Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Chương 34

Đồng Vinh

19/05/2021

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)

___

Hạ Nam Phương rũ mắt, khóe miệng cong thành một đường cong cố chấp, không chút do dự nói ra: "Không được."

Ông cụ bỗng chốc trầm mặt xuống, cầm lấy cây gậy tức giận mà gõ gõ đất: "Anh... anh... chẳng lẽ anh còn ép hôn người ta sao?"

Hạ Nam Phương nâng mắt lên, nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn Lý Nhiễm một cái.

Cho dù nội tâm thật sự nghĩ như vậy, nhưng hiển nhiên không thể nói ra khỏi miệng được, một bên anh dùng ngữ khí không buông tay, bên kia lại đè nặng khóe miệng đang cong lên: "Không phải."

"Vậy anh không màng ý kiến của Nhiễm Nhiễm, một hai phải kết hôn là muốn làm cái gì?"

Hạ Nam Phương không đáp.

Ông cụ hiểu được, ông bảo Lý Nhiễm đi ra ngoài: "Nhiễm Nhiễm, con đi trên lầu lấy mấy bức tranh của ông nội cất chứa đi, ngày mai đi thăm ba con."

Lý Nhiễm "vâng" một tiếng.

Phòng ngủ chỉ còn lại hai ông cháu bọn họ, ông cụ bây giờ mới không nhanh không chậm mà mở miệng: "Đừng diễn nữa."

"Nói đi, trong lòng anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì?"

Từ lúc Hạ Nam Phương mở miệng nói câu đầu tiên, trong lòng ông đã có hồ nghi. Dựa theo ngày xưa, đừng nói làm Hạ Nam Phương nhận sai, ngay cả làm anh cúi thấp đầu một chút cũng không có khả năng.

Ông cụ nhìn ra được trong lòng Hạ Nam Phương có tâm sự, hiển nhiên những lời đó chỉ cần Lý Nhiễm ở đây, anh tuyệt đối sẽ không mở miệng nói.

Ánh mắt đen nhánh của anh dừng ở một chỗ, lông mi trên đôi mắt cư nhiên đang run rẩy.

Dáng vẻ này của anh, ông cụ nhìn thật sự hiếm lạ: "Như thế nào? Nhiễm Nhiễm khóc thành như vậy, anh còn ấm ức được?"

Hạ Nam Phương là người cường đại sẽ không ấm ức, cho dù anh có ấm ức cũng sẽ không nói ra ngoài.

Phép tắc của anh, là con sư tử mạnh mẽ không cần người khác đồng tình.

Đồng tình là một loại thương hại, là ý nghĩa của sự thất bại.

Ông cụ hướng dẫn từng bước: "Con thật tình muốn cưới Nhiễm Nhiễm có phải hay không?"

Hạ Nam Phương không chút do dự gật đầu.

"Nếu thật tình muốn cưới con bé, thì phải đối xử thật tốt với người ta, cả đời dài như vậy, ngày tháng sau này cũng càng lâu, vì sao một hai phải tranh giật kết hôn ngay bây giờ?"

Khóe miệng Hạ Nam Phương càng mím chặt, có vẻ càng là không vui, nói ra nói cũng rầu rĩ: "Lý Nhiễm cô ấy... không thích con."

Khi nói xong, anh tựa hồ có chút buồn rầu: "Cô ấy thích Vu gia."

Anh không có nói thẳng Lý Nhiễm thích Vu Hồng Tiêu, nhưng ý cũng không có sai lắm.

Ông cụ không tin: "Con bé nói với con rồi?"

Hạ Nam Phương lắc đầu, nhớ tới lần đó mình đi Vu gia tìm cô.

Vừa nói đến điều này, ngữ khí của anh từ bắt đầu có thu liễm, biến thành không vui: "Cô ấy không cho con gặp bác Lý, lại cho phép ông ấy uống rượu với người nhà Vu gia."

Ngàn chữ triệu câu tổng kết thành một câu: "Cô ấy thay đổi."

Ông cụ thở dài, Hạ Nam Phương thông minh đến cực điểm, nhưng về tình yêu lại quá dốt nát: "Nếu Nhiễm Nhiễm thay đổi, nhất định là do con không đủ yêu con bé. Con càng phải đối xử tốt với con bé hơn, sao có thể cưỡng bách con bé được?"

Hạ Nam Phương như là khó thở: "Vô dụng. Đối xử tốt với cô ấy... cũng vô dụng."

"Vậy con có nghe lời ông không?"

Hạ Nam Phương gật đầu, mày vẫn nhăn, biểu cảm không vui: "Cô ấy không cảm kích. Luôn luôn chán ghét con."

Ông cụ đanh mặt, không ngờ hai người bọn họ hiện tại đến nước này, trầm ngâm: "Vậy con cũng không thể vi phạm ý nguyện của Nhiễm Nhiễm. Như vậy con bé sẽ càng ngày càng chán ghét con."

Sau khi tia ấm ức trên mặt Hạ Nam Phương lui xuống, dần dần nổi lên giận dữ: "Chán ghét thì sao chứ? Cô ấy mãi mãi chỉ có thể là vợ của con."

Vẻ mặt ông cụ "nhóc con, anh quả thực không còn cứu chữa được nữa": "Nhiễm Nhiễm sẽ không thích con, con cột lấy con bé tại bên người có gì ý nghĩa gì, con bé sẽ càng không vui."

Hạ Nam Phương sâu kín hỏi: "Vậy thì thế nào? Chỉ cần ở bên cạnh con, con chậm rãi đối xử tốt với cô ấy không phải là được rồi sao?"

Ông cụ bị lời ngụy biện bá đạo của anh xém không nói nên lời: "Nhiễm Nhiễm là người sống sờ sờ, không phải con muốn làm cái gì là làm cái đó. Lại nói, con làm sao mà làm con bé thất vọng thế kia, trước kia con bé thích con như vậy."

Hạ Nam Phương một bộ củi gạo mắm muối đều không ăn: "Sau này, cô ấy thích cái gì, con sẽ cho cô ấy cái đó. Không tốt được sao? Chẳng lẽ gả cho người khác được, gả cho con không được?"

Ông cụ trừng mắt: "Con... con..."

Hạ Nam Phương không biết hối cải: "Ông nội, chuyện này ông không cần lo cho con."

"Con là cháu ruột của ông, Nhiễm Nhiễm cũng vậy. Nếu con thật sự muốn cưới con bé thì từ từ mà thương lượng, Nhiễm Nhiễm đồng ý mới được."

Hạ Nam Phương không đáp, như tự mình có thể hiểu lấy: "Cô ấy sẽ không đồng ý. Ông cũng khuyên con buông tay, không bằng khuyên cô ấy gả cho con."

Thiếu chút nữa ông cụ đã bị thuyết phục, giơ lên cây golf đánh anh: "Nhóc con nhà anh dám càn rỡ như vậy!"

Hạ Nam Phương cũng không né, mạnh miệng nói: "Ông đánh đi."

Ông cụ sửng sốt, sau đó một gậy đập vào trên lưng anh: "Hỗn trướng!"

Buổi tối, "hỗn trướng" cõng một thân vết thương trở về phòng ngủ.

Cử chỉ kiêu ngạo như cũ, nội tâm không hoảng hốt.

Lý Nhiễm đang ở dọn dẹp lại đồ vật, quay đầu lại nhìn anh một cái.

Hạ Nam Phương lấy tủ sắt kia lại lần nữa bỏ lại phòng ngủ của cô: "Em đừng không cần là ném đi."

Lý Nhiễm: "..."

Sau đó, mãi cho đến ngày cưới, Lý Nhiễm trước sau không thèm nói chuyện với Hạ Nam Phương một câu.

Giữa hai người thoáng như cách một con sông dài, không có bất cứ phương tiện nào có thể đi qua nhau.

Buổi sáng lễ cưới hôm nay, Hạ Nam Phương mới sáng sớm đã phái người đến đón cô.

Tới ba người, thậm chí cả Khổng Phàn Đông đều xuất động, giống như sợ cô chạy vậy.

Mặt Lý Nhiễm vô cảm ngồi trên xe, không giống như là đi tham gia hôn lễ, ngược lại như là tham gia lễ tang.

Quy mô lễ cưới tuy không tính quá lớn, nhưng khu resort Nhạc Loan vẫn chật kín khách mời.

Hôm nay định sẵn là một ngày không bình thường, người ở thành phố N có uy tín danh dự cơ hồ đều tập trung ở đây.

Lý Nhiễm đến Hạ gia, khi nhìn thấy Hạ Nam Phương, anh đang ở phòng bếp.



Hôm nay thời tiết không tồi, cửa sổ trong phòng bếp nửa mở ra có ánh nắng dào dạt mà tiến vào, chiếu lên trên người anh, có vẻ đặc biệt tùy ý.

Hạ Nam Phương mặc áo sơmi màu tối, anh có chút đứng thẳng cứng ngắc, phía trước đang cầm chảo chiên trứng.

Khi nhìn thấy Lý Nhiễm, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

"Xong ngay đây."

Lý Nhiễm dựa vào khung cửa phòng bếp nhìn anh, vẻ mặt đúng là hiếm lạ.

Đây không phải lần đầu tiên thấy Hạ Nam Phương nấu ăn, trước kia Hạ Nam Phương còn không có bận như vậy, ngày nghỉ hai người ở bên nhau anh cũng sẽ cho làm món cơm Tây cho cô.

Chẳng qua cơm Tây của anh giới hạn trong chiên bò bít tết, thậm chí khi nào chín cũng không biết.

Thường xuyên là Lý Nhiễm đứng ở một bên nhắc nhở điều chỉnh độ lửa.

Quả nhiên, Hạ Nam Phương chiên trứng không thành công, lửa quá lớn trứng khét.

Mặt anh vô cảm mà đổ trứng bị chiên hỏng vào thùng rác, Lý Nhiễm liếc mắt nhìn số trứng trong thùng rác, thật sự nhìn không nỗi nữa.

"Thôi để tôi đến."

Hạ Nam Phương cầm lấy cái chảo để xuống, sau đó đi đến một bên, đôi mắt nheo nheo, lẳng lặng mà nhìn cô.

Có lẽ là động tác chiên trứng của Hạ Nam Phương gợi lên hồi ức tốt đẹp của hai người ở bên nhau ngày xưa, tâm trạng của Lý Nhiễm tốt hơn một ít so với buổi sáng.

"Ông nội ăn không?"

Hạ Nam Phương đáp: "Ăn."

Lý Nhiễm không nói nhiều nữa, nghe âm thanh bật lửa phía sau, mùi thuốc lá nhàn nhạt truyền đến.

Ngày xưa Hạ Nam Phương cũng không hút thuốc, hoặc là rất ít.

Không biết gần đây tập thành thói quen xấu gì, buổi sáng lên cái gì cũng không làm, làm một điếu trước.

Anh cũng không hút hết, giống như là nâng cao tinh thần, hút nửa điếu, ném nửa điếu.

Mùi thuốc lá cũng không sặc người, nhưng sáng sớm mà hút thuốc cũng không tốt.

"Đừng hút."

Đồng tử đạm sắc của Hạ Nam Phương không sao cả, ngay sau đó dập tắt điếu thuốc.

Có lẽ hôm nay rời đi, đây là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ, Lý Nhiễm khó được nhiều lời thêm một câu: "Sau này cũng đừng hút nữa. Mất ngủ lại hút thuốc, rất dễ đau đầu."

Hạ Nam Phương ừ một tiếng, rất nhẹ nhàng.

Cấp dưới đều nhận ra tâm trạng hôm nay của Boss lớn không tồi, toàn bộ sáng sớm khóe miệng đều là hơi hơi nâng lên, sắc mặt cũng nhu hòa hơn không ít so với ngày thường.

Hạ Nam Phương ăn sáng xong, nhưng cũng không đứng dậy, mà thong thả ung dung lột vỏ trứng gà, anh chưa bao giờ ăn trứng gà luộc, cho nên lột cho ai có thể nghĩ.

Khóe môi tràn đầy ý cười, cam tâm tình nguyện mà ngồi làm, không khí lãng mạn lại tốt đẹp.

Cơm nước xong, hai người lên lầu thay quần áo.

Hôm nay Hạ Nam Phương mặc vest kẻ caro màu xám đem, bên trong mặc áo sơmi màu đen, thắt thêm caravat sáng màu.

Rất ra dáng một quý ông nho nhã.

Lý Nhiễm mặc lễ phục màu xám nhạt, trễ vai, đường viền của cổ áo được điểm xuyết một vòng ngọc trai nhỏ vụn.

Phía dưới váy lụa, thiết kế xoã tung, có một viên ngọc trai lớn hơn cổ áo một chút, màu tím nhạt, theo làn váy đong đưa, như ẩn như hiện, như là một kho báo bị giấu đi.

Khi Hạ Nam Phương nhìn thấy Lý Nhiễm xuống lầu, lộ ra một nụ cười tươi rói.

Dưới vầng trán no đủ, cặp mắt kia cười thật tươi thật thỏa mãn.

Có lẽ Hạ Nam Phương thật sự muốn kết hôn với cô, bất kể sau lưng anh che dấu là yêu cũng được, thói quen cũng thế.

Tại khoảnh khắc này, là thật sự muốn sống cả đời bên Lý Nhiễm.

Lý Nhiễm đột nhiên không đành lòng đi đánh vỡ hình ảnh này, đặc biệt không đành lòng đi chọc đau sự cao ngạo trên người Hạ Nam Phương từ sinh ra đã có sẵn này.

Cô thừa nhận, trong nháy mắt kia, cô đối với Hạ Nam Phương không hận nhiều như vậy nữa.

Cô chán ghét thủ đoạn của người đàn ông này, chán ghét anh sinh ra hơn người thượng đẳng không hiểu biết tôn trọng người khác, chán ghét anh quyết giữ ý mình chưa bao giờ đặt lời nói của cô ở trong lòng.

Nhưng phút giây này, trước mắt chính là hôn lễ cô đã từng tha thiết ước mơ, người trước mắt cũng từng là người cô từng yêu sâu đậm tận tâm can.

Ngực Lý Nhiễm quặn đau, cho dù cảm nhận được Hạ Nam Phương chờ mong hôn lễ, nhưng cô vẫn không thể nào vui vẻ được.

Không ai sẽ hy vọng mình bị cưỡng bách gả cho người khác.

Cho dù là người đã từng yêu rất nhiều cũng không được.

Người cùng người ở chung đều cần lợi thế, hoặc là yêu, hoặc là quyền lực to lớn mạnh mẽ.

Mà Lý Nhiễm cái gì cũng không có, cô đã từng dựa vào tình yêu của mình đối với Hạ Nam Phương mà chờ mong anh cảm động đến, hiện giờ tình yêu của ngày xưa cũng không còn, dư lại cũng chỉ có những lợi thế kia.

Nhưng mà lợi thế chỉ có Hạ Nam Phương có, cô không có, cho nên vẫn không bình đẳng.

Hạ Nam Phương đứng ở dưới cầu thang lầu một, chỉ cần Lý Nhiễm đi một chút, anh lập tức có thể nắm được tay cô.

Sau đó rảo bước tiến về lễ đường.

Đi vào cuộc sống hạnh phúc.

Lý Nhiễm quyết định cho anh cơ hội lần cuối cùng: "Vào thư phòng đi, tôi có chuyện muốn nói với anh."

Đối với Hạ Nam Phương mà nói, anh không muốn nghe đến nhất là hai câu nói "chúng ta nói chuyện" còn có "tôi có chuyện muốn nói với anh".

Lý Nhiễm chỉ cần nói một trong hai câu đó, kế tiếp nhất định sẽ xảy ra tranh chấp.

Cho dù nói không muốn nghe, Hạ Nam Phương vẫn lên lầu.

Trên lầu.

Sau khi Hạ Nam Phương ngồi lên sofa, tìm tư thế thoải mái... dù sao những vết thương ngày đó ông nội Hạ đánh anh còn chưa có lành.

Hơi chút kéo kéo caravat, lộ ra yết hầu: "Nói chuyện gì?"

Lý Nhiễm đi thẳng vào vấn đề: "Anh biết, tôi vẫn luôn không muốn kết hôn với anh."

Hạ Nam Phương cũng không đáp, đúng là bởi vì từng nói quá nhiều lần, từ bắt đầu phẫn nộ với lời nói đó, đến bây giờ trở nên gợn sóng bất kinh.

Không muốn kết hôn thì như thế nào, hiện tại ván đã đóng thuyền.

"Hiện tại tôi vẫn có ý nghĩ như cũ."



Hạ Nam Phương ngẩng đầu, tóc anh được vuốt kéo chải ngược lên, lộ ra vầng trán trơn bóng cùng với đôi mắt lạnh băng.

Hạ Nam Phương cười cười, tựa hồ một chút cũng không bất ngờ khi Lý Nhiễm nói câu này.

Anh nhíu mày, giống như có chút bất đắc dĩ: "Em thật đúng là làm người khác không bớt lo được."

Anh đứng lên, từ trong ngăn kéo lấy ra một phần văn kiện, đưa cho Lý Nhiễm.

"Xem xong cái này, em sẽ thay đổi chủ ý."

Lý Nhiễm hồ nghi mà nhìn chằm chằm anh, không biết anh lại đang làm cái quỷ gì.

Nhận lấy phần văn kiện, đợi sau khi thấy rõ ràng nội dung bên trong, tay cô nhịn không được bắt đầu run rẩy, một loại bị Hạ Nam Phương đê tiện vô sỉ chọc tức, một loại khác bị sự mềm lòng của bản thân mà tức cười.

Hạ Nam Phương định liệu trước mà nhìn Lý Nhiễm, trên cao nhìn xuống nói: "Thay đổi chủ ý chưa?"

Lý Nhiễm ném hợp đồng lên người anh, quát: "Anh còn có thể càng vô sỉ hơn được nữa không?"

Hạ Nam Phương nhắm mắt, ngăn chặn những ý nghĩa trong lòng, không tốt, cưỡng chế, thậm chí quá đáng lãnh khốc.

"Kết hôn với tôi, những điều đó tôi sẽ không động."

Trong lòng Lý Nhiễm nhất thời hiểu rõ, vì sao cô từ chối nhiều lần như thế mà Hạ Nam Phương vẫn không dao động...

Cô không tin Hạ Nam Phương thông minh nhiều kế như vậy, sẽ đoán không được cô sẽ quyết liệt ở trong hôn lễ...

Thì ra, anh có chiêu trong tay.

"Hạ Nam Phương, anh quả thật điên rồi."

"Cố chấp, lạnh lùng, vô lý, không có trái tim!"

Đây là những lời nói độc ác nhất mà Lý Nhiễm nói anh, cô bao giờ nghĩ tới có một ngày, cô sẽ nói những điều này với người cô yêu nhất.

Hạ Nam Phương lẳng lặng mà nghe, thậm chí không có phủ nhận.

Anh cúi đầu, tầm mắt dừng ở trên người Lý Nhiễm, tiếng nói khàn khàn: "Em nói đúng thì đó chính là đúng."

Như là kiềm nén quá nhiều thứ, lẩm bẩm nói: "Chỉ cần em không rời đi."

Tâm trạng của Lý Nhiễm phức tạp, cô chán ghét thủ đoạn cường thế của Hạ Nam Phương, cho tới nay anh muốn làm gì cô là làm cái đó, áp chế đến nỗi cô không thể động đậy, chưa bao giờ bận tâm đến cảm giác của cô.

Cô nhắm mắt lại: "Tôi hận anh."

Người đàn ông trầm mặc một lát, câu nói trong lòng kia cơ hồ là buột miệng thốt ra, nhưng lại phải đối mặt với thái độ quyết tuyệt của Lý Nhiễm.

Anh thở dài một hơi: "Không quan trọng."

Còn có một câu "tôi yêu em là đủ rồi" bị giấu sâu trong tận đáy lòng.

Giờ khắc này cuối cùng Lý Nhiễm cũng hiểu, ở trong thế giới của Hạ Nam Phương, không có thành toàn, cũng không có buông tha. Anh sẽ không cần tình yêu, không hiểu yêu một người là thành toàn mà không phải là giam cầm.

Tại sao bọn họ là đi đến một bước này?

Lý Nhiễm nhẹ giọng hỏi: "Hạ Nam Phương, anh thật sự cái gì cũng đều không hiểu.Trước kia tôi nghĩ, có phải ngay từ đầu tôi nói những điều đó với anh, nói những ấm ức đã trải qua, anh sẽ hiểu hay không. Nhưng hiện tại xem ra, bất kể tôi nói cái gì với anh, anh đều sẽ không thay đổi."

"Con người của anh, quá bá đạo, nắm chặt lấy một chứ không buông tha nhưng thứ đó lại không thuộc về anh. Trẻ con lại buồn cười."

Cô nâng mắt: "Tình yêu và gia đình, anh đúng là một thứ đều không xứng có được."

Hạ Nam Phương bởi vì lời nói của cô sắc mặt trở nên tái nhợt, anh cắn răng: "Không xứng có được thì sao? Tôi vẫn có được đấy thôi."

Lý Nhiễm lắc đầu, nhìn bản hợp đồng trên mặt đất kia không nói lời nào.

____

10 giờ đến lễ đường, Hạ Nam Phương ôm lấy eo cô đi vào đại sảnh.

Mặt Lý Nhiễm vô cảm mà đi tới, Hạ Nam Phương đi ở đâu cũng là tiêu điểm, không ngừng gật đầu ý chào hỏi với người khác.

Đúng là bởi vì lực ảnh hưởng của Hạ Nam Phương, lễ cưới ngày hôm nay này, nhất định sẽ ở trong thời gian ngắn truyền lưu rất xa.

Đương nhiên đây cũng là kết quả Lý Nhiễm muốn nhìn thấy.

Lễ cưới dùng nghi thức phương Tây, người chứng giám đứng dưới tượng Thần tình yêu, đọc bản tuyên ngôn tình yêu của bọn họ, tốt đẹp mộng ảo, tất cả đều rất hoàn mỹ.

Tầm mắt của Lý Nhiễm lướt qua Hạ Nam Phương, nhìn phía dưới.

Thấy vẻ mặt cha Lý lo lắng mà nhìn cô, Lý Nhiễm lắc đầu, lộ ra một nụ cười trấn an.

Rất nhanh đã đến phân đoạn tuyên thệ của cô dâu chú rễ, chiếc nhẫn mà Hạ Nam Phương vẫn không đưa ra kia, lẳng lặng nằm trong hộp nhỏ.

Kim cương lộng lẫy được cắt tỉa hoàn mỹ, chiết xạ ra ánh sáng chói mắt sáng rọi.

Hạ Nam Phương nhận lấy chiếc nhẫn của một em nhỏ đưa qua, nhìn phía Lý Nhiễm.

Thâm tình nỉ non: "Vợ của anh, anh yêu em, đến chết không phai."

Lý Nhiễm cúi đầu, nhìn hộp nhẫn, nội tâm không phải không có do dự.

Cho tới nay cô muốn cho mỗi một chuyện đều có thể có được kết cục tốt đẹp, lại bỏ qua cảm giác của bản thân.

Khi cô thích Hạ Nam Phương, thích nhiệt liệt chân thành. Những tình cảm đó là thật sự, từ lúc tự mình trải qua, cuối cùng nhịn đau cắt đứt.

Khi cô không yêu Hạ Nam Phương, cũng quyết đoán kiên quyết. Những tổn thương kia từ sâu tận trong trái tim lan tràn ra tới da thịt, tuy rằng mỏng manh yếu ớt, lại đau thấu tận tâm can.

Cô chờ mong trở thành một Lý Nhiễm hoàn toàn mới, không phải khom lưng uốn gối, mặc kệ người đời xâu xé cô nữa.

Cô có thể yêu một người, không vì anh ta mà đánh mất đi bản thân. Giờ khắc này cô muốn quyết định những mong muốn của cô, những từ chối của cô.

Lúc đó máu và sinh mạng của cô có lẽ mới thật sự mới tinh, mà không phải giống như lâm vào vũng bùn như bây giờ.

"Tôi không muốn gả cho Hạ Nam Phương." Ánh mắt của cô kiên định mà đối diện tầm mắt của Hạ Nam Phương.

Cô không chút nào chếch đi mà nhìn thẳng anh.

"Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không gả cho anh, từ hôm nay trở đi, anh có thể tiếp tục dùng quyền lực của anh đi áp chế tôi, cũng có thể dùng thủ đoạn của anh đi uy hiếp tôi."

Cả khuôn mặt Hạ Nam Phương đều đang run rẩy, từng khối cơ bắp của anh đều đang căng chặt.

"Em suy nghĩ kỹ càng lại rồi nói!"

"Anh lấy những kế sinh nhai người dân trấn Vọng Khê đến uy hiếp tôi, nhận định trên tay tôi không có lợi thế có thể chống lại anh, nhưng anh sai rồi. Anh kiêu ngạo nhưng tôi cũng có thứ chống lại anh."

"Giờ phút này anh nhất định rất phẫn nộ, hận không thể bóp chết tôi, đúng không? Bị tôi cự tuyệt, có phải ngay cả máu chảy trong người cũng đang phẫn nộ? Tự tôn của anh đang bị tôi nghiền nát trên mặt đất nên rất giận dữ đúng không?"

Lý Nhiễm nhẹ nhàng bâng quơ: "Những điều đó không phải là anh ban cho tôi sao? Anh cũng nên trải qua những chuyện đó đi, tự tôn và kiêu ngạo của tôi bị người ta đạp phía dưới, muốn làm gì thì làm, trở nên vô dụng."

"Thứ anh muốn anh cũng không động vào được. Hạ Nam Phương, kết cục hiện giờ là anh xứng đáng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook