Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 265: Cố Tử Thần phát sốt
Ân Ngận Trạch
22/11/2021
Đêm sâu.
Sảnh chính bữa tiệc vô cùng náo nhiệt.
Trái với vườn hoa phía sau vắng lặng, nhưng mang theo hơi thở nóng ran.
Tiểu Vũ hai ba miếng ăn hết bánh ngọt trong đĩa Kiều Tịch Hoàn, “Bánh ngọt ăn thật ngon, tôi ăn hết của cô rồi.”
“Không có gì, dù sao tôi không dám ăn nhiều, tôi sợ váy nứt rách.” Kiều Tịch Hoàn vô tư nói.
“Cô rất hữu nghị.” Tiểu Vũ nhìn cô.
Kiều Tịch Hoàn mím môi cười một tiếng.
Một người cần quan hệ xã giao như vậy, cô dĩ nhiên không thể nào tỏ vẻ hung hăng khó gần với người xa lạ! Hơn nữa người có thể tham dự bữa tiệc từ thiện xã hội thượng lưu này, không phải quan to chính là người sang trọng, cô tội gì đi đắc tội ai, không chỉ không đắc tội, ngược lại phải nịnh bợ, để về sau đi được xa hơn.
Nhưng rất dễ nhận thấy, người phụ nữ tiểu Vũ trước mặt này hình như không hiểu mấy lễ nghi xã giao này lắm.
Mặc dù cô ta nói cô ta đã ba mươi tuổi, nhưng nhìn rõ ràng còn rất nhỏ, giống như đơn thuần.
Chắc không hay tham gia bữa tiệc như này, nói thẳng thắn như thế, lại tuyệt đối không cảm thấy ghét, nơi tràn đầy ích lợi mang đầy mặt nạ giả này, sự tồn tại của tiểu Vũ giống như một cơn gió mát trong mùa hè, khiến người ta cảm thấy từ trong đáy lòng.
“Kiều Tịch Hoàn.” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam quen thuộc.
Kiều Tịch Hoàn xoay người, nhìn Cố Tử Hàn mặc âu phục màu đen, sắc mặt không quá tốt đi ra, nói với Kiều Tịch Hoàn, “Cha đang tìm cô, cô trốn ở đây?!”
“Biết rồi, tôi lập tức về sảnh chính.”
Cố Tử Hàn không nhiều lời, mặt lạnh rời đi.
Kiều Tịch Hoàn nhìn người phụ nữ trước mặt, ngượng ngùng cười một tiếng, “Tôi có việc bận phải vào trước, cô tùy tiện.”
“Người đàn ông mới vừa rồi thật đáng ghét.” Tiểu Vũ nhíu mũi.
Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười, phụ họa, “Là rất đáng ghét.”
Tiểu Vũ đảo mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, “Cô đi bận rộn đi, thời gian không còn sớm, tôi ăn xong uống xong rồi, nên chuẩn bị đi về.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta.
“Mẹ tôi nói từ nhỏ tôi đã là đứa tham ăn, đến bây giờ hình như không thay đổi được chút gì.” Tiểu Vũ cười, sau đó nâng váy đi về chỗ sâu trong vườn hoa, hình như chuẩn bị rời đi từ cửa sau.
Rõ ràng nhìn thục nữ mà tao nhã.
Tính tình lại như một trời một vực.
Nếu như không phải nơi này canh phòng nghiêm ngặt, tất cả người tham dự tiệc đều lấy thư mời, cô thật sự hoài nghi tiểu Vũ chuồn êm vào ăn uống miễn phí. Dù sao những người khác tới đây đều vì có mục đích, hoặc khoe khoang, hoặc leo lên, hoặc quan hệ thương mại… Cô tham gia nhiều bữa tiệc như vậy, nhưng chưa nghe ai nói đến là vì ăn mà đến.
Cô nhìn bóng lưng đi xa, đột nhiên bật cười.
Đột nhiên hơi hâm mộ người phụ nữ kia, ít nhất sống không hề mệt mỏi.
Cô xoay người, đi vào trong sảnh chính.
Cố Diệu Kỳ đứng trong sảnh chính vị trí không xa, Cố Tử Hàn và Diệp Mị đứng bên cạnh Cố Diệu Kỳ, hai người đều rất cung kính Cố Diệu Kỳ, hình như đang nói gì, Kiều Tịch Hoàn nâng váy, từng bước tao nhã đi về phía Cố Diệu Kỳ, nói xin lỗi, “Cha, xin lỗi, mới vừa rồi ra ngoài ăn chút bánh ngọt.”
Cố Diệu Kỳ gật đầu rất khẽ, không nói nhiều gì.
Người lui tới càng ngày càng nhiều.
Kiều Tịch Hoàn đi theo Cố Diệu Kỳ thỉnh thoảng chào hỏi người khác, thậm chí cô cảm thấy, cả bữa tiệc, khuôn mặt đều cười đến cứng đờ.
Diệp Mị một mực khoác Cố Tử Hàn đi bên cạnh bọn họ, khóe miệng cũng như cô, mang theo đường cong hoàn mỹ, tròng mắt lại không ngừng nhìn quanh sảnh chính, hình như đang tìm người, hơn nữa hơi rõ ràng, rõ ràng đến Cố Tử Hàn đều cảm thấy, không nhịn được nhỏ giọng hỏi, “Em đang tìm ai?”
“Xem có người quen không.” Diệp Mị thuận miệng nói.
Cố Tử Hàn nheo mắt.
Diệp Mị nhếch miệng cười, “Nhìn Phó thị có bao nhiêu mặt mũi, mời được ai tới mà thôi. Không phải mới vừa rồi cha đã nói sao? Phó thị là sản nghiệp đầu rồng của Thượng Hải, chúng ta phải tìm cơ hội hợp tác với bọn họ, trước khi hoàn toàn chưa có bất cứ khả năng đột phá nào, làm tốt quan hệ xã giao tuyệt đối không sai, nói không chừng lúc nào đó sẽ có đất dụng võ.”
Cố Tử Hàn mím môi, hình như một khắc kia hơi tán thành Diệp Mị.
Cưới Diệp Mị vào cửa cũng không phải vì tình yêu sâu đậm gì, mà cảm thấy người phụ nữ này có ích cho mình.
Thời khắc hiện giờ, thật sự cảm thấy mình quyết định không sai.
Vào thời điểm nào, hình như Diệp Mị đều có thể nghĩ chu đáo giúp anh, so sánh với Ngôn Hân Đồng trước kia, hoàn toàn không thể đánh đồng.
Nghĩ tới đây, tâm tình đương nhiên tốt lên, anh tự nhiên vòng tay qua vòng eo mảnh khảnh của Diệp Mị, rõ ràng mang theo dịu dàng không nói ra được, đôi môi luôn luôn lạnh lùng hình như cũng nhếch lên một đường cong nhẹ, mang đến cho người ta chính là mùi vị cưng chiều.
Diệp Mị không phải không cảm nhận được Cố Tử Hàn biến hóa.
Dường như từ sau khi kết hôn, người đàn ông này đã đối xử với cô tốt rất nhiều, rất nhiều rất nhiều.
Nếu là lúc trước, có lẽ mình sẽ mừng đến rơi lệ.
Nhưng bây giờ.
Cô thừa nhận cô hơi ghét, cô không thích đôi tay đặt trên vòng eo cô, cũng không thích Cố Tử Hàn tỏ vẻ như vậy, dáng vẻ tuyên cáo chủ quyền cô với người ngoài, cô muốn giữ khoảng cách với người đàn ông này, lấy tư thái lợi dụng lẫn nhau là được.
Kiều Tịch Hoàn thay đổi tròng mắt, nhìn vẻ mất bình tĩnh không dễ phát hiện ra trên khuôn mặt kiều diễm của Diệp Mị
Người phụ nữ này quá mức thực tế đi.
Vì gả cho Cố Tử Hàn, chịu đựng uất ức nhiều năm như vậy, từ tiểu tam biến thành bà cả, khiến Cố Tử Hàn “Vợ con ly tán” đổi lấy tất cả, hiện giờ cô ta thấy tất cả đều sai rồi sao?!
Thật đúng là hơi châm chọc.
Đoán chừng trên thế giới này không có ai càng biến thái hơn Diệp Mị đi.
Thậm chí cô cảm thấy còn biến thái ác liệt hơn Cố Tử Hàn người đàn ông này.
Ít nhất Cố Tử Hàn giành được đồ, anh ta sẽ quý trọng, cho dù không đủ năng lực, cũng sẽ dựa vào bản thân cố gắng nghĩ hết cách đi bảo vệ. Nhưng còn Diệp Mị thì sao?!
Ha ha.
Kiều Tịch Hoàn cảm giác một khắc kia, thật sự chỉ còn cười lạnh.
Đảo mắt sang, nhìn Phó Bác Văn theo lễ phép, bắt đầu tuần hoàn mời rượu chào hỏi.
Lần này, người phụ nữ đi bên cạnh anh, nữ vương xì căng đan Trình Vãn Hạ mà mọi người vô cùng quen thuộc.
Xinh đẹp như trên màn ảnh, không biết có phải làng giải trí cho người phụ nữ này tư cách phong hoa tuyệt đại không, hay sắc đẹp của cô ta phủ lên vầng sáng làng giải trí, đi tới đâu, hình như đều mang theo đèn pha, khiến tầm mắt người ta lập tức rơi lên trên người cô ta, còn có thể không nhịn được nhìn lâu mấy lần.
Cho nên trong cả bữa tiệc, Phó Bác Văn đối đãi với người phụ nữ bên cạnh đều rất cẩn thận, che chở có thừa.
Đối với Phó Bác Văn người đàn ông đã quen khoan dung mà nói, sẽ nhỏ giọng dụ dỗ một người phụ nữ, không nói vầng hào quang vẻ ngoài diện mạo tài hoa đủ kiểu của Phó Bác Văn khiến người ta hâm mộ, chỉ riêng việc anh chấp nhất với Trình Vãn Hạ, đã đủ khiến ngàn vạn thiếu nữ hâm mộ đến chảy nước miếng.
Phó Bác Văn lễ phép chào hỏi bọn họ, sau đó theo lễ chạm cốc uống rượu.
Trình Vãn Hạ vẫn dịu dàng ở bên cạnh anh.
Giống như chim nhỏ nép vào người, thu lại khí phách làng giải trí, có vẻ động lòng người như vậy.
Có lúc Kiều Tịch Hoàn cảm thấy, hai người thật sự có thể ở chung một chỗ, có lẽ chính là như vậy, bản thân thu lại hết tất cả vầng sáng trên người, sau đó lẳng lặng tỏa ra vì đối phương.
Hơi hâm mộ.
Hâm mộ sau khi Phó Bác Văn ra tù, có một người chờ đợi như thế.
Mà mình đây?!
Chờ đợi, trừ âm mưu và trả thù, còn có thể có cái gì?!
Cô điều chỉnh tâm tình của mình
Là người trước mặt quá dễ cảm nhiễm mình?! Hay vì một mình cô độc đã hơi lâu, cho nên có vẻ đa sầu đa cảm rồi.
Cô mím môi, treo nụ cười chiêu bài, nhìn Trình Vãn Hạ và Phó Bác Văn rời đi.
Bữa tiệc, cũng tiến hành được hơn phân nửa.
Từ thiện quyên tặng ra chắc sẽ lại lên trang bìa tin tức ngày mai.
Thừa dịp Cố Diệu Kỳ lại tán gẫu với người khác, Kiều Tịch Hoàn hít thở, đi ra vườn hoa phía sau.
Bước chân mới vừa ra khỏi sảnh chính, đi lên trên đường đá ở vườn hoa phía sau, đã nghe được một giọng nam quen thuộc nói, “Em đang tìm anh?”
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.
“Ừ, tôi đang tìm anh.” Cô thật sự vì thấy Tề Lăng Phong đi về phía vườn hoa phía sau, mới đi theo ra ngoài như vậy.
Tề Lăng Phong xuất hiện trước mặt cô, vest trắng, dưới ánh đèn lờ mờ ở vườn hoa, có vẻ khí vũ hiên ngang, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhẹ nho nhã, làm nổi lên đường nét khuôn mặt sắc sảo, càng thêm đẹp trai bức người.
“Hôm nay anh tới hơi trễ.” Kiều Tịch Hoàn nói với anh ta.
“Quan tâm anh như vậy từ khi nào thế?” Tề Lăng Phong nhếch miệng lên, cười hỏi.
“Bắt đầu từ lúc chúng ta trở thành đối tác.” Kiều Tịch Hoàn nói từng tiếng.
“Chỉ thích em thực tế như vậy.” Tề Lăng Phong mím môi, đường cong khóe miệng đẹp mắt vẫn nhếch lên.
“Thật sao?” Ngón tay ngọc thanh mảnh của Kiều Tịch Hoàn duỗi về phía Tề Lăng Phong.
Ánh mắt cô như có như không nhìn sắc mặt Tề Lăng Phong, hơi biến hóa.
Tay của cô phủ lên tay Tề Lăng Phong, nắm nó, nhẹ nhàng sờ, “Ghét sao?”
Tề Lăng Phong nhíu chặt mày, “Em cứ nói đi?”
“Nhìn anh đang nhẫn nại.” Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười.
Tề Lăng Phong mím môi, không nói.
Kiều Tịch Hoàn vẫn mặt cười tươi như hoa, tay nhỏ bé nắm lấy tay anh ta, lắc lắc. Lắc lắc, nhìn sắc mặt anh ta càng ngày càng trắng bệch.
Tề Lăng Phong cũng sẽ có ngày hôm nay?!
Chuyện Diêu Bối Địch nói cho cô, cô nghiệm chứng 80%.
Còn 20%, cô cảm thấy cô không cần nghiệm chứng.
Nhếch miệng cười, tay nhỏ bé chuẩn bị rời khỏi.
Cùng lúc đó, tay chợt cảm thấy dùng sức, tay của Tề Lăng Phong tóm lấy tay nhỏ bé đang định rời khỏi của cô, sau đó cậy mạnh kéo cô, đi vào một góc u ám trong vườn hoa, thô lỗ đè cô lên vách tường, ma sát sau lưng cô, cô cảm thấy hơi đau.
Cô cau chặt mày, nhìn người đàn ông ở khoảng cách gần, nhìn sắc mặt anh hình như hơi tức giận, dưới ánh đèn sáng trắng ảm đạm, khí thế bức người.
“Quyến rũ anh như vậy, chơi rất vui?” Tề Lăng Phong hỏi cô, từng câu từng chữ, giọng đè nén.
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta, nhìn vào tròng mắt tức giận rõ ràng của anh ta, “Không dễ chơi.”
“Kiều Tịch Hoàn, em luôn khiến anh nghiến răng vì em, lại hình như không có cách nào đụng vào em! Em luôn có thể bắt được đủ loại thời cơ của anh, sau đó dùng các phương thức của em đến khiến anh không thể ra sức. Em rốt cuộc có khả năng lớn bao nhiêu?! Tới chơi anh như vậy!” Ngón tay thon dài của Tề Lăng Phong siết cổ cô từng chút một, khẽ dùng sức trên cổ mảnh khảnh của cô.
Kiều Tịch Hoàn cau mày nhìn Tề Lăng Phong, nhìn gương mặt lửa giận ngút trời của anh ta, nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Tôi có khả năng lớn bao nhiêu?! Còn không phải do anh bức ra.
Cô lạnh lùng nhìn anh ta, lạnh lùng nhìn anh ta.
Lực ngón tay của Tề Lăng Phong không sâu thêm nữa, anh đột nhiên buông Kiều Tịch Hoàn ra, hít sâu, giống như đang âm thầm điều chỉnh cảm xúc.
Kiều Tịch Hoàn dựa vào vách tường, nhìn Tề Lăng Phong đứng quay lưng về phía mình.
Một bóng dáng cao lớn mà quen thuộc như vậy.
Cô thừa nhận, đã rất nhiều năm một mực ảo tưởng, đắm chìm, sau đó tự hạnh phúc dưới bóng dáng như vậy.
Cho nên cô không có lực đỡ quá lớn với bóng lưng này, có lẽ sớm từ trước, cô chỉ thích ôm lấy anh từ phía sau, sau đó chôn mặt mình vào sau lưng rộng lớn của anh, cô cảm thấy một khắc kia, cô có thể hoàn toàn cảm thấy, anh dựa vào cạnh mình, chỗ gần nhất…
Mà giờ khắc này.
Cô cười lạnh.
Cười lạnh, nhớ tới từng màn trong quá khứ.
Đã từng ôm lấy anh từ phía sau như vậy, anh ở phía trước, chắc giống như cô lúc này, đang cười lạnh đi.
Cô xoay người, nâng váy đi ra khỏi nơi tăm tối.
Tề Lăng Phong cảm nhận động tĩnh, quay đầu nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn.
Siết chặt quả đấm.
Người phụ nữ này, thật sự có con mắt thứ ba cái gì cũng biết, hay là nói, cô bắt đầu rung động với anh.
Nheo mắt, sắc mặt lạnh hơn.
Sỉ nhục đêm đó khiến trong khoảng thời gian này vừa nghĩ tới chuyện kia anh đã buồn nôn muốn ói, chứ đừng nói chi muốn xảy ra quan hệ như thế nào, chỉ cần nghĩ tới, đã cảm thấy cả người không ổn, sắc mặt trắng bệch, thân thể tự nhiên sẽ không có bất cứ phản ứng gì.
Anh mím chặt môi.
Để cho mình cố sức, cố hết sức bình tĩnh lại.
Anh nghĩ, có lẽ qua một đoạn thời gian, là tốt!
…
Kiều Tịch Hoàn đi vào sảnh chính bữa tiệc.
Cố Diệu Kỳ vẫn đang trò chuyện thật vui với bạn bè cũ, Kiều Tịch Hoàn tự nhiên đi ới, rất lễ phép quy củ đứng bên cạnh Cố Diệu Kỳ, mỉm cười, đảm đương nhân vật bình hoa.
Cô đảo mắt, trong sảnh chính đã không thấy bóng dáng Cố Tử Hàn và Diệp Mị, chắc là rời đi trước.
Kiều Tịch Hoàn cũng không nghĩ nhiều, vẫn luôn bên cạnh Cố Diệu Kỳ, cho đến khi bữa tiệc kết thúc.
Người lục tục rời đi.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trong xe con của Cố Diệu Kỳ, yên tĩnh trở lại đại viện nhà họ Cố.
Cố Diệu Kỳ hình như cũng mệt mỏi, người tới số tuổi nhất định, vẫn có thể nhịn đến rạng sáng đã không dễ dàng.
Cho nên suốt dọc đường đều không hề nói câu nào.
Kiều Tịch Hoàn cũng thức thời không lắm miệng.
Trở lại đại viện nhà họ Cố, Cố Diệu Kỳ về thẳng phòng.
Kiều Tịch Hoàn cũng mệt mỏi, hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, cô uống một ly nước ấm, cũng đi lên lầu.
Bước chân đột nhiên dừng lại ở đầu cầu thang, nhìn Diệp Mị xuất hiện trước mặt cô.
Diệp Mị đã tắm xong, thay áo ngủ hình như chuẩn bị đi ngủ.
Tròng mắt vô tình của cô vẫn có thể thấ được da thịt lộ ra bên ngoài của Diệp Mị có vài dấu vết bầm tím mập mờ.
Những dấu vết này, chúng ta đều là người trưởng thành, biết cực kỳ rõ.
“Cô chuẩn bị khoe khoang, cô và Cố Tử Hàn ở trên giường hòa hợp bao nhiêu?” Kiều Tịch Hoàn liếc nhìn qua dấu vết trên người cô ta, châm chọc cười một tiếng.
Vừa nói, rõ ràng cảm thấy Diệp Mị càng thêm không thân thiện rồi.
Cô ta lạnh lùng nhìn Kiều Tịch Hoàn, sau đó lướt qua bên cạnh người cô đi thẳng xuống lầu.
Người phụ nữ này, mộng du?!
Kiều Tịch Hoàn cũng khó không để ý đến, đi tới phòng Cố Tử Thần.
Dù sao sau khi Diệp Mị gả vào, không khỏi cảm thấy người phụ nữ này rất khó hiểu.
Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa phòng Cố Tử Thần.
Tối nay không uống rượu, cho nên vẫn còn lý trí, khi tiến vào phòng trở nên thận trọng, sau đó tháo trang sức tắm rửa, rề rà ít nhất một giờ, mới thoải mái nằm lên giường, nằm bên cạnh Cố Tử Thần.
Cảm thấy một ngày vẫn rất mệt mỏi.
Kiều Tịch Hoàn nhắm mắt lại, trong đầu không hiểu sao hiện lên dáng vẻ tiểu Vũ.
Có thể sống như cô ấy, thật ra rất tốt.
Ít nhất không thể sống giống như Tề Lăng Phong.
Cô lật người, tự nhiên rúc mình vào trong ngực Cố Tử Thần.
Bọn họ cùng giường chung gối đã lâu như vậy cho tới nay, đây thật sự là cử động rất tự nhiên, hình như Kiều Tịch Hoàn cũng không cảm thấy có gì khác thường. Thậm chí, thân thể mềm mại của cô còn không ngừng rúc vào trong thân thể Cố Tử Thần, cố gắng tìm tư thế thoải mái nhất ngủ.
“Kiều Tịch Hoàn, em đủ chưa!” Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên giọng nam tính, rõ ràng vô cùng giận dữ.
Kiều Tịch Hoàn hoảng hốt.
Đêm sâu như vậy, người này định hù chết ai?!
Kiều Tịch Hoàn cắn môi, khó chịu tiếp tục hoạt động, hoạt động trong lòng anh.
Cô chính là bướng bỉnh như vậy, càng không cho cô làm, cô làm càng vui sướng.
Đoán chừng Cố Tử Thần thật sự bực bội rồi, bàn tay anh tăng sức, chợt đẩy, Kiều Tịch Hoàn lập tức bị anh đẩy mạnh ra, thiếu chút nữa lật người xuống giường.
Kiều Tịch Hoàn tức giận, “Cố Tử Thần, anh cmn đủ rồi!”
Sắc mặt Cố Tử Thần vẫn như cũ.
“Có gì đặc biệt hơn người chứ, toàn thế giới chỉ có anh một người đàn ông ngủ thôi sao?! Bà đây không lạ gì!” Kiều Tịch Hoàn thở phì phò nói, sau đó xuống giường, ôm chăn đi tới phòng bên cạnh.
Phòng bên cạnh thông với phòng kia, Kiều Tịch Hoàn đã từng ở, nhưng ngại giường nhỏ cho nên mới mặt dày mày dạn ngủ cùng với Cố Tử Thần, hiện giờ người này bài xích cô như vậy, bài xích cô…
Cô còn chưa nằm trên giường nhỏ, hình như lại vô cùng không phục chạy về phòng, xuất hiện trên giường lớn.
Cố Tử Thần hung hăng nhìn người phụ nữ này, nhìn dáng vẻ hành động không theo lẽ thường của người phụ nữ này.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần rõ ràng không có cô ngủ càng yên ổn, tâm tình càng thêm khó chịu, cô nóng tính kéo chăn của Cố Tử Thần, lộ cả người anh trong không khí, sau đó không nói hai lời đẩy thân thể Cố Tử Thần, dùng sức dùng sức dùng sức…
Cuối cùng.
“Phịch” một tiếng, Cố Tử Thần bị Kiều Tịch Hoàn đẩy xuống giường.
Cả quá trình, Cố Tử Thần thậm chí chưa kịp phản ứng.
Anh thật sự không biết, Kiều Tịch Hoàn sẽ làm hành động ngây thơ này.
Trả thù như vậy, anh cảm thấy chỉ có tâm trí của đứa bé mười tuổi mới có, mà anh vẫn cảm thấy, tâm trí của Kiều Tịch Hoàn đã thành thục vượt qua số tuổi của cô.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, phụ nữ có thể thay đổi thất thường đến nước này!
Anh cắn răng, chịu đựng thân thể đau đớn bất ngờ, nhìn Kiều Tịch Hoàn nằm trên mép giường, mặt thực hiện được nhìn anh, “Cố Tử Thần, anh ở trên sàn nhà chấp nhận một đêm đi, bây giờ trời nóng như vậy, cũng không sợ cảm.”
Tà ác cười một tiếng, Kiều Tịch Hoàn lật người, rúc cả người vào trong chăn, thật khoái trá một mình bá chiếm giường lớn lăn lộn, ngủ.
Trời rất nóng, cmn!
Điều hòa mở rất thấp.
Cố Tử Thần nằm trên mặt đất, cắn răng nghiến lợi!
Anh chống đỡ thân thể, sau đó ngồi lên xe lăn, nhìn Kiều Tịch Hoàn có lẽ đã tiến vào giấc mộng đẹp.
Cắn răng, đẩy xe lăn xoay người rời đi.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng dáng Cố Tử Thần, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm tà ác.
Đấu với cô, Cố Tử Thần anh được mấy cân mấy lạng chứ!
Chị đây ăn muối còn nhiều hơn anh ăn cơm đó!
Nghĩ như vậy, vô cùng vui vẻ, đi ngủ, ngủ còn rất thoải mái.
Cho nên sáng sớm hôm sau, rõ ràng sảng khoái tinh thần.
Cô rửa mặt xong, duỗi người ra khỏi phòng, đi làm.
Cố Tử Thần thứ hàng này tối qua một đêm đều không ở đây?!
Không phải chạy đi nhà ấm ngủ một đêm chứ, ở trong đó nóng như vậy?!
Cô đảo mắt, quản cô cái rắm.
Đây gọi là tự làm tự chịu.
Đừng tưởng rằng chị đây là quả hồng mềm, dễ nắn bóp.
Đi vào trong xe Vũ Đại dừng ở cửa như vậy, đi làm.
Hôm nay chức vụ công ty đã thay đổi, cô đi vào thang máy, ấn tầng hai.
Trợ lý tổng giám đốc.
Nhếch miệng lên, cho dù quá trình như thế nào, ít nhất hiện giờ, cô cuối cùng đã đến vị trí này.
Thang máy mở ra.
Tầng này không có nhân viên bình thường, một tầng lầu to như vậy, chỉ có ba phòng làm việc, một phòng hội nghị đa chức năng, và một phòng Gym đầy đủ thiết bị.
Cô đi về phía phòng làm việc của mình.
Milk đã ngồi từ sớm ngoài cửa, sau đó vô cùng nhiệt tình chào hỏi, “Chào buổi sáng Kiều tổng.”
Kiều Tịch Hoàn khẽ gật đầu.
Milk đuổi theo bước chân của cô.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trên ghế làm việc bằng da thật, xoay thử, quan sát trang hoàng và thiết kế của phòng làm việc này.
Milk vội vàng nói, “Vào cuối tuần, để công ty lắp đặt tăng ca làm việc hoàn thành, bộ phận tổng hợp nói rồi, nếu như Kiều tổng có chỗ nào bất mãn có thể nói ra, bọn họ sẽ liên hệ công ty lắp đặt, thay đổi lại cho chị.”
“Không cần, chị cảm thấy vô cùng tốt.” Kiều Tịch Hoàn nói.
Ở phương diện này Cố Diệu Kỳ vẫn không bạc đãi cô.
Một phòng to như vậy, đầy đủ thiết bị, với trong phòng bên cạnh còn có một phòng ngủ đơn giản, nghỉ trưa bình thường hoặc làm thêm giờ có thể dùng tới. Màu sắc thiên về đen trắng, hoàn toàn không phải hình thức cứng nhắc truyền thống, ngược lại cho người ta cảm giác thời thượng tinh tế rõ ràng.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, ngước mắt nhìn Milk, “Hôm nay có sắp xếp gì không.”
“Hôm nay không có sắp xếp đặc biệt. Nhưng mà.” Milk nói, “Đơn xin từ chức của Trương Kiều Ân đã làm xong, không có gì bất ngờ xảy ra, tuần này sẽ rời khỏi Thượng Hải. Kiều tổng, chuyện chị căn dặn, em đã làm thỏa đáng toàn bộ.”
“Ừ, vậy thì tốt, chị không muốn thiếu Trương Kiều Ân cái gì.”
“Em biết rõ.” Milk phụ họa.
Thật ra thì trong chuyện của Trương Kiều Ân Kiều tổng đã cố gắng lớn nhất, kết quả bây giờ, mặc dù ngoài miệng Kiều tổng không nói, nhưng vẫn rất đau lòng, cho nên thừa dịp trong khoảng thời gian Trương Kiều Ân rời đi, chuyện đã bí mật làm vì Trương Kiều Ân, có kết quả hay không, vậy là chuyện sau này.
“Pha cho chị một ly café đen.” Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói.
“Vâng.” Milk cung kính rời đi.
Kiều Tịch Hoàn dựa vào ghế làm việc mới, không có việc gì nhìn trần nhà trên đầu.
Đột nhiên giống như không có việc gì có thể bắt tay làm!
Kiều Tịch Hoàn cắn môi, ánh mắt vẫn nhìn trần nhà trên đầu, ngẩn người.
Cố Tử Hàn sẽ lập tức trở lại Cố thị, đoán chừng sau khi làm xong chuyện Ngôn Cử Trọng, sẽ thuận nước đẩy thuyền trở lại Cố thị, sau đó lại bắt đầu thời gian bọn họ đối đầu không ai nhường ai, mà Tề Lăng Phong nói sẽ giúp cô trừ đi Cố Tử Hàn, nói thật ra, muốn chân chính trừ đi một người không dễ dàng, cô tốn sức lớn như vậy, đến bây giờ vẫn không đẩy được Cố Tử Hàn khỏi mí mắt.
Khóe miệng khẽ mím, nhìn hiển thị gọi đến trên điện thoại di động.
Cô nhận, “Kiều Ân.”
“Quản lý Kiều, chị giúp em làm cái gì?”
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, ngay sau đó cười một tiếng, “Nhanh như vậy đã biết?”
“Mẹ em đến Thượng Hải, còn có chị em.” Trương Kiều Ân nói.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, “Chị không để họ đến Thượng Hải.”
“Nghe nói, chị chuyển riêng cho mẹ em và chị em một khoản tiền, dùng danh nghĩa của em.” Trương Kiều Ân nói.
“Có phải chị lại xen vào việc của người khác không?” Kiều Tịch Hoàn mím môi, hỏi.
“Không, em gọi tới cảm ơn chị.” Trương Kiều Ân nói, giọng đột nhiên hơi nghẹn ngào, hình như lạnh lùng và bình tĩnh mới vừa ngụy trang đã hoàn toàn hỏng mất, “Mới vừa rồi mẹ em và chị em nhìn thấy em, đột nhiên lại khóc, nói em biến mất nhiều năm như vậy hoàn toàn không biết em đi đâu?! Thật ra họ đã sớm tha thứ cho em, là bản thân em không tha thứ cho mình, những năm này vẫn một mực tìm em, chỉ sợ em có chuyện gì…”
Kiều Tịch Hoàn mím môi, nghe giọng nói nghẹn ngào của Trương Kiều Ân, không nói gì.
Chỉ nhếch miệng cười thầm.
Có thứ gì còn quan trọng hơn tình thân chứ.
Hình như bên kia khóc thút thít thật lâu, “Cho dù như thế nào, thật sự cảm ơn chị, quản lý Kiều, không có chị, em tuyệt đối sẽ không có dũng khí đi đối mặt với cha mẹ người thân của em, em tuyệt đối không thể nào còn có thể đi đối mặt với bọn họ, cũng sẽ không biết, bao nhiêu năm như vậy, bọn họ đã sớm tha thứ cho ngu ngốc tuổi trẻ của em rồi!”
Kiều Tịch Hoàn cười, “Có thể như vậy thì tốt.”
“Ừm.” Bên kia hít mũi, bình tĩnh rất nhiều, nói, “Quản lý Kiều, tiền chị gửi cho mẹ em và chị em, em không cần, em sẽ trả lại cho chị, chị ghi nợ vào em.”
“Không cần, những tiền kia đều là em nên được.”
“Quản lý Kiều.”
“Đừng hành động theo cảm tình như vậy, chị là thương nhân, chị có thể đưa cho em, đều là chút giá trị thặng dư chị ép được từ trên người em, yên tâm thoải mái cầm đi.” Kiều Tịch Hoàn nói.
Hình như bên kia lại hơi kích động, “Quản lý Kiều, chị đối xử với em tốt quá. Em thật sự không biết cảm tạ chị như thế nào?”
“Trở lại Cố thị làm.” Kiều Tịch Hoàn yêu cầu.
Bên kia do dự, thật lâu, “Xin lỗi quản lý Kiều. Em không phải không bằng lòng trở về, em thật sự rất quý trọng phần công việc này, cũng rất quý trọng khoảng thời gian làm dưới quyền chị, nhưng em nghĩ, em đã mất nhiều thời gian làm bạn với cha mẹ em người thân của em như vậy, em nên về nhà. Cũng là lúc nên thả lỏng lòng mình, đi đối mặt, mà không phải chỉ biết một mực trốn tránh.”
“Có thể nghĩ như vậy, chị không giữ em nữa. Về sau muốn trở lại Thượng Hải làm, gọi điện thoại cho chị.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Vâng, cám ơn quản lý Kiều. Em không quấy rầy chị làm việc nữa, hẹn gặp lại.”
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, tâm tình đột nhiên tốt lên.
Con người sống trên đời, theo đuổi giá trị theo đuổi ích lợi là một mặt, chân chính theo đuổi còn không phải là cuộc sống yên tâm thoải mái sao.
Yên lòng, cái gì cũng đều sẽ thái bình.
Cô đảo mắt, mở laptop ra, bắt đầu xử lý chút công việc thông thường.
Cô nghĩ, cô nên có một khoảng giai đoạn cửa sổ nhàn rỗi.
…
Đại viện nhà họ Cố.
Diệp Mị ngồi trong vườn hoa sau nhà, nhìn bầu trời trong xanh.
Hôm nay không đi làm.
Thật ra thì không phải là thời gian nghỉ kết hôn, Cố Tử Hàn còn chưa khôi phục chức vụ, cô thật ra nên đi làm.
Nhưng không hiểu sao, chính là không hề có hứng thú.
Cô lẳng lặng nhìn ánh mặt trời càng lúc càng sáng chói, cô ngồi dưới một gốc cây to, nhìn lá cây biến ánh mặt trời thành mảnh nhỏ, có một cảm giác u buồn không nói rõ được.
Hôm nay Cố Tử Hàn đi ra ngoài có việc.
Tối hôm qua cô lấy được một chút nhược điểm của Ngôn thị ở chỗ mẹ, những nhược điểm kia, làm thành văn kiện, thu mua công ty Ngôn thị, lấy năng lực của Cố Tử Hàn, không cần tốn thời gian quá dài.
Cô quay đầu, nhìn người đàn ông trong nhà ấm vườn hoa.
Người đàn ông cúi thấp mặt, không cười nói bừa bãi, đường nét gương mặt hoàn mỹ, đẹp trai chói mắt.
Hình như cô đã quen len lén như vậy, lẳng lặng quan sát người đàn ông này, nhìn từng cử động của anh.
Người đàn ông xử lý xong công việc trên tay, lau mồ hôi trên trán, cố gắng để cho mình ngồi lên xe lăn, phủi bùn đất trên người, đẩy xe lăn đi ra.
Vườn hoa có cơn gió mát thổi qua.
Áo sơ mi trắng của Cố Tử Thần dưới cơn gió thổi, nhẹ nhàng bay.
Giống như một chút trên người anh, cho dù chỉ một chút mặc trên người anh, đều sẽ bởi vì cả người anh mà có vẻ cao quý.
Anh đẩy xe lăn, tiến về trước.
Mắt nhìn thẳng, giống như không thấy Diệp Mị ngồi bên cạnh.
“Cố Tử Thần.” Diệp Mị đột nhiên gọi anh lại.
Cố Tử Thần đảo mắt, nhìn cô.
“Thật ra thì em biết anh rất nhiều năm, anh tin không?” Diệp Mị nói.
Cố Tử Thần mím môi, “Tôi không có hứng thú.”
“Cố Tử Thần.” Nhìn Cố Tử Thần đẩy xe lăn chuẩn bị rời đi, cả người biểu hiện ra lạnh lùng, khiến Diệp Mị đột nhiên hơi kích động đứng trước mặt Cố Tử Thần, chặn đường anh đi.
Cố Tử Thần căng chặt chân mày.
“Kiều Tịch Hoàn không phải loại người như anh nghĩ.” Diệp Mị đột nhiên nói.
“Loại người như nào?” Cố Tử Thần nhướng mày lên, ánh mắt lạnh lùng lóe lên.
Diệp Mị lấy vài tấm hình từ trong túi ra, đưa cho Cố Tử Thần, “Đây là Kiều Tịch Hoàn kêu chụp giúp cô ta, những bức hình này, có thể bức chết một người phụ nữ.”
Cố Tử Thần tiện tay lấy tới, nhìn trong hình, Tề Lăng Phong và Kiều Tịch Hoàn hôn môi.
Địa điểm hình như là vườn hoa phía sau này, một buổi tối, góc hơi u ám.
Nhưng không khó phân biệt ra được, trong tấm hình chính là bọn họ.
Diệp Mị nhìn vẻ mặt Cố Tử Thần, cô rất cố gắng nhìn, từ nhỏ cô đã có thiên phú nhìn thấu lòng người, nhưng một khắc này, cô lại nhìn thế nào đều không hiểu, Cố Tử Thần đang nghĩ gì, Cố Tử Thần mặt không biểu cảm, sẽ có rung động hay không.
“Kiều Tịch Hoàn và Tề Lăng Phong, đã sớm ám độ trần thương.” Diệp Mị nhìn không ra, nên nói một vài lời cố ý.
Cố Tử Thần ngước mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Mị, “Sau đó thì sao?”
Diệp Mị ngẩn ra.
Sau đó.
Sau đó cái gì?!
Cô nhìn Cố Tử Thần, kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ anh không cảm thấy, Kiều Tịch Hoàn phản bội anh?!”
“Tôi nói, sau đó liên quan gì đến cô?!” Cố Tử Thần ném hình lại cho Diệp Mị, lả tả tung bay trên đất, đẩy xe lăn rời đi.
Diệp Mị nhìn bóng lưng Cố Tử Thần, cắn chặt môi, hồi lâu không nói ra một chữ.
Cố Tử Thần trước mặt đôt nhiên dừng xe lăn, “Những tấm hình này, đừng để người nào nữa nhìn thấy!”
Lời nói lạnh lùng, kèm theo bóng lưng lạnh lùng của anh.
Diệp Mị đột nhiên hơi kinh hãi, sau khi Cố Tử Thần rời đi xa xa, thân thể cô không nhịn được run rẩy, giống như bởi vì khẩn trương mới vừa rồi gây ra.
Cố Tử Thần uy hiếp, rõ ràng mang theo khát máu.
Cô cười lạnh.
Đột nhiên cười lạnh.
Cô muốn chính là kiểu đàn ông như vậy, kiểu đàn ông khiến cho cô tim gan run sợ khiến cho cô không nhịn được muốn như thiêu thân lao đầu vào lửa, cô chính là thích khiêu chiến kiểu đàn ông khát máu như này, cô chính là thích như vậy, chạy theo như vịt!
Cô ngồi xổm người xuống, nhặt tầm hình trên mặt đất lên.
Từng tấm từng tấm.
Sau đó vo mạnh thành cục, ném vào trong đống rác.
…
Cố Tử Thần trở lại phòng khách, lên thẳng lầu.
Hôm nay anh bị cúm.
Người không thăng bằng.
Tối hôm qua anh nằm trên ghế salon phòng khách biệt thự một đêm.
Không có chăn, lại quen giường không ngủ được, điều hòa trung tâm biệt thự hơi lạnh, anh cũng không đi điều chỉnh nhiệt độ, bị Kiều Tịch Hoàn giận đến nổi trận lôi đình cứ nằm trên ghế salon như vậy, cho đến trời sáng.
Anh mím môi, đẩy cửa phòng mình ra.
Bật máy tính, ngón tay thon dài linh hoạt nhẩy lên trên bàn phím.
Hộp thư đột nhiên truyền đến một email.
Anh mím môi, mở email ra.
“Cô ấy thật sự thi hành nhiệm vụ.”
Một câu nói ngắn ngủi.
Tròng mắt anh hơi căng, đóng email, sau đó tắt máy vi tính, cầm điện thoại di động lên, gọi, “Ừ, nhìn chằm chằm cô ta.”
“Vâng.” Bên kia cung kính đáp.
Cố Tử Thần đặt điện thoại sang bên, đi ra ban công.
Bên ngoài ban công có thể nhìn thấy vườn hoa sau nhà, trong vườn hoa, Diệp Mị vẫn đứng đó, ánh mặt trời chiếu xuống, mùa này mặt trời chiếu thẳng lên người, đau rát.
Anh nhìn Diệp Mị vứt những tấm hình kia rồi, xoay người rời khỏi ban công.
Hiện giờ anh hơi nhức đầu, rất nhiều năm không bị cảm, lần đầu tiên lại cảm thấy hơi nghiêm trọng, anh nằm trên giường, sau khi Kiều Tịch Hoàn rời giường chưa bao giờ gấp chăn, chăn lộn xộn, dồn thành đống.
Anh cũng không quá thích người giúp việc tới dọn dẹp phòng anh, mỗi ngày sau khi Kiều Tịch Hoàn rời đi, đều là anh chỉnh lại chăn đệm.
Anh nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu.
Kiều Tịch Hoàn và Tề Lăng Phong.
Anh siết chặt tay, mím môi, ngủ.
…
Buổi chiều.
Kiều Tịch Hoàn duỗi người, tan việc.
Cuộc sống đi làm nhàn nhã như vậy, thật ra thỉnh thoảng hưởng thụ một chút, cũng không tệ lắm.
Cô ngồi xe Vũ Đại đi về.
Cảm giác dọc theo đường đi, Vũ Đại muốn nói lại thôi.
Bà cô này, là có chuyện gì muốn nói với cô, lại đột nhiên không nói ra được sao?!
Cô cau mày, “Vũ Đại cô có phải đang yêu đương không!”
Vũ Đại cảm thấy mình thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.
Năng lực nhìn rõ của Kiều Tịch Hoàn có thể dùng trên chính đạo không.
“Không có.” Vũ Đại nghiêm trang trả lời.
“Vậy cô làm gì mà ấp a ấp úng, nhìn như ngượng ngùng đến khủng khiếp vậy!” Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt.
Vũ Đại im lặng.
Cô nhìn sao, một người phụ nữ cao lớn uy mãnh như vậy, sao có thể ngượng ngùng!
Cô nuốt một ngụm nước miếng, vẫn không nói gì.
Dù sao bằng vào tâm trí và khả năng của Kiều Tịch Hoàn, không phải chuyện gì cũng không tiếp nhận nổi.
Xe nhanh chóng đến nơi.
Kiều Tịch Hoàn về đến nhà, người giúp việc nhìn cô, vội vàng nói, “Đại thiếu nãi nãi đã về, đại thiếu gia bị cảm, buổi trưa không xuống lầu ăn cơm, bây giờ còn nằm trên phòng, phu nhân kêu tôi đưa thuốc cảm cho cậu ấy, bình thường đại thiếu gia không thích người khác đến gần, ngài vừa đúng trở về, giúp tôi cho cậu ấy uống được không? Đây là nước ấm.”
Kiều Tịch Hoàn nhận lấy thuốc cảm và nước ấm từ người giúp việc, hơi buồn bực, “Cố Tử Thần sẽ cảm cúm?!”
“Tôi cũng lấy làm kỳ quái, ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, nhìn đại thiếu gia như yếu ớt nhiều bệnh, nhưng thật ra còn chưa từng sinh bệnh, không biết thời tiết nóng thế nào. Sao lại đột nhiên bị cảm.” Người giúp việc cũng hơi kinh ngạc.
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi.
Tối qua, không phải do tối qua, cô đuổi Cố Tử Thần ra khỏi phòng, người kia đã bị cảm chứ…
Nghiệp chướng nặng nề.
Cô cầm thuốc cảm và ly nước lên lầu, đẩy cửa phòng Cố Tử Thần.
Trong phòng bật điều hòa rất lạnh, Cố Tử Thần bọc kín mình, nằm trên giường.
Kiều Tịch Hoàn đặt ly nước và thuốc cảm lên đầu giường, đi tới nhìn sắc mặt đỏ thắm hơi khác thường của Cố Tử Thần, cau mày gọi anh, “Cố Tử Thần uống thuốc đi.”
Cố Tử Thần giật giật chân mày, không lên tiếng.
“Uống thuốc đi, không phải bị cảm sao?” Kiều Tịch Hoàn nhỏ giọng lại nói.
“Không uống.” Cố Tử Thần trả lời thẳng, mắt cũng không mở ra.
Kiều Tịch Hoàn chau mày, “Sao anh không khác gì đứa bé vậy, dậy uống thuốc đi.”
Sau đó, đưa tay kéo Cố Tử Thần.
Tay vừa mới chạm vào thân thể Cố Tử Thần, đã ngẩn cả người ra.
Thứ hàng này nóng bao nhiêu?!
Bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô vội vàng sờ lên trán Cố Tử Thần, giống như lửa đốt.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi, vội vàng chạy ra khỏi phòng, hỏi người giúp việc lấy nhiệt kế, vạch quần áo Cố Tử Thần, chết sống đặt dưới nách anh, đo nhiệt độ.
Cố Tử Thần mặt không tình nguyện, mặt đỏ bừng lên, rõ ràng cực kỳ khó chịu.
Kiều Tịch Hoàn không để ý đến sắc mặt của Cố Tử Thần, năm phút sau lấy nhiệt kế ra.
Ôi má ơi.
Cô nhìn nhiệt độ trên nhiệt kế, “Cố Tử Thần, anh có biết bây giờ anh sốt đến 40.2 độ không?! Anh sao còn không trợn trắng mắt, không co giật?!”
Cố Tử Thần đen sì mặt!
Sảnh chính bữa tiệc vô cùng náo nhiệt.
Trái với vườn hoa phía sau vắng lặng, nhưng mang theo hơi thở nóng ran.
Tiểu Vũ hai ba miếng ăn hết bánh ngọt trong đĩa Kiều Tịch Hoàn, “Bánh ngọt ăn thật ngon, tôi ăn hết của cô rồi.”
“Không có gì, dù sao tôi không dám ăn nhiều, tôi sợ váy nứt rách.” Kiều Tịch Hoàn vô tư nói.
“Cô rất hữu nghị.” Tiểu Vũ nhìn cô.
Kiều Tịch Hoàn mím môi cười một tiếng.
Một người cần quan hệ xã giao như vậy, cô dĩ nhiên không thể nào tỏ vẻ hung hăng khó gần với người xa lạ! Hơn nữa người có thể tham dự bữa tiệc từ thiện xã hội thượng lưu này, không phải quan to chính là người sang trọng, cô tội gì đi đắc tội ai, không chỉ không đắc tội, ngược lại phải nịnh bợ, để về sau đi được xa hơn.
Nhưng rất dễ nhận thấy, người phụ nữ tiểu Vũ trước mặt này hình như không hiểu mấy lễ nghi xã giao này lắm.
Mặc dù cô ta nói cô ta đã ba mươi tuổi, nhưng nhìn rõ ràng còn rất nhỏ, giống như đơn thuần.
Chắc không hay tham gia bữa tiệc như này, nói thẳng thắn như thế, lại tuyệt đối không cảm thấy ghét, nơi tràn đầy ích lợi mang đầy mặt nạ giả này, sự tồn tại của tiểu Vũ giống như một cơn gió mát trong mùa hè, khiến người ta cảm thấy từ trong đáy lòng.
“Kiều Tịch Hoàn.” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam quen thuộc.
Kiều Tịch Hoàn xoay người, nhìn Cố Tử Hàn mặc âu phục màu đen, sắc mặt không quá tốt đi ra, nói với Kiều Tịch Hoàn, “Cha đang tìm cô, cô trốn ở đây?!”
“Biết rồi, tôi lập tức về sảnh chính.”
Cố Tử Hàn không nhiều lời, mặt lạnh rời đi.
Kiều Tịch Hoàn nhìn người phụ nữ trước mặt, ngượng ngùng cười một tiếng, “Tôi có việc bận phải vào trước, cô tùy tiện.”
“Người đàn ông mới vừa rồi thật đáng ghét.” Tiểu Vũ nhíu mũi.
Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười, phụ họa, “Là rất đáng ghét.”
Tiểu Vũ đảo mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, “Cô đi bận rộn đi, thời gian không còn sớm, tôi ăn xong uống xong rồi, nên chuẩn bị đi về.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta.
“Mẹ tôi nói từ nhỏ tôi đã là đứa tham ăn, đến bây giờ hình như không thay đổi được chút gì.” Tiểu Vũ cười, sau đó nâng váy đi về chỗ sâu trong vườn hoa, hình như chuẩn bị rời đi từ cửa sau.
Rõ ràng nhìn thục nữ mà tao nhã.
Tính tình lại như một trời một vực.
Nếu như không phải nơi này canh phòng nghiêm ngặt, tất cả người tham dự tiệc đều lấy thư mời, cô thật sự hoài nghi tiểu Vũ chuồn êm vào ăn uống miễn phí. Dù sao những người khác tới đây đều vì có mục đích, hoặc khoe khoang, hoặc leo lên, hoặc quan hệ thương mại… Cô tham gia nhiều bữa tiệc như vậy, nhưng chưa nghe ai nói đến là vì ăn mà đến.
Cô nhìn bóng lưng đi xa, đột nhiên bật cười.
Đột nhiên hơi hâm mộ người phụ nữ kia, ít nhất sống không hề mệt mỏi.
Cô xoay người, đi vào trong sảnh chính.
Cố Diệu Kỳ đứng trong sảnh chính vị trí không xa, Cố Tử Hàn và Diệp Mị đứng bên cạnh Cố Diệu Kỳ, hai người đều rất cung kính Cố Diệu Kỳ, hình như đang nói gì, Kiều Tịch Hoàn nâng váy, từng bước tao nhã đi về phía Cố Diệu Kỳ, nói xin lỗi, “Cha, xin lỗi, mới vừa rồi ra ngoài ăn chút bánh ngọt.”
Cố Diệu Kỳ gật đầu rất khẽ, không nói nhiều gì.
Người lui tới càng ngày càng nhiều.
Kiều Tịch Hoàn đi theo Cố Diệu Kỳ thỉnh thoảng chào hỏi người khác, thậm chí cô cảm thấy, cả bữa tiệc, khuôn mặt đều cười đến cứng đờ.
Diệp Mị một mực khoác Cố Tử Hàn đi bên cạnh bọn họ, khóe miệng cũng như cô, mang theo đường cong hoàn mỹ, tròng mắt lại không ngừng nhìn quanh sảnh chính, hình như đang tìm người, hơn nữa hơi rõ ràng, rõ ràng đến Cố Tử Hàn đều cảm thấy, không nhịn được nhỏ giọng hỏi, “Em đang tìm ai?”
“Xem có người quen không.” Diệp Mị thuận miệng nói.
Cố Tử Hàn nheo mắt.
Diệp Mị nhếch miệng cười, “Nhìn Phó thị có bao nhiêu mặt mũi, mời được ai tới mà thôi. Không phải mới vừa rồi cha đã nói sao? Phó thị là sản nghiệp đầu rồng của Thượng Hải, chúng ta phải tìm cơ hội hợp tác với bọn họ, trước khi hoàn toàn chưa có bất cứ khả năng đột phá nào, làm tốt quan hệ xã giao tuyệt đối không sai, nói không chừng lúc nào đó sẽ có đất dụng võ.”
Cố Tử Hàn mím môi, hình như một khắc kia hơi tán thành Diệp Mị.
Cưới Diệp Mị vào cửa cũng không phải vì tình yêu sâu đậm gì, mà cảm thấy người phụ nữ này có ích cho mình.
Thời khắc hiện giờ, thật sự cảm thấy mình quyết định không sai.
Vào thời điểm nào, hình như Diệp Mị đều có thể nghĩ chu đáo giúp anh, so sánh với Ngôn Hân Đồng trước kia, hoàn toàn không thể đánh đồng.
Nghĩ tới đây, tâm tình đương nhiên tốt lên, anh tự nhiên vòng tay qua vòng eo mảnh khảnh của Diệp Mị, rõ ràng mang theo dịu dàng không nói ra được, đôi môi luôn luôn lạnh lùng hình như cũng nhếch lên một đường cong nhẹ, mang đến cho người ta chính là mùi vị cưng chiều.
Diệp Mị không phải không cảm nhận được Cố Tử Hàn biến hóa.
Dường như từ sau khi kết hôn, người đàn ông này đã đối xử với cô tốt rất nhiều, rất nhiều rất nhiều.
Nếu là lúc trước, có lẽ mình sẽ mừng đến rơi lệ.
Nhưng bây giờ.
Cô thừa nhận cô hơi ghét, cô không thích đôi tay đặt trên vòng eo cô, cũng không thích Cố Tử Hàn tỏ vẻ như vậy, dáng vẻ tuyên cáo chủ quyền cô với người ngoài, cô muốn giữ khoảng cách với người đàn ông này, lấy tư thái lợi dụng lẫn nhau là được.
Kiều Tịch Hoàn thay đổi tròng mắt, nhìn vẻ mất bình tĩnh không dễ phát hiện ra trên khuôn mặt kiều diễm của Diệp Mị
Người phụ nữ này quá mức thực tế đi.
Vì gả cho Cố Tử Hàn, chịu đựng uất ức nhiều năm như vậy, từ tiểu tam biến thành bà cả, khiến Cố Tử Hàn “Vợ con ly tán” đổi lấy tất cả, hiện giờ cô ta thấy tất cả đều sai rồi sao?!
Thật đúng là hơi châm chọc.
Đoán chừng trên thế giới này không có ai càng biến thái hơn Diệp Mị đi.
Thậm chí cô cảm thấy còn biến thái ác liệt hơn Cố Tử Hàn người đàn ông này.
Ít nhất Cố Tử Hàn giành được đồ, anh ta sẽ quý trọng, cho dù không đủ năng lực, cũng sẽ dựa vào bản thân cố gắng nghĩ hết cách đi bảo vệ. Nhưng còn Diệp Mị thì sao?!
Ha ha.
Kiều Tịch Hoàn cảm giác một khắc kia, thật sự chỉ còn cười lạnh.
Đảo mắt sang, nhìn Phó Bác Văn theo lễ phép, bắt đầu tuần hoàn mời rượu chào hỏi.
Lần này, người phụ nữ đi bên cạnh anh, nữ vương xì căng đan Trình Vãn Hạ mà mọi người vô cùng quen thuộc.
Xinh đẹp như trên màn ảnh, không biết có phải làng giải trí cho người phụ nữ này tư cách phong hoa tuyệt đại không, hay sắc đẹp của cô ta phủ lên vầng sáng làng giải trí, đi tới đâu, hình như đều mang theo đèn pha, khiến tầm mắt người ta lập tức rơi lên trên người cô ta, còn có thể không nhịn được nhìn lâu mấy lần.
Cho nên trong cả bữa tiệc, Phó Bác Văn đối đãi với người phụ nữ bên cạnh đều rất cẩn thận, che chở có thừa.
Đối với Phó Bác Văn người đàn ông đã quen khoan dung mà nói, sẽ nhỏ giọng dụ dỗ một người phụ nữ, không nói vầng hào quang vẻ ngoài diện mạo tài hoa đủ kiểu của Phó Bác Văn khiến người ta hâm mộ, chỉ riêng việc anh chấp nhất với Trình Vãn Hạ, đã đủ khiến ngàn vạn thiếu nữ hâm mộ đến chảy nước miếng.
Phó Bác Văn lễ phép chào hỏi bọn họ, sau đó theo lễ chạm cốc uống rượu.
Trình Vãn Hạ vẫn dịu dàng ở bên cạnh anh.
Giống như chim nhỏ nép vào người, thu lại khí phách làng giải trí, có vẻ động lòng người như vậy.
Có lúc Kiều Tịch Hoàn cảm thấy, hai người thật sự có thể ở chung một chỗ, có lẽ chính là như vậy, bản thân thu lại hết tất cả vầng sáng trên người, sau đó lẳng lặng tỏa ra vì đối phương.
Hơi hâm mộ.
Hâm mộ sau khi Phó Bác Văn ra tù, có một người chờ đợi như thế.
Mà mình đây?!
Chờ đợi, trừ âm mưu và trả thù, còn có thể có cái gì?!
Cô điều chỉnh tâm tình của mình
Là người trước mặt quá dễ cảm nhiễm mình?! Hay vì một mình cô độc đã hơi lâu, cho nên có vẻ đa sầu đa cảm rồi.
Cô mím môi, treo nụ cười chiêu bài, nhìn Trình Vãn Hạ và Phó Bác Văn rời đi.
Bữa tiệc, cũng tiến hành được hơn phân nửa.
Từ thiện quyên tặng ra chắc sẽ lại lên trang bìa tin tức ngày mai.
Thừa dịp Cố Diệu Kỳ lại tán gẫu với người khác, Kiều Tịch Hoàn hít thở, đi ra vườn hoa phía sau.
Bước chân mới vừa ra khỏi sảnh chính, đi lên trên đường đá ở vườn hoa phía sau, đã nghe được một giọng nam quen thuộc nói, “Em đang tìm anh?”
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.
“Ừ, tôi đang tìm anh.” Cô thật sự vì thấy Tề Lăng Phong đi về phía vườn hoa phía sau, mới đi theo ra ngoài như vậy.
Tề Lăng Phong xuất hiện trước mặt cô, vest trắng, dưới ánh đèn lờ mờ ở vườn hoa, có vẻ khí vũ hiên ngang, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhẹ nho nhã, làm nổi lên đường nét khuôn mặt sắc sảo, càng thêm đẹp trai bức người.
“Hôm nay anh tới hơi trễ.” Kiều Tịch Hoàn nói với anh ta.
“Quan tâm anh như vậy từ khi nào thế?” Tề Lăng Phong nhếch miệng lên, cười hỏi.
“Bắt đầu từ lúc chúng ta trở thành đối tác.” Kiều Tịch Hoàn nói từng tiếng.
“Chỉ thích em thực tế như vậy.” Tề Lăng Phong mím môi, đường cong khóe miệng đẹp mắt vẫn nhếch lên.
“Thật sao?” Ngón tay ngọc thanh mảnh của Kiều Tịch Hoàn duỗi về phía Tề Lăng Phong.
Ánh mắt cô như có như không nhìn sắc mặt Tề Lăng Phong, hơi biến hóa.
Tay của cô phủ lên tay Tề Lăng Phong, nắm nó, nhẹ nhàng sờ, “Ghét sao?”
Tề Lăng Phong nhíu chặt mày, “Em cứ nói đi?”
“Nhìn anh đang nhẫn nại.” Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười.
Tề Lăng Phong mím môi, không nói.
Kiều Tịch Hoàn vẫn mặt cười tươi như hoa, tay nhỏ bé nắm lấy tay anh ta, lắc lắc. Lắc lắc, nhìn sắc mặt anh ta càng ngày càng trắng bệch.
Tề Lăng Phong cũng sẽ có ngày hôm nay?!
Chuyện Diêu Bối Địch nói cho cô, cô nghiệm chứng 80%.
Còn 20%, cô cảm thấy cô không cần nghiệm chứng.
Nhếch miệng cười, tay nhỏ bé chuẩn bị rời khỏi.
Cùng lúc đó, tay chợt cảm thấy dùng sức, tay của Tề Lăng Phong tóm lấy tay nhỏ bé đang định rời khỏi của cô, sau đó cậy mạnh kéo cô, đi vào một góc u ám trong vườn hoa, thô lỗ đè cô lên vách tường, ma sát sau lưng cô, cô cảm thấy hơi đau.
Cô cau chặt mày, nhìn người đàn ông ở khoảng cách gần, nhìn sắc mặt anh hình như hơi tức giận, dưới ánh đèn sáng trắng ảm đạm, khí thế bức người.
“Quyến rũ anh như vậy, chơi rất vui?” Tề Lăng Phong hỏi cô, từng câu từng chữ, giọng đè nén.
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta, nhìn vào tròng mắt tức giận rõ ràng của anh ta, “Không dễ chơi.”
“Kiều Tịch Hoàn, em luôn khiến anh nghiến răng vì em, lại hình như không có cách nào đụng vào em! Em luôn có thể bắt được đủ loại thời cơ của anh, sau đó dùng các phương thức của em đến khiến anh không thể ra sức. Em rốt cuộc có khả năng lớn bao nhiêu?! Tới chơi anh như vậy!” Ngón tay thon dài của Tề Lăng Phong siết cổ cô từng chút một, khẽ dùng sức trên cổ mảnh khảnh của cô.
Kiều Tịch Hoàn cau mày nhìn Tề Lăng Phong, nhìn gương mặt lửa giận ngút trời của anh ta, nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Tôi có khả năng lớn bao nhiêu?! Còn không phải do anh bức ra.
Cô lạnh lùng nhìn anh ta, lạnh lùng nhìn anh ta.
Lực ngón tay của Tề Lăng Phong không sâu thêm nữa, anh đột nhiên buông Kiều Tịch Hoàn ra, hít sâu, giống như đang âm thầm điều chỉnh cảm xúc.
Kiều Tịch Hoàn dựa vào vách tường, nhìn Tề Lăng Phong đứng quay lưng về phía mình.
Một bóng dáng cao lớn mà quen thuộc như vậy.
Cô thừa nhận, đã rất nhiều năm một mực ảo tưởng, đắm chìm, sau đó tự hạnh phúc dưới bóng dáng như vậy.
Cho nên cô không có lực đỡ quá lớn với bóng lưng này, có lẽ sớm từ trước, cô chỉ thích ôm lấy anh từ phía sau, sau đó chôn mặt mình vào sau lưng rộng lớn của anh, cô cảm thấy một khắc kia, cô có thể hoàn toàn cảm thấy, anh dựa vào cạnh mình, chỗ gần nhất…
Mà giờ khắc này.
Cô cười lạnh.
Cười lạnh, nhớ tới từng màn trong quá khứ.
Đã từng ôm lấy anh từ phía sau như vậy, anh ở phía trước, chắc giống như cô lúc này, đang cười lạnh đi.
Cô xoay người, nâng váy đi ra khỏi nơi tăm tối.
Tề Lăng Phong cảm nhận động tĩnh, quay đầu nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn.
Siết chặt quả đấm.
Người phụ nữ này, thật sự có con mắt thứ ba cái gì cũng biết, hay là nói, cô bắt đầu rung động với anh.
Nheo mắt, sắc mặt lạnh hơn.
Sỉ nhục đêm đó khiến trong khoảng thời gian này vừa nghĩ tới chuyện kia anh đã buồn nôn muốn ói, chứ đừng nói chi muốn xảy ra quan hệ như thế nào, chỉ cần nghĩ tới, đã cảm thấy cả người không ổn, sắc mặt trắng bệch, thân thể tự nhiên sẽ không có bất cứ phản ứng gì.
Anh mím chặt môi.
Để cho mình cố sức, cố hết sức bình tĩnh lại.
Anh nghĩ, có lẽ qua một đoạn thời gian, là tốt!
…
Kiều Tịch Hoàn đi vào sảnh chính bữa tiệc.
Cố Diệu Kỳ vẫn đang trò chuyện thật vui với bạn bè cũ, Kiều Tịch Hoàn tự nhiên đi ới, rất lễ phép quy củ đứng bên cạnh Cố Diệu Kỳ, mỉm cười, đảm đương nhân vật bình hoa.
Cô đảo mắt, trong sảnh chính đã không thấy bóng dáng Cố Tử Hàn và Diệp Mị, chắc là rời đi trước.
Kiều Tịch Hoàn cũng không nghĩ nhiều, vẫn luôn bên cạnh Cố Diệu Kỳ, cho đến khi bữa tiệc kết thúc.
Người lục tục rời đi.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trong xe con của Cố Diệu Kỳ, yên tĩnh trở lại đại viện nhà họ Cố.
Cố Diệu Kỳ hình như cũng mệt mỏi, người tới số tuổi nhất định, vẫn có thể nhịn đến rạng sáng đã không dễ dàng.
Cho nên suốt dọc đường đều không hề nói câu nào.
Kiều Tịch Hoàn cũng thức thời không lắm miệng.
Trở lại đại viện nhà họ Cố, Cố Diệu Kỳ về thẳng phòng.
Kiều Tịch Hoàn cũng mệt mỏi, hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, cô uống một ly nước ấm, cũng đi lên lầu.
Bước chân đột nhiên dừng lại ở đầu cầu thang, nhìn Diệp Mị xuất hiện trước mặt cô.
Diệp Mị đã tắm xong, thay áo ngủ hình như chuẩn bị đi ngủ.
Tròng mắt vô tình của cô vẫn có thể thấ được da thịt lộ ra bên ngoài của Diệp Mị có vài dấu vết bầm tím mập mờ.
Những dấu vết này, chúng ta đều là người trưởng thành, biết cực kỳ rõ.
“Cô chuẩn bị khoe khoang, cô và Cố Tử Hàn ở trên giường hòa hợp bao nhiêu?” Kiều Tịch Hoàn liếc nhìn qua dấu vết trên người cô ta, châm chọc cười một tiếng.
Vừa nói, rõ ràng cảm thấy Diệp Mị càng thêm không thân thiện rồi.
Cô ta lạnh lùng nhìn Kiều Tịch Hoàn, sau đó lướt qua bên cạnh người cô đi thẳng xuống lầu.
Người phụ nữ này, mộng du?!
Kiều Tịch Hoàn cũng khó không để ý đến, đi tới phòng Cố Tử Thần.
Dù sao sau khi Diệp Mị gả vào, không khỏi cảm thấy người phụ nữ này rất khó hiểu.
Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa phòng Cố Tử Thần.
Tối nay không uống rượu, cho nên vẫn còn lý trí, khi tiến vào phòng trở nên thận trọng, sau đó tháo trang sức tắm rửa, rề rà ít nhất một giờ, mới thoải mái nằm lên giường, nằm bên cạnh Cố Tử Thần.
Cảm thấy một ngày vẫn rất mệt mỏi.
Kiều Tịch Hoàn nhắm mắt lại, trong đầu không hiểu sao hiện lên dáng vẻ tiểu Vũ.
Có thể sống như cô ấy, thật ra rất tốt.
Ít nhất không thể sống giống như Tề Lăng Phong.
Cô lật người, tự nhiên rúc mình vào trong ngực Cố Tử Thần.
Bọn họ cùng giường chung gối đã lâu như vậy cho tới nay, đây thật sự là cử động rất tự nhiên, hình như Kiều Tịch Hoàn cũng không cảm thấy có gì khác thường. Thậm chí, thân thể mềm mại của cô còn không ngừng rúc vào trong thân thể Cố Tử Thần, cố gắng tìm tư thế thoải mái nhất ngủ.
“Kiều Tịch Hoàn, em đủ chưa!” Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên giọng nam tính, rõ ràng vô cùng giận dữ.
Kiều Tịch Hoàn hoảng hốt.
Đêm sâu như vậy, người này định hù chết ai?!
Kiều Tịch Hoàn cắn môi, khó chịu tiếp tục hoạt động, hoạt động trong lòng anh.
Cô chính là bướng bỉnh như vậy, càng không cho cô làm, cô làm càng vui sướng.
Đoán chừng Cố Tử Thần thật sự bực bội rồi, bàn tay anh tăng sức, chợt đẩy, Kiều Tịch Hoàn lập tức bị anh đẩy mạnh ra, thiếu chút nữa lật người xuống giường.
Kiều Tịch Hoàn tức giận, “Cố Tử Thần, anh cmn đủ rồi!”
Sắc mặt Cố Tử Thần vẫn như cũ.
“Có gì đặc biệt hơn người chứ, toàn thế giới chỉ có anh một người đàn ông ngủ thôi sao?! Bà đây không lạ gì!” Kiều Tịch Hoàn thở phì phò nói, sau đó xuống giường, ôm chăn đi tới phòng bên cạnh.
Phòng bên cạnh thông với phòng kia, Kiều Tịch Hoàn đã từng ở, nhưng ngại giường nhỏ cho nên mới mặt dày mày dạn ngủ cùng với Cố Tử Thần, hiện giờ người này bài xích cô như vậy, bài xích cô…
Cô còn chưa nằm trên giường nhỏ, hình như lại vô cùng không phục chạy về phòng, xuất hiện trên giường lớn.
Cố Tử Thần hung hăng nhìn người phụ nữ này, nhìn dáng vẻ hành động không theo lẽ thường của người phụ nữ này.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần rõ ràng không có cô ngủ càng yên ổn, tâm tình càng thêm khó chịu, cô nóng tính kéo chăn của Cố Tử Thần, lộ cả người anh trong không khí, sau đó không nói hai lời đẩy thân thể Cố Tử Thần, dùng sức dùng sức dùng sức…
Cuối cùng.
“Phịch” một tiếng, Cố Tử Thần bị Kiều Tịch Hoàn đẩy xuống giường.
Cả quá trình, Cố Tử Thần thậm chí chưa kịp phản ứng.
Anh thật sự không biết, Kiều Tịch Hoàn sẽ làm hành động ngây thơ này.
Trả thù như vậy, anh cảm thấy chỉ có tâm trí của đứa bé mười tuổi mới có, mà anh vẫn cảm thấy, tâm trí của Kiều Tịch Hoàn đã thành thục vượt qua số tuổi của cô.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, phụ nữ có thể thay đổi thất thường đến nước này!
Anh cắn răng, chịu đựng thân thể đau đớn bất ngờ, nhìn Kiều Tịch Hoàn nằm trên mép giường, mặt thực hiện được nhìn anh, “Cố Tử Thần, anh ở trên sàn nhà chấp nhận một đêm đi, bây giờ trời nóng như vậy, cũng không sợ cảm.”
Tà ác cười một tiếng, Kiều Tịch Hoàn lật người, rúc cả người vào trong chăn, thật khoái trá một mình bá chiếm giường lớn lăn lộn, ngủ.
Trời rất nóng, cmn!
Điều hòa mở rất thấp.
Cố Tử Thần nằm trên mặt đất, cắn răng nghiến lợi!
Anh chống đỡ thân thể, sau đó ngồi lên xe lăn, nhìn Kiều Tịch Hoàn có lẽ đã tiến vào giấc mộng đẹp.
Cắn răng, đẩy xe lăn xoay người rời đi.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng dáng Cố Tử Thần, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm tà ác.
Đấu với cô, Cố Tử Thần anh được mấy cân mấy lạng chứ!
Chị đây ăn muối còn nhiều hơn anh ăn cơm đó!
Nghĩ như vậy, vô cùng vui vẻ, đi ngủ, ngủ còn rất thoải mái.
Cho nên sáng sớm hôm sau, rõ ràng sảng khoái tinh thần.
Cô rửa mặt xong, duỗi người ra khỏi phòng, đi làm.
Cố Tử Thần thứ hàng này tối qua một đêm đều không ở đây?!
Không phải chạy đi nhà ấm ngủ một đêm chứ, ở trong đó nóng như vậy?!
Cô đảo mắt, quản cô cái rắm.
Đây gọi là tự làm tự chịu.
Đừng tưởng rằng chị đây là quả hồng mềm, dễ nắn bóp.
Đi vào trong xe Vũ Đại dừng ở cửa như vậy, đi làm.
Hôm nay chức vụ công ty đã thay đổi, cô đi vào thang máy, ấn tầng hai.
Trợ lý tổng giám đốc.
Nhếch miệng lên, cho dù quá trình như thế nào, ít nhất hiện giờ, cô cuối cùng đã đến vị trí này.
Thang máy mở ra.
Tầng này không có nhân viên bình thường, một tầng lầu to như vậy, chỉ có ba phòng làm việc, một phòng hội nghị đa chức năng, và một phòng Gym đầy đủ thiết bị.
Cô đi về phía phòng làm việc của mình.
Milk đã ngồi từ sớm ngoài cửa, sau đó vô cùng nhiệt tình chào hỏi, “Chào buổi sáng Kiều tổng.”
Kiều Tịch Hoàn khẽ gật đầu.
Milk đuổi theo bước chân của cô.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trên ghế làm việc bằng da thật, xoay thử, quan sát trang hoàng và thiết kế của phòng làm việc này.
Milk vội vàng nói, “Vào cuối tuần, để công ty lắp đặt tăng ca làm việc hoàn thành, bộ phận tổng hợp nói rồi, nếu như Kiều tổng có chỗ nào bất mãn có thể nói ra, bọn họ sẽ liên hệ công ty lắp đặt, thay đổi lại cho chị.”
“Không cần, chị cảm thấy vô cùng tốt.” Kiều Tịch Hoàn nói.
Ở phương diện này Cố Diệu Kỳ vẫn không bạc đãi cô.
Một phòng to như vậy, đầy đủ thiết bị, với trong phòng bên cạnh còn có một phòng ngủ đơn giản, nghỉ trưa bình thường hoặc làm thêm giờ có thể dùng tới. Màu sắc thiên về đen trắng, hoàn toàn không phải hình thức cứng nhắc truyền thống, ngược lại cho người ta cảm giác thời thượng tinh tế rõ ràng.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, ngước mắt nhìn Milk, “Hôm nay có sắp xếp gì không.”
“Hôm nay không có sắp xếp đặc biệt. Nhưng mà.” Milk nói, “Đơn xin từ chức của Trương Kiều Ân đã làm xong, không có gì bất ngờ xảy ra, tuần này sẽ rời khỏi Thượng Hải. Kiều tổng, chuyện chị căn dặn, em đã làm thỏa đáng toàn bộ.”
“Ừ, vậy thì tốt, chị không muốn thiếu Trương Kiều Ân cái gì.”
“Em biết rõ.” Milk phụ họa.
Thật ra thì trong chuyện của Trương Kiều Ân Kiều tổng đã cố gắng lớn nhất, kết quả bây giờ, mặc dù ngoài miệng Kiều tổng không nói, nhưng vẫn rất đau lòng, cho nên thừa dịp trong khoảng thời gian Trương Kiều Ân rời đi, chuyện đã bí mật làm vì Trương Kiều Ân, có kết quả hay không, vậy là chuyện sau này.
“Pha cho chị một ly café đen.” Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói.
“Vâng.” Milk cung kính rời đi.
Kiều Tịch Hoàn dựa vào ghế làm việc mới, không có việc gì nhìn trần nhà trên đầu.
Đột nhiên giống như không có việc gì có thể bắt tay làm!
Kiều Tịch Hoàn cắn môi, ánh mắt vẫn nhìn trần nhà trên đầu, ngẩn người.
Cố Tử Hàn sẽ lập tức trở lại Cố thị, đoán chừng sau khi làm xong chuyện Ngôn Cử Trọng, sẽ thuận nước đẩy thuyền trở lại Cố thị, sau đó lại bắt đầu thời gian bọn họ đối đầu không ai nhường ai, mà Tề Lăng Phong nói sẽ giúp cô trừ đi Cố Tử Hàn, nói thật ra, muốn chân chính trừ đi một người không dễ dàng, cô tốn sức lớn như vậy, đến bây giờ vẫn không đẩy được Cố Tử Hàn khỏi mí mắt.
Khóe miệng khẽ mím, nhìn hiển thị gọi đến trên điện thoại di động.
Cô nhận, “Kiều Ân.”
“Quản lý Kiều, chị giúp em làm cái gì?”
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, ngay sau đó cười một tiếng, “Nhanh như vậy đã biết?”
“Mẹ em đến Thượng Hải, còn có chị em.” Trương Kiều Ân nói.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, “Chị không để họ đến Thượng Hải.”
“Nghe nói, chị chuyển riêng cho mẹ em và chị em một khoản tiền, dùng danh nghĩa của em.” Trương Kiều Ân nói.
“Có phải chị lại xen vào việc của người khác không?” Kiều Tịch Hoàn mím môi, hỏi.
“Không, em gọi tới cảm ơn chị.” Trương Kiều Ân nói, giọng đột nhiên hơi nghẹn ngào, hình như lạnh lùng và bình tĩnh mới vừa ngụy trang đã hoàn toàn hỏng mất, “Mới vừa rồi mẹ em và chị em nhìn thấy em, đột nhiên lại khóc, nói em biến mất nhiều năm như vậy hoàn toàn không biết em đi đâu?! Thật ra họ đã sớm tha thứ cho em, là bản thân em không tha thứ cho mình, những năm này vẫn một mực tìm em, chỉ sợ em có chuyện gì…”
Kiều Tịch Hoàn mím môi, nghe giọng nói nghẹn ngào của Trương Kiều Ân, không nói gì.
Chỉ nhếch miệng cười thầm.
Có thứ gì còn quan trọng hơn tình thân chứ.
Hình như bên kia khóc thút thít thật lâu, “Cho dù như thế nào, thật sự cảm ơn chị, quản lý Kiều, không có chị, em tuyệt đối sẽ không có dũng khí đi đối mặt với cha mẹ người thân của em, em tuyệt đối không thể nào còn có thể đi đối mặt với bọn họ, cũng sẽ không biết, bao nhiêu năm như vậy, bọn họ đã sớm tha thứ cho ngu ngốc tuổi trẻ của em rồi!”
Kiều Tịch Hoàn cười, “Có thể như vậy thì tốt.”
“Ừm.” Bên kia hít mũi, bình tĩnh rất nhiều, nói, “Quản lý Kiều, tiền chị gửi cho mẹ em và chị em, em không cần, em sẽ trả lại cho chị, chị ghi nợ vào em.”
“Không cần, những tiền kia đều là em nên được.”
“Quản lý Kiều.”
“Đừng hành động theo cảm tình như vậy, chị là thương nhân, chị có thể đưa cho em, đều là chút giá trị thặng dư chị ép được từ trên người em, yên tâm thoải mái cầm đi.” Kiều Tịch Hoàn nói.
Hình như bên kia lại hơi kích động, “Quản lý Kiều, chị đối xử với em tốt quá. Em thật sự không biết cảm tạ chị như thế nào?”
“Trở lại Cố thị làm.” Kiều Tịch Hoàn yêu cầu.
Bên kia do dự, thật lâu, “Xin lỗi quản lý Kiều. Em không phải không bằng lòng trở về, em thật sự rất quý trọng phần công việc này, cũng rất quý trọng khoảng thời gian làm dưới quyền chị, nhưng em nghĩ, em đã mất nhiều thời gian làm bạn với cha mẹ em người thân của em như vậy, em nên về nhà. Cũng là lúc nên thả lỏng lòng mình, đi đối mặt, mà không phải chỉ biết một mực trốn tránh.”
“Có thể nghĩ như vậy, chị không giữ em nữa. Về sau muốn trở lại Thượng Hải làm, gọi điện thoại cho chị.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Vâng, cám ơn quản lý Kiều. Em không quấy rầy chị làm việc nữa, hẹn gặp lại.”
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, tâm tình đột nhiên tốt lên.
Con người sống trên đời, theo đuổi giá trị theo đuổi ích lợi là một mặt, chân chính theo đuổi còn không phải là cuộc sống yên tâm thoải mái sao.
Yên lòng, cái gì cũng đều sẽ thái bình.
Cô đảo mắt, mở laptop ra, bắt đầu xử lý chút công việc thông thường.
Cô nghĩ, cô nên có một khoảng giai đoạn cửa sổ nhàn rỗi.
…
Đại viện nhà họ Cố.
Diệp Mị ngồi trong vườn hoa sau nhà, nhìn bầu trời trong xanh.
Hôm nay không đi làm.
Thật ra thì không phải là thời gian nghỉ kết hôn, Cố Tử Hàn còn chưa khôi phục chức vụ, cô thật ra nên đi làm.
Nhưng không hiểu sao, chính là không hề có hứng thú.
Cô lẳng lặng nhìn ánh mặt trời càng lúc càng sáng chói, cô ngồi dưới một gốc cây to, nhìn lá cây biến ánh mặt trời thành mảnh nhỏ, có một cảm giác u buồn không nói rõ được.
Hôm nay Cố Tử Hàn đi ra ngoài có việc.
Tối hôm qua cô lấy được một chút nhược điểm của Ngôn thị ở chỗ mẹ, những nhược điểm kia, làm thành văn kiện, thu mua công ty Ngôn thị, lấy năng lực của Cố Tử Hàn, không cần tốn thời gian quá dài.
Cô quay đầu, nhìn người đàn ông trong nhà ấm vườn hoa.
Người đàn ông cúi thấp mặt, không cười nói bừa bãi, đường nét gương mặt hoàn mỹ, đẹp trai chói mắt.
Hình như cô đã quen len lén như vậy, lẳng lặng quan sát người đàn ông này, nhìn từng cử động của anh.
Người đàn ông xử lý xong công việc trên tay, lau mồ hôi trên trán, cố gắng để cho mình ngồi lên xe lăn, phủi bùn đất trên người, đẩy xe lăn đi ra.
Vườn hoa có cơn gió mát thổi qua.
Áo sơ mi trắng của Cố Tử Thần dưới cơn gió thổi, nhẹ nhàng bay.
Giống như một chút trên người anh, cho dù chỉ một chút mặc trên người anh, đều sẽ bởi vì cả người anh mà có vẻ cao quý.
Anh đẩy xe lăn, tiến về trước.
Mắt nhìn thẳng, giống như không thấy Diệp Mị ngồi bên cạnh.
“Cố Tử Thần.” Diệp Mị đột nhiên gọi anh lại.
Cố Tử Thần đảo mắt, nhìn cô.
“Thật ra thì em biết anh rất nhiều năm, anh tin không?” Diệp Mị nói.
Cố Tử Thần mím môi, “Tôi không có hứng thú.”
“Cố Tử Thần.” Nhìn Cố Tử Thần đẩy xe lăn chuẩn bị rời đi, cả người biểu hiện ra lạnh lùng, khiến Diệp Mị đột nhiên hơi kích động đứng trước mặt Cố Tử Thần, chặn đường anh đi.
Cố Tử Thần căng chặt chân mày.
“Kiều Tịch Hoàn không phải loại người như anh nghĩ.” Diệp Mị đột nhiên nói.
“Loại người như nào?” Cố Tử Thần nhướng mày lên, ánh mắt lạnh lùng lóe lên.
Diệp Mị lấy vài tấm hình từ trong túi ra, đưa cho Cố Tử Thần, “Đây là Kiều Tịch Hoàn kêu chụp giúp cô ta, những bức hình này, có thể bức chết một người phụ nữ.”
Cố Tử Thần tiện tay lấy tới, nhìn trong hình, Tề Lăng Phong và Kiều Tịch Hoàn hôn môi.
Địa điểm hình như là vườn hoa phía sau này, một buổi tối, góc hơi u ám.
Nhưng không khó phân biệt ra được, trong tấm hình chính là bọn họ.
Diệp Mị nhìn vẻ mặt Cố Tử Thần, cô rất cố gắng nhìn, từ nhỏ cô đã có thiên phú nhìn thấu lòng người, nhưng một khắc này, cô lại nhìn thế nào đều không hiểu, Cố Tử Thần đang nghĩ gì, Cố Tử Thần mặt không biểu cảm, sẽ có rung động hay không.
“Kiều Tịch Hoàn và Tề Lăng Phong, đã sớm ám độ trần thương.” Diệp Mị nhìn không ra, nên nói một vài lời cố ý.
Cố Tử Thần ngước mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Mị, “Sau đó thì sao?”
Diệp Mị ngẩn ra.
Sau đó.
Sau đó cái gì?!
Cô nhìn Cố Tử Thần, kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ anh không cảm thấy, Kiều Tịch Hoàn phản bội anh?!”
“Tôi nói, sau đó liên quan gì đến cô?!” Cố Tử Thần ném hình lại cho Diệp Mị, lả tả tung bay trên đất, đẩy xe lăn rời đi.
Diệp Mị nhìn bóng lưng Cố Tử Thần, cắn chặt môi, hồi lâu không nói ra một chữ.
Cố Tử Thần trước mặt đôt nhiên dừng xe lăn, “Những tấm hình này, đừng để người nào nữa nhìn thấy!”
Lời nói lạnh lùng, kèm theo bóng lưng lạnh lùng của anh.
Diệp Mị đột nhiên hơi kinh hãi, sau khi Cố Tử Thần rời đi xa xa, thân thể cô không nhịn được run rẩy, giống như bởi vì khẩn trương mới vừa rồi gây ra.
Cố Tử Thần uy hiếp, rõ ràng mang theo khát máu.
Cô cười lạnh.
Đột nhiên cười lạnh.
Cô muốn chính là kiểu đàn ông như vậy, kiểu đàn ông khiến cho cô tim gan run sợ khiến cho cô không nhịn được muốn như thiêu thân lao đầu vào lửa, cô chính là thích khiêu chiến kiểu đàn ông khát máu như này, cô chính là thích như vậy, chạy theo như vịt!
Cô ngồi xổm người xuống, nhặt tầm hình trên mặt đất lên.
Từng tấm từng tấm.
Sau đó vo mạnh thành cục, ném vào trong đống rác.
…
Cố Tử Thần trở lại phòng khách, lên thẳng lầu.
Hôm nay anh bị cúm.
Người không thăng bằng.
Tối hôm qua anh nằm trên ghế salon phòng khách biệt thự một đêm.
Không có chăn, lại quen giường không ngủ được, điều hòa trung tâm biệt thự hơi lạnh, anh cũng không đi điều chỉnh nhiệt độ, bị Kiều Tịch Hoàn giận đến nổi trận lôi đình cứ nằm trên ghế salon như vậy, cho đến trời sáng.
Anh mím môi, đẩy cửa phòng mình ra.
Bật máy tính, ngón tay thon dài linh hoạt nhẩy lên trên bàn phím.
Hộp thư đột nhiên truyền đến một email.
Anh mím môi, mở email ra.
“Cô ấy thật sự thi hành nhiệm vụ.”
Một câu nói ngắn ngủi.
Tròng mắt anh hơi căng, đóng email, sau đó tắt máy vi tính, cầm điện thoại di động lên, gọi, “Ừ, nhìn chằm chằm cô ta.”
“Vâng.” Bên kia cung kính đáp.
Cố Tử Thần đặt điện thoại sang bên, đi ra ban công.
Bên ngoài ban công có thể nhìn thấy vườn hoa sau nhà, trong vườn hoa, Diệp Mị vẫn đứng đó, ánh mặt trời chiếu xuống, mùa này mặt trời chiếu thẳng lên người, đau rát.
Anh nhìn Diệp Mị vứt những tấm hình kia rồi, xoay người rời khỏi ban công.
Hiện giờ anh hơi nhức đầu, rất nhiều năm không bị cảm, lần đầu tiên lại cảm thấy hơi nghiêm trọng, anh nằm trên giường, sau khi Kiều Tịch Hoàn rời giường chưa bao giờ gấp chăn, chăn lộn xộn, dồn thành đống.
Anh cũng không quá thích người giúp việc tới dọn dẹp phòng anh, mỗi ngày sau khi Kiều Tịch Hoàn rời đi, đều là anh chỉnh lại chăn đệm.
Anh nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu.
Kiều Tịch Hoàn và Tề Lăng Phong.
Anh siết chặt tay, mím môi, ngủ.
…
Buổi chiều.
Kiều Tịch Hoàn duỗi người, tan việc.
Cuộc sống đi làm nhàn nhã như vậy, thật ra thỉnh thoảng hưởng thụ một chút, cũng không tệ lắm.
Cô ngồi xe Vũ Đại đi về.
Cảm giác dọc theo đường đi, Vũ Đại muốn nói lại thôi.
Bà cô này, là có chuyện gì muốn nói với cô, lại đột nhiên không nói ra được sao?!
Cô cau mày, “Vũ Đại cô có phải đang yêu đương không!”
Vũ Đại cảm thấy mình thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.
Năng lực nhìn rõ của Kiều Tịch Hoàn có thể dùng trên chính đạo không.
“Không có.” Vũ Đại nghiêm trang trả lời.
“Vậy cô làm gì mà ấp a ấp úng, nhìn như ngượng ngùng đến khủng khiếp vậy!” Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt.
Vũ Đại im lặng.
Cô nhìn sao, một người phụ nữ cao lớn uy mãnh như vậy, sao có thể ngượng ngùng!
Cô nuốt một ngụm nước miếng, vẫn không nói gì.
Dù sao bằng vào tâm trí và khả năng của Kiều Tịch Hoàn, không phải chuyện gì cũng không tiếp nhận nổi.
Xe nhanh chóng đến nơi.
Kiều Tịch Hoàn về đến nhà, người giúp việc nhìn cô, vội vàng nói, “Đại thiếu nãi nãi đã về, đại thiếu gia bị cảm, buổi trưa không xuống lầu ăn cơm, bây giờ còn nằm trên phòng, phu nhân kêu tôi đưa thuốc cảm cho cậu ấy, bình thường đại thiếu gia không thích người khác đến gần, ngài vừa đúng trở về, giúp tôi cho cậu ấy uống được không? Đây là nước ấm.”
Kiều Tịch Hoàn nhận lấy thuốc cảm và nước ấm từ người giúp việc, hơi buồn bực, “Cố Tử Thần sẽ cảm cúm?!”
“Tôi cũng lấy làm kỳ quái, ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, nhìn đại thiếu gia như yếu ớt nhiều bệnh, nhưng thật ra còn chưa từng sinh bệnh, không biết thời tiết nóng thế nào. Sao lại đột nhiên bị cảm.” Người giúp việc cũng hơi kinh ngạc.
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi.
Tối qua, không phải do tối qua, cô đuổi Cố Tử Thần ra khỏi phòng, người kia đã bị cảm chứ…
Nghiệp chướng nặng nề.
Cô cầm thuốc cảm và ly nước lên lầu, đẩy cửa phòng Cố Tử Thần.
Trong phòng bật điều hòa rất lạnh, Cố Tử Thần bọc kín mình, nằm trên giường.
Kiều Tịch Hoàn đặt ly nước và thuốc cảm lên đầu giường, đi tới nhìn sắc mặt đỏ thắm hơi khác thường của Cố Tử Thần, cau mày gọi anh, “Cố Tử Thần uống thuốc đi.”
Cố Tử Thần giật giật chân mày, không lên tiếng.
“Uống thuốc đi, không phải bị cảm sao?” Kiều Tịch Hoàn nhỏ giọng lại nói.
“Không uống.” Cố Tử Thần trả lời thẳng, mắt cũng không mở ra.
Kiều Tịch Hoàn chau mày, “Sao anh không khác gì đứa bé vậy, dậy uống thuốc đi.”
Sau đó, đưa tay kéo Cố Tử Thần.
Tay vừa mới chạm vào thân thể Cố Tử Thần, đã ngẩn cả người ra.
Thứ hàng này nóng bao nhiêu?!
Bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô vội vàng sờ lên trán Cố Tử Thần, giống như lửa đốt.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi, vội vàng chạy ra khỏi phòng, hỏi người giúp việc lấy nhiệt kế, vạch quần áo Cố Tử Thần, chết sống đặt dưới nách anh, đo nhiệt độ.
Cố Tử Thần mặt không tình nguyện, mặt đỏ bừng lên, rõ ràng cực kỳ khó chịu.
Kiều Tịch Hoàn không để ý đến sắc mặt của Cố Tử Thần, năm phút sau lấy nhiệt kế ra.
Ôi má ơi.
Cô nhìn nhiệt độ trên nhiệt kế, “Cố Tử Thần, anh có biết bây giờ anh sốt đến 40.2 độ không?! Anh sao còn không trợn trắng mắt, không co giật?!”
Cố Tử Thần đen sì mặt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.