Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 109: Đúng, tôi là Hoắc Tiểu Khê! 4
Ân Ngận Trạch
20/05/2018
Không biết đi được bao lâu, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng, hỏi, “Cô đã từng khóc vì ai chưa?”
“Ừ.” Vũ Đại gật đầu.
“Người đàn ông cô thích nhất kia?”
“Ừ.” Vũ Đại tiếp tục gật đầu.
“Đưa tôi về đại viện nhà họ Cố đi.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Được.”
Xe bắt đầu chạy có mục đích.
Kiều Tịch Hoàn đang dần dần khống chế cảm xúc, đang cố gắng để cho cảm xúc bi thương của mình lấy được hóa giải, cô vẫn tự nói với mình, cô không phải người phụ nữ đa sầu đa cảm, cho dù cô không muốn nhìn thấy Cổ Nguyên bị tổn thương, cô cũng không cần phải khiến cho tim của mình khổ sở như vậy.
Xe nhanh chóng chạy tới đại viện nhà họ Cố.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trên xe, vẫn không xuống xe.
Vũ Đại cũng không nhiều lời, cứ như vậy vẫn cùng với cô.
Hình như Kiều Tịch Hoàn thả lỏng đủ rồi, cô đột nhiên mở cửa xe, đi vào đại viện nhà họ Cố.
Vũ Đại nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn.
Người phụ nữ này nhìn qua không tim không phổi, trên thực tế cuộc sống hẳn rất mệt mỏi đi.
Quá mức quật cường theo đuổi một chuyện, có lẽ cũng sẽ mệt chết đi.
Cô lái xe rời đi.
Là bị cảm xúc của Kiều Tịch Hoàn lây tới sao? Giờ phút này cô cảm giác mình hơi khó chịu, không khỏi nhớ lại rất nhiều chuyện cũ đã qua.
Cô lái xe đến một nghĩa trang công cộng hoàn toàn yên tĩnh.
Giờ phút này sắc trời đã tối, nghĩa địa công cộng chỉ có đèn đường huy hoàng, có vẻ có cảm giác hơi âm u rờn rợn.
Bước chân của cô đột nhiên dừng lại một chỗ, ảnh trắng đen trên mộ bia, người trong hình trẻ tuổi đẹp trai.
Cô đặt mông ngồi xuống dưới đất.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn dáng vẻ người kia.
Cô nói, trong gió đêm ngày hè, khẽ mở miệng nói, “Anh biết không? Thật ra chúng ta thay đổi rất nhiều, bắt đầu kể từ khi anh rời khỏi thế giới này, chúng ta cũng thay đổi, thay đổi cuộc sống, thay đổi tâm tình.”
Hình trên mộ bia, sẽ không nói chuyện, không biết cười.
Vũ Đại di chuyển thân thể của mình dựa vào trên mộ bia, vùi đầu vào giữa hai đầu gối mình, sâu kín nhàn nhạt nói, “Nhưng mà dường như lão đại, thay lòng đổi dạ.”
--- ---------- -----
Kiều Tịch Hoàn trở lại đại viện nhà họ Cố.
Trong khoảng thời gian này thời gian Cố Tử Nhan ở nhà rõ ràng nhiều hơn bình thường rất nhiều.
Cô ấy cười hì hì ngồi trên ghế sa lon cùng Tề Tuệ Phân nói chuyện phiếm, bởi vì Cổ Nguyên, quan hệ giữa Cố Tử Nhan và Tề Tuệ Phân thân mật nhiều hơn.
Hai người nhìn Kiều Tịch Hoàn trở lại, Cố Tử Nhan vội vàng kêu lên, “Chị dâu cả, chị qua đây một chút.”
Tâm tình của Kiều Tịch Hoàn cũng không quá tốt.
Nhưng con người chính là như thế, ở trong rất nhiều hoàn cảnh, luôn sẽ nhân nhượng cảm xúc của người khác.
“Chị biết Cổ Nguyên sao?” Cố Tử Nhan hỏi.
Kiều Tịch Hoàn miễn cưỡng kéo ra nụ cười nhạt, “Ừ, biết.”
“Không trách được, ngày đó khi xem mắt với Cổ Nguyên, anh ấy đã nhắc tới chị. Em đoán hai người phải là bạn bè thân thiết.” Cố Tử Nhan nói.
“Thật ra thì, tàm tạm.” Kiều Tịch Hoàn giải thích, “Cũng bởi vì lần trước kiểm nghiệm đồ cổ cho cha nên từng có một chút tiếp xúc mà thôi.”
“Như vậy sao?” Dường như Cố Tử Nhan cảm thấy không quá đúng, nhưng không nghĩ nhiều, cười hì hì nói, “Em còn định hỏi chị, sở thích của Cổ Nguyên là gì, xem ra chị không thể giúp em rồi.”
Kiều Tịch Hoàn chỉ cười một tiếng ngượng ngùng.
“Thôi, nếu là người đàn ông mình thích, thì bản thân cố gắng một chút là được.” Cố Tử Nhan ngừng cười nói.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu một, “Chị về phòng trước.”
“A.”
Kiều Tịch Hoàn xoay người, rời đi.
Nếu như Cố Tử Nhan không phải người nhà họ Cố, có lẽ cũng rất thích hợp với Cổ Nguyên.
Nhưng cố tình, Cố Tử Nhan là người nhà họ Cố.
Ông trời rất thích chơi đùa giỡn như vậy.
Cô đi lên lầu, đẩy cửa phòng Cố Tử Thần ra.
Cố Tử Thần mới vừa tắm xong ra ngoài, trên đầu còn nhỏ nước.
Kiều Tịch Hoàn không thay đổi cảm xúc lướt qua Cố Tử Thần, cầm áo ngủ lên đi vào phòng tắm.
Cố Tử Thần nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn.
Cái gì đã trêu chọc đến cô?!
Cảm xúc của người phụ nữ này có phải thay đổi quá nhanh một chút rồi không!
--- ---------- -----
Sáng sớm hôm sau.
Kiều Tịch Hoàn rời giường, rửa mặt xong.
Trải qua trong một đêm tẩy rửa, tâm tình của cô bình phục lại.
Chính là như vậy, cô chính là lạnh lùng vô tình như vậy.
Mở cửa phòng, từng bước từng bước đi xuống lầu dưới.
Mới vừa đi tới phòng khách, Tề Tuệ Phân đột nhiên gọi cô lại, “Hoàn Hoàn, cơm nước xong đã rồi đi làm, vừa đúng có chuyện muốn nói với con.”
Kiều Tịch Hoàn mím môi, đi tới.
Trên bàn cơm, người cả nhà đều ở đây.
Cô đi tới ngồi bên cạnh Cố Tử Thần, nhận lấy bữa sáng người giúp việc đưa, lịch sự ăn.
“Là như vậy, hai ngày nữa chính là sinh nhật của Tử Thần và Tử Hàn, chúng ta vốn định đi khách sạn đặt bàn mời khách ăn cơm, sau nghĩ đến Tử Thần không tiện, liền quyết định tổ chức tiệc gia đình ở nhà. Lần trước sinh nhật của Diệu Kỳ cũng tổ chức ở nhà, hoàn toàn có thể chịu được. Nhìn ý kiến của Tử Thần và Tử Hàn một chút.” Tề Tuệ Phân tuyên bố trên bàn cơm.
“Con không có ý kiến, nghe mẹ sắp xếp.” Cố Tử Hàn nói.
“Còn Tử Thần?” Tề Tuệ Phân nhìn Cố Tử Thần.
“Ừ, có thể.” Cố Tử Thần gật đầu.
“Vậy cứ quyết định như vậy.” Tề Tuệ Phân nói xong, “Mẹ liền bắt đầu ở nhà bắt tay vào chuyện làm tiệc sinh nhật, buổi tối hai ngày sau, hai đứa đều phải bớt thời gian ra chào hỏi khách mời.”
“Vâng, mẹ.” Kiều Tịch Hoàn và Ngôn Hân Đồng cũng đồng ý.
Ăn xong điểm tâm.
Lúc mọi người rời đi, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nói bên tai Cố Tử Thần, “Hai ngày nữa anh tròn bao nhiêu tuổi?”
Cố Tử Thần nhíu mày một.
“Em thật sự là không biết.”
“Ba mươi ba.” Cố Tử Thần gằn từng chữ từng câu.
“Già như vậy cơ à.” Kiều Tịch Hoàn cảm thán.
Cố Tử Thần không để ý tới.
Đây là số tuổi hoàng kim của đàn ông!
“Được rồi, em đi làm trước, anh suy nghĩ một chút có cần quà sinh nhật đặc biệt không, em có thể chuẩn bị cho anh.” Kiều Tịch Hoàn hỏi.
Cố Tử Thần đẩy xe lăn rời đi, ném một câu nói, “Không cần.”
Kiều Tịch Hoàn le lưỡi
Người đàn ông không hề gợi cảm này.
Cô xoay người đi ra biệt thự, ngồi vào trong xe con Vũ Đại lái.
Sắc mặt của Vũ Đại nhìn qua hình như không được tốt lắm.
Kiều Tịch Hoàn xem xét kỹ lưỡng cô ấy, “Tối hôm qua cô mất ngủ sao?”
Hai hốc mắt đen như gấu mèo.
“Ừ, nhớ tới một số chuyện không ngủ được.”
“Vậy cô lái xe cẩn thận một chút, tôi không muốn chết trẻ.” Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc.
Vũ Đại nhịn không được cười lên một tiếng, “Yên tâm đi, tôi cũng không muốn.”
Kiều Tịch Hoàn yên ổn dựa vào chỗ ngồi phía sau trên ghế.
Vũ Đại xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người phụ nữ kia.
Điều chỉnh cảm xúc cũng quá tự nhiên đi.
Một buổi tối mà thôi, giống như người phụ nữ đau lòng quá mức ngày hôm qua không phải người phụ nữ đang ngồi ở sau lưng.
Hai người một đường yên tĩnh tới tòa nhà Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng làm việc của mình, còn chưa ngồi vững vàng, Milk đã nhắc nhở cô bắt đầu tiến hành cuộc họp, xác định danh sách công nhân viên mới lần này.
Cuộc họp mở ra một buổi sáng.
Nhân viên phòng thị trường cuối cùng xác định bốn người, một Cố Tử Tuấn, một Dụ Lạc Vi, còn có hai cô gái trẻ tuổi tương đối được thưởng thức.
Thật ra thì cô không cần nghĩ cũng biết, Cố Tử Hàn tuyệt đối sẽ xếp Dụ Lạc Vi làm việc dưới quyền của mình.
Sau khi xác định nhân viên, cũng không phải trực tiếp đi làm công việc, cần tham gia huấn luyện công nhân viên mới, cùng với trong vòng một tháng này, thay phiên thực tập công việc.
Kiều Tịch Hoàn mệt mỏi một buổi sáng, trở lại phòng làm việc.
Milk đang chuẩn bị gõ cửa đi vào thì điện thoại của Kiều Tịch Hoàn đột nhiên vang lên
“Em chờ một chút.” Kiều Tịch Hoàn nói với Milk, cầm điện thoại lên đi về phía bên cửa sổ bắt máy, “Tề Lăng Phong.”
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm được không?”
“Tôi không có thời gian.”
“Không muốn gặp tôi như vậy.” Tề Lăng Phong hình như mang nét cười.
“Không phải là không chào đón, mà là không muốn gặp.”
“Thì ra là em thích vờ tha để bắt thật, tôi chơi cùng em.” Bên kia rất tự đại.
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, “Anh cảm thấy giành người phụ nữ của anh họ mình, có ý tứ sao?”
“Không phải giành, mà là cạnh tranh công bằng, thế giới này chính là như thế, đấu tranh sinh tồn. Mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn tốt hơn, em nói là sao? Hoàn Hoàn.”
Hai chữ Hoàn Hoàn từ trong miệng anh ta phun ra.
Cô cảm thấy ghê tởm đến nôn mửa.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, khống chế tâm tình của mình, “Tôi cũng không cảm thấy anh tốt hơn Cố Tử Thần?”
“Chưa thử qua làm sao biết?” Tề Lăng Phong hỏi.
“Có một số việc không cần nếm thử, bởi vì đó là phạm vi đạo đức không cho phép, Tề Lăng Phong, anh ngay cả điểm mấu chốt làm người cơ bản nhất cũng không có sao?” Giọng Kiều Tịch Hoàn lạnh nhạt thờ ơ, từng chữ từng câu.
Editor: Puck - Diễn đàn
Bên kia trầm mặc nửa phút, sau đó ”Phụt” một tiếng, giận quá hóa cười.
“Kiều Tịch Hoàn em biết không? Thích nhất chính là dáng vẻ em nổi trận lôi đình như vậy, khiến cho tôi rất có cảm giác thành tựu.” Giọng Tề Lăng Phong lười biếng, mang theo quyến rũ đặc biệt.
Kiều Tịch Hoàn chau mày, “Một người tự tin là tốt, quá mức liền kêu tự đại. Anh phải biết đâu là lời ca ngợi đâu mang nghĩa xấu.”
“Tôi chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc, Kiều Tịch Hoàn, một ngày nào đó em sẽ hiểu. Tạm biệt.” Nói xong, bên kia cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn nhìn hiển thị “Trò chuyện kết thúc”.
Tề Lăng Phong rất biết nắm chặt tâm lý phụ nữ, đối với Hoắc Tiểu Khê trước kia, anh dùng phương thức xa cách, vờ tha để bắt thật, khiến Hoắc Tiểu Khê trẻ trung chưa từng trải qua, Hoắc Tiểu Khê lại có chút không sợ trời không sợ đất, yêu đến lòng ngứa ngáy, một cách tự nhiên mà khăng khăng một mực.
Nhưng đối với Kiều Tịch Hoàn lão luyện.
Anh lựa chọn phương thức trực tiếp mà bá đạo đi bắt tù binh, thiếu phụ bình thường đều tương đối thích người đàn ông có tính khiêu chiến.
Cô hừ lạnh.
Tất cả sức quyến rũ của Tề Lăng Phong có thể dùng trên bất kỳ người phụ nữ ở bất cứ một tầng lớp số tuổi nào, trừ cô.
Cô để điện thoại di động xuống.
Khôi phục tự nhiên rất nhanh.
Ngước mắt, nói ra cửa, “Milk, đi vào.”
“Vâng.” Milk ở ngoài cửa đẩy cửa phòng ra, đi vào, đặt một phần tài liệu ở trên bàn làm việc của cô, “Đây là hồ sơ lý lịch của người mới, đã sửa sang lại.” diee ndda fnleeq uysd doon
Kiều Tịch Hoàn nhận lấy hồ sơ, cúi đầu lật xem, thuận miệng mà hỏi, “Doãn Tường làm xong chuẩn bị cạnh tranh cương vị bộ phận thị trường chưa?”
“Không sai biệt lắm.” Milk nói, “Anh ấy rất coi trọng.”
“Vậy thì tốt.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Đúng rồi, em kêu người giúp chị chú ý nhiều đến tình huống của một nhân viên thực tập Dụ Lạc Vi.”
“Quản lý Kiều vẫn rất để ý em gái của mình.” Milk nói.
“Em nghĩ hơi nhiều, Chị chỉ đang tìm cơ hội đuổi cô ta ra Cố thị mà thôi.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ từng câu.
“…” Milk á khẩu không trả lời được.
“Không có chuyện gì khác thì đi làm việc của em đi.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Vâng.” Milk gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn lật xem hồ sơ người mới.
Cố Tử Tuấn, Dụ Lạc Vi.
Cô thật sự cảm thấy hơi nhức đầu.
Đảo mắt, cô nhìn hai nhân viên mới lên.
Khóe miệng đột nhiên khẽ câu.
Người Tề Lăng Phong không cần, cô rất yêu thích.
Vẫn xử lý chút công việc trên tay như vậy, trong khoảng thời gian này trừ người mới nộp đơn ra cũng không có chuyện bận rộn gì khác, cho nên sớm một chút đã tan ca.
Lại nói sinh nhật ba mươi ba tuổi của Cố Tử Thần.
Kiều Tịch Hoàn ngồi ở trên xe Vũ Đại, đột nhiên nói với cô ấy, “Chúng ta đi trung tâm thương mại.”
“Lại muốn mua quần áo sao?”
“Không phải.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Đi mua quà sinh nhật.”
“Quà sinh nhật cho ai?”
“Cố Tử Thần.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ từng câu.
“A.” Vũ Đại bừng tỉnh hiểu ra, tỏ vẻ đột nhiên nhớ ra.
Xem đi.
Kiều Tịch Hoàn nhìn vẻ mặt Vũ Đại, cũng biết giữa người phụ nữ này và Cố Tử Thần, khẳng định quan hệ không cạn.
Xe một đường đến nơi, Kiều Tịch Hoàn đi vào trung tâm, dạo trái dạo phải, nói thật ra, trạch nam siêu cấp giống như Cố Tử Thần, một phiền toái, cổ quái, tính khí thúi lại không có cái gì yêu thích như vậy, cô thật sự không biết nên mua cái gì cho anh thì tốt. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Vũ Đại đi theo phía sau Kiều Tịch Hoàn, cũng nói không ra được ý kiến có tác dụng gì.
Hai người vẫn mò mẫm đi qua đi lại như vậy, đột nhiên đụng phải Ngôn Hân Đồng ở một gian quần áo nam hạng sang xa hoa trong trung tâm.
Ngôn Hân Đồng mang theo một người giúp việc trong nhà ra ngoài đi dạo phố, hai người vừa nói vừa cười, giờ phút này Ngôn Hân Đồng đang cầm một chiếc cà vạt màu xanh ngọc trên tay, nữ nhân viên phục vụ ở bên cạnh không ngừng thổi phồng, Ngôn Hân Đồng nhìn qua, thật hài lòng.
Khoảnh khắc khi đảo mắt, nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn xuất hiện, sắc mặt chợt thay đổi, một giây tiếp theo lại thân thiện chào hỏi, “Chị dâu cũng đến chọn quà sinh nhật sao?”“Đúng vậy, em dâu cũng thế?” Kiều Tịch Hoàn cười nói.
“Khó có được chị dâu có lòng như vậy. Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chị dâu chọn lựa quà sinh nhật cho anh cả, tôi nghĩ chắc anh cả sẽ rất kích động đấy.” Ngôn Hân Đồng âm dương quái khí nói, “Chỉ có điều ngược lại, cho dù chị mua quần áo cho anh cả, cũng không có thời gian mặc đi ra ngoài đi. Cửa tiệm quần áo này không tiện nghi, chị dâu cũng đừng tiêu phí.”
Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt.
“Bọc lại cho tôi, tôi nghĩ Tử Hàn đeo lên khẳng định rất đẹp mắt.” Ngôn Hân Đồng nói với nhân viên phục vụ, khoe khoang như thế.
Kiều Tịch Hoàn không chút để ý đi tới, liếc nhìn cà vạt Ngôn Hân Đồng đưa cho nhân viên phục vụ, nói với nhân viên phục vụ, “Cũng gói một cái giống vậy cho tôi.”
“Chị làm cái gì, Kiều Tịch Hoàn.” Sắc mặt Ngôn Hân Đồng lập tức thay đổi, “Không thấy tôi mua rồi sao?”
“Cho nên tôi kêu nhân viên phục vụ gói một cái khác cho tôi.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Chưa nói muốn cái của cô!”
“Chị đừng giả bộ ngu cho tôi, chị biết rõ Tử Hàn nhà chúng ta không thích mặc đồ giống của người khác.” Ngôn Hân Đồng hung hăng nói, quay đầu lại nói với nhân viên phục vụ, “Đừng nghe chị ta, gói lại cho tôi là được, đừng bán cho chị ta.” di1enda4nle3qu21ydo0n
“Em dâu, em như vậy cũng quá không tốt, đều mở cửa làm ăn, chị chỉ nghe nói khách chọn hàng, còn chưa từng nghe nói, hàng chọn khách. Em đây không phải làm khó con gái người ta sao?!” Kiều Tịch Hoàn nói như chuyện đương nhiên.
Cả người Ngôn Hân Đồng cũng giận điên lên, “Kiều Tịch Hoàn, chị chính là đối đầu tôi khắp nơi đúng không?! Cái gì tôi nhìn trúng chị nhất định muốn một cái như đúc!”
Kiều Tịch Hoàn đảo tròng mắt, “Chị gả vào nhà họ Cố trước em, cho dù Cố Tử Thần và Cố Tử Hàn giống nhau như đúc, đó cũng là chị coi trọng trước rồi em mới coi trọng, hay là muốn phân chủ thứ đây!”
“Chị!” Sắc mặt yêu kiều của Ngôn Hân Đồng lại thay đổi.
Kiều Tịch Hoàn quả thật tỏ vẻ thoải mái nhẹ nhõm tự nhiên, khẽ mỉm cười với nữ nhân viên phục vụ, “Còn không nhanh chóng gói cho mỗi người chúng tôi một cái…”
“Không cần!” Ngôn Hân Đồng gào lên giận dữ, “Ai mà thèm mua giống như của chị, hạ thấp mắt thẩm mỹ của tôi.”
Kiều Tịch Hoàn mím môi, không sao cả nhìn cô ta.
Ngôn Hân Đồng giận đến xoay người rời đi.
Tâm tình Kiều Tịch Hoàn rất tốt, quay đầu nói với nữ nhân viên phục vụ, “Đột nhiên dường như không thích nữa rồi, ngại quá.”
Sau đó, tự nhiên rời đi.
Vũ Đại đi theo sau lưng Kiều Tịch Hoàn.
Người phụ nữ này chọc tức chết người không đền mạng mà.
Ngôn Hân Đồng bị tức đến hộc máu không nói, nữ nhân viên phục vụ cũng giận đến cũng sắp khóc.
Hai người lại nhàm chán đi vòng vo như vậy một hồi lâu, cô đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nói với Vũ Đại, “Cố Tử Thần rốt cuộc thích thứ gì?”
Vũ Đại lắc đầu.
Cô thật sự không biết.
Cho dù biết, Kiều Tịch Hoàn cũng không mua được!
Kiều Tịch Hoàn xem xét kỹ lưỡng Vũ Đại, “Cô lại không biết?”
“Sao tôi biết được, tôi lại không thích anh ấy.” Vũ Đại nghiêm túc trả lời.
Cũng đúng.
Trong nháy mắt Kiều Tịch Hoàn buông bỏ.
Nhưng rốt cuộc nên đưa cái gì cho trạch nam siêu cấp này đây?!
Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn chuyển động, ngắm nhìn trái phải chung quanh, tròng mắt đột nhiên sáng lên, khóe miệng nhếch lên cười một tiếng xấu xa.
Dường như, có!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Ngày tổ chức tiệc sinh nhật cho Cố Tử Thần và Cố Tử Hàn.
Bởi vì là chủ nhật, Kiều Tịch Hoàn có thể yên tâm ở trong nhà giày vò mình.
Cô rời giường sớm một chút, Cố Tử Thần thức dậy sớm hơn cô, cô cũng lười phản ứng lại người đàn ông kia rồi, dù sao đã quen anh xuất quỷ nhập thần như vậy, cô đơn giản rửa mặt cho mình xong, lại đi phòng của khỉ con.
Khỉ con vẫn còn lăn lộn trên giường, chổng cái mông nhỏ trùm kín mình trong chăn, nhô lên một cái gò núi nho nhỏ, giống như đang giãy giụa giữa rời giường và không rời giường.
Kiều Tịch Hoàn đi tới ngồi ở bên giường khỉ con, vén chăn của khỉ con lên.
Khỉ con mặc áo ngủ tay ngắn, phía dưới mặc quần tam giác nhỏ, đột nhiên lạnh lẽo khiến cho bé chợt xoay người, khi nhìn thấy là mẹ mình, một phát che quần lót nhỏ của mình, xấu hổ nói, “Mẹ, trả chăn lại cho con, con không mặc quần.”
Kiều Tịch Hoàn nhịn cười, “Mẹ sợ con bị sợi bông bịt kín tắt thở, nên mới có lòng vén lên cho con, hơn nữa, không phải con mặc quần lót nhỏ sao?”
“Nhưng cha nói rồi, quần lót nhỏ không thể để cho những người phụ nữ khác thấy.”
“Mẹ là mẹ con.”
“Cha nói mẹ, mẹ càng đặc biệt không thể.” Khỉ con rất nghiêm túc nói.
“Ừ.” Vũ Đại gật đầu.
“Người đàn ông cô thích nhất kia?”
“Ừ.” Vũ Đại tiếp tục gật đầu.
“Đưa tôi về đại viện nhà họ Cố đi.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Được.”
Xe bắt đầu chạy có mục đích.
Kiều Tịch Hoàn đang dần dần khống chế cảm xúc, đang cố gắng để cho cảm xúc bi thương của mình lấy được hóa giải, cô vẫn tự nói với mình, cô không phải người phụ nữ đa sầu đa cảm, cho dù cô không muốn nhìn thấy Cổ Nguyên bị tổn thương, cô cũng không cần phải khiến cho tim của mình khổ sở như vậy.
Xe nhanh chóng chạy tới đại viện nhà họ Cố.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trên xe, vẫn không xuống xe.
Vũ Đại cũng không nhiều lời, cứ như vậy vẫn cùng với cô.
Hình như Kiều Tịch Hoàn thả lỏng đủ rồi, cô đột nhiên mở cửa xe, đi vào đại viện nhà họ Cố.
Vũ Đại nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn.
Người phụ nữ này nhìn qua không tim không phổi, trên thực tế cuộc sống hẳn rất mệt mỏi đi.
Quá mức quật cường theo đuổi một chuyện, có lẽ cũng sẽ mệt chết đi.
Cô lái xe rời đi.
Là bị cảm xúc của Kiều Tịch Hoàn lây tới sao? Giờ phút này cô cảm giác mình hơi khó chịu, không khỏi nhớ lại rất nhiều chuyện cũ đã qua.
Cô lái xe đến một nghĩa trang công cộng hoàn toàn yên tĩnh.
Giờ phút này sắc trời đã tối, nghĩa địa công cộng chỉ có đèn đường huy hoàng, có vẻ có cảm giác hơi âm u rờn rợn.
Bước chân của cô đột nhiên dừng lại một chỗ, ảnh trắng đen trên mộ bia, người trong hình trẻ tuổi đẹp trai.
Cô đặt mông ngồi xuống dưới đất.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn dáng vẻ người kia.
Cô nói, trong gió đêm ngày hè, khẽ mở miệng nói, “Anh biết không? Thật ra chúng ta thay đổi rất nhiều, bắt đầu kể từ khi anh rời khỏi thế giới này, chúng ta cũng thay đổi, thay đổi cuộc sống, thay đổi tâm tình.”
Hình trên mộ bia, sẽ không nói chuyện, không biết cười.
Vũ Đại di chuyển thân thể của mình dựa vào trên mộ bia, vùi đầu vào giữa hai đầu gối mình, sâu kín nhàn nhạt nói, “Nhưng mà dường như lão đại, thay lòng đổi dạ.”
--- ---------- -----
Kiều Tịch Hoàn trở lại đại viện nhà họ Cố.
Trong khoảng thời gian này thời gian Cố Tử Nhan ở nhà rõ ràng nhiều hơn bình thường rất nhiều.
Cô ấy cười hì hì ngồi trên ghế sa lon cùng Tề Tuệ Phân nói chuyện phiếm, bởi vì Cổ Nguyên, quan hệ giữa Cố Tử Nhan và Tề Tuệ Phân thân mật nhiều hơn.
Hai người nhìn Kiều Tịch Hoàn trở lại, Cố Tử Nhan vội vàng kêu lên, “Chị dâu cả, chị qua đây một chút.”
Tâm tình của Kiều Tịch Hoàn cũng không quá tốt.
Nhưng con người chính là như thế, ở trong rất nhiều hoàn cảnh, luôn sẽ nhân nhượng cảm xúc của người khác.
“Chị biết Cổ Nguyên sao?” Cố Tử Nhan hỏi.
Kiều Tịch Hoàn miễn cưỡng kéo ra nụ cười nhạt, “Ừ, biết.”
“Không trách được, ngày đó khi xem mắt với Cổ Nguyên, anh ấy đã nhắc tới chị. Em đoán hai người phải là bạn bè thân thiết.” Cố Tử Nhan nói.
“Thật ra thì, tàm tạm.” Kiều Tịch Hoàn giải thích, “Cũng bởi vì lần trước kiểm nghiệm đồ cổ cho cha nên từng có một chút tiếp xúc mà thôi.”
“Như vậy sao?” Dường như Cố Tử Nhan cảm thấy không quá đúng, nhưng không nghĩ nhiều, cười hì hì nói, “Em còn định hỏi chị, sở thích của Cổ Nguyên là gì, xem ra chị không thể giúp em rồi.”
Kiều Tịch Hoàn chỉ cười một tiếng ngượng ngùng.
“Thôi, nếu là người đàn ông mình thích, thì bản thân cố gắng một chút là được.” Cố Tử Nhan ngừng cười nói.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu một, “Chị về phòng trước.”
“A.”
Kiều Tịch Hoàn xoay người, rời đi.
Nếu như Cố Tử Nhan không phải người nhà họ Cố, có lẽ cũng rất thích hợp với Cổ Nguyên.
Nhưng cố tình, Cố Tử Nhan là người nhà họ Cố.
Ông trời rất thích chơi đùa giỡn như vậy.
Cô đi lên lầu, đẩy cửa phòng Cố Tử Thần ra.
Cố Tử Thần mới vừa tắm xong ra ngoài, trên đầu còn nhỏ nước.
Kiều Tịch Hoàn không thay đổi cảm xúc lướt qua Cố Tử Thần, cầm áo ngủ lên đi vào phòng tắm.
Cố Tử Thần nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn.
Cái gì đã trêu chọc đến cô?!
Cảm xúc của người phụ nữ này có phải thay đổi quá nhanh một chút rồi không!
--- ---------- -----
Sáng sớm hôm sau.
Kiều Tịch Hoàn rời giường, rửa mặt xong.
Trải qua trong một đêm tẩy rửa, tâm tình của cô bình phục lại.
Chính là như vậy, cô chính là lạnh lùng vô tình như vậy.
Mở cửa phòng, từng bước từng bước đi xuống lầu dưới.
Mới vừa đi tới phòng khách, Tề Tuệ Phân đột nhiên gọi cô lại, “Hoàn Hoàn, cơm nước xong đã rồi đi làm, vừa đúng có chuyện muốn nói với con.”
Kiều Tịch Hoàn mím môi, đi tới.
Trên bàn cơm, người cả nhà đều ở đây.
Cô đi tới ngồi bên cạnh Cố Tử Thần, nhận lấy bữa sáng người giúp việc đưa, lịch sự ăn.
“Là như vậy, hai ngày nữa chính là sinh nhật của Tử Thần và Tử Hàn, chúng ta vốn định đi khách sạn đặt bàn mời khách ăn cơm, sau nghĩ đến Tử Thần không tiện, liền quyết định tổ chức tiệc gia đình ở nhà. Lần trước sinh nhật của Diệu Kỳ cũng tổ chức ở nhà, hoàn toàn có thể chịu được. Nhìn ý kiến của Tử Thần và Tử Hàn một chút.” Tề Tuệ Phân tuyên bố trên bàn cơm.
“Con không có ý kiến, nghe mẹ sắp xếp.” Cố Tử Hàn nói.
“Còn Tử Thần?” Tề Tuệ Phân nhìn Cố Tử Thần.
“Ừ, có thể.” Cố Tử Thần gật đầu.
“Vậy cứ quyết định như vậy.” Tề Tuệ Phân nói xong, “Mẹ liền bắt đầu ở nhà bắt tay vào chuyện làm tiệc sinh nhật, buổi tối hai ngày sau, hai đứa đều phải bớt thời gian ra chào hỏi khách mời.”
“Vâng, mẹ.” Kiều Tịch Hoàn và Ngôn Hân Đồng cũng đồng ý.
Ăn xong điểm tâm.
Lúc mọi người rời đi, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nói bên tai Cố Tử Thần, “Hai ngày nữa anh tròn bao nhiêu tuổi?”
Cố Tử Thần nhíu mày một.
“Em thật sự là không biết.”
“Ba mươi ba.” Cố Tử Thần gằn từng chữ từng câu.
“Già như vậy cơ à.” Kiều Tịch Hoàn cảm thán.
Cố Tử Thần không để ý tới.
Đây là số tuổi hoàng kim của đàn ông!
“Được rồi, em đi làm trước, anh suy nghĩ một chút có cần quà sinh nhật đặc biệt không, em có thể chuẩn bị cho anh.” Kiều Tịch Hoàn hỏi.
Cố Tử Thần đẩy xe lăn rời đi, ném một câu nói, “Không cần.”
Kiều Tịch Hoàn le lưỡi
Người đàn ông không hề gợi cảm này.
Cô xoay người đi ra biệt thự, ngồi vào trong xe con Vũ Đại lái.
Sắc mặt của Vũ Đại nhìn qua hình như không được tốt lắm.
Kiều Tịch Hoàn xem xét kỹ lưỡng cô ấy, “Tối hôm qua cô mất ngủ sao?”
Hai hốc mắt đen như gấu mèo.
“Ừ, nhớ tới một số chuyện không ngủ được.”
“Vậy cô lái xe cẩn thận một chút, tôi không muốn chết trẻ.” Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc.
Vũ Đại nhịn không được cười lên một tiếng, “Yên tâm đi, tôi cũng không muốn.”
Kiều Tịch Hoàn yên ổn dựa vào chỗ ngồi phía sau trên ghế.
Vũ Đại xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người phụ nữ kia.
Điều chỉnh cảm xúc cũng quá tự nhiên đi.
Một buổi tối mà thôi, giống như người phụ nữ đau lòng quá mức ngày hôm qua không phải người phụ nữ đang ngồi ở sau lưng.
Hai người một đường yên tĩnh tới tòa nhà Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng làm việc của mình, còn chưa ngồi vững vàng, Milk đã nhắc nhở cô bắt đầu tiến hành cuộc họp, xác định danh sách công nhân viên mới lần này.
Cuộc họp mở ra một buổi sáng.
Nhân viên phòng thị trường cuối cùng xác định bốn người, một Cố Tử Tuấn, một Dụ Lạc Vi, còn có hai cô gái trẻ tuổi tương đối được thưởng thức.
Thật ra thì cô không cần nghĩ cũng biết, Cố Tử Hàn tuyệt đối sẽ xếp Dụ Lạc Vi làm việc dưới quyền của mình.
Sau khi xác định nhân viên, cũng không phải trực tiếp đi làm công việc, cần tham gia huấn luyện công nhân viên mới, cùng với trong vòng một tháng này, thay phiên thực tập công việc.
Kiều Tịch Hoàn mệt mỏi một buổi sáng, trở lại phòng làm việc.
Milk đang chuẩn bị gõ cửa đi vào thì điện thoại của Kiều Tịch Hoàn đột nhiên vang lên
“Em chờ một chút.” Kiều Tịch Hoàn nói với Milk, cầm điện thoại lên đi về phía bên cửa sổ bắt máy, “Tề Lăng Phong.”
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm được không?”
“Tôi không có thời gian.”
“Không muốn gặp tôi như vậy.” Tề Lăng Phong hình như mang nét cười.
“Không phải là không chào đón, mà là không muốn gặp.”
“Thì ra là em thích vờ tha để bắt thật, tôi chơi cùng em.” Bên kia rất tự đại.
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, “Anh cảm thấy giành người phụ nữ của anh họ mình, có ý tứ sao?”
“Không phải giành, mà là cạnh tranh công bằng, thế giới này chính là như thế, đấu tranh sinh tồn. Mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn tốt hơn, em nói là sao? Hoàn Hoàn.”
Hai chữ Hoàn Hoàn từ trong miệng anh ta phun ra.
Cô cảm thấy ghê tởm đến nôn mửa.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, khống chế tâm tình của mình, “Tôi cũng không cảm thấy anh tốt hơn Cố Tử Thần?”
“Chưa thử qua làm sao biết?” Tề Lăng Phong hỏi.
“Có một số việc không cần nếm thử, bởi vì đó là phạm vi đạo đức không cho phép, Tề Lăng Phong, anh ngay cả điểm mấu chốt làm người cơ bản nhất cũng không có sao?” Giọng Kiều Tịch Hoàn lạnh nhạt thờ ơ, từng chữ từng câu.
Editor: Puck - Diễn đàn
Bên kia trầm mặc nửa phút, sau đó ”Phụt” một tiếng, giận quá hóa cười.
“Kiều Tịch Hoàn em biết không? Thích nhất chính là dáng vẻ em nổi trận lôi đình như vậy, khiến cho tôi rất có cảm giác thành tựu.” Giọng Tề Lăng Phong lười biếng, mang theo quyến rũ đặc biệt.
Kiều Tịch Hoàn chau mày, “Một người tự tin là tốt, quá mức liền kêu tự đại. Anh phải biết đâu là lời ca ngợi đâu mang nghĩa xấu.”
“Tôi chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc, Kiều Tịch Hoàn, một ngày nào đó em sẽ hiểu. Tạm biệt.” Nói xong, bên kia cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn nhìn hiển thị “Trò chuyện kết thúc”.
Tề Lăng Phong rất biết nắm chặt tâm lý phụ nữ, đối với Hoắc Tiểu Khê trước kia, anh dùng phương thức xa cách, vờ tha để bắt thật, khiến Hoắc Tiểu Khê trẻ trung chưa từng trải qua, Hoắc Tiểu Khê lại có chút không sợ trời không sợ đất, yêu đến lòng ngứa ngáy, một cách tự nhiên mà khăng khăng một mực.
Nhưng đối với Kiều Tịch Hoàn lão luyện.
Anh lựa chọn phương thức trực tiếp mà bá đạo đi bắt tù binh, thiếu phụ bình thường đều tương đối thích người đàn ông có tính khiêu chiến.
Cô hừ lạnh.
Tất cả sức quyến rũ của Tề Lăng Phong có thể dùng trên bất kỳ người phụ nữ ở bất cứ một tầng lớp số tuổi nào, trừ cô.
Cô để điện thoại di động xuống.
Khôi phục tự nhiên rất nhanh.
Ngước mắt, nói ra cửa, “Milk, đi vào.”
“Vâng.” Milk ở ngoài cửa đẩy cửa phòng ra, đi vào, đặt một phần tài liệu ở trên bàn làm việc của cô, “Đây là hồ sơ lý lịch của người mới, đã sửa sang lại.” diee ndda fnleeq uysd doon
Kiều Tịch Hoàn nhận lấy hồ sơ, cúi đầu lật xem, thuận miệng mà hỏi, “Doãn Tường làm xong chuẩn bị cạnh tranh cương vị bộ phận thị trường chưa?”
“Không sai biệt lắm.” Milk nói, “Anh ấy rất coi trọng.”
“Vậy thì tốt.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Đúng rồi, em kêu người giúp chị chú ý nhiều đến tình huống của một nhân viên thực tập Dụ Lạc Vi.”
“Quản lý Kiều vẫn rất để ý em gái của mình.” Milk nói.
“Em nghĩ hơi nhiều, Chị chỉ đang tìm cơ hội đuổi cô ta ra Cố thị mà thôi.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ từng câu.
“…” Milk á khẩu không trả lời được.
“Không có chuyện gì khác thì đi làm việc của em đi.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Vâng.” Milk gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn lật xem hồ sơ người mới.
Cố Tử Tuấn, Dụ Lạc Vi.
Cô thật sự cảm thấy hơi nhức đầu.
Đảo mắt, cô nhìn hai nhân viên mới lên.
Khóe miệng đột nhiên khẽ câu.
Người Tề Lăng Phong không cần, cô rất yêu thích.
Vẫn xử lý chút công việc trên tay như vậy, trong khoảng thời gian này trừ người mới nộp đơn ra cũng không có chuyện bận rộn gì khác, cho nên sớm một chút đã tan ca.
Lại nói sinh nhật ba mươi ba tuổi của Cố Tử Thần.
Kiều Tịch Hoàn ngồi ở trên xe Vũ Đại, đột nhiên nói với cô ấy, “Chúng ta đi trung tâm thương mại.”
“Lại muốn mua quần áo sao?”
“Không phải.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Đi mua quà sinh nhật.”
“Quà sinh nhật cho ai?”
“Cố Tử Thần.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ từng câu.
“A.” Vũ Đại bừng tỉnh hiểu ra, tỏ vẻ đột nhiên nhớ ra.
Xem đi.
Kiều Tịch Hoàn nhìn vẻ mặt Vũ Đại, cũng biết giữa người phụ nữ này và Cố Tử Thần, khẳng định quan hệ không cạn.
Xe một đường đến nơi, Kiều Tịch Hoàn đi vào trung tâm, dạo trái dạo phải, nói thật ra, trạch nam siêu cấp giống như Cố Tử Thần, một phiền toái, cổ quái, tính khí thúi lại không có cái gì yêu thích như vậy, cô thật sự không biết nên mua cái gì cho anh thì tốt. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Vũ Đại đi theo phía sau Kiều Tịch Hoàn, cũng nói không ra được ý kiến có tác dụng gì.
Hai người vẫn mò mẫm đi qua đi lại như vậy, đột nhiên đụng phải Ngôn Hân Đồng ở một gian quần áo nam hạng sang xa hoa trong trung tâm.
Ngôn Hân Đồng mang theo một người giúp việc trong nhà ra ngoài đi dạo phố, hai người vừa nói vừa cười, giờ phút này Ngôn Hân Đồng đang cầm một chiếc cà vạt màu xanh ngọc trên tay, nữ nhân viên phục vụ ở bên cạnh không ngừng thổi phồng, Ngôn Hân Đồng nhìn qua, thật hài lòng.
Khoảnh khắc khi đảo mắt, nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn xuất hiện, sắc mặt chợt thay đổi, một giây tiếp theo lại thân thiện chào hỏi, “Chị dâu cũng đến chọn quà sinh nhật sao?”“Đúng vậy, em dâu cũng thế?” Kiều Tịch Hoàn cười nói.
“Khó có được chị dâu có lòng như vậy. Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chị dâu chọn lựa quà sinh nhật cho anh cả, tôi nghĩ chắc anh cả sẽ rất kích động đấy.” Ngôn Hân Đồng âm dương quái khí nói, “Chỉ có điều ngược lại, cho dù chị mua quần áo cho anh cả, cũng không có thời gian mặc đi ra ngoài đi. Cửa tiệm quần áo này không tiện nghi, chị dâu cũng đừng tiêu phí.”
Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt.
“Bọc lại cho tôi, tôi nghĩ Tử Hàn đeo lên khẳng định rất đẹp mắt.” Ngôn Hân Đồng nói với nhân viên phục vụ, khoe khoang như thế.
Kiều Tịch Hoàn không chút để ý đi tới, liếc nhìn cà vạt Ngôn Hân Đồng đưa cho nhân viên phục vụ, nói với nhân viên phục vụ, “Cũng gói một cái giống vậy cho tôi.”
“Chị làm cái gì, Kiều Tịch Hoàn.” Sắc mặt Ngôn Hân Đồng lập tức thay đổi, “Không thấy tôi mua rồi sao?”
“Cho nên tôi kêu nhân viên phục vụ gói một cái khác cho tôi.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Chưa nói muốn cái của cô!”
“Chị đừng giả bộ ngu cho tôi, chị biết rõ Tử Hàn nhà chúng ta không thích mặc đồ giống của người khác.” Ngôn Hân Đồng hung hăng nói, quay đầu lại nói với nhân viên phục vụ, “Đừng nghe chị ta, gói lại cho tôi là được, đừng bán cho chị ta.” di1enda4nle3qu21ydo0n
“Em dâu, em như vậy cũng quá không tốt, đều mở cửa làm ăn, chị chỉ nghe nói khách chọn hàng, còn chưa từng nghe nói, hàng chọn khách. Em đây không phải làm khó con gái người ta sao?!” Kiều Tịch Hoàn nói như chuyện đương nhiên.
Cả người Ngôn Hân Đồng cũng giận điên lên, “Kiều Tịch Hoàn, chị chính là đối đầu tôi khắp nơi đúng không?! Cái gì tôi nhìn trúng chị nhất định muốn một cái như đúc!”
Kiều Tịch Hoàn đảo tròng mắt, “Chị gả vào nhà họ Cố trước em, cho dù Cố Tử Thần và Cố Tử Hàn giống nhau như đúc, đó cũng là chị coi trọng trước rồi em mới coi trọng, hay là muốn phân chủ thứ đây!”
“Chị!” Sắc mặt yêu kiều của Ngôn Hân Đồng lại thay đổi.
Kiều Tịch Hoàn quả thật tỏ vẻ thoải mái nhẹ nhõm tự nhiên, khẽ mỉm cười với nữ nhân viên phục vụ, “Còn không nhanh chóng gói cho mỗi người chúng tôi một cái…”
“Không cần!” Ngôn Hân Đồng gào lên giận dữ, “Ai mà thèm mua giống như của chị, hạ thấp mắt thẩm mỹ của tôi.”
Kiều Tịch Hoàn mím môi, không sao cả nhìn cô ta.
Ngôn Hân Đồng giận đến xoay người rời đi.
Tâm tình Kiều Tịch Hoàn rất tốt, quay đầu nói với nữ nhân viên phục vụ, “Đột nhiên dường như không thích nữa rồi, ngại quá.”
Sau đó, tự nhiên rời đi.
Vũ Đại đi theo sau lưng Kiều Tịch Hoàn.
Người phụ nữ này chọc tức chết người không đền mạng mà.
Ngôn Hân Đồng bị tức đến hộc máu không nói, nữ nhân viên phục vụ cũng giận đến cũng sắp khóc.
Hai người lại nhàm chán đi vòng vo như vậy một hồi lâu, cô đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nói với Vũ Đại, “Cố Tử Thần rốt cuộc thích thứ gì?”
Vũ Đại lắc đầu.
Cô thật sự không biết.
Cho dù biết, Kiều Tịch Hoàn cũng không mua được!
Kiều Tịch Hoàn xem xét kỹ lưỡng Vũ Đại, “Cô lại không biết?”
“Sao tôi biết được, tôi lại không thích anh ấy.” Vũ Đại nghiêm túc trả lời.
Cũng đúng.
Trong nháy mắt Kiều Tịch Hoàn buông bỏ.
Nhưng rốt cuộc nên đưa cái gì cho trạch nam siêu cấp này đây?!
Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn chuyển động, ngắm nhìn trái phải chung quanh, tròng mắt đột nhiên sáng lên, khóe miệng nhếch lên cười một tiếng xấu xa.
Dường như, có!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Ngày tổ chức tiệc sinh nhật cho Cố Tử Thần và Cố Tử Hàn.
Bởi vì là chủ nhật, Kiều Tịch Hoàn có thể yên tâm ở trong nhà giày vò mình.
Cô rời giường sớm một chút, Cố Tử Thần thức dậy sớm hơn cô, cô cũng lười phản ứng lại người đàn ông kia rồi, dù sao đã quen anh xuất quỷ nhập thần như vậy, cô đơn giản rửa mặt cho mình xong, lại đi phòng của khỉ con.
Khỉ con vẫn còn lăn lộn trên giường, chổng cái mông nhỏ trùm kín mình trong chăn, nhô lên một cái gò núi nho nhỏ, giống như đang giãy giụa giữa rời giường và không rời giường.
Kiều Tịch Hoàn đi tới ngồi ở bên giường khỉ con, vén chăn của khỉ con lên.
Khỉ con mặc áo ngủ tay ngắn, phía dưới mặc quần tam giác nhỏ, đột nhiên lạnh lẽo khiến cho bé chợt xoay người, khi nhìn thấy là mẹ mình, một phát che quần lót nhỏ của mình, xấu hổ nói, “Mẹ, trả chăn lại cho con, con không mặc quần.”
Kiều Tịch Hoàn nhịn cười, “Mẹ sợ con bị sợi bông bịt kín tắt thở, nên mới có lòng vén lên cho con, hơn nữa, không phải con mặc quần lót nhỏ sao?”
“Nhưng cha nói rồi, quần lót nhỏ không thể để cho những người phụ nữ khác thấy.”
“Mẹ là mẹ con.”
“Cha nói mẹ, mẹ càng đặc biệt không thể.” Khỉ con rất nghiêm túc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.