Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 220: Chương 63.4

Ân Ngận Trạch

28/01/2019

“Cố Tử Thần, anh đừng giả bộ câm có được không?!” Kiều Tịch Hoàn hơi bốc lửa.

Luôn cảm giác một khắc kia, mình rất muốn cực kỳ muốn biết Cố Tử Thần rốt cuộc là người như thế nào, rất muốn cực kỳ muốn hiểu rõ, người đàn ông này tại sao phải khác hẳn người thường như vậy!

“Tôi nói trước kia tôi từng luyện, em tin không?” Cố Tử Thần lạnh lùng đáp trả.

“Vì sao em không tin?! Anh nói cái gì em đều tin!” Kiều Tịch Hoàn hơi kích động, một khắc kia không biết vì sao mình không bị khống chế như vậy, giống như lần đầu tiên tiếp xúc đến một mặt khác của Cố Tử Thần mà có vẻ vô cùng khủng hoảng, cô nhìn Cố Tử Thần, hung hăng nhìn anh, “Nhưng mà Cố Tử Thần, anh đừng gạt em! Đời em, ghét nhất bị người lừa gạt, thật đó. Nếu như anh lừa em, em thật sự không biết, sẽ làm ra chuyện gì cực đoan với anh!”

Cố Tử Thần cau mày, nhìn cô.

Rất khó nhìn thấy, dáng vẻ hốt hoảng giờ phút này của cô.

Hôm nay ở trong nhà, khi cô bị người nhà họ Ngôn khí thế bước người, cô cũng vĩnh viễn đều một vẻ, dáng vẻ tức cười, giống như tất cả ở dưới mắt mình, cô có thể không biến sắc, thờ ơ không quan tâm!

Nhưng giờ phút này.

Trong lòng không khỏi nhéo chặt, anh mím môi, “Tôi sẽ không lừa em.”

Năm chữ, giọng điệu không nặng không nhẹ, lại giống như cam kết.

Hốc mắt Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hơi đỏ.

Cô nhìn Cố Tử Thần như vậy, nhìn thật lâu, đột nhiên một phát nhào vào trong ngực Cố Tử Thần, giống như đang tìm chỗ dựa mà ôm lấy anh, hung hăng ôm, “Cố Tử Thần, anh biết không? Em đã từng bị người lừa rất thảm, kết quả khiến cho em sống còn khó chịu hơn chết. Cho nên em rất sợ một lần nữa bị người bản thân mình cảm thấy quan trọng lừa gạt, cảm giác như vậy giống như không ngừng dùng dao găm luân phiên trên ngực em, cắt đến khó chịu, nếu lại như vậy, lại âm thầm không tiếng động chịu đựng… Cảm giác như thế, em nghĩ anh chắc sẽ không hiểu, nhưng mà… Em đột nhiên thật sự rất khủng hoảng, bởi vì anh dường như có lẽ đã vượt qua được, em có thể hiểu được tất cả suy nghĩ của anh…”

Âm thanh rù rì nỉ non, ở trong ngực anh, lẳng lặng nói.

Cố Tử Thần không trở tay ôm cô, tròng mắt còn lạnh lùng nhìn ngoài cửa xe.

Anh chỉ cảm thấy trên lồng ngực của anh hơi ướt át.

Kiều Tịch Hoàn không phải sẽ không khóc, cô chỉ không thích khóc ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu thôi.

Rất nhiều khi anh vẫn cảm thấy người phụ nữ này kiên cường đến dọa người, cho dù là trong lòng hay ngoài mặt, nói thẳng thắn hơn chính là sống không tim không phổi, nhưng cũng không giải thích được, sẽ bởi vì một chút chuyện rõ ràng là do người bên ngoài làm xem ra hết sức tinh vi, mà khủng hoảng đến không biết làm sao.

Cổ họng anh khẽ nhúc nhích.

Người quan trọng?

Anh thành người quan trọng ở trên miệng cô sao?!

Thật ra thì anh vẫn cảm thấy, Kiều Tịch Hoàn sẽ rời đi, cuối cùng một ngày sẽ rời đi.

Bởi vì ngay từ đầu khi người phụ nữ này từ trong ngục trở về, anh đã cảm thấy mang theo mục đích đi về, mục đích của cô thực hiện xong, sẽ rời đi.

Cô không thuộc về nơi này, cũng không thuộc về gia đình này.

Tròng mắt anh hơi đổi, cúi thấp nhìn người phụ nữ nhào vào trong ngực anh, cảm nhận nhiệt độ cô truyền tới trên người anh.

Không chỉ có cô sẽ rời đi, anh cũng sẽ rời đi.

Trong xe yên tĩnh.

Xe một mực di chuyển trên đường phố Thượng Hải.

Người trong ngực khóc nhỏ một chút, thay vào đó, hình như là tiếng thở nhè nhẹ.

Như vậy cũng có thể ngủ sao?



Anh nhếch miệng cười một tiếng, rất khó được, kéo ra một độ cong rất đẹp mắt.

Tài xế lái xe phía trước vô ý thức liếc mắt nhìn ra phía sau theo gương chiếu hậu, cũng hình như bị nụ cười bất ngờ này của Cố Tử Thần dọa sợ hết hồn, chưa bao giờ nhìn thấy đại thiếu gia cười như vậy, chưa từng thấy.

“Đi bờ biển, lái chậm một chút.” Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng.

Tài xế ngẩn ra, vội vàng gật đầu đáp ứng, “Vâng.”

Anh không biết thì ra đại thiếu gia vẫn có thể săn sóc như vậy.

Dĩ nhiên, thời gian anh nhìn thấy đại thiếu gia vốn ít, chỉ thỉnh thoảng nghe nói tới mà thôi, nghe nói đại thiếu gia vô cùng lạnh lùng, rõ ràng cho người ta cảm giác người lạ chớ tới gần, người quen chớ quấy rầy.

Mà giờ khắc này.

Anh không khỏi lại liếc mắt nhìn đại thiếu gia, nhìn đại thiếu gia cứ dựa vào trên ghế ngồi như vậy, tròng mắt nhàn nhạt liếc ra ngoài cửa sổ. Đại thiếu phu nhân nằm trong lòng của đại thiếu gia, hai tay của đại thiếu gia vẫn tự nhiên rủ xuống, cũng không trở tay ôm lấy đại thiếu phu nhân, hai người cứ lẳng lặng dựa chung một chỗ như vậy, đại thiếu phu nhân ngủ rất ngon.

Tối hôm qua Kiều Tịch Hoàn ngủ quả thật quá ít, hôm nay lại bị người nhà họ Ngôn giằng co một phen, có thể ngủ như vậy, thật ra cũng không kỳ quái.

Xe một đường ổn định đến bờ biển, một vịnh vắng vẻ, bởi vì còn chưa khai phá, người ở rất ít, trên bờ cát cũng có một chút cỏ dại mọc, nhưng điều này hình như cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp bao la hùng vĩ của biển khơi, ngược lại tăng thêm vẻ nguyên thủy tự nhiên!

Kiều Tịch Hoàn giật giật tròng mắt.

Toàn thân quá tê dại.

Cô không thoải mái chuẩn bị vươn vai, cánh tay vừa mới nâng lên, cũng bởi vì kéo theo đau đớn sau lưng mà khẽ rên một tiếng, một khắc kia cũng hoàn toàn tỉnh táo, cô nhịn đau đớn, nhìn chung quanh một chút.

Sắc trời đã tối.

Xuyên qua cửa kính xe, có thể nhìn thấy mặt biển, trên bầu trời bao la kia chỉ còn lại một vòng đỏ nhàn nhạt.

Giờ phút này bên trong xe rất yên tĩnh, cô vốn nằm trên người Cố Tử Thần, giờ phút này cũng không biết người đi đâu rồi, tài xế ngược lại lẳng lặng đứng ngoài xe, giống như đang yên lặng chờ đợi cô tỉnh táo.

Cô mím môi, chậm rãi để cho mình đứng lên, cầm điện thoại di động bên cạnh lên, nhìn chút tín hiệu lóe lên.

Cô mở ra.

“Kiều Tịch Hoàn, cô quả nhiên rất có khả năng, tôi chưa bao giờ thấy Ngôn Hân Đồng khóc đến khó chịu như vậy, giống như trời đều sập xuống, Trương Tiểu Quần cũng thế, vừa kêu thân thể đau, còn vừa bị Ngôn Cử Trọng phát giận, trong nhà hiện giờ không khí ngột ngạt, thoải mái lòng người không nói ra được, mặc dù, tôi mới vừa bị Trương Tiểu Quần cho mấy cái bạt tai, giống như muốn phát tiết tức giận trên người tôi, nhưng tôi có thể cho bà ta phát tiết cái gì, tôi là một người thất bại, cho dù bà ta đánh tôi, cũng không hề có một chút cảm giác thành tựu. Cho nên tiếp theo, cô còn chuẩn bị làm gì?”

Kiều Tịch Hoàn cau mày.

Nội dung tin nhắn hơi dài, là Ngôn Hân Nghiên gửi tới.

Cô soạn tin nhắn, “Tiếp đó, không cần tôi ra tay, cô cứ từ từ ngồi chờ kết quả là được.”

“Được.” Bên kia rất nhanh đáp lại, giống như một mực chờ tin nhắn của cô.

Kiều Tịch Hoàn để điện thoại di động xuống.

Không hiểu sao cảm thấy trong lòng hơi đè nén.

Cô đẩy cửa xe ra, tài xế nhìn thấy cô vội vã cung kính chào hỏi, “Đại thiếu phu nhân người tỉnh rồi.”

“Đại thiếu gia đi rồi sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi, giống như bình tĩnh.

Cô không cảm thấy mình có bất cứ mong đợi gì với Cố Tử Thần người đàn ông này.



“Đại thiếu gia ở bên kia.” Tài xế chỉ về phía bờ cát.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.

Cô thừa nhận cô có một giây động lòng.

Cô khẽ gật đầu, đi về phía bờ cát.

Giày cao gót vừa dẫm trên bờ cát, liền lùn xuống dưới, cô đi rất khó chịu, xác định, liền cởi giày, xách theo giày cao gót, chân không đi trên bờ cát.

Xa xa, Cố Tử Thần ngồi ở đó, sóng biển nhấp nhô, thỉnh thoảng có thể đánh vào chân anh, lại chậm rãi lui ra.

Giờ phút này anh đưa lưng về phía cô.

Sóng biển và phía chân trời hình như liên kết thành một đường, nhìn qua vô cùng hùng vĩ, làm ch người ta cảm thấy thế giới nội tâm cũng rộng lớn lên!

Mà một mình Cố Tử Thần ở trong vẻ tự nhiên như vậy, không hề cảm thấy không đẹp, giống như phía chân trời đều là thế giới của anh, có vẻ anh tuấn không ai bì nổi như vậy, dưới bầu trời vừa mới dính vào bóng đêm tôn lên, xinh đẹp tuyệt luân giống như điêu khắc.

Cô hình như không tự chủ ngừng thở, từng bước từng bước một đi về phía anh, đứng ở bên cạnh anh.

Sóng biển đánh vào dưới chân cô, hơi lạnh.

“Rất đẹp sao?” Kiều Tịch Hoàn nhìn trên mặt biển còn một chút ửng đỏ, hỏi.

Mặt Cố Tử Thần không chút thay đổi.

Vào thời khắc này đường nét khuôn mặt càng thêm rõ ràng rõ nét, cũng đẹp trai kinh thiên động địa.

Mọi người đều yêu thích sự vật tốt đẹp.

Kiều Tịch Hoàn cảm giác mình cũng không tránh được tục tằng.

Cô ngồi xổm người xuống, giữ vững độ cao tương đương với Cố Tử Thần, mặt dán lại rất gần, cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ.

“Em muốn hôn anh.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Bị một người đàn ông như vậy quyến rũ, cô cảm thấy rất bình thường.

Bất kỳ một người phụ nữ nào, trong hoàn cảnh yên tĩnh mà duy mỹ như vậy, đều biết làm ra chính là cử động như thế.

Nhưng mà, cô quen biểu đạt mà thôi.

Tròng mắt Cố Tử Thần rũ xuống, nhìn đôi môi cô khẽ nhếch, màu sắc nõn nà hồng hào, mang theo sáng rỡ mê người.

Cô nhắm mắt lại, cánh môi đến gần cánh môi anh.

Bóng đêm rất nhạt.

Sóng biển rất nhẹ.

Thế giới rất yên tĩnh.

Tay Kiều Tịch Hoàn vịn cổ anh, đưa môi lưỡi mình càng thâm nhập lên.

Cô nghĩ, cô cuối cùng sẽ đắm chìm trên người đàn ông này…

Cho dù có một ngày có lẽ sẽ, vạn kiếp bất phục!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook