Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 274: Diệp Vũ, sao cô lại xấu xa như vậy?! 1

Ân Ngận Trạch

09/01/2022

Đêm Thượng Hải.

Ánh đèn sáng chói.

Doãn Tường ngồi trước cửa sổ sát đất, nhìn ngoài bờ biển, cực kỳ náo nhiệt.

Trên tay anh cầm một ly rượu đỏ, khẽ lắc.

Thật ra thì bọn họ rất biết hưởng thụ, mỗi lần sau khi hoàn thành một công việc, đều sẽ tụ tập một chỗ, sau đó hưởng thụ đối đãi cao nhất, khiến cả người từ trái tim đều cảm thấy, bọn họ rất hạnh phúc, hạnh phúc đắm chìm trong giấc mộng dùng tay đan lấy.

Bóng đêm rực rỡ.

Doãn Tường đảo mắt nhìn cô gái ngồi bên cạnh anh, mặc váy màu trắng tinh, thanh thuần giống như thiên sứ nhân gian, trong đôi mắt của cô phản chiếu ánh đèn neon, giống như rất thích thưởng thức cảnh đêm bến Thượng Hải.

“Doãn Tường, chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp nhau?” Hình như cảm nhận được tầm mắt của anh, cô nhấp nhẹ ngụm rượu đỏ, ánh mắt vẫn rơi vào cảnh sắc như vẽ ngoài cửa sổ thật to, nói.

“Không biết, có lẽ sáu năm, có lẽ tám năm…” Doãn Tường cảm thấy thời gian này hơi quá xa xưa rồi, rất xưa đến cả hai bên đã không nhớ được rõ, “Tôi vốn tưởng rằng, có lẽ còn có thể lâu hơn.”

Diệp Vũ vẫn cười nhạt, không nói một lời.

“Lần này cô trở về làm gì?” Doãn Tường hỏi cô, không vòng vo.

“Cố Tử Thần cũng đã hỏi tôi vấn đề này. Thật ra thì…” Diệp Vũ quay đầu, chăm chú nhìn Doãn Tường, “Thật ra mọi người nên rõ ràng.”

Doãn Tường trầm mặc, nhìn cô.

“Dùng gần tám năm, mới cuối cùng tìm được tung tích của các anh. Anh ấy sẽ không bỏ qua.” Diệp Vũ sâu xa nói, trong đôi mắt, hình như còn lóe lên chút cảm xúc ưu thương.

Doãn Tường mím môi, “Phát hiện ra tung tích của chúng tôi như thế nào?”

“Lính đánh thuê.” Diệp Vũ nói, “Các anh giết vài lính đánh thuê. Thật ra thì chúng tôi đã tìm khắp thế giới, chưa từng hoài nghi tới Thượng Hải, chúng tôi chưa từng nghĩ, các anh sẽ núp ở đây, cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất…”

Diệp Vũ cười lạnh, “Bản thân Cố Tử Thần ở Thượng Hải, cho nên không cảm thấy anh sẽ khiến mọi người mạo hiểm lớn như vậy, cho nên khi điều tra tung tích của các anh ở Thượng Hải đã không hề triệt để, giống như cưỡi ngựa xem hoa, nên bỏ lỡ mất các anh ở ngay dưới mí mắt.”

Doãn Tường đột nhiên cười cười, “Đây là thời đại đấu trí đấu dũng, lão đại của chúng tôi, với lão đại của các cô.”

“Nhưng cuối cùng, cho dù Cố Tử Thần thông minh bao nhiêu có khả năng bao nhiêu, thắng sau cùng, sẽ chỉ là chúng tôi.” Diệp Vũ nói, giọng chắc chắn.

Doãn Tường không phản bác.

Diệp Vũ một hơi cạn sạch rượu đỏ trên tay, tiện tay đặt ly thủy tinh đế cao trong suốt lên khay trà bằng thủy tinh, vươn vai, đứng lên dựa vào cửa sổ sát đất, đối diện với Doãn Tường, trên mặt vẫn là nụ cười khiến người ta say mê.

Cô hơi khom người, tóc thật dài tự nhiên rủ xuống, che hơn phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn vốn chỉ lớn chừng bàn tay của cô, giống như lộ ra mắt to biết nói chuyện, lóe ra sức sống linh động.

“Doãn Tường, tôi không muốn là địch với các anh.” Diệp Vũ nói.

Doãn Tường nhìn cô.

“Tôi không muốn thành kẻ địch với các anh, tôi cảm thấy giữa chúng ta không nên dùng phương thức như vậy lập trường như vậy xuất hiện trước mặt nhau.” Diệp Vũ nói.

“Sự thật chính là, bây giờ đã thành người đối lập.”

Diệp Vũ hơi bất đắc dĩ cười, xoay người, đứng đưa lưng về phía Doãn Tường, cho nên Doãn Tường không thấy được nét mặt của Diệp Vũ, chỉ nghe thấy giọng nói thanh thúy du dương của cô vang lên, “Không bao lâu nữa, sẽ có người đến hỗ trợ tôi, sau đó, có lẽ sẽ một phát không thể cứu vãn. Mà trước đó, tôi sẽ cố hết sức kéo dài thời gian, để cho các anh chuẩn bị sẵn sàng. Ít nhất… để Cố Tử Thần có thể đứng.”

Doãn Tường không nói gì.

“Tôi tới tìm anh trước, chính là muốn nhắc nhở anh, Kiều Tịch Hoàn sẽ trở thành chướng ngại vật của các anh. Không phải vì cô ta, tung tích của các anh sẽ không dễ dàng lộ ra như vậy!” Hình như Diệp Vũ lại khẽ cười nhạt, từ trên cái bóng trên cửa sổ sát đất, nhìn không đủ sâu sắc, lại vẫn có thể cảm nhận được một phần cảm xúc sa sút, cô nói, “Muốn bóp chết cô ta rất đơn giản, chúng ta chỉ cần khều tay, cô ta sẽ có thể chết trước mặt chúng ta. Chết rồi, có lẽ còn may, sợ nhất chính là không chết, thành gánh nặng của các anh.”

Doãn Tường để ly rượu xuống, đứng lên, đứng bên cạnh Diệp Vũ, nhìn toàn bộ bên ngoài, hỏi, “Cô đang đứng trên thân phận đồng đội nhắc nhở chúng tôi, hay đứng trên lập trường tình địch?”

Diệp Vũ đảo mắt nhìn Doãn Tường, thật lâu, “Ở trong suy nghĩ của các anh, tôi quá quắt như vậy sao?”

Doãn Tường ngoái đầu lại nhìn cô.

“Năm đó không đi cùng các anh, biến thành người xấu tội ác tày trời sao?” Diệp Vũ cười, hơi châm chọc, “Quả nhiên, thời gian là thứ có khả năng thay đổi lòng người, hiện giờ tôi vẫn ở đó bị nơi đó một mực tẩy não một mực hun đúc, còn các anh đã có cuộc sống độc lập riêng mình, cho nên chúng ta đều đã đi lên con đường hoàn toàn khác biệt rồi.”

Hình như Doãn Tường không biết có thể nói gì, chỉ nhìn ngoài cửa sổ, thành thị giống như vật đổi sao dời.

Diệp Vũ xoay người cầm túi xách bên cạnh lên, đạp giày cao gót, “Doãn Tường, đi nha.”

Doãn Tường khẽ gật đầu, không quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cửa sổ sát đất, ánh đèn rực rỡ lấm tấm.

Thời gian thật sự có thể thay đổi rất nhiều, rất nhiều rất nhiều.

Anh cầm điện thoại di động lên, gọi, “Vũ Đại, bây giờ cô ở đâu?”

“Có chuyện gì?”

“Diệp Vũ tìm tới rồi.” Doãn Tường nói thẳng, “Mới vừa rời đi.”

Vũ Đại mím mím môi, “Anh đang ở đâu?”

“Đường Nam Kinh.”

“Tôi lập tức tới.” Bên kia nhanh chóng cúp điện thoại.

Doãn Tường bình tĩnh đến không tỏ vẻ gì ngồi trên ghế salon, nhấp từng ngụm rượu đỏ, sắc mặt lạnh nhạt.

Không bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra lần nữa, Vũ Đại xuất hiện trước mặt anh, “Cô ta tới tìm anh làm gì?”

“Cô nói thử xem?” Doãn Tường nhướng mày.

“Không phải tới nói tình cũ.” Vũ Đại cười nói.

Doãn Tường nhấp ngụm rượu đỏ, “Tính ra, chính là đến nhắc nhở chúng ta, cô ta tới tiền phong thăm dò tình huống, không qua bao lâu nữa, sẽ có người đến hỗ trợ cô ta, kết quả chính là… tôi không nói cô cũng hiểu”

Vũ Đại đặt mông ngồi bên cạnh Doãn Tường, hơi lười biếng dựa vào đó, không hề bởi vì vậy mà cảm thấy có bất cứ khác thường gì, ngược lại thấy hơi buồn cười nói, “Diệp Vũ cô ta còn thích Cố Tử Thần đi.”

Doãn Tường gật đầu, “Đúng là còn thích.”

“Cho nên anh cảm thấy, cuối cùng Cố Tử Thần sẽ chọn Diệp Vũ hay Kiều Tịch Hoàn.” Vũ Đại đột nhiên bát quái, sắp đến lúc sống chết bùng nổ, vẫn có thể đùa bỡn như vậy.

Trước kia thật ra bọn họ không hề nói nhiều, sau đó, dần dần trải qua nhiều như vậy, bắt đầu nhiều lời.

Hình như chính là bắt đầu từ khi gặp Kiều Tịch Hoàn người phụ nữ này.



Kiều Tịch Hoàn người phụ nữ này luôn dễ dàng lây nhiễm người khác như vậy.

“Từ tám năm trước không phải đã quyết định số mạng của Cố Tử Thần và Diệp Vũ rồi sao?!” Doãn Tường cười.

Từ một khắc kia thật ra đã xác định giữa bọn họ không thể nào.

Ai cũng không thể ôm lấy hy vọng nữa, Cố Tử Thần không thể, Diệp Vũ cũng không thể.

Đây là một khoảng cách tuyệt đối không thể nào vượt qua.

“Ý của anh chính là, Cố Tử Thần vẫn sẽ ở chung một chỗ với Kiều Tịch Hoàn.” Vũ Đại tổng kết.

Doãn Tường lắc đầu, “Ai biết?! Mới vừa rồi Diệp Vũ nói, Kiều Tịch Hoàn sẽ trở thành gánh năng và chướng ngại vật của chúng ta.”

Vũ Đại đảo mắt, không phản bác tán thành.

“Cho nên nói, không thể động tình thì không thể động tình, không thể động tâm thì không thể động tâm, không thể động thật thì không thể động thật…” Doãn Tường lảm nhảm, sau đó ngước mắt nhìn Vũ Đại, “Cô nói sao?”

Vũ Đại đảo mắt, cô đương nhiên biết Doãn Tường đang ám chỉ cái gì.

“Thật ra tôi hơi hiếu kỳ.” Vũ Đại thay đổi mạch suy nghĩ, mở miệng nói thẳng, “Năm đó Cố Tử Thần có thể nhanh nhẹn sạch sẽ một đao đoạn tuyệt với Diệp Vũ, có phải với Kiều Tịch Hoàn cũng sẽ như thế không?!”

Doãn Tường nhún vai, anh không biết.

Tâm tư Cố Tử Thần, thật ra có mấy ai rõ ràng.

“Diệp Vũ không hề kém Kiều Tịch Hoàn.” Vũ Đại khẽ cảm thán, “Năm đó tình cảm với Diệp Vũ không phải không sâu, nhưng Cố Tử Thần lại có thể quyết định trong nháy mắt, anh máu lạnh đến mức nào… Có lẽ, chỉ có chính Cố Tử Thần biết.”

Doãn Tường gật đầu.

Cố Tử Thần rốt cuộc có bao nhiêu máu lạnh, tâm trí mạnh bao nhiêu, thật ra chỉ có chính anh ấy mới biết.

Ít nhất nhiều năm như vậy, ít nhiều gì trong bọn họ mỗi người đều có một giây hỏng mất, có thể là lần đầu tiên giết người, hoặc lần đầu tiên suýt chút nữa bị giết, hoặc lần đầu tiên mất đi thứ gì mình quý giá nhất, hoặc lần đầu tiên đồng nghiệp qua đời…

Nhưng Cố Tử Thần, cho tới bây giờ đều chưa bao giờ có trong nháy mắt như vậy, cảm xúc biến hóa trong nháy mắt đều chưa từng có.

Doãn Tường than thở, nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời yên tĩnh, “Cảm giác lúc trăng tròn tiếp theo, thì sẽ là, bắt đầu gió tanh mưa máu…”

Tiếp theo.

Trăng tròn?!



Cuộc sống, hình như trong bình tĩnh nổi lên một chút sóng gió.

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy trong khoảng thời gian này thật sự khá rảnh rỗi, tất cả hạng mục Cố thị đang nhận đều đã đi vào nề nếp, cô thỉnh thoảng chỉ cần khảo sát hiện trường một chút, hỏi thăm tình hình một chút là được.

Việc Cố Tử Hàn thu mua tập đoàn Ngôn thị cũng đang tiến hành như dầu sôi lửa bỏng, nhìn tiến độ, không bao lâu nữa, mà đến bây giờ Tề Lăng Phong vẫn còn chưa có hành động gì.

Một ngày nữa trôi qua.

Kiều Tịch Hoàn tan việc về nhà.

Thật ra đối với đại viện nhà họ Cố cô có chút tâm tình không nói rõ được, hình như hơi bài xích, lại hình như mang theo mong đợi.

Bài xích đám người đủ loại kỳ ba trong nhà này, bài xích Cố Tử Thần lạnh nhạt thờ ơ với cô, giống như cô thổ lộ là một chuyện cười giữa bọn họ, chờ đợi một khoảng thời gian mà Cố Tử Thần nói, rõ ràng chưa có thời hạn, hoàn toàn không biết có phải cô bị người đàn ông này đùa bỡn hay không!

Mà phần mong đợi kia…

Được rồi, cô cẩu huyết, thật sự mong đợi đến khoảnh khắc Cố Tử Thần đột nhiên hóa thân thành sói.

Đảo mắt.

Nhìn xe đến nơi.

Chuẩn bị đi vào đại viện nhà họ Cố thì Vũ Đại đột nhiên mở miệng gọi, “Kiều Tịch Hoàn.”

Kiều Tịch Hoàn cau mày.

Vũ Đại định nói lại thôi, là có ý gì?!

“Tôi cảm thấy trong khoảng thời gian này cô quá rảnh rỗi.” Vũ Đại nói.

Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt, đảo mắt, “Tiền lương của tôi là cô trả sao?!”

“Tôi chỉ nhắc nhở cô, lúc cô rảnh rỗi như vậy, không ngại chú ý nhiều đến chuyện hoặc người bên cạnh…”

“Cô rốt cuộc muốn nói gì?!”

“Tôi chỉ có thể nói nhiều như vậy.” Vũ Đại cô gái này, nói xong câu đó, đã khởi động xe chạy đi.

Kiều Tịch Hoàn nheo mắt lại.

Người phụ nữ này, trở nên tà ác như vậy từ khi nào, vả lại nói một nửa như thế, ghét nhất rồi.

Cô cau mày, đi vào đại viện nhà họ Cố.

Cái gì gọi là lưu ý nhiều đến chuyện hoặc người bên cạnh…

Bên cạnh.

Nheo mắt.

Cố Tử Thần sao?!

Để cho cô lưu ý người đàn ông này, là có ý gì?!

Cô như có điều suy nghĩ đi vào trong nhà.

Hôm nay về thật sớm, nói cho đúng, trong khoảng thời gian đều trở về thật sớm.

Kiều Tịch Hoàn vừa đi vào phòng khách, hình như phát hiện một người, quen thuộc, nhưng không phải bóng dáng cô tình nguyện nhìn thấy.

Cô đảo mắt, nhìn bóng dáng ngồi bên cạnh Tề Tuệ Phân, Tề Tuệ Phân một mực tận tình khuyên lơn gì đó, lại hình như rất vui mừng gật đầu, nhìn hai người rõ ràng cực kỳ thân cận.

“Chị dâu tan làm rất sớm.” Tề Lăng Phong nói.



“Cậu sớm hơn.” Kiều Tịch Hoàn cười nói, giọng điệu vẫn không tốt, nhưng trên mặt cười thật ngọt ngào, cho nên không phân biệt ra được giọng nói của cô có phải mang theo châm chọc hay không, “Nhưng không biết, vì sao hôm nay lại định đến nhà chơi?”

Tề Lăng Phong cười nói, “Thật lâu không gặp dì, tới thăm dì một chút.”

Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, không nói thêm gì.

Tề Tuệ Phân gọi Kiều Tịch Hoàn, “Hoàn Hoàn con qua đây ngồi, mẹ vừa đúng có chuyện nhờ con giúp mẹ.”

Kiều Tịch Hoàn khéo léo đi tới, ngồi bên cạnh Tề Tuệ Phân.

“Lăng Phong khó đến nhà một chuyến, con nói chuyện với nó hộ mẹ, giờ mẹ đi phòng bếp xem đồ ăn tối nay thế nào, mẹ còn mời Diệp Vũ đến nhà làm khách.” Tề Tuệ Phân nói, nghe giọng, cảm giác bà có ấn tượng rất tốt với Diệp Vũ, vẻ mặt dường như cũng biểu hiện rất rõ ràng.

“Sao lại muốn Diệp Vũ đến nhà? Là Diệp Mị mời sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi, nhìn như giọng không chút để ý.

“Nào có, là mẹ mời tới. Lại nói Hoàn Hoàn, mẹ ấy, đúng là hơi già nên hồ đồ rồi. Mẹ không phải vẫn lôn cảm thấy Diệp Vũ là cô gái tốt sao?! Thêm với Diệp phu nhân lại nhờ vả mẹ giúp con bé tìm chốn tốt, mẹ vẫn không ngừng hỏi thăm khắp nơi, hận không thể giới thiệu toàn bộ người đàn ông độc thân tốt nhất Thượng Hải cho con bé, do đó, lần trước giới thiệu một người, Diệp Vũ không coi trọng, mẹ lại tìm người tốt hơn chút, hình như con bé cũng không hài lòng, còn đang buồn bực đấy, Lăng Phong gọi điện thoại nói muốn thành gia. Mẹ vừa nghĩ đến cháu ruột, một khắc kia còn không nhịn được hơi kinh hãi, may mà Diệp Vũ cô gái kia mắt cao, nếu thật sự bị người nhanh chân đến trước rồi, mẹ ngược lại thật sự hối hận cũng không kịp.” Tề Tuệ Phân nói sống động như thật.

“Thật sao?” Kiều Tịch Hoàn cười phụ họa nói, ánh mắt không để lại dấu vết liếc Tề Lăng Phong.

Tề Lăng Phong vẫn treo nụ cười ý vị sâu xa với cô.

“Không nói nữa, mẹ đi phòng bếp nhìn xem, Lăng Phong cháu và Hoàn Hoàn nói chuyện chút, đợi lát nữa Diệp Vũ tới, cháu phải ra sức biểu hiện, dì nghĩ bằng vào điều kiện của cháu, cô gái kia ánh mắt cao nữa chắc sẽ để ý.” Tề Tuệ Phân nói.

Tề Lăng Phong gật đầu, “Vâng.”

Tề Tuệ Phân vội vã đi vào phòng bếp phía sau.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tề Lăng Phong nhìn Kiều Tịch Hoàn, nụ cười nơi khóe miệng càng ngày càng rõ ràng, “Em quả nhiên là Kiều Tịch Hoàn thông minh. Anh trở về đã nghĩ thật lâu, cảm thấy đề nghị của em không tệ.”

Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, cười lạnh hỏi, “Cho nên không lên giường với tôi?”

Tề Lăng Phong nheo mắt, vẻ mặt khác thường lóe lên, “Lời mời này, hữu hiệu bất cứ lúc nào.”

Kiều Tịch Hoàn không có sắc mặt tốt, lạnh lùng nói, “Diệp Vũ cô gái này nhìn như đơn giản, nhưng suy nghĩ cực kỳ phúc hắc, muốn giấu cô ta trộm người, Tề Lăng Phong anh cân nhắc chút năng lực của mình xem.”

Tề Lăng Phong không hề gì nhún vai, “Ở trong lòng anh, người phụ nữ khó nắm lấy nhất, cho tới bây giờ chỉ có em.”

Kiều Tịch Hoàn không tình nguyện giải thích thêm nhiều.

Gặp được Diệp Vũ, mới biết người phụ nữ kia, có bao nhiêu khó lường.

Thật ra cô ngược lại rất chờ mong, Tề Lăng Phong người đàn ông tàn nhẫn này, với Diệp Vũ rốt cuộc ai thua ai thắng?!

Nheo mắt lại.

Đột nhiên nhìn thấy ở cửa xuất hiện một người phụ nữ Diệp Vũ, mặc váy hồng, tóc vẫn suôn thẳng tự nhiên, trên mặt mang nụ cười ngoan ngoãn, ánh mắt cười nhẹ dịu dàng như đang nhìn chung quanh một vòng, nhìn người trên ghế salon, đang chuẩn bị đi tới thì đột nhiên vì hai đứa bé Cố Minh Lộ và Cố Minh Nguyệt chạy từ ngoài cửa vào mà dừng bước.

Cố Minh Nguyệt chạy phía trước, Cố Minh Lộ vẫn một mực đuổi theo cô bé, trong miệng còn nói, “Minh Nguyệt em cẩn thận chút.”

Hình như hôm nay tâm tình Cố Minh Nguyệt rất tốt, cười “Khanh khách”, rất thanh thúy.

“Minh Lộ, Minh Nguyệt.” Kiều Tịch Hoàn đứng lên, đi thẳng tới.

Cố Minh Nguyệt nhìn thím cả trước mặt, dừng bước chân, trên tóc đã ướt đẫm, trên cái mũi nhỏ còn có mồ hôi hột, vẻ mặt nhìn rõ ràng vẫn còn rất vui mừng.

Cố Minh Lộ thấy Cố Minh Nguyệt dừng lại, thở phào một hơi, “Minh Nguyệt, em cẩn thận bị ngã, lại khóc nhè.”

Cố Minh Nguyệt xoay người làm mặt quỷ với Cố Minh Lộ.

Hình như Cố Minh Lộ không thèm để ý, chỉ cười khúc khích.

Kiều Tịch Hoàn khom người xuống, “Hai đứa mau lên lầu đi tắm, nhìn cả người bẩn kìa.”

“Vâng.” Cố Minh Lộ khéo léo gật đầu, sau đó chủ động kéo tay Cố Minh Nguyệt.

Hành động của hai đứa nhìn như đương nhiên, bây giờ quan hệ giữa Cố Minh Nguyệt và Cố Minh Lộ càng ngày càng tốt, mặc dù Cố Minh Nguyệt vẫn trước sau như một bắt nạt Cố Minh Lộ.

Lúc hai đứa đang nắm tay chuẩn bị rời đi, Diệp Vũ cô gái vẫn đứng nguyên tại chỗ đó đột nhiên dùng giọng nói vô cùng dịu dàng cực kỳ êm tai nói, “Cháu tên là Cố Minh Lộ sao?”

Cố Minh Lộ thấy có người gọi tên mình, cậu xoay người lại, nhìn người phụ nữ trước mặt, rất lễ phép nói, “Đúng, dì. Dì tìm cháu sao?”

Diệp Vũ dịu dàng cười, đi tới, ngón tay nhỏ nhắn vuốt ve mái tóc hơi đâm tay của Cố Minh Lộ, “Mấy tuổi rồi?”

“Năm tuổi.”

“Vóc dáng thật cao.” Diệp Vũ nói, rõ ràng mang theo một loại tâm tình không nói ra được.

Cố Minh Lộ nghe mình được khen ngợi, hơi ngượng ngùng cười nói, “Ở trong lớp không cao lắm, thêm nữa mẹ vẫn còn ghét bỏ cháu nhỏ thấp, cho nên gọi cháu là khỉ con.”

“Phụt.” Diệp Vũ đột nhiên nở nụ cười, nhìn cười vui vẻ, trong miệng lẩm bẩm, “Khỉ con, xưng hô thật đáng yêu.”

“Cháu cũng cảm thấy rất đáng yêu.” Khỉ con đỏ bừng mặt nói.

Hình như Diệp Vũ đang chuẩn bị nói gì tiếp thì trong sảnh đột nhiên vang lên một giọng nói hơi lạnh lùng, “Minh Lộ, còn không về phòng làm bài tập?!”

Mọi người xoay người, nhìn Cố Tử Thần xuất hiện ở đó, sắc mặt vẫn lạnh lùng.

Cố Minh Lộ vội vàng kéo Cố Minh Nguyệt, cung kính nói với Cố Tử Thần, “Mẹ nói tắm rửa trước, tắm xong con sẽ làm bài tập.”

Cố Tử Thần không hề liếc mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, khẽ gật đầu với Cố Minh Lộ.

Cố Minh Lộ nắm tay Cố Minh Nguyệt vui vẻ lên lầu.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng người nhỏ bé của Cố Minh Lộ và Cố Minh Nguyệt, nheo mũi khó chịu nói, “Cố Tử Thần, về sau không thể hung dữ với khỉ con như vậy!”

Cố Tử Thần không nói lời nào.

“Nghe được chưa?” Kiều Tịch Hoàn khó chịu nói.

Cố Tử Thần mím môi, đẩy xe lăn về phía thang máy, trở về phòng.

“Người đàn ông này.” Kiều Tịch Hoàn nói thầm, hơi cắn răng nghiến lợi.

Bình thường không hề thấy để ý đến khỉ con, đúng là trúng tà rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook