Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 276: Đúng, bọn họ từng yêu nhau. 1
Ân Ngận Trạch
25/01/2022
Biệt thự Cố thị.
Diệp Mị châm chọc nhìn Diệp Vũ, lạnh lùng nói với cô, Diệp Vũ, sao cô cũng xấu xa như vậy?! Tôi thật sự rất ghét sự xấu xa của chị, bởi vì phần tư tưởng này, tôi vẫn cho rằng chỉ thuộc về tôi!”
Lần đầu tiên Diệp Vũ cảm thấy mình thật sự hơi hèn hạ.
Nhưng mà.
Cô đảo mắt, nhìn vào mắt Diệp Mị, vẻ mặt lạnh lùng, “Đuổi Kiều Tịch Hoàn đi, em cũng có thể sống yên bình.”
“Nhưng cho tới bây giờ tôi đều không thích cuộc sống yên bình.” Diệp Mị hơi buồn cười nói.
Diệp Vũ nheo mắt.
Diệp Mị cười nói, “Đuổi Kiều Tịch Hoàn người phụ nữ này đi vẫn là chuyện tôi luôn muốn làm, không cần chị tới nhờ vả tôi. Mà tôi vẫn chậm chạp không hành động là bởi vì tôi không tìm được điểm vào. Nhưng bây giờ Diệp Vũ, nếu như chị chủ động tới tìm tôi, chị nên sẵn sàng chuẩn bị tôi yêu cầu.”
“Em nói.” Diệp Vũ vẫn lạnh lùng.
“Tôi không thích Cố Tử Hàn, nhưng tôi lại muốn ở lại nhà họ Cố. Chị nghĩ cách để cho tôi rời khỏi bên cạnh Cố Tử Hàn, lại có thể đương nhiên ở lại nhà họ Cố!” Diệp Mị gằn từng tiếng.
Ánh mắt Diệp Vũ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Diệp Mị, “Chính bởi vì thích Cố Tử Thần, cho nên bức mình đến mức gả cho Cố Tử Hàn?”
“Tôi không muốn giải thích.” Diệp Mị không muốn nhiều lời.
Cứ để người ngoài hiểu như vậy là được.
Cô thật sự không thể nhắc lại phần ngu xuẩn và ngốc nghếch của mình.
“Cho chị chút thời gian, chị sẽ cố hết sức nghĩ cách giúp em.” Diệp Vũ nói.
Diệp Mị gật đầu, khi khép hờ mắt định cầm điện thoại di động lên chơi tiếp thì đột nhiên nghĩ đến điều gì, “Nghe nói chị và Tề Lăng Phong đang xem mắt.”
“Ừ.”
“Người đàn ông kia tâm tư chặt chẽ, làm việc nghiêm cẩn, thêm nữa không từ thủ đoạn nào. Có lẽ anh ta có thể nghĩ một vài biện pháp giúp chị.” Diệp Mị nói.
Diệp Vũ mím môi, “Chị biết rõ.”
Diệp Mị không nói thêm lời.
Diệp Vũ nhìn Diệp Mị, rời khỏi phòng Diệp Mị.
Diệp Mị nhìn theo Diệp Vũ rời đi, khẽ đảo mắt.
Lần đầu tiên Diệp Vũ đến cầu xin cô làm một việc, cô thật là, thụ sủng nhược kinh.
Nhếch miệng nở nụ cười châm chọc.
Thứ chị ta không lấy được, thì người phụ nữ khác cũng không lấy được?!
Diệp Vũ, chị vẫn yêu đến sâu như vậy sao?!
Cười lạnh, đột nhiên nhìn thấy Cố Tử Hàn từ bên ngoài đi vào, sắc mặt vẫn lạnh lùng, kèm theo vẻ mỏi mệt giữa chân mày. Thấy Diệp Mị ngồi xếp bằng trên ghế salon nhìn điện thoại di động, thoáng đảo mắt, “Mới vừa rồi chị em lên tìm em?”
“Ừ.” Diệp Mị gật đầu.
“Không phải nói tình cảm giữa em với chị gái và mẹ em không sâu sao?”
“Tình cảm không sâu, không phải còn máu mủ sao?!” Diệp Mị ngước mắt lên.
Cố Tử Hàn khựng lại, không tiếp tục nói nhiều, tiện tay cầm một bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, tắm.
Diệp Mị nhìn về phía Cố Tử Hàn đi vào phòng tắm.
Người đàn ông này vẫn luôn có vẻ lạnh lùng, vốn có dáng dấp tương tự Cố Tử Thần, biểu lộ ra như vậy càng giống với Cố Tử Thần, không phải nói sinh đôi tính tình phần lớn đều khác nhau một trời một vực sao?! Đừng nói sinh đôi, cho dù là chị em ruột, tính tình hai người đều không quá giống nhau. Cho nên nói nhiều năm như vậy Cố Tử Hàn một mực cố ý bắt chước Cố Tử Thần sao?!
Thật sao?!
Có lẽ vậy, bằng không ban đầu mình sẽ không nghi ngờ chút nào.
Nhưng mà.
Bắt chước cuối cùng vẫn là bắt chước.
Khi đồ thật xuất hiện trước mặt mọi người thì bắt chước lập tức biến thành mảnh vụn trong chớp mắt, khiến người ta cắn răng nghiến lợi như thế.
Cô cắn môi, bởi vì Diệp Vũ tới nhà họ Cố, cô cố ý không muốn ra cửa, khi giải thích cho Tề Tuệ Phân, cô nói cảm thấy thân thể không thoải mái, muốn nằm một lúc.
Thật ra bên ngoài Cố thị nhìn như giữ quy củ lại nghiêm cẩn, nhưng trong nhà thật sự không hề khắc nghiệt như tưởng tượng, cô nói ở trong phòng không ra cửa, Tề Tuệ Phân sẽ không cố ý ép uổng, thêm với những người khác trong nhà, như Cố Tử Tuấn, như Cố Tử Nhan và Cố Tử Hinh, đều là thiếu gia thiên kim lười biếng quen rồi, hành động như vậy đều thấy nhưng không thể trách.
Diệp Mị vặn eo bẻ cổ.
Cô quen mặc áo ngủ tương đối xuyên thấu, bởi vì ở trong phòng, nên thả lỏng không mặc áo ngực, vóc người xinh đẹp của cô như ẩn như hiện, lả lướt hấp dẫn.
Cố Tử Hàn từ phòng tắm ra ngoài, trên tóc còn nhỏ chút nước phòng tắm lưu lại.
Trước kia, Ngôn Hân Đồng sẽ chuẩn bị áo ngủ cho anh, sẽ vặn đầy nước tắm cho anh, sẽ lau tóc cho anh, lau chùi thân thể, biết làm rất nhiều chuyện, mình khi đó lại mắt lạnh nhìn cô, không hề thay đổi cảm xúc.
Mà bây giờ, người phụ nữ trước mắt này, sẽ không hề làm bất cứ chuyện gì vì anh, nhìn anh ướt chèm nhẹp như vậy ra ngoài cũng không hề nhíu mày, lại không khỏi khiến anh mắt đầu ngứa ngáy trong lòng vì cô. Anh mím môi, nhìn Diệp Mị lười biếng nằm trên ghế salon như vậy, bắp đùi thon dài bắt chéo tự nhiên, thân thể như ẩn như hiện dưới áo ngủ khiến người ta mơ tưởng viển vông… Cổ họng anh khẽ động, trên người chỉ dùng áo choàng tắm che lại bộ phận mấu chốt, sau đó không do dự, thân thể cao lớn trực tiếp đè lên trên thân thể Diệp Mị, bàn tay như lửa nóng không ngừng hoạt động trên thân thể cô, như đốt lửa, hơi gấp gáp, áo choàng tắm trên người cũng bị anh trực tiếp cởi ra…
Diệp Mị giật giật thân thể, mắt hơi nheo lại.
Cố Tử Hàn đã hôn lên thân thể cô.
Trong khoảng thời gian này cô cực kỳ bài xích anh, anh thế mà lại vô cùng hưng phấn với cô.
Cô lấy tay đẩy anh một cái, lực độ không lớn, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được cô đang bài xích.
Cố Tử Hàn hung ác cắn bả vai cô, hình như bất mãn vì cô cự tuyệt.
Bởi vì đột nhiên đau đớn nên Diệp Mị khẽ kêu lên, sau đó không cự tuyệt nữa, yên lặng thừa nhận Cố Tử Hàn xâm phạm.
Thân thể phụ nữ không giống đàn ông, đàn ông có thể ok với bất kỳ phụ nữ nào, nhưng phụ nữ lại không được, phụ nữ tiếp nhận đàn ông mình không ưa thích, sẽ ghê tởm đến muốn ói.
Hình như mỗi lần đều trải qua chết lặng như vậy thừa nhận Cố Tử Hàn, cho đến khi anh hài lòng mới thôi.
Cô nhìn trần nhà, khi Cố Tử Hàn xong việc, hình như bản thân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tử Hàn nằm trên thân thể cô, thật lâu không động.
Hai người cứ thở hổn hển như vậy, Cố Tử Hàn đột nhiên nói: “Đừng uống thuốc tránh thai nữa.”
Diệp Mị đảo mắt.
“Sinh con cho anh.” Cố Tử Hàn nói bên tai cô.
“Trong nhà có nhiều đứa bé như vậy.” Diệp Mị từ chối.
Trước kia Cố Tử Hàn không nói ra được lời như vậy.
Cảm giác trước kia cho dù mình làm gì, Cố Tử Hàn đều tỏ vẻ lạnh lùng xem thường, thậm chí rất nhiều khi ngược lại còn coi khinh cô, coi khinh cô không biết xấu hổ mặt dày quấn lấy anh, nằm dưới thân thể anh thừa hoan.
Cố Tử Hàn thay đổi sắc mặt.
Trước kia anh chưa hề nói lời như vậy với bất kỳ người phụ nữ nào, lời nói mang theo mập mờ.
Ngôn Hân Đồng trước kia cho đến bây giờ đều chưa từng được hưởng thụ, sinh con cũng là do Ngôn Hân Đồng muốn mà thôi, hai người ở trên giường chưa bao giờ trao đổi nhiều, giống như đang hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, mà anh thật sự bắt đầu đối với Diệp Mị…
Sắc mặt lạnh lẽo.
Anh ở trên người Diệp Mị, mặt không thay đổi, “Diệp Mị, em đừng được voi đòi tiên.”
Diệp Mị nhếch miệng cười, cười đén hơi vô tội, “Em thật sự cho rằng trẻ con trong nhà không ít, hơn nữa hiện giờ em quả thật chưa muốn có con, chờ thêm mấy năm rồi nói.”
Cố Tử Hàn hung hăng nhìn Diệp Mị, xoay người đi vào phòng tắm, khi đóng cửa lại, vang lên âm thanh kịch liệt.
Diệp Mị cười lạnh.
Cô không phải không cảm thấy tình cảm của Cố Tử Hàn đối với cô có thay đổi, cô nghĩ tới những lời vừa rồi, lấy tính tình của Cố Tử Hàn sẽ không nói với bất kỳ người phụ nữ nào, bởi vì anh sẽ không bao giờ hạ mình đối với bất cứ người phụ nữ nào, cho tới nay đều đã quen cao cao tại thượng.
Nhưng mà.
Tình cảm của cô đối với anh, đã sắp đến hạn cuối.
Cho nên Cố Tử Hàn rốt cuộc đối xử với cô như thế nào, rốt cuộc là hạng người gì, đã trở nên không hề quan trọng.
Cô dùng khăn giấy lau chùi thân thể mình, sau đó thay một bộ đồ mặc nhà bảo thủ, lấy một viên thuốc tránh thai từ trong ngăn tủ ra uống, rời khỏi phòng ngủ.
Chỗ hành lang, vừa vặn đụng phải Kiều Tịch Hoàn từ một căn phòng khác ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Diệp Mị, sắc mặt hai người hình như đều không quá tốt.
Kiều Tịch Hoàn nhấc chân đi tới, dừng trước mặt cô, tròng mắt như vô ý nhìn thấy dấu răng có vẻ mới trên vai cô, hơi châm chọc cười một tiếng, “”Xem ra cô và Cố Tử Hàn rất hợp.”
Diệp Mị đảo mắt, hình như cũng chú ý đến vết cắn trên bả vai, ngước mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, không nói một câu.
“Đúng rồi, thật ra tôi có chuyện muốn hỏi cô.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nghĩ đến cái gì nói.
Diệp Mị cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy.
“Chị cô, Diệp Vũ, biết Cố Tử Thần sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi thẳng, không hề vòng vo.
“Kiều Tịch Hoàn, lấy trí thông minh của cô, sẽ không tự mình đi điều tra sao? Hoặc cô đi hỏi người trong cuộc cũng được, hỏi tôi, cô cảm thấy tôi sẽ nói cho cô biết?!” Diệp Mị cười lạnh nói.
Kiều Tịch Hoàn nhún vai, “Thử chút vận khí mà thôi.”
Sau đó, lướt qua người cô, sải bước rời đi.
“Bọn họ quen biết.” Diệp Mị đột nhiên nói.
Kiều Tịch Hoàn khựng bước, khóe miệng mím chặt.
“Hơn nữa tình cảm rất sâu.”
Kiều Tịch Hoàn trầm mặc, im lặng.
Diệp Mị từng bước một đi tới trước mặt Kiều Tịch Hoàn, nhìn sắc mặt hơi khác thường của cô, “Là câu trả lời cô mong muốn sao?”
“Tôi chỉ đang tiếp nhận một sự thật mà thôi.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Không có nhiều cảm xúc như cô nghĩ.”
“Thật sao?” Diệp Mị cười, cười đến hơi khoa trương, “Nhưng cô biết, Diệp Vũ cũng không phải người phụ nữ đơn giản, ít nhất không hề đơn giản như cô.”
“Có liên quan gì tới tôi sao?”
“Có liên quan đến Cố Tử Thần.” Diệp Mị nói.
Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
“Tôi vẫn rất muốn hiểu rõ, cô và Diệp Vũ cuối cùng ai lợi hại hơn.” Diệp Mị cười một tiếng ác độc, cười đi xuống lầu.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Diệp Mị rời đi, chân mày càng ngày càng nhíu chặt.
Diệp Vũ và Cố Tử Thần quen biết? Quan hệ không đơn giản?!
Cô mím môi, như có điều suy nghĩ, từng bước xuống lầu.
Trong phòng khách, Diệp Vũ ngồi trên ghế salon vẫn luôn trò chuyện với Tề Lăng Phong, nhìn dáng dấp trò chuyện không tệ.
Diệp Mị ngồi bên cạnh Diệp Vũ, cho dù giả vờ giả vịt, Diệp Mị cũng sẽ dán vào Diệp Vũ.
Tề Tuệ Phân vẫn còn ra ra vào vào trong phòng bếp.
Cố Tử Thần người kia không biết đi đâu?!
Diệp Vũ thấy Kiều Tịch Hoàn xuất hiện ở phòng khách, nhiệt tình chào hỏi, “Kiều Tịch Hoàn, cô qua đây ngồi.”
Kiều Tịch Hoàn thu mắt, đi tới, cười nói, “Nhìn dáng dấp hai người nói chuyện không tệ.”
“Còn tốt.” Diệp Vũ dịu dàng nói.
Kiều Tịch Hoàn liếc nhìn Tề Lăng Phong.
Tề Lăng Phong mím môi cười.
Kiều Tịch Hoàn không thay đổi sắc mặt ngồi bên cạnh Tề Lăng Phong, tốt bụng nói, “Lăng Phong, mẹ vẫn mong đợi chú có thể tìm một người vợ sinh con dưỡng cái, chú không nên cô phụ kỳ vọng của mẹ đối với chú.”
“Em cũng rất muốn, nhưng phải nhìn tâm tình tiểu Vũ rồi.” Tề Lăng Phong cười nói, ý tứ biểu đạt ra ngoài rất rõ ràng.
Tiểu Vũ.
Lúc này mới bao lâu, đã có thể gọi thân mật như vậy rồi.
Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn Diệp Vũ.
Diệp Vũ uyển chuyển cười một tiếng, không nói gì.
Thật ra Kiều Tịch Hoàn nhìn không hiểu được tâm tư của Diệp Vũ, thời gian tiếp xúc vốn không dài, thêm với tính tình người phụ nữ này nhiều thay đổi, cô thật sự không biết Diệp Vũ ôm tâm tình gì, hay là nói, thật ra ở trong cảm nhận của cô, cũng chỉ đang ứng phó mà thôi.
Tròng mắt, vô tình chạm vào Diệp Mị đang ngồi bên cạnh cười lạnh.
Diệp Mị lại nhìn Kiều Tịch Hoàn, cười đến ý vị sâu xa.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, cảm thấy hai chị em nhà họ Diệp này, thật sự đều không phải kiểu hời hợt.
Diêp Mị đã rõ ràng lập trường bắt đầu đối địch với mình, như vậy còn Diệp Vũ?!
Người phụ nữ này bất ngờ không giải thích được xuất hiện trước mặt mình, sau đó không giải thích được một mực lắc lư trước mặt mình, tần số như vậy rõ ràng đã hơi khác thường, vốn cho rằng chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng hiện giờ ngược lại…
Trong đầu đột nhiên vang lên Vũ Đại từng nhắc nhở cô, nói gì nhỉ, có gặp phải người kỳ quái chưa?!
Diệp Vũ coi là vậy sao?!
Cô cảm thấy đầu hơi đau, có vài tư duy không rõ ràng, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ, sự tình đã phát triển đến mức độ không đơn giản.
Nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy ngồi trên salon tán gẫu vài đề tài tùy tiện với mấy người này, đến bữa cơm tối, mọi người ngồi quanh bàn cơm.
Tề Lăng Phong tự nhiên chọn ngồi cạnh Diệp Vũ, trong cả bữa cơm, Tề Lăng Phong chăm sóc Diệp Vũ có thừa, Diệp Vũ cũng liên tục cười dịu dàng với Tề Lăng Phong, nhìn hơi kỳ quái.
Tề Tuệ Phân nhìn cảnh tượng như vậy, khóe miệng không nhịn được nhếch lên nụ cười vui mừng, vội vàng nói, “Nhìn dáng dấp, hai đứa cảm nhận nhau không tệ.”
Tề Lăng Phong cười nói, không hề che giấu chút nào, “Chúng cháu nói chuyện rất hợp, lại tiếp xúc thêm xem sao.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá.” Tề Tuệ Phân rất kích động, giống như bàn được một mối buôn bán lớn.
Diệp Vũ mỉm cười, “Ừm, lại tiếp xúc thêm xem sao, nếu như thích hợp, vậy có thể…”
Nói xong hơi xấu hổ.
“Tiểu Vũ, giới thiệu cho cháu nhiều đối tượng xem mắt như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe cháu nói có thể lại tiếp xúc thêm xem sao.” Tề Tuệ Phân không nhịn được cảm thán, lại nhanh chóng nói với cháu mình, “Lăng Phong, cháu phải nắm chặt cơ hội, Diệp Vũ thật sự là cô gái tốt ngàn năm một thuở.”
“Cháu biết rồi, dì à.” Tề Lăng Phong vội vàng gật đầu.
Hai người nhìn như mập mờ không thôi cùng ăn cơm.
Kiều Tịch Hoàn cứ lẳng lặng nhìn bọn họ qua lại.
Tề Lăng Phong có cảm tinh với Diệp Vũ sao?!
Ít nhất hiện giờ không có.
Lại có thể khiến mọi người đều cảm thấy, anh đã coi trọng Diệp Vũ người phụ nữ kia, hơn nữa thái độ nghiêm túc.
Tề Lăng Phong quả nhiên thích hợp diễn trò.
Quả nhiên rất thích hợp diễn, đùa giỡn tình cảm.
Cô cười lạnh, cúi đầu ăn cơm.
Trong đĩa trước mắt, đột nhiên nhiều thêm một gắp rau cải.
Kiều Tịch Hoàn ngước mắt, nhìn Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần lạnh giọng nói, “Ăn nhiều rau một chút.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh.
Thứ hàng này chưa bao giờ chủ động gắp thức ăn cho cô, thỉnh thoảng cô vì biểu hiện trước mặt Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân, ngược lại thường chăm sóc Cố Tử Thần có thừa.
Cố Tử Thần giống như đang ăn cơm, không hề vì cô trố mắt ra mà có bất kỳ khác thường.
Ngược lại Diệp Vũ và Tề Lăng Phong ở đối diện, còn có Diệp Mị như vô ý liếc nhìn bọn họ, sau đó đều không dấu vết thu hồi tầm mắt của mình, có vẻ bình tĩnh như thế.
Tề Tuệ Phân thấy con trai mình chủ động như vậy, vội vàng phụ họa, “Hoàn Hoàn con phải ăn nhiều rau dưa chút, rau dưa tốt cho thân thể và làn da phụ nữ.”
Kiều Tịch Hoàn gật đầu cười, gắp miếng rau kia đút vào trong miệng.
Tề Tuệ Phân vui mừng gật đầu.
Còn Cố Tử Thần, vẫn mặt lạnh lùng.
Một bữa cơm kết thúc.
Mọi người ngồi trên ghế salon nói chuyện phiếm.
Hôm nay Cố Diệu Kỳ và mấy người bạn cũ của ông liên hoan không ở nhà, cho nên trong nhà thiếu ông, lại trở nên càng thêm tùy ý.
Thật ra thì.
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy, nếu Cố Diệu Kỳ ở đây, Tề Lăng Phong và Diệp Vũ xem mắt…
Ít nhất trong cái nhìn của Kiều Tịch Hoàn, Cố Diệu Kỳ sẽ tuyệt đối không để Tề Tuệ Phân làm ra chuyện tiền mất tật mang này, Cố Diệu Kỳ đề phòng Tề Lăng Phong như vậy, thậm chí hận không thể giẫm Tề Lăng Phong dưới chân, sao có thể giới thiệu Diệp Vũ đại tiểu thư nhà họ Diệp bối cảnh thâm hậu cho Tề Lăng Phong được, không chỉ sẽ không như thế, còn có thể hết sức ngăn cản, cho nên Kiều Tịch Hoàn cho rằng, Tề Tuệ Phân lựa chọn hôm nay, là có mục đích và ý định riêng của bà.
Tề Tuệ Phân thông minh như vậy, biết rõ Cố Diệu Kỳ đề phòng Tề Lăng Phong, rõ ràng mọi chuyện đều nghe theo Cố Diệu Kỳ, nhưng chuyện liên quan đến Tề Lăng Phong, lại thật sự quyết giữ ý mình.
Dĩ nhiên, Kiều Tịch Hoàn cũng không hiểu rõ, tại sao Tề Tuệ Phân lại đối xử tốt với Tề Lăng Phong như vậy.
Đảo mắt, cô nhìn đám người tốp năm tụm ba ngồi trên ghế salon, mọi người tùy tiện nói vài đề tài, không khí luôn rất tốt.
Hình như Tề Lăng Phong và Diệp Vũ đều hoàn toàn dung nhập vào trong đó, không hề có cảm giác không tốt.
Đến hơn chín giờ tối.
Tề Tuệ Phân đưa mắt ra hiệu Tề Lăng Phong đưa Diệp Vũ về.
Cơ hội như thế, Tề Lăng Phong khẳng định sẽ không bỏ qua, cho nên khi Diệp Vũ nói thời gian không còn sớm, đã chủ động mời cùng rời đi.
Diệp Vũ không từ chối, hai người nói vài lời khách sáo rồi rời khỏi đại viện nhà họ Cố.
Rời đi thật lâu, Tề Tuệ Phân vẫn còn lảm nhảm, lẩm bẩm nếu như Diệp Vũ và Tề Lăng Phong thành đôi thì thật tốt rồi…
Diệp Mị châm chọc nhìn Diệp Vũ, lạnh lùng nói với cô, Diệp Vũ, sao cô cũng xấu xa như vậy?! Tôi thật sự rất ghét sự xấu xa của chị, bởi vì phần tư tưởng này, tôi vẫn cho rằng chỉ thuộc về tôi!”
Lần đầu tiên Diệp Vũ cảm thấy mình thật sự hơi hèn hạ.
Nhưng mà.
Cô đảo mắt, nhìn vào mắt Diệp Mị, vẻ mặt lạnh lùng, “Đuổi Kiều Tịch Hoàn đi, em cũng có thể sống yên bình.”
“Nhưng cho tới bây giờ tôi đều không thích cuộc sống yên bình.” Diệp Mị hơi buồn cười nói.
Diệp Vũ nheo mắt.
Diệp Mị cười nói, “Đuổi Kiều Tịch Hoàn người phụ nữ này đi vẫn là chuyện tôi luôn muốn làm, không cần chị tới nhờ vả tôi. Mà tôi vẫn chậm chạp không hành động là bởi vì tôi không tìm được điểm vào. Nhưng bây giờ Diệp Vũ, nếu như chị chủ động tới tìm tôi, chị nên sẵn sàng chuẩn bị tôi yêu cầu.”
“Em nói.” Diệp Vũ vẫn lạnh lùng.
“Tôi không thích Cố Tử Hàn, nhưng tôi lại muốn ở lại nhà họ Cố. Chị nghĩ cách để cho tôi rời khỏi bên cạnh Cố Tử Hàn, lại có thể đương nhiên ở lại nhà họ Cố!” Diệp Mị gằn từng tiếng.
Ánh mắt Diệp Vũ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Diệp Mị, “Chính bởi vì thích Cố Tử Thần, cho nên bức mình đến mức gả cho Cố Tử Hàn?”
“Tôi không muốn giải thích.” Diệp Mị không muốn nhiều lời.
Cứ để người ngoài hiểu như vậy là được.
Cô thật sự không thể nhắc lại phần ngu xuẩn và ngốc nghếch của mình.
“Cho chị chút thời gian, chị sẽ cố hết sức nghĩ cách giúp em.” Diệp Vũ nói.
Diệp Mị gật đầu, khi khép hờ mắt định cầm điện thoại di động lên chơi tiếp thì đột nhiên nghĩ đến điều gì, “Nghe nói chị và Tề Lăng Phong đang xem mắt.”
“Ừ.”
“Người đàn ông kia tâm tư chặt chẽ, làm việc nghiêm cẩn, thêm nữa không từ thủ đoạn nào. Có lẽ anh ta có thể nghĩ một vài biện pháp giúp chị.” Diệp Mị nói.
Diệp Vũ mím môi, “Chị biết rõ.”
Diệp Mị không nói thêm lời.
Diệp Vũ nhìn Diệp Mị, rời khỏi phòng Diệp Mị.
Diệp Mị nhìn theo Diệp Vũ rời đi, khẽ đảo mắt.
Lần đầu tiên Diệp Vũ đến cầu xin cô làm một việc, cô thật là, thụ sủng nhược kinh.
Nhếch miệng nở nụ cười châm chọc.
Thứ chị ta không lấy được, thì người phụ nữ khác cũng không lấy được?!
Diệp Vũ, chị vẫn yêu đến sâu như vậy sao?!
Cười lạnh, đột nhiên nhìn thấy Cố Tử Hàn từ bên ngoài đi vào, sắc mặt vẫn lạnh lùng, kèm theo vẻ mỏi mệt giữa chân mày. Thấy Diệp Mị ngồi xếp bằng trên ghế salon nhìn điện thoại di động, thoáng đảo mắt, “Mới vừa rồi chị em lên tìm em?”
“Ừ.” Diệp Mị gật đầu.
“Không phải nói tình cảm giữa em với chị gái và mẹ em không sâu sao?”
“Tình cảm không sâu, không phải còn máu mủ sao?!” Diệp Mị ngước mắt lên.
Cố Tử Hàn khựng lại, không tiếp tục nói nhiều, tiện tay cầm một bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, tắm.
Diệp Mị nhìn về phía Cố Tử Hàn đi vào phòng tắm.
Người đàn ông này vẫn luôn có vẻ lạnh lùng, vốn có dáng dấp tương tự Cố Tử Thần, biểu lộ ra như vậy càng giống với Cố Tử Thần, không phải nói sinh đôi tính tình phần lớn đều khác nhau một trời một vực sao?! Đừng nói sinh đôi, cho dù là chị em ruột, tính tình hai người đều không quá giống nhau. Cho nên nói nhiều năm như vậy Cố Tử Hàn một mực cố ý bắt chước Cố Tử Thần sao?!
Thật sao?!
Có lẽ vậy, bằng không ban đầu mình sẽ không nghi ngờ chút nào.
Nhưng mà.
Bắt chước cuối cùng vẫn là bắt chước.
Khi đồ thật xuất hiện trước mặt mọi người thì bắt chước lập tức biến thành mảnh vụn trong chớp mắt, khiến người ta cắn răng nghiến lợi như thế.
Cô cắn môi, bởi vì Diệp Vũ tới nhà họ Cố, cô cố ý không muốn ra cửa, khi giải thích cho Tề Tuệ Phân, cô nói cảm thấy thân thể không thoải mái, muốn nằm một lúc.
Thật ra bên ngoài Cố thị nhìn như giữ quy củ lại nghiêm cẩn, nhưng trong nhà thật sự không hề khắc nghiệt như tưởng tượng, cô nói ở trong phòng không ra cửa, Tề Tuệ Phân sẽ không cố ý ép uổng, thêm với những người khác trong nhà, như Cố Tử Tuấn, như Cố Tử Nhan và Cố Tử Hinh, đều là thiếu gia thiên kim lười biếng quen rồi, hành động như vậy đều thấy nhưng không thể trách.
Diệp Mị vặn eo bẻ cổ.
Cô quen mặc áo ngủ tương đối xuyên thấu, bởi vì ở trong phòng, nên thả lỏng không mặc áo ngực, vóc người xinh đẹp của cô như ẩn như hiện, lả lướt hấp dẫn.
Cố Tử Hàn từ phòng tắm ra ngoài, trên tóc còn nhỏ chút nước phòng tắm lưu lại.
Trước kia, Ngôn Hân Đồng sẽ chuẩn bị áo ngủ cho anh, sẽ vặn đầy nước tắm cho anh, sẽ lau tóc cho anh, lau chùi thân thể, biết làm rất nhiều chuyện, mình khi đó lại mắt lạnh nhìn cô, không hề thay đổi cảm xúc.
Mà bây giờ, người phụ nữ trước mắt này, sẽ không hề làm bất cứ chuyện gì vì anh, nhìn anh ướt chèm nhẹp như vậy ra ngoài cũng không hề nhíu mày, lại không khỏi khiến anh mắt đầu ngứa ngáy trong lòng vì cô. Anh mím môi, nhìn Diệp Mị lười biếng nằm trên ghế salon như vậy, bắp đùi thon dài bắt chéo tự nhiên, thân thể như ẩn như hiện dưới áo ngủ khiến người ta mơ tưởng viển vông… Cổ họng anh khẽ động, trên người chỉ dùng áo choàng tắm che lại bộ phận mấu chốt, sau đó không do dự, thân thể cao lớn trực tiếp đè lên trên thân thể Diệp Mị, bàn tay như lửa nóng không ngừng hoạt động trên thân thể cô, như đốt lửa, hơi gấp gáp, áo choàng tắm trên người cũng bị anh trực tiếp cởi ra…
Diệp Mị giật giật thân thể, mắt hơi nheo lại.
Cố Tử Hàn đã hôn lên thân thể cô.
Trong khoảng thời gian này cô cực kỳ bài xích anh, anh thế mà lại vô cùng hưng phấn với cô.
Cô lấy tay đẩy anh một cái, lực độ không lớn, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được cô đang bài xích.
Cố Tử Hàn hung ác cắn bả vai cô, hình như bất mãn vì cô cự tuyệt.
Bởi vì đột nhiên đau đớn nên Diệp Mị khẽ kêu lên, sau đó không cự tuyệt nữa, yên lặng thừa nhận Cố Tử Hàn xâm phạm.
Thân thể phụ nữ không giống đàn ông, đàn ông có thể ok với bất kỳ phụ nữ nào, nhưng phụ nữ lại không được, phụ nữ tiếp nhận đàn ông mình không ưa thích, sẽ ghê tởm đến muốn ói.
Hình như mỗi lần đều trải qua chết lặng như vậy thừa nhận Cố Tử Hàn, cho đến khi anh hài lòng mới thôi.
Cô nhìn trần nhà, khi Cố Tử Hàn xong việc, hình như bản thân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tử Hàn nằm trên thân thể cô, thật lâu không động.
Hai người cứ thở hổn hển như vậy, Cố Tử Hàn đột nhiên nói: “Đừng uống thuốc tránh thai nữa.”
Diệp Mị đảo mắt.
“Sinh con cho anh.” Cố Tử Hàn nói bên tai cô.
“Trong nhà có nhiều đứa bé như vậy.” Diệp Mị từ chối.
Trước kia Cố Tử Hàn không nói ra được lời như vậy.
Cảm giác trước kia cho dù mình làm gì, Cố Tử Hàn đều tỏ vẻ lạnh lùng xem thường, thậm chí rất nhiều khi ngược lại còn coi khinh cô, coi khinh cô không biết xấu hổ mặt dày quấn lấy anh, nằm dưới thân thể anh thừa hoan.
Cố Tử Hàn thay đổi sắc mặt.
Trước kia anh chưa hề nói lời như vậy với bất kỳ người phụ nữ nào, lời nói mang theo mập mờ.
Ngôn Hân Đồng trước kia cho đến bây giờ đều chưa từng được hưởng thụ, sinh con cũng là do Ngôn Hân Đồng muốn mà thôi, hai người ở trên giường chưa bao giờ trao đổi nhiều, giống như đang hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, mà anh thật sự bắt đầu đối với Diệp Mị…
Sắc mặt lạnh lẽo.
Anh ở trên người Diệp Mị, mặt không thay đổi, “Diệp Mị, em đừng được voi đòi tiên.”
Diệp Mị nhếch miệng cười, cười đén hơi vô tội, “Em thật sự cho rằng trẻ con trong nhà không ít, hơn nữa hiện giờ em quả thật chưa muốn có con, chờ thêm mấy năm rồi nói.”
Cố Tử Hàn hung hăng nhìn Diệp Mị, xoay người đi vào phòng tắm, khi đóng cửa lại, vang lên âm thanh kịch liệt.
Diệp Mị cười lạnh.
Cô không phải không cảm thấy tình cảm của Cố Tử Hàn đối với cô có thay đổi, cô nghĩ tới những lời vừa rồi, lấy tính tình của Cố Tử Hàn sẽ không nói với bất kỳ người phụ nữ nào, bởi vì anh sẽ không bao giờ hạ mình đối với bất cứ người phụ nữ nào, cho tới nay đều đã quen cao cao tại thượng.
Nhưng mà.
Tình cảm của cô đối với anh, đã sắp đến hạn cuối.
Cho nên Cố Tử Hàn rốt cuộc đối xử với cô như thế nào, rốt cuộc là hạng người gì, đã trở nên không hề quan trọng.
Cô dùng khăn giấy lau chùi thân thể mình, sau đó thay một bộ đồ mặc nhà bảo thủ, lấy một viên thuốc tránh thai từ trong ngăn tủ ra uống, rời khỏi phòng ngủ.
Chỗ hành lang, vừa vặn đụng phải Kiều Tịch Hoàn từ một căn phòng khác ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Diệp Mị, sắc mặt hai người hình như đều không quá tốt.
Kiều Tịch Hoàn nhấc chân đi tới, dừng trước mặt cô, tròng mắt như vô ý nhìn thấy dấu răng có vẻ mới trên vai cô, hơi châm chọc cười một tiếng, “”Xem ra cô và Cố Tử Hàn rất hợp.”
Diệp Mị đảo mắt, hình như cũng chú ý đến vết cắn trên bả vai, ngước mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, không nói một câu.
“Đúng rồi, thật ra tôi có chuyện muốn hỏi cô.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nghĩ đến cái gì nói.
Diệp Mị cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy.
“Chị cô, Diệp Vũ, biết Cố Tử Thần sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi thẳng, không hề vòng vo.
“Kiều Tịch Hoàn, lấy trí thông minh của cô, sẽ không tự mình đi điều tra sao? Hoặc cô đi hỏi người trong cuộc cũng được, hỏi tôi, cô cảm thấy tôi sẽ nói cho cô biết?!” Diệp Mị cười lạnh nói.
Kiều Tịch Hoàn nhún vai, “Thử chút vận khí mà thôi.”
Sau đó, lướt qua người cô, sải bước rời đi.
“Bọn họ quen biết.” Diệp Mị đột nhiên nói.
Kiều Tịch Hoàn khựng bước, khóe miệng mím chặt.
“Hơn nữa tình cảm rất sâu.”
Kiều Tịch Hoàn trầm mặc, im lặng.
Diệp Mị từng bước một đi tới trước mặt Kiều Tịch Hoàn, nhìn sắc mặt hơi khác thường của cô, “Là câu trả lời cô mong muốn sao?”
“Tôi chỉ đang tiếp nhận một sự thật mà thôi.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Không có nhiều cảm xúc như cô nghĩ.”
“Thật sao?” Diệp Mị cười, cười đến hơi khoa trương, “Nhưng cô biết, Diệp Vũ cũng không phải người phụ nữ đơn giản, ít nhất không hề đơn giản như cô.”
“Có liên quan gì tới tôi sao?”
“Có liên quan đến Cố Tử Thần.” Diệp Mị nói.
Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
“Tôi vẫn rất muốn hiểu rõ, cô và Diệp Vũ cuối cùng ai lợi hại hơn.” Diệp Mị cười một tiếng ác độc, cười đi xuống lầu.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Diệp Mị rời đi, chân mày càng ngày càng nhíu chặt.
Diệp Vũ và Cố Tử Thần quen biết? Quan hệ không đơn giản?!
Cô mím môi, như có điều suy nghĩ, từng bước xuống lầu.
Trong phòng khách, Diệp Vũ ngồi trên ghế salon vẫn luôn trò chuyện với Tề Lăng Phong, nhìn dáng dấp trò chuyện không tệ.
Diệp Mị ngồi bên cạnh Diệp Vũ, cho dù giả vờ giả vịt, Diệp Mị cũng sẽ dán vào Diệp Vũ.
Tề Tuệ Phân vẫn còn ra ra vào vào trong phòng bếp.
Cố Tử Thần người kia không biết đi đâu?!
Diệp Vũ thấy Kiều Tịch Hoàn xuất hiện ở phòng khách, nhiệt tình chào hỏi, “Kiều Tịch Hoàn, cô qua đây ngồi.”
Kiều Tịch Hoàn thu mắt, đi tới, cười nói, “Nhìn dáng dấp hai người nói chuyện không tệ.”
“Còn tốt.” Diệp Vũ dịu dàng nói.
Kiều Tịch Hoàn liếc nhìn Tề Lăng Phong.
Tề Lăng Phong mím môi cười.
Kiều Tịch Hoàn không thay đổi sắc mặt ngồi bên cạnh Tề Lăng Phong, tốt bụng nói, “Lăng Phong, mẹ vẫn mong đợi chú có thể tìm một người vợ sinh con dưỡng cái, chú không nên cô phụ kỳ vọng của mẹ đối với chú.”
“Em cũng rất muốn, nhưng phải nhìn tâm tình tiểu Vũ rồi.” Tề Lăng Phong cười nói, ý tứ biểu đạt ra ngoài rất rõ ràng.
Tiểu Vũ.
Lúc này mới bao lâu, đã có thể gọi thân mật như vậy rồi.
Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn Diệp Vũ.
Diệp Vũ uyển chuyển cười một tiếng, không nói gì.
Thật ra Kiều Tịch Hoàn nhìn không hiểu được tâm tư của Diệp Vũ, thời gian tiếp xúc vốn không dài, thêm với tính tình người phụ nữ này nhiều thay đổi, cô thật sự không biết Diệp Vũ ôm tâm tình gì, hay là nói, thật ra ở trong cảm nhận của cô, cũng chỉ đang ứng phó mà thôi.
Tròng mắt, vô tình chạm vào Diệp Mị đang ngồi bên cạnh cười lạnh.
Diệp Mị lại nhìn Kiều Tịch Hoàn, cười đến ý vị sâu xa.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, cảm thấy hai chị em nhà họ Diệp này, thật sự đều không phải kiểu hời hợt.
Diêp Mị đã rõ ràng lập trường bắt đầu đối địch với mình, như vậy còn Diệp Vũ?!
Người phụ nữ này bất ngờ không giải thích được xuất hiện trước mặt mình, sau đó không giải thích được một mực lắc lư trước mặt mình, tần số như vậy rõ ràng đã hơi khác thường, vốn cho rằng chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng hiện giờ ngược lại…
Trong đầu đột nhiên vang lên Vũ Đại từng nhắc nhở cô, nói gì nhỉ, có gặp phải người kỳ quái chưa?!
Diệp Vũ coi là vậy sao?!
Cô cảm thấy đầu hơi đau, có vài tư duy không rõ ràng, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ, sự tình đã phát triển đến mức độ không đơn giản.
Nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy ngồi trên salon tán gẫu vài đề tài tùy tiện với mấy người này, đến bữa cơm tối, mọi người ngồi quanh bàn cơm.
Tề Lăng Phong tự nhiên chọn ngồi cạnh Diệp Vũ, trong cả bữa cơm, Tề Lăng Phong chăm sóc Diệp Vũ có thừa, Diệp Vũ cũng liên tục cười dịu dàng với Tề Lăng Phong, nhìn hơi kỳ quái.
Tề Tuệ Phân nhìn cảnh tượng như vậy, khóe miệng không nhịn được nhếch lên nụ cười vui mừng, vội vàng nói, “Nhìn dáng dấp, hai đứa cảm nhận nhau không tệ.”
Tề Lăng Phong cười nói, không hề che giấu chút nào, “Chúng cháu nói chuyện rất hợp, lại tiếp xúc thêm xem sao.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá.” Tề Tuệ Phân rất kích động, giống như bàn được một mối buôn bán lớn.
Diệp Vũ mỉm cười, “Ừm, lại tiếp xúc thêm xem sao, nếu như thích hợp, vậy có thể…”
Nói xong hơi xấu hổ.
“Tiểu Vũ, giới thiệu cho cháu nhiều đối tượng xem mắt như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe cháu nói có thể lại tiếp xúc thêm xem sao.” Tề Tuệ Phân không nhịn được cảm thán, lại nhanh chóng nói với cháu mình, “Lăng Phong, cháu phải nắm chặt cơ hội, Diệp Vũ thật sự là cô gái tốt ngàn năm một thuở.”
“Cháu biết rồi, dì à.” Tề Lăng Phong vội vàng gật đầu.
Hai người nhìn như mập mờ không thôi cùng ăn cơm.
Kiều Tịch Hoàn cứ lẳng lặng nhìn bọn họ qua lại.
Tề Lăng Phong có cảm tinh với Diệp Vũ sao?!
Ít nhất hiện giờ không có.
Lại có thể khiến mọi người đều cảm thấy, anh đã coi trọng Diệp Vũ người phụ nữ kia, hơn nữa thái độ nghiêm túc.
Tề Lăng Phong quả nhiên thích hợp diễn trò.
Quả nhiên rất thích hợp diễn, đùa giỡn tình cảm.
Cô cười lạnh, cúi đầu ăn cơm.
Trong đĩa trước mắt, đột nhiên nhiều thêm một gắp rau cải.
Kiều Tịch Hoàn ngước mắt, nhìn Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần lạnh giọng nói, “Ăn nhiều rau một chút.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh.
Thứ hàng này chưa bao giờ chủ động gắp thức ăn cho cô, thỉnh thoảng cô vì biểu hiện trước mặt Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân, ngược lại thường chăm sóc Cố Tử Thần có thừa.
Cố Tử Thần giống như đang ăn cơm, không hề vì cô trố mắt ra mà có bất kỳ khác thường.
Ngược lại Diệp Vũ và Tề Lăng Phong ở đối diện, còn có Diệp Mị như vô ý liếc nhìn bọn họ, sau đó đều không dấu vết thu hồi tầm mắt của mình, có vẻ bình tĩnh như thế.
Tề Tuệ Phân thấy con trai mình chủ động như vậy, vội vàng phụ họa, “Hoàn Hoàn con phải ăn nhiều rau dưa chút, rau dưa tốt cho thân thể và làn da phụ nữ.”
Kiều Tịch Hoàn gật đầu cười, gắp miếng rau kia đút vào trong miệng.
Tề Tuệ Phân vui mừng gật đầu.
Còn Cố Tử Thần, vẫn mặt lạnh lùng.
Một bữa cơm kết thúc.
Mọi người ngồi trên ghế salon nói chuyện phiếm.
Hôm nay Cố Diệu Kỳ và mấy người bạn cũ của ông liên hoan không ở nhà, cho nên trong nhà thiếu ông, lại trở nên càng thêm tùy ý.
Thật ra thì.
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy, nếu Cố Diệu Kỳ ở đây, Tề Lăng Phong và Diệp Vũ xem mắt…
Ít nhất trong cái nhìn của Kiều Tịch Hoàn, Cố Diệu Kỳ sẽ tuyệt đối không để Tề Tuệ Phân làm ra chuyện tiền mất tật mang này, Cố Diệu Kỳ đề phòng Tề Lăng Phong như vậy, thậm chí hận không thể giẫm Tề Lăng Phong dưới chân, sao có thể giới thiệu Diệp Vũ đại tiểu thư nhà họ Diệp bối cảnh thâm hậu cho Tề Lăng Phong được, không chỉ sẽ không như thế, còn có thể hết sức ngăn cản, cho nên Kiều Tịch Hoàn cho rằng, Tề Tuệ Phân lựa chọn hôm nay, là có mục đích và ý định riêng của bà.
Tề Tuệ Phân thông minh như vậy, biết rõ Cố Diệu Kỳ đề phòng Tề Lăng Phong, rõ ràng mọi chuyện đều nghe theo Cố Diệu Kỳ, nhưng chuyện liên quan đến Tề Lăng Phong, lại thật sự quyết giữ ý mình.
Dĩ nhiên, Kiều Tịch Hoàn cũng không hiểu rõ, tại sao Tề Tuệ Phân lại đối xử tốt với Tề Lăng Phong như vậy.
Đảo mắt, cô nhìn đám người tốp năm tụm ba ngồi trên ghế salon, mọi người tùy tiện nói vài đề tài, không khí luôn rất tốt.
Hình như Tề Lăng Phong và Diệp Vũ đều hoàn toàn dung nhập vào trong đó, không hề có cảm giác không tốt.
Đến hơn chín giờ tối.
Tề Tuệ Phân đưa mắt ra hiệu Tề Lăng Phong đưa Diệp Vũ về.
Cơ hội như thế, Tề Lăng Phong khẳng định sẽ không bỏ qua, cho nên khi Diệp Vũ nói thời gian không còn sớm, đã chủ động mời cùng rời đi.
Diệp Vũ không từ chối, hai người nói vài lời khách sáo rồi rời khỏi đại viện nhà họ Cố.
Rời đi thật lâu, Tề Tuệ Phân vẫn còn lảm nhảm, lẩm bẩm nếu như Diệp Vũ và Tề Lăng Phong thành đôi thì thật tốt rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.