Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 1 - Chương 35: Trở về Kiều gia(2)
Ân Ngận Trạch
15/09/2015
Kiều Tịch Hoàn nhướng mày lên: “Tôi tìm Tiêu Dạ.”
Nhân viên công tác nhìn cô, tựa hồ đang đánh giá.
“Tôi tên là Kiều Tịch Hoàn, anh có thể nói với anh ta, tôi là bạn của Diêu Bối Địch.” Kiều Tịch Hoàn lạnh lung nói.
Nhân viên công tác do dự nửa phút, có lẽ vì nghe được tên của Diêu Bối Địch, cũng có thể vì khí thế tự nhiên phát ra từ người của Kiều Tịch Hoàn, xoay người đi đến căn phòng ở tận cùng hành lang, chỉ chốc lát sau, nhân viên công tác đi ra, thật cung kính nói:
“Kiều tiểu thư, mời.”
Kiều Tịch Hoàn đi theo nhân viên công tác, đi vào trong một căn phòng xa hoa.
Đôi mắt Kiều Tịch Hoàn vừa chuyển, nhìn thấy Tiêu Dạ ngồi ở chính giữa phòng bắt chéo hai chân, bên người ôm lấy một người phụ nữ ăn mặc khá gơi cảm, giờ phút này, anh ta đang thờ ơ nhìn cô.
“Ảnh chụp” Kiều Tịch Hoàn đi thẳng vào vấn đề nói.
Tiêu Dạ nhíu mày lại, trong ánh mắt hiện lên tia đánh giá, nhưng giọng nói lại không chút để ý thậm ý còn mang theo vài phần lười nhác:
“Cô tựa hồ rất hiểu tác phong làm việc của tôi.”
“Cứ xem là như vậy đi.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Kiếp trước, từng có vài lần giao thủ.
Hợp tác rất vui vẻ nhưng chỉ giới hạn ở mức độ công việc.
Về tư, cô rất chán ghét anh ta, bởi vì quan hệ của anh ta với Diêu Bối Địch.
“A Vũ.” Tiêu Dạ lạnh lung gọi một cái tên: “Đem ảnh chụp hôm đó đưa cho cô ấy.”
“Dạ, đại ca” Người đàn ông tên là A Vũ cung kính lấy một phong bì thật dày từ trong túi công văn đưa cho Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn lấy ra nhìn thoáng qua, thỏa mãn cười: “Cảm ơn.”
“Đợi chút!.” Tiêu Dạ từ trên ghế sofa đứng lên, bước từng bước đến gần, cách cô một khoảng không gần không xa, nhìn cô từ trên xuống dưới:
“Tôi cảm thấy tôi luôn bị cô dắt mũi, nếu như cô đã hiểu rõ tôi như vậy, chắc cũng biết tôi rất ghét cảm giác này.”
“Tiêu Dạ, anh không cần cố gắng phỏng đoán tôi là ai, bởi vì anh không đoán được. Không phải anh không đủ năng lực mà tôi căn bản không tồn tại ở trên thế giới này, anh có thể tưởng tượng, tôi chính là linh hồn trong truyền thuyết.” Kiều Tịch Hoàn xoay người muốn đi.
Tiêu Dạ lặng lẽ nhìn cô gái này.
Anh đã từng điều tra, nhưng quả thật không tìm thấy bất kì manh mối gì.
Nhưng mà…. Linh hồn?.
Anh cũng không tin ma quỷ, anh chỉ tin bản thân mình.
“Đúng rồi!” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn anh, đôi mắt lại liếc nhìn người phụ nữ phía sau anh:
“Sáng sớm đã bắt đầu ăn thịt, anh không sợ ngấy sao?”
Mày của Tiêu Dạ nhíu lại.
“Tôi thật sự thấy đáng tiếc cho Diêu Bối Địch.” Ném lại một câu, Kiều Tịch Hoàn đi nhanh rời khỏi.
Tiêu Dạ hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Trên thế giới này, chưa từng có người hiểu biết về anh như thế nhưng anh lại không biết gì về người đó!
Được lắm!. Đã lâu rồi, anh không có cảm giác kích thích như thế này!
….
Kiều Tịch Hoàn trở lại xe hơi của nhà họ Cố, đi thẳng đến Kiều gia.
Kiều gia đã từng rất huy hoàng ở Thượng Hải, nhưng mà kể từ khi bố của cô Kiều Vu Huy tiếp nhận xí nghiệp của gia tộc tới nay, liên tục tụt dốc, nhiều năm qua, đã đưa tập đoàn lâm vào tình trạng nửa sống nửa chết như ngày hôm nay, đừng nói là nhà quý tộc giàu có ở Thượng Hải, hầu như đã biến thành một xí nghiệp rỗng tuếch.
Xe đến nơi.
Kiều Tịch Hoàn xuống xe, nhìn biệt thự kiểu cũ trước mặt, diện tích của vườn hoa không lớn, cũng chỉ là hoa viên độc lập của căn nhà lớn, trang hoàng cũng trở nên cũ kĩ, nếu so với Cố gia, quả thật tiêu điều hơn nhiều.
“Chịu trở về rồi sao?” Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng khách, chợt nghe thấy giọng của bố của cô – Kiều Vu Huy.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Kiều Vu Huy, vợ kế của ông Dụ Tĩnh và con gái kế của ông Dụ Lạc Vi.
Ba người đều không có biểu cảm gì, thậm chí trong mắt Dụ Tĩnh còn mang theo vẻ khinh thường.
Từ khi Dụ Tĩnh gả cho Kiều Vu Huy rồi chuyển vào nơi này, hình như vẫn luôn lộ ra vẻ mặt đó với Kiều Tịch Hoàn, phỏng chừng trong cảm nhận của bà ta, Kiều Tịch Hoàn mãi mãi là một đại tiểu thư ngu ngốc, không có chỗ nào đúng, mà con gái ruột của bà ta Dụ Lạc Vi thông minh sắc sảo, giỏi giang, thành tích lại tốt, ngoại trừ diện mạo thì cái gì cũng hơn Kiều Tịch Hoàn gấp trăm lần, cảm giác về sự ưu việt rất rõ rang.
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn cười cười, cười đến vô hại:
“Bố, bố đang trách móc con sao?”
Sắc mặt Kiều Vu Huy khẽ biến, đang chuẩn bị mở miệng là lúc, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nói: “Con bị bỏ tù 3 năm, nhưng bố chưa hề đến thăm con một lần nha”
Sắc mặt của ông ta trầm xuống, vô cùng châm chọc nói: “Một đứa con gái khiến cho tao mất mặt, mày còn muốn tao vào tù thăm mày sao?”
“Một khi đã như vậy, con xuất hiện ở đây chỉ càng làm ba thêm sỉ nhục, con nên đi thì hơn.” Kiều Tịch Hoàn cười đến mức thoải mái, xoay người liền bước ra ngoài.
“Kiều Tịch Hoàn!” Kiều Vu Huy đột nhiên đứng lên từ trên ghế sofa, thanh âm rống giận rất lớn:
“Mày có thái độ gì?”
Kiều Tịch Hoàn dừng bước lại: “Thái độ của bố với con như thế nào, thì con đối với bố như thế ấy.”
“Mày!” Kiều Vu Huy thật sự không ngờ, một đứa con gái từng yếu đuối nhu nhược, bây giờ lại trở nên sắc bén như thế, khí phách như thế.
“Nếu như muốn tôi làm việc cho bố, tôi không cần bố phải đến cầu xin tôi, nhưng bố bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng ấy cho ai xem?. Nhiều năm như vậy, dù sao bố cũng nói tôi là một món hàng, mẹ tôi là tiện nhân, mà lúc nào người có thể giúp bố cũng là món hàng do tiện nhân sinh ra. Như vậy, bố không cảm thấy, mình ngay cả một món hàng cũng không bằng chứ?” Giọng nói của Kiều Tịch Hoàn không nặng không nhẹ, chậm rãi nói từng chữ.
“Kiều Tịch Hoàn, mày đang châm chọc tao!” Sắc mặt Kiều Vu Huy khủng bố đến dọa người.
“Tôi chỉ đang nhắc nhở bố. Có đôi khi làm chuyện gì cũng không nên quá tuyệt tình, sẽ gặp báo ứng đấy.” Đôi mắt Kiều Tịch Hoàn căng thẳng, lạnh lung nói.
Kiều Vu Huy tức giận đến phát run, hận không thể cho cô một bạt tai.
Kiều Tịch Hoàn đã tiêu sái rời khỏi biệt thự nhà họ Kiều.
Lòng bàn tay cô đã đổ mồ hôi.
Trong đầu cô hiện tại xuất hiện rất nhiều hình ảnh lúc nhỏ của Kiều Tịch Hoàn, hình ảnh vốn mơ hồ nhưng giờ phút này lại dần dần trở nên rõ rang, trong khoảng khắc ấy, cô dường như có thể lý giải được vì sao “Kiều Tịch Hoàn” lại trở nên yếu đuối, và không biết làm gì như vậy.
Nhân viên công tác nhìn cô, tựa hồ đang đánh giá.
“Tôi tên là Kiều Tịch Hoàn, anh có thể nói với anh ta, tôi là bạn của Diêu Bối Địch.” Kiều Tịch Hoàn lạnh lung nói.
Nhân viên công tác do dự nửa phút, có lẽ vì nghe được tên của Diêu Bối Địch, cũng có thể vì khí thế tự nhiên phát ra từ người của Kiều Tịch Hoàn, xoay người đi đến căn phòng ở tận cùng hành lang, chỉ chốc lát sau, nhân viên công tác đi ra, thật cung kính nói:
“Kiều tiểu thư, mời.”
Kiều Tịch Hoàn đi theo nhân viên công tác, đi vào trong một căn phòng xa hoa.
Đôi mắt Kiều Tịch Hoàn vừa chuyển, nhìn thấy Tiêu Dạ ngồi ở chính giữa phòng bắt chéo hai chân, bên người ôm lấy một người phụ nữ ăn mặc khá gơi cảm, giờ phút này, anh ta đang thờ ơ nhìn cô.
“Ảnh chụp” Kiều Tịch Hoàn đi thẳng vào vấn đề nói.
Tiêu Dạ nhíu mày lại, trong ánh mắt hiện lên tia đánh giá, nhưng giọng nói lại không chút để ý thậm ý còn mang theo vài phần lười nhác:
“Cô tựa hồ rất hiểu tác phong làm việc của tôi.”
“Cứ xem là như vậy đi.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Kiếp trước, từng có vài lần giao thủ.
Hợp tác rất vui vẻ nhưng chỉ giới hạn ở mức độ công việc.
Về tư, cô rất chán ghét anh ta, bởi vì quan hệ của anh ta với Diêu Bối Địch.
“A Vũ.” Tiêu Dạ lạnh lung gọi một cái tên: “Đem ảnh chụp hôm đó đưa cho cô ấy.”
“Dạ, đại ca” Người đàn ông tên là A Vũ cung kính lấy một phong bì thật dày từ trong túi công văn đưa cho Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn lấy ra nhìn thoáng qua, thỏa mãn cười: “Cảm ơn.”
“Đợi chút!.” Tiêu Dạ từ trên ghế sofa đứng lên, bước từng bước đến gần, cách cô một khoảng không gần không xa, nhìn cô từ trên xuống dưới:
“Tôi cảm thấy tôi luôn bị cô dắt mũi, nếu như cô đã hiểu rõ tôi như vậy, chắc cũng biết tôi rất ghét cảm giác này.”
“Tiêu Dạ, anh không cần cố gắng phỏng đoán tôi là ai, bởi vì anh không đoán được. Không phải anh không đủ năng lực mà tôi căn bản không tồn tại ở trên thế giới này, anh có thể tưởng tượng, tôi chính là linh hồn trong truyền thuyết.” Kiều Tịch Hoàn xoay người muốn đi.
Tiêu Dạ lặng lẽ nhìn cô gái này.
Anh đã từng điều tra, nhưng quả thật không tìm thấy bất kì manh mối gì.
Nhưng mà…. Linh hồn?.
Anh cũng không tin ma quỷ, anh chỉ tin bản thân mình.
“Đúng rồi!” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn anh, đôi mắt lại liếc nhìn người phụ nữ phía sau anh:
“Sáng sớm đã bắt đầu ăn thịt, anh không sợ ngấy sao?”
Mày của Tiêu Dạ nhíu lại.
“Tôi thật sự thấy đáng tiếc cho Diêu Bối Địch.” Ném lại một câu, Kiều Tịch Hoàn đi nhanh rời khỏi.
Tiêu Dạ hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Trên thế giới này, chưa từng có người hiểu biết về anh như thế nhưng anh lại không biết gì về người đó!
Được lắm!. Đã lâu rồi, anh không có cảm giác kích thích như thế này!
….
Kiều Tịch Hoàn trở lại xe hơi của nhà họ Cố, đi thẳng đến Kiều gia.
Kiều gia đã từng rất huy hoàng ở Thượng Hải, nhưng mà kể từ khi bố của cô Kiều Vu Huy tiếp nhận xí nghiệp của gia tộc tới nay, liên tục tụt dốc, nhiều năm qua, đã đưa tập đoàn lâm vào tình trạng nửa sống nửa chết như ngày hôm nay, đừng nói là nhà quý tộc giàu có ở Thượng Hải, hầu như đã biến thành một xí nghiệp rỗng tuếch.
Xe đến nơi.
Kiều Tịch Hoàn xuống xe, nhìn biệt thự kiểu cũ trước mặt, diện tích của vườn hoa không lớn, cũng chỉ là hoa viên độc lập của căn nhà lớn, trang hoàng cũng trở nên cũ kĩ, nếu so với Cố gia, quả thật tiêu điều hơn nhiều.
“Chịu trở về rồi sao?” Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng khách, chợt nghe thấy giọng của bố của cô – Kiều Vu Huy.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Kiều Vu Huy, vợ kế của ông Dụ Tĩnh và con gái kế của ông Dụ Lạc Vi.
Ba người đều không có biểu cảm gì, thậm chí trong mắt Dụ Tĩnh còn mang theo vẻ khinh thường.
Từ khi Dụ Tĩnh gả cho Kiều Vu Huy rồi chuyển vào nơi này, hình như vẫn luôn lộ ra vẻ mặt đó với Kiều Tịch Hoàn, phỏng chừng trong cảm nhận của bà ta, Kiều Tịch Hoàn mãi mãi là một đại tiểu thư ngu ngốc, không có chỗ nào đúng, mà con gái ruột của bà ta Dụ Lạc Vi thông minh sắc sảo, giỏi giang, thành tích lại tốt, ngoại trừ diện mạo thì cái gì cũng hơn Kiều Tịch Hoàn gấp trăm lần, cảm giác về sự ưu việt rất rõ rang.
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn cười cười, cười đến vô hại:
“Bố, bố đang trách móc con sao?”
Sắc mặt Kiều Vu Huy khẽ biến, đang chuẩn bị mở miệng là lúc, Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nói: “Con bị bỏ tù 3 năm, nhưng bố chưa hề đến thăm con một lần nha”
Sắc mặt của ông ta trầm xuống, vô cùng châm chọc nói: “Một đứa con gái khiến cho tao mất mặt, mày còn muốn tao vào tù thăm mày sao?”
“Một khi đã như vậy, con xuất hiện ở đây chỉ càng làm ba thêm sỉ nhục, con nên đi thì hơn.” Kiều Tịch Hoàn cười đến mức thoải mái, xoay người liền bước ra ngoài.
“Kiều Tịch Hoàn!” Kiều Vu Huy đột nhiên đứng lên từ trên ghế sofa, thanh âm rống giận rất lớn:
“Mày có thái độ gì?”
Kiều Tịch Hoàn dừng bước lại: “Thái độ của bố với con như thế nào, thì con đối với bố như thế ấy.”
“Mày!” Kiều Vu Huy thật sự không ngờ, một đứa con gái từng yếu đuối nhu nhược, bây giờ lại trở nên sắc bén như thế, khí phách như thế.
“Nếu như muốn tôi làm việc cho bố, tôi không cần bố phải đến cầu xin tôi, nhưng bố bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng ấy cho ai xem?. Nhiều năm như vậy, dù sao bố cũng nói tôi là một món hàng, mẹ tôi là tiện nhân, mà lúc nào người có thể giúp bố cũng là món hàng do tiện nhân sinh ra. Như vậy, bố không cảm thấy, mình ngay cả một món hàng cũng không bằng chứ?” Giọng nói của Kiều Tịch Hoàn không nặng không nhẹ, chậm rãi nói từng chữ.
“Kiều Tịch Hoàn, mày đang châm chọc tao!” Sắc mặt Kiều Vu Huy khủng bố đến dọa người.
“Tôi chỉ đang nhắc nhở bố. Có đôi khi làm chuyện gì cũng không nên quá tuyệt tình, sẽ gặp báo ứng đấy.” Đôi mắt Kiều Tịch Hoàn căng thẳng, lạnh lung nói.
Kiều Vu Huy tức giận đến phát run, hận không thể cho cô một bạt tai.
Kiều Tịch Hoàn đã tiêu sái rời khỏi biệt thự nhà họ Kiều.
Lòng bàn tay cô đã đổ mồ hôi.
Trong đầu cô hiện tại xuất hiện rất nhiều hình ảnh lúc nhỏ của Kiều Tịch Hoàn, hình ảnh vốn mơ hồ nhưng giờ phút này lại dần dần trở nên rõ rang, trong khoảng khắc ấy, cô dường như có thể lý giải được vì sao “Kiều Tịch Hoàn” lại trở nên yếu đuối, và không biết làm gì như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.