Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 140: Một nụ cười xóa hết thù hận 2

Ân Ngận Trạch

18/07/2018

Càng nghĩ trong lòng càng mắc ói, định nói lời hung ác tiếp, nhưng e ngại Tề Tuệ Phân ngồi bên cạnh, không giậm chân giận dữ.

Tề Tuệ Phân nghe đối thoại giữa Kiều Tịch Hoàn và Ngôn Hân Đồng, cũng biết giữa hai người không hề bình thản giống như ngoài mặt, sắc mặt khẽ thay đổi một chút, “Gia hòa vạn sự hưng. Hoàn Hoàn con một ngày đi làm ở công ty, Hân Đồng con một ngày ở trong nhà giúp mẹ giải quyết sự việc, thời gian hai đứa gặp mặt vốn không nhiều, đừng vừa thấy mặt đã lời nói lạnh lùng, nhà này đều không yên bình, không chừng ai cũng không có ngày tốt lành.”

“Mẹ, con và em dâu chính là cãi vã chơi đấy. Mẹ đừng quá để trong lòng.” Kiều Tịch Hoàn vội vàng nói.

Ngôn Hân Đồng cũng phụ họa, “Đúng vậy, con và chị dâu cả vẫn luôn như vậy, nếu như một ngày kia mẹ nhìn thấy chúng con thân mật không tách ra, mẹ mới cảm thấy dọa người!”

“Khó quản được mấy đứa, dù sao cũng đừng gây ra những chuyện không hài hòa ảnh hưởng tới gia đình hòa thuận cho mẹ.” Tề Tuệ Phân lạnh lùng căn dặn, quay đầu nói với Kiều Tịch Hoàn, “Nghe nói trợ thủ đắc lực Sở Dĩ Huân của Tề Lăng Phong đã chết rồi.”

“Vâng, đã mất được mấy ngày rồi, mẹ không nghe Tề Lăng Phong nói sao?”

“Nó chưa nói.” Tề Tuệ Phân hơi bất đắc dĩ than thở, “Cha mẹ của Lăng Phong qua đời sớm, đều do bà ngoại nó nuôi nó lớn. Mẹ làm dì nó cũng giúp đỡ chăm sóc một chút, coi như nhìn đứa bé kia từng bước từng bước lớn lên, phát triển cho tới như bây giờ. Nhưng đứa bé kia không nói tâm tình của mình cho người khác biết, cái gì cũng giấu ở trong lòng, từ nhỏ đến lớn cũng không biết nhịn bao nhiêu khổ sở. Hoàn Hoàn, chuyện trên thương trường mấy đứa cũng nên để ý tới tình thân một chút, có lẽ một ngày kia con có chuyện nó cũng có thể giúp đỡ một chút.”

“Con biết rõ, mẹ.” Kiều Tịch Hoàn vội vàng gật đầu.

Tề Tuệ Phân ngược lại suy nghĩ khắp nơi vì Tề Lăng Phong, nghĩ tới bản thân làm việc trong công ty bao lâu, Tề Tuệ Phân thì thầm bên tai cô bao lâu, kêu cô nể tình thân thích, không nên đối đầu không ai nhường ai với Tề Lăng Phong.

Nhưng ngược lại, Cố Diệu Kỳ đặc biệt thích nhằm vào Tề Lăng Phong, Tề Lăng Phong dường như cũng có vẻ thù địch không nói ra được với nhà họ Cố!

Giữa những người này rốt cuộc che giấu những gì?!

Không rõ ràng, cũng khó mà đi làm rõ không rõ ràng.

Ít nhất cô biết, nhân vật quan trọng nhất của nhà họ Cố Cố Diệu Kỳ đứng ở trên cùng một lập trường với cô, điểm này cũng đã đủ với cô rồi.

“Thời gian không còn sớm Hân Đồng hỏi Tử Hàn thử coi có phải tối nay không trở về ăn cơm không, mẹ kêu người giúp việc đi chuẩn bị cơm tối.”

“Vâng.” Ngôn Hân Đồng vội vàng gật đầu.

Cầm điện thoại di động đi sang bên, gọi.

“Tử Hàn.” Cô vô cùng dịu dàng mở miệng nói.

Bên kia trầm mặc một lúc, một giọng nữ mở miệng nói, “Cố phu nhân, Cố tổng đang ăn cơm với khách, không tiện nghe điện thoại, cô có chuyện gì tôi có thể chuyển lời dùm cô.” d1en d4nl 3q21y d0n

“Cô là ai?!” Cả khuôn mặt Ngôn Hân Đồng lập tức tối sầm, giọng tự nhiên vô cùng không tốt.

“Tôi là thư ký của Cố tổng.”

“Diệp Mị?!” Ngôn Hân Đồng gằn từng tiếng, cắn răng nghiến lợi.

“Cố phu nhân biết tôi?!” Bên kia vang lên giọng cười nhẹ, giọng nói nghe vô hại như thế.

Đâu chỉ biết?! Quả thật muốn bóp chết!

Ngôn Hân Đồng mặt lạnh, “Cô để Cố Tử Hàn nghe điện thoại.”

“Cố phu nhân, Cố tổng đang ăn cơm với khách quan trọng, thật sự không tiện, nếu cô quả thật có chuyện gì, tôi có thể chuyển lời thay cô.”

“Tại sao tôi phải để cho cô truyền đạt?!” Ngôn Hân Đồng hung hăng nói.

“Hoặc là, tối nay cô gọi lại cũng được.”

“Đưa điện thoại cho Cố Tử Hàn!" Ngôn Hân Đồng giận đến phát run.

Người phụ nữ trong điện thoại cố ý nói giọng quyến rũ khiến cho cả người cô giận đến phát run, quan hệ giữa Diệp Mị và Cố Tử Hàn, cô là phụ nữ, cô biết rất rõ.

Diệp Mị trầm mặc một lúc, mới lên tiếng, “Vậy cô chờ một chút.”

Nói xong, để điện thoại sang bên cạnh, dường như bên tai vang lên một chút âm thanh huyên náo, sau đó điện thoại tiếp thông, “Có chuyện gì, không biết bây giờ tôi đang bàn chuyện làm ăn sao?!”



Giọng Cố Tử Hàn, lạnh lùng đến dọa người.

“Tử Hàn, anh và Diệp Mị ở chung một chỗ?” Giọng Ngôn Hân Đồng dịu dàng một chút, cũng ra vẻ mình yếu thế đi rất nhiều.

“Tôi đang ăn cơm với khách, đang bàn chuyện công việc, cô lại suy nghĩ vẩn vơ cái gì?! Khoảng thời gian trước không phải đã nói rõ với cô, tôi và cô ấy không có một chút quan hệ nào.”

“Nhưng tại sao anh lại để cho cô ta nghe điện thoại giúp anh.”

“Cô muốn tôi nói bao nhiêu lần, tôi đang bàn công việc, tôi không tiện. Cô còn định dây dưa tôi bao lâu, tôi không rảnh nói chút chuyện nhàm chán với cô.” Nói xong, Cố Tử Hàn liền chuẩn bị cúp điện thoại.

Tử Hàn." Ngôn Hân Đồng vội vàng gọi anh lại, "Mẹ kêu em hỏi anh có trở về ăn cơm không.”

"Ngôn Hân Đồng, tôi đã nói tôi đang ăn cơm với khách, cô cảm thấy tôi sẽ trở lại sao?!” Bên kia dường như đã không nhịn được tới cực điểm.

"Vậy anh trở về sớm chút."

“Cô mặc kệ tôi.” Nói xong, liền cúp điện thoại.

Diệp Mị nhìn nét mặt Cố Tử Hàn, khóe miệng khẽ mỉm cười, “Đừng nóng giận, cô ấy cũng chỉ đang quan tâm anh.”

“Quan tâm tôi?! Càng ngày càng không biết đúng mực rồi.” Cố Tử Hàn hung hăng nói.

Diệp Mị cười một tiếng, nhìn bóng lưng Cố Tử Hàn đi về phía phòng bao.

Một ngày nào đó, người đàn ông này sẽ hoàn toàn thuộc về mình!

Phòng khách nhà họ Cố.

Kiều Tịch Hoàn đứng nơi xa nhìn nét mặt Ngôn Hân Đồng, không cần nghĩ cũng biết, người phụ nữ này khẳng định vừa ăn thiệt chỗ Cố Tử Hàn.

Tâm tình không có cảm xúc chưa nói tới thoải mái cũng không có gì khác thường, cô không hề có chút tình cảm nào với người phụ nữ Ngôn Hân Đồng này hơn nữa ở chuyện cạnh tranh Cố Tử Hàn, Diệp Mị cuối cùng sẽ chiếm thế thượng phong, khi Cố Tử Hàn phát hiện, Diệp Mị càng ngày càng có tác dụng với anh ta, thì cống hiến sinh hai đứa bé cho nhà họ Cố của Ngôn Hân Đồng cũng sẽ biến mất, không đáng giá một đồng.

Cố Tử Hàn thực tế và tàn nhẫn, cô thấm sâu trong người.

Đảo mắt, nhìn Ngôn Hân Đồng đi tới, trên mặt đã đổi lại vẻ mặt vốn có, giống như tự nhiên, "Mẹ, Tử Hàn đang ăn cơm với khách, bàn công việc, buổi tối không trở lại ăn cơm.”

“Nhớ nhắc nhở nó đừng uống say, tổn thương thân thể.”

“Vâng.” Ngôn Hân Đồng khéo léo gật đầu.

Tề Tuệ Phân dường như đi phòng bếp dặn dò cơm tối, rời khỏi phòng khách.

Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ Ngôn Hân Đồng.

Người phụ nữ này nhìn qua ranh ma có khả năng, thật ra thì ngu xuẩn đến vô cùng.

Bắt đầu từ khi gả cho Cố Tử Hàn, đã cam tâm tình nguyện ở nhà giúp chồng dạy con, lại chưa từng nghĩ tới, đối với Cố Tử Hàn mà nói, cùng nhau dạy con vốn không phải là cuộc sống mà anh ta đang theo đuổi, anh ta cần chính là một nền tảng vô cùng có lợi cho mình, giống như Diệp Mị bây giờ có thể trợ giúp anh.

Lúc trước Cố Tử Hàn sở dĩ cho dù như thế nào cũng sẽ không phá hư hôn nhân của anh và Ngôn Hân Đồng, cũng chỉ bởi vì, chưa tới mức cần phá hư, nếu có một ngày phát hiện mình cần lợi ích hơn nữa, có lẽ sẽ lựa chọn buông tha cho tình trạng hôn nhân vốn không có tình cảm đặc biệt gì này.

Điểm này, Ngôn Hân Đồng không hiểu.

Đọc nhiều sách như vậy, nhận giáo dục cấp cao nhiều như vậy, nhưng vẫn không tìm thấy lối ra trong tư tưởng lạc hậu của phụ nữ Trung Quốc truyền thống, giống như nhận định người đàn ông kia, chính là chuyện cả đời. Cũng không nâng lên nổi dũng khí nói rời đi. Cho nên, mới có thể ép mình vào góc chết, mới có thể khiến cho mình vẫn rơi vào trạng thái bị động.

Người phụ nữ này, cuối cùng thật đáng buồn.

Kiều Tịch Hoàn nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng cũng không có nghĩa vụ đi nhắc nhở.

Bởi vì nhắc nhở cũng không có tác dụng, kết quả chính là kết quả, kết quả chính là, không có cách nào thay đổi.

Cô xoay người đi về phía tầng hai, đã quen sau khi trở lại đầu tiên tắm rửa đơn giản sạch sẽ thân thể mình, sau khi tắm xong, thay một bộ quần áo ở nhà, chuẩn bị xuống lầu chờ ăn cơm chiều, bước chân đột nhiên khựng lại ngẩn ra, lần trước cô đưa cho Cố Tử Thần bản bí tịch trạch nam kia?! Không phải ông chủ nói bên trong còn có một cuộn phim cấp độ cực kỳ hạn chế sao?! Hôm nay bị Diêu Bối Địch kia nói như vậy, bản thân mình cũng muốn xem một chút.

Được rồi.



Thật ra trước kia cô cũng từng xem.

Là lúc học trung học, đột nhiên có chút nhận thức với hai giới, vụng trộm xem, có một lần còn bị cha cô bắt gặp, phản ứng của cha cô hoàn toàn không giống với bất kỳ người cha khác, đẩy cửa ra nhìn thấy cô đang xem thứ kia thì trố mắt hai giây, hai giây sau nói một câu, “Đứa nhỏ này, khi xem thứ này thì nhớ khóa cửa.” Sau đó lẩm ông lẩm bẩm rồi rời đi.

Lúc ấy, cô vẫn bội phục cha cô xử lý không sợ hãi.

Nhưng một giây kế tiếp, cô liền hối hận vì đã bội phục.

Bởi vì cha cô nói chuyện này cho mẹ cô rồi, mẹ cô cầm dao bếp xông tới, vẻ mặt muốn giết chết cô, cho đến bây giờ cô vẫn còn nhớ cảnh tượng dữ tợn này, cũng từ một lần sau đó trở đi, liền không xem nữa rồi.

Bây giờ trong đầu cơ bản cũng không nghĩ ra là những hình ảnh như thế nào, chỉ cảm thấy trắng lóa, đều là thịt, sau đó là giọng nói hờn dỗi ái muội của đàn bà.

Cô ngồi xổm người xuống, tìm kiếm khắp nơi trong phòng.

Trạch nam đáng chết, tất cả đều giấu đi đâu rồi?!

Cô tìm kiếm đến tức giận, lại chạy đến đầu giường xem, có lẽ Cố Tử Thần kia chính là kiểu thâm trầm, rõ ràng mỗi đêm đều sẽ xem, cho nên đặt ở chỗ dễ dàng lấy nhất, hưng trí lục lọi kết quả là, không có!

Cả căn phòng đều lật tung, cũng không có!

Khi đang thở phì phò, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, Cố Tử Thần ngồi lên xe lăn, mặt lạnh lùng đi vào, đưa mắt nhìn gian phòng bừa bãi, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, từng chữ từng câu cắn răng nghiến lợi hỏi, "Kiều Tịch Hoàn, cô lại nổi điên cái gì?!”

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần đi vào, trong lòng còn đè một ngụm lửa giận, cũng không quản sắc mặt kinh người giờ phút này của Cố Tử Thần, hung hăng nói, “Cố Tử Thần, anh cất giấu quyển sách em đưa cho anh ở đâu?!

Cố Tử Thần cau mày.

"Nói mau!" Kiều Tịch Hoàn gào lên giận dữ.

Cố Tử Thần siết ngón tay, "Tôi ném!"

“Anh nói cái gì?!" Kiều Tịch Hoàn kêu to, “Anh vứt quả tặng sinh nhật em tặng cho anh?!”

Cố Tử Thần xoa nhẹ màng nhĩ mình, “Cô lớn tiếng như vậy làm gì, thứ đó tôi không có hứng thú.”

“Nhưng em có hứng thú!” Kiều Tịch Hoàn khó chịu.

"Vậy cô cũng không nên đưa cho tôi." Cố Tử Thần gằn từng tiếng.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.

Dường như logic chính xác.

Nhưng mà.

Đồ cô đưa, tại sao cứ ném như vậy?!

Quả thật rất không biết tốt xấu.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, cực kỳ khó chịu, mở cửa phòng, tức giận đùng đùng rời đi.

Người đàn ông phiền toái này, về sau đừng mong bà đây tặng quà gì cho anh!

Cố Tử Thần nhìn dáng vẻ không giải thích được của Kiều Tịch Hoàn, cau mày.

Người phụ nữ này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, anh thật sự hoài nghi có phải trái tim của cô có vấn đề hay không!

Quả thật, không giải thích được!

Kiều Tịch Hoàn lao ra khỏi phòng của Cố Tử Thần, cảm thấy Cố Tử Thần mới không giải thích được, người đàn ông không có tình thú như vậy, cô rốt cuộc sao lại nghĩ tới cường anh ta chứ?! Kiều Tịch Hoàn gả cho anh ta, cũng không phải là cô gả cho anh ta, cô mới không có nghĩa vụ thỏa mãn một chút nhu cầu của người đàn ông này! Cô con me nó để cho anh ta làm quả phụ cả đời đi!

Âm thầm phát tiết như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook