Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 191: Ma cao một thước đạo cao một trượng (6)

Ân Ngận Trạch

20/11/2018

Tòa nhà Cố thị.

Phòng họp.

Kiều Tịch Hoàn ngồi trong phòng họp, lẳng lặng nghe phương án của Dụ Lạc Vi, na ná giống với tối hôm qua, gần như là không có gì thay đổi.

Dụ Lạc Vi càng nói càng chậm, âm thanh càng ngày càng nhỏ.

Mặt Kiều Tịch Hoàn không đổi sắc, cũng không cắt lời Dụ Lạc Vi, liền nghe từng chữ từng câu của cô ta, càng nói càng không có sức.

Thật lâu.

Dụ Lạc Vi giống như đã trình bày xong.

Trong lòng còn hơi phát run, đối với Kiều Tịch Hoàn, cô thật sự không biết người phụ nữ này một giây kế tiếp lại sẽ làm ra hành động kinh người gì, ví dụ như đột nhiên để cho cô không đất dung thân gì đó.

Lần hội nghị này, cô vốn kêu trưởng phòng bộ phận lập kế hoạch cùng mình cho Kiều Tịch Hoàn phương án, hoàn toàn không ngờ, Kiều Tịch Hoàn báo cho tất cả trưởng phòng ban, trước mắt bao nhiêu người, Dụ Lạc Vi cũng cảm thấy mình, giống như con hề không sai biệt lắm, lấy lòng mọi người.

Cô cắn môi, để cho mình cố gắng giữ tỉnh táo.

Dù sao không quản bị Kiều Tịch Hoàn đả kích như thế nào, cô đều sẽ làm bộ đáng thương đưa mắt nhìn mọi người, biểu hiện mình vô tội và đơn thuần.

Nghĩ như vậy.

Kiều Tịch Hoàn giống như bỗng nhúc nhích chân mày, hỏi, "Xong chưa?"

"Dạ." Dụ Lạc Vi nhìn, nhìn Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh như thế đến thậm chí trên mặt không tỏ vẻ gì, cô vội vã nói, "Ngày hôm qua chúng tôi lại tăng thêm giờ làm phương án, rất nhiều chi tiết bên trong cũng căn cứ lưu hành hiện tại làm sửa đổi và thiết kế, tất cả mọi người rất vất vả…"

"Bắt đầu từ hôm nay, phương án này do tôi làm chủ đạo, Dụ Lạc Vi, cô phụ trách hỗ trợ tôi." Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, giống như không hề nghe thấy giải thích của Dụ Lạc Vi, âm thanh kiên định rất thẳng thừng.

Dụ Lạc Vi ngẩn ra.

Có ý tứ gì hả?!

Nói vậy chính là, chịu trách nhiệm cho hạng mục này, từ nay về sau không phải là mình rồi hả?!

Có một khắc kinh ngạc, ngay sau đó rất rõ ràng.

Quả là thế, đến cuối cùng, Kiều Tịch Hoàn quả nhiên sẽ tự mình ra tay, Kiều Tịch Hoàn sẽ không nhìn phương án này cứ bị bóp chết ở trên tay của cô như vậy, nhưng mà tại sao Kiều Tịch Hoàn phải cho cô cơ hội? Thật sự chính là vì để cho cô khó chịu sao?!

Nghĩ như vậy, trong lòng âm thầm cắn răng, ý hận với Kiều Tịch Hoàn càng ngày càng rõ ràng.

Ngoài mặt, lại vĩnh viễn đều là dáng vẻ yếu ớt khéo léo mà dịu ngoan, cô nói, "Chị, em toàn lực hỗ trợ chị…" dinendian.lơqid]on

"Ở công ty gọi tôi là quản lý Kiều." Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, nhìn về phía tất cả các trưởng phòng ban, không chút lưu tình.

Dụ Lạc Vi nhìn cô, đỏ mặt lên.

Cô cắn môi, cảm thấy chung quanh hình như cũng ném tới một vài ánh mắt châm biếm.

Kiều Tịch Hoàn ngay cả ánh mắt cũng không đặt ở trên người cô ta, liếc nhìn về phía mọi người phía dưới nói, "Mặc dù thời gian cho hạng mục này từ ban đầu là một tuần lễ đã được gia hạn thêm, nhưng cụ thể bao lâu, cũng không ai biết. Cho nên, bắt đầu từ bây giờ, lên trăm phần trăm tinh thần, chúng ta nhất định phải toàn lực ứng phó! OK, tôi không nói nhiều nói nhảm, bây giờ bắt đầu làm phân công và điều chỉnh một lần nữa. Phòng kế hoạch, hiện giờ tiến độ phương án vẫn còn đang 50%, tôi cần phòng kế hoạch vào ngày mai lên phương án, trình bày cho tôi 80% phương án, đợi lát nữa sau khi hội nghị kết thúc, Milk sẽ đưa cho phòng kế hoạch một phần trọng điểm tôi đã sơ lược ra, phòng thị trường phân tích đưa ra phương án cụ thể dự tính giá trị và điểm lợi ích …"

Trái ngược với Dụ Lạc Vi, khí phách và khí thế của Kiều Tịch Hoàn rõ ràng, vả lại cho người cảm giác chính là, cô là người chủ đạo tất cả hạng mục này. Còn Dụ Lạc Vi, hoàn toàn chính là một nhân vật đi ngang qua, không chỉ phân công phương án hoàn toàn loạn hỏng bét, mọi người còn sinh ra bài xích và bất mãn mãnh liệt với cô ta, phương án này tiếp tục nữa, rõ ràng sẽ bị Dụ Lạc Vi giết chết.

Kiều Tịch Hoàn nghiêm túc cẩn thận làm xong phân công và bố trí, đảo mắt về phía Dụ Lạc Vi, "Cô phụ trách mỗi ngày thông báo tiến độ hạng mục, gửi tin nhắn hàng ngày cho tôi."

Dụ Lạc Vi nhìn cô, "Cứ như vậy thôi sao?"

Như vậy, không phải vẻn vẹn chỉ là một, công việc của thư ký sao?!

Cô rõ ràng là quản lý hạng mục!

Sắc mặt hơi biến hóa, cũng có phần không sảng khoái.

Nhưng mà giờ phút này khí thế của Kiều Tịch Hoàn quá mạnh mẽ, có cảm giác giống như cũng không có biện pháp phản bác lại cô, tất cả hình như nên theo sắp xếp của cô để làm.

"Hội nghị đến đây là kết thúc, đều tự bận rộn đi." Kiều Tịch Hoàn căn bản cũng không để ý tới Dụ Lạc Vi, lời vừa dứt, bản thân rời đi trước.

Cả quá trình, hình như cũng tiến hành tạm xử lý Dụ Lạc Vi.

Dụ Lạc Vi cắn môi nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Người bên cạnh tốp năm tốp ba rời đi, ánh mắt nhìn Dụ Lạc Vi tự nhiên cũng mang theo chút cười nhạo.

Kiều Tịch Hoàn không làm đánh giá hạng mục này của Dụ Lạc Vi, nhưng từng chữ từng câu sắp xếp cũng biểu hiện rõ, Dụ Lạc Vi mày chính là một kẻ ngu ngốc, không hề có năng lực. Đến cuối cùng, còn cần BOSS tự ra tay, châm chọc như vậy, Dụ Lạc Vi cảm thấy cả người không được tự nhiên.



Người trong văn phòng cũng rời đi.

Cô hơi nổi cáu ném laptop lên trên bàn của phòng họp, đủ kiểu không thoải mái.

Kiều Tịch Hoàn, mày chính là cố ý, cố ý để cho tao bị nhiều người chê cười như vậy, cố ý làm cho tao khó chịu! diee ndda fnleeq uysd doon

Tao đã nói làm sao mày có thể có lòng tốt như vậy để cho tao tới làm quản lý hạng mục, rõ ràng chính là muốn nhìn tao làm ra xấu xí!

Kiều Tịch Hoàn!

Kiều Tịch Hoàn, tao và mày không đội trời chung!

"Sao vậy, nhìn qua rất không cao hứng." Cửa phòng họp đột nhiên bị người đẩy ra, Cố Tử Tuấn uống cà phê, hơi cà lơ phất phơ xuất hiện trước mặt cô.

Dụ Lạc Vi nhìn Cố Tử Tuấn, vội vàng thu lại vẻ mặt tàn nhẫn, trên mặt lập tức hiện lên dáng vẻ nũng nịu lại hơi uất ức, "Anh Tử Tuấn, hôm nay ngay trước nhiều trưởng phòng ban như vậy, chị em không nể mặt em một chút nào. Người ta là người mới, làm công việc khó tránh khỏi sẽ có rất nhiều chỗ không hiểu, chị ấy châm chọc người nhà đến thương tích đầy mình, về sau em còn đi làm ở công ty như thế nào, chẳng bằng từ chức thôi, dù sao em là người cô đơn như vậy, chết đói cũng không có ai đau lòng."

"Ai nói không ai đau lòng, anh Tử Tuấn không phải rất đau lòng sao?!" Cố Tử Tuấn để cà phê xuống, từng chút một đến gần Dụ Lạc Vi.

Dụ Lạc Vi làm bộ đáng thương nhìn anh.

Cố Tử Tuấn ngồi trên bàn của phòng họp, bên cạnh Dụ Lạc Vi.

Thân thể anh khom xuống, mặt đến gần Dụ Lạc Vi.

Dụ Lạc Vi ngơ ngác nhìn anh, nhìn cánh môi anh càng ngày càng gần thì tự nhiên nhắm mắt lại, đôi môi khẽ mở.

Cố Tử Tuấn nhếch miệng cười một tiếng xấu xa, môi của anh xẹt qua môi của cô, trực tiếp đến bên tai của cô, "Buổi tối bớt chút thời gian, anh Tử Tuấn khuyên bảo em một chút."

"Khuyên bảo như thế nào?" Dụ Lạc Vi mở mắt, nhìn dáng vẻ cười đến đẹp mắt khác thường của Cố Tử Tuấn.

"Em cứ nói đi, tiểu bảo bối." Cố Tử Tuấn hôn lên gò má của Dụ Lạc Vi một cái, cầm cà phê rời đi.

Dụ Lạc Vi nhìn bóng lưng Cố Tử Tuấn, nụ cười trên mặt dần dần thu lại.

Cô cũng nhất định phải, gả vào nhà giàu!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng làm việc.

Ngồi ở trên ghế làm việc.

Milk đi theo cô.

Kiều Tịch Hoàn mở laptop ra, đôi tay đặt trên bàn phím, tròng mắt cũng không nhếch lên nói, "Pha ly cà phê giúp tôi."

“Vâng.”

Milk lui ra ngoài, pha xong cà phê, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, lại tự giác đi ra ngoài.

Cảm giác mỗi lần khi quản lý Kiều đang chăm chỉ làm việc đều rất có sức quyến rũ, hơn nữa thật sự rất khí phách, so sánh với Dụ Lạc Vi thứ không lên được trên mặt bàn không phóng khoáng còn chỉ biết giả bộ đáng thương này, dáng vẻ hoàn toàn chính là cách biệt một trời một vực, cũng hoài nghi bọn họ có phải chị em ruột không.

Đúng rồi.

Khác cha khác mẹ.

Không trách được.

Milk một lần nữa hung hăng sùng bái Kiều Tịch Hoàn một phen, mới vùi đầu làm công việc của mình. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Từ sau khi hội nghị kết thúc, tất cả mọi người trong phòng thị trường cũng đều lao vào thiết kế trong phương án, không biết vì sao, cảm giác Kiều Tịch Hoàn tự mình phân phó, tất cả mọi người sẽ dốc toàn lực ứng phó, đây chính là khí phách của người lãnh đạo.

Một mực làm việc như vậy.

Đến xế chiều lúc tan việc, cũng không có ai nói ra muốn chủ động về trước, Kiều Tịch Hoàn tự nhốt mình bên trong phòng làm việc, cũng không ra ngoài một bước, giống như tất cả mọi người biến công việc trên tay trước mắt thành chuyện cần xử lý duy nhất, toàn tâm tập trung, không có một câu oán hận.

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy bả vai hơi mỏi nhừ.

Cô giật giật cánh tay, nhìn màn hình, cầm lên cà phê uống một ngụm.

Hôm nay là tách thứ tư.

Uống quá nhiều thật ra không tốt cho thân thể.

Cô uống xong ngụm cuối cùng, đảo mắt nhìn thời gian trên màn hình máy vi tính, cũng đã chín giờ rồi.



Cô duỗi người, ấn lưu tài liệu. Sau đó gập laptop, cầm giỏ xách lên đi ra khỏi phòng làm việc.

Bên ngoài văn phòng làm việc lớn vô cùng sáng ngời, mọi người ngồi ở vị trí của mình, xử lý công việc của mình.

Milk nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn ra ngoài, liền vội vàng đứng lên, "Quản lý Kiều tan sở sao?"

"Bọn họ vẫn luôn ở đây?" Kiều Tịch Hoàn hỏi thăm.

Milk gật đầu, "Vâng, vẫn luôn ở đây."

Kiều Tịch Hoàn mím mím môi.

Coi như là đã làm thêm giờ ba ngày, tròng mắt cô đảo lòng vòng, "Ăn cơm chưa?"

"Gần như đều không có."

"Gọi nhà hàng đối diện mua đồ ăn mang về, tôi mời khách."

"Được." Milk vội vàng đồng ý, cô đi tới trong phòng làm việc lớn, cao hứng phấn chấn nói, "Mọi người ăn cái gì, quản lý Kiều mời khách mua đồ ăn ngoài."

"Có thật không?" Đồng nghiệp hơi tích cực chút lập tức liền phụ họa, "Tôi muốn ăn xá xíu."

(*) Xá xíu là một loại thịt heo quay hoặc nướng, xuất phát từ Quảng Đông, Trung Quốc. Theo nghĩa đen, xoa thiêu là "đốt; nướng xâu". Món này vốn bắt nguồn từ cách lấy thịt heo, lạng bỏ xương, ướp gia vị, xiên rồi nướng trên lửa. (Wikipedia)

"Tôi ăn thịt bò kho tàu."

"Tôi muốn ăn sườn tẩm bột chiên."

"…"

"OK, mọi người từng người từ từ nói, tôi nhớ cho kỹ, gọi điện thoại cho công ty giao đồ ăn mua mang về." Milk vội vàng nói, phòng làm việc vốn yên tĩnh đến cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, giờ phút này vô cùng náo nhiệt.

"Quản lý Kiều, cô ăn cái gì?" Milk hỏi một loạt xong, quay đầu lại hỏi Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc một chút. di1enda4nle3qu21ydo0n

Vốn tan việc, nhưng nhìn dáng vẻ mọi người, khóe miệng cô nhếch lên cười, "Là thịt đều có thể tiếp nhận."

"Động vật ăn thịt điển hình, vậy thì tôi tùy tiện gọi một phần giúp cô." Milk nói.

"Được." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Milk rất tích cực kêu đồ ăn mua ngoài, trong quá trình chờ đợi đồ ăn mua ngoài, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng, "Dụ Lạc Vi đâu?"

"Cô ta, đã sớm tan việc." Milk nói.

Mắt Kiều Tịch Hoàn đảo lòng vòng, "Cố Tử Tuấn cũng tan ca rồi hả?"

"Chẳng lẽ cô còn có điều mong đợi với Cố Tử Tuấn." Milk cười trêu ghẹo.

Kiều Tịch Hoàn mím mím môi.

Đương nhiên là có mong đợi, nói không chừng, tối nay Cố Tử Tuấn có thể cho cô, giá trị cao hơn người khác.

Nửa giờ sau, tất cả đồ ăn mua ngoài đến đầy đủ.

Mọi người chen chúc bên trong phòng họp, hai ba lần giải quyết xong, lại đang làm thêm giờ một lúc, khi bảo đảm công việc của mình xử lý trên 80%, mới lục tục rời đi.

Kiều Tịch Hoàn vốn cùng ở lại đến cuối cùng, lại thuận tiện nữa làm công việc trên tay mình.

Mấy ngày trước tất cả cô làm đều là cố ý, cố ý khiến Dụ Lạc Vi kéo thù hận lên mà thôi.

Nhưng bây giờ, cô lại cần chính là, lôi kéo lòng người.

Chỉ có điều thủ trưởng muốn kéo lại lòng của nhân viên cũng không khó, làm một giải thích, lại biểu hiện một chút, trên cơ bản cấp dưới cũng sẽ không so đo quá nhiều, nếu quá mức so đo, trên thương trường mà nói, thua thiệt cũng chính là cấp dưới đúng không?!

Như vậy mãi cho đến đêm khuya gần rạng sáng, Kiều Tịch Hoàn mới ngồi trên xe Vũ Đại trở lại biệt thự nhà họ Cố.

Giờ phút này biệt thự vô cùng yên tĩnh.

Cô đi rất cẩn thận, ngay cả hô hấp cũng khống chế.

Cô đi vào phòng khách, lúc lên lầu, đột nhiên chạm mặt một người người giúp việc còn chưa ngủ.

Người giúp việc nhìn cô, vội vàng nói xin lỗi, "Đại thiếu phu nhân thật không phải."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook