Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Chương 94: [Ngoại Truyện II]

Đồng Vinh

05/09/2022

Hạ Nam Phương dần dần hình thành thói quen nghỉ trưa, giữa trưa mỗi ngày đều đặn về nhà rồi đó ôm Lý Nhiễm nằm trên giường hưởng thụ.

Tấm thảm đỏ sậm được trải khắp nhà cùng với tiếng hít thở đều đặn của cả hai người làm cả căn phòng vô cùng ấm áp.

"Hình như gần đây em rất thích ngủ thì phải?"

Lý Nhiễm vừa mới thức dậy, ở trên giường vươn vai hai cái, nghe thấy giọng nói mới phát hiện trong phòng có người.

Xoay người nhìn thấy Hạ Nam Phương ngồi ở dưới thảm dưới ngọn đèn ngủ, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng mang theo vẻ suy tư nghiền ngẫm.

Cô cũng cảm thấy gần đây hình như mình có vẻ hơi lười biếng, cả ngày không có tinh thần gì, cả người đều mệt mỏi rã rời, may mắn là công việc đang làm không bận lắm.

Lý Nhiễm dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, giọng nói khàn khàn ngái ngủ: "Sao anh còn ở nhà thế?"

Hạ Nam Phương đứng lên rót ly nước ấm rồi ngồi xuống mép giường đỡ cô dậy: "Hôm nay anh nghỉ làm."

Hai ba ngày nữa là đến Tết rồi, công ty cũng lục tục nghỉ đông, tuy ngày thường ai cũng xoay quanh Hạ Nam Phương nhưng Tết thì anh cũng sẽ thả người đi hết.

Lý Nhiễm ngồi dậy nhận lấy ly nước ấm anh đưa, uống một ngụm nên giọng bớt khàn hơn, trong hơn nhiều: "Mấy giờ rồi anh?"

"Sắp năm giờ chiều rồi."

Cô kinh ngạc: "Em ngủ lâu vậy sao?"

Vừa cảm thán xong vừa không tin được mà lấy di động xác nhận lại: "Đúng là năm giờ nè."

Một giấc ngủ hơn ba giờ làm cho cô có chút ngốc, Hạ Nam Phương sờ sờ trán cô: "Không có bị sốt."

Lý Nhiễm gật đầu: "Không có bị bệnh đâu anh."

Cô cúi đầu nghịch điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ WeChat của Ôn Trường Ninh thì định gọi lại, Hạ Nam Phương ở một bên liếc mắt một cái rồi đột nhiên chen lời: "Vu Hồng Tiêu bị điều nhiệm đến nơi khác."

"Hả?"

"Qua năm Vu gia phải dọn đến thành phố X."

"Nhanh vậy ư?" Cô vừa nói vừa gọi điện cho Ôn Trường Ninh, điện thoại vừa mới kết nối, giọng Ôn Trường Ninh bên kia truyền đến, lộ ra vẻ sung sướng: "Nhiễm Nhiễm."

Ôn Trường Ninh kể cho Lý Nhiễm nghe y như những gì Hạ Nam Phương nói với cô: "Năm sau Hồng Tiêu đến thành phố X nhậm chức, cho nên định mời mọi người đi ăn bữa cơm."

Lý Nhiễm đồng ý rồi cúp máy.

Nhưng mà cô nhớ rõ vị trên kia của Vu gia ở thủ đô, bác của Phí Huyên cũng ở đó, thế vì sao Vu Hồng Tiêu lại đến thành phố X nhậm chức?

Hơn nữa ở đó lúc nào cũng không quá an ổn.

"Sao Vu Hồng Tiêu lại bị điều chức đến thành phố X thế anh? Ở đó... hình như chưa bao giờ nghe thấy có liên quan gì đến Vu gia cả."

Hạ Nam Phương lời ít ý nhiều nói mấy câu: "Vu Hồng Tiêu xuất thân từ kiểm sát trưởng viện kiểm sát quân sự, mà người của Phí gia đưa lên đều dựa vào công trạng của quân đội, xuất thân của Vu Hồng Tiêu không đúng cho nên đi con đường đó không thể thực hiện được."

Hạ Nam Phương nhìn cô, nhắc nhở: "Thành phố X... đó là địa bàn buôn bán ma tuý."

Lý Nhiễm nháy mắt hiểu rõ: "Ý của anh là Vu Hồng Tiêu phải đi đến tuyến đầu phòng chống tệ nạn ma tuý sao?"

Hạ Nam Phương gật đầu, vẻ mặt có chút nghiêm trọng: "Tuy rằng mạo hiểm, nhưng nếu Vu gia muốn xoay người thì chỉ có một con đường đó mà thôi. Hơn nữa nếu có thể thật sự triệt xoá được đường dây buôn bán ma tuý ở thành phố X thì nhất định không kém quân công."

Lý Nhiễm nghĩ nghĩ: "Có phải rất nguy hiểm không anh?"

Hạ Nam Phương trầm mặt: "Ừ."

Một tiếng "ừ" nhẹ nhàng nhưng lại như có một cái tát ngàn cân đánh vào trong lòng Lý Nhiễm.

Trước khi Vu Hồng Tiêu lên làm kiểm sát trưởng thì cũng từng là kiểm sát viên, bắt giữ điều tra đủ loại tội phạm nguy hiểm, anh lên chức cũng phải vượt qua đủ mọi chuyện khó khăn, có khi còn phải đánh đổi cả máu và nước mắt.

Kết quả lần này còn tệ hơn, thậm chí có thể gây nguy hiểm cho gia đình.

Tuy cô không hỏi chức vụ của Vu Hồng Tiêu, nhưng xét từ lời mời họp mặt của Ôn Trường Ninh cùng với giọng điệu vô cùng nghiêm túc của Hạ Nam Phương, có lẽ đó là trận tuyến thật sự.



"Năm nay Vu Hồng Tiêu 34 tuổi, bác cả của Phí Huyên còn sáu năm nữa là về hưu rồi. Nếu anh ta muốn lập ra quân công trong sáu năm này thì không thể không chiến đấu ở tiền tuyến được."

Trong lòng Lý Nhiễm bồn chồn, năm đó Vu gia gặp nạn, tuy cô đồng cảm buồn cho họ, nhưng cũng may thế cục tương đối ổn định, trên danh nghĩa địa vị của Vu Hồng Tiêu được đánh giá cao, nhưng phía sau hậu phương không có ai vui vẻ hạnh phúc gì cho cam.

____Đây là đường phân cách Nại Nại___

Buổi tối ở biệt viện suối nước nóng nơi Vu gia đãi khách.

Hạ Nam Phương và Lý Nhiễm đến thì trong biệt viện đã có vài chiếc xe đỗ ở đó, có một chiếc xe Jeep quân dụng, có lẽ là do Trần Tề thịnh lái, một chiếc Bentley màu bạc có lẽ là của Phí Huyên, và còn có một chiếc Lexus màu đen huyền bí.

Hạ Nam Phương vừa lái xe vào biệt viện thì từ trong nhà vụt ra một bóng người.

Vu Hiểu Hiểu mặc áo khoác màu trắng cùng với khăn choàng cổ màu đỏ vừa vẫy tay với Lý Nhiễm vừa giục người ở phía sau.

Không quá 30 giây sau Trần Tề Thịnh theo chân cô nàng ra ngoài.

Hạ Nam Phương đậu xe ở gần cây hoa mơ, rồi lấy rượu vang đỏ từ trong cốp xe ra, sau đó ôm eo Lý Nhiễm đi vào.

Vu Hiểu Hiểu thoát khỏi cái nắm tay của Trần Tề Thịnh, chạy nhanh về phía Lý Nhiễm, bên ngoài tuyết vừa mới rơi nên nhiệt độ không khí khá thấp, ở dưới đất tạo ra một tầng băng mỏng.

Trần Tề Thịnh theo sát phía sau Vu Hiểu Hiểu, nhắc nhở cô nàng: "Em cẩn thận chút."

Vu Hiểu Hiểu mang theo nổi nhớ nhung ôm chặt Lý Nhiễm.

Khoảng thời gian trước hai vợ chồng Trần Tề Thịnh vừa mới đi du lịch hưởng tuần trăng mật, trên khuôn mặt tinh xảo tươi cười đầy hạnh phúc.

Lý Nhiễm quan sát cô nàng, thoáng yên tâm.

Cô nàng bây giờ đích thị là cô vợ nhỏ đang chìm đắm vui sướng hạnh phúc trong hôn nhân.

Hai người đi vào trong, Vu Hiểu Hiểu huyên thuyên mãi bên tai Lý Nhiễm: "Hôm nay có một bạn nữ mới đến nữa."

Lý Nhiễm không hiểu: "Bạn nữ mới gì?"

"Tớ vừa mới hỏi thăm được tên của cô ấy, tên là Niệm Trĩ, Phí Huyên đưa cô ấy đến."

Lý Nhiễm kinh ngạc: "Phí Huyên? Anh ta có bạn gái rồi sao?"

Vu Hiểu Hiểu cảm thấy hơi kỳ quái: "Cũng không biết có phải bạn gái hay không, bởi vì Niệm Trĩ bảo cô ấy bao nuôi Phí Huyên."

Lý Nhiễm sửa lại trình tự: "Chờ đã, cậu nói ai bao nuôi ai?"

Vu Hiểu Hiểu lặp lại một lần nữa: "Không sai, Niệm Trĩ bao nuôi Phí Huyên, chính là cái loại bao nuôi tiền tài và thân thể đó ấy."

Lý Nhiễm không thể tin tưởng được, cô đi theo Vu Hiểu Hiểu vào bên trong.

Biệt viện không lớn lắm nhưng trang trí vô cùng độc đáo, trong sân trồng hơn mười cây hoa mơ, bên cạnh còn có suối nước nóng được đặt máy phun nước ở giữa, dòng nước theo mấy cây hoa mơ chảy chầm chậm xuôi xuống dưới, hơi nước ấm áp toả ra khói trắng bay lượn xung quanh hoa mơ, vô cùng kiều diễm ướt át.

Bên cạnh đó còn có hồ bơi suối nước nóng lộ thiên, hình như Ôn Trường Ninh vừa mới bơi xong, đang chậm rãi lau tóc, kế bên là một cô gái nhỏ không thấy rõ mặt đang ngâm mình trong hồ bơi, hơi nóng bay lượn trước mặt nên không nhìn rõ ngũ quan.

Lý Nhiễm đến gần đối diện với cô gái trong hồ bơi.

Niệm Trĩ mở mắt ra, ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng Lý Nhiễm đột nhiên dâng lên cảm giác khác lạ.

Nói như thế nào nhỉ, cô tiếp xúc với Phí Huyên mới có vài lần nhưng anh ta cho cô cảm giác vô cùng tà khí yêu nghiệt, chỉ là anh ta đã từng chỉ cho Hạ Nam Phương cách tán con gái, là một người đàn ông có tâm tư bất chính.

Thêm vào đó cô đã từng nghe thấy vài đoạn sự tích về anh ta, nghe nói Phí Huyên là đứa nhỏ không được yêu thương nhất ở Phí gia, cha anh ta từng qua bốn đời vợ, hơn nữa còn bao nuôi phụ nữ bên ngoài, chỉ con cái thôi đã có đến mười ba mười bốn đứa con rồi.

Phí Huyên nhỏ tuổi nhất, cũng là đứa con không đáng xem trọng nhất.

Chỉ là đứa con không được xem trọng nhất ấy lại trở thành người cầm quyền Phí gia hiện tại, có lẽ trong mỗi câu chuyện đó đều không tránh khỏi máu tươi.

Thanh danh trong giới của Phí Huyên cũng không mấy tốt đẹp, soán quyền đoạt vị, hầu như không một người anh người chị cùng dòng máu có đủ năng lực cạnh tranh với anh ta, còn người cha phong lưu bỏ vợ bỏ con không lo của anh ta kia... bây giờ đang sống trong bệnh viện tâm thần.

Phí Huyên xấu xa nhưng không phải cái loại đại gian đại ác kia.

Anh ta đang đứng ở nơi tận cùng bản chất thiện và ác của con người, anh ta ác đúng điểm mấu chốt gây ra biết bao sóng gió, mỗi khi người khác muốn chỉ trích anh ta đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo lại không thể chỉ trích được gì.



Có lần anh ta lên kế hoạch làm cha Phí đánh gãy chân anh cả đam mê cờ bạc của anh ta, nhưng người đưa tiền cho anh cả đi đánh bạc cũng là anh ta.

Rõ ràng là do anh ta chọc giận cha Phí tức đến đột quỵ, nhưng người trình diễn màn cha con tình thâm trước giường cũng là anh ta.

Con người của Phí Huyên, bạn sẽ không nhìn thấy đâu là thật và đâu là giả.

Đó là kết luận về con người của Phí Huyên sau vài lần tiếp xúc anh ta của Lý Nhiễm.

Nhưng hôm nay, cô gái mà Phí Huyên dẫn đến này lại khác, Lý Nhiễm chỉ nhìn lướt qua nhưng cô chưa từng thấy đôi mắt nào trong sáng chân thành hơn thế, đây là đôi mắt không bao giờ biết nói dối.

Niệm Trĩ thấy có người tiến vào nên lấy áo choàng tắm bên cạnh mặc vào, đi chân trần ra khỏi bể bơi, làn da trắng nõn ánh lên hơi nước, đôi chân dài cân xứng như ẩn như hiện dưới áo choàng tắm đi về phía Lý Nhiễm.

Bấy giờ Lý Nhiễm mới thấy rõ gương mặt Niệm Trĩ, Phí Huyên đẹp trai ai cũng biết nhưng cô gái trước mặt so với Phí Huyên thì lại không kinh diễm bằng.

Nhưng đôi mắt kia đặc biệt xinh đẹp, khi nhìn vào rất thoải mái làm cho người ta cảm giác nhẹ nhàng yên tâm.

Bởi vì đôi mắt đó góp phần làm cả người cô gái càng thêm linh động hơn.

"Xin chào, tôi tên Niệm Trĩ."

Các cô gái giới thiệu họ tên, nhận ra bọn họ đều bằng tuổi nhau, giữa những người trẻ tuổi không có ngăn cách gì, trò chuyện luyên thuyên lại bắt đầu tán gẫu vài câu chuyện phiếm.

Lý Nhiễm thấp giọng hỏi: "Cậu nói cậu bao nuôi Phí Huyên là có ý gì thế?"

Niệm Trĩ cười ha ha: "À, Phí Huyên ảo tưởng dữ lắm, cứ cảm thấy bản thân mình vô cùng giàu có."

Nội tâm Lý Nhiễm kinh ngạc, không phải trong đám đàn ông ngồi đây Phí Huyên là người giàu có nhất sao?

Sao lại bị ảo tưởng mình có tiền được?

Lý Nhiễm cẩn thận hỏi: "Sao cậu lại bảo anh ta... bị ảo tưởng thế?"

Niệm Trĩ hơi có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn thành thật nói: "Có một ngày, anh ấy tự nhiên chỉ vào một chương trình du lịch nói về xưởng rượu vang nổi tiếng của Pháp trên TV bảo nó là của anh ấy."

Lý Nhiễm nghĩ thầm: chuyện đó không phải bình thường sao? Hạ Nam Phương còn có cả lâu đài ở đó nữa kìa!

Niệm Trĩ miêu tả thêm cụ thể chứng bệnh: "Còn có một hôm anh ấy bảo trung tâm thương mại bên cạnh quá ồn ào nên nói muốn mua trung tâm của người ta luôn."

Lý Nhiễm nghĩ thầm: so sánh với Hạ Nam Phương quả nhiên là kẻ tám lạng người nửa cân, tư duy của kẻ có tiền đúng là vừa vui sướng vừa trực tiếp.

Niệm Trĩ thở dài cảm thán: "Cậu có biết mỗi ngày mình phải phối hợp diễn xuất với anh ấy mệt biết bao nhiêu không?"

Lý Nhiễm nghĩ nghĩ: "Chiếc Bentley ngoài cửa kia?"

Niệm Trĩ thản nhiên: "Mình thuê đó."

"Hả? Sao lại thế?"

"Vì để trị bệnh ảo tưởng cho anh ấy chứ sao nữa!"

Lý Nhiễm nhịn cười: "Vậy anh ta biết anh ta bị bệnh không?"

"Không biết, bác sĩ sợ bệnh anh ấy tái phát nên tạm thời không nói cho anh ấy biết." Niệm Trĩ nói xong còn ra vẻ bất đắc dĩ: "Gần đây bệnh tình của anh ấy càng ngày càng có dấu hiệu tăng thêm."

"Hả? Sao nữa vậy?"

Niệm Trĩ chỉ khách sạn nghĩ dưỡng suối nước nóng dưới chân núi: "Vừa rồi anh ấy còn bảo với mình tất cả sản nghiệp ở đó đều là của anh ấy."

Niệm Trĩ đỡ trán: "Cũng không biết căn bệnh khoác lác này của anh ấy còn có thể cứu hay không nữa."

Trong lòng Lý Nhiễm buồn cười sắp nghẹn đến điên rồi!

Phí Huyên tìm đâu ra một cô bé đơn thuần đáng yêu như vậy chứ? Vậy mà không chút nghi ngờ gì về những thứ mà anh ta bịa ra.

Không phải, nói ngược rồi.

Đúng là anh ta nói thật, nhưng cô ấy không thèm tin!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook