Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Chương 47

Đồng Vinh

19/05/2021

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

____

Cha Lý khó có được mà trách mắng Lý Nhiễm: "Sao nó lại đến đây? Hai đứa có phải làm lành lại rồi không?"

Lý Nhiễm oan uổng gấp đến độ muốn khóc đến nơi: "Không có, con cũng không biết tại sao hôm nay anh ta lại đến đây."

Cha Lý bán tính bán nghi mà nhìn cô: "Thật không phải là con kêu nó đến?"

Lý Nhiễm lắc đầu: "Từ lúc chia tay đến giờ con không hề liên lạc gì đến Hạ Nam Phương nữa, tuy rằng có gặp vài lần, nhưng chỉ là vô tình..." Nói đến đây cô mới ý thức được không ổn, vội vàng ngậm miệng lại.

"Lúc trước đã gặp rồi sao?" Cha Lý hận sắt không thành thép, Lý Nhiễm thật vất vả mới chia tay với Hạ Nam Phương, không còn quan hệ gì đến Hạ gia nữa, hiện tại lại gặp mặt nữa rồi.

Lúc trước, cô cũng không có nói chuyện bão to một mình bị nhốt ở khách sạn cho cha Lý nghe, còn liên lụy đến Hạ Nam Phương, xem ra bây giờ không nói không được.

Vì thế cô đem chuyện bị nhốt ở khách sạn, sau đó Hạ Nam Phương đi tìm cô một năm một mười mà nói cho cha Lý nghe.

Kết quả cha Lý lại tìm hiểu nguồn gốc hỏi: "Ngày mưa bão to con đến thành phố J làm gì?"

Mắt Lý Nhiễm hơi trốn tránh, thiếu chút nữa hối hận đến mức cắn đầu lưỡi của mình luôn cho rồi, không tình nguyện mà lại nói chuyện sao chép tranh kia cho ông nghe.

Cha Lý trầm mặc một lát: "Nói cách khác, sau chia tay thì hai đứa vẫn luôn liên lạc? Nó còn bất chấp mưa to gió lớn đi đến đó tìm con, còn giúp con giải quyết chuyện sao chép kia?"

Lý Nhiễm gật đầu, nhưng mà sao nghe thấy cách nói của cha Lý là đúng mà ý trong đó nó cứ sai sai thế nào ấy.

Nghe như kiểu sau khi hai người bọn họ chia tay thì vẫn giống như lúc trước, thậm chí còn tiếp xúc nhiều hơn?

Cô thấy mặt mày cha Lý vô cùng không vui: "Ba, ba yên tâm, con thật sự không hề nghĩ đến chuyện quay lại với Hạ Nam Phương, vài chuyện đó... trùng hợp đều là ngoài ý muốn."

Lý Nhiễm không giải thích được thế nào, trong lòng cô không có nửa phần ý tứ gì, thái độ rất kiên quyết, nhưng sự thật là cô và Hạ Nam Phương gặp nhau rất nhiều lần.

Dù sao cha Lý cũng ăn muối nhiều hơn Lý Nhiễm ăn cơm, vừa liếc mắt một cái đã nhìn rõ âm mưu của Hạ Nam Phương: "Ngoài ý muốn? Có chuyện nào mà không phải kế hoạch do một tay của tên nhóc Hạ Nam Phương kia sắp xếp chứ? Cũng chỉ có con ngây thơ xem đó là chuyện trùng hợp."

Lý Nhiễm: "..."

"Tốt lắm Hạ Nam Phương, thật đúng là có dũng có mưu, ngày mưa to bão lớn dám đi tìm con, để con buông bỏ khúc mắc với nó, sau đó còn nhân cơ hội đó mà giúp con giải quyết chuyện sao chép kia, cuối cùng thuận theo tự nhiên nhiều lần tới tìm con. Quan hệ của hai đứa càng lúc càng gần mà con cũng chưa phát hiện."

Lý Nhiễm: "..."

Cha, chừa chút mặt mũi cho con gái cưng của Ngài đi!

Cha Lý phân tích như vậy, Lý Nhiễm cũng coi như là hiểu rõ.

Bản thân mình gần đây hình như không còn bài xích Hạ Nam Phương như xưa nữa, ngay từ đầu cô chỉ đơn giản nghĩ bây giờ Hạ Nam Phương không còn đáng ghét như trước. Hơn nữa, chuyện kết hôn kia cũng coi như là cô khiến anh mất hết thể diện, ở trước mặt mọi người không chừa đường lui cho anh.

Xem như hai bên huề nhau, nào biết Hạ Nam Phương ở sau lưng làm nhiều chuyện như vậy.

"Suy nghĩ cẩn thận rồi?"

Lý Nhiễm gật đầu: "Con hiểu rồi! Ba, con lập tức đuổi anh ta đi."

Nói xong xoay người chuẩn bị ra ngoài, bị cha Lý gọi lại: "Quay lại!"

Lý Nhiễm mở to mắt mê mang mà nhìn ông: "Dạ?"

Cha Lý nghiến răng nghiến lợi, lần đầu tiên ông phát hiện tên nhóc con Hạ Nam Phương này thông minh như vậy.

Anh ngàn dặm xa xôi từ thành phố N đến đây, cho dù là trời có muộn rồi hay đường xa mà đến đều là khách. Huống chi, lúc trước anh lại năm lần bảy lượt mà giúp Lý Nhiễm, việc nào ra việc đó mà nói, đúng là Lý gia phải cảm ơn anh!

Nói như thế, cha Lý lại không thể nào đuổi anh đi được.

"Giữ nó lại ăn một bữa cơm xong rồi đuổi đi."

Lý Nhiễm gật đầu: "Con biết rồi ạ."

Cha Lý tức giận đau đầu, khóa cửa phòng nhốt mình trong phòng, mắt không thấy tâm không phiền.

Sau khi Lý Nhiễm ra ngoài, Hạ Nam Phương đang cầm đũa lựa thức ăn, dáng vẻ như không thể bỏ vào miệng.

Bàn đồ ăn này vốn dĩ bọn họ đã ăn một nửa, còn con người Hạ Nam Phương lại có tính sạch sẽ cực độ, nếu không phải đồ ăn này do Lý Nhiễm làm, chỉ sợ anh liếc cũng sẽ không liếc mắt đến một cái.

Thấy Lý Nhiễm xuống dưới, anh thoáng nhíu chặt chân mày, làm ra bộ dáng không muốn ăn.

Trong lòng Lý Nhiễm cười lạnh một tiếng, khoanh tay đứng ở bên cạnh nhìn anh: "Anh đừng giả bộ nữa. Ba tôi đã nói với tôi rồi, đây đều là mưu kế của anh!"

Những chuyện liên tiếp trong khoảng thời gian này, có hơn một nửa là do Phí Huyên tỉ mỉ lập kế hoạch cho anh, ví dụ như lần say rượu đó.

Còn lại đại đa số đều là chân tình thật cảm của Hạ Nam Phương.

Nếu nói tất cả đều là diễn kịch, đó thật là oan uổng cho anh.

Hạ Nam Phương ngồi trên ghế, hơi hơi nghiêng người ngẩng đầu nhìn cô: "Tôi thật sự chưa ăn cơm, rất đói bụng."

Ý tứ rất rõ ràng, bàn đồ ăn này tôi ăn không vô, em cứ nhìn tôi đói chết hoặc là đi làm một chút gì đó cho tôi ăn đi.

Sau khi Khổng Phàn Đông xử lý xong người nọ, sớm đã mang theo người đi ra ngoài ăn cơm, chỉ dư lại một mình Hạ Nam Phương ngồi ở phòng khách, đáng thương vô cùng.

"Bảo Khổng Phàn Đông mang chút đồ ăn cho anh đi."

Hạ Nam Phương nhăn mày càng sâu, đầy mặt cự tuyệt, nhưng so hiện tại với trước kia, anh tương đối có thể nói nhiều hơn một ít.



Trước kia gặp phải loại tình huống này, khẳng định là ra lệnh một tiếng: "Em làm cho tôi."

Hiện tại cường ngạnh vẫn còn cường ngạnh, anh banh mặt: "Em làm cho tôi." Đói bụng đúng là khó chịu, một khi mở miệng ngữ khí cũng không được tốt.

Loại giọng điệu và khẩu khí này, Lý Nhiễm mà để ý đến anh mới là lạ.

Chỉ thấy anh tiếp tục nói thêm: "Được không?"

Đây là loại cảm giác gì đây? Tưởng tượng xem mình đang chạy ở trên đường cao tốc hơn 120km/h, đột nhiên lại giảm tốc độ kéo phanh gấp lại không kịp đề phòng mà nghiêng người thật mạnh về phía trước, cổ họng giống như mắc xương cá nuốt không được mà nhả cũng không xong.

Lý Nhiễm bị câu "Được không?" khiến cho muốn nói lại thôi, vô cùng bị đè nén.

Cô có chút không tình nguyện, cũng có chút oán hận: "Chỉ có mì sợi."

Hạ Nam Phương vui vẻ đồng ý.

Lý Nhiễm vào bếp lấy mì ra rồi làm nước canh cho anh, sau đó bưng mì ra: "Ăn đi."

"Em thật sự biết nấu ăn." Hạ Nam Phương ăn một đũa, đánh giá.

Anh rất ít ăn kiểu mì sợi Trung Quốc, chỉ ăn mì Ý linh tinh theo cách làm của phương Tây.

Lý Nhiễm: "Ừ."

Cô xác thật biết làm rất nhiều món, chẳng qua cho đến bây giờ Hạ Nam Phương bận quá, lại càng thích món Tây hơn, cho nên cô vẫn không có cơ hội làm cho anh thưởng thức.

Chuyện trước kia muốn làm, hôm nay lại lấy loại phương thức vô cùng không tình nguyện này mà thực hiện.

Lý Nhiễm nhớ tới trước kia cô đã từng đọc một câu: "Người chờ mong, cùng với hưng phấn là một loại Dopamine* duy trì hiệu quả, nhưng thời gian duy trì Dopamine rất ngắn, một khi qua đi thì rất khó tìm lại được tâm trạng lúc trước."

(Dopamine: hiểu đơn giản là hoocmon hạnh phúc.)

Đó cũng là lí do vì sao có rất nhiều người đối mặt với chuyện giống thế lúc nào cũng có loại cảm giác cảnh còn người mất.

Cơm nước xong, Khổng Phàn Đông còn chưa trở về, sau khi Hạ Nam Phương ăn uống no đủ giống như một con mèo lớn, cứ đi theo sau Lý Nhiễm.

Cô đi vào bếp anh cũng đi theo, cô quay trở lại phòng khách anh cũng đi theo. Lý Nhiễm bị làm phiền, đẩy nhẹ anh một cái: "Anh không có chuyện cần phải làm sao? Đừng đi theo sau tôi nữa được không?"

Đại khái là sau khi ăn no, tâm trạng không tồi nên Hạ Nam Phương cầm ly trà không biết lấy từ đâu ra, chầm chậm thưởng thức nó: "Tôi đang nghỉ phép."

Lý Nhiễm quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt không thể tưởng tượng được: "Anh đang nghỉ phép? Nghỉ phép mà anh đến đây làm gì?"

Hạ Nam Phương: "Thích?"

Trong lòng Lý Nhiễm chửi thầm: Anh thích, nhưng tôi không thích.

Hạ Nam Phương dựa vào bên khung cửa, nhìn một hồi lâu, thẳng đến khi trà trong tay đều uống xong rồi, Lý Nhiễm còn chưa rửa xong.

"Em thích làm việc nhà?"

Lý Nhiễm: "???"

"Thấy tôi thích làm việc nhà chỗ nào vậy?"

Ngón tay Hạ Nam Phương nhẹ chỉ đồng hồ: "Em đã rửa 30 phút 28 giây. Thời gian 30 phút em có thể làm rất nhiều chuyện có ý nghĩa hơn."

Lý Nhiễm cười cười, không biết là cười Hạ Nam Phương không dính khói lửa phàm tục, hay là cười anh tính toán thời gian rõ ràng như thế, như là ở trên lưng đeo một khối đá lớn.

"Tôi cảm thấy 30 phút này dùng để rửa chén rất có ý nghĩa."

"Em có thể dùng để vẽ tranh, hoặc là làm chuyện khác, những việc nhà này có thể rửa bằng máy rửa chén."

Lý Nhiễm xoay người: "Anh cảm thấy mỗi giây mỗi phút đều phải kế hoạch rõ ràng, làm những chuyện cần thiết có ý nghĩa, đó là cuộc sống của Hạ Nam Phương anh. Còn cuộc sống của Lý Nhiễm tôi là khi muốn vẽ tranh thì vẽ tranh, không muốn vẽ tranh thì rửa chén. Đây là tự do của tôi."

Hạ Nam Phương vô cùng cố gắng mà suy nghĩ lời Lý Nhiễm nói, tuy rằng 99% anh đều không tán đồng, nhưng cũng không có phản bác.

Có lẽ nói là anh đang dùng sự trầm mặc tán đồng sự tự do của Lý Nhiễm.

"Đời sống chính là như vậy, mỗi ngày anh có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào trong công việc, là bởi vì phía sau anh có mấy trăm người làm lụng vất vả thay anh làm những việc vặt này. Nhưng Hạ Nam Phương, đó cũng không phải là cuộc sống của người bình thường. Đại đa số mọi người đều không phải là Hạ Nam Phương anh, cho nên hy vọng anh có thể hiểu."

Hạ Nam Phương phát giác được Lý Nhiễm không vui, cho dù anh không biết bản thân sai chỗ nào rồi, cũng không biết có hiểu không, nhưng anh vẫn vô cùng sảng khoái mà xin lỗi.

"Tôi thật sự xin lỗi, vì vừa rồi đã nói vậy."

Lý Nhiễm lắc đầu, cô tháo găng tay ra: "Thực tế thì anh cũng không hiểu những chuyện đó, cho nên không cần xin lỗi. Tôi có thể hiểu anh không dính khói lửa phàm tục, hy vọng anh cũng có thể hiểu được cuộc sống của tôi."

Buổi chiều, sau khi Khổng Phàn Đông trở về, Hạ Nam Phương ngồi xe rời đi, Lý Nhiễm không hỏi anh muốn đi đâu, cũng không hỏi vì sao anh lại đến.

Tóm lại Hạ Nam Phương như là một con ve sầu sau giờ ngọ vào ngày mùa hè đột nhiên bay lên dưới cửa sổ, anh hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà tới, dùng lực phá hoại của anh đem sự yên bình sau giờ ngọ làm đến lộn xộn, sau đó vỗ cánh hiên ngang bay đi.

____

Buổi họp lớp vào buổi tối, buổi chiều Lý Nhiễm chọn đồ ở trong vali, cô tìm ra một bộ váy liền thân, kiểu dáng đơn giản, màu sắc cũng tối giản. Cô nhắm chuẩn thời gian, tính toán đi muộn về sớm.

Khoảng 5 giờ chiều, cô đang bắt sâu cho giàn nho trong sân, thì có mấy người đi vào từ cửa lớn.

Giữa đám đông cô quen được hai người, Lý Mạn Mạn và Lý Bích Ngọc, còn những người bên cạnh có chút quen mắt, nhưng tên cụ thể của từng người thì cô không nhớ nổi.

Mấy cô gái trang điểm chỉnh tề xinh đẹp, Lý Mạn Mạn mặc váy liền thân lộ vai, mang giày cao gót thẹn thùng đi đến.

"Lý Nhiễm, biết cậu không có xe cho nên tôi đặc biệt đến đến cậu."



Lý Nhiễm thả tay đang cầm bình thuốc trừ sâu xuống: "Vậy thì phải cảm ơn cậu rồi."

Ngữ khí của Lý Mạn Mạn kinh ngạc: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, sao cậu còn chưa thay đồ nữa? Cậu sẽ không mặc như thế mà đi chứ?"

Lý Nhiễm đang mặc đồ ở nhà, phía trên mặc một cái áo thun đơn giản màu vàng, phía dưới cũng mặc một cái quần đùi màu vàng nhạt, chân mang dép lào.

"Chờ tôi một chút."

Sau khi Lý Nhiễm vào nhà, vài người còn lại ngồi ở bên ngoài giàn nho nói chuyện phiếm.

"Dáng người của Lý Nhiễm đúng là đẹp thật, chân không những dài mà còn trắng nữa."

"Cũng chỉ được có thế, cả người lôi thôi lếch thếch, mặc đồ ngủ thôi cũng dám ra ngoài." Giọng của Lý Mạn Mạn hơi có chút ghen ghét nói.

Lý Nhiễm thay đồ xong, sau đó thoa một chút son môi cho thêm chút sức sống rồi cứ như thế mà ra ngoài.

"Lý Nhiễm, kỹ thuật trang điểm của cậu giỏi quá nha, trang điểm rồi mà cứ như không trang điểm vậy á."

"Tôi không có trang điểm."

Mọi người ngồi xe của Lý Mạn Mạn vào trong huyện, không lâu trước đây Lý Mạn Mạn mới lấy được bằng lái xe, lái xe còn chưa rành lắm, hôm nay gấp gáp không chờ nổi nên lái đến khoe khoang, lái xe đi đến một chỗ hơi hẹp, run run rẩy rẩy không dám lái xe qua.

Cứ loanh quanh ở chỗ này chừng năm sáu phút, chọc đến người ngồi phía sau không kiên nhẫn mà lên tiếng: "Được chưa vậy? Nữ tài xế!"

Lý Mạn Mạn càng khẩn trương là tay càng run, nhưng lại không dám đi qua.

Lý Nhiễm ngồi ở phía sau, thật sự nhìn không nổi nữa: "Ðể tôi lái cho."

Nói xong cô lập tức xuống xe, trực tiếp đi đến bên cửa lái, mặc kệ Lý Mạn Mạn có đồng ý hay không, cứ thế ấn bả vai kéo cô ta ra ngoài.

"Lý Nhiễm, cậu cẩn thận một chút, đây là xe tôi vừa mới mua đấy, hơn hai mươi vạn ðó!"

Lý Nhiễm nhếch miệng, sau khi điều chỉnh xong tốc độ của tay lái, trực tiếp lái xe đi qua đường hẹp đó, toàn bộ hành trình còn chưa đến 30 giây.

Mắt mấy người ngồi phía sau nhìn cô phát ra ánh sáng!

Sau khi đến huyện thành, mọi người đi vào cửa lớn của khách sạn, Lý Mạn Mạn ưỡn ẹo mang giày cao gót đi đầu tiên, chỉ huy một người phục vụ làm người dẫn đường.

Người không biết còn tưởng cô ta là một nhân vật lớn nào đó.

Lớp trưởng của lớp bọn họ chọn một phòng KTV, loại phòng vừa có thể dùng bữa vừa có thể ca hát.

Lý Mạn Mạn đi đầu tiên, vừa vào cửa mọi người đều bị hấp dẫn bởi những trang sức trên người cô ta, cô ta vô cùng đắc ý, đứng ở cửa một lúc lâu mới tiến vào.

Sau khi Lý Nhiễm tiến vào, mọi người ngây ngẩn cả người.

Nói thế nào nhỉ, mọi người đều có cảm giác cô không nên xuất hiện ở đây, cô và những người bạn đó nhìn không hề hợp nhau.

Những người bạn của cô đã có người có thai đứa thứ hai, dáng người của bạn học nữ cũng đã không còn được như thiếu nữ, nhất là sau khi sinh con lại làm lụng vất vả, còn bạn học nam thì có người nhìn bề ngoài như sắp vào tuổi trung niên, sự nghiệp không có gì đáng nói lại còn có cảm giác lõi đời khéo đưa đẩy.

Tóm lại, khi bọn họ nhìn thấy Lý Nhiễm như nhìn thấy bọn họ lúc còn học cấp 3 vậy.

Ngây thơ, thuần khiết, không có hơi thở bị xã hội nhuộm dần theo thời gian, trong ánh mắt lộ ra sự chính chắn và bình tĩnh, không nhìn thấy chút dấu vết nào của năm tháng lưu lại, giống như thời gian đã bỏ qua cô.

Sau khi mọi người ngây người, lập tức gọi Lý Nhiễm đến nhập tiệc.

Những người bạn này, cố ý mà vô tình đẩy cô ngồi vào ghế trên, Lý Nhiễm xua xua tay: "Tôi ngồi ở đây là được rồi, dùng bữa xong tôi còn muốn về sớm một tí."

Đồ ăn lên rất nhanh, một phòng đặc ba bàn tiệc, tổng cộng hơn ba mươi người.

Trong đó đại đa số người đều dìu già dắt trẻ đến, căn phòng không lớn toàn là mấy đứa nhỏ chơi đùa.

Lý Nhiễm thích trẻ con, lâu lâu đút cho bọn chúng thứ mà chúng nó thích.

Không biết là ai đột nhiên chuyển đề tài: "Trong lớp chúng ta đại đa số mọi người đều kết hôn rồi đúng không!"

Lời vừa thốt ra, mọi người sôi nổi chuyển tầm mắt về phía Lý Nhiễm, trên đùi cô đang ngồi một đứa nhỏ, đang chờ cô lột tôm cho thằng bé.

Thấy mọi người đều nhìn mình, Lý Nhiễm bình tĩnh nói: "Tôi chưa kết hôn."

Nháy mắt ánh mắt mọi người đều cháy lên ngọn lửa bát quái, giấu cũng không giấu được hỏi: "Lý Nhiễm, vì sao cậu chưa kết hôn?"

Lý Nhiễm cười cười: "Không muốn kết hôn."

Bạn học: "Vậy cậu già rồi thì làm sao bây giờ?"

Lý Nhiễm nhíu mày: "Có liên quan gì đến cậu không?" Hai ngày này cô nhận được quá nhiều sự ác ý cho nên tính tình cũng không được tốt lắm. Sau khi nói xong mới nói: "Xin lỗi."

Vì thế một buổi họp lớp yên lành, lại biến thành đề tài giới thiệu đối tượng cho Lý Nhiễm, mọi người làm không biết mệt, dưa vẹo táo nứt gì đó đều dám lấy ra cho đủ số.

Mới ban đầu Lý Nhiễm còn khách khí, đến cuối cùng cô khoanh tay lại, dựa vào ghế, cười như không cười nói: "Các người thật sự muốn giới thiệu đối tượng cho tôi?"

"Được thôi, vậy tôi nói ra vài yêu cầu vậy. Dáng người phải cao trên 1m8, giá trị con người không được dưới một trăm triệu. Có thể làm được?"

Mọi người nhìn nhau: "Lý Nhiễm, cậu đừng tức giận, mọi người đều chỉ là có lòng tốt."

Lý Nhiễm cười lạnh: "Lòng tốt? Các người ở đây vui vẻ phấn chấn thảo luận chuyện tôi chưa kết hôn, tôi thật sự không cảm thấy đó là lòng tốt của các người, tôi chỉ cảm thấy các người thật sự rất vui vẻ đấy?"

Giọng điệu của Lý Mạn Mạn vô cùng khó chịu nói: "Chúng tôi vốn dĩ là có lòng tốt, đối tượng giới thiệu cho cô cũng đều là người tương đối có chất lượng tốt, cô hà tất gì dùng cái gì mà giá trị con người không được dưới một trăm triệu đến giễu cợt bọn tôi. Chính cô có xứng với một trăm triệu không mà nói thế?"

Vừa dứt lời liền nghe ở cửa ra vào truyền đến một tiếng cười lạnh, chủ yếu là mọi người đều đang nghe Lý Mạn Mạn nói, căn phòng quá an tĩnh.

Cho nên tiếng cười của Hạ Nam Phương đặc biệt phá lệ rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook