Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 18: Phong thái của khỉ con (6)
Ân Ngận Trạch
14/11/2017
“Đến đây nào, sẽ rất vui vẻ.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Không...” Khỉ con trốn tránh.
“Mẹ nói Cố Minh Lộ, mẹ tức giận rồi!” Kiều Tịch Hoàn chống nạnh.
“Mới vừa rồi còn dịu dàng như thế, hiện giờ lại dữ dội như vậy.” Khỉ con chu mỏ.
“Đây mới là cách thức ở chung giữa mẹ con.” Kiều Tịch Hoàn già mồm át lẽ phải.
Khỉ con tỏ vẻ không hiểu.
“Cách thức ở chung giữa mẹ con chính là phải thoải mái không ràng buộc như vậy, về sau ít mấy thứ lễ tiết không ra làm sao cả kia với mẹ đi, tất cả đều là cái rắm với mẹ mà nói, về sau cả ngày con đều toét miệng cười đến càn rỡ vói mẹ là được, gây ra chuyện gì mẹ lau mông cho con.” Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ ngang ngược.
Khỉ con nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Đây thật sự là lời mà một người mẹ nên nói với con trai sao?!
Bé còn nhỏ, đừng khinh thường bé không hiểu!
Khi trưởng thành nếu biến thành xấu thì như thế nào?!
...
Mệt chết đi được!
Kiều Tịch Hoàn đi từ trong phòng Cố Minh Lộ ra.
Nhảy nhảy nhót nhót như vậy, quả thật muốn mạng của cô.
Cô không biết đã bao lâu rồi chưa vận động tử tế.
Cô vặn eo bẻ cổ trở lại phòng ngủ của Cố Tử Thần, chuẩn bị sau khi tắm xong thì xuống lầu chờ ăn cơm tối.
Đẩy cửa phòng ra, Cố Tử Thần ở trong phòng ngủ, không hề làm gì cả, giống như đang đợi cô. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Cô nhíu mày một cái, “Anh ở đây làm cái gì vậy? Muốn trả thù em?! Nói cho anh biết, em không sợ, Cố Tử Thần!”
Rõ ràng là dáng vẻ đề phòng.
Cố Tử Thần thật sự muốn cười.
Có một khắc không nín được.
Anh hung hăng nhéo mình một cái, anh thật sự không định lộ chân tướng trước mặt người phụ nữ này.
Nhẫn nhịn, tốn một lúc lâu điều chỉnh xong tâm tình của mình nói, “Tôi chưa từng nghĩ tới trả thù cô, tôi chỉ muốn nói với cô một tiếng, có lẽ chuyện về Cố Minh Lộ, cô tương đối đúng.”
Nói xong, lỗ tai lại bắt đầu hơi đỏ lên.
Cố Tử Thần rất ít khi nói những lời mang theo chút kích thích.
Tròng mắt Cố Tử Thần thậm chí còn không nhìn Kiều Tịch Hoàn, anh đợi hồi lâu, vẫn không cảm thấy người phụ nữ ở đối diện ở động tĩnh gì, anh một lần nữa cho rằng, người phụ này ít nhất sẽ hả hê.
Không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Tịch Hoàn giờ phút này đứng trước mặt anh rõ ràng hơi ngây ngốc.
Người phụ nữ này còn chưa kịp phản ứng lại sao?!
Kiều Tịch Hoàn ngây ngốc nhìn Cố Tử Thần, hỏi, “Tại sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt?”
“Cần có lý do sao?”
“Em cảm thấy cần có.”
“...” Cố Tử Thần trầm mặc không nói.
Kiều Tịch Hoàn nghĩ, cô nhất định không đợi được người đàn ông này nói câu nói tiếp theo, mím mím môi xoay người chuẩn bị đi vào phòng tắm.
“Bởi vì, bị cô thuyết phục.” Lời Cố Tử Thần quanh quẩn bên tai cô.
Bị cô thuyết phục?!
Khóe miệng cô khó hiểu cười một tiếng.
Thì ra người đàn ông phiền toái cố chấp này cũng có lúc bị người khác thuyết phục.
Không biết vì sao tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt.
Cô vẫn cho rằng ở trong thế giới của Cố Tử Thần, cả gốc hành cũng không tính là gì, như vậy xem ra, cô thật ra vẫn có chút phân lượng hơn gốc hành.
Mẹ nó!
Kiều Tịch Hoàn túm tóc.
Cố Tử Thần chỉ cho cô chút sắc mặt tốt như vậy, cô đã bắt đầu trộm vui vẻ, có thể có tiền đồ một chút không, hơn nữa so sánh mình với gốc hành, cô nghĩ trên thế giới này đoán chừng cũng chỉ có một mình Kiều Tịch Hoàn cô!
Kiềm chế bản thân cao hứng như vậy, Kiều Tịch Hoàn nhanh chóng tắm rửa. Đổi một bộ đồ ở nhà đi xuống sảnh chính dưới lầu.
Giờ phút này Cố Diệu Kỳ và Cố Tử Hàn đều tan việc trở về rồi.
Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt cũng tập xong tiết mục trở lại sảnh chính, Ngôn Hân Đồng một mực hỏi han ân cần, sau đó trong miệng vẫn không ngừng cố ý nói, Minh Lý và Minh Nguyệt luyện tập tiết mục ở trường, thứ sáu tuần sau sẽ biểu diễn. Đang cố ý khoe khoang, cố ý đưa tới sự chú ý của Cố Diệu Kỳ và Cố Tử Hàn.Mặc dù Cố Diệu Kỳ không quá để tâm tới đời cháu, nhưng nhất định có tình cách đời, vẫn rất hứng thú hỏi vài câu, Ngôn Hân Đồng nhân cơ hội nói thêm, “Cha, thứ sáu tuần sau cha có chuyện gì không, cũng tới trường xem tiết mục của Minh Lý và Minh Nguyệt đi, hai đứa bé rất mong đợi người trong nhà tới vỗ tay cổ vũ cho hai đứa.”
“Thứ sáu tuần sau?” Cố Diệu Kỳ suy nghĩ một chút, “Để nói sau, nếu như không có chuyện gì cha sẽ đi.”
“Cám ơn cha.” Ngôn Hân Đồng vội vàng nói.
Nếu Cố Diệu Kỳ có thể đến, cũng nói rõ tầm quan trọng của Minh Lý và Minh Nguyệt.
Mẹ vinh nhờ con, từ xưa đến nay, luôn luôn là đạo lý này.
Ánh mắt cô khinh thường nhìn về phía Kiều Tịch Hoàn, lạnh lùng cười.
Kiều Tịch Hoàn cũng không quá để ý, có vẻ thật sự lạnh nhạt, miệng còn phụ họa, “Thứ sáu tuần sau nếu con không có chuyện gì, cũng đi cổ vũ giúp Minh Lý và Minh Nguyệt.”
Kiều Tịch Hoàn vừa nói ra, những người khác đều nhìn về phía cô.
Kiều Tịch Hoàn cười nói như đương nhiên, “Minh Lý Minh Nguyệt cũng là cháu con, cần phải vậy.”
Tề Tuệ Phân gật đầu, hơi vui mừng, “Ừ, có thể đi, hơn nữa Minh Lộ cũng ngồi ở phía dưới, con đi cùng cũng tốt.”
“Đúng vậy mẹ.”
“Hoàn Hoàn càng ngày càng hiểu chuyện rồi, Minh Lý Minh Nguyệt còn không cám ơn thím cả.” Cố Diệu Kỳ nói.
Lời Cố Diệu Kỳ ở nhà họ Cố chính là quyền uy.
Hiện giờ quyền uy này nơi nơi chốn chốn đều nghĩ đến Kiều Tịch Hoàn, trong lòng Ngôn Hân Đồng rất ghen tỵ đến điên rồi, nhưng ngại thể diện, vẫn tỏ vẻ, “còn không cám ơn thím cả của các con.”
Cố Minh Lý tương đối bá đạo, luôn luôn có chút tự cho là đúng, ở trong nhà đã cảm thấy mình là bá vương, ai cũng không ăn hiếp được, hơn nữa từ nhỏ bé đã ghét Cố Minh Lộ, cho nên tự nhiên không có ấn tượng tốt với mẹ của Cố Minh Lộ, kín miệng như thế nào cũng không chịu nói.
Cố Minh Nguyệt đơn thuần hơn Cố Minh Lý một chút mặc dù có tính khí ngang tàng của thiên kim tiểu thư, nhưng nghe nói là vì muốn đi cổ vũ cho mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt nở nụ cười, vội vàng nói, “Cám ơn thím cả.”
“Không cần khách khí, Minh Nguyệt.” Kiều Tịch Hoàn khẽ mỉm cười, nhìn qua rất hữu nghị.
“Minh Nguyệt, không cho phép cám ơn cô ta, anh không thích cô ta, em cũng không thể thích!” Trước nhiều người cả nhà như vậy, Cố Minh Lý không hề kiêng kỵ quát lời em gái mình.
Cố Minh Nguyệt chu mỏ, mặc kệ anh trai của cô bé nói.
Ngôn Hân Đồng hơi nghiêm nghị nhìn về phía Cố Minh Lý, “Sao con không nghe lời như vậy, thím cả muốn đi cổ vũ cho con đấy!”
“Ai thích cô ta đi cổ vũ! Phải cổ vũ cô ta tự cổ vũ cho con trai cô ta đi, con còn lâu mới hiếm lạ!”
“Cố Minh Lý!” Sắc mặt Ngôn Hân Đồng trầm xuống.
Ngay trước mặt nhiều người cả nhà như vậy, Cố Minh Lý rõ ràng cho thấy rất không có văn hóa rồi.
Sắc mặt của Cố Tử Hàn tối đi.
“Vốn chính là vậy, vốn chính là vậy, con trai mình không dùng được, muốn để cho con tới giành lại thể diện cho cô ta, cô ta nằm mơ!” Cố Minh Lý càng nói miệng càng không có chừng mực.
Sắc mặt của Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân cũng không tốt lắm, lời nói không có văn hóa như vậy, nhất định ai nghe cũng không thoải mái.
“Cố Minh Lý, con lập tức trở về phòng cho cha, tối nay không cho ăn cơm, nghĩ thông suốt sai lầm của mình rồi mới có thể ăn!” Cố Tử Hàn đột nhiên nổi giận.
Cố Minh Lý bá đạo thì bá đạo, nhưng ở trước mặt Cố Tử Hàn vẫn không dám nói thêm cái gì, chính là bị cha mình quát như vậy, nước mắt lập tức chảy ra, uất ức bật khóc thét lên.
“Còn không mau dẫn nó lên lầu!” Cố Tử Hàn nói Ngôn Hân Đồng.
Ngôn Hân Đồng vội vàng ôm Cố Minh Lý đi lên.
Vốn chuẩn bị khoe khoang một phen, lại làm thành dáng vẻ này.
Lúc đi còn nghe Cố Diệu Kỳ nói, “Tính tình của Minh Lý biến thành như vậy từ lúc nào, bà ở nhà giúp đỡ dạy cháu như thế nào vậy!”
Cố Diệu Kỳ trách cứ Tề Tuệ Phân.
Tề Tuệ Phân bị nói như vậy, tự nhiên sẽ đẩy trách cứ lên người Ngôn Hân Đồng!
Ngôn Hân Đồng cảm giác, trong khoảng thời gian này mình cực kỳ xui xẻo, không hề có một chuyện hài lòng!
Cô không nhịn được liếc mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn đang ở đó cười đến rất rực rỡ, thậm chí cô còn đang hoài nghi, tất cả chuyện này đều do Kiều Tịch Hoàn cố ý, cô ta chính là hưởng thụ vui mừng kiếm lợi!
Trong lòng, thế nào cũng không nhịn được giọng điệu này!
Cô sớm muộn gì cũng sẽ báo!
...
Người một nhà ăn xong cơm tối, Kiều Tịch Hoàn không lo lắng, vui vẻ đi về phòng.
Tối nay Cố Minh Lý không xuống ăn cơm, cô cố ý để Cố Minh Lộ ăn thêm một chén, dù sao chính là cảm thấy sảng khoái.
Tiểu Bá vương này, một ngày nào đó sẽ phải thu thập tử tế.
Cô cũng không hy vọng bản thân mình đến thu thập một đứa con nít phá phách, cô nhất định không làm được chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ như vậy, nhưng thỉnh thoảng dùng một chút thủ đoạn để cho người đến thu thập nó giúp cô, sao lại không thể chứ?!
Tâm tình cô rất tốt, nằm lăn qua lộn lại trên giường.
Thật ra thì từ nhỏ cô đã rất thích lăn lộn trên giường, cho dù trưởng thành, chỉ cần là khi nhàm chán, cô đều thích lăn trái lăn phải trên giường...
“Không...” Khỉ con trốn tránh.
“Mẹ nói Cố Minh Lộ, mẹ tức giận rồi!” Kiều Tịch Hoàn chống nạnh.
“Mới vừa rồi còn dịu dàng như thế, hiện giờ lại dữ dội như vậy.” Khỉ con chu mỏ.
“Đây mới là cách thức ở chung giữa mẹ con.” Kiều Tịch Hoàn già mồm át lẽ phải.
Khỉ con tỏ vẻ không hiểu.
“Cách thức ở chung giữa mẹ con chính là phải thoải mái không ràng buộc như vậy, về sau ít mấy thứ lễ tiết không ra làm sao cả kia với mẹ đi, tất cả đều là cái rắm với mẹ mà nói, về sau cả ngày con đều toét miệng cười đến càn rỡ vói mẹ là được, gây ra chuyện gì mẹ lau mông cho con.” Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ ngang ngược.
Khỉ con nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Đây thật sự là lời mà một người mẹ nên nói với con trai sao?!
Bé còn nhỏ, đừng khinh thường bé không hiểu!
Khi trưởng thành nếu biến thành xấu thì như thế nào?!
...
Mệt chết đi được!
Kiều Tịch Hoàn đi từ trong phòng Cố Minh Lộ ra.
Nhảy nhảy nhót nhót như vậy, quả thật muốn mạng của cô.
Cô không biết đã bao lâu rồi chưa vận động tử tế.
Cô vặn eo bẻ cổ trở lại phòng ngủ của Cố Tử Thần, chuẩn bị sau khi tắm xong thì xuống lầu chờ ăn cơm tối.
Đẩy cửa phòng ra, Cố Tử Thần ở trong phòng ngủ, không hề làm gì cả, giống như đang đợi cô. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Cô nhíu mày một cái, “Anh ở đây làm cái gì vậy? Muốn trả thù em?! Nói cho anh biết, em không sợ, Cố Tử Thần!”
Rõ ràng là dáng vẻ đề phòng.
Cố Tử Thần thật sự muốn cười.
Có một khắc không nín được.
Anh hung hăng nhéo mình một cái, anh thật sự không định lộ chân tướng trước mặt người phụ nữ này.
Nhẫn nhịn, tốn một lúc lâu điều chỉnh xong tâm tình của mình nói, “Tôi chưa từng nghĩ tới trả thù cô, tôi chỉ muốn nói với cô một tiếng, có lẽ chuyện về Cố Minh Lộ, cô tương đối đúng.”
Nói xong, lỗ tai lại bắt đầu hơi đỏ lên.
Cố Tử Thần rất ít khi nói những lời mang theo chút kích thích.
Tròng mắt Cố Tử Thần thậm chí còn không nhìn Kiều Tịch Hoàn, anh đợi hồi lâu, vẫn không cảm thấy người phụ nữ ở đối diện ở động tĩnh gì, anh một lần nữa cho rằng, người phụ này ít nhất sẽ hả hê.
Không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Tịch Hoàn giờ phút này đứng trước mặt anh rõ ràng hơi ngây ngốc.
Người phụ nữ này còn chưa kịp phản ứng lại sao?!
Kiều Tịch Hoàn ngây ngốc nhìn Cố Tử Thần, hỏi, “Tại sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt?”
“Cần có lý do sao?”
“Em cảm thấy cần có.”
“...” Cố Tử Thần trầm mặc không nói.
Kiều Tịch Hoàn nghĩ, cô nhất định không đợi được người đàn ông này nói câu nói tiếp theo, mím mím môi xoay người chuẩn bị đi vào phòng tắm.
“Bởi vì, bị cô thuyết phục.” Lời Cố Tử Thần quanh quẩn bên tai cô.
Bị cô thuyết phục?!
Khóe miệng cô khó hiểu cười một tiếng.
Thì ra người đàn ông phiền toái cố chấp này cũng có lúc bị người khác thuyết phục.
Không biết vì sao tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt.
Cô vẫn cho rằng ở trong thế giới của Cố Tử Thần, cả gốc hành cũng không tính là gì, như vậy xem ra, cô thật ra vẫn có chút phân lượng hơn gốc hành.
Mẹ nó!
Kiều Tịch Hoàn túm tóc.
Cố Tử Thần chỉ cho cô chút sắc mặt tốt như vậy, cô đã bắt đầu trộm vui vẻ, có thể có tiền đồ một chút không, hơn nữa so sánh mình với gốc hành, cô nghĩ trên thế giới này đoán chừng cũng chỉ có một mình Kiều Tịch Hoàn cô!
Kiềm chế bản thân cao hứng như vậy, Kiều Tịch Hoàn nhanh chóng tắm rửa. Đổi một bộ đồ ở nhà đi xuống sảnh chính dưới lầu.
Giờ phút này Cố Diệu Kỳ và Cố Tử Hàn đều tan việc trở về rồi.
Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt cũng tập xong tiết mục trở lại sảnh chính, Ngôn Hân Đồng một mực hỏi han ân cần, sau đó trong miệng vẫn không ngừng cố ý nói, Minh Lý và Minh Nguyệt luyện tập tiết mục ở trường, thứ sáu tuần sau sẽ biểu diễn. Đang cố ý khoe khoang, cố ý đưa tới sự chú ý của Cố Diệu Kỳ và Cố Tử Hàn.Mặc dù Cố Diệu Kỳ không quá để tâm tới đời cháu, nhưng nhất định có tình cách đời, vẫn rất hứng thú hỏi vài câu, Ngôn Hân Đồng nhân cơ hội nói thêm, “Cha, thứ sáu tuần sau cha có chuyện gì không, cũng tới trường xem tiết mục của Minh Lý và Minh Nguyệt đi, hai đứa bé rất mong đợi người trong nhà tới vỗ tay cổ vũ cho hai đứa.”
“Thứ sáu tuần sau?” Cố Diệu Kỳ suy nghĩ một chút, “Để nói sau, nếu như không có chuyện gì cha sẽ đi.”
“Cám ơn cha.” Ngôn Hân Đồng vội vàng nói.
Nếu Cố Diệu Kỳ có thể đến, cũng nói rõ tầm quan trọng của Minh Lý và Minh Nguyệt.
Mẹ vinh nhờ con, từ xưa đến nay, luôn luôn là đạo lý này.
Ánh mắt cô khinh thường nhìn về phía Kiều Tịch Hoàn, lạnh lùng cười.
Kiều Tịch Hoàn cũng không quá để ý, có vẻ thật sự lạnh nhạt, miệng còn phụ họa, “Thứ sáu tuần sau nếu con không có chuyện gì, cũng đi cổ vũ giúp Minh Lý và Minh Nguyệt.”
Kiều Tịch Hoàn vừa nói ra, những người khác đều nhìn về phía cô.
Kiều Tịch Hoàn cười nói như đương nhiên, “Minh Lý Minh Nguyệt cũng là cháu con, cần phải vậy.”
Tề Tuệ Phân gật đầu, hơi vui mừng, “Ừ, có thể đi, hơn nữa Minh Lộ cũng ngồi ở phía dưới, con đi cùng cũng tốt.”
“Đúng vậy mẹ.”
“Hoàn Hoàn càng ngày càng hiểu chuyện rồi, Minh Lý Minh Nguyệt còn không cám ơn thím cả.” Cố Diệu Kỳ nói.
Lời Cố Diệu Kỳ ở nhà họ Cố chính là quyền uy.
Hiện giờ quyền uy này nơi nơi chốn chốn đều nghĩ đến Kiều Tịch Hoàn, trong lòng Ngôn Hân Đồng rất ghen tỵ đến điên rồi, nhưng ngại thể diện, vẫn tỏ vẻ, “còn không cám ơn thím cả của các con.”
Cố Minh Lý tương đối bá đạo, luôn luôn có chút tự cho là đúng, ở trong nhà đã cảm thấy mình là bá vương, ai cũng không ăn hiếp được, hơn nữa từ nhỏ bé đã ghét Cố Minh Lộ, cho nên tự nhiên không có ấn tượng tốt với mẹ của Cố Minh Lộ, kín miệng như thế nào cũng không chịu nói.
Cố Minh Nguyệt đơn thuần hơn Cố Minh Lý một chút mặc dù có tính khí ngang tàng của thiên kim tiểu thư, nhưng nghe nói là vì muốn đi cổ vũ cho mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt nở nụ cười, vội vàng nói, “Cám ơn thím cả.”
“Không cần khách khí, Minh Nguyệt.” Kiều Tịch Hoàn khẽ mỉm cười, nhìn qua rất hữu nghị.
“Minh Nguyệt, không cho phép cám ơn cô ta, anh không thích cô ta, em cũng không thể thích!” Trước nhiều người cả nhà như vậy, Cố Minh Lý không hề kiêng kỵ quát lời em gái mình.
Cố Minh Nguyệt chu mỏ, mặc kệ anh trai của cô bé nói.
Ngôn Hân Đồng hơi nghiêm nghị nhìn về phía Cố Minh Lý, “Sao con không nghe lời như vậy, thím cả muốn đi cổ vũ cho con đấy!”
“Ai thích cô ta đi cổ vũ! Phải cổ vũ cô ta tự cổ vũ cho con trai cô ta đi, con còn lâu mới hiếm lạ!”
“Cố Minh Lý!” Sắc mặt Ngôn Hân Đồng trầm xuống.
Ngay trước mặt nhiều người cả nhà như vậy, Cố Minh Lý rõ ràng cho thấy rất không có văn hóa rồi.
Sắc mặt của Cố Tử Hàn tối đi.
“Vốn chính là vậy, vốn chính là vậy, con trai mình không dùng được, muốn để cho con tới giành lại thể diện cho cô ta, cô ta nằm mơ!” Cố Minh Lý càng nói miệng càng không có chừng mực.
Sắc mặt của Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân cũng không tốt lắm, lời nói không có văn hóa như vậy, nhất định ai nghe cũng không thoải mái.
“Cố Minh Lý, con lập tức trở về phòng cho cha, tối nay không cho ăn cơm, nghĩ thông suốt sai lầm của mình rồi mới có thể ăn!” Cố Tử Hàn đột nhiên nổi giận.
Cố Minh Lý bá đạo thì bá đạo, nhưng ở trước mặt Cố Tử Hàn vẫn không dám nói thêm cái gì, chính là bị cha mình quát như vậy, nước mắt lập tức chảy ra, uất ức bật khóc thét lên.
“Còn không mau dẫn nó lên lầu!” Cố Tử Hàn nói Ngôn Hân Đồng.
Ngôn Hân Đồng vội vàng ôm Cố Minh Lý đi lên.
Vốn chuẩn bị khoe khoang một phen, lại làm thành dáng vẻ này.
Lúc đi còn nghe Cố Diệu Kỳ nói, “Tính tình của Minh Lý biến thành như vậy từ lúc nào, bà ở nhà giúp đỡ dạy cháu như thế nào vậy!”
Cố Diệu Kỳ trách cứ Tề Tuệ Phân.
Tề Tuệ Phân bị nói như vậy, tự nhiên sẽ đẩy trách cứ lên người Ngôn Hân Đồng!
Ngôn Hân Đồng cảm giác, trong khoảng thời gian này mình cực kỳ xui xẻo, không hề có một chuyện hài lòng!
Cô không nhịn được liếc mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn đang ở đó cười đến rất rực rỡ, thậm chí cô còn đang hoài nghi, tất cả chuyện này đều do Kiều Tịch Hoàn cố ý, cô ta chính là hưởng thụ vui mừng kiếm lợi!
Trong lòng, thế nào cũng không nhịn được giọng điệu này!
Cô sớm muộn gì cũng sẽ báo!
...
Người một nhà ăn xong cơm tối, Kiều Tịch Hoàn không lo lắng, vui vẻ đi về phòng.
Tối nay Cố Minh Lý không xuống ăn cơm, cô cố ý để Cố Minh Lộ ăn thêm một chén, dù sao chính là cảm thấy sảng khoái.
Tiểu Bá vương này, một ngày nào đó sẽ phải thu thập tử tế.
Cô cũng không hy vọng bản thân mình đến thu thập một đứa con nít phá phách, cô nhất định không làm được chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ như vậy, nhưng thỉnh thoảng dùng một chút thủ đoạn để cho người đến thu thập nó giúp cô, sao lại không thể chứ?!
Tâm tình cô rất tốt, nằm lăn qua lộn lại trên giường.
Thật ra thì từ nhỏ cô đã rất thích lăn lộn trên giường, cho dù trưởng thành, chỉ cần là khi nhàm chán, cô đều thích lăn trái lăn phải trên giường...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.