Chương 92: Hoàn chính văn
Đồng Vinh
30/08/2022
Những lời ngày ấy của Khổng Phàn Đông nói như ném một viên đá vào trong lòng Lý Nhiễm, khiến tâm trí cô lúc nào cũng rối loạn.
Tuy cô thích Hạ Nam Phương, nhưng chưa bao giờ đặt mình vào vị trí chủ mẫn của Hạ gia, trở thành Hạ phu nhân, đây quả thật là điều bất công với anh.
Anh chọn Lý Nhiễm cùng với Lý Nhiễm lựa chọn anh thực tế thứ hai người chịu trách nhiệm gánh vác hoàn toàn khác nhau.
Lý do cô sẵn sàng ở bên anh chỉ đơn giản là cô thích anh, mà anh cũng đủ yêu cô, gia đình nhỏ mà bọn họ muốn hình thành không có gì phức tạp, nhưng Hạ Nam Phương lại không giống vậy, anh là bộ mặt của Hạ gia, là đại diện của Hạ gia, dựa trên các mối quan hệ phức tạp giữa các nhà đã được hun đúc hơn một thế kỷ qua thì đó là vấn đề mà sau này bọn họ không thể không đối mặt.
Lúc trước khi cô còn ở Hạ gia cũng thường xuyên nhìn thấy Hạ phu nhân mời vợ của các quan chức giàu có đến nhà uống trà, chẳng qua khi bà ta muốn giáo huấn làm cô mất mặt gì đó sẽ gọi cô xuống nhà đãi khách, cũng sẽ khiến cô xấu hổ trước mặt mọi người.
Bởi vậy cô vẫn luôn rất bài xích chuyện đó.
Có thể là theo bản năng không thích, thế nên cô và Hạ Nam Phương ở bên nhau lâu như vậy rồi cô chưa từng chủ động suy xét về vấn đề đó.
Nếu không phải Khổng Phàn Đông nhắc nhở thì không biết cô sẽ tự động bỏ qua đến bao giờ.
Mấy ngày trong lòng cô không khỏi có chút ảo não, đặc biệt càng lúc càng đến gần thời điểm không thể không đối mặt, trong lòng càng không có chút tự tin nào.
Buổi tối, Hạ Nam Phương khó có được không tăng ca.
Lý Nhiễm định trịnh trọng nghiêm túc nói chuyện này với anh.
Máy rửa bát đặt riêng đã được lắp đặt, Lý Nhiễm đặt chén đũa vào rồi lau khô tay ra ngoài.
Hạ Nam Phương ôm eo cô, đi theo phía sau cô, cùng cô vào thư phòng.
Lý Nhiễm rất ít khi vào thư phòng của anh, đây là nơi anh xử lý công việc ngày thường cũng là nơi mà người thuộc về hệ rảnh rỗi như cô không bước vào.
Cô vốn định ngồi trong thư phòng như buổi họp mà nói chuyện với anh, nào biết vừa mới ngồi xuống Hạ Nam Phương đã kéo cô vào trong lòng, dáng vẻ không hề nghiêm túc.
"Anh buông em ra trước đã, em có chuyện muốn nói với anh."
Hai ngày trước anh vừa mới đi công tác, tối hôm nay vừa mới về, vừa mới bước vào cửa đã bắt đầu nhìn chằm chằm cô rồi.
Chẳng qua lúc ấy Lý Nhiễm bận chuyện trong tay nên không rảnh để ý đến anh.
Tay ôm eo cô của anh càng siết chặt hơn, như thể anh có chuyện gì đó muốn nói.
Lý Nhiễm bị anh ôm có chút nóng nảy, hơn nữa tư thế này không nói chính sự được, vì thế cô mới lựa chọn nói chuyện với anh trong thư phòng... nhưng cuối cùng cũng không lay chuyển được người đàn ông đang càng lúc càng ôm chặt không buông tay kia hơn.
Lý Nhiễm miễn cưỡng đối mặt với anh: "Chúng ta chuyển nhà đi anh."
Hạ Nam Phương đang gác cằm lên cổ cô ngửi ngửi: "Hôm nay em dùng nước hoa gì thế?"
Quả nhiên lực chú ý của Lý Nhiễm bị anh hấp dẫn, cuối đầu ngửi ngửi quần áo mình: "Em đâu có dùng nước hoa đâu anh."
Hạ Nam Phương ngửi từ cổ cô đến xương quai xanh: "Có mùi hoa quế thoang thoảng."
Lý Nhiễm nhớ buổi chiều đã làm món hoa quế gạo nếp ngó sen, cô ngâm mình trong vị ngọt hoa quế ngào ngạt cả một buổi trưa, khó tránh khỏi trên người lại có mùi thơm hoa quế.
"Là mùi hoa quế gạo nếp ngó sen đó."
Hạ Nam Phương cười cười: "Nhất định ăn rất ngon."
Giọng anh nói câu này rõ ràng không phải nói món hoa quế gạo nếp ngó sen.
Đề tài xém chút nữa bị anh đánh trống lãng đến nơi khác, Lý Nhiễm một lần nữa vòng về: "Anh có đồng ý không ạ?"
Hình như Hạ Nam Phương không để ý chuyện đó, không hề nghĩ ngợi đã gật đầu nói: "Em muốn đi đâu thì mình đi đó."
Tay anh nâng vài lọn tóc của cô lên thưởng thức, không thèm bận tâm nói: "Dù sao nhà cũng nhiều mà, ở đâu mà chẳng được."
Lý Nhiễm biết anh hiểu lầm ý của mình rồi.
Cô nói: "Ý của em là chúng ta dọn về biệt thự Hạ gia, vĩnh viễn sống ở đó luôn á anh."
Hạ Nam Phương ngước đôi mắt trầm tĩnh lạnh lùng của mình lên, bình tĩnh hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn dọn về đó, ở đây không tốt sao?"
Kỳ thật đối với cô mà nói biệt thự Hạ gia không hề tự do tự tại như sống ở chung cư được, nơi đó là nơi đầu tiên cô ở khi đặt chân đến thành phố N, cũng là nơi không thể bước ra được, nhưng từ xưa đến nay Hạ Nam Phương luôn có ánh mắt rất sắc bén, nên cô không thể nói vậy được.
"Nơi đó là nơi ông nội anh từng sống, còn có ba mẹ anh cũng sống ở đó, sớm hay muộn gì chúng ta cũng phải trở về sống ở đó mà đúng không? Hơn nữa nơi đó là nơi mà anh sinh ra lớn lên, đã thân quen hơn bất cứ nơi đâu."
Hạ Nam Phương cười cười, anh nhéo ngón tay cô, nói với cô lại như đang nói với bản thân: "Hì, để anh kể cho em nghe về chuyện lúc nhỏ của anh nhé."
Lý Nhiễm sửng sốt khi Hạ Nam Phương đột nhiên lại muốn nói về chuyện lúc nhỏ của anh, thời thơ ấu của anh như thế nào đến tận giờ Lý Nhiễm cũng chỉ thỉnh thoảng nghe được vài ba câu của ông nội Hạ mà thôi, chưa bao giờ nghe Hạ Nam Phương chủ động nhắc đến cả.
Nhưng gia thế Hạ gia quá hiển hách, Hạ Nam Phương vừa sinh ra nhất định sẽ không tầm thương. Cho nên Lý Nhiễm đại khái cũng có thể đoán được đoạn thời thơ ấu của anh sẽ trải qua cuộc sống thiếu gia như thế nào.
Hạ Nam Phương ôm chặt cô vào trong lòng, hai người càng dựa gần nhau hơn. Đèn trong thư phòng ấm áp chiếu lên hình bóng hai người đang yêu nhau, bóng của cả hai được in lên vách tường phía sau, xung quanh phòng tối om chỉ có ở giữa là sáng một chút, soi rõ bóng lưng của hai người.
Lý Nhiễm vãnh tai lẳng lặng lắng nghe, lại thấy Hạ Nam Phương chậm chạp không chịu mở miệng, cô nhịn không được ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy anh?"
Cô phát hiện trên mặt Hạ Nam Phương đã sớm thu hồi nụ cười dịu dàng rồi, sắc mặt ủ dột cô chưa thấy bao giờ. Cô đột nhiên nhận ra có lẽ thời thơ ấu của anh không hề đơn giản như cô tưởng như vậy.
Ngón tay Hạ Nam Phương nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, vỗ nhanh chậm đúng nhịp như đang dỗ trẻ con, anh thở dài một tiếng: "Nên bắt đầu nói từ đâu đây nhỉ!"
Lý Nhiễm tự nhiên cảm thấy giọng anh có chút châm chọc, Hạ Nam Phương như đang không phải đang nói về đoạn hồi ức mà đoạn ân oán đúng hơn.
"Bắt đầu nói từ tên của anh trước đi, cái tên Nam Phương này là ông nội đặt cho anh. Từ lúc anh sinh ra sự nghiệp của Hạ gia phần lớn tập trung ở miền Bác, ông luôn muốn khai khác thị trường miền Nam nhưng tuổi tác đã cao nên lực bất đồng tâm, vì thế đem hy vọng ký thác lên người anh, đặt cho anh cái tên... Nam Phương."
Lý Nhiễm cũng từng suy nghĩ vì sao anh được đặt là Nam Phương, trước kia từng nghĩ rằng Hạ Nam Phương thích ăn món miền Nam, hoặc là vì nơi họ ở là ở miền Nam nên gọi là Nam Phương, không ngờ xuất xứ của cái tên lại là từ đó.
"Ba anh tên Hạ Sâm, là một người theo chủ nghĩa hưởng thụ bẩm sinh hơn là chủ nghĩa lãng mạn, ông ta tinh thông hết tất cả các cách ăn uống vui chơi trên đời, hằng năm đều ăn chơi lêu lỏng bên ngoài, kiến thức rộng lớn. Hơn nữa bề ngoài không tệ, bẩm sinh đã có đôi mắt đào hoa, thâm tình chân thành, thành công lừa được Hạ phu nhân chia tay với bạn trai mà bà đã quen nhiều năm để kết hôn với ông ta."
Lý Nhiễm lần đầu tiên nghe Hạ Nam Phương nhắc đến ba anh.
"Cho đến khi anh sinh ra, Hạ Sâm mới bắt đầu hồi tâm chuyển ý trở về với gia đình, nhưng con người Hạ Sâm trời sinh đã không thích kinh doanh, ông nội không có cách nào đành phải gửi hy vọng lên người anh."
Lý Nhiễm nghe thấy giọng điệu không sao cả bình tĩnh của anh cứ cảm thấy gia đình ba người không hạnh phúc như thế.
"Sau khi Hạ Sâm quay về nhà thì bản tính vẫn vậy, chẳng qua là gọi tất cả những hồng nhan tri kỷ của ông ta từ khắp nơi trên thế giới về nhà mà thôi. Mà tình cảm của Hạ phu nhân từ đó cũng dần dần trở nên tro tàn, hai người họ mặc kệ nhau, phần ai tự chơi phần người nấy, sống với nhau bằng mặt nhưng không bằng lòng. Ông nội cũng mặc kệ nhắm mắt làm ngơ bọn họ, cho đến một ngày ông nội phát hiện Hạ Sâm muốn giết chết anh."
Lý Nhiễm bị những lời này của anh làm sốc nặng: "Vì... vì sao chứ?"
Hạ Nam Phương cười cười, như có chút nghiền ngẫm nói: "Hạ Sâm cả đời đùa bỡn không ít phụ nữ, lại không ngờ rằng có một ngày chính bản thân mình sẽ bị mang nón xanh, ông ta phát hiện Hạ phu nhân quay lại với bạn trai cũ.:
Lý Nhiễm thổn thức: "Cho nên ba anh hoài nghi anh là con của Hạ phu nhân và bạn trai cũ của bà ấy sao?"
Chuyện cẩu huyết gì đây chứ!
Hạ Nam Phương cười nhưng giọng nói không rét mà run: "Còn có càng cẩu huyết hơn nữa, bạn trai cũ của Hạ phu nhân là Hứa Văn Bân."
Lý Nhiễm đột nhiên liên tưởng đến những bê bối bị đồn đại ở thành phố N lúc trước, cũng là chuyện tương tự.
Không phải là thật sự chứ? Ánh mắt Lý Nhiễm phức tạp nhìn chằm chằm Hạ Nam Phương.
Hạ Nam Phương búng nhẹ lên trán cô một cái: "Em nghĩ cái gì đấy? Sao ông nội có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra được?"
Lý Nhiễm gật gật đầu, cũng đúng.
Đương nhiên ông nội Hạ phải đi xét nghiệm DNA rồi.
"Có lẽ Hạ Sâm cảm thấy việc thay đổi từ một người đàn ông lãng tử biến thành một người đàn ông bị ràng buộc chỉ vì đứa con được gọi là cốt nhục của mình là một chuyện vô cùng nhục nhã, vì thế đêm đó đã bay về nước Pháp, tiếp tục cuộc sống phóng đãng của ông ta."
Bàn tay anh dừng trên vai cô, bất động: "Nhưng không lâu sau đó, ông ta đã chết ở nước Pháp rồi."
Lý Nhiễm không ngờ sẽ có kết cục như vậy, Hạ Sâm chết là chuyện Hạ gia tuyệt đối không cho phép đề cập đến, đặc biệt là ở trước mặt ông nội Hạ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Hạ Nam Phương tiện đà nói: "Anh và ông nội sống ở biệt thự Hạ gia đến năm bảy tuổi rồi đi du học Pháp, mãi cho đến năm mười tám tuổi năm ấy mới về nước. Sau đó mới gặp được em rồi hai chúng ta sống ở đó tám năm."
Hạ Nam Phương nói chuyện lúc nhỏ, chỉ dùng một câu "ở biệt thự Hạ bảy năm rồi đi du học Pháp" để hình dung.
Lý Nhiễm lại cảm nhận được cảm giác cô đơn vô tận.
Chiếu theo miêu tả của anh về ba mình, anh hoàn toàn không giống với ba anh.
Tính cách anh vô cùng nghiêm khắc, thậm chí còn có cảm giác tự ép buộc bản thân mình, đặc biệt là trên lưng mang theo gánh nặng của Hạ gia bao nhiêu năm, ở trên con người anh như không tìm thấy bất cứ niềm vui gì về cái gọi là tình thân đó. Ba anh có thể vì nhu cầu của bản thân, du lịch vòng quanh thế giới, hưởng thụ cực lạc của nhân gian, mà anh từ lúc mới vừa mới sinh ra đã bị giáo dục là nhất định phải đem Hạ gia phát triển càng ngày càng lớn hơn, mạnh hơn, một lần nữa trở lại vinh quang năm xưa.
Ba anh là một người yêu thích sự tự do phóng khoáng, thích chơi bời phụ nữ, ở trong thế giới của ông ta tình cảm trách nhiệm là thứ gông xiềng gây trở ngại cuộc vui của thân thể, ông ta ruồng bỏ gia đình, bỏ vợ bỏ con, thời thời khắc khắc đều đang trốn tránh khỏi xiềng xích đó.
Còn Hạ Nam Phương lại là một người sạch sẽ đến mức biến thái, đặc biệt là trên tình cảm, anh chỉ có một người phụ nữ là Lý Nhiễm, thậm chí cả đời này anh cũng chỉ có một mình cô, anh không hề trầm mê vào thú vui thể xác đó, nếu nói thích thì anh chỉ nguyện ý làm chuyện đó với một mình cô mà thôi.
Đối lập như vậy, Hạ Nam Phương như là sống thành một người phản diện với ba anh vậy.
Lý Nhiễm không biết từ nhỏ anh đã trải qua cái gì mới mới sống cực đoan như thế.
Ba anh là một loại cực đoan, anh làm sao mà không phải.
"Anh không có tình cảm sâu đậm gì với biệt thự Hạ gia cả, cũng không có ý định muốn về đó sống."
Anh nhắm mắt lại, dựa vào cổ cô: "Em đừng vì anh mà để bản thân mình chịu ấm ức."
Lý Nhiễm nhỏ giọng hỏi: "Không quay về đó thì những người kia xử lý như thế nào đây?"
Cô cho rằng anh sẽ hiểu ý cô, nào biết anh lại cười rất kiêu ngạo: "Em là bà Hạ, bất luận em ở đâu, thì đương nhiên ở đó sẽ có người vội vàng đến nịnh bợ em rồi, em cần gì phải phiền lòng vì những điều đó chứ!?"
Lý Nhiễm: "..."
Lý Nhiễm cảm thấy mình lo không công rồi.
"Lại nói vấn đề quan hệ xã giao đó mình không đi thì có làm sao đâu."
Anh vô cùng đáng thương nói: "Em có tâm tư kia không bằng đặt lên người anh nhiều hơn đi, người ta từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu rồi, anh muốn cảm thụ một chút gia đình ấm áp là như thế nào."
Lý Nhiễm nghe anh nói vậy, lập tức đau lòng như cắt, che miệng anh lại: "Không được nói bậy vậy."
"Anh không có nói bậy, khổ nhiều năm thế rồi cuối cùng anh cũng có được chút ngọt ngào."
Lý Nhiễm biết anh nói không phải chỉ là những gì từ nhỏ đến lúc trưởng thành anh đã trải qua mà còn có những năm vòng đi vòng lại của bọn họ nữa.
Nghĩ vậy, cô nhịn không được nâng mặt anh lên: "Sau này em sẽ yêu anh nhiều hơn nữa."
Nói xong cô còn hôn lên mặt anh một cái.
Khuôn mặt lạnh lùng nhiều năm của người đàn ông được thay thế bằng sự dịu dàng, cười cười: "Em yêu anh mà chỉ một nụ hôn mà đủ sao?"
Nói xong đè người trong ngực xuống dưới thân: "Anh còn cần những thứ khác nữa."
Đôi môi nhanh chóng bị người đàn ông gặm cắn.
Lý Nhiễm toàn tâm toàn ý đón nhận anh, trong lòng chợt nghĩ may mắn bọn họ gặp nhau quay về bên nhau cũng chưa muộn, cô đã cùng anh đi qua đêm dài tăm tối.
Bọn họ cùng nhau trải qua những vui buồn tan hợp, trải qua những thăng trầm mới đi đến được ngày hôm nay.
Bọn họ làm bạn từ thuở thiếu niên cho đến bây giờ, từng nhìn thấy những chật vật của nhau rồi cùng chứng kiến những thành tựu của nhau.
Bọn họ tồn tại giống như máu và kinh mạch của nhau, mãi mãi không thể tách rời.
"Em yêu anh."
"Anh cũng yêu em."
Tuy cô thích Hạ Nam Phương, nhưng chưa bao giờ đặt mình vào vị trí chủ mẫn của Hạ gia, trở thành Hạ phu nhân, đây quả thật là điều bất công với anh.
Anh chọn Lý Nhiễm cùng với Lý Nhiễm lựa chọn anh thực tế thứ hai người chịu trách nhiệm gánh vác hoàn toàn khác nhau.
Lý do cô sẵn sàng ở bên anh chỉ đơn giản là cô thích anh, mà anh cũng đủ yêu cô, gia đình nhỏ mà bọn họ muốn hình thành không có gì phức tạp, nhưng Hạ Nam Phương lại không giống vậy, anh là bộ mặt của Hạ gia, là đại diện của Hạ gia, dựa trên các mối quan hệ phức tạp giữa các nhà đã được hun đúc hơn một thế kỷ qua thì đó là vấn đề mà sau này bọn họ không thể không đối mặt.
Lúc trước khi cô còn ở Hạ gia cũng thường xuyên nhìn thấy Hạ phu nhân mời vợ của các quan chức giàu có đến nhà uống trà, chẳng qua khi bà ta muốn giáo huấn làm cô mất mặt gì đó sẽ gọi cô xuống nhà đãi khách, cũng sẽ khiến cô xấu hổ trước mặt mọi người.
Bởi vậy cô vẫn luôn rất bài xích chuyện đó.
Có thể là theo bản năng không thích, thế nên cô và Hạ Nam Phương ở bên nhau lâu như vậy rồi cô chưa từng chủ động suy xét về vấn đề đó.
Nếu không phải Khổng Phàn Đông nhắc nhở thì không biết cô sẽ tự động bỏ qua đến bao giờ.
Mấy ngày trong lòng cô không khỏi có chút ảo não, đặc biệt càng lúc càng đến gần thời điểm không thể không đối mặt, trong lòng càng không có chút tự tin nào.
Buổi tối, Hạ Nam Phương khó có được không tăng ca.
Lý Nhiễm định trịnh trọng nghiêm túc nói chuyện này với anh.
Máy rửa bát đặt riêng đã được lắp đặt, Lý Nhiễm đặt chén đũa vào rồi lau khô tay ra ngoài.
Hạ Nam Phương ôm eo cô, đi theo phía sau cô, cùng cô vào thư phòng.
Lý Nhiễm rất ít khi vào thư phòng của anh, đây là nơi anh xử lý công việc ngày thường cũng là nơi mà người thuộc về hệ rảnh rỗi như cô không bước vào.
Cô vốn định ngồi trong thư phòng như buổi họp mà nói chuyện với anh, nào biết vừa mới ngồi xuống Hạ Nam Phương đã kéo cô vào trong lòng, dáng vẻ không hề nghiêm túc.
"Anh buông em ra trước đã, em có chuyện muốn nói với anh."
Hai ngày trước anh vừa mới đi công tác, tối hôm nay vừa mới về, vừa mới bước vào cửa đã bắt đầu nhìn chằm chằm cô rồi.
Chẳng qua lúc ấy Lý Nhiễm bận chuyện trong tay nên không rảnh để ý đến anh.
Tay ôm eo cô của anh càng siết chặt hơn, như thể anh có chuyện gì đó muốn nói.
Lý Nhiễm bị anh ôm có chút nóng nảy, hơn nữa tư thế này không nói chính sự được, vì thế cô mới lựa chọn nói chuyện với anh trong thư phòng... nhưng cuối cùng cũng không lay chuyển được người đàn ông đang càng lúc càng ôm chặt không buông tay kia hơn.
Lý Nhiễm miễn cưỡng đối mặt với anh: "Chúng ta chuyển nhà đi anh."
Hạ Nam Phương đang gác cằm lên cổ cô ngửi ngửi: "Hôm nay em dùng nước hoa gì thế?"
Quả nhiên lực chú ý của Lý Nhiễm bị anh hấp dẫn, cuối đầu ngửi ngửi quần áo mình: "Em đâu có dùng nước hoa đâu anh."
Hạ Nam Phương ngửi từ cổ cô đến xương quai xanh: "Có mùi hoa quế thoang thoảng."
Lý Nhiễm nhớ buổi chiều đã làm món hoa quế gạo nếp ngó sen, cô ngâm mình trong vị ngọt hoa quế ngào ngạt cả một buổi trưa, khó tránh khỏi trên người lại có mùi thơm hoa quế.
"Là mùi hoa quế gạo nếp ngó sen đó."
Hạ Nam Phương cười cười: "Nhất định ăn rất ngon."
Giọng anh nói câu này rõ ràng không phải nói món hoa quế gạo nếp ngó sen.
Đề tài xém chút nữa bị anh đánh trống lãng đến nơi khác, Lý Nhiễm một lần nữa vòng về: "Anh có đồng ý không ạ?"
Hình như Hạ Nam Phương không để ý chuyện đó, không hề nghĩ ngợi đã gật đầu nói: "Em muốn đi đâu thì mình đi đó."
Tay anh nâng vài lọn tóc của cô lên thưởng thức, không thèm bận tâm nói: "Dù sao nhà cũng nhiều mà, ở đâu mà chẳng được."
Lý Nhiễm biết anh hiểu lầm ý của mình rồi.
Cô nói: "Ý của em là chúng ta dọn về biệt thự Hạ gia, vĩnh viễn sống ở đó luôn á anh."
Hạ Nam Phương ngước đôi mắt trầm tĩnh lạnh lùng của mình lên, bình tĩnh hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn dọn về đó, ở đây không tốt sao?"
Kỳ thật đối với cô mà nói biệt thự Hạ gia không hề tự do tự tại như sống ở chung cư được, nơi đó là nơi đầu tiên cô ở khi đặt chân đến thành phố N, cũng là nơi không thể bước ra được, nhưng từ xưa đến nay Hạ Nam Phương luôn có ánh mắt rất sắc bén, nên cô không thể nói vậy được.
"Nơi đó là nơi ông nội anh từng sống, còn có ba mẹ anh cũng sống ở đó, sớm hay muộn gì chúng ta cũng phải trở về sống ở đó mà đúng không? Hơn nữa nơi đó là nơi mà anh sinh ra lớn lên, đã thân quen hơn bất cứ nơi đâu."
Hạ Nam Phương cười cười, anh nhéo ngón tay cô, nói với cô lại như đang nói với bản thân: "Hì, để anh kể cho em nghe về chuyện lúc nhỏ của anh nhé."
Lý Nhiễm sửng sốt khi Hạ Nam Phương đột nhiên lại muốn nói về chuyện lúc nhỏ của anh, thời thơ ấu của anh như thế nào đến tận giờ Lý Nhiễm cũng chỉ thỉnh thoảng nghe được vài ba câu của ông nội Hạ mà thôi, chưa bao giờ nghe Hạ Nam Phương chủ động nhắc đến cả.
Nhưng gia thế Hạ gia quá hiển hách, Hạ Nam Phương vừa sinh ra nhất định sẽ không tầm thương. Cho nên Lý Nhiễm đại khái cũng có thể đoán được đoạn thời thơ ấu của anh sẽ trải qua cuộc sống thiếu gia như thế nào.
Hạ Nam Phương ôm chặt cô vào trong lòng, hai người càng dựa gần nhau hơn. Đèn trong thư phòng ấm áp chiếu lên hình bóng hai người đang yêu nhau, bóng của cả hai được in lên vách tường phía sau, xung quanh phòng tối om chỉ có ở giữa là sáng một chút, soi rõ bóng lưng của hai người.
Lý Nhiễm vãnh tai lẳng lặng lắng nghe, lại thấy Hạ Nam Phương chậm chạp không chịu mở miệng, cô nhịn không được ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy anh?"
Cô phát hiện trên mặt Hạ Nam Phương đã sớm thu hồi nụ cười dịu dàng rồi, sắc mặt ủ dột cô chưa thấy bao giờ. Cô đột nhiên nhận ra có lẽ thời thơ ấu của anh không hề đơn giản như cô tưởng như vậy.
Ngón tay Hạ Nam Phương nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, vỗ nhanh chậm đúng nhịp như đang dỗ trẻ con, anh thở dài một tiếng: "Nên bắt đầu nói từ đâu đây nhỉ!"
Lý Nhiễm tự nhiên cảm thấy giọng anh có chút châm chọc, Hạ Nam Phương như đang không phải đang nói về đoạn hồi ức mà đoạn ân oán đúng hơn.
"Bắt đầu nói từ tên của anh trước đi, cái tên Nam Phương này là ông nội đặt cho anh. Từ lúc anh sinh ra sự nghiệp của Hạ gia phần lớn tập trung ở miền Bác, ông luôn muốn khai khác thị trường miền Nam nhưng tuổi tác đã cao nên lực bất đồng tâm, vì thế đem hy vọng ký thác lên người anh, đặt cho anh cái tên... Nam Phương."
Lý Nhiễm cũng từng suy nghĩ vì sao anh được đặt là Nam Phương, trước kia từng nghĩ rằng Hạ Nam Phương thích ăn món miền Nam, hoặc là vì nơi họ ở là ở miền Nam nên gọi là Nam Phương, không ngờ xuất xứ của cái tên lại là từ đó.
"Ba anh tên Hạ Sâm, là một người theo chủ nghĩa hưởng thụ bẩm sinh hơn là chủ nghĩa lãng mạn, ông ta tinh thông hết tất cả các cách ăn uống vui chơi trên đời, hằng năm đều ăn chơi lêu lỏng bên ngoài, kiến thức rộng lớn. Hơn nữa bề ngoài không tệ, bẩm sinh đã có đôi mắt đào hoa, thâm tình chân thành, thành công lừa được Hạ phu nhân chia tay với bạn trai mà bà đã quen nhiều năm để kết hôn với ông ta."
Lý Nhiễm lần đầu tiên nghe Hạ Nam Phương nhắc đến ba anh.
"Cho đến khi anh sinh ra, Hạ Sâm mới bắt đầu hồi tâm chuyển ý trở về với gia đình, nhưng con người Hạ Sâm trời sinh đã không thích kinh doanh, ông nội không có cách nào đành phải gửi hy vọng lên người anh."
Lý Nhiễm nghe thấy giọng điệu không sao cả bình tĩnh của anh cứ cảm thấy gia đình ba người không hạnh phúc như thế.
"Sau khi Hạ Sâm quay về nhà thì bản tính vẫn vậy, chẳng qua là gọi tất cả những hồng nhan tri kỷ của ông ta từ khắp nơi trên thế giới về nhà mà thôi. Mà tình cảm của Hạ phu nhân từ đó cũng dần dần trở nên tro tàn, hai người họ mặc kệ nhau, phần ai tự chơi phần người nấy, sống với nhau bằng mặt nhưng không bằng lòng. Ông nội cũng mặc kệ nhắm mắt làm ngơ bọn họ, cho đến một ngày ông nội phát hiện Hạ Sâm muốn giết chết anh."
Lý Nhiễm bị những lời này của anh làm sốc nặng: "Vì... vì sao chứ?"
Hạ Nam Phương cười cười, như có chút nghiền ngẫm nói: "Hạ Sâm cả đời đùa bỡn không ít phụ nữ, lại không ngờ rằng có một ngày chính bản thân mình sẽ bị mang nón xanh, ông ta phát hiện Hạ phu nhân quay lại với bạn trai cũ.:
Lý Nhiễm thổn thức: "Cho nên ba anh hoài nghi anh là con của Hạ phu nhân và bạn trai cũ của bà ấy sao?"
Chuyện cẩu huyết gì đây chứ!
Hạ Nam Phương cười nhưng giọng nói không rét mà run: "Còn có càng cẩu huyết hơn nữa, bạn trai cũ của Hạ phu nhân là Hứa Văn Bân."
Lý Nhiễm đột nhiên liên tưởng đến những bê bối bị đồn đại ở thành phố N lúc trước, cũng là chuyện tương tự.
Không phải là thật sự chứ? Ánh mắt Lý Nhiễm phức tạp nhìn chằm chằm Hạ Nam Phương.
Hạ Nam Phương búng nhẹ lên trán cô một cái: "Em nghĩ cái gì đấy? Sao ông nội có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra được?"
Lý Nhiễm gật gật đầu, cũng đúng.
Đương nhiên ông nội Hạ phải đi xét nghiệm DNA rồi.
"Có lẽ Hạ Sâm cảm thấy việc thay đổi từ một người đàn ông lãng tử biến thành một người đàn ông bị ràng buộc chỉ vì đứa con được gọi là cốt nhục của mình là một chuyện vô cùng nhục nhã, vì thế đêm đó đã bay về nước Pháp, tiếp tục cuộc sống phóng đãng của ông ta."
Bàn tay anh dừng trên vai cô, bất động: "Nhưng không lâu sau đó, ông ta đã chết ở nước Pháp rồi."
Lý Nhiễm không ngờ sẽ có kết cục như vậy, Hạ Sâm chết là chuyện Hạ gia tuyệt đối không cho phép đề cập đến, đặc biệt là ở trước mặt ông nội Hạ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Hạ Nam Phương tiện đà nói: "Anh và ông nội sống ở biệt thự Hạ gia đến năm bảy tuổi rồi đi du học Pháp, mãi cho đến năm mười tám tuổi năm ấy mới về nước. Sau đó mới gặp được em rồi hai chúng ta sống ở đó tám năm."
Hạ Nam Phương nói chuyện lúc nhỏ, chỉ dùng một câu "ở biệt thự Hạ bảy năm rồi đi du học Pháp" để hình dung.
Lý Nhiễm lại cảm nhận được cảm giác cô đơn vô tận.
Chiếu theo miêu tả của anh về ba mình, anh hoàn toàn không giống với ba anh.
Tính cách anh vô cùng nghiêm khắc, thậm chí còn có cảm giác tự ép buộc bản thân mình, đặc biệt là trên lưng mang theo gánh nặng của Hạ gia bao nhiêu năm, ở trên con người anh như không tìm thấy bất cứ niềm vui gì về cái gọi là tình thân đó. Ba anh có thể vì nhu cầu của bản thân, du lịch vòng quanh thế giới, hưởng thụ cực lạc của nhân gian, mà anh từ lúc mới vừa mới sinh ra đã bị giáo dục là nhất định phải đem Hạ gia phát triển càng ngày càng lớn hơn, mạnh hơn, một lần nữa trở lại vinh quang năm xưa.
Ba anh là một người yêu thích sự tự do phóng khoáng, thích chơi bời phụ nữ, ở trong thế giới của ông ta tình cảm trách nhiệm là thứ gông xiềng gây trở ngại cuộc vui của thân thể, ông ta ruồng bỏ gia đình, bỏ vợ bỏ con, thời thời khắc khắc đều đang trốn tránh khỏi xiềng xích đó.
Còn Hạ Nam Phương lại là một người sạch sẽ đến mức biến thái, đặc biệt là trên tình cảm, anh chỉ có một người phụ nữ là Lý Nhiễm, thậm chí cả đời này anh cũng chỉ có một mình cô, anh không hề trầm mê vào thú vui thể xác đó, nếu nói thích thì anh chỉ nguyện ý làm chuyện đó với một mình cô mà thôi.
Đối lập như vậy, Hạ Nam Phương như là sống thành một người phản diện với ba anh vậy.
Lý Nhiễm không biết từ nhỏ anh đã trải qua cái gì mới mới sống cực đoan như thế.
Ba anh là một loại cực đoan, anh làm sao mà không phải.
"Anh không có tình cảm sâu đậm gì với biệt thự Hạ gia cả, cũng không có ý định muốn về đó sống."
Anh nhắm mắt lại, dựa vào cổ cô: "Em đừng vì anh mà để bản thân mình chịu ấm ức."
Lý Nhiễm nhỏ giọng hỏi: "Không quay về đó thì những người kia xử lý như thế nào đây?"
Cô cho rằng anh sẽ hiểu ý cô, nào biết anh lại cười rất kiêu ngạo: "Em là bà Hạ, bất luận em ở đâu, thì đương nhiên ở đó sẽ có người vội vàng đến nịnh bợ em rồi, em cần gì phải phiền lòng vì những điều đó chứ!?"
Lý Nhiễm: "..."
Lý Nhiễm cảm thấy mình lo không công rồi.
"Lại nói vấn đề quan hệ xã giao đó mình không đi thì có làm sao đâu."
Anh vô cùng đáng thương nói: "Em có tâm tư kia không bằng đặt lên người anh nhiều hơn đi, người ta từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu rồi, anh muốn cảm thụ một chút gia đình ấm áp là như thế nào."
Lý Nhiễm nghe anh nói vậy, lập tức đau lòng như cắt, che miệng anh lại: "Không được nói bậy vậy."
"Anh không có nói bậy, khổ nhiều năm thế rồi cuối cùng anh cũng có được chút ngọt ngào."
Lý Nhiễm biết anh nói không phải chỉ là những gì từ nhỏ đến lúc trưởng thành anh đã trải qua mà còn có những năm vòng đi vòng lại của bọn họ nữa.
Nghĩ vậy, cô nhịn không được nâng mặt anh lên: "Sau này em sẽ yêu anh nhiều hơn nữa."
Nói xong cô còn hôn lên mặt anh một cái.
Khuôn mặt lạnh lùng nhiều năm của người đàn ông được thay thế bằng sự dịu dàng, cười cười: "Em yêu anh mà chỉ một nụ hôn mà đủ sao?"
Nói xong đè người trong ngực xuống dưới thân: "Anh còn cần những thứ khác nữa."
Đôi môi nhanh chóng bị người đàn ông gặm cắn.
Lý Nhiễm toàn tâm toàn ý đón nhận anh, trong lòng chợt nghĩ may mắn bọn họ gặp nhau quay về bên nhau cũng chưa muộn, cô đã cùng anh đi qua đêm dài tăm tối.
Bọn họ cùng nhau trải qua những vui buồn tan hợp, trải qua những thăng trầm mới đi đến được ngày hôm nay.
Bọn họ làm bạn từ thuở thiếu niên cho đến bây giờ, từng nhìn thấy những chật vật của nhau rồi cùng chứng kiến những thành tựu của nhau.
Bọn họ tồn tại giống như máu và kinh mạch của nhau, mãi mãi không thể tách rời.
"Em yêu anh."
"Anh cũng yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.