Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 255: Giương đông kích tây (1) Chủ mẫu Diệp thị
Ân Ngận Trạch
25/10/2021
Không bàn đến năng lực của người đàn ông này, suy đoán lòng người lại đến trình trạng xuất thần nhập hóa.
Cô yên lặng hô hấp, điều chỉnh tâm tinh của mình.
Hồi lâu, cô nhếch khóe miệng, “Chẳng phải chỉ là mười phần trăm cổ phần Cố thị thôi sao, chờ tôi lấy được Cố thị, sẽ không quan tâm đến chút điểm nhỏ đó. Tôi đồng ý anh Tề Lăng Phong.”
“Vậy bây giờ em chuẩn bị làm sao?” Tề Lăng Phong hỏi cô.
Nhanh như vậy đã đạt thành hiệp nghị, nhanh như vậy đã biến thành hành động.
Tâm trí của Tề Lăng Phong rốt cuộc cường đại đến mức độ nào?!
Kiều Tịch Hoàn mím chặt môi, đấu trí đấu dũng với người kia.
Cô cắn răng.
“Bây giờ em chuẩn bị làm sao?” Không nhận được câu trả lời của Kiều Tịch Hoàn, Tề Lăng Phong ép sát hỏi.
“Tôi muốn giải quyết Cố Tử Hàn trước.” Kiều Tịch Hoàn trả lời.
“Cố Tử Hàn? Cậu ta đáng ra còn lâu mới là đối thủ của em.”
“Anh ta vướng chân vướng tay, tôi không thích anh ta xuất hiện trước mặt tôi. Kiều Tịch Hoàn nói, “Hơn nữa bên cạnh Cố Tử Hàn có Diệp Mị, thật ra tôi không e ngại Diệp Mị, nhưng tôi có phần e sợ gia tộc Diệp thị, ở Thượng Hải gia tộc này quá mức thần bí, tôi không biết năng lực của bọn họ rốt cuộc ở nơi nào!”
“Được, anh sẽ đặt tầm mắt lên người Cố Tử Hàn trước, hoàn thành bước kế hoạch đầu tiên của em.” Tề Lăng Phong nói.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Hợp tác với Tề Lăng Phong, nếu thật lòng hợp tác, là một thượng sách.
Nhưng mà.
Cô không hề tùy tâm, mục đích của cô không phải lấy được Cố thị, mà lấy được Hoàn Vũ.
Khi cô nói những lời kia, toàn bộ đều là sự thật, nhưng không phải theo suy nghĩ của cô.
Cố thị có thể cho cô cái gì, Cố Diệu Kỳ có thể cho cô cái gì, cô không có chút hứng thú nào.
Tất cả cô nói chỉ để nói cho Tề Lăng Phong nghe mà thôi.
Cái gọi là lấy lui làm tiến, giương đông kích tây. Đây là sách lược của cô!
Bắt đầu từ bây giờ, bắt đầu từ khi cô lấy được mười phần trăm cổ phần Hoàn Vũ, bắt đầu từ khoảnh khắc cô đi vào tòa nhà Hoàn Vũ, cô sẽ không nhẫn nại nữa! Cô không có cách nào nhìn Tề Lăng Phong nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, không có cách nào nhìn Tề Lăng Phong, đương nhiên chiếm đoạt đồ của cô như vậy.
Cho nên, cô muốn để Tề Lăng Phong chuyển dời toàn bộ tầm mắt lên trên người Cố thị rồi mới xuống tay với Hoàn Vũ.
Hơn nữa không thể không nói, trải qua gần nửa năm cố gắng, bản thân phát triển đến bây giờ, cũng nên là thời cơ để cô ra tay với Hoàn Vũ, cô không có lòng kiên nhẫn như Tề Lăng Phong, có thể nằm gai nếm mật năm năm, mười năm, cô là người có tính nôn nóng, cô sẽ trong thời gian ngắn nhất, hoàn thành mục đích của mình, tuyệt đối không cố kỵ, không chút lưu tình!
Hợp tác giữa hai người, hình như trong mấy câu như vậy đã đạt thành.
“Vốn định mời anh ăn cơm.” Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta, “Nhưng rõ ràng cảm thấy anh bài xích tôi, cho nên tôi cũng không làm điều thừa nữa, tôi vốn nghĩ rằng, giữa chúng ta có lẽ sẽ có phản ứng hóa học gì đó không chừng, xem ra, đó chỉ là phán đoán của tôi mà thôi. Không quấy rầy.”
Tề Lăng Phong khẽ thay đổi sắc mặt, tròng mắt hung hăng nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, nhìn cô mở cửa phòng làm việc ra.
“Kiều Tịch Hoàn.” Tề Lăng Phong gọi cô.
Kiều Tịch Hoàn nheo mắt lại, quay đầu, “Thế nào, muốn ăn chung cơm trưa?”
“Anh chỉ muốn nhắc nhở em, em nên chú ý không phải là Cố Tử Hàn, mà là Cố Tử Thần, nếu như em thật sự muốn có được Cố thị, em nên đối phó nhất, là ông xã của em!” Tề Lăng Phong gằn từng tiếng.
Kiều Tịch Hoàn căng mắt, hồi lâu, “Anh ấy chỉ là một người tàn tật mà thôi.”
“Thân tàn trí không tàn.” Tề Lăng Phong hung hăng nói, “Anh chỉ nhắc nhở em, có nghe hay không tùy em.”
Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười.
Dĩ nhiên tùy cô!
Còn có thể có ai chi phối tư tưởng của cô sao?!
Cô đong đưa thân mình, đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại.
Sắc mặt Tề Lăng Phong biến hóa càng thêm rõ ràng.
Phản ứng hóa học?!
Anh siết chặt ngón tay, không thể tưởng tượng nổi trên người mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Anh chưa bao giờ để cho mình chịu vô cùng nhục nhã như vậy!
…
Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi phòng làm việc của Tề Lăng Phong, sắc mặt nhìn thật bình tĩnh.
Diêu Bối Khôn thằng nhóc kia cũng không biết dựa vào bản lĩnh gì, đã quen thuộc hàn huyên với thư ký lễ tân, nhìn gương mặt thư ký lễ tân ửng đỏ, trò chuyện với cậu ta hình như rất vui vẻ.
“Đi thôi.” Kiều Tịch Hoàn đi tới, bước chân không hề dừng dại, nói.
Diêu Bối Khôn vội vàng gật đầu, cười híp mắt nói với thư ký lễ tân, “Chờ điện thoại của anh.”
Thư ký lễ tân ngượng ngùng gật đầu, “Được.”
Diêu Bối Khôn vội vã đuổi theo bước chân của Kiều Tịch Hoàn, đi vào thang máy.
Thang máy đi xuống.
Diêu Bối Khôn nhìn dáng vẻ Kiều Tịch Hoàn, hỏi, “Nữ thần, chị đi tìm Tề Lăng Phong làm chuyện gì vậy?”
Kiều Tịch Hoàn không nói gì.
Diêu Bối Khôn tiếp tục hỏi, “Thằng nhãi đó không làm khó chị chứ.”
Thằng nhãi?!
Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Diêu Bối Khôn, “Cậu và thư ký của ‘thằng nhãi kia’, nói chuyện thật vui vẻ?”
“Nữ thần chị đang ghen vì em sao?” Diêu Bối Khôn thụ sủng nhược kinh cười híp mắt lại.
Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt.
Diêu Bối Khôn thật sự da mặt dày như vậy sao?!
“Yên tâm đi, ở trong cảm nhận của em, trong lòng em chỉ có chị. Chị mới là nữ thần của em, nữ thần, nữ thần! Về phần thư ký quèn đó, em thấy Tề Lăng Phong thằng nhãi kia hư hỏng như vậy, thế nào cũng phải giày xéo thư ký của anh ta một phen mới được!” Diêu Bối Khôn hung hăng nói, “Ai bảo hắn định làm nhục nữ thần của em!”
Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười, “Nên cậu đi giày xéo bạn gái Tề Lăng Phong sao?”
Diêu Bối Khôn nhìn Kiều Tịch Hoàn, kỳ quái hỏi, “Tề Lăng Phong có bạn gái sao? Hoắc Tiểu Khê?”
“Không phải, Sở Dĩ Huân.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Ở đâu?! Bằng vào em ngọc thụ lâm phong, tự nhiên lỗi lạc, em nhất định để Tề Lăng Phong vững vàng đội nón xanh!” Diêu Bối Khôn tỏ vẻ chắc chắn nói.
“Dưới mặt đất!” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.
Diêu Bối Khôn ngẩn ra.
“Đi gian thi đi!”
Nói xong, thang máy mở ra. Sải bước đi ra ngoài.
Diêu Bối Khôn ngây người, nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn!
Nữ thần, chị đừng bẫy em như vậy chứ?!
Kiều Tịch Hoàn vẫn nhìn phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi qua sảnh chính, xuyên qua đám người, xuyên qua từng nơi quen thuộc này, yên lặng cảm nhận thế giới nội tâm biến hóa, sau đó mặt không đổi sắc, đi thẳng vào trong xe con, nhìn đường phố Thượng Hải không ngừng chớp lóe dưới đáy mắt ngoài cửa xe.
Tề Lăng Phong, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta thật sự, có thù báo thù có oán báo oán!
Hơi đảo mắt, nhìn điện thoại đột nhiên vang lên, mím môi nhận, “Cha.”
“Hôm nay có tới làm?”
“Có chút chuyện riêng, lập tức tới ngay.”
“Ừ.” Cố Diệu Kỳ gật đầu, “Buổi tối hẹn người của nhà họ Diệp ăn cơm, con xem thời gian đi cùng.”
“Người nhà họ Diệp?!” Kiều Tịch Hoàn hơi kinh ngạc.
“Con không cần hỏi nhiều gì, buổi tối tan việc sớm, sáu giờ đúng đến khách sạn lớn Giang Hoàng.” Cố Diệu Kỳ căn dặn.
“Vâng.”
Cúp luôn điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn như có điều suy nghĩ.
Ngôn Hân Đồng hài cốt chưa lạnh, Cố Tử Hàn đã chuẩn bị cùng Diệp Mị hỉ kết liền cành rồi sao?!
Rõ là.
Quả nhiên là gia tộc Cố thị máu lạnh đến khủng khiếp.
Cho nên, cô nói mấy chuyện kia với Tề Lăng Phong thật sự không sai, có khi một ngày nào đó, cô thật sự sẽ bị người nhà họ Cố máu lạnh bức tử cũng không chừng!
Cho nên, cô thật sự phải sớm thoát khỏi chỗ này.
Cô cũng sẽ sợ có một ngày, mình sẽ vì nhà này, trở nên vặn vẹo không chịu nổi.
…
Buổi chiều.
Năm giờ, Kiều Tịch Hoàn kết thúc thời gian làm việc gần nửa ngày trước, sau đó đi thẳng tới khách sạn Giang Hoàng.
Bởi vì Cố Diệu Kỳ dặn dò, cho nên cô cố ý đi sớm nửa giờ.
Cho dù hiện giờ như thế nào, cô cần biểu hiện, cố gắng lấy lòng người đàn ông Cố Diệu Kỳ này.
Cô đi theo nhân viên phục vụ, vào phòng bao.
Kinh ngạc là, Cố Diệu Kỳ và Cố Tử Hàn với Tề Tuệ Phân đã chờ ở bên trong, Kiều Tịch Hoàn khựng bước chân, lập tức thay đổi nụ cười đẹp mắt, cung kính chào, “Cha mẹ, Tử Hàn, mọi người tới sớm vậy.”
Cố Diệu Kỳ gật đầu rất khẽ, “Ngồi đi, chờ một chút.”
“Vâng.” Kiều Tịch Hoàn khéo léo ngồi bên người Tề Tuệ Phân, thân mật kéo Tề Tuệ Phân nói, “Mẹ, sao hôm nay đột nhiên lại ăn cơm với người nhà họ Diệp, có mục đích gì à?”
Nhìn như, dáng vẻ rất đơn thuần.
Cố Tử Hàn lạnh lùng nở nụ cười với Kiều Tịch Hoàn, có vẻ hơi châm chọc, giống như biết Kiều Tịch Hoàn biết rõ rồi còn cố hỏi.
“Con yên tĩnh ở bên cạnh mẹ là được rồi, lời không nên nói lát nữa không được nhiều lời, biết không?” Tề Tuệ Phân không giải thích gì, mà vô cùng nghiêm túc căn dặn.
Kiều Tịch Hoàn khéo léo gật đầu, “Vâng.”
Nhưng mà trong lòng lại cười lạnh.
Cười lạnh, người một nhà máu lạnh vô tình như vậy.
Bốn người yên tĩnh đợi trong phòng nửa giờ.
Sáu giờ chiều.
Đúng lúc đúng giờ.
Cửa phòng bao được nhân viên phục vụ đẩy ra, sau đó một người phụ nữ trung niên tao nhã đi tới, tóc đen nhánh búi lại, trên búi tóc cắm một phỉ thúy màu xanh đậm, không cần nhìn kỹ đã biết vô giá. Trên mặt bà ta mang theo một cặp kính gọng vàng, mặc một bộ sườn xám ôm người màu đỏ sậm, nhìn tuổi không hề ít, nhưng vẫn còn phong vận, vả lại có chút khí chất khác với Tề Tuệ Phân, người phụ nữ trung niên trước mặt này càng lộ vẻ cao ngạo lạnh lùng hơn, từng cử động đều có vẻ đoan trang đại khí, trên mặt không nói cười cẩu thả, làm cho người ta có cảm giác nhìn mà sợ, đây chắc là phong phạm chủ mẫu đương gia nhà họ Diệp nên có.
Kiều Tịch Hoàn đã từng phán đoán rất nhiều lần người phụ trách gia tộc Diệp thị nên là dáng vẻ gì? Hoặc xấu xí hoặc đẹp, hoặc cao hoặc thấp, hoặc tao nhã hoặc khí phách. Đến thời khắc này đột nhiên nhìn thấy, không thể không nói, người trước mắt thỏa mãn tất cả tưởng tượng của cô, thỏa mãn tất cả kỳ vọng của cô đối với chủ mẫu đương gia của gia tộc Diệp thị thần bí này.
Phụ nữ trung niên đi tới, Diệp Mị quy củ đi theo phía sau bà, nhìn như đoan trang nhiều hơn, giống như trong nháy mắt con mèo thu tất cả móng vuốt của nó lại, ngoan như con thỏ trắng nhỏ.
Hai người vừa đi vào, Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân còn có Cố Tử Hàn vội vàng nghênh đón.
Kiều Tịch Hoàn dĩ nhiên cũng theo bước, đi tới.
“Diệp phu nhân, đã lâu không gặp.” Cố Diệu Kỳ nói, nhiệt tình chào hỏi.
Diệp phu nhân gật đầu cười một tiếng, nói với Cố Diệu Kỳ, “Khiến ngài chờ lâu.”
“Khách khí, chúng tôi cũng chỉ chờ trong chốc lát mà thôi, xin mời ngồi.” Cố Diệu Kỳ nói, chào hỏi Diệp phu nhân.
Chưa từng thấy Cố Diệu Kỳ để ý, cung kính với bất kỳ người phụ nữ nào như thế, một khắc kia Kiều Tịch Hoàn thậm chí cảm thấy hơi buồn cười, đảo mắt nhìn Tề Tuệ Phân, nhìn bà ta hình như cũng mặt nhiệt tình và lấy lòng, giống như cảm thấy từng cử động của Cố Diệu Kỳ là điều đương nhiên.
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, dưới sắp xếp của Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân, quy củ ngồi ở đó.
Mấy người ngồi cùng một bàn.
Cố Diệu Kỳ rất nhiệt tình giới thiệu, “Diệp phu nhân, đây là con dâu cả của tôi, Kiều Tịch Hoàn.”
Cô yên lặng hô hấp, điều chỉnh tâm tinh của mình.
Hồi lâu, cô nhếch khóe miệng, “Chẳng phải chỉ là mười phần trăm cổ phần Cố thị thôi sao, chờ tôi lấy được Cố thị, sẽ không quan tâm đến chút điểm nhỏ đó. Tôi đồng ý anh Tề Lăng Phong.”
“Vậy bây giờ em chuẩn bị làm sao?” Tề Lăng Phong hỏi cô.
Nhanh như vậy đã đạt thành hiệp nghị, nhanh như vậy đã biến thành hành động.
Tâm trí của Tề Lăng Phong rốt cuộc cường đại đến mức độ nào?!
Kiều Tịch Hoàn mím chặt môi, đấu trí đấu dũng với người kia.
Cô cắn răng.
“Bây giờ em chuẩn bị làm sao?” Không nhận được câu trả lời của Kiều Tịch Hoàn, Tề Lăng Phong ép sát hỏi.
“Tôi muốn giải quyết Cố Tử Hàn trước.” Kiều Tịch Hoàn trả lời.
“Cố Tử Hàn? Cậu ta đáng ra còn lâu mới là đối thủ của em.”
“Anh ta vướng chân vướng tay, tôi không thích anh ta xuất hiện trước mặt tôi. Kiều Tịch Hoàn nói, “Hơn nữa bên cạnh Cố Tử Hàn có Diệp Mị, thật ra tôi không e ngại Diệp Mị, nhưng tôi có phần e sợ gia tộc Diệp thị, ở Thượng Hải gia tộc này quá mức thần bí, tôi không biết năng lực của bọn họ rốt cuộc ở nơi nào!”
“Được, anh sẽ đặt tầm mắt lên người Cố Tử Hàn trước, hoàn thành bước kế hoạch đầu tiên của em.” Tề Lăng Phong nói.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Hợp tác với Tề Lăng Phong, nếu thật lòng hợp tác, là một thượng sách.
Nhưng mà.
Cô không hề tùy tâm, mục đích của cô không phải lấy được Cố thị, mà lấy được Hoàn Vũ.
Khi cô nói những lời kia, toàn bộ đều là sự thật, nhưng không phải theo suy nghĩ của cô.
Cố thị có thể cho cô cái gì, Cố Diệu Kỳ có thể cho cô cái gì, cô không có chút hứng thú nào.
Tất cả cô nói chỉ để nói cho Tề Lăng Phong nghe mà thôi.
Cái gọi là lấy lui làm tiến, giương đông kích tây. Đây là sách lược của cô!
Bắt đầu từ bây giờ, bắt đầu từ khi cô lấy được mười phần trăm cổ phần Hoàn Vũ, bắt đầu từ khoảnh khắc cô đi vào tòa nhà Hoàn Vũ, cô sẽ không nhẫn nại nữa! Cô không có cách nào nhìn Tề Lăng Phong nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, không có cách nào nhìn Tề Lăng Phong, đương nhiên chiếm đoạt đồ của cô như vậy.
Cho nên, cô muốn để Tề Lăng Phong chuyển dời toàn bộ tầm mắt lên trên người Cố thị rồi mới xuống tay với Hoàn Vũ.
Hơn nữa không thể không nói, trải qua gần nửa năm cố gắng, bản thân phát triển đến bây giờ, cũng nên là thời cơ để cô ra tay với Hoàn Vũ, cô không có lòng kiên nhẫn như Tề Lăng Phong, có thể nằm gai nếm mật năm năm, mười năm, cô là người có tính nôn nóng, cô sẽ trong thời gian ngắn nhất, hoàn thành mục đích của mình, tuyệt đối không cố kỵ, không chút lưu tình!
Hợp tác giữa hai người, hình như trong mấy câu như vậy đã đạt thành.
“Vốn định mời anh ăn cơm.” Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta, “Nhưng rõ ràng cảm thấy anh bài xích tôi, cho nên tôi cũng không làm điều thừa nữa, tôi vốn nghĩ rằng, giữa chúng ta có lẽ sẽ có phản ứng hóa học gì đó không chừng, xem ra, đó chỉ là phán đoán của tôi mà thôi. Không quấy rầy.”
Tề Lăng Phong khẽ thay đổi sắc mặt, tròng mắt hung hăng nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, nhìn cô mở cửa phòng làm việc ra.
“Kiều Tịch Hoàn.” Tề Lăng Phong gọi cô.
Kiều Tịch Hoàn nheo mắt lại, quay đầu, “Thế nào, muốn ăn chung cơm trưa?”
“Anh chỉ muốn nhắc nhở em, em nên chú ý không phải là Cố Tử Hàn, mà là Cố Tử Thần, nếu như em thật sự muốn có được Cố thị, em nên đối phó nhất, là ông xã của em!” Tề Lăng Phong gằn từng tiếng.
Kiều Tịch Hoàn căng mắt, hồi lâu, “Anh ấy chỉ là một người tàn tật mà thôi.”
“Thân tàn trí không tàn.” Tề Lăng Phong hung hăng nói, “Anh chỉ nhắc nhở em, có nghe hay không tùy em.”
Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười.
Dĩ nhiên tùy cô!
Còn có thể có ai chi phối tư tưởng của cô sao?!
Cô đong đưa thân mình, đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại.
Sắc mặt Tề Lăng Phong biến hóa càng thêm rõ ràng.
Phản ứng hóa học?!
Anh siết chặt ngón tay, không thể tưởng tượng nổi trên người mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Anh chưa bao giờ để cho mình chịu vô cùng nhục nhã như vậy!
…
Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi phòng làm việc của Tề Lăng Phong, sắc mặt nhìn thật bình tĩnh.
Diêu Bối Khôn thằng nhóc kia cũng không biết dựa vào bản lĩnh gì, đã quen thuộc hàn huyên với thư ký lễ tân, nhìn gương mặt thư ký lễ tân ửng đỏ, trò chuyện với cậu ta hình như rất vui vẻ.
“Đi thôi.” Kiều Tịch Hoàn đi tới, bước chân không hề dừng dại, nói.
Diêu Bối Khôn vội vàng gật đầu, cười híp mắt nói với thư ký lễ tân, “Chờ điện thoại của anh.”
Thư ký lễ tân ngượng ngùng gật đầu, “Được.”
Diêu Bối Khôn vội vã đuổi theo bước chân của Kiều Tịch Hoàn, đi vào thang máy.
Thang máy đi xuống.
Diêu Bối Khôn nhìn dáng vẻ Kiều Tịch Hoàn, hỏi, “Nữ thần, chị đi tìm Tề Lăng Phong làm chuyện gì vậy?”
Kiều Tịch Hoàn không nói gì.
Diêu Bối Khôn tiếp tục hỏi, “Thằng nhãi đó không làm khó chị chứ.”
Thằng nhãi?!
Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Diêu Bối Khôn, “Cậu và thư ký của ‘thằng nhãi kia’, nói chuyện thật vui vẻ?”
“Nữ thần chị đang ghen vì em sao?” Diêu Bối Khôn thụ sủng nhược kinh cười híp mắt lại.
Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt.
Diêu Bối Khôn thật sự da mặt dày như vậy sao?!
“Yên tâm đi, ở trong cảm nhận của em, trong lòng em chỉ có chị. Chị mới là nữ thần của em, nữ thần, nữ thần! Về phần thư ký quèn đó, em thấy Tề Lăng Phong thằng nhãi kia hư hỏng như vậy, thế nào cũng phải giày xéo thư ký của anh ta một phen mới được!” Diêu Bối Khôn hung hăng nói, “Ai bảo hắn định làm nhục nữ thần của em!”
Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười, “Nên cậu đi giày xéo bạn gái Tề Lăng Phong sao?”
Diêu Bối Khôn nhìn Kiều Tịch Hoàn, kỳ quái hỏi, “Tề Lăng Phong có bạn gái sao? Hoắc Tiểu Khê?”
“Không phải, Sở Dĩ Huân.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Ở đâu?! Bằng vào em ngọc thụ lâm phong, tự nhiên lỗi lạc, em nhất định để Tề Lăng Phong vững vàng đội nón xanh!” Diêu Bối Khôn tỏ vẻ chắc chắn nói.
“Dưới mặt đất!” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.
Diêu Bối Khôn ngẩn ra.
“Đi gian thi đi!”
Nói xong, thang máy mở ra. Sải bước đi ra ngoài.
Diêu Bối Khôn ngây người, nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn!
Nữ thần, chị đừng bẫy em như vậy chứ?!
Kiều Tịch Hoàn vẫn nhìn phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi qua sảnh chính, xuyên qua đám người, xuyên qua từng nơi quen thuộc này, yên lặng cảm nhận thế giới nội tâm biến hóa, sau đó mặt không đổi sắc, đi thẳng vào trong xe con, nhìn đường phố Thượng Hải không ngừng chớp lóe dưới đáy mắt ngoài cửa xe.
Tề Lăng Phong, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta thật sự, có thù báo thù có oán báo oán!
Hơi đảo mắt, nhìn điện thoại đột nhiên vang lên, mím môi nhận, “Cha.”
“Hôm nay có tới làm?”
“Có chút chuyện riêng, lập tức tới ngay.”
“Ừ.” Cố Diệu Kỳ gật đầu, “Buổi tối hẹn người của nhà họ Diệp ăn cơm, con xem thời gian đi cùng.”
“Người nhà họ Diệp?!” Kiều Tịch Hoàn hơi kinh ngạc.
“Con không cần hỏi nhiều gì, buổi tối tan việc sớm, sáu giờ đúng đến khách sạn lớn Giang Hoàng.” Cố Diệu Kỳ căn dặn.
“Vâng.”
Cúp luôn điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn như có điều suy nghĩ.
Ngôn Hân Đồng hài cốt chưa lạnh, Cố Tử Hàn đã chuẩn bị cùng Diệp Mị hỉ kết liền cành rồi sao?!
Rõ là.
Quả nhiên là gia tộc Cố thị máu lạnh đến khủng khiếp.
Cho nên, cô nói mấy chuyện kia với Tề Lăng Phong thật sự không sai, có khi một ngày nào đó, cô thật sự sẽ bị người nhà họ Cố máu lạnh bức tử cũng không chừng!
Cho nên, cô thật sự phải sớm thoát khỏi chỗ này.
Cô cũng sẽ sợ có một ngày, mình sẽ vì nhà này, trở nên vặn vẹo không chịu nổi.
…
Buổi chiều.
Năm giờ, Kiều Tịch Hoàn kết thúc thời gian làm việc gần nửa ngày trước, sau đó đi thẳng tới khách sạn Giang Hoàng.
Bởi vì Cố Diệu Kỳ dặn dò, cho nên cô cố ý đi sớm nửa giờ.
Cho dù hiện giờ như thế nào, cô cần biểu hiện, cố gắng lấy lòng người đàn ông Cố Diệu Kỳ này.
Cô đi theo nhân viên phục vụ, vào phòng bao.
Kinh ngạc là, Cố Diệu Kỳ và Cố Tử Hàn với Tề Tuệ Phân đã chờ ở bên trong, Kiều Tịch Hoàn khựng bước chân, lập tức thay đổi nụ cười đẹp mắt, cung kính chào, “Cha mẹ, Tử Hàn, mọi người tới sớm vậy.”
Cố Diệu Kỳ gật đầu rất khẽ, “Ngồi đi, chờ một chút.”
“Vâng.” Kiều Tịch Hoàn khéo léo ngồi bên người Tề Tuệ Phân, thân mật kéo Tề Tuệ Phân nói, “Mẹ, sao hôm nay đột nhiên lại ăn cơm với người nhà họ Diệp, có mục đích gì à?”
Nhìn như, dáng vẻ rất đơn thuần.
Cố Tử Hàn lạnh lùng nở nụ cười với Kiều Tịch Hoàn, có vẻ hơi châm chọc, giống như biết Kiều Tịch Hoàn biết rõ rồi còn cố hỏi.
“Con yên tĩnh ở bên cạnh mẹ là được rồi, lời không nên nói lát nữa không được nhiều lời, biết không?” Tề Tuệ Phân không giải thích gì, mà vô cùng nghiêm túc căn dặn.
Kiều Tịch Hoàn khéo léo gật đầu, “Vâng.”
Nhưng mà trong lòng lại cười lạnh.
Cười lạnh, người một nhà máu lạnh vô tình như vậy.
Bốn người yên tĩnh đợi trong phòng nửa giờ.
Sáu giờ chiều.
Đúng lúc đúng giờ.
Cửa phòng bao được nhân viên phục vụ đẩy ra, sau đó một người phụ nữ trung niên tao nhã đi tới, tóc đen nhánh búi lại, trên búi tóc cắm một phỉ thúy màu xanh đậm, không cần nhìn kỹ đã biết vô giá. Trên mặt bà ta mang theo một cặp kính gọng vàng, mặc một bộ sườn xám ôm người màu đỏ sậm, nhìn tuổi không hề ít, nhưng vẫn còn phong vận, vả lại có chút khí chất khác với Tề Tuệ Phân, người phụ nữ trung niên trước mặt này càng lộ vẻ cao ngạo lạnh lùng hơn, từng cử động đều có vẻ đoan trang đại khí, trên mặt không nói cười cẩu thả, làm cho người ta có cảm giác nhìn mà sợ, đây chắc là phong phạm chủ mẫu đương gia nhà họ Diệp nên có.
Kiều Tịch Hoàn đã từng phán đoán rất nhiều lần người phụ trách gia tộc Diệp thị nên là dáng vẻ gì? Hoặc xấu xí hoặc đẹp, hoặc cao hoặc thấp, hoặc tao nhã hoặc khí phách. Đến thời khắc này đột nhiên nhìn thấy, không thể không nói, người trước mắt thỏa mãn tất cả tưởng tượng của cô, thỏa mãn tất cả kỳ vọng của cô đối với chủ mẫu đương gia của gia tộc Diệp thị thần bí này.
Phụ nữ trung niên đi tới, Diệp Mị quy củ đi theo phía sau bà, nhìn như đoan trang nhiều hơn, giống như trong nháy mắt con mèo thu tất cả móng vuốt của nó lại, ngoan như con thỏ trắng nhỏ.
Hai người vừa đi vào, Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân còn có Cố Tử Hàn vội vàng nghênh đón.
Kiều Tịch Hoàn dĩ nhiên cũng theo bước, đi tới.
“Diệp phu nhân, đã lâu không gặp.” Cố Diệu Kỳ nói, nhiệt tình chào hỏi.
Diệp phu nhân gật đầu cười một tiếng, nói với Cố Diệu Kỳ, “Khiến ngài chờ lâu.”
“Khách khí, chúng tôi cũng chỉ chờ trong chốc lát mà thôi, xin mời ngồi.” Cố Diệu Kỳ nói, chào hỏi Diệp phu nhân.
Chưa từng thấy Cố Diệu Kỳ để ý, cung kính với bất kỳ người phụ nữ nào như thế, một khắc kia Kiều Tịch Hoàn thậm chí cảm thấy hơi buồn cười, đảo mắt nhìn Tề Tuệ Phân, nhìn bà ta hình như cũng mặt nhiệt tình và lấy lòng, giống như cảm thấy từng cử động của Cố Diệu Kỳ là điều đương nhiên.
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, dưới sắp xếp của Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân, quy củ ngồi ở đó.
Mấy người ngồi cùng một bàn.
Cố Diệu Kỳ rất nhiệt tình giới thiệu, “Diệp phu nhân, đây là con dâu cả của tôi, Kiều Tịch Hoàn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.