Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 3 - Chương 246: Xảy ra sự cố 2
Ân Ngận Trạch
25/10/2021
Tiêu Dạ nheo mắt, “Sao vậy?”
“Tiêu Dạ anh mau tới cứu em, mau tới cứu em, em bị mấy người đàn ông bao vây, anh mau tới cứu em…” Bên kia tiếp tục khóc, khóc đến rất khó chịu…
“Ở đâu?! Em đang ở đâu!” Giọng Tiêu Dạ rất lớn.
“Em đang ở sau… A!” Bên kia đột nhiên không có âm thanh.
“Lôi Lôi!” Giọng Tiêu Dạ hơi lớn.
Tài xế ngẩn ra.
Tiêu Dạ mặt lạnh, cầm điện thoại lên gọi một lần nữa, “A Bưu, mới vừa rồi Lôi Lôi gọi điện thoại cho tôi, nói bị mấy người đàn ông bao vây, ở đâu đó, chưa nói ra điện thoại đã bị cúp, bây giờ cậu tìm khắp đường phố Thượng Hải, tìm được lập tức gọi điện thoại cho tôi!”
“Dạ, đại ca.” A Bưu vội vàng đáp lời.
Tiêu Dạ cúp điện thoại.
Trong lòng phiền não.
Anh nắm chặt điện thoại di động, lạnh lùng nhìn đường phố Thượng Hải.
Xe đã đến cửa chung cư, tài xế dừng xe, không dám nói lời nào.
Vẻ mặt đại ca không được tốt, tài xế không dám thở mạnh.
Tiêu Dạ ngước nhìn một tòa nhà cao tầng trong chung cư, nhìn ánh đèn ấm áp lộ ra ngoài từ một cánh cửa sổ, đảo mắt, cầm điện thoại lên, gọi, “Diêu Bối Địch.”
“Tiêu Dạ, anh đã về chưa?” Bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ không thể che giấu.
Thật ra thì từ lâu rồi, bọn họ ở bên cạnh đã hơn sáu năm, Diêu Bối Địch gần như rất hiếm khi biểu lộ cảm xúc ở trước mặt anh, mà giọng điệu vui sướng như vậy, dường như cho tới bây giờ đều chưa hề tồn tại trong ký ức của anh.
Anh trầm mặc hai giây, “Anh có chút chuyện, có thể sẽ về trễ, em ăn cơm trước.”
“…” Bên kia không nói gì.
Hình như Tiêu Dạ cũng không nói ra được lời an ủi gì.
“Cứ như vậy.” Anh lạnh lùng chuẩn bị cúp điện thoại.
“Tiêu Dạ, vậy anh trở về sớm chút.”
“Ừ.”
Nhìn mấy chữ “Kết thúc cuộc gọi”, Diêu Bối Địch hơi mất mát, cảm giác mất mát không cách nào che giấu được.
“Mẹ, cha không về ăn cơm sao?” Tiêu Tiếu kinh ngạc hỏi.
Diêu Bối Địch mím môi, nỗ lực khống chế cảm xúc, nỗ lực nở nụ cười, nói với Tiêu Tiếu đã quy củ ngồi trên bàn cơm đợi bắt đầu ăn, “Ừ, cha có chút việc, cho nên không về ăn cơm, chúng ta ăn trước.”
“Cha thật không giữ lời, chuyện đã đồng ý với chúng ta rồi mà không làm được.” Tiêu Tiếu oán trách.
Diêu Bối Địch sờ đầu Tiêu Tiếu, “Rất nhiều khi người lớn đều không thể tự mình làm chủ được.”
“Nhưng vẫn là nói không giữ lời.” Tiêu Tiếu lại cố chấp oán trách.
“Đợi cha về, mẹ nhất định trừng trị cha thích đáng, để cho cha hiểu, nuốt lời là không đúng!” Diêu Bối Địch cố ý giả vờ rất hung dữ.
“Mẹ mới không dạy dỗ cha đâu, chỉ có cha dạy dỗ mẹ thôi.” Tiêu Tiếu rất nghiêm túc nói.
Diêu Bối Địch cảm thấy mình hơi xấu hổ.
Tiêu Tiếu nhỏ như vậy, đã nhìn ra được sao?!
“Cậu nói cho con biết đấy.” Tiêu Tiếu phớt tỉnh bổ sung.
Diêu Bối Khôn này, đúng là chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn!
Diêu Bối Địch cười xấu hổ, “Con đừng nghe cậu.”
“Con cảm thấy cậu nói rất có đạo lý mà, con cảm thấy cậu rất tuyệt.” Vừa nhắc đến Diêu Bối Địch, Tiêu Tiếu đã tỏ vẻ sùng bái!
Diêu Bối Địch hơi sững sờ.
“Mẹ không thấy cậu rất soái sao?” Tiêu Tiếu nhìn sắc mặt mẹ mình, kinh ngạc hỏi.
Cô không hề thấy soái chút nào!
Ánh mắt đứa bé, cô không đánh giá được.
“Về sau trưởng thành, con muốn giống như cậu vậy!” Giọng điệu Tiêu Tiếu chắc chắn.
“Giống cậu như thế nào?” Diêu Bối Địch chậm rãi hỏi con bé.
Diêu Bối Khôn này, tẩy não cả con gái cô!
“Vừa soái vừa biết đánh nhau!”
“Nhưng con là con gái mà!”
“Chẳng lẽ con không thể vừa soái vừa biết đánh nhau sao?!” Tiêu Tiếu nhìn mẹ mình, cảm thấy năng lực lý giải của người lớn thật sự rất kém!
Diêu Bối Địch trợn trắng mắt.
“Tóm lại, con chính là rất sùng bái cậu, cậu chính là thần tượng của con!” Tiêu Tiếu khẳng định vô cùng, tỏ vẻ không ai có thể chất vấn.
Diêu Bối Địch vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé nghiêm túc của Tiêu Tiếu, “Được, cậu là thần tượng của con. Nhưng con tuyệt đối không được nói lời này cho ông bà ngoại của con, biết không?”
“Tại sao?” Tiêu Tiếu buồn bực, “Ông bà ngoại sẽ mắng con sao?”
“Không phải, sẽ mắng cậu con!” Diêu Bối Địch nói từng chữ.
Xem chừng, còn có thể bị đuổi ra khỏi nhà.
Dưới danh nghĩa, dạy hư tiểu công chúa quý giá nhất nhà bọn họ.
Chém đầu ngay!
Tiêu Tiếu không hiểu.
Diêu Bối Địch gắp một miếng thịt hun khói vào trong chén Tiêu Tiếu, “Ngoan ngoãn ăn cơm, cơm nước xong mẹ đưa con về nhà ông bà ngoại.”
“Nha.” Tiêu Tiếu cúi đầu bới cơm, bởi vì quá đói bụng, ăn ngoan hơn bất cứ lúc nào.
Diêu Bối Địch lại không ăn được nhiều lắm.
Cô nghĩ, chờ Tiêu Dạ về, nếu còn chưa ăn cơm, vẫn có thể ăn cùng một ít.
Cho nên trong cả quá trình, gần như đều chú ý đến Tiêu Tiếu ăn cơm, Tiêu Tiếu vẫn còn nhỏ, không hề phát hiện ra được mẹ mình ăn bao nhiêu, dù sao mình ăn thật nhiều thật nhiều, ăn đến bụng phồng lên.
Sau khi cơm nước xong, Diêu Bối Địch để Tiêu Tiếu ngồi trên ghế salon thả lỏng một chút, gọt chút hoa quả cho Tiêu Tiếu, rồi mình đi rửa sạch chén đũa, dọn bàn, quy củ đặt thức ăn vào trong tủ lạnh, lau tay, lấy điện thoại di động ra, soạn tin nhắn, “Bây giờ em đưa Tiêu Tiếu về nhà mẹ em, nếu như anh về mà chưa ăn cơm, thức ăn đều ở trong tủ lạnh, nếu mệt mỏi quá không muốn động, vậy ngồi trên ghế salon xem ti vi, em sẽ về sớm.”
Gửi xong.
Diêu Bối Địch chờ trong chốc lát, hình như không có tin nhắn đáp lại.
Hít sâu, cười nói với Tiêu Tiếu, “Tiếu Tiếu, giờ mẹ đưa con về, đi nào.”
“Vâng.” Tiêu Tiếu rời khỏi ghế salon.
Diêu Bối Địch mang theo Tiêu Tiếu ra cửa.
Vệ sĩ áo đen vẫn theo phía sau.
Tiêu Tiếu coi như không thấy, Diêu Bối Địch hình như cũng tập mãi thành quen.
Diêu Bối Địch đưa Tiêu Tiếu về đến cửa, để mẹ Diêu ra đón.
Mẹ Diêu nhìn Diêu Bối Địch, dắt Tiêu Tiếu nói, “Có muốn vào trong nhà ngồi một lúc không.”
“Quá muộn rồi, mẹ à, mẹ cũng nên để Tiêu Tiếu ngủ sớm một chút.”
“Ừ, vậy mẹ không giữ con, nhưng trong khoảng thời gian này con ít về nhà, nghe cha con nói, con cũng không đi làm, là có chuyện gì với Tiêu Dạ sao?” Mẹ Diêu hơi lo lắng hỏi.
Dù sao là con gái bảo bối của mình, mẹ Diêu hơi đau lòng, cho nên mặc dù không hề thích Tiêu Dạ, vẫn muốn con gái sống tốt.
“Không có. Mẹ nghĩ nhiều rồi, con và Tiêu Dạ vô cùng tốt.” Diêu Bối Địch vội vàng nói.
Nhưng không dám nói nhiều về chuyện của Tiêu Dạ, nói mấy chuyện bị thương kia ra, không chừng cha mẹ cô càng không yên lòng rồi.
“Con đừng kiểu có chuyện gì đều giấu trong lòng biết không?!” Mẹ Diêu nói, “Cho dù cha con như thế nào, mẹ vẫn đây, mẹ sẽ nói thay con.”
“Con biết mà, trên thế giới này mẹ là người hiểu con nhất, tốt nhất.” Diêu Bối Địch cười nói.
“Con đứa bé này!” Mẹ Diêu chọc chọc trán Diêu Bối Địch.
Diêu Bối Địch cười ngọt ngào, ngồi xổm người xuống, “Tiếu Tiếu nói hẹn gặp lại mẹ nào.”
“Mẹ hẹn gặp lại.” Nói xong, còn hôn lên mặt Diêu Bối Địch một cái.
“Tiếu Tiếu ngoan ngoãn nghe lời bà ngoại nhé, bye bye.”
Diêu Bối Địch đứng lên, “Mẹ, hẹn gặp lại.”
“Ừ, về chậm một chút, về đến nhà gọi điện thoại cho mẹ.”
“Vâng.” Diêu Bối Địch chui vào trong xe con.
Xe rời đi.
Mẹ Diêu và Tiêu Tiếu vẫn nhìn theo xe rời đi.
Diêu Bối Địch cảm thấy hốc mắt hơi chua.
Thật sự cảm thấy, nếu không phải bởi vì có cha mẹ ủng hộ, cô nghĩ như thế nào đều không thể nhịn được đến bây giờ!
Điều chỉnh cảm xúc, về thẳng nhà.
Diêu Bối Địch mở cửa nhà ra.
Trong nhà tối đen như mực.
Tiêu Dạ vẫn chưa về.
Cô mở ti vi, ngồi trên ghế salon.
Xem ti vi.
Chờ đợi.
…
Tiêu Dạ và a Bưu tụ họp.
A Bưu nhìn dáng vẻ lạnh lùng của đại ca, há mồm định nói gì, cuối cùng lại không nói.
Đêm càng ngày càng sâu.
A Bưu nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã mười một giờ rồi.
Từ khi Lôi Lôi gọi điện thoại đến giờ, qua hai tiếng rưỡi.
Dựa theo mạng lưới quan hệ của bọn họ, đường Thượng Hải đã sớm lật đảo lên một lần rồi, nhưng vẫn không có tin tức của Lôi Lôi, anh cảm thấy có phải người phụ nữ này cố ý không…
Bên trong xe hoàn toàn trầm mặc.
Đột nhiên, trong không gian yên tĩnh, vang lên chuông điện thoại di động.
A Bưu nhìn hiển thị gọi đến, nhận điện, “Alo.”
“Anh a Bưu, chúng em tìm được cô Lôi rồi.”
“Ở đâu?”
“Ở trong hẻm Hà Hoa vùng ngoại ô vịnh Thanh Trúc.” Bên kia cung kính nói.
“Sao xa vậy, hẻo lánh vậy?!” A Bưu cau mày.
Giờ phút này Tiêu Dạ cũng đã quay đầu nhìn a Bưu.
“Cô Lôi đã xảy ra chút chuyện!” Bên kia nói, sau đó nói từ đầu tới đuôi.
Sắc mặt a Bưu càng ngày càng khó coi.
Anh cúp điện thoại, nói với Tiêu Dạ, “Đại ca, cô Lôi ở trong hẻm Hà Hoa… bị người cưỡng hiếp.”
Tiêu Dạ ngẩn cả người, một luồng khí lạnh!
A Bưu mím môi, cung kính nói, “Vượng Tử nói hiện giờ cảm xúc của cô Lôi rất không ổn định, không cho phép bất cứ ai đến gần, bây giờ chúng ta đi qua sao?”
Tiêu Dạ gật đầu.
A Bưu nói với tài xế trước mặt, “Lái xe.”
“Vâng.” Tài xế vội vàng gật đầu.
Sắc mặt Tiêu Dạ vẫn rất khó coi, nhìn ngoài cửa sổ xe.
Xe nhanh chóng đến nơi, dừng lại, Vượng Tử và mấy người đàn em khác đều quy củ đứng ngoài cửa xe, cung kính nói, “Cô Lôi ở bên kia, chúng em không dám đến gần.”
A Bưu gật đầu, ra khỏi xe trước, sau đó để đàn em lấy xe lăn trong cốp xe ra, đỡ Tiêu Dạ ngồi lên xe lăn, đẩy qua.
Trong một góc ở ngõ hẻm Hà Hoa, một bóng người sợ hãi rụt rè rúc ở đó, ngồi chồm hổm, ôm chặt mình, vùi đầu giữa hai đầu gối, thân thể một mực run rẩy, không ngừng run rẩy, trong miệng hình như còn lẩm bẩm, có phần không quá rõ ràng, nhưng cẩn thận nghe vẫn hình như nghe được cái tên “Dạ” này, rất nhẹ rất nhạt…
“Lôi Lôi.” Tiêu Dạ đứng ở chỗ không xa không gần cô, gọi cô.
Lôi Lôi giống như bị kinh sợ hù dọa, không ngừng lui về sau. Lưng trần cọ lên vách tường, giống như không cảm thấy đau, không ngừng cọ, cọ…
“Lôi Lôi, em bình tĩnh chút!” Tiêu Dạ cố gắng đứng lên, đi tới.
A Bưu kéo Tiêu Dạ lại, “Đại ca, chị dâu nói rồi, anh không thể xuống đất.”
Tiêu Dạ giật mình, mím môi, ngồi trên xe lăn, “A Bưu, cậu lui về sau chút.”
“Vâng.”
A Bưu gật đầu, xoay người, tránh đi.
Tiêu Dạ tự mình đẩy xe lăn tới, dừng trước mặt Lôi Lôi, “Lôi Lôi, là anh, Tiêu Dạ.”
“Dạ.” Hình như Lôi Lôi nghe được cái tên quen thuộc này, ngẩng đầu nhìn anh, mặt bầm tím, môi còn có vết máu, nước mắt không ngừng rơi trên mặt.
“Tiêu Dạ anh mau tới cứu em, mau tới cứu em, em bị mấy người đàn ông bao vây, anh mau tới cứu em…” Bên kia tiếp tục khóc, khóc đến rất khó chịu…
“Ở đâu?! Em đang ở đâu!” Giọng Tiêu Dạ rất lớn.
“Em đang ở sau… A!” Bên kia đột nhiên không có âm thanh.
“Lôi Lôi!” Giọng Tiêu Dạ hơi lớn.
Tài xế ngẩn ra.
Tiêu Dạ mặt lạnh, cầm điện thoại lên gọi một lần nữa, “A Bưu, mới vừa rồi Lôi Lôi gọi điện thoại cho tôi, nói bị mấy người đàn ông bao vây, ở đâu đó, chưa nói ra điện thoại đã bị cúp, bây giờ cậu tìm khắp đường phố Thượng Hải, tìm được lập tức gọi điện thoại cho tôi!”
“Dạ, đại ca.” A Bưu vội vàng đáp lời.
Tiêu Dạ cúp điện thoại.
Trong lòng phiền não.
Anh nắm chặt điện thoại di động, lạnh lùng nhìn đường phố Thượng Hải.
Xe đã đến cửa chung cư, tài xế dừng xe, không dám nói lời nào.
Vẻ mặt đại ca không được tốt, tài xế không dám thở mạnh.
Tiêu Dạ ngước nhìn một tòa nhà cao tầng trong chung cư, nhìn ánh đèn ấm áp lộ ra ngoài từ một cánh cửa sổ, đảo mắt, cầm điện thoại lên, gọi, “Diêu Bối Địch.”
“Tiêu Dạ, anh đã về chưa?” Bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ không thể che giấu.
Thật ra thì từ lâu rồi, bọn họ ở bên cạnh đã hơn sáu năm, Diêu Bối Địch gần như rất hiếm khi biểu lộ cảm xúc ở trước mặt anh, mà giọng điệu vui sướng như vậy, dường như cho tới bây giờ đều chưa hề tồn tại trong ký ức của anh.
Anh trầm mặc hai giây, “Anh có chút chuyện, có thể sẽ về trễ, em ăn cơm trước.”
“…” Bên kia không nói gì.
Hình như Tiêu Dạ cũng không nói ra được lời an ủi gì.
“Cứ như vậy.” Anh lạnh lùng chuẩn bị cúp điện thoại.
“Tiêu Dạ, vậy anh trở về sớm chút.”
“Ừ.”
Nhìn mấy chữ “Kết thúc cuộc gọi”, Diêu Bối Địch hơi mất mát, cảm giác mất mát không cách nào che giấu được.
“Mẹ, cha không về ăn cơm sao?” Tiêu Tiếu kinh ngạc hỏi.
Diêu Bối Địch mím môi, nỗ lực khống chế cảm xúc, nỗ lực nở nụ cười, nói với Tiêu Tiếu đã quy củ ngồi trên bàn cơm đợi bắt đầu ăn, “Ừ, cha có chút việc, cho nên không về ăn cơm, chúng ta ăn trước.”
“Cha thật không giữ lời, chuyện đã đồng ý với chúng ta rồi mà không làm được.” Tiêu Tiếu oán trách.
Diêu Bối Địch sờ đầu Tiêu Tiếu, “Rất nhiều khi người lớn đều không thể tự mình làm chủ được.”
“Nhưng vẫn là nói không giữ lời.” Tiêu Tiếu lại cố chấp oán trách.
“Đợi cha về, mẹ nhất định trừng trị cha thích đáng, để cho cha hiểu, nuốt lời là không đúng!” Diêu Bối Địch cố ý giả vờ rất hung dữ.
“Mẹ mới không dạy dỗ cha đâu, chỉ có cha dạy dỗ mẹ thôi.” Tiêu Tiếu rất nghiêm túc nói.
Diêu Bối Địch cảm thấy mình hơi xấu hổ.
Tiêu Tiếu nhỏ như vậy, đã nhìn ra được sao?!
“Cậu nói cho con biết đấy.” Tiêu Tiếu phớt tỉnh bổ sung.
Diêu Bối Khôn này, đúng là chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn!
Diêu Bối Địch cười xấu hổ, “Con đừng nghe cậu.”
“Con cảm thấy cậu nói rất có đạo lý mà, con cảm thấy cậu rất tuyệt.” Vừa nhắc đến Diêu Bối Địch, Tiêu Tiếu đã tỏ vẻ sùng bái!
Diêu Bối Địch hơi sững sờ.
“Mẹ không thấy cậu rất soái sao?” Tiêu Tiếu nhìn sắc mặt mẹ mình, kinh ngạc hỏi.
Cô không hề thấy soái chút nào!
Ánh mắt đứa bé, cô không đánh giá được.
“Về sau trưởng thành, con muốn giống như cậu vậy!” Giọng điệu Tiêu Tiếu chắc chắn.
“Giống cậu như thế nào?” Diêu Bối Địch chậm rãi hỏi con bé.
Diêu Bối Khôn này, tẩy não cả con gái cô!
“Vừa soái vừa biết đánh nhau!”
“Nhưng con là con gái mà!”
“Chẳng lẽ con không thể vừa soái vừa biết đánh nhau sao?!” Tiêu Tiếu nhìn mẹ mình, cảm thấy năng lực lý giải của người lớn thật sự rất kém!
Diêu Bối Địch trợn trắng mắt.
“Tóm lại, con chính là rất sùng bái cậu, cậu chính là thần tượng của con!” Tiêu Tiếu khẳng định vô cùng, tỏ vẻ không ai có thể chất vấn.
Diêu Bối Địch vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé nghiêm túc của Tiêu Tiếu, “Được, cậu là thần tượng của con. Nhưng con tuyệt đối không được nói lời này cho ông bà ngoại của con, biết không?”
“Tại sao?” Tiêu Tiếu buồn bực, “Ông bà ngoại sẽ mắng con sao?”
“Không phải, sẽ mắng cậu con!” Diêu Bối Địch nói từng chữ.
Xem chừng, còn có thể bị đuổi ra khỏi nhà.
Dưới danh nghĩa, dạy hư tiểu công chúa quý giá nhất nhà bọn họ.
Chém đầu ngay!
Tiêu Tiếu không hiểu.
Diêu Bối Địch gắp một miếng thịt hun khói vào trong chén Tiêu Tiếu, “Ngoan ngoãn ăn cơm, cơm nước xong mẹ đưa con về nhà ông bà ngoại.”
“Nha.” Tiêu Tiếu cúi đầu bới cơm, bởi vì quá đói bụng, ăn ngoan hơn bất cứ lúc nào.
Diêu Bối Địch lại không ăn được nhiều lắm.
Cô nghĩ, chờ Tiêu Dạ về, nếu còn chưa ăn cơm, vẫn có thể ăn cùng một ít.
Cho nên trong cả quá trình, gần như đều chú ý đến Tiêu Tiếu ăn cơm, Tiêu Tiếu vẫn còn nhỏ, không hề phát hiện ra được mẹ mình ăn bao nhiêu, dù sao mình ăn thật nhiều thật nhiều, ăn đến bụng phồng lên.
Sau khi cơm nước xong, Diêu Bối Địch để Tiêu Tiếu ngồi trên ghế salon thả lỏng một chút, gọt chút hoa quả cho Tiêu Tiếu, rồi mình đi rửa sạch chén đũa, dọn bàn, quy củ đặt thức ăn vào trong tủ lạnh, lau tay, lấy điện thoại di động ra, soạn tin nhắn, “Bây giờ em đưa Tiêu Tiếu về nhà mẹ em, nếu như anh về mà chưa ăn cơm, thức ăn đều ở trong tủ lạnh, nếu mệt mỏi quá không muốn động, vậy ngồi trên ghế salon xem ti vi, em sẽ về sớm.”
Gửi xong.
Diêu Bối Địch chờ trong chốc lát, hình như không có tin nhắn đáp lại.
Hít sâu, cười nói với Tiêu Tiếu, “Tiếu Tiếu, giờ mẹ đưa con về, đi nào.”
“Vâng.” Tiêu Tiếu rời khỏi ghế salon.
Diêu Bối Địch mang theo Tiêu Tiếu ra cửa.
Vệ sĩ áo đen vẫn theo phía sau.
Tiêu Tiếu coi như không thấy, Diêu Bối Địch hình như cũng tập mãi thành quen.
Diêu Bối Địch đưa Tiêu Tiếu về đến cửa, để mẹ Diêu ra đón.
Mẹ Diêu nhìn Diêu Bối Địch, dắt Tiêu Tiếu nói, “Có muốn vào trong nhà ngồi một lúc không.”
“Quá muộn rồi, mẹ à, mẹ cũng nên để Tiêu Tiếu ngủ sớm một chút.”
“Ừ, vậy mẹ không giữ con, nhưng trong khoảng thời gian này con ít về nhà, nghe cha con nói, con cũng không đi làm, là có chuyện gì với Tiêu Dạ sao?” Mẹ Diêu hơi lo lắng hỏi.
Dù sao là con gái bảo bối của mình, mẹ Diêu hơi đau lòng, cho nên mặc dù không hề thích Tiêu Dạ, vẫn muốn con gái sống tốt.
“Không có. Mẹ nghĩ nhiều rồi, con và Tiêu Dạ vô cùng tốt.” Diêu Bối Địch vội vàng nói.
Nhưng không dám nói nhiều về chuyện của Tiêu Dạ, nói mấy chuyện bị thương kia ra, không chừng cha mẹ cô càng không yên lòng rồi.
“Con đừng kiểu có chuyện gì đều giấu trong lòng biết không?!” Mẹ Diêu nói, “Cho dù cha con như thế nào, mẹ vẫn đây, mẹ sẽ nói thay con.”
“Con biết mà, trên thế giới này mẹ là người hiểu con nhất, tốt nhất.” Diêu Bối Địch cười nói.
“Con đứa bé này!” Mẹ Diêu chọc chọc trán Diêu Bối Địch.
Diêu Bối Địch cười ngọt ngào, ngồi xổm người xuống, “Tiếu Tiếu nói hẹn gặp lại mẹ nào.”
“Mẹ hẹn gặp lại.” Nói xong, còn hôn lên mặt Diêu Bối Địch một cái.
“Tiếu Tiếu ngoan ngoãn nghe lời bà ngoại nhé, bye bye.”
Diêu Bối Địch đứng lên, “Mẹ, hẹn gặp lại.”
“Ừ, về chậm một chút, về đến nhà gọi điện thoại cho mẹ.”
“Vâng.” Diêu Bối Địch chui vào trong xe con.
Xe rời đi.
Mẹ Diêu và Tiêu Tiếu vẫn nhìn theo xe rời đi.
Diêu Bối Địch cảm thấy hốc mắt hơi chua.
Thật sự cảm thấy, nếu không phải bởi vì có cha mẹ ủng hộ, cô nghĩ như thế nào đều không thể nhịn được đến bây giờ!
Điều chỉnh cảm xúc, về thẳng nhà.
Diêu Bối Địch mở cửa nhà ra.
Trong nhà tối đen như mực.
Tiêu Dạ vẫn chưa về.
Cô mở ti vi, ngồi trên ghế salon.
Xem ti vi.
Chờ đợi.
…
Tiêu Dạ và a Bưu tụ họp.
A Bưu nhìn dáng vẻ lạnh lùng của đại ca, há mồm định nói gì, cuối cùng lại không nói.
Đêm càng ngày càng sâu.
A Bưu nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã mười một giờ rồi.
Từ khi Lôi Lôi gọi điện thoại đến giờ, qua hai tiếng rưỡi.
Dựa theo mạng lưới quan hệ của bọn họ, đường Thượng Hải đã sớm lật đảo lên một lần rồi, nhưng vẫn không có tin tức của Lôi Lôi, anh cảm thấy có phải người phụ nữ này cố ý không…
Bên trong xe hoàn toàn trầm mặc.
Đột nhiên, trong không gian yên tĩnh, vang lên chuông điện thoại di động.
A Bưu nhìn hiển thị gọi đến, nhận điện, “Alo.”
“Anh a Bưu, chúng em tìm được cô Lôi rồi.”
“Ở đâu?”
“Ở trong hẻm Hà Hoa vùng ngoại ô vịnh Thanh Trúc.” Bên kia cung kính nói.
“Sao xa vậy, hẻo lánh vậy?!” A Bưu cau mày.
Giờ phút này Tiêu Dạ cũng đã quay đầu nhìn a Bưu.
“Cô Lôi đã xảy ra chút chuyện!” Bên kia nói, sau đó nói từ đầu tới đuôi.
Sắc mặt a Bưu càng ngày càng khó coi.
Anh cúp điện thoại, nói với Tiêu Dạ, “Đại ca, cô Lôi ở trong hẻm Hà Hoa… bị người cưỡng hiếp.”
Tiêu Dạ ngẩn cả người, một luồng khí lạnh!
A Bưu mím môi, cung kính nói, “Vượng Tử nói hiện giờ cảm xúc của cô Lôi rất không ổn định, không cho phép bất cứ ai đến gần, bây giờ chúng ta đi qua sao?”
Tiêu Dạ gật đầu.
A Bưu nói với tài xế trước mặt, “Lái xe.”
“Vâng.” Tài xế vội vàng gật đầu.
Sắc mặt Tiêu Dạ vẫn rất khó coi, nhìn ngoài cửa sổ xe.
Xe nhanh chóng đến nơi, dừng lại, Vượng Tử và mấy người đàn em khác đều quy củ đứng ngoài cửa xe, cung kính nói, “Cô Lôi ở bên kia, chúng em không dám đến gần.”
A Bưu gật đầu, ra khỏi xe trước, sau đó để đàn em lấy xe lăn trong cốp xe ra, đỡ Tiêu Dạ ngồi lên xe lăn, đẩy qua.
Trong một góc ở ngõ hẻm Hà Hoa, một bóng người sợ hãi rụt rè rúc ở đó, ngồi chồm hổm, ôm chặt mình, vùi đầu giữa hai đầu gối, thân thể một mực run rẩy, không ngừng run rẩy, trong miệng hình như còn lẩm bẩm, có phần không quá rõ ràng, nhưng cẩn thận nghe vẫn hình như nghe được cái tên “Dạ” này, rất nhẹ rất nhạt…
“Lôi Lôi.” Tiêu Dạ đứng ở chỗ không xa không gần cô, gọi cô.
Lôi Lôi giống như bị kinh sợ hù dọa, không ngừng lui về sau. Lưng trần cọ lên vách tường, giống như không cảm thấy đau, không ngừng cọ, cọ…
“Lôi Lôi, em bình tĩnh chút!” Tiêu Dạ cố gắng đứng lên, đi tới.
A Bưu kéo Tiêu Dạ lại, “Đại ca, chị dâu nói rồi, anh không thể xuống đất.”
Tiêu Dạ giật mình, mím môi, ngồi trên xe lăn, “A Bưu, cậu lui về sau chút.”
“Vâng.”
A Bưu gật đầu, xoay người, tránh đi.
Tiêu Dạ tự mình đẩy xe lăn tới, dừng trước mặt Lôi Lôi, “Lôi Lôi, là anh, Tiêu Dạ.”
“Dạ.” Hình như Lôi Lôi nghe được cái tên quen thuộc này, ngẩng đầu nhìn anh, mặt bầm tím, môi còn có vết máu, nước mắt không ngừng rơi trên mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.