Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 32: Không ai hỏi thăm

Thác Bạt Thụy Thụy

10/02/2018

Ánh mặt trời hôm đó cực kỳ rực rỡ, bầu trời xanh thẳm ngay cả một đám mây cũng chẳng có.

Sảnh lớn của khách sạn Trung Hoa Star bị vây kín.

Mọi người ai cũng biết, Trung Hoa Star xa hoa thế nào, đồ trang trí bằng bạc và kỹ năng phục vụ của khách sạn này đã vượt xa những khách sạn khác, 5 sao cũng không đủ để thể hiện sự tôn quý của nó, nên Trung Hoa Star vinh dự là khách sạn sáu sao ở Xuân Thành.

Giữa sảnh lớn là đại tiểu thư Úy gia, Úy Mặc Doanh.

Những kẻ hiểu biết cũng biết được, Úy gia sau cơn sóng thần tài chính đó, đã gần như sụp đổ. Đổng sự trưởng Úy Hùng Khiêm vì thế mà bệnh dậy không nổi, đến giờ còn nằm viện, chưa có dấu hiệu hồi phục, qua đó cũng có thể biết được tổn thất sau cơn sóng thần ấy. Vì thế mà trưởng nữ Úy Mặc Doanh phải gánh lấy trách nhiệm thay đổng sự, phô trương bao cả cái sảnh lớn thế này, hao phí món tiền khổng lồ chỉ vì thay em gái mở tiệc chọn chồng.

Nhị tiểu thư của Úy gia, Úy Hải Lam, nghe nói là con gái của Úy Hùng Khiêm và đại phu nhân, lại là đứa cháu gái yêu của ông nội Úy Quang Điềm.

Nhưng nào ai có ngờ, tình hình đầy nguy khốn của Úy gia hiện tại.

Ngoài miệng nói là chọn cho nhị tiểu thư vị hôn phu môn đăng hộ đối, nhưng thực ra là bán mình.

Tin tức chọn chồng này khi được truyền ra liền trở thành đề tài nóng, khiến người ta phải chú ý.

Gần tới mười giờ, đại sảnh hoa lệ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Nhân viên phục vụ, tiếp tân ăn mặc chỉnh tề, còn cố ý bố trí xây dựng một cái bục cao, hai bên lối đi là bàn ăn màu trắng hình chữ nhật bày đủ loại thức ăn đẹp mắt, tháp rượu sâm banh , ly thuỷ tinh lóng lánh thứ chất lỏng màu trà, hoà quyện với ánh đèn trông giống như viên hổ phách quý hiếm, vẻ đẹp ấy như bị vùi sâu dưới mặt đất hơn mấy ngàn năm.

Đồng hồ quả lắc trên bàn reo lên, lối đi lớn từ từ được người ta đẩy ra.

Úy Hải Lam vận một bộ sườn xám hoa hồng,chân mang đôi giày cao gót nhung tơ, cùng Úy Mặc Doanh và vài cô gái khác tiến vào. Hôm nay, mái tóc của cô được búi theo kiểu công chúa, đoan trang nhưng không mất đi vẻ khả ái thường ngày, đeo đồ trang sức trang nhã, trang điểm lấy màu hồng làm chủ đạo, đánh một lớp phấn thơm hơi mỏng, khuôn mặt trẻ trung nhất thời rực rỡ, giống như đã biến thành người khác. Cô chỉ nhàn nhạt mỉm cười, lộ rõ vẻ thục nữ ưu nhã.

Úy Hải Lam trầm ổn bước lên bục cao, đường hoàng ngồi trên chiếc ghế ngà voi.

Hai cánh cửa ở lối đi ngay trước mặt cô được mở ra, bốn phía lại trở lại yên tĩnh, nhạc sĩ bắt đầu đàn một bản nhạc bằng dương cầm cực kỳ du dương.

Một tiếng trôi qua, cô vẫn mỉm cười.

Hai tiếng, cô vẫn như cũ nhàn nhạt mỉm cười.

Ba tiếng, cô vẫn như vậy.

Bữa tiệc bắt đầu từ mười giờ sáng, kéo dài đến tận sáu giờ chiều mới kết thúc.

Toàn bộ tám tiếng đồng hồ, lại chẳng có ai hỏi thăm, vừa tẻ nhạt lại vừa xấu hổ. Mọi người kinh ngạc hai mắt nhìn nhau, đều im lặng không nói.

Úy Mặc Doanh hết xanh rồi lại đen, rất tức giận .

Thời gian bao sảnh đã hết, Úy Hải Lam một ngày ngồi yên trên ghế bị người ta ghẻ lạnh cuối cùng cũng đứng dậy, bình tĩnh nói “Chị cả, về nhà thôi.”

Đương lúc mọi người hết khiếp sợ rồi đến ngạc nhiên nhìn chăm chú vào bên trong,Úy Hải Lam nhẹ nhàng rời đi. Trên mặt Úy Mặc Doanh không còn chút ánh sáng nào, cũng vội vã chào hỏi quản lý rồi rời đi.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Không có ai cả? Đây là tiệc chọn chồng kiểu gì vậy!” Những người còn ở lại trợn mắt há miệng.

Vừa ra khỏi cửa khách sạn, đã bị cơn gió lạnh thổ vào mặt, có chiếc xe hơi vừa dừng lại.



Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Lôi Thiệu Hành ngồi ở sau xe, ghé mắt cười nói “ Úy tiểu thư, rảnh rỗi cùng nhau ăn cơm không?”

Chương 33: Đi hưởng tuần trăng mật.

Úy Mặc Doanh nhất thời tươi cười rạng rỡ, lo lắng cũng biến đi mất. Vui sướng nện từng bước chân tiến lên phía trước, khẽ cúi người nhỏ giọng hỏi “Lôi tiên sinh không phải đi Mỹ sao? Nhanh như vậy đã về rồi?”

“Cùng bạn bè hẹn gặp mặt xem cuộc vui thôi.” Lôi Thiệu hành ung dung cười nói.

“Vậy đã xem xong cuộc vui rồi sao?” Úy Mặc Doanh có chút kinh ngạc.

“Đáng tiếc thật, không giống như tôi mong đợi.” giọng điệu của anh dường như có chút thất vọng, rồi lại trở lại bình thường nói “ Vừa rồi nghe nói Úy tiểu thư ở gần đây, nên tôi mới thử vận khí một chút, không ngờ có thể trùng hợp như vậy.”

Úy Mặc Doanh lúc trước mời anh đến Úy gia ăn cơm, lúc anh viện cớ để từ chối ra về, cô cười đồng ý, giờ phút này có hẳn sẽ không còn lí do gì để từ chối nữa.

Tài xế xuống xe thay cô mở cửa, Úy Mặc Doanh vừa muốn lên xe, liền quay đầu lại liếc cô ở sau lưng, nhỏ giọng dặn dò “Em ngồi xe lão Trương về đi.”

Úy Hải Lam khoác chiếc khăn choàng lụa đen lớn, trong màu đen lại lấp lánh kim tuyến, Phú Quý Trương Dương. Khuôn mặt cô lạnh tanh, không có một tia tâm tình dư thừa nào, trừ khoé miệng khẽ nhếch cong, còn duy trì được nụ cười vừa rồi, hết sức nghe lời. Một chiếc xe chạy đện, tầm mắt của cô phóng qua phía trước, không chút hoang mang quét qua bên trong xe anh, lễ phép khách khí chảo hỏi, rồi sau đó đi đến phía chiếc xe vừa đậu.

Hai chiếc xe trước sau chạy ra khỏi Trung Hoa Star, song lại đi ngược đường nhau.

“Chúng ta đi đâu ăn cơm đây?” Úy Mặc Doanh nghiêng đầu hỏi.

Lôi Thiệu Hành trở lại vấn đề này, lịch lãm đáp hai chữ “ Tuỳ cô.”

“Nếu anh đã nói vậy, vậy không bằng đến một quán cơm kiểu Hồ Nam ở Thành Nam ….” Bên tai truyền đến giọng nữ, Lôi Thiệu Hành im lặng lắng nghe. Cửa sổ cũng chưa đóng hết, gió lạnh xuyên qua khe hở chui vào bên trong, len vào điỉnh đầu mà thét gào “ Có thể đóng cửa sổ không?”

Cửa sổ lập tức bị đóng chặt, Úy Mặc Doanh oán giận trách một câu “ Cũng đã tháng năm rồi, thời tiết quái thật đấy.”

Thường nói trời tháng năm giống như gương mặt của đứa bé, quả nhiên là thật, đến nửa đêm đã đổ mưa.

Cuồng phong, tia chớp xâm nhập vào Cẩn Viên, Úy Hải Lam bị tia chớp chói mắt làm cho cô giật mình tỉnh giấc. Bên ngoài ầm ầm rung động, cũng không thể ngủ yên, đỉnh thắp ngọn đèn nhỏ, nửa ngồi dậy đọc sách một lát.

Cuộc sống yên tĩnh lại một lần nữa trở lại quỹ đạo bình thường sau tiếng sấm nổ, đối mặt với những lời nói bóng nói gió ở bên ngoài, cô một mực không rảnh để ý đến. Tự mình chào tạm biệt thầy, rồi sau đó về nhà chuyên tâm học hành để chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp trung học. Triệu Nhàn chẳng bao giờ hỏi qua chuyện học tập của cô, bà cũng chẳng thèm can thiệp, huống chi bà gần đây dường nhu rất bận, nên thường xuyên phải ra ngoài. Trùng hợp cô lại vừa hẹn gặp Viên Viên xong, chỉ là điạ điểm không gần trường. Về những lời đồn đãi kia, Viên Viên một chữ cũng không nói, vẫn như cũ lãng sang chủ đề khác để nói, mỗi lần kết thúc chủ đề luôn là câu nói kia. “ Hải Lam, cậu phải thật tốt đấy.”

Người sống một đời, khó khăn cỡ nào. Dĩ nhiên luôn muốn phải sống tốt.

Uý Hải Lam từ trước đến giờ đều hiểu đạo lý này.

Tháng năm lặng lẽ trôi qua, tháng sáu đã vội vã đến.

Buổi thi tốt nghiệp trung học ngày đó, Úy Hải Lam nhận được điện thoại của Vương San “Úy tiểu thư, cô bây giờ đang ở đâu.”

“Có chuyện gì sao?”

“Lôi tiên sinh muốn dẫn cô đi hưởng tuần trăng mật.”

Chương 34. Nhàn hạ thoải mái.



Úy Hải Lam cho là mình đã nghe nhầm, nếu không làm sao có thể chứ.

Cô một tay nhấc bọc sách lên, một tay cầm điện thoại di động đứng ở đường cái, cách lối đi cho người đi bộ, lối đi kia dẫn đếu trường học. Cổng trường có rất nhiều người tụ tập, có học sinh đi học, có cả cha mê của họ, xe cộ chật chội trên đường, kẹt cứng đến độ nước chảy cũng không lọt nổi qua, căn bản là không có cách nào đi tới. Bảo vệ bắt đảu quản lý thứ tự, mới có thể khống chế tình trạng hỗn loạn này.

Ngày vốn chỉ hơi nóng thôi, đột nhiên lại nóng như muốn bốc cháy vậy, nên lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi hơi ẩm.

“Sao cơ?” Cô nhẹ giọng hỏi thăm, giống như không nghe rõ câu vừa rồi.

“Lôi tiên sinh muốn dẫn cô đi hưởng tuần trăng mật.” Đầu bên kia điện thoại, Vương San lặp lại câu trả lời.

Kim phút của đồng hồ ở gác chuông trường học điểm đã gần đến giờ thi, chỉ còn 10 phút cuối. Bên ngoài đã không còn học sinh, chỉ có cha mẹ tha thiết chờ đợi bên ngoài. Đây là cuộc chiến đã chuẩn bị suốt 12 năm, phải ở đây , trong ba ngày ngắn ngủi này công bố thành bại, ảnh hưởng trực tiếp đến cả một đời người.

“Úy tiểu thư, xin hỏi cô đang ở đâu? Úy tiểu thư? Này? Úy tiểu thư, cô vãn đang nghe máy không?” giọng nữ bên kia truyến đến không ngừng thúc giục, Úy Hải Lam im lặng nhìn về phía trước, nhà trường đã bắt loa nhắc nhở học sinh chưa vào sân mau vào vị trí, hai âm thanh hỗn loạn xen kẽ nhau.

Thời điểm bên kia cho là lỗi đường truyền, định cúp máy, cô rốt cuộc cũng mở miệng. “Tôi ở trường cao đẳng ở giao lộ đường Đông.”

“Úy tiểu thư, trong vòng hai mươi phút tôi sẽ chạy đến đó, xin cô chờ một chút.”

Úy Hải Lam “Ừ” một tiếng, ngắt cuộc gọi. Cô đứng yên nhìn kim phút ở gác đồng hồ từ từ di chuyển, chỉ trùng vào kim giờ, khi tiếng chuông reo lên thì xoay người.

Chừng hơn mười lăm phút sau, Vương San chạy đến.

Ngồi lên xe, Uý Hải Lam cũng không hỏi nơi cô sẽ đi, chỉ chuyên tâm nghĩ đến cái cớ cho có lệ, còn chưa nói đến Viên Viên ở nhà.

Vương San lại quan tâm nói “Úy tiểu thư, chỗ đó không xa đâu, đi một ngày có thể về lại mà.”

Hơn ba tiếng xe nhanh chóng mở cửa ra, đến một toà thành cổ nổi tiếng ở Xuân Thành. Đi vòng quanh toà thành cổ này một lát, rồi dừng lại ở một đầu ngõ.

“Úy tiểu thư, Lôi tiên sinh kêu cô đi loanh quanh du ngoạn trước một chút



“Được rồi.”

Úy Hải Lam cũng vui vẻ, thoải mái, tự tại, thực sự xuống xe.

Từng con hẻm nhỏ quanh co, con dường nhỏ dài dằng dặc rải đầy những phiến đá xa, nhàn nhạt in lại dấu chân cô. Hai bên là bức tường đá, phủ đầy rêu xanh là nhân chứng cho lịch sự xa xưa, cới những giấc mộng đầy sao ẩn dấu trong con hẻm nhỏ nườm nượp người qua lại. Đến ngôi nhà ngói ăn cơm, nghe người trong vùng hát điệu dân gian, đang lấy nước giếng để pha trà, Úy Hải Lam cảm thấy cực kỳ yên tĩnh.

Buổi chiều đã hơn bốn giờ, buổi chiều trước khi xuống núi, Vương San nói: “Úy tiểu thư, Lôi tiên sinh có việc không đến được, tôi đưa cô về.”

Úy Hải Lam chậm rãi uống hết ngụm trà cuối cùng, răng môi còn lưu lại hương vị, nói cảm ơn với chủ quán, trơ trọi đứng lên nói “Vâng, trở về thôi.”

Nhìn nụ cười nhạt trên khuôn mặt của cô, Vương San kinh ngạc bởi vẻ bình tĩnh của cô, sao cô vẫn có thể an nhàn thoải mái như vậy.

Phải biết rằng hôm nay chính là ngày thứ nhất của kì thi tốt nghiệp trung học!

Cô đột nhiên cảm thấy, cô bé này rất đặc biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook