Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 242: Hồi ức cường bạo (2)
Ân Ngận Trạch
25/10/2021
Đỉnh Hạo Hãn, gian phòng xa hoa.
Trên giường lớn xa hoa, Tiêu Dạ không thoải mái cọ cọ thân thể, “Cô đi ra ngoài, gọi Lôi Lôi vào!”
Ngón tay Diêu Bối Địch cứng đờ, chợt dời khỏi khóa kéo quần jean của anh.
Cô cắn môi, đứng thẳng người, nhìn gương mặt ửng đỏ đến khủng khiếp của Tiêu Dạ.
Trong lòng xẹt qua chút mất mát.
Là rất mất mát.
Thật ra thì cô biết, đối với Tiêu Dạ và Lôi Lôi có quan hệ nhiều năm như vậy mà nói, hai người ở chung một chỗ, thân thể ở chung một chỗ là đương nhiên.
Một khắc kia, trong đầu hình như hiện lên, Tiêu Dạ và Lôi Lôi ở trên giường lớn này, người trần truồng bên nhau.
Cô xoay người, đi xuống lầu.
Từng bước một rời đi.
Tiêu Dạ nói, cô đi ra ngoài, gọi Lôi Lôi vào đi!
Gọi Lôi Lôi đi vào…
Bước chân của cô càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm.
Cô không muốn rời đi.
Không biết vì sao, chính là không muốn rời đi.
Bước chân của cô đột nhiên dừng lại ở giữa cầu thang, ngước mắt nhìn lên thủy tinh trong suốt trên lầu, loáng thoáng có thể thấy được giường lớn xa hoa trong thủy tinh.
19 tuổi.
Tặng cho mình một lễ thành nhân… được không?!
Nhịp tim, đột nhiên tăng nhanh.
Cô chưa từng có ý tưởng to gan như vậy!
Cô chợt ngẩn ra kinh hãi.
Không nhịn được siết chặt ngón tay, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Làm như vậy, được không?!
Cô cắn môi, hung hăng cắn môi, một khắc kia thiếu chút nữa cắn rách môi, một hồi lâu hình như mới hạ quyết tâm thật lớn, sải bước chạy lên, một hơi chạy đến bên giường Tiêu Dạ, nhìn anh vẫn gương mặt ửng đỏ, nhíu chặt chân mày.
Hình như Tiêu Dạ cảm thấy bên cạnh có người, không mở mắt, lẩm bẩm giọng nói, “Lôi Lôi, giúp anh cởi quần áo.”
Lôi Lôi?!
Anh coi mình là Lôi Lôi sao?
Diêu Bối Địch nhìn anh, hình như cả người càng run lợi hại hơn.
Khom lưng, ngồi xổm người xuống, tay cô lại run rẩy duỗi về phía quần jean của anh, cảm nhận nhịp tim tăng nhanh tăng nhanh, lại tăng nhanh, cô rất nỗ lực cởi quần jean cho anh, để sang bên.
Hiện giờ trên người Tiêu Dạ chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen, thân thể lật chuyển, lật người đưa lưng về phía cô.
Cô nhìn hình dáng phần lưng có đường cong vô cùng rõ ràng của anh, cái mông mượt mà, còn có hai chân nhìn rất thon dài.
Tim bắt đầu đập nhanh.
Mới vừa hạ quyết tâm thật ra đang dần lùi bước.
Lùi bước.
“Rót cho anh ly nước.” Tiêu Dạ kêu.
Diêu Bối Địch bị giọng nói bất ngờ của Tiêu Dạ làm giật mình.
Cả người thật sự khẩn trương đến không xong.
Cô nhìn chung quanh, sau đó chạy xuống lầu rót một ly nước ấm từ trong bình đun nước, lại nhanh chóng chạy lên, “Nước đây.”
Tiêu Dạ nhổm người dậy, mơ mơ màng màng mở nửa con mắt, giống như không phát hiện sự khác thường trong phòng, uống từng ngụm một, lại nằm lại giường, nhắm mắt ngủ.
Nhip tim của Diêu Bối Địch vẫn rất nhanh, cả người vẫn rất hồi hộp, hô hấp hình như cũng trở nên dồn dập lo lắng.
Cô hít sâu, đi về phía bồn tắm, mở nước.
Tắm.
Tắm rửa trước
Cô lần lượt cởi quần áo của mình, đảo mắt nhìn người đang ngủ trên giường…
Cô ngồi vào trong bồn tắm, rửa sạch thân thể mình
Cô đang lặng yên động viên mình.
Thật ra chỉ là một lễ thành nhân mà thôi.
Tiêu Dạ người như vậy chắc chắn không phải là lần đầu tiên của anh, mà cô lúc đó, cũng không nghĩ tới muốn anh phụ trách.
Cô tắm rửa sạch thân thể của mình, tắm hơi chậm, giống như kể cả hít thở đều không dám lớn tiếng, thân thể cũng đang run.
Cô thật sự không thích hợp làm chuyện xấu, mỗi lần làm chuyện xấu, đều cảm thấy trái tim mình không chịu nổi tần số nhịp đập, cảm giác mình giống như lúc nào đều có thể hỏng mất, cho nên, thật ra từ nhỏ đến lớn, cô vốn chưa hề làm chuyện xấu, duy nhất cảm thấy đã làm chuyện xấu, đó là rất thích Tiêu Dạ, thích một người, bạn trai của người khác.
Cô đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, cảnh đêm Thượng Hải sáng đèn.
Bồn tắm rất gần cửa sổ sát đất, bố cục lãng mãn.
Có phải Lôi Lôi đã từng cùng Tiêu Dạ, ở trong phòng này, thưởng thức cảnh đêm Thượng Hải, sau đó…
Thân thể cô đột nhiên run lên.
Bởi vì giờ khắc này, cô hình như cảm nhận được một thân thể trần truồng cứng rắn đang dựa vào sau lưng cô, bàn tay to của anh tự nhiên ôm lấy thân thể cô, vùi đầu vào cổ cô, hai thân thể ngồi gần nhau.
“Tắm giúp anh.” Giọng nói mập mờ, vang lên bên tai cô.
Diêu Bối Địch cắn môi, nhịp tim đã đến mức điên cuồng, giống như giờ phút này chỉ cảm nhận được thân thể đụng chạm không bình thường.
“Không phải nói, muốn đưa lần đầu tiên cho anh sao? Tối nay.” Tiêu Dạ cắn lỗ tai cô, nhẹ nhàng nói.
“Anh muốn sao?” Diêu Bối Địch hỏi anh.
“Nói nhảm.” Tay Tiêu Dạ đã làm việc xấu.
Trong hơi thở, còn có mùi rượu nặng nề của anh.
Anh tỉnh táo, hay còn mơ hồ?!
Diêu Bối Địch khẽ nhắm mắt lại.
Hai thân thể trẻ trung, ở độ tuổi không bị khống chế, hết sức căng thẳng…
Thật ra thì cả quá trình, Diêu Bối Địch không cảm thấy thoải mái.
Hơn nữa cô biết, Tiêu Dạ thật sự say.
Từ đầu đến cuối anh đều không biết người phụ nữ nằm dưới anh không phải là Lôi Lôi, mà là Diêu Bối Địch.
Từ đầu đến cuối anh đều gọi tên Lôi Lôi, thì thào nhỏ nhẹ.
Mà cô, từ đầu đến cuối không lên tiếng, yên lặng chịu đựng.
Sau đó, đau đớn trong nháy mắt kia, ôm lấy thân thể anh, nước mắt bắn ra.
Đêm.
Dần sâu.
Lúc rạng sáng.
Diêu Bối Địch di chuyển thân thể, tránh khỏi lồng ngực Tiêu Dạ.
Rõ ràng đã sớm nên đi, nhưng vẫn chần chừ đến hiện giờ.
Hai chân thon dài của cô bắt chéo, vẫn cảm thấy rõ rệt, nơi đó đau đớn.
“Ừm…” Tiêu Dạ rên lên một tiếng, hình như cảm thấy người trong lồng ngực đang động, lại ôm chặt chút.
Mỗi lần cô định rời khỏi thì Tiêu Dạ lại ôm chặt lấy cô như thế, cô không dám dùng sức đẩy anh, hình như cũng đắm chìm trong ấm áp của anh, sau đó luôn tự nói với mình, đợi thêm mười phút, đợi thêm mười phút nữa…
Nhưng mà bây giờ.
Không thể nấn ná thêm nưa.
Nấn ná tiếp nữa, có lẽ sẽ bị phát hiện, cô là đồ giả mạo rồi.
Cô nỗ lực tránh khỏi Tiêu Dạ, có lẽ Tiêu Dạ thật sự mệt nhọc, sau khi bị Diêu Bối Địch giãy giụa ra, tay sờ lung tung, không sờ tới người, cũng không tìm kiếm nữa, mà lật người, lại ngủ.
Diêu Bối Địch hít sâu, ôm chăn, với quần áo trên đất.
Cô với lại với, với rất nghiêm túc, cả người thiếu chút nữa ngã ra khỏi giường, khó khăn lắm mới với được, đang chuẩn bị thay thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai.
Diêu Bối Địch giật bắn người, cầm quấn ngực trên tay, giương mắt nhìn Lôi Lôi đang đứng trước mặt cô.
Hình như Lôi Lôi có phần không thể nào tin nổi một màn trước mắt.
Quần áo đầy đất, trần trụi, hai người.
Tại sao có thể như vậy?!
Lôi Lôi nhìn bọn họ, tại sao có thể như vậy?!
Cô chỉ bị người quấn lấy uống rượu lâu thêm một lúc mà thôi, sao hiện ra trước mặt mình, là một màn không chịu nổi như vậy.
Không!
Tối nay là của cô!
Tối nay là lần đầu tiên của cô và Tiêu Dạ, sao hiện giờ trên giường này, lại nhiều thêm một cô gái chứ?!
Tại sao!
Tại sao?!
Tiếng thét chói tai của cô, vang lên lần nữa.
Diêu Bối Địch ôm chăn, kinh sợ núp ở đầu giường.
Cô không biết, thì ra, thì ra Lôi Lôi có mật mã căn phòng này, nếu biết, cô khẳng định không dám làm gì, khẳng định chạy trốn đi…
Hình như Tiêu Dạ bị tiếng thét chói tai của phụ nữ đánh thức, anh xoa đầu hơi đau, ngồi dậy từ trên giường, hơi mơ hồ không rõ nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, lại tùy tiện nhìn người phụ nữ run lẩy bẩy ở bên cạnh, trố mắt hai phút, cả người đột nhiên giống như tỉnh táo lại, lại một lần nữa nhìn người trước mặt, nhìn người trên giường!
“Tiêu Dạ, anh làm cái gì?!” Nước mắt của Lôi Lôi đã tí tách rơi xuống rồi.
Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch, nhìn cô ôm chặt chăn, cúi thấp đầu…
Từng màn mới vừa rồi…
Tiêu Dạ cắn răng!
Đều làm với người phụ nữ này sao?!
Đáng chết!
Tiêu Dạ chợt bật dậy khỏi giường, trong dạ dày cuộn trào mãnh liệt, đi thẳng tới bồn rửa mặt ở bên cạnh, thuận tay cầm áo choàng tắm khoác lên người, sau đó chợt bắt đầu nôn mửa…
Diêu Bối Địch nhìn bóng lưng Tiêu Dạ.
Anh chắc rất ghê tởm đi.
Phát hiện mình chiếm hữu cô.
Trong lòng hơi khổ sở, phải là rất khổ sở, cho nên không cách nào che giấu.
“Diêu Bối Địch, sao mày có thể hèn như vậy!” Lôi Lôi cũng không khống chế nổi nữa, đi tới kéo chăn của cô.
Diêu Bối Địch hung hăng giữ chặt lấy chăn trên người mình, hai người lôi kéo.
Tiêu Dạ vẫn còn đang nôn mửa bên cạnh bồn rửa mặt, anh không hề để tâm đến đại chiến giữa hai người phụ nữ.
“Đồ đê tiện, đồ đê tiện! Trên thế giới này chưa từng có con đĩ đê tiện nào như mày, chủ động lên giường người khác, quyến rũ người đàn ông của người khác, mày còn có thể xấu xa hơn nữa không, mày đồ con đĩ!” Lôi Lôi vừa kéo vừa mắng, lửa giận trong lòng hoàn toàn không thể khống chế, hận không thể hung hăng xé người phụ nữ trước mặt ra, không bao giờ muốn nhìn thấy mặt người phụ nữ này nữa.
Nhớ tới chuyện mới vừa xảy ra trên chiếc giường lớn này…
Cả người càng thêm hỏng mất không thể khống chế, hơi sức càng mãnh liệt.
Diêu Bối Địch bị Lôi Lôi kéo chăn ra, thân thể trắng nõn của cô bất ngờ hiện ra dưới đèn thủy tinh sáng ngời, Diêu Bối Địch ôm lấy thân thể mình, cố gắng để cho mình không lộ ra dưới ánh sáng.
Tròng mắt Lôi Lôi khựng lại, nhìn dấu vết xanh tím trên người cô, vết hôn rõ ràng như vậy, còn có trên giường, ấn ký đỏ như máu rõ ràng này…
“Diêu Bối Địch, Diêu Bối Địch!” Lôi Lôi hỏng mất kêu to, “Không phải không thích bị người chạm vào sao?! Mày chỉ giả bộ đúng không? Giả bộ thanh cao như vậy, trên thực tế là đồ đĩ điếm không cần thể diện, lại chủ động leo lên giường đàn ông, làm chuyện bẩn thỉu này, mày đồ đê tiện này!”
Diêu Bối Địch ôm lấy thân thể mình, cả người đang run lẩy bẩy.
Sắc mặt cũng trở nên vô cùng tái nhợt.
Bắt gian tại giường…
Cô không nói ra được một chữ.
Hình như Tiêu Dạ nôn xong rồi, súc miệng, từ bên kia sang đây, nhìn dáng vẻ Diêu Bối Địch, lại quay đầu nhìn Lôi Lôi, sắc mặt không quá tốt nói với Diêu Bối Địch, “Cô mặc quần áo rồi cút ngay.”
“Dạ!” Lôi Lôi dậm chân, “Tối nay rõ ràng là tối của chúng ta, rõ ràng là của chúng ta, lại bị con đàn bà này…”
Tiêu Dạ mím môi, “Tất cả mọi người uống say.”
“Cô ta chính là cố ý, cô ta không uống say!” Lôi Lôi chỉ vào lỗ mũi Diêu Bối Địch, “Bây giờ anh thấy rõ chưa, cô ta ghê tởm như vậy, nhìn thì ngoan ngoãn, lại làm chuyện xấu xa như vậy với anh! Em vừa nghĩ… Tức và khó chịu không thôi… hu hu…”
Sau đó, Lôi Lôi tê tâm liệt phế khóc.
Có thể cảm thấy mình uất ức đủ rồi.
Người đàn ông của mình lăn ga giường với người phụ nữ khác, khó chịu lúc này, thật sự không cần nói cũng biết.
Tiêu Dạ liếc nhìn Diêu Bối Địch, nhìn thân thể co quắp, vẫn không ngừng run run, mặt cúi thật thấp, có phần không còn mặt mũi nào.
Thật ra thì từng màn mới vừa rồi…
Không phải anh không cảm nhận được khác thường, nhưng làm cũng đã làm rồi.
Anh quay đầu, ôm Lôi Lôi, “Anh đưa em về trước.”
“Em không muốn về!” Lôi Lôi nói.
Tiêu Dạ nheo mắt.
“Dạ, em không muốn về, em không muốn!” Lôi Lôi ôm thân thể anh, “Em vừa nghĩ tới con đàn bà này bỉ ổi trên người anh, em lại em lại…”
“Được rồi, đừng náo loạn.” Tiêu Dạ không phải người biết an ủi, cho dù ở độ tuổi nào, hình như cũng không biết nói chuyện, anh cũng rất ghét phiền toái, bình thường Lôi Lôi không quá cố tình gây sự, cho nên hai người mới nhiều năm như vậy, một mực dây dưa.
Lôi Lôi khóc đến rất đau lòng, “Em không náo loạn, em chỉ khó chịu…”
“Ừ.” Tiêu Dạ gật đầu một cái.
Hả?
Lôi Lôi nhìn Tiêu Dạ.
“Ừ” là có ý gì?!
Chỉ là đã biết rồi sao?
Không có sau đó?!
“Dạ…” Lôi Lôi không tiếp nhận nổi.
Mình bị uất ức lớn như vậy, sao có thể tiếp nhận được!
Tiêu Dạ mím môi, kéo Lôi Lôi, “Anh đưa em về.”
“Dạ, không, anh nên cho Diêu Bối Địch chút giáo huấn…” Lôi Lôi không cam lòng nói.
“Về sau trong thế giới của anh đều sẽ không có người phụ nữ kia.” Tiêu Dạ gằn từng tiếng nói.
Lôi Lôi nhìn anh.
“Chỉ có em.” Tiêu Dạ nói.
Lôi Lôi cắn môi.
Tiêu Dạ đây là đang tỏ tình với cô sao?!
Hoặc là, cam kết.
Trên giường lớn xa hoa, Tiêu Dạ không thoải mái cọ cọ thân thể, “Cô đi ra ngoài, gọi Lôi Lôi vào!”
Ngón tay Diêu Bối Địch cứng đờ, chợt dời khỏi khóa kéo quần jean của anh.
Cô cắn môi, đứng thẳng người, nhìn gương mặt ửng đỏ đến khủng khiếp của Tiêu Dạ.
Trong lòng xẹt qua chút mất mát.
Là rất mất mát.
Thật ra thì cô biết, đối với Tiêu Dạ và Lôi Lôi có quan hệ nhiều năm như vậy mà nói, hai người ở chung một chỗ, thân thể ở chung một chỗ là đương nhiên.
Một khắc kia, trong đầu hình như hiện lên, Tiêu Dạ và Lôi Lôi ở trên giường lớn này, người trần truồng bên nhau.
Cô xoay người, đi xuống lầu.
Từng bước một rời đi.
Tiêu Dạ nói, cô đi ra ngoài, gọi Lôi Lôi vào đi!
Gọi Lôi Lôi đi vào…
Bước chân của cô càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm.
Cô không muốn rời đi.
Không biết vì sao, chính là không muốn rời đi.
Bước chân của cô đột nhiên dừng lại ở giữa cầu thang, ngước mắt nhìn lên thủy tinh trong suốt trên lầu, loáng thoáng có thể thấy được giường lớn xa hoa trong thủy tinh.
19 tuổi.
Tặng cho mình một lễ thành nhân… được không?!
Nhịp tim, đột nhiên tăng nhanh.
Cô chưa từng có ý tưởng to gan như vậy!
Cô chợt ngẩn ra kinh hãi.
Không nhịn được siết chặt ngón tay, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Làm như vậy, được không?!
Cô cắn môi, hung hăng cắn môi, một khắc kia thiếu chút nữa cắn rách môi, một hồi lâu hình như mới hạ quyết tâm thật lớn, sải bước chạy lên, một hơi chạy đến bên giường Tiêu Dạ, nhìn anh vẫn gương mặt ửng đỏ, nhíu chặt chân mày.
Hình như Tiêu Dạ cảm thấy bên cạnh có người, không mở mắt, lẩm bẩm giọng nói, “Lôi Lôi, giúp anh cởi quần áo.”
Lôi Lôi?!
Anh coi mình là Lôi Lôi sao?
Diêu Bối Địch nhìn anh, hình như cả người càng run lợi hại hơn.
Khom lưng, ngồi xổm người xuống, tay cô lại run rẩy duỗi về phía quần jean của anh, cảm nhận nhịp tim tăng nhanh tăng nhanh, lại tăng nhanh, cô rất nỗ lực cởi quần jean cho anh, để sang bên.
Hiện giờ trên người Tiêu Dạ chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen, thân thể lật chuyển, lật người đưa lưng về phía cô.
Cô nhìn hình dáng phần lưng có đường cong vô cùng rõ ràng của anh, cái mông mượt mà, còn có hai chân nhìn rất thon dài.
Tim bắt đầu đập nhanh.
Mới vừa hạ quyết tâm thật ra đang dần lùi bước.
Lùi bước.
“Rót cho anh ly nước.” Tiêu Dạ kêu.
Diêu Bối Địch bị giọng nói bất ngờ của Tiêu Dạ làm giật mình.
Cả người thật sự khẩn trương đến không xong.
Cô nhìn chung quanh, sau đó chạy xuống lầu rót một ly nước ấm từ trong bình đun nước, lại nhanh chóng chạy lên, “Nước đây.”
Tiêu Dạ nhổm người dậy, mơ mơ màng màng mở nửa con mắt, giống như không phát hiện sự khác thường trong phòng, uống từng ngụm một, lại nằm lại giường, nhắm mắt ngủ.
Nhip tim của Diêu Bối Địch vẫn rất nhanh, cả người vẫn rất hồi hộp, hô hấp hình như cũng trở nên dồn dập lo lắng.
Cô hít sâu, đi về phía bồn tắm, mở nước.
Tắm.
Tắm rửa trước
Cô lần lượt cởi quần áo của mình, đảo mắt nhìn người đang ngủ trên giường…
Cô ngồi vào trong bồn tắm, rửa sạch thân thể mình
Cô đang lặng yên động viên mình.
Thật ra chỉ là một lễ thành nhân mà thôi.
Tiêu Dạ người như vậy chắc chắn không phải là lần đầu tiên của anh, mà cô lúc đó, cũng không nghĩ tới muốn anh phụ trách.
Cô tắm rửa sạch thân thể của mình, tắm hơi chậm, giống như kể cả hít thở đều không dám lớn tiếng, thân thể cũng đang run.
Cô thật sự không thích hợp làm chuyện xấu, mỗi lần làm chuyện xấu, đều cảm thấy trái tim mình không chịu nổi tần số nhịp đập, cảm giác mình giống như lúc nào đều có thể hỏng mất, cho nên, thật ra từ nhỏ đến lớn, cô vốn chưa hề làm chuyện xấu, duy nhất cảm thấy đã làm chuyện xấu, đó là rất thích Tiêu Dạ, thích một người, bạn trai của người khác.
Cô đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, cảnh đêm Thượng Hải sáng đèn.
Bồn tắm rất gần cửa sổ sát đất, bố cục lãng mãn.
Có phải Lôi Lôi đã từng cùng Tiêu Dạ, ở trong phòng này, thưởng thức cảnh đêm Thượng Hải, sau đó…
Thân thể cô đột nhiên run lên.
Bởi vì giờ khắc này, cô hình như cảm nhận được một thân thể trần truồng cứng rắn đang dựa vào sau lưng cô, bàn tay to của anh tự nhiên ôm lấy thân thể cô, vùi đầu vào cổ cô, hai thân thể ngồi gần nhau.
“Tắm giúp anh.” Giọng nói mập mờ, vang lên bên tai cô.
Diêu Bối Địch cắn môi, nhịp tim đã đến mức điên cuồng, giống như giờ phút này chỉ cảm nhận được thân thể đụng chạm không bình thường.
“Không phải nói, muốn đưa lần đầu tiên cho anh sao? Tối nay.” Tiêu Dạ cắn lỗ tai cô, nhẹ nhàng nói.
“Anh muốn sao?” Diêu Bối Địch hỏi anh.
“Nói nhảm.” Tay Tiêu Dạ đã làm việc xấu.
Trong hơi thở, còn có mùi rượu nặng nề của anh.
Anh tỉnh táo, hay còn mơ hồ?!
Diêu Bối Địch khẽ nhắm mắt lại.
Hai thân thể trẻ trung, ở độ tuổi không bị khống chế, hết sức căng thẳng…
Thật ra thì cả quá trình, Diêu Bối Địch không cảm thấy thoải mái.
Hơn nữa cô biết, Tiêu Dạ thật sự say.
Từ đầu đến cuối anh đều không biết người phụ nữ nằm dưới anh không phải là Lôi Lôi, mà là Diêu Bối Địch.
Từ đầu đến cuối anh đều gọi tên Lôi Lôi, thì thào nhỏ nhẹ.
Mà cô, từ đầu đến cuối không lên tiếng, yên lặng chịu đựng.
Sau đó, đau đớn trong nháy mắt kia, ôm lấy thân thể anh, nước mắt bắn ra.
Đêm.
Dần sâu.
Lúc rạng sáng.
Diêu Bối Địch di chuyển thân thể, tránh khỏi lồng ngực Tiêu Dạ.
Rõ ràng đã sớm nên đi, nhưng vẫn chần chừ đến hiện giờ.
Hai chân thon dài của cô bắt chéo, vẫn cảm thấy rõ rệt, nơi đó đau đớn.
“Ừm…” Tiêu Dạ rên lên một tiếng, hình như cảm thấy người trong lồng ngực đang động, lại ôm chặt chút.
Mỗi lần cô định rời khỏi thì Tiêu Dạ lại ôm chặt lấy cô như thế, cô không dám dùng sức đẩy anh, hình như cũng đắm chìm trong ấm áp của anh, sau đó luôn tự nói với mình, đợi thêm mười phút, đợi thêm mười phút nữa…
Nhưng mà bây giờ.
Không thể nấn ná thêm nưa.
Nấn ná tiếp nữa, có lẽ sẽ bị phát hiện, cô là đồ giả mạo rồi.
Cô nỗ lực tránh khỏi Tiêu Dạ, có lẽ Tiêu Dạ thật sự mệt nhọc, sau khi bị Diêu Bối Địch giãy giụa ra, tay sờ lung tung, không sờ tới người, cũng không tìm kiếm nữa, mà lật người, lại ngủ.
Diêu Bối Địch hít sâu, ôm chăn, với quần áo trên đất.
Cô với lại với, với rất nghiêm túc, cả người thiếu chút nữa ngã ra khỏi giường, khó khăn lắm mới với được, đang chuẩn bị thay thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai.
Diêu Bối Địch giật bắn người, cầm quấn ngực trên tay, giương mắt nhìn Lôi Lôi đang đứng trước mặt cô.
Hình như Lôi Lôi có phần không thể nào tin nổi một màn trước mắt.
Quần áo đầy đất, trần trụi, hai người.
Tại sao có thể như vậy?!
Lôi Lôi nhìn bọn họ, tại sao có thể như vậy?!
Cô chỉ bị người quấn lấy uống rượu lâu thêm một lúc mà thôi, sao hiện ra trước mặt mình, là một màn không chịu nổi như vậy.
Không!
Tối nay là của cô!
Tối nay là lần đầu tiên của cô và Tiêu Dạ, sao hiện giờ trên giường này, lại nhiều thêm một cô gái chứ?!
Tại sao!
Tại sao?!
Tiếng thét chói tai của cô, vang lên lần nữa.
Diêu Bối Địch ôm chăn, kinh sợ núp ở đầu giường.
Cô không biết, thì ra, thì ra Lôi Lôi có mật mã căn phòng này, nếu biết, cô khẳng định không dám làm gì, khẳng định chạy trốn đi…
Hình như Tiêu Dạ bị tiếng thét chói tai của phụ nữ đánh thức, anh xoa đầu hơi đau, ngồi dậy từ trên giường, hơi mơ hồ không rõ nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, lại tùy tiện nhìn người phụ nữ run lẩy bẩy ở bên cạnh, trố mắt hai phút, cả người đột nhiên giống như tỉnh táo lại, lại một lần nữa nhìn người trước mặt, nhìn người trên giường!
“Tiêu Dạ, anh làm cái gì?!” Nước mắt của Lôi Lôi đã tí tách rơi xuống rồi.
Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch, nhìn cô ôm chặt chăn, cúi thấp đầu…
Từng màn mới vừa rồi…
Tiêu Dạ cắn răng!
Đều làm với người phụ nữ này sao?!
Đáng chết!
Tiêu Dạ chợt bật dậy khỏi giường, trong dạ dày cuộn trào mãnh liệt, đi thẳng tới bồn rửa mặt ở bên cạnh, thuận tay cầm áo choàng tắm khoác lên người, sau đó chợt bắt đầu nôn mửa…
Diêu Bối Địch nhìn bóng lưng Tiêu Dạ.
Anh chắc rất ghê tởm đi.
Phát hiện mình chiếm hữu cô.
Trong lòng hơi khổ sở, phải là rất khổ sở, cho nên không cách nào che giấu.
“Diêu Bối Địch, sao mày có thể hèn như vậy!” Lôi Lôi cũng không khống chế nổi nữa, đi tới kéo chăn của cô.
Diêu Bối Địch hung hăng giữ chặt lấy chăn trên người mình, hai người lôi kéo.
Tiêu Dạ vẫn còn đang nôn mửa bên cạnh bồn rửa mặt, anh không hề để tâm đến đại chiến giữa hai người phụ nữ.
“Đồ đê tiện, đồ đê tiện! Trên thế giới này chưa từng có con đĩ đê tiện nào như mày, chủ động lên giường người khác, quyến rũ người đàn ông của người khác, mày còn có thể xấu xa hơn nữa không, mày đồ con đĩ!” Lôi Lôi vừa kéo vừa mắng, lửa giận trong lòng hoàn toàn không thể khống chế, hận không thể hung hăng xé người phụ nữ trước mặt ra, không bao giờ muốn nhìn thấy mặt người phụ nữ này nữa.
Nhớ tới chuyện mới vừa xảy ra trên chiếc giường lớn này…
Cả người càng thêm hỏng mất không thể khống chế, hơi sức càng mãnh liệt.
Diêu Bối Địch bị Lôi Lôi kéo chăn ra, thân thể trắng nõn của cô bất ngờ hiện ra dưới đèn thủy tinh sáng ngời, Diêu Bối Địch ôm lấy thân thể mình, cố gắng để cho mình không lộ ra dưới ánh sáng.
Tròng mắt Lôi Lôi khựng lại, nhìn dấu vết xanh tím trên người cô, vết hôn rõ ràng như vậy, còn có trên giường, ấn ký đỏ như máu rõ ràng này…
“Diêu Bối Địch, Diêu Bối Địch!” Lôi Lôi hỏng mất kêu to, “Không phải không thích bị người chạm vào sao?! Mày chỉ giả bộ đúng không? Giả bộ thanh cao như vậy, trên thực tế là đồ đĩ điếm không cần thể diện, lại chủ động leo lên giường đàn ông, làm chuyện bẩn thỉu này, mày đồ đê tiện này!”
Diêu Bối Địch ôm lấy thân thể mình, cả người đang run lẩy bẩy.
Sắc mặt cũng trở nên vô cùng tái nhợt.
Bắt gian tại giường…
Cô không nói ra được một chữ.
Hình như Tiêu Dạ nôn xong rồi, súc miệng, từ bên kia sang đây, nhìn dáng vẻ Diêu Bối Địch, lại quay đầu nhìn Lôi Lôi, sắc mặt không quá tốt nói với Diêu Bối Địch, “Cô mặc quần áo rồi cút ngay.”
“Dạ!” Lôi Lôi dậm chân, “Tối nay rõ ràng là tối của chúng ta, rõ ràng là của chúng ta, lại bị con đàn bà này…”
Tiêu Dạ mím môi, “Tất cả mọi người uống say.”
“Cô ta chính là cố ý, cô ta không uống say!” Lôi Lôi chỉ vào lỗ mũi Diêu Bối Địch, “Bây giờ anh thấy rõ chưa, cô ta ghê tởm như vậy, nhìn thì ngoan ngoãn, lại làm chuyện xấu xa như vậy với anh! Em vừa nghĩ… Tức và khó chịu không thôi… hu hu…”
Sau đó, Lôi Lôi tê tâm liệt phế khóc.
Có thể cảm thấy mình uất ức đủ rồi.
Người đàn ông của mình lăn ga giường với người phụ nữ khác, khó chịu lúc này, thật sự không cần nói cũng biết.
Tiêu Dạ liếc nhìn Diêu Bối Địch, nhìn thân thể co quắp, vẫn không ngừng run run, mặt cúi thật thấp, có phần không còn mặt mũi nào.
Thật ra thì từng màn mới vừa rồi…
Không phải anh không cảm nhận được khác thường, nhưng làm cũng đã làm rồi.
Anh quay đầu, ôm Lôi Lôi, “Anh đưa em về trước.”
“Em không muốn về!” Lôi Lôi nói.
Tiêu Dạ nheo mắt.
“Dạ, em không muốn về, em không muốn!” Lôi Lôi ôm thân thể anh, “Em vừa nghĩ tới con đàn bà này bỉ ổi trên người anh, em lại em lại…”
“Được rồi, đừng náo loạn.” Tiêu Dạ không phải người biết an ủi, cho dù ở độ tuổi nào, hình như cũng không biết nói chuyện, anh cũng rất ghét phiền toái, bình thường Lôi Lôi không quá cố tình gây sự, cho nên hai người mới nhiều năm như vậy, một mực dây dưa.
Lôi Lôi khóc đến rất đau lòng, “Em không náo loạn, em chỉ khó chịu…”
“Ừ.” Tiêu Dạ gật đầu một cái.
Hả?
Lôi Lôi nhìn Tiêu Dạ.
“Ừ” là có ý gì?!
Chỉ là đã biết rồi sao?
Không có sau đó?!
“Dạ…” Lôi Lôi không tiếp nhận nổi.
Mình bị uất ức lớn như vậy, sao có thể tiếp nhận được!
Tiêu Dạ mím môi, kéo Lôi Lôi, “Anh đưa em về.”
“Dạ, không, anh nên cho Diêu Bối Địch chút giáo huấn…” Lôi Lôi không cam lòng nói.
“Về sau trong thế giới của anh đều sẽ không có người phụ nữ kia.” Tiêu Dạ gằn từng tiếng nói.
Lôi Lôi nhìn anh.
“Chỉ có em.” Tiêu Dạ nói.
Lôi Lôi cắn môi.
Tiêu Dạ đây là đang tỏ tình với cô sao?!
Hoặc là, cam kết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.