫn rất khó coi.
Mới vừa đọc tin tức, bốn người này chết rồi.
Anh chau mày.
Lính đánh thuê ZNV!
Anh vẫn cho rằng, chính là hắc đạo bình thường mà thôi.
Sao lại có thể đột nhiên chết?!
Chân mày anh khóa lại càng thêm lợi hại, cả sắc mặt biến thành rất không tốt, đặc biệt khi nghĩ đến trừng phạt của Cố Diệu Kỳ đối với anh, không chỉ điều anh đi, còn chia cổ phần trên tay anh cho Cố Tử Tuấn!
Càng nghĩ, trong lòng càng tức!
Ngôn Hân Đồng từ bên ngoài đi vào, nhìn Cố Tử Hàn dựa vào đó, sắc mặt rất không tốt.
“Tử Hàn?” Ngôn Hân Đồng gọi anh.
Tròng mắt Cố Tử Hàn chuyển một cái, liếc nhìn Ngôn Hân Đồng, thậm chí chợt lóe lên.
Anh càng ngày càng khinh thường Ngôn Hân Đồng rõ ràng.
Trước kia khi không có Kiều Tịch Hoàn, anh cảm thấy dù sao cũng vì nối dõi tông đường, Ngôn Hân Đồng vẫn coi như khéo léo, cái gì cũng đều nghe anh, sẽ không rước lấy phiền toái cho anh, anh cảm thấy đủ rồi. Hiện giờ bởi vì khí thế bức người của Kiều Tịch Hoàn, ngược lại cảm thấy người phụ nữ này cái gì cũng sai, một chút cũng không thể chia sẻ với anh.
Anh mặt lạnh, không nói gì.
Ngôn Hân Đồng rất biết điều đi qua, ngồi ở bên cạnh anh, “Nghe nói cha gọi anh và Kiều Tịch Hoàn vào hòng, là có chuyện gì sao?”
“Chuyện của tôi cô đừng hỏi nữa!” Giọng điệu của Cố Tử Hàn vô cùng không tốt, hoàn toàn không muốn để ý tới Ngôn Hân Đồng.
Ngôn Hân Đồng cắn môi.
Cô không ngu ngốc, đặc biệt đối với người đàn ông mình quan tâm, cô thật ra càng ngày càng cảm thấy được Cố Tử Hàn không nhịn được và xa lánh mình, thậm chí rất nhiều khi không muốn cô xuất hiện trước mặt anh.
“Tử Hàn, có phải Kiều Tịch Hoàn lại đùa bỡn âm mưu gì không, khiến cho anh không vui như vậy?” Giọng điệu Ngôn Hân Đồng vẫn ôn hòa như cũ hỏi.
Cố Tử Hàn vốn phiền lòng, Ngôn Hân Đồng cứ một mực ở bên cạnh anh như vậy, cơn tức của anh nặng hơn, “Cô đủ rồi! Hiện giờ tôi muốn một mình yên tĩnh, cô đi ra ngoài!”
Ngôn Hân Đồng nhìn anh, hốc mắt lập tức ửng đỏ rồi.
Cố Tử Hàn bình thường lạnh lùng thì lạnh lùng, nhưng rất ít khi nổi trận lôi đình với cô.
Cố Tử Hàn nhìn Ngôn Hân Đồng không đi, nhìn dáng vẻ khóc lóc rối rít của cô, trong lòng càng không thoải mái thêm, “Ngôn Hân Đồng, tôi kêu cô đi ra ngoài cô không nghe thấy?! Đừng luôn có dáng vẻ như vậy, cút ra ngoài!”
Ngôn Hân Đồng cắn môi, nước mắt cũng không khống chế được nữa mà rơi xuống, “Tử Hàn, anh biến thành như vậy từ khi nào?”
Cố Tử Hàn mặt lạnh nhìn cô.
“Em biết rõ anh bình thường đi làm mệt mỏi, em cũng chỉ muốn chia sẻ với anh, em nghĩ có lẽ anh nói ra tâm tình sẽ tốt một chút, em chỉ quan tâm anh, anh lại bài xích em như vậy…”
“Quan tâm tôi?! Chia sẻ cho tôi?! Ngôn Hân Đồng, cô nhìn cô có dáng vẻ gì, cô có thể vì tôi chia sẻ cái gì?!” Cố Tử Hàn lạnh lùng nói, “Trước kia còn nói cô có khả năng có thể lấy lòng mẹ tôi, hiện giờ tôi thấy mẹ tôi cũng không hề thích cô, cô chưa từng nghĩ tới mình thất bại ở đâu sao?!”
“Nhưng hiện giờ em đang mang thai, mẹ cũng rất vui mừng…”
“Đủ rồi! Trừ sẽ sinh con, cô còn biết làm cái gì! Hiện giờ tôi muốn đều không phải những chuyện này! Thôi, nói cho cô cũng vô dụng! Cô đi ra ngoài!” Cố Tử Hàn lạnh lùng nói, vẻ mặt không nhịn được.
Ngôn Hân Đồng cắn môi, nước mắt liền từ trong hốc mắt chảy xuống.
Trước kia cô cũng từng nghĩ tới đi làm, nhưng sau khi gả cho anh, người trong nhà anh đều nói không cần đi làm, ở nhà yên ổn giúp chồng dạy con là được, chuyện bên ngoài để cho đàn ông liều mạng, nhưng bây giờ, tại sao tất cả đều là lỗi của cô rồi hả?!
Cô càng nghĩ, càng khó chịu.
Nhìn Kiều Tịch Hoàn ở công ty phát triển tốt như vậy, nhìn ở nhà địa vị của Kiều Tịch Hoàn càng ngày càng quan trọng, cô cũng rất giận, cô cũng rất gấp, cô cũng khó chịu, nhưng không có ai an ủi cô, ngược lại cô còn phải an ủi anh.
Cô càng nghĩ, càng không nghĩ ra.
Tại sao bản thân mình là một sinh viên tài cao, biến thành như vậy.
Tại sao?!
"Ngôn Hân Đồng, cô còn không đi ra ngoài?!" Cố Tử Hàn lạnh lùng nói. Cả người cũng hình như vô cùng nóng nảy.
“Tử Hàn, anh không phải muốn khiến Kiều Tịch Hoàn không dễ chịu sao? Em có cách.” Ngôn Hân Đồng đột nhiên nói, trên mặt còn có nước mắt, trong giọng nói cũng không tỉnh táo.
Cố Tử Hàn nhíu nhíu mày, có phần không tin tưởng, cũng mang theo giọng điệu hơi khinh thường nói: “Cô có thể có biện pháp gì?”
“Không phải chỉ có Diệp Mị mới có thể giúp anh, em cũng có thể.” Ngôn Hân Đồng gằn từng tiếng.
Cố Tử Hàn nhìn cô.
Ngôn Hân Đồng biết sự tồn tại của Diệp Mị, từ vừa mới bắt đầu Cố Tử Hàn còn hết sức che giấu, về sau, anh cũng không thèm che giấu, bởi vì đối với anh mà nói, Ngôn Hân Đồng không có bất cứ giá trị gì, đã hoàn toàn không thể lọt vào trong mắt anh, cho nên anh vốn không cần quan tâm tới cảm nhận của Ngôn Hân Đồng!
Ngược lại là Diệp Mị, anh hiện giờ muốn ở bên cạnh cô nhiều hơn, ít nhất cô còn có thể bày mưu tính kế giúp anh.
“Anh không phải nói em chỉ biết sinh con sao? Hiện giờ em không sinh đứa bé này nữa…” Ngôn Hân Đồng nói, trong mắt thoáng qua tia rét lạnh, ánh mắt tàn nhẫn đến căm ghét như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.