Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 270: Em cũng không phải là một người chung tình 1
Ân Ngận Trạch
15/12/2021
Vườn hoa phía sau nhà họ Diệp.
Vườn hoa vắng lạnh, gió hè thổi tới.
Kiều Tịch Hoàn xoay người, nhìn Cố Tử Thần ngồi chỗ cách cô không xa, sắc mặt lạnh lùng.
Hình như Diệp Vũ cũng nhìn Cố Tử Thần, nhếch môi lên, cười như có như không.
“Cố Tử Thần, sao anh lại xuống đây?” Kiều Tịch Hoàn hơi kinh ngạc hỏi.
Cố Tử Thần nheo mắt, “Tới đây.”
Kiều Tịch Hoàn mím môi, nhìn anh đột nhiên có dáng vẻ nghiêm túc.
Cô chọc phải vị lão yêu ngàn năm này từ khi nào rồi hả?!
Khó chịu nhăn mặt đi tới bên cạnh Cố Tử Thần, hơi oán trách nói, “Không phải anh nói không xuống sao? Sao vẫn còn đi xuống.”
Cố Tử Thần liếc nhìn Kiều Tịch Hoàn, không nói hai lời, kéo tay Kiều Tịch Hoàn đi vào bên trong.
Kiều Tịch Hoàn kinh ngạc, vẫn rất ôn thuận đi theo Cố Tử Thần vào phòng khách.
Quay đầu liếc nhìn Diệp Vũ, nhìn váy màu xanh nhạt của Diệp Vũ lẳng lặng bay bay trong vườn hoa, cô ta nhếch miệng mỉm cười, nhưng không hề cảm thấy được nụ cười của cô ta, mà ngược lại trong nháy mắt đó cảm thấy, cô gái này hơi cô độc, một mình lẻ loi hiu quạnh.
Diệp Vũ không phải người có tính tình như vậy.
Cô vẫn cảm thấy, Diệp Vũ có phần lớn tính tình tương tự cô.
Đều nhìn như nhẫn nhục chịu đựng, nhưng trên thực tế không có ai có thể thay đổi được cái gì trên người các cô.
Cô mím môi, cảm thấy chỉ là bèo nước gặp nhau với Diệp Vũ, mà tự nhận cô gái này tuyệt đối sẽ không giúp mình sau vài ba lời, cho nên tạm thời không cần có bất cứ mong đợi gì với cô gái này, nên cũng không cần đặc biệt chú ý.
Cô thu hồi tầm mắt, cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay Cố Tử Thần truyền tới.
Lần đầu tiên Cố Tử Thần mang cô rời đi như vậy, một tay đẩy xe lăn, một tay cầm chặt lấy tay cô, cô vụng trộm liếc nhìn Cố Tử Thần, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh vẫn lạnh lẽo không có nhiệt độ, lòng bàn tay lại không khỏi vô cùng ấm áp. Phương thức tay nắm tay như vậy, khiến cho cô cảm thấy trong một khắc kia Cố Tử Thần như sợ mất đi cô, sức lực rất kiên định.
Cô mím môi, mang theo một nụ cười.
Một nụ cười chính bản thân không hề phát hiện ra, cũng hình như cảm nhận được, nhiệt độ đã lâu không thấy trong lòng.
Giống như.
Trong sinh mệnh lạnh lẽo, lại thêm một người giống như mặt trời.
Mặt trời?!
Cô cười.
Cố Tử Thần chính là một hàn băng ngàn năm.
…
Diệp Vũ cứ nhìn Kiều Tịch Hoàn và Cố Tử Thần rời đi như vậy.
Trong đôi mắt cô, bóng lưng hai người trở nên to lớn, nhỏ đi, biến mất.
Khóe miệng cô vẫn treo nụ cười, độ cong mờ nhạt.
Cô đảo mắt, trong một khắc kia, suy nghĩ cũng thay đổi.
Cô xoay người, lẳng lặng nhìn sóng nước gợn theo gió hè trong hồ bơi.
Tử Thần.
Cô nhìn bóng dáng mình phản chiếu trong hồ bơi.
Anh thật sự cho rằng em sẽ giết Kiều Tịch Hoàn sao?!
Em chỉ muốn biết, ở trong lòng anh người phụ nữ này rốt cuộc là tồn tại như thế nào mà thôi?!
Cô cười khổ, nhìn mảnh trăng non trên bầu trời.
Nhiều năm như vậy, thật sự đã, mỗi người một ngả.
Cô mím môi, tất cả trước mắt bắt đầu biến thành dần mơ hồ, mơ hồ không rõ.
…
Qua chín giờ tối.
Cố Diệu Kỳ nhìn thời gian, cảm thấy không còn sớm, nên mang theo người nhà họ Cố rời đi.
Diệp phu nhân cũng không ép ở lại nhiều, tiễn bọn họ rời đi.
Kiều Tịch Hoàn tìm kiếm Diệp Vũ chung quanh, lúc rời đi không hề phát hiện ra bóng dáng Diệp Vũ.
Cảm giác người phụ nữ này ở nhà có quyền lợi rất đặc biệt, so với địa vị của Diệp Mị, không biết cao hơn bao nhiêu cấp bậc.
Cô và Cố Tử Thần ngồi trong xe con, cả đêm Cố Tử Thần vốn không hề nói chuyện, hình như mọi người đều đã quen với sự lạnh lùng của anh, hơn nữa bởi vì hôm nay Cố Tử Thần bằng lòng đi ra ngoài với mọi người, cả buổi tối Tề Tuệ Phân và Cố Diệu Kỳ rõ ràng vui mừng nhiều.
Xe đến đại viện nhà họ Cố.
Không sớm không muộn.
Mọi người lục tục trở về phòng.
Kiều Tịch Hoàn cũng đẩy Cố Tử Thần về phòng, “Tắm rửa trước chứ?”
Cố Tử Thần gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn buông Cố Tử Thần ra, bản thân ngồi trên ghế salon, chuẩn bị chờ Cố Tử Thần tắm xong rồi mình lại đi vào tắm.
Cô mím môi tiện tay cầm một quyển tạp chí lật xem.
Nhưng thật ra có phần không nhìn nổi.
Hôm nay bất ngờ tỏ tình, tỏ tình bất ngờ thành công, cảm giác nên xảy ra chút chuyện gì khiến người ta hưng phấn đi.
Cô cười cười, gương mặt đột nhiên hơi đỏ lên.
Kiều Tịch Hoàn đảo mắt, nhìn điện thoại di động để chế độ rung đột nhiên sáng lên, nhìn có tin nhắn, cầm lên, mở ra, “Tôi đang ở vườn hoa sau nhà chờ cô.”
Diệp Mị.
Kiều Tịch Hoàn cau mày.
Người phụ nữ này đêm hôm khuya khoắt gọi cô làm cái gì?!
Kiều Tịch Hoàn buông tạp chí xuống, không hề do dự, đi tới vườn hoa sau nhà.
Diệp Mị ngồi trên ghế trong vườn hoa đợi cô, nhìn cô ra ngoài, nhếch miệng cười, nụ cười đó, tuyệt đối không phải thân thiện.
Kiều Tịch Hoàn không tỏ vẻ gì đi qua, hỏi, “Cô tìm tôi làm gì?”
“Hôm nay cô nhìn thấy chị gái tôi không?” Diệp Mị hỏi.
“Mắt tôi không mù.” Kiều Tịch Hoàn thật sự cảm thấy Diệp Mị hỏi rõ ràng chỉ số IQ không tốt.
“Chị tôi cũng không phải dịu ngoan giống như vẻ ngoài.”
“Có liên quan gì đến tôi sao?”
“Kiều Tịch Hoàn, cô thật sự không cảm thấy chị tôi sẽ tồn tại uy hiếp với cô sao?” Diệp Mị cười lạnh.
Kiều Tịch Hoàn chau mày, “Chị cô tồn tại uy hiếp gì với tôi?! Tôi ngược lại hơi tò mò.”
Diệp Mị nhếch miệng lên, “Quả nhiên, cô không biết gì cả.
“Diệp Mị, cô có gì cứ nói, không có lời gì thì không cần tìm, tôi không rảnh đánh Thái Cực với cô, con người tôi chưa đủ kiên nhẫn.” Giọng Kiều Tịch Hoàn hơi lạnh, đối với Diệp Mị cố tình làm ra vẻ thần bí này, cô luôn luôn có phần khinh thường.
Diệp Mị cười lạnh, lạnh lùng nói, “Kiều Tịch Hoàn, tôi chỉ nhắc nhở cô, chị của tôi người này, không phải dễ bắt nạt như tôi.”
“Tôi cũng không cảm thấy cô dễ bắt nạt.” Kiều Tịch Hoàn xoay người định đi.
Cô thật sự có bệnh, mới có thể đến chỗ hẹn.
Diệp Mị người phụ nữ này vốn không có lòng tốt.
Đi được hai bước, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, nói với Diệp Mị, “Diệp Mị, tôi không phải uy hiếp cô, tôi chỉ nhắc nhở cô, đừng giở trò gì ở trước mặt tôi, cô thật sự không có khả năng có được Cố Tử Thần, cố sống tốt với Cố Tử Hàn đi, đừng cứ mãi nghĩ đến đồ trong chén người khác, dưới tình huống bản thân không có đủ năng lực, đừng tự rước lấy nhục, cô luôn không phải ngu xuẩn như vậy.”
Kiều Tịch Hoàn nói dứt lời rồi, còn cố ý dừng lại hai phút.
Có lẽ đang đợi Diệp Mị trả lời.
Nhưng Diệp Mị chỉ cười lạnh, cười lạnh nói, “Cô không hiểu thế giới của tôi, cho nên, tôi không cần cô hiểu tôi.”
Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày, “Vậy cô tự giải quyết cho tốt.”
Diệp Mị đảo mắt nhìn lên không trung, thân thể dựa vào ghế.
Mấy người không hiểu thế giới của tôi, thế giới của tôi chính là như vậy… Không thể có, phải cố gắng có được!
Nếu không, bể đầu chảy máu.
Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng khách, hai ba bước trở về phòng ngủ.
Cố Tử Thần đã tắm xong ra ngoài, hôm nay không lên thẳng giường ngủ, mà ngồi trước máy vi tính, ngón tay linh hoạt không ngừng lướt trên bàn phím. Cảm thấy cửa phòng mở ra, quay đầu liếc nhìn Kiều Tịch Hoàn, liếc mắt, rất nhanh lại dời tầm mắt lên trên màn hình máy tính.
Kiều Tịch Hoàn buồn bực, cảm thấy Cố Tử Thần hôm nay là lạ.
Cô tiện tay cầm một bộ đồ ngủ, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Cố Tử Thần ngồi ở ngoài vẫn ngón tay thon dài đặt trên bàn phím, chat một đoạn dài, gửi đi, sau đó tắt máy.
Đảo mắt, nhìn về phía phòng tắm.
Khẽ mím miệng, quay lên giường, ngủ.
Nhắm mắt lại, trong đầu đang âm thầm nghĩ tới một vài việc.
Sự xuất hiện của cô ta thật ra tỏ vẻ, rất nhiều thứ ẩn giấu, cuối cùng có phải trong mỗi một khắc, sẽ đột nhiên bộc phát không.
Bên cạnh, đột nhiên cảm thấy có một thân thể hơi lạnh như băng đến.
Hình như trên thân thể còn mang theo mùi thơm thoang thoảng sau khi vừa tắm, từng chút một quấn quanh giữa hơi thở anh.
“Cố Tử Thần, anh đã ngủ chưa?” Chủ nhân của thân thể kia, giống như một con mèo, lại gần trên người Cố Tử Thần, tay nhỏ bé quấy rối trên người anh, ý vị trêu đùa như vậy, cực kỳ rõ ràng.
Anh khẽ nhíu mày.
Quay đầu, mở mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn có phải bởi vì sau khi tắm hay hiện giờ ngượng ngùng mà khiến gương mặt cô hơi ửng đỏ, trong một khắc kia cái miệng nhỏ nhắn hình như lộng lẫy lên, khiến cho người ta muốn… rục rịch ngóc đầu dậy.
Bàn tay thon dài của anh vuốt ve gương mặt cô.
Thân thể cô hơi giật giật.
Hình như không cảm thấy Cố Tử Thần sẽ làm ra cử động dịu dàng như vậy, lại hình như cảm thấy, Cố Tử Thần dịu dàng, với phong cách lạnh lùng thờ ơ vốn có của anh, không hề cảm thấy không tốt, giống như người đàn ông này làm cái gì, làm ra cử động kinh người gì, đều là việc đương nhiên.
Cô nhếch miệng cười, gương mặt cọ cọ bàn tay to của anh, “Tối nay đừng cự tuyệt em.”
Nói rất thẳng thắn.
Cánh môi đẹp mắt của Cố Tử Thần mím chặt, một khắc kia có vẻ thờ ơ.
Hình như Kiều Tịch Hoàn đã quen với Cố Tử Thần lạnh lùng, cô một mực lý giải thành, cho dù bất cứ lúc nào, tình cảm giữa bọn họ, Cố Tử Thần sẽ là người bị động, cho dù lên giường cũng thế, đến cuối cùng nhất định là cô cường anh.
Cho nên, cô không hề có chút cảm xúc khác lạ nào với việc Cố Tử Thần thờ ơ làm lơ cô, cô chỉ hơi chống thân thể, khép hờ mắt nhìn Cố Tử Thần, khoảng cách giữa hai người rất gần, bắp đùi thon dài của cô đã quấn trên thân thể anh, đôi môi cách anh càng ngày càng gần.
Thật ra, cô cũng hơi khẩn trương.
Để một người phụ nữ từ trước đến giờ chưa từng một lần trải qua đàn ông chủ động ôm ấp yêu thương như vậy, cô cũng khẩn trương, hô hấp dồn dập.
Không biết vì sao, đã cảm thấy xảy ra chút gì với Cố Tử Thần.
Bằng không cô sẽ cảm thấy bản thân, cho dù được Cố Tử Thần thừa nhận, tự nhiên cái gì cũng không phải.
Môi cô đến gần, nhắm mắt lại, hôn cánh môi hơi lạnh mỏng của anh.
Một giây, có lẽ không tới.
Cánh môi của cô lướt qua cánh môi anh, môi của cô cuối cùng ấn lên trên mặt anh.
Cố Tử Thần tránh cô?!
Cô buồn bực, cảm thấy, cử động có lẽ là ảo giác, có lẽ là Cố Tử Thần đột nhiên phản xạ có điều kiện không phải cố ý.
Cho nên, cô không cam lòng, lại một lần nữa tìm kiếm cánh môi anh.
Đôi môi sang phải, Cố Tử Thần sang trái.
Đôi môi sang trái, Cố Tử Thần sang phải.
Như vậy kéo dài ít nhất năm phút.
Kiều Tịch Hoàn biết mình không phải ảo giác rồi, Cố Tử Thần thật sự đang bài xích cô, dùng cử động rõ ràng như vậy.
Cô cau mày, “Cố Tử Thần, anh đừng nói với em, anh đang xấu hổ?”
Cố Tử Thần tròng mắt sâu thẳm, phản chiếu ánh đèn lờ mờ, lại không nhìn ra được bất cứ màu sắc gì, anh chỉ nói, “Ừ, anh đang từ chối em.”
Nói như chuyện đương nhiên.
Khốn kiếp!
Kiều Tịch Hoàn đặt mông ngồi lên hông Cố Tử Thần, sắc mặt giận dữ, “Anh có tư cách gì từ chối em?!”
Cố Tử Thần đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười.
Nụ cười khó hiểu, hình như còn cười đến rất rõ ràng.
Nhìn Cố Tử Thần cười, Kiều Tịch Hoàn hoàn toàn phẫn nộ rồi, cô đã như vậy, người đàn ông này lại vẫn còn tỏ vẻ chế giễu như thế, người đàn ông này thiên thần xung khắc với cô sao?!
“Anh cười cái gì, hả? Anh cười cái gì, nhìn em chưa thỏa mãn dục vọng như vậy, anh cảm thấy rất thành tựu sao?!” Kiều Tịch Hoàn nói, gằn từng tiếng.
Cố Tử Thần cứ mím môi, nhìn cô cười như vậy.
Nụ cười với đường cong nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy say lòng, đẹp trai kinh thiên động địa khiếp quỷ thần.
Nhưng giờ phút này, không phải lúc thưởng thức soái khí của anh có được không?! Bây giờ cô đang một bụng lửa giận có được không!
Cô thật sự chịu đủ Cố Tử Thần rồi, không giải thích được.
“Kiều Tịch Hoàn, nằm xuống.” Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng, lòng bàn tay ấm áp nắm kéo tay cô.
Kiều Tịch Hoàn cau mày.
Cô mới không muốn nằm xuống, tối nay cô muốn làm chuyện lớn.
“Nằm xuống, chúng ta ngủ.”
“Em không ngủ được.” Kiều Tịch Hoàn rất cố chấp.
Cố Tử Thần kéo tay cô, thật ra không cảm thấy mập mờ bao nhiêu, nhưng cảm giác nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền tới, khiến người ta ấm áp.
Lần đầu tiên cảm thấy ấm áp, Cố Tử Thần cách mình rất gần, gần đến nỗi có thể nghe được rất rõ ràng, nhịp tim đập không theo quy luật của nhau.
“Mau nằm xuống ngủ.” Cố Tử Thần tiếp tục nói.
“Không, không được, tối nay em nên ở trên cường anh, sẽ phải cường anh.” Kiều Tịch Hoàn mặt dày mày dạn, hoàn toàn quên mất dè dặt phụ nữ nên có.
Kiếp trước mình như vậy, mình chính là quá mức ngốc như vậy, Tề Lăng Phong nói gì, tin là thế.
Tề Lăng Phong nói chờ sau khi kết hôn lại làm chuyện phòng the, cô cứ ngoan ngoãn chờ kết hôn, chờ sau khi kết hôn, phơi bày bản thân hoàn mỹ nhất cho anh, thậm chí cô còn nghĩ, trước khi kết hôn, cô nhất định phải bù lại kỹ xảo trên giường, xem ti vi đọc sách hoặc nhìn người thật diễn, dù sao nhất định phải khiến cho Tề Lăng Phong mà cô vẫn nhận định cũng là xử nam một đêm vô cùng tốt đẹp.
Càng nghĩ tới người đàn ông kia như vậy, càng thuận theo anh như vậy, càng về sau, càng cảm thấy bản thân ngu ngốc đến mức không gì sánh kịp.
Cho nên, cô cầng sợ đời này của mình gặp phải tàn nhẫn giống như đời trước.
Cô thật sự hơi sợ, sợ mình một lần nữa thua trên tay đàn ông.
Nhưng lại không giải thích được rất muốn đến gần Cố Tử Thần.
Cô luôn nghĩ, nếu như người đàn ông bằng lòng tiếp nhận thân thể cô, cũng càng lộ ra, người đàn ông này bằng lòng chân chính tiếp nhận cô.
Nếu như không thể tiếp nhận.
Không thể tiếp nhận, giống như đời trước cô bị Tề Lăng Phong tính toán từ đầu tới cuối, tính toán đến thương tích đầy mình.
Cố Tử Thần nhìn dáng vẻ quật cường của Kiều Tịch Hoàn, nhìn đủ loại tâm tình rất phức tạp lấp lóe nơi đáy mắt cô, lực trên tay hơi nặng chút, kéo về phía thân thể mình, Kiều Tịch Hoàn vừa không chú ý, chợt nhào lên trên người Cố Tử Thần, đầu của cô đến gần ngực anh, nghe nhịp tim có lực của anh, thình thịch…
“Cố Tử Thần, đừng từ chối em…”
“Kiều Tịch Hoàn.” Cố Tử Thần ngắt luôn lời cô, trở lại ôm cô vào trong lồng ngực mình, giọng du dương mà từ tính, “Chờ anh một thời gian ngắn.”
“Tại sao?” Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu muốn nhìn sắc mặt Cố Tử Thần lúc này.
Muốn nhìn xem khi anh nói câu này, trên mặt rốt cuộc có vẻ gì.
Cô sợ anh đang chê cười cô.
Cô sợ anh nói, đều là chuyện cười.
“Sau này, em sẽ biết.” Cố Tử Thần chưa bao giờ giải thích nhiều.
Sau này, sẽ biết.
Kiều Tịch Hoàn hơi châm chọc, cười lạnh một tiếng.
Trên thân thể còn truyền đến nhiệt độ của anh, nhiệt độ hơi nóng, một khắc kia trong lòng lại lạnh đến phát rét.
Cô vẫn lẳng lặng nằm trên lồng ngực anh, nhìn nếp nhăn trùng hợp trên áo sơ mi trắng của anh, lạnh giọng nói, “Cố Tử Thần, em đã từng bị một người đàn ông từ chối như vậy, anh ta nói em đừng uất ức chính em.”
Cố Tử Thần không nói gì, cô cũng không thấy được vẻ mặt của anh.
“Rồi sau đó kết quả chính là, anh ta phản bội em, dùng phương thức tàn nhẫn, phản bội em. Khiến cho em, đau đến không muốn sống.” Cô nói, rất bình thản.
Đã không còn tức giận và cực đoan như mới đầu.
Cô đặt những thù hận kia ở đáy lòng, sau đó dần dần bộc phát.
Cô khẽ động tròng mắt, không cảm thấy người đàn ông phía dưới thay đổi cảm xúc, cô cũng không ngẩng đầu nhìn anh, cô chỉ một lần nữa mở miệng nói, hơi châm chọc, “Hy vọng anh sau này, đừng cho em đáp án như vậy.”
Cố Tử Thần ôm lấy thân thể cô, không nói một chữ.
Kiều Tịch Hoàn khẽ động thân thể, rời khỏi người Cố Tử Thần, sau đó quay lưng về phía anh, co tròn mình lại.
Thật ra cô không cảm thấy đặc biệt uất ức.
Cô chỉ hơi châm chọc, cũng hơi buồn cười.
Cô là một phụ nữ, đưa mình ra, sao lại khó như vậy?!
Cho dù là đời trước hay đời này.
Sao đàn ông lại không có hứng thú với cô như vậy.
Sau lưng.
Cảm thấy đột nhiên rơi vào ngực ấm áp, thậm chí cô còn cảm thấy môi của Cố Tử Thần tựa vào giữa cổ cô, hô hấp nhẹ nhàng đánh lên trên da thịt lộ ra của cô, cánh tay lại một lần nữa ôm cô vào trong ngực, khiến cả người cô được Cố Tử Thần ôm vào như vậy, có một cảm giác mình được bảo vệ trong thế giới của anh, giọng anh cuốn hút nói, “Kiều Tịch Hoàn, không phải mỗi người đàn ông đều là… Tề, Lăng, Phong!”
Kiều Tịch Hoàn ngẩn cả người.
Thân thể run run rất rõ ràng.
Vườn hoa vắng lạnh, gió hè thổi tới.
Kiều Tịch Hoàn xoay người, nhìn Cố Tử Thần ngồi chỗ cách cô không xa, sắc mặt lạnh lùng.
Hình như Diệp Vũ cũng nhìn Cố Tử Thần, nhếch môi lên, cười như có như không.
“Cố Tử Thần, sao anh lại xuống đây?” Kiều Tịch Hoàn hơi kinh ngạc hỏi.
Cố Tử Thần nheo mắt, “Tới đây.”
Kiều Tịch Hoàn mím môi, nhìn anh đột nhiên có dáng vẻ nghiêm túc.
Cô chọc phải vị lão yêu ngàn năm này từ khi nào rồi hả?!
Khó chịu nhăn mặt đi tới bên cạnh Cố Tử Thần, hơi oán trách nói, “Không phải anh nói không xuống sao? Sao vẫn còn đi xuống.”
Cố Tử Thần liếc nhìn Kiều Tịch Hoàn, không nói hai lời, kéo tay Kiều Tịch Hoàn đi vào bên trong.
Kiều Tịch Hoàn kinh ngạc, vẫn rất ôn thuận đi theo Cố Tử Thần vào phòng khách.
Quay đầu liếc nhìn Diệp Vũ, nhìn váy màu xanh nhạt của Diệp Vũ lẳng lặng bay bay trong vườn hoa, cô ta nhếch miệng mỉm cười, nhưng không hề cảm thấy được nụ cười của cô ta, mà ngược lại trong nháy mắt đó cảm thấy, cô gái này hơi cô độc, một mình lẻ loi hiu quạnh.
Diệp Vũ không phải người có tính tình như vậy.
Cô vẫn cảm thấy, Diệp Vũ có phần lớn tính tình tương tự cô.
Đều nhìn như nhẫn nhục chịu đựng, nhưng trên thực tế không có ai có thể thay đổi được cái gì trên người các cô.
Cô mím môi, cảm thấy chỉ là bèo nước gặp nhau với Diệp Vũ, mà tự nhận cô gái này tuyệt đối sẽ không giúp mình sau vài ba lời, cho nên tạm thời không cần có bất cứ mong đợi gì với cô gái này, nên cũng không cần đặc biệt chú ý.
Cô thu hồi tầm mắt, cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay Cố Tử Thần truyền tới.
Lần đầu tiên Cố Tử Thần mang cô rời đi như vậy, một tay đẩy xe lăn, một tay cầm chặt lấy tay cô, cô vụng trộm liếc nhìn Cố Tử Thần, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh vẫn lạnh lẽo không có nhiệt độ, lòng bàn tay lại không khỏi vô cùng ấm áp. Phương thức tay nắm tay như vậy, khiến cho cô cảm thấy trong một khắc kia Cố Tử Thần như sợ mất đi cô, sức lực rất kiên định.
Cô mím môi, mang theo một nụ cười.
Một nụ cười chính bản thân không hề phát hiện ra, cũng hình như cảm nhận được, nhiệt độ đã lâu không thấy trong lòng.
Giống như.
Trong sinh mệnh lạnh lẽo, lại thêm một người giống như mặt trời.
Mặt trời?!
Cô cười.
Cố Tử Thần chính là một hàn băng ngàn năm.
…
Diệp Vũ cứ nhìn Kiều Tịch Hoàn và Cố Tử Thần rời đi như vậy.
Trong đôi mắt cô, bóng lưng hai người trở nên to lớn, nhỏ đi, biến mất.
Khóe miệng cô vẫn treo nụ cười, độ cong mờ nhạt.
Cô đảo mắt, trong một khắc kia, suy nghĩ cũng thay đổi.
Cô xoay người, lẳng lặng nhìn sóng nước gợn theo gió hè trong hồ bơi.
Tử Thần.
Cô nhìn bóng dáng mình phản chiếu trong hồ bơi.
Anh thật sự cho rằng em sẽ giết Kiều Tịch Hoàn sao?!
Em chỉ muốn biết, ở trong lòng anh người phụ nữ này rốt cuộc là tồn tại như thế nào mà thôi?!
Cô cười khổ, nhìn mảnh trăng non trên bầu trời.
Nhiều năm như vậy, thật sự đã, mỗi người một ngả.
Cô mím môi, tất cả trước mắt bắt đầu biến thành dần mơ hồ, mơ hồ không rõ.
…
Qua chín giờ tối.
Cố Diệu Kỳ nhìn thời gian, cảm thấy không còn sớm, nên mang theo người nhà họ Cố rời đi.
Diệp phu nhân cũng không ép ở lại nhiều, tiễn bọn họ rời đi.
Kiều Tịch Hoàn tìm kiếm Diệp Vũ chung quanh, lúc rời đi không hề phát hiện ra bóng dáng Diệp Vũ.
Cảm giác người phụ nữ này ở nhà có quyền lợi rất đặc biệt, so với địa vị của Diệp Mị, không biết cao hơn bao nhiêu cấp bậc.
Cô và Cố Tử Thần ngồi trong xe con, cả đêm Cố Tử Thần vốn không hề nói chuyện, hình như mọi người đều đã quen với sự lạnh lùng của anh, hơn nữa bởi vì hôm nay Cố Tử Thần bằng lòng đi ra ngoài với mọi người, cả buổi tối Tề Tuệ Phân và Cố Diệu Kỳ rõ ràng vui mừng nhiều.
Xe đến đại viện nhà họ Cố.
Không sớm không muộn.
Mọi người lục tục trở về phòng.
Kiều Tịch Hoàn cũng đẩy Cố Tử Thần về phòng, “Tắm rửa trước chứ?”
Cố Tử Thần gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn buông Cố Tử Thần ra, bản thân ngồi trên ghế salon, chuẩn bị chờ Cố Tử Thần tắm xong rồi mình lại đi vào tắm.
Cô mím môi tiện tay cầm một quyển tạp chí lật xem.
Nhưng thật ra có phần không nhìn nổi.
Hôm nay bất ngờ tỏ tình, tỏ tình bất ngờ thành công, cảm giác nên xảy ra chút chuyện gì khiến người ta hưng phấn đi.
Cô cười cười, gương mặt đột nhiên hơi đỏ lên.
Kiều Tịch Hoàn đảo mắt, nhìn điện thoại di động để chế độ rung đột nhiên sáng lên, nhìn có tin nhắn, cầm lên, mở ra, “Tôi đang ở vườn hoa sau nhà chờ cô.”
Diệp Mị.
Kiều Tịch Hoàn cau mày.
Người phụ nữ này đêm hôm khuya khoắt gọi cô làm cái gì?!
Kiều Tịch Hoàn buông tạp chí xuống, không hề do dự, đi tới vườn hoa sau nhà.
Diệp Mị ngồi trên ghế trong vườn hoa đợi cô, nhìn cô ra ngoài, nhếch miệng cười, nụ cười đó, tuyệt đối không phải thân thiện.
Kiều Tịch Hoàn không tỏ vẻ gì đi qua, hỏi, “Cô tìm tôi làm gì?”
“Hôm nay cô nhìn thấy chị gái tôi không?” Diệp Mị hỏi.
“Mắt tôi không mù.” Kiều Tịch Hoàn thật sự cảm thấy Diệp Mị hỏi rõ ràng chỉ số IQ không tốt.
“Chị tôi cũng không phải dịu ngoan giống như vẻ ngoài.”
“Có liên quan gì đến tôi sao?”
“Kiều Tịch Hoàn, cô thật sự không cảm thấy chị tôi sẽ tồn tại uy hiếp với cô sao?” Diệp Mị cười lạnh.
Kiều Tịch Hoàn chau mày, “Chị cô tồn tại uy hiếp gì với tôi?! Tôi ngược lại hơi tò mò.”
Diệp Mị nhếch miệng lên, “Quả nhiên, cô không biết gì cả.
“Diệp Mị, cô có gì cứ nói, không có lời gì thì không cần tìm, tôi không rảnh đánh Thái Cực với cô, con người tôi chưa đủ kiên nhẫn.” Giọng Kiều Tịch Hoàn hơi lạnh, đối với Diệp Mị cố tình làm ra vẻ thần bí này, cô luôn luôn có phần khinh thường.
Diệp Mị cười lạnh, lạnh lùng nói, “Kiều Tịch Hoàn, tôi chỉ nhắc nhở cô, chị của tôi người này, không phải dễ bắt nạt như tôi.”
“Tôi cũng không cảm thấy cô dễ bắt nạt.” Kiều Tịch Hoàn xoay người định đi.
Cô thật sự có bệnh, mới có thể đến chỗ hẹn.
Diệp Mị người phụ nữ này vốn không có lòng tốt.
Đi được hai bước, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, nói với Diệp Mị, “Diệp Mị, tôi không phải uy hiếp cô, tôi chỉ nhắc nhở cô, đừng giở trò gì ở trước mặt tôi, cô thật sự không có khả năng có được Cố Tử Thần, cố sống tốt với Cố Tử Hàn đi, đừng cứ mãi nghĩ đến đồ trong chén người khác, dưới tình huống bản thân không có đủ năng lực, đừng tự rước lấy nhục, cô luôn không phải ngu xuẩn như vậy.”
Kiều Tịch Hoàn nói dứt lời rồi, còn cố ý dừng lại hai phút.
Có lẽ đang đợi Diệp Mị trả lời.
Nhưng Diệp Mị chỉ cười lạnh, cười lạnh nói, “Cô không hiểu thế giới của tôi, cho nên, tôi không cần cô hiểu tôi.”
Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày, “Vậy cô tự giải quyết cho tốt.”
Diệp Mị đảo mắt nhìn lên không trung, thân thể dựa vào ghế.
Mấy người không hiểu thế giới của tôi, thế giới của tôi chính là như vậy… Không thể có, phải cố gắng có được!
Nếu không, bể đầu chảy máu.
Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng khách, hai ba bước trở về phòng ngủ.
Cố Tử Thần đã tắm xong ra ngoài, hôm nay không lên thẳng giường ngủ, mà ngồi trước máy vi tính, ngón tay linh hoạt không ngừng lướt trên bàn phím. Cảm thấy cửa phòng mở ra, quay đầu liếc nhìn Kiều Tịch Hoàn, liếc mắt, rất nhanh lại dời tầm mắt lên trên màn hình máy tính.
Kiều Tịch Hoàn buồn bực, cảm thấy Cố Tử Thần hôm nay là lạ.
Cô tiện tay cầm một bộ đồ ngủ, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Cố Tử Thần ngồi ở ngoài vẫn ngón tay thon dài đặt trên bàn phím, chat một đoạn dài, gửi đi, sau đó tắt máy.
Đảo mắt, nhìn về phía phòng tắm.
Khẽ mím miệng, quay lên giường, ngủ.
Nhắm mắt lại, trong đầu đang âm thầm nghĩ tới một vài việc.
Sự xuất hiện của cô ta thật ra tỏ vẻ, rất nhiều thứ ẩn giấu, cuối cùng có phải trong mỗi một khắc, sẽ đột nhiên bộc phát không.
Bên cạnh, đột nhiên cảm thấy có một thân thể hơi lạnh như băng đến.
Hình như trên thân thể còn mang theo mùi thơm thoang thoảng sau khi vừa tắm, từng chút một quấn quanh giữa hơi thở anh.
“Cố Tử Thần, anh đã ngủ chưa?” Chủ nhân của thân thể kia, giống như một con mèo, lại gần trên người Cố Tử Thần, tay nhỏ bé quấy rối trên người anh, ý vị trêu đùa như vậy, cực kỳ rõ ràng.
Anh khẽ nhíu mày.
Quay đầu, mở mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn có phải bởi vì sau khi tắm hay hiện giờ ngượng ngùng mà khiến gương mặt cô hơi ửng đỏ, trong một khắc kia cái miệng nhỏ nhắn hình như lộng lẫy lên, khiến cho người ta muốn… rục rịch ngóc đầu dậy.
Bàn tay thon dài của anh vuốt ve gương mặt cô.
Thân thể cô hơi giật giật.
Hình như không cảm thấy Cố Tử Thần sẽ làm ra cử động dịu dàng như vậy, lại hình như cảm thấy, Cố Tử Thần dịu dàng, với phong cách lạnh lùng thờ ơ vốn có của anh, không hề cảm thấy không tốt, giống như người đàn ông này làm cái gì, làm ra cử động kinh người gì, đều là việc đương nhiên.
Cô nhếch miệng cười, gương mặt cọ cọ bàn tay to của anh, “Tối nay đừng cự tuyệt em.”
Nói rất thẳng thắn.
Cánh môi đẹp mắt của Cố Tử Thần mím chặt, một khắc kia có vẻ thờ ơ.
Hình như Kiều Tịch Hoàn đã quen với Cố Tử Thần lạnh lùng, cô một mực lý giải thành, cho dù bất cứ lúc nào, tình cảm giữa bọn họ, Cố Tử Thần sẽ là người bị động, cho dù lên giường cũng thế, đến cuối cùng nhất định là cô cường anh.
Cho nên, cô không hề có chút cảm xúc khác lạ nào với việc Cố Tử Thần thờ ơ làm lơ cô, cô chỉ hơi chống thân thể, khép hờ mắt nhìn Cố Tử Thần, khoảng cách giữa hai người rất gần, bắp đùi thon dài của cô đã quấn trên thân thể anh, đôi môi cách anh càng ngày càng gần.
Thật ra, cô cũng hơi khẩn trương.
Để một người phụ nữ từ trước đến giờ chưa từng một lần trải qua đàn ông chủ động ôm ấp yêu thương như vậy, cô cũng khẩn trương, hô hấp dồn dập.
Không biết vì sao, đã cảm thấy xảy ra chút gì với Cố Tử Thần.
Bằng không cô sẽ cảm thấy bản thân, cho dù được Cố Tử Thần thừa nhận, tự nhiên cái gì cũng không phải.
Môi cô đến gần, nhắm mắt lại, hôn cánh môi hơi lạnh mỏng của anh.
Một giây, có lẽ không tới.
Cánh môi của cô lướt qua cánh môi anh, môi của cô cuối cùng ấn lên trên mặt anh.
Cố Tử Thần tránh cô?!
Cô buồn bực, cảm thấy, cử động có lẽ là ảo giác, có lẽ là Cố Tử Thần đột nhiên phản xạ có điều kiện không phải cố ý.
Cho nên, cô không cam lòng, lại một lần nữa tìm kiếm cánh môi anh.
Đôi môi sang phải, Cố Tử Thần sang trái.
Đôi môi sang trái, Cố Tử Thần sang phải.
Như vậy kéo dài ít nhất năm phút.
Kiều Tịch Hoàn biết mình không phải ảo giác rồi, Cố Tử Thần thật sự đang bài xích cô, dùng cử động rõ ràng như vậy.
Cô cau mày, “Cố Tử Thần, anh đừng nói với em, anh đang xấu hổ?”
Cố Tử Thần tròng mắt sâu thẳm, phản chiếu ánh đèn lờ mờ, lại không nhìn ra được bất cứ màu sắc gì, anh chỉ nói, “Ừ, anh đang từ chối em.”
Nói như chuyện đương nhiên.
Khốn kiếp!
Kiều Tịch Hoàn đặt mông ngồi lên hông Cố Tử Thần, sắc mặt giận dữ, “Anh có tư cách gì từ chối em?!”
Cố Tử Thần đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười.
Nụ cười khó hiểu, hình như còn cười đến rất rõ ràng.
Nhìn Cố Tử Thần cười, Kiều Tịch Hoàn hoàn toàn phẫn nộ rồi, cô đã như vậy, người đàn ông này lại vẫn còn tỏ vẻ chế giễu như thế, người đàn ông này thiên thần xung khắc với cô sao?!
“Anh cười cái gì, hả? Anh cười cái gì, nhìn em chưa thỏa mãn dục vọng như vậy, anh cảm thấy rất thành tựu sao?!” Kiều Tịch Hoàn nói, gằn từng tiếng.
Cố Tử Thần cứ mím môi, nhìn cô cười như vậy.
Nụ cười với đường cong nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy say lòng, đẹp trai kinh thiên động địa khiếp quỷ thần.
Nhưng giờ phút này, không phải lúc thưởng thức soái khí của anh có được không?! Bây giờ cô đang một bụng lửa giận có được không!
Cô thật sự chịu đủ Cố Tử Thần rồi, không giải thích được.
“Kiều Tịch Hoàn, nằm xuống.” Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng, lòng bàn tay ấm áp nắm kéo tay cô.
Kiều Tịch Hoàn cau mày.
Cô mới không muốn nằm xuống, tối nay cô muốn làm chuyện lớn.
“Nằm xuống, chúng ta ngủ.”
“Em không ngủ được.” Kiều Tịch Hoàn rất cố chấp.
Cố Tử Thần kéo tay cô, thật ra không cảm thấy mập mờ bao nhiêu, nhưng cảm giác nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền tới, khiến người ta ấm áp.
Lần đầu tiên cảm thấy ấm áp, Cố Tử Thần cách mình rất gần, gần đến nỗi có thể nghe được rất rõ ràng, nhịp tim đập không theo quy luật của nhau.
“Mau nằm xuống ngủ.” Cố Tử Thần tiếp tục nói.
“Không, không được, tối nay em nên ở trên cường anh, sẽ phải cường anh.” Kiều Tịch Hoàn mặt dày mày dạn, hoàn toàn quên mất dè dặt phụ nữ nên có.
Kiếp trước mình như vậy, mình chính là quá mức ngốc như vậy, Tề Lăng Phong nói gì, tin là thế.
Tề Lăng Phong nói chờ sau khi kết hôn lại làm chuyện phòng the, cô cứ ngoan ngoãn chờ kết hôn, chờ sau khi kết hôn, phơi bày bản thân hoàn mỹ nhất cho anh, thậm chí cô còn nghĩ, trước khi kết hôn, cô nhất định phải bù lại kỹ xảo trên giường, xem ti vi đọc sách hoặc nhìn người thật diễn, dù sao nhất định phải khiến cho Tề Lăng Phong mà cô vẫn nhận định cũng là xử nam một đêm vô cùng tốt đẹp.
Càng nghĩ tới người đàn ông kia như vậy, càng thuận theo anh như vậy, càng về sau, càng cảm thấy bản thân ngu ngốc đến mức không gì sánh kịp.
Cho nên, cô cầng sợ đời này của mình gặp phải tàn nhẫn giống như đời trước.
Cô thật sự hơi sợ, sợ mình một lần nữa thua trên tay đàn ông.
Nhưng lại không giải thích được rất muốn đến gần Cố Tử Thần.
Cô luôn nghĩ, nếu như người đàn ông bằng lòng tiếp nhận thân thể cô, cũng càng lộ ra, người đàn ông này bằng lòng chân chính tiếp nhận cô.
Nếu như không thể tiếp nhận.
Không thể tiếp nhận, giống như đời trước cô bị Tề Lăng Phong tính toán từ đầu tới cuối, tính toán đến thương tích đầy mình.
Cố Tử Thần nhìn dáng vẻ quật cường của Kiều Tịch Hoàn, nhìn đủ loại tâm tình rất phức tạp lấp lóe nơi đáy mắt cô, lực trên tay hơi nặng chút, kéo về phía thân thể mình, Kiều Tịch Hoàn vừa không chú ý, chợt nhào lên trên người Cố Tử Thần, đầu của cô đến gần ngực anh, nghe nhịp tim có lực của anh, thình thịch…
“Cố Tử Thần, đừng từ chối em…”
“Kiều Tịch Hoàn.” Cố Tử Thần ngắt luôn lời cô, trở lại ôm cô vào trong lồng ngực mình, giọng du dương mà từ tính, “Chờ anh một thời gian ngắn.”
“Tại sao?” Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu muốn nhìn sắc mặt Cố Tử Thần lúc này.
Muốn nhìn xem khi anh nói câu này, trên mặt rốt cuộc có vẻ gì.
Cô sợ anh đang chê cười cô.
Cô sợ anh nói, đều là chuyện cười.
“Sau này, em sẽ biết.” Cố Tử Thần chưa bao giờ giải thích nhiều.
Sau này, sẽ biết.
Kiều Tịch Hoàn hơi châm chọc, cười lạnh một tiếng.
Trên thân thể còn truyền đến nhiệt độ của anh, nhiệt độ hơi nóng, một khắc kia trong lòng lại lạnh đến phát rét.
Cô vẫn lẳng lặng nằm trên lồng ngực anh, nhìn nếp nhăn trùng hợp trên áo sơ mi trắng của anh, lạnh giọng nói, “Cố Tử Thần, em đã từng bị một người đàn ông từ chối như vậy, anh ta nói em đừng uất ức chính em.”
Cố Tử Thần không nói gì, cô cũng không thấy được vẻ mặt của anh.
“Rồi sau đó kết quả chính là, anh ta phản bội em, dùng phương thức tàn nhẫn, phản bội em. Khiến cho em, đau đến không muốn sống.” Cô nói, rất bình thản.
Đã không còn tức giận và cực đoan như mới đầu.
Cô đặt những thù hận kia ở đáy lòng, sau đó dần dần bộc phát.
Cô khẽ động tròng mắt, không cảm thấy người đàn ông phía dưới thay đổi cảm xúc, cô cũng không ngẩng đầu nhìn anh, cô chỉ một lần nữa mở miệng nói, hơi châm chọc, “Hy vọng anh sau này, đừng cho em đáp án như vậy.”
Cố Tử Thần ôm lấy thân thể cô, không nói một chữ.
Kiều Tịch Hoàn khẽ động thân thể, rời khỏi người Cố Tử Thần, sau đó quay lưng về phía anh, co tròn mình lại.
Thật ra cô không cảm thấy đặc biệt uất ức.
Cô chỉ hơi châm chọc, cũng hơi buồn cười.
Cô là một phụ nữ, đưa mình ra, sao lại khó như vậy?!
Cho dù là đời trước hay đời này.
Sao đàn ông lại không có hứng thú với cô như vậy.
Sau lưng.
Cảm thấy đột nhiên rơi vào ngực ấm áp, thậm chí cô còn cảm thấy môi của Cố Tử Thần tựa vào giữa cổ cô, hô hấp nhẹ nhàng đánh lên trên da thịt lộ ra của cô, cánh tay lại một lần nữa ôm cô vào trong ngực, khiến cả người cô được Cố Tử Thần ôm vào như vậy, có một cảm giác mình được bảo vệ trong thế giới của anh, giọng anh cuốn hút nói, “Kiều Tịch Hoàn, không phải mỗi người đàn ông đều là… Tề, Lăng, Phong!”
Kiều Tịch Hoàn ngẩn cả người.
Thân thể run run rất rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.