Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 31: Phong thái của khỉ con (4) Thói quen nước miếng của cô
Ân Ngận Trạch
08/12/2017
Nhà trẻ.
Kiều Tịch Hoàn vội vội vàng vàng chạy ra sau sân khấu.
Khỉ con bận rộn ở phía sau sân khấu, một mình ngồi một góc, trên người đã thay đồ biểu diễn, trên mặt tô son đỏ rực, giống như tất cả các bạn nhỏ phải lên sân khấu, trang điểm hơi khoa trương.
“Mẹ.” Khỉ con vốn không có biểu cảm gì, thậm chí còn hơi đờ đẫn, khi nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn, trong nháy mắt hiện lên nụ cười.
“Quần áo của mẹ đâu?” Kiều Tịch Hoàn vội vàng hỏi.
“Ở đây.” Khỉ con vui vẻ lấy túi tiện lợi đặt bên cạnh ra, giống như lấy lòng nói, “Con vẫn trông coi kỹ.”
“Ngoan.” Kiều Tịch Hoàn sờ đầu khỉ con, nhìn chung quanh một chút, “Mẹ vào đây thay quần áo, con ở đây chờ mẹ.”
“Vâng.” Khỉ con khéo léo gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn nhanh chóng thay bộ đồ biểu diễn.
Khỉ con nhìn Kiều Tịch Hoàn, không nhịn được cười một tiếng, “Mẹ thật khôi hài.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn bản thân ở trước gương trang điểm thật to, ừ, rất khôi hài, nhưng vì con trai, cô nhịn.
Đúng lúc đó giáo viên nhà trẻ đi tới, nói với Kiều Tịch Hoàn, “Tiết mục tiếp theo chính là hai người, chuẩn bị xong chưa?”
“OK.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
“Đến bên này chuẩn bị lên sân khấu.” Giáo viên nhà trẻ thân thiện nói.
Kiều Tịch Hoàn mang theo khỉ con đi về phía sau sân khấu.
Hình như khỉ con hơi khẩn tưởng, nắm chặt tay của cô.
“Đừng sợ, có mẹ ở đây.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Vâng.” Khỉ con gật đầu, nhưng cả người rõ ràng khẩn trương muốn chết.
“Minh Lộ, đừng khẩn trương, con rất tuyệt. Tin tưởng con và mẹ nhất định sẽ biểu diễn vô cùng thành công. Cô ở phía dưới cổ vũ cho con.” Giáo viên nhà trẻ ngồi xổm người xuống, dịu dàng nói với khỉ con.
Khỉ con hung hăng gật đầu.
Giáo viên nhà trẻ làm một động tác cố gắng lên, xoay người đi kêu bạn nhỏ khác đợi lên sân khấu. die nd da nl e q uu ydo n
Khỉ con nhìn Kiều Tịch Hoàn, rất hưng phấn nói, “Mẹ, lần đầu tiên con được cô giáo khen ngợi như vậy.”
“Thật sao?” Kiều Tịch Hoàn nhìn cậu bé.
“Vâng, cho nên con sẽ nhất định nỗ lực biểu diễn.” Nét mặt khỉ con rất nghiêm túc, trên khuôn mặt nho nhỏ vô cùng kiên quyết.
“Bé ngốc, đừng tỏ vẻ thấy chết không sờn như vậy. Không biểu diễn tốt cũng sẽ không có ai trách con, đi học tập theo mẹ, hít sâu, thở ra, hít sâu, thở ra.” Kiều Tịch Hoàn dạy khỉ con thả lỏng.
Khỉ con rất ngoan ngoãn học.
Không bao lâu, trên sân khấu đã có người phụ trách giới thiệu tiết mục của bọn họ.
Không sai, hiện giờ đang được các bác gái thích múa ở quảng trường nhất, “Trái táo nhỏ.”
(*) Trái táo nhỏ (tiểu bình quả), là một ca khúc do nhóm Chopstick Brothers (Anh em đôi đũa) viết để quảng bá cho bộ phim cùng tên, lời bài hát vô nghĩa nhưng giai điệu lại nhanh chóng đi vào tâm trí người nghe.
Tiếng người chủ trì vừa dứt, toàn trường cũng hơi vang động rồi, còn chưa kịp có nhiều phản ứng hơn, tiết tấu sống động vô cùng quen thuộc với mọi người của trái táo nhỏ đã vang lên.
Kiều Tịch Hoàn mang theo khỉ con ra sân khấu.
Trang phục cua hai người cũng đặc biệt khoa trương, trên người chụp vào một trái táo đỏ, một lớn một nhỏ đứng trên sân khấu, còn chưa bắt đầu chính thức nhảy múa, người toàn trường đã cười nghiêng ngả.
Khỉ con không biết làm sao nhìn đám người đông nghìn nghịt dưới sân khấu, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy không khỏi hơi khẩn trương, bé quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, hình như đang tìm chỗ dựa vào.
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên vẻ tự tại lại mang chút kiêu ngạo, cằm khẽ nhếch, cho khỉ con một ánh mắt khích lệ, hai người bắt đầu theo giai điệu, bắt đầu nhảy múa.
Nhà trẻ quý tộc cao nhất ở Thượng Hải, mấy đứa đều được giáo dục lễ nghi tốt nhất và đẳng cấp hạng nhất của xã hội thượng lưu, âm nhạc hơi “Thấp kém” như vậy trong nhóm người tao nhã gần như chẳng thèm ngó tới, ở nhà trẻ phổ thông, mỗi một bạn nhỏ đều sẽ nhảy múa điệu múa này, nhưng mà ở trong trường này, rất nhiều người sẽ khinh thường.
Nhưng mà, cho dù là nhóm người thượng lưu tao nhã bao nhiêu, khi cả nước đều thịnh hành, không có ai chưa từng nghe tới “Trái táo nhỏ”, không có ai có thể tự chủ không đong đưa thân thể, hoặc ngâm nga lời hát ở trong âm nhạc sống động của nó. [email protected]
Ngày đó khi tổng duyệt, khi cô nói cho giáo viên nhà trẻ bọn họ muốn biểu diễn chính là Trái táo nhỏ thì tất cả giáo viên nhà trẻ đều tỏ vẻ nhất trí không coi trọng, thậm chí lúc ấy còn có giáo viên nói, ca múa như vậy có điều làm trái với giáo dục ở trường học, đề nghị không biểu diễn.
Kiều Tịch Hoàn thuyết phục hỏng miệng, mới khiến cho giáo viên nhà trẻ để cho bọn họ biểu diễn, mà kết quả sau khi biểu diễn chính là không khí hiện trường như bây giờ, vừa mới bắt đầu tất cả mọi người nghiêm trang ngồi giống như bình tĩnh dưới sân khấu nhìn, sau đó chính là không khỏi đưa tới cộng hưởng, tất cả mọi người không tự chủ được ưỡn ẹo thân thể, hát theo.
Lúc ấy viện trưởng nhà trẻ đã nói, tiết mục này sẽ trở thành tiết mục có sức cuốn hút nhất ở hiện trường, cho nên thậm chí không nghe ý kiến của bất kỳ ai, không chút do dự dùng.
Hiện giờ, quả thật như bà từng nói, không khí hiện trường tốt đến mức khiến nhân viên làm việc ở nhà trẻ nghẹn họng nhìn trân trối.
Điệu nhảy múa ba phút, kết thúc.
Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt, thậm chí các bạn nhỏ ở dưới sân khấu xem tiết mục đều đứng lên, nhảy lên vỗ tay, giống như còn hưng phấn hơn bọn họ đứng trên sân khấu.
Kiều Tịch Hoàn dẫn khỉ con chào cám ơn, lui ra ngoài sân khấu.
Hình như đứng ở phía sau sân khấu, vẫn còn nghe được tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt tình bên ngoài, thời gian kéo dài rất dài.
“Tiết mục biểu diễn vô cùng tốt, Minh Lộ, con quá tuyệt vời.” Giáo viên nhà trẻ tỏ vẻ tươi cười sờ đầu khỉ con, cho cậu bé khẳng định cực lớn.
Khỉ con hơi ngượng ngùng cười cười.
“Ừ, cùng mẹ ra sau sân khấu thay trang phục tẩy trang rồi xuống dưới sân khấu xem tiết mục, sau khi hoạt động kết thúc bình bầu bạn nhỏ nào được chào đón nhất, cô sẽ cho con một phiếu.” Giáo viên nhà trẻ nhiệt tình nói.
“Cám ơn cô.” Khỉ con vui mừng vội vàng nói.
Nhất định vẫn là con nít, tất cả cảm xúc đều không sẽ nhịn được mà tự nhiên lộ ra trên mặt. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Giáo viên nhà trẻ chào hỏi đơn giản với Kiều Tịch Hoàn, vội vã rời đi.
Kiều Tịch Hoàn mang theo khỉ con ra sau sân khấu thay trang phục tẩy trang.
Kiều Tịch Hoàn vừa thay đồ cho khỉ con vừa hỏi, “Vừa rồi con có thấy tiểu Bình quả dưới sân khấu không?”
Khỉ con khẽ đảo mắt, “Có, thấy được, cậu ấy mặc váy màu đỏ, trên tóc có nơ con bướm thật to, rất dễ thấy.”
“Cô bé đó có rất thích tiết mục này của chúng ta không?”
“Không biết.” Khỉ con lắc đầu.
“Cô bé đó nhất định sẽ rất thích.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“A.” Khỉ con không có vẻ mặt đặc biệt gì.
“Tiểu Bình quả thích con, con cứ như vậy?” Kiều Tịch Hoàn nhìn con trai của mình, chỉ số trí tuệ cảm xúc ngàn vạn lần đừng giống như cha nó.
Khỉ con không giải thích được nhìn Kiều Tịch Hoàn, chẳng lẽ còn phải lộ ra vẻ mặt gì khác?!
Kiều Tịch Hoàn vỗ một cái lên trán mình.
Quả nhiên tình thương này... Đáng lo!
Hai người thay xong đồ tẩy trang xong trở lại chỗ ngồi ban đầu.
Vừa ngồi yên, đột nhiên nghe thấy giọng âm dương quái khí * của Ngôn Hân Đồng vang lên, “Em còn nói chị dâu cả mang Minh Lộ đi đâu, thì ra lên sân khấu biểu diễn, xem bọc hóa trang và quần áo này, thật sự buồn cười. Tiết mục trái táo nhỏ thô tục như vậy, lại được nhà trẻ cho lên sân khấu.”
(*) âm dương quái khí: Giọng điệu thái độ châm biếm.
“Tiết mục cuối năm đã lên sân khấu rồi, em đang cười nhạo trung ương cũng thô tục sao?” Kiều Tịch Hoàn không tỏ vẻ gì, nói giống như gió nhẹ nước chảy.
Sắc mặt Ngôn Hân Đồng liền thay đổi, bị lời Kiều Tịch Hoàn nói chặn họng á khẩu không trả lời được. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Cố Diệu Kỳ vốn ôm Cố Minh Lý, giờ phút này gọi Cố Minh Lộ, “Minh Lộ cháu qua đây.”
“Dạ.” Cố Minh Lộ khéo léo đứng trước mặt Cố Diệu Kỳ.
Cố Diệu Kỳ đưa Cố Minh Lý cho Cố Tử Hàn bên cạnh, bế Cố Minh Lộ lên, “Trước kia ông nội chưa từng thấy cháu biểu diễn như vậy.”
Cố Minh Lộ ngượng ngùng sờ đầu.
“Về sau đừng giấu mình đi, học mẹ cháu nhiều thêm một chút, biểu hiện mình nhiều thêm biết không? Cháu là cháu đích tôn của nhà họ Cố, về sau nhà họ Cố có cái gì, cháu đều phải đảm đương biết không?”
“Vâng, ông nội.” Cố Minh Lộ khéo léo trả lời.
Mà vài lời, vốn chỉ là lời khích lệ đứa bé, vào trong lỗ tai người lớn lại vô cùng kỳ quặc rồi.
Kiều Tịch Hoàn rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của Cố Tử Hàn và Ngôn Hân Đồng cũng thay đổi.
Tâm tình Kiều Tịch Hoàn vẫn rất tốt, vẫn cười đến vui vẻ.
“Này.” Kiều Tịch Hoàn dùng cùi chọ đụng vào người bên cạnh mình.
Mặt Cố Tử Thần không có gì thay đổi.
“Trong lòng anh đang lén vui mừng đúng không?” Kiều Tịch Hoàn cười hề hề như trộm.
Cố Tử Thần liếc mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, khinh thường rõ ràng.
“Khẳng định vụng trộm mà vui mừng rồi.” Kiều Tịch Hoàn nói chắc chắn.
Trên mặt Cố Tử Thần càng không tỏ vẻ gì.
Kiều Tịch Hoàn nhăn mũi.
Người đàn ông mặt than này!
Một buổi chiều, tất cả hoạt động biểu diễn ở nhà trẻ rốt cuộc kết thúc.
Cuối cùng, tất cả mọi người ở sân trường bỏ phiếu, chọn lựa khen thưởng đoàn đội biểu diễn tốt nhất, khen thưởng cá nhân có phong thái nhất, khen thưởng biểu diễn cá nhân được chào đón nhất. Có thể hiểu được, khỉ con chiếm được giải thưởng lớn nhất kia, giải thưởng được hoan nghênh nhất, lấy được tỉ số phiếu bầu cao nhất của mọi người ở sân trường.
Khỉ con lên sân khấu lĩnh thưởng.
Kiều Tịch Hoàn ngồi dưới sân khấu, nhìn vẻ mặt của Ngôn Hân Đồng biến thành màu xanh lá.
Giờ phút này, Kiều Tịch Hoàn còn không chút để ý nói một câu, giọng không lớn không nhỏ, “Haizzz, xem ra người tục tằng cũng không ít, em nói đi? Em dâu.”
Sắc mặt của Ngôn Hân Đồng càng khó coi hơn rồi.
Hai đứa Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt không nhận được bất kỳ giải thưởng gì, Cố Minh Lý bật khóc thét lên tại chỗ, “Tại sao không phải là con được thưởng, tại sao lại là tên Cố Minh Lộ ngu ngốc kia, con không muốn, con không muốn, mới vừa rồi con hỏi tiểu Bình quả, tiểu Bình quả cũng bỏ phiếu cho Cố Minh Lộ, con không muốn, con muốn giáo viên thưởng cho con...”
Cố Minh Lý la lối om sòm tại chỗ, dáng vẻ không được nuôi dạy đó.
Sắc mặt Cố Diệu Kỳ tối sầm.
Chung quanh đã ném tới rất nhiều ánh sáng khác thường.
Mặc dù là nhà trẻ đơn thuần nhất, nhưng bên cạnh đang ngồi, thật ra thì đều là không ít nhân vật, còn đều là nhân vật có mặt mũi, bị người nhìn chê cười như vậy, mặt mũi Cố Diệu Kỳ cuối cùng cũng không nhịn được, sắc mặt lạnh lẽo, “Tình huống của Minh Lý là như thế nào? Chút đả kích nho nhỏ như vậy đã không chịu nổi, về sau trưởng thành sao tốt được!”
Sắc mặt Cố Tử Hàn cũng tối, nói với Ngôn Hân Đồng, “Còn chưa đủ mất mặt sao? Ôm nó đi trước.”
Ngôn Hân Đồng vội vàng nhận lấy Cố Minh Lý, ôm thằng bé vẫn còn đang nổi cơn đánh đấm lung tung, vội vàng đi ra ngoài.
Hôm nay thật sự mắc cỡ chết người.
Cố Minh Nguyệt nhìn anh trai mình, quay đầu nhìn Cố Minh Lộ, cái miệng nhỏ nhắn khó chịu chu môi ra, cô bé không rõ, sao anh trai lại tức giận như vậy?!
Rõ ràng biểu diễn vui vẻ là được rồi!
Những hạng mục và giải thưởng kia có quan trọng như vậy không?
Cô bé đi theo bước chân cha mình ra ngoài, sắc mặt cha cũng rất khó coi, mặc dù cô bé không quá thích người một nhà bác cả, nhưng hôm nay Cố Minh Lộ biểu diễn thật sự rất tuyệt, tại sao lại bị bọn họ ghét như vậy?!
Cô bé còn nhỏ tuổi, thật sự không nghĩ ra.
...
Hoạt động kết thúc.
Kiều Tịch Hoàn vội vội vàng vàng chạy ra sau sân khấu.
Khỉ con bận rộn ở phía sau sân khấu, một mình ngồi một góc, trên người đã thay đồ biểu diễn, trên mặt tô son đỏ rực, giống như tất cả các bạn nhỏ phải lên sân khấu, trang điểm hơi khoa trương.
“Mẹ.” Khỉ con vốn không có biểu cảm gì, thậm chí còn hơi đờ đẫn, khi nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn, trong nháy mắt hiện lên nụ cười.
“Quần áo của mẹ đâu?” Kiều Tịch Hoàn vội vàng hỏi.
“Ở đây.” Khỉ con vui vẻ lấy túi tiện lợi đặt bên cạnh ra, giống như lấy lòng nói, “Con vẫn trông coi kỹ.”
“Ngoan.” Kiều Tịch Hoàn sờ đầu khỉ con, nhìn chung quanh một chút, “Mẹ vào đây thay quần áo, con ở đây chờ mẹ.”
“Vâng.” Khỉ con khéo léo gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn nhanh chóng thay bộ đồ biểu diễn.
Khỉ con nhìn Kiều Tịch Hoàn, không nhịn được cười một tiếng, “Mẹ thật khôi hài.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn bản thân ở trước gương trang điểm thật to, ừ, rất khôi hài, nhưng vì con trai, cô nhịn.
Đúng lúc đó giáo viên nhà trẻ đi tới, nói với Kiều Tịch Hoàn, “Tiết mục tiếp theo chính là hai người, chuẩn bị xong chưa?”
“OK.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
“Đến bên này chuẩn bị lên sân khấu.” Giáo viên nhà trẻ thân thiện nói.
Kiều Tịch Hoàn mang theo khỉ con đi về phía sau sân khấu.
Hình như khỉ con hơi khẩn tưởng, nắm chặt tay của cô.
“Đừng sợ, có mẹ ở đây.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Vâng.” Khỉ con gật đầu, nhưng cả người rõ ràng khẩn trương muốn chết.
“Minh Lộ, đừng khẩn trương, con rất tuyệt. Tin tưởng con và mẹ nhất định sẽ biểu diễn vô cùng thành công. Cô ở phía dưới cổ vũ cho con.” Giáo viên nhà trẻ ngồi xổm người xuống, dịu dàng nói với khỉ con.
Khỉ con hung hăng gật đầu.
Giáo viên nhà trẻ làm một động tác cố gắng lên, xoay người đi kêu bạn nhỏ khác đợi lên sân khấu. die nd da nl e q uu ydo n
Khỉ con nhìn Kiều Tịch Hoàn, rất hưng phấn nói, “Mẹ, lần đầu tiên con được cô giáo khen ngợi như vậy.”
“Thật sao?” Kiều Tịch Hoàn nhìn cậu bé.
“Vâng, cho nên con sẽ nhất định nỗ lực biểu diễn.” Nét mặt khỉ con rất nghiêm túc, trên khuôn mặt nho nhỏ vô cùng kiên quyết.
“Bé ngốc, đừng tỏ vẻ thấy chết không sờn như vậy. Không biểu diễn tốt cũng sẽ không có ai trách con, đi học tập theo mẹ, hít sâu, thở ra, hít sâu, thở ra.” Kiều Tịch Hoàn dạy khỉ con thả lỏng.
Khỉ con rất ngoan ngoãn học.
Không bao lâu, trên sân khấu đã có người phụ trách giới thiệu tiết mục của bọn họ.
Không sai, hiện giờ đang được các bác gái thích múa ở quảng trường nhất, “Trái táo nhỏ.”
(*) Trái táo nhỏ (tiểu bình quả), là một ca khúc do nhóm Chopstick Brothers (Anh em đôi đũa) viết để quảng bá cho bộ phim cùng tên, lời bài hát vô nghĩa nhưng giai điệu lại nhanh chóng đi vào tâm trí người nghe.
Tiếng người chủ trì vừa dứt, toàn trường cũng hơi vang động rồi, còn chưa kịp có nhiều phản ứng hơn, tiết tấu sống động vô cùng quen thuộc với mọi người của trái táo nhỏ đã vang lên.
Kiều Tịch Hoàn mang theo khỉ con ra sân khấu.
Trang phục cua hai người cũng đặc biệt khoa trương, trên người chụp vào một trái táo đỏ, một lớn một nhỏ đứng trên sân khấu, còn chưa bắt đầu chính thức nhảy múa, người toàn trường đã cười nghiêng ngả.
Khỉ con không biết làm sao nhìn đám người đông nghìn nghịt dưới sân khấu, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy không khỏi hơi khẩn trương, bé quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, hình như đang tìm chỗ dựa vào.
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên vẻ tự tại lại mang chút kiêu ngạo, cằm khẽ nhếch, cho khỉ con một ánh mắt khích lệ, hai người bắt đầu theo giai điệu, bắt đầu nhảy múa.
Nhà trẻ quý tộc cao nhất ở Thượng Hải, mấy đứa đều được giáo dục lễ nghi tốt nhất và đẳng cấp hạng nhất của xã hội thượng lưu, âm nhạc hơi “Thấp kém” như vậy trong nhóm người tao nhã gần như chẳng thèm ngó tới, ở nhà trẻ phổ thông, mỗi một bạn nhỏ đều sẽ nhảy múa điệu múa này, nhưng mà ở trong trường này, rất nhiều người sẽ khinh thường.
Nhưng mà, cho dù là nhóm người thượng lưu tao nhã bao nhiêu, khi cả nước đều thịnh hành, không có ai chưa từng nghe tới “Trái táo nhỏ”, không có ai có thể tự chủ không đong đưa thân thể, hoặc ngâm nga lời hát ở trong âm nhạc sống động của nó. [email protected]
Ngày đó khi tổng duyệt, khi cô nói cho giáo viên nhà trẻ bọn họ muốn biểu diễn chính là Trái táo nhỏ thì tất cả giáo viên nhà trẻ đều tỏ vẻ nhất trí không coi trọng, thậm chí lúc ấy còn có giáo viên nói, ca múa như vậy có điều làm trái với giáo dục ở trường học, đề nghị không biểu diễn.
Kiều Tịch Hoàn thuyết phục hỏng miệng, mới khiến cho giáo viên nhà trẻ để cho bọn họ biểu diễn, mà kết quả sau khi biểu diễn chính là không khí hiện trường như bây giờ, vừa mới bắt đầu tất cả mọi người nghiêm trang ngồi giống như bình tĩnh dưới sân khấu nhìn, sau đó chính là không khỏi đưa tới cộng hưởng, tất cả mọi người không tự chủ được ưỡn ẹo thân thể, hát theo.
Lúc ấy viện trưởng nhà trẻ đã nói, tiết mục này sẽ trở thành tiết mục có sức cuốn hút nhất ở hiện trường, cho nên thậm chí không nghe ý kiến của bất kỳ ai, không chút do dự dùng.
Hiện giờ, quả thật như bà từng nói, không khí hiện trường tốt đến mức khiến nhân viên làm việc ở nhà trẻ nghẹn họng nhìn trân trối.
Điệu nhảy múa ba phút, kết thúc.
Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt, thậm chí các bạn nhỏ ở dưới sân khấu xem tiết mục đều đứng lên, nhảy lên vỗ tay, giống như còn hưng phấn hơn bọn họ đứng trên sân khấu.
Kiều Tịch Hoàn dẫn khỉ con chào cám ơn, lui ra ngoài sân khấu.
Hình như đứng ở phía sau sân khấu, vẫn còn nghe được tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt tình bên ngoài, thời gian kéo dài rất dài.
“Tiết mục biểu diễn vô cùng tốt, Minh Lộ, con quá tuyệt vời.” Giáo viên nhà trẻ tỏ vẻ tươi cười sờ đầu khỉ con, cho cậu bé khẳng định cực lớn.
Khỉ con hơi ngượng ngùng cười cười.
“Ừ, cùng mẹ ra sau sân khấu thay trang phục tẩy trang rồi xuống dưới sân khấu xem tiết mục, sau khi hoạt động kết thúc bình bầu bạn nhỏ nào được chào đón nhất, cô sẽ cho con một phiếu.” Giáo viên nhà trẻ nhiệt tình nói.
“Cám ơn cô.” Khỉ con vui mừng vội vàng nói.
Nhất định vẫn là con nít, tất cả cảm xúc đều không sẽ nhịn được mà tự nhiên lộ ra trên mặt. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Giáo viên nhà trẻ chào hỏi đơn giản với Kiều Tịch Hoàn, vội vã rời đi.
Kiều Tịch Hoàn mang theo khỉ con ra sau sân khấu thay trang phục tẩy trang.
Kiều Tịch Hoàn vừa thay đồ cho khỉ con vừa hỏi, “Vừa rồi con có thấy tiểu Bình quả dưới sân khấu không?”
Khỉ con khẽ đảo mắt, “Có, thấy được, cậu ấy mặc váy màu đỏ, trên tóc có nơ con bướm thật to, rất dễ thấy.”
“Cô bé đó có rất thích tiết mục này của chúng ta không?”
“Không biết.” Khỉ con lắc đầu.
“Cô bé đó nhất định sẽ rất thích.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“A.” Khỉ con không có vẻ mặt đặc biệt gì.
“Tiểu Bình quả thích con, con cứ như vậy?” Kiều Tịch Hoàn nhìn con trai của mình, chỉ số trí tuệ cảm xúc ngàn vạn lần đừng giống như cha nó.
Khỉ con không giải thích được nhìn Kiều Tịch Hoàn, chẳng lẽ còn phải lộ ra vẻ mặt gì khác?!
Kiều Tịch Hoàn vỗ một cái lên trán mình.
Quả nhiên tình thương này... Đáng lo!
Hai người thay xong đồ tẩy trang xong trở lại chỗ ngồi ban đầu.
Vừa ngồi yên, đột nhiên nghe thấy giọng âm dương quái khí * của Ngôn Hân Đồng vang lên, “Em còn nói chị dâu cả mang Minh Lộ đi đâu, thì ra lên sân khấu biểu diễn, xem bọc hóa trang và quần áo này, thật sự buồn cười. Tiết mục trái táo nhỏ thô tục như vậy, lại được nhà trẻ cho lên sân khấu.”
(*) âm dương quái khí: Giọng điệu thái độ châm biếm.
“Tiết mục cuối năm đã lên sân khấu rồi, em đang cười nhạo trung ương cũng thô tục sao?” Kiều Tịch Hoàn không tỏ vẻ gì, nói giống như gió nhẹ nước chảy.
Sắc mặt Ngôn Hân Đồng liền thay đổi, bị lời Kiều Tịch Hoàn nói chặn họng á khẩu không trả lời được. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Cố Diệu Kỳ vốn ôm Cố Minh Lý, giờ phút này gọi Cố Minh Lộ, “Minh Lộ cháu qua đây.”
“Dạ.” Cố Minh Lộ khéo léo đứng trước mặt Cố Diệu Kỳ.
Cố Diệu Kỳ đưa Cố Minh Lý cho Cố Tử Hàn bên cạnh, bế Cố Minh Lộ lên, “Trước kia ông nội chưa từng thấy cháu biểu diễn như vậy.”
Cố Minh Lộ ngượng ngùng sờ đầu.
“Về sau đừng giấu mình đi, học mẹ cháu nhiều thêm một chút, biểu hiện mình nhiều thêm biết không? Cháu là cháu đích tôn của nhà họ Cố, về sau nhà họ Cố có cái gì, cháu đều phải đảm đương biết không?”
“Vâng, ông nội.” Cố Minh Lộ khéo léo trả lời.
Mà vài lời, vốn chỉ là lời khích lệ đứa bé, vào trong lỗ tai người lớn lại vô cùng kỳ quặc rồi.
Kiều Tịch Hoàn rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của Cố Tử Hàn và Ngôn Hân Đồng cũng thay đổi.
Tâm tình Kiều Tịch Hoàn vẫn rất tốt, vẫn cười đến vui vẻ.
“Này.” Kiều Tịch Hoàn dùng cùi chọ đụng vào người bên cạnh mình.
Mặt Cố Tử Thần không có gì thay đổi.
“Trong lòng anh đang lén vui mừng đúng không?” Kiều Tịch Hoàn cười hề hề như trộm.
Cố Tử Thần liếc mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, khinh thường rõ ràng.
“Khẳng định vụng trộm mà vui mừng rồi.” Kiều Tịch Hoàn nói chắc chắn.
Trên mặt Cố Tử Thần càng không tỏ vẻ gì.
Kiều Tịch Hoàn nhăn mũi.
Người đàn ông mặt than này!
Một buổi chiều, tất cả hoạt động biểu diễn ở nhà trẻ rốt cuộc kết thúc.
Cuối cùng, tất cả mọi người ở sân trường bỏ phiếu, chọn lựa khen thưởng đoàn đội biểu diễn tốt nhất, khen thưởng cá nhân có phong thái nhất, khen thưởng biểu diễn cá nhân được chào đón nhất. Có thể hiểu được, khỉ con chiếm được giải thưởng lớn nhất kia, giải thưởng được hoan nghênh nhất, lấy được tỉ số phiếu bầu cao nhất của mọi người ở sân trường.
Khỉ con lên sân khấu lĩnh thưởng.
Kiều Tịch Hoàn ngồi dưới sân khấu, nhìn vẻ mặt của Ngôn Hân Đồng biến thành màu xanh lá.
Giờ phút này, Kiều Tịch Hoàn còn không chút để ý nói một câu, giọng không lớn không nhỏ, “Haizzz, xem ra người tục tằng cũng không ít, em nói đi? Em dâu.”
Sắc mặt của Ngôn Hân Đồng càng khó coi hơn rồi.
Hai đứa Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt không nhận được bất kỳ giải thưởng gì, Cố Minh Lý bật khóc thét lên tại chỗ, “Tại sao không phải là con được thưởng, tại sao lại là tên Cố Minh Lộ ngu ngốc kia, con không muốn, con không muốn, mới vừa rồi con hỏi tiểu Bình quả, tiểu Bình quả cũng bỏ phiếu cho Cố Minh Lộ, con không muốn, con muốn giáo viên thưởng cho con...”
Cố Minh Lý la lối om sòm tại chỗ, dáng vẻ không được nuôi dạy đó.
Sắc mặt Cố Diệu Kỳ tối sầm.
Chung quanh đã ném tới rất nhiều ánh sáng khác thường.
Mặc dù là nhà trẻ đơn thuần nhất, nhưng bên cạnh đang ngồi, thật ra thì đều là không ít nhân vật, còn đều là nhân vật có mặt mũi, bị người nhìn chê cười như vậy, mặt mũi Cố Diệu Kỳ cuối cùng cũng không nhịn được, sắc mặt lạnh lẽo, “Tình huống của Minh Lý là như thế nào? Chút đả kích nho nhỏ như vậy đã không chịu nổi, về sau trưởng thành sao tốt được!”
Sắc mặt Cố Tử Hàn cũng tối, nói với Ngôn Hân Đồng, “Còn chưa đủ mất mặt sao? Ôm nó đi trước.”
Ngôn Hân Đồng vội vàng nhận lấy Cố Minh Lý, ôm thằng bé vẫn còn đang nổi cơn đánh đấm lung tung, vội vàng đi ra ngoài.
Hôm nay thật sự mắc cỡ chết người.
Cố Minh Nguyệt nhìn anh trai mình, quay đầu nhìn Cố Minh Lộ, cái miệng nhỏ nhắn khó chịu chu môi ra, cô bé không rõ, sao anh trai lại tức giận như vậy?!
Rõ ràng biểu diễn vui vẻ là được rồi!
Những hạng mục và giải thưởng kia có quan trọng như vậy không?
Cô bé đi theo bước chân cha mình ra ngoài, sắc mặt cha cũng rất khó coi, mặc dù cô bé không quá thích người một nhà bác cả, nhưng hôm nay Cố Minh Lộ biểu diễn thật sự rất tuyệt, tại sao lại bị bọn họ ghét như vậy?!
Cô bé còn nhỏ tuổi, thật sự không nghĩ ra.
...
Hoạt động kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.